Chương 05: Ngược Dòng Thời Gian (Phần 2)
Khi Tô Thành tỉnh lại, cảm giác mình đang nằm trên nệm cao su mềm mại, có ánh nắng ấm áp chiếu vào người, hốc mắt cậu khô khốc, hình như vừa mới khóc rất nhiều.
Mở mắt ra, những gì Tô Thành nhìn thấy là một căn phòng quen thuộc, rèm cửa màu xanh nhạt, chăn trải giường, tủ quần áo màu ghi, bàn làm việc, trên tường còn có tấm poster Michael Jordan cỡ lớn. Căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp và ấm áp, đúng là căn phòng mà Tô Thành đã ở từ nhỏ đến lớn.
Tô Thành mặc bộ đồ ngủ ngồi dậy khỏi giường, tựa hồ có chút không dám tin, vừa rồi cậu còn ở trong sơn động, sao có thể vừa tỉnh lại đã nằm trên giường ở nhà, nhìn điện thoại trên tủ đầu giường, Tô Thành mở khóa, màn hình hiển thị là ngày 22 tháng 7 năm 2010. Tô Thành sửng sốt, hôm nay là ngày sau khi Tô Thành nhận tin ba mẹ bị rơi máy bay, sau khi nhận được tin dữ cậu đã khóc đến ngất đi.
Tại sao lại là ngày hôm nay, tại sao không thể sớm hơn một ngày? Như vậy cha mẹ cậu sẽ không gặp tai nạn! Tô Thành không biết tại sao ông trời lại luôn trêu ngươi mình như vậy? Kiếp trước cậu đã chết vì tai nạn xe và bị vợ phản bội. Nếu đời này cậu có thể sống lại, vậy tại sao không sớm hơn một ngày, để ba mẹ cậu tránh được tai nạn thảm khốc đó?!
Nhưng Tô Thành biết, những loại chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu, hiện tại quan trọng nhất là giải quyết chuyện của ba mẹ, nhất định không được lặp lại sai lầm như năm xưa.
Tô Thành vô thức sờ lên cổ tay trái, kinh ngạc phát hiện Nguyên Châu đeo mấy chục năm đã biến mất! Tim Tô Thành đập loạn nhịp, nhớ tới cảnh tượng trước khi mình bất tỉnh, khi đó Hắc Bảo cũng ở bên cậu. Nó nằm trong vòng tay cậu, hiện tại cậu đã trở lại, vậy còn Hắc Bảo thì sao, tuy Hắc Bảo mới ở bên cạnh Tô Thành hơn một năm, nhưng với hoàn cảnh lúc đó, Tô Thành chỉ có thể chạm vào một vật thể sống là Hắc Bảo, chính cậu đã nuôi nó, mối quan hệ giữa một người và một báo chắc chắn là không tầm thường rồi.
Tô Thành giơ tay trái lên, nhìn kỹ cổ tay trái của mình, phát hiện Nguyên Châu tuy không còn, nhưng chỉ cần cậu gọi Nguyên Châu bằng linh lực thì nó vẫn sẽ xuất hiện ở mặt trong cổ tay trái, Tô Thành cố gắng dùng thần lực chạm vào Nguyên Châu, cậu bỗng đổi chỗ, chợt xuất hiện ở một nơi khác có sông có núi.
Nơi này có kích thước bằng một sân bóng đá, đại khái là hình tròn, phía cuối cùng bầu trời đều bao phủ một màu trắng tràn ngập linh khí, ở giữa không gian này là một cái hồ rộng chừng một mẫu đất, nước trong hồ trong xanh, có thể nhìn rõ cả ao nước, dưới đáy chính là linh tuyền trong động ngày đó, đáy hồ và chung quanh cũng là những viên ngọc đẹp đẽ thấm nhuần linh khí, ngoại trừ linh tuyền ở giữa, ba phần tư hình tròn còn lại trong không gian toàn bộ đều là núi bao quanh, nhìn qua giống như đây là một sơn cốc vậy, núi non cây cối tươi tốt, sơn cốc còn lại là đồng cỏ.
Khi Tô Thành đang đoán xem đây có phải là không gian bên trong Nguyên Châu hay không thì nghe thấy tiếng ken két từ phía sau một miếng ngọc bích to bằng quả bóng rổ bên hồ nước, sau đó là một con báo đen nhỏ mập mạp đang cào mạnh vào một góc của miếng ngọc bích. Tô Thành bước tới vài bước, phát hiện đó là Hắc Bảo, nhưng là một Hắc Bảo đã bị thu nhỏ lại rất nhiều, Hắc Bảo hiện tại chỉ to bằng một con mèo con mới sinh. Tô Thành có thể ẵm được nó chỉ bằng một bàn tay.
