Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 50

Chương 50:

 

    Thời gian thấm thoát trôi qua, năm nay Chu Tiểu Hạo đã bảy tuổi, đã là học sinh tiểu học.

    Thực ra mấy năm nay Chu Tiểu Hạo đã học với Đỗ lão tiên sinh rồi, trình độ cũng không chỉ ở cấp tiểu học, tuy rằng Đỗ lão tiên sinh vì trà ngon mới thu nhận học trò này, nhưng tài năng của Chu Tiểu Hạo là điều chắc chắn không có gì phải bàn cãi. Từ nhỏ đến lớn đều ăn đồ lấy từ trong không gian của Tô Thành, lại thường xuyên ở trong không gian, thân thể đã được linh tuyền và linh khí cải tạo, từ đầu óc, tinh thần, thể xác đều rất tốt, chưa đến mức đọc qua một lần là sẽ nhớ không bao giờ quên, nhưng cũng gần như vậy, cho nên sau này Đỗ lão tiên sinh đã hết lòng dạy dỗ Chu Tiểu Hạo, cũng không có cách nào, ông không nỡ lãng phí tài năng tốt như Chu Tiểu Hạo! Cho nên những năm này Chu Tiểu Hạo đi theo Đỗ lão tiên sinh đã học được rất nhiều thứ. Đỗ lão tiên sinh là thành phần trí thức uyên bác, nghiên cứu văn hóa truyền thống dân tộc, dụng tâm dạy dỗ học trò của mình! Chu Tiểu Hạo được ông lão tận tình dạy dỗ đương nhiên cũng không tệ rồi!

    Nhưng vì Tô Thành và Chu Duệ không muốn cậu nhóc từ nhỏ đã có cảm giác mình đặc biệt, một đứa trẻ còn phải trải qua tuổi thơ, ấu trĩ, kết bạn với những đứa trẻ khác, thậm chí sẽ mắc phải những lỗi lầm mà trẻ con thường hay mắc, vậy mới có thể trở nên bình thường, mới có thể học hết tiểu học, trung học, đại học và trải nghiệm cuộc sống của những người bình thường, giống như mọi đứa trẻ trên thế giới, không thể làm xáo trộn cuộc sống của nó chỉ vì danh hiệu thiên tài đặc biệt gì đó.

    Chu Tiểu Hạo bị cha ném vào nhà trẻ khi lên năm, mặc dù nó luôn cảm thấy bọn trẻ ở nhà trẻ quá ngây thơ! Chỉ một việc nhỏ mà nhóc nhè không thôi, còn chơi xấu, mỗi ngày được ba mẹ đưa đến trường thì khóc la om xòm!

    Bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo cực kỳ khinh thường những hành vi này, bởi vì nó phải đến trường cùng với những đứa trẻ ngây thơ mà nó khinh bỉ này, vậy nên bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo buồn bực mấy ngày! Ngay cả Tô Tô và ông nội cũng không giúp được gì, vậy nên bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo chỉ có thể đến trường mẫu giáo mỗi ngày để xem một nhóm trẻ con ngây thơ chơi, đánh nhau, ăn rồi lại chơi!

    Không chỉ có mỗi Chu Tiểu Hạo không thích ứng được khi đi học mẫu giáo, mà ngay cả các giáo viên mẫu giáo cũng không quen được Chu Tiểu Hạo hiểu chuyện gấp trăm ngàn lần những đứa trẻ khác!

    “Bà nó, tôi đã nhìn thấy những đứa trẻ trưởng thành sớm, nhưng tôi chưa bao giờ thấy một đứa trẻ nào trưởng thành sớm như vậy!” Giáo viên mẫu giáo lệ rơi đầy mặt, còn không thể biểu lộ ra ngoài mặt!

    Là một giáo viên, bạn có thể chấp nhận được việc một nhóc con thấp bé nhìn mình bằng ánh mắt thương hại và đồng cảm khi bạn đang dạy trẻ con đọc bính âm với giọng dễ thương chưa?

    Là một giáo viên, bạn có thể chấp nhận được việc một nhóc con lùn tịt nhìn bạn với ánh mắt nhàm chán khi bạn tương tác với bọn trẻ trong lớp không?

    Là một giáo viên, bạn có thể chấp nhận một nhóc con thấp bé lạnh lùng đứng sang một bên khi bạn tổ chức cho các em nhỏ chơi trò chơi trong giờ ra chơi, dù có ngoan ngoãn tham gia thì biểu cảm trên mặt nó vẫn viết rất rõ ràng, “Hai…..! Mình cũng không còn cách nào! Đành phải tham gia vào cái trò chơi trẻ con xúc phạm IQ này!”

    …

    “Bà nó! Đây là con cháu nhà ai! Không nên đến học mẫu giáo, nên đến trường cấp hai học có được không?!” Giáo viên mẫu giáo bị đủ loại ánh mắt của nhóc con làm cho phát cuồng, nhưng cũng chỉ có thể rống giận trong lòng!

