Chương 06: Quy Hoạch Không Gian….
Ban đêm rất yên tĩnh, Tô Thành nằm nghiêng người trên giường, Hắc Bảo cuộn tròn trên bụng của cậu, nó ngủ say cũng không thành thật, cứ nhúc nhích cái đuôi nhỏ không bằng chiếc đũa hết lần này đến lần khác, đây là lần đầu tiên Tô Thành có thể bình tĩnh suy nghĩ về tình hình hiện tại của mình sau khi trọng sinh về.
Có thể là vì Nguyên Châu, bây giờ là kỳ nghỉ hè năm thứ hai, vậy nên cậu được về nhà, trong người cậu có một cái sơn cốc không gian, còn có Hắc Bảo vẫn luôn ở bên cạnh cậu. Lần này sống lại, cậu không muốn quay lại con đường cũ, Tô Thành muốn bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước, tránh cho mình ngã xuống ở những nơi kiếp trước cậu đã ngã.
Hắc Bảo đang ngủ say trên bụng của Tô Thành, nó mơ mơ màng màng từ trong chăn bò dậy, chui đến bên mặt Tô Thành, dùng chiếc lưỡi hồng nhuận liếm liếm gương mặt Tô Thành, giống như đang an ủi cậu, làm xong nó lại nằm xuống ngủ tiếp, Tô Thành bị hành động của Hắc Bảo làm cho giật mình tỉnh lại, lúc này mới biết đã ba giờ sáng, cậu liền xoa đầu an ủi tiểu Hắc Bảo, nhắm mắt lại đi ngủ.
Buổi sáng, Tô Thành tỉnh dậy vì bị tiểu Hắc Bảo quấy rối không ngừng, hóa ra nó đói bụng.
Tô Thành đứng dậy tắm rửa, chuẩn bị bữa sáng cho mình và Hắc Bảo, thay quần áo ra ngoài, hôm nay cậu định đến chợ nông sản thành phố C mua một vài thứ, cậu phát hiện cây cỏ trong không gian sẽ hấp thụ một phần linh khí trong quá trình sinh trưởng, nhưng nó sẽ sinh ra nhiều linh khí hơn để duy trì không gian. Tô Thành tự hỏi, không biết không gian có càng nhiều linh khí hơn thì có trở nên lớn hơn không.
Vì Hắc Bảo còn nhỏ nên Tô Thành nhét nó vào túi rồi đi ra ngoài.
Sau khi chuyển qua hai chuyến xe, Tô Thành đến chợ nông sản ở phía nam thành phố C. Chợ nông sản bày bán đủ loại nông sản, Tô Thành đi thẳng đến một cửa hàng chuyên bán hạt giống, cậu đi vào hỏi mua hạt giống ba loại ngũ cốc: gạo, lúa mì và ngô, mỗi loại mua mười cân, dù sao Tô Thành cũng chưa từng trồng trọt, chỉ có thể mua một ít về trồng thử trước.
Tô Thành mang theo ba mươi cân hạt giống, cậu đi không xa, rẽ vào một góc nhỏ, tìm một nhà vệ sinh đi vào, lúc đi ra lại không còn cái túi nào trên người nữa.
Lặp đi lặp lại quá trình này vài lần, Tô Thành cũng đã đạt được mục đích của mình, hạt giống các loại rau và ngũ cốc đã được mua gần hết, sờ sờ Hắc Bảo không muốn thật thà ở trong túi, Tô Thành quyết định về nhà.
Đi đến cuối chợ nông sản, Tô Thành tìm được một gian hàng bán cây giống do một người đàn ông lớn tuổi mở, Tô Thành nghĩ nghĩ liền đi tới: “Ông chủ, ở đây chú bán cây giống gì vậy?”
“Chỗ của tôi đều là cây giống cây ăn quả, bao gồm táo, lê, đào, mơ, cam, lựu, anh đào, cam, kiwi, mận và nho. Tất cả đều được tuyển chọn kỹ lưỡng, chắc chắn sau này sẽ đơm hoa kết trái, trái vừa to vừa ngọt. Giá 5 tệ một cây, cháu muốn cây gì?” Thấy có người đến mua cây non, ông chú chạy đến nhiệt tình giới thiệu.
“Mỗi loại lấy cho cháu 5 cây đi.”
“Được, tổng cộng là 275 tệ, tính cho cậu 270 tệ, còn lại cây tôi tặng làm quà.”
Thanh toán tiền xong, Tô Thành xoay người rời đi cùng với 55 cây con trên tay.
Tô Thành không biết, mới đi được hơn trăm mét, liền có người đi tới trước mặt ông chủ tiệm cây cười nói: “Lão Lý, lại kiếm lời từ người ngoài nghề? Mấy loại cây giống như này của ông thì trồng sống được mấy cây chứ?”
Ông chủ tiệm cây vừa vui vẻ tươi cười hớn hở giờ xụ mặt lại: “Tôi nói này, sao cậu cứ thích ngậm máu phun người thế? Tại sao cây non của tôi không sống được? Tôi nói cho mà biết, tất cả cây non của tôi đều có tỷ lệ sống rất cao! Trồng không sống là do người đó không biết trồng, vậy nên đừng có quản chuyện của tôi!”
Khi người đàn ông thấy chủ tiệm trở mặt nói ra những lời như vậy, anh ta cắt ngang, quay lưng bỏ đi.
Tô Thành không biết cây non mình mua là cây bị lỗi, cây non khó sống, cậu lấy cây non, tìm một nhà vệ sinh công cộng ít người ra vào, cũng làm như mấy lần trước, sau đó Tô Thành ra về tay không. May mà hôm nay Tô Thành ăn mặc kín đáo, giả làm người đi dạo khắp phố phường cũng không ai để ý.
Giống như lúc tới đây, khi về cậu cũng đổi xe hai lần mới về được tới nhà, Tô Thành thay quần áo sau khi vào cửa, lấy Hắc Bảo đang ngủ trong túi ra, đem vào trong không gian.
Nhìn hạt giống và cây con trước đó bỏ vào đã chất đống bên cạnh hồ nước, Tô Thành suy nghĩ một chút, trước tiên khống chế tinh thần lực mang mấy loại cây non mua được đi khắp ngọn đồi, cách khoảng 5 mét trồng một cây, sau khi trồng xong, cậu dùng tinh thần lực lấy nước từ hồ lên tưới, kết quả là hàng chục cây non nhỏ kia đã bén rễ, nảy mầm và lớn lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Chúng nở hoa, kết trái, quả chín mọng cả cây, thì ra nước hồ còn có thể thúc đẩy thực vật sinh trưởng, cậu tùy tiện hái một quả táo, cắn một miếng, táo ngọt giòn, thịt quả chứa đầy linh khí, Tô Thành không khỏi kinh ngạc.
Lúc trước Tô Thành thử uống một giọt nước trong hồ, kết quả đúng là có tác dụng tẩy tủy phạt cốt giống như truyền thuyết, khắp người Tô Thành thải ra rất nhiều tạp chất đen kịt nhớp nháp, sau đó cậu quả thật là thấy người nhẹ bẫng, dáng người cân đối, toàn thân trên dưới không một chút mỡ thừa nào, làn da cậu trắng nõn, lỗ chân lông gần như không thấy, biết nước suối rất tốt cho cơ thể, Tô Thành cũng sẽ thêm một ít nước suối vào đồ ăn của Hắc Bảo, kết quả thấy rõ, Hắc Bảo vốn thông minh tinh nghịch nay lại càng hăng hái.
Tô Thành đem hạt của các rau và hoa quả gieo xuống đất, nhưng lần này cậu không tưới nước ao mà chọn nước suối bên dãy núi trong không gian để tưới.
Nhìn không gian được sắp xếp hợp lý, Tô Thành cười vui vẻ, lúc ra ngoài lại đã hơn 5 giờ chiều, sau một ngày bận rộn, cơm trưa cậu cũng không thèm ăn.
Cảm thấy bụng đói cồn cào, Tô Thành đi vào bếp, nấu một bữa cơm, chỉ cần xào hai món là cậu có thể ăn no nê, thu dọn bếp xong, Tô Thành quay người vào không gian, mang Hắc Bảo đang vui vẻ chơi trong không gian ra ngoài, cho nó uống sữa nóng. Cậu suy nghĩ một chút, quyết định tìm thời gian về nông thôn, mua mấy con bò, cừu, dê gì đó để lấy sữa cho Hắc Bảo uống, sữa tươi bổ dưỡng hơn.
Cùng Hắc Bảo ngồi trên sô pha xem bộ phim hoạt hình nó yêu thích, chơi một hồi rồi Tô Thành túm lấy Hắc Bảo đang vùng vẫy chạy trốn đi vào phòng tắm.
Hắc Bảo cũng giống như tất cả những con mèo khác, nó không thích tắm, mỗi lần Tô Thành giúp nó tắm đều rất tốn thời gian, nhưng Hắc Bảo luôn là người bị áp chế!
Sau khi tắm xong, Tô Thành sấy khô lông cho Hắc Bảo rồi mới đi ngủ, sau khi ngủ đến sáng, Tô Thành dậy nấu cho mình và Hắc Bảo bữa sáng đơn giản mà ngon lành, ăn xong thì xoay người đi vào không gian.
Sau khi Tô Thành bước vào không gian không khỏi sửng sốt, tất cả hoa màu hôm qua trồng đều phát triển tốt, hầu hết đều đang ra hoa, trên mấy cây cà chua giống còn sót lại những quả nhỏ xanh non, dưa leo dài bằng ngón tay, non mềm và mọng nước. Chưa đầy 24 giờ mà số rau dưa và cây ăn quả này đã gần chín hết rồi.
“Thời gian trưởng thành trong không gian này chẳng lẽ là hai mươi bốn giờ? Hình như là vậy.” Bởi vì Nguyên Châu ở trong cơ thể Tô Thành, vậy nên cậu có thể cảm nhận được rõ ràng từng thay đổi của Nguyên Châu, giống như bây giờ vậy, Tô Thành biết bây giờ linh khí trong không gian đã nhiều hơn một phần!
“Về sau chúng ta phải trồng nhiều thêm một chút, dù sao để ở chỗ này cũng không hư, không hái xuống còn có thể tiếp tục sinh ra linh khí, cống hiến cho không gian.” Tô Thành tự nói.
Sau đó, trước khi nhập học, Tô Thành đã mua rất nhiều gia súc gia cầm như gà, vịt, cá, bò và cừu ở vùng quê ngoại ô thành phố C. Trên núi trong không gian có rất nhiều tre mọc, Tô Thành chặt rất nhiều tre, làm chuồng nuôi gà, vịt, ngỗng, bò, cừu…. Bò là hai con bò sữa mà Tô Thành đã nghĩ đến, cá bột mà Tô Thành mua đã thả trực tiếp vào một con suối nhỏ dưới núi.
Cậu bận rộn hơn nửa tháng, hiệu quả rất rõ ràng, không gian sử dụng đất đai rất triệt để, một bên dùng để chăn nuôi, một bên dùng để trồng rau và ngũ cốc, cây ăn quả thì được trồng ở xung quanh thung lũng nhỏ. Mọi thứ dường như đều có ngăn nắp trật tự, mà thu được lớn nhất chính là diện tích không gian đã mở rộng, lộ ra một phần đất mới, phần đất này trước kia vẫn bị sương mù linh khí bao phủ, sau này linh khí di chuyển lui đi rất nhiều, lúc này cậu có thể nhìn thấy hai phần ba dãy núi nhỏ.
Hơn nữa mấy ngày nay thường xuyên sử dụng tinh thần lực, Tô Thành phát hiện khả năng khống chế tinh thần lực của mình càng ngày càng mạnh, lần đầu tiên trồng cây ăn quả mất hơn hai giờ đồng hồ, nhưng bây giờ cậu làm hàng rào rồi tưới cây trên cánh đồng chỉ mất chưa đầy một giờ.
Tô Thành nhìn không gian được sắp xếp hợp lý, vui vẻ vò đầu vuốt lông Hắc Bảo một hồi lâu, Hắc Bảo tội nghiệp không nói nên lời, chỉ có thể dùng móng vuốt nhỏ cáu kỉnh chống cự, nhưng nó vẫn cẩn thận không để lộ móng tay sắc bén của mình ra ngoài.
Hết chương 6.