Hắc Bảo gian nan giãy giụa, thở hổn hển trèo lên ngọc thạch, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Thành bên cạnh, vội vàng trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Tô Thành, gừ gừ gọi Tô Thành, vừa kêu vừa duỗi móng vuốt nhỏ đầy thịt chạy đến chỗ Tô Thành.
Tô Thành vốn rất cưng chiều Hắc Bảo, lúc này nghe thấy tiếng kêu oan ức của nó, tuy không hiểu tại sao Hắc Bảo lại thu nhỏ như vậy, nhưng trong lòng vẫn đau lòng, vậy nên cậu nhẹ nhàng dùng hai tay ôm lấy Hắc Bảo, ôm nó vào lòng để an ủi.
Hắc Bảo đạt được mục đích, thoải mái nằm trên tay Tô Thành, cọ cọ vào bộ đồ ngủ của Tô Thành, thỏa mãn ngáy khò khò rồi chìm vào giấc ngủ.
Tô Thành cảm giác được có người đi về phía phòng mình, vội vàng ôm Hắc Bảo ra khỏi không gian, trở về phòng, Tô Thành đem tiểu Hắc Bảo nhét vào giường, dùng chăn quấn lại.
Vừa mới làm xong những thứ này, Tô Thành liền nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ, “Thành Thành, con tỉnh chưa?” Một giọng nói hiền vang lên từ ngoài cửa.
Tô Thành vội vàng mở cửa: “Bà. . . ” Tô Thành nhìn bà Vương, vành mắt đỏ hoe, nước mắt chảy xuống.
Bà Vương là hàng xóm của nhà Tô Thành, hai người là hàng xóm hơn mười năm, quan hệ rất tốt, con trai con gái bà Vương đều đã lớn, người lập gia đình, người xuất ngoại, vậy nên bà thường ở nhà một mình, ba Tô mẹ Tô thường hay chăm sóc giúp đỡ bà trong cuộc sống hàng ngày, khi Tô Thành còn nhỏ, cha mẹ cậu đi làm miết, cậu thường được bà Vương trông nom chăm sóc giúp, Tô Thành có quan hệ rất tốt với những người già, luôn coi họ như ông bà mình. Kiếp trước, khi Tô Thành biết được tin dữ của cha mẹ, lúc đó đều là một mình bà Vương chăm sóc cậu, sợ cậu sẽ không cầm cự được.
Bà Vương thấy Tô Thành khóc, đau lòng ôm lấy cậu: “Cháu ngoan, đừng khóc, cha mẹ cháu đã lên thiên đường rồi, đã đi hưởng phúc rồi. Ngoan, đừng để họ trên trời phải lo lắng. ” Bà Vương vừa nói vừa rơi nước mắt, bà nhẹ nhàng vuốt lưng Tô Thành.
Sau khi một già một trẻ ổn định lại cảm xúc, bà Vương lau nước mắt cho Tô Thành: “Bà nấu cháo thịt nạc với trứng muối cho cháu, còn có củ cải muối bà tự làm, toàn những món Thành Thành rất thích ăn, ngoan, từ hôm qua tới giờ cháu chưa ăn gì, ăn chút đi cháu!”
“Vâng bà, cháu sẽ ăn.” Dù sao Tô Thành cũng không phải là thanh niên hai mươi tuổi vừa mất cha mẹ, cậu nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, cùng bà Vương đi vào nhà ăn, dưới ánh mắt vừa yêu thương vừa đau lòng của bà Vương, cậu ăn một bát cháo thịt nạc với trứng muối.
Sau khi Tô Thành ăn cháo xong, bảo bà cụ về nghỉ ngơi, dù sao bà cũng đã lớn tuổi. Bà Vương đã lo lắng bận rộn từ hôm qua đến giờ rồi, cũng có chút lực bất tòng tâm, liền dặn dò Tô Thành vài câu rồi về nhà nghỉ ngơi.
Tô Thành đặt bát đũa đã dùng vào bồn rửa trong bếp, ngâm đó rồi về phòng trước.
Trong phòng, tiểu Hắc Bảo vừa tỉnh dậy, phát hiện Tô Thành không có ở đó, nó lo lắng xoay người dựa vào mép giường, không dám nhảy xuống, nghe thấy tiếng bước chân, nó dỏng tai lên, đề cao cảnh giác, nhìn chằm chằm cửa, chuẩn bị tư thế tấn công.
Vừa mở cửa, Hắc Bảo lập tức kêu ô ô như mèo con khi thấy người đẩy cửa ra là Tô Thành, ý bảo, nó xuống không được, mau tới ôm nó đi.
Tô Thành bế nhóc con này lên, nhưng nhóc con này vẫn chưa chịu thành thật, cứ kêu mãi với Tô Thành.
“Được rồi, được rồi. Tao biết mày đói rồi, bây giờ tao đi kiếm gì đó cho mày ăn.”
Thấy Tô Thành ôm mình đi ra ngoài, Hắc Bảo lập tức bình tĩnh lại, nó nép vào lòng Tô Thành không nhúc nhích.
Tô Thành vào bếp, mở tủ lạnh, lấy một hộp sữa đổ vào bát, cho vào lò vi sóng hâm nóng một chút, sau khi lấy ra thấy nhiệt độ vừa phải, liền đặt bát lên trên bàn ăn.
Từ khi Hắc Bảo nhìn thấy sữa đã nhảy cẫng lên trong lòng Tô Thành, bây giờ xem ra cuối cùng cũng có thể uống được, Hắc Bảo từ trong lòng Tô Thành nhảy xuống bàn ăn, nằm bò trên mép bát uống sữa.
Tô Thành thừa dịp Hắc Bảo thật thà uống sữa, nghĩ đến tương lai trước mắt phải giải quyết chuyện của cha mẹ, cha mẹ gặp tai nạn trên đường từ Châu Âu bay về.
Bởi vì có kinh nghiệm kiếp trước, lần này Tô Thành tự mình xử lý công việc của ba Tô mẹ Tô, từ việc tổ chức tang lễ, báo tang, túc trực bên linh cữu, hỏa táng, hạ táng, tất cả đều do một mình Tô Thành lo liệu, có lẽ đây là lần cuối cùng cậu có thể làm cho cha mẹ của mình.
Sau này còn có một đoạn nhạc đệm nhà chú thím có tiểu tiết với Tô Thành vì di sản của cha mẹ cậu, cũng không có gì lạ, sau khi ba Tô mẹ Tô ra đi, trong nhà chỉ còn lại một mình Tô Thành.
Thím nói muốn Tô Thành ở cùng, nói là tiện bề chăm sóc, nhưng thực ra là quan tâm đến hai căn nhà, hai chiếc xe hơi và tiền dành dụm của gia đình mà ba Tô mẹ Tô để lại cho Tô Thành.
Chú và thím của Tô Thành không tiếp xúc nhiều với gia đình cậu, bởi vì sau khi ông nội cậu qua đời, vì chuyện thừa kế không được như ý muốn, thím không chiếm được thứ mình muốn nên cứ bám mãi không buông, nhưng cuối cùng vẫn không chiếm được, từ đó tình cảm giữa hai gia đình cũng nhạc phai. Thím là người như vậy, nói năng cay độc, thích lợi dụng người khác, tính tình chú thì mềm yếu, bị vợ khống chế, căn bản không có liên hệ gì với người anh trai duy nhất là ba Tô, ngoại trừ vào dịp năm mới.
Kiếp trước, Tô Thành bị ảnh hưởng nặng nề trước cái chết của cha mẹ, cậu cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ một thời gian, chú và thím đã giúp cậu lo tang lễ cho cha mẹ, trang sức quý giá của mẹ và và đồ cổ của ba sưu tầm đã biến mất, chi phí tổ chức tang lễ cho cha mẹ thậm chí còn thái quá hơn.
Vốn cũng không có tình cảm gì với họ, lần này Tô Thành tự làm một mình, cũng không cần bọn họ giúp, chỉ để tránh những chuyện như kiếp trước xảy ra, không ngờ người thím kia không lợi dụng được gì lại nghĩ ra chủ ý như vậy, nhưng thím Tô vừa mới nói xong, liền bị bà Vương đang ở đó chặn lại: “Tô Thành không phải đứa trẻ ba tuổi, Thành Thành đã hai mươi rồi, đã học đại học, đã là người trưởng thành, đã có quyết định, có thể tự lo cho tài sản của mình. Nếu anh chịu trách nhiệm lo học phí và sinh hoạt phí cho Thành Thành, Thành Thành có thể dọn đến ở.”
Mục đích ban đầu của thím là giữ tài sản cho Tô Thành, nhưng khi nghe nói không giữ được, thím lại còn phải trả học phí và sinh hoạt phí cho Tô Thành, vậy nên thôi ngay: “Tôi cũng chỉ vì lo lắng mà nói vậy thôi. Thành Thành lớn rồi, vậy cứ để nó tự phụ trách đi.”
Hết chương 5.