    Chu Tiểu Hạo học mẫu giáo được hai năm, đầu độc tâm hồn toàn bộ giáo viên mầm non đã dạy dỗ mình. Còn không phải vậy sao, luôn bị một đứa trẻ năm, sáu tuổi nhìn bằng ánh mắt kiểu: “Sao cô có thể vô tri như thế?! Sao cô lại ngây thơ như vậy?!” Cứ bị nhìn như vậy nên bây giờ ai cũng có bóng ma tâm lý.

    Nghe đồn, là nghe đồn thôi nha, sau khi Chu Tiểu Hạo học xong mẫu giáo chuẩn bị vào tiểu học, cô giáo dạy cậu nhóc ở trường mẫu giáo đã đặc biệt ra ngoài liên hoan một bữa!

    Vào một buổi sáng tháng 9, khó được có một ngày nắng đẹp, bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo thức dậy tắm rửa sạch sẽ, sau khi xuống lầu đã thấy ông nội mặc bộ quần áo thể dục buổi sáng ngồi trên sô pha đọc báo, Chu Đan đang dọn bữa sáng lên bàn. Bà Lý đã già, con trai bà ấy đã đưa bà về nhà dưỡng lão từ một năm trước!

    Bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo chào ông nội, sau đó hai ông cháu cùng nhau ăn sáng, bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo ngẩng đầu nhìn, đã bảy giờ mười lăm! Tô Tô đã cố ý từ nước ngoài trở về, nói là đưa nhóc đi học! Nhưng xem tình hình hôm nay, nhất định là do ba giữ lại không cho đi! Ngày đầu tiên mà nhóc phải tự mình đi học! Hu hu….,  chắc nó là đứa đáng thương nhất trường tiểu học rồi!

    Tô Tô mới đi du học được nửa tháng, nhưng ba nhất quyết không cho nó ngủ với Tô Tô, mãi cho đến tối hôm qua Tô Tô mới về! Vừa về đã bị cha đưa vào phòng ngủ, chỉ còn lại một mình nó cô đơn trên chiếc giường nhỏ của mình! Đây là việc mà một người cha nên làm sao? Nó đã không có mẹ rồi chứ! Mà nó cũng không hiếm lạ gì, nhưng ngay cả Tô Tô cũng không chịu nhường cho nó! Thật đúng là một người cha không xứng chức!

    Tô Thành bị cảm giác tê dại trên môi làm tỉnh giấc, cậu khép hờ mắt rồi mở mắt ra, được ôm trong vòng tay nửa tháng chưa được hưởng thụ, cậu cọ cọ vô cùng thoải mái. Thật tự nhiên đáp lại Chu Duệ, hai người tận hưởng buổi sáng vô cùng hạnh phúc.

    Đột nhiên đầu óc Tô Thành bừng tỉnh khỏi cơn mê man khi vừa mới tỉnh dậy! Cậu đột ngột ngồi dậy, nhảy xuống giường, mở tung rèm cửa ra! Ánh nắng ấm áp tràn vào phòng, ánh sáng khiến mắt cậu có chút chói, bây giờ không phải là giữa trưa, nhưng đã mười giờ sáng rồi!

    “Đừng nhìn nữa, chắc chắn là muộn rồi!” Chu Duệ nhìn một loạt động tác của người yêu, anh lười biếng nằm ở trên giường lật người, “Di học trước giờ rồi, cần gì em phải đưa đi?! Nó không còn là một đứa trẻ nữa! Hơn nữa còn có tài xế mà! Đừng lo lắng về thằng nhóc kia nữa!”

    Tô Thành dở khóc dở cười, không biết hai cha con làm sao thế nữa, hết lần này đến lần khác gây rối.

    Vốn dĩ Tô Thành hứa hôm nay sẽ đưa Chu Tiểu Hạo đến trường, bởi vì hôm nay là ngày khai giảng, cậu phải du học một tháng, nhưng vì Chu Tiểu Hạo làm nũng, Tô Thành đành phải cố gắng hoàn thành trong vòng nửa tháng rồi quay về, mặc dù chuyện này đối với Tô Thành không có gì khó khăn, nhưng dù sao cũng có rất nhiều người đến học cùng cậu, một mình cậu về sớm nửa tháng, trông có vẻ lạc lõng.

    Nhưng mà, vì bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo mà quay về, không ngờ lúc về rồi lại không đưa được nó đến trường, không hiểu sao lại thấy có lỗi với nhóc con này vô cùng! Bạn nhỏ Chu Tiểu Hạo mà làm ầm ĩ lên thì quả thật không khác gì hỗn thế ma vương!

Hết chương 50.

Trọng Sinh Sống Thêm Một Đời – Chương 50

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên