Chương 08: Chuyện Thi Cuối Kỳ….
Ngày tháng cứ như vậy trôi qua, quy hoạch không gian trong Nguyên Châu của Tô Thành càng ngày càng hoàn thiện, diện tích không gian càng ngày càng lớn, cậu có thể nhìn thấy bằng mắt thường được, linh khí càng ngày càng đậm, có một lần Tô Thành tiêu hao rất nhiều tinh thần lực sau khi ngủ say trong không gian, cậu phát hiện tinh thần lực tăng trưởng và khôi phục trong không gian mạnh hơn bên ngoài rất nhiều, Tô Thành chỉ việc tìm chiếc lều mình thường đi dã ngoại ném vào trong không gian, ban đêm còn ôm Hắc Bảo vào trong không gian ngủ, dù sao nhiệt độ trong không gian cũng không đổi, không nóng cũng không lạnh, thoải mái hơn bên ngoài nhiều. Mà Hắc Bảo nỗ lực hồi lâu, cuối cùng cũng cao lên được 15 cm.
Trong nháy mắt, học kỳ này đã kết thúc, kỳ thi cuối kỳ cũng sắp đến, mọi người đang chuẩn bị ôn tập, lúc này, những tờ giấy ghi chép của Tô Thành đã trở thành cứu tinh, bị mọi người vội vã cầm đi thi nhau chép lại, trong đó, người chiếm cứ nhiều nhất chính là ba người bạn cùng ký túc xá của Tô Thành.
Tô Thành tính tình tốt, lại được lòng mọi người, vậy nên bài vở của cậu được cả lớp chuyền tay nhau chép gần hết, đến sát ngày thi mới trả lại, Tô Thành cũng không để bụng, dù sao cậu cũng có trí nhớ tốt. Có xem vở ghi chép hay không cũng không sao, dù sao thì cậu cũng nhớ hết. Nhưng Tào Kiện lại buồn bực, từ khi biết cha mẹ Tô Thành qua đời, cậu ấy luôn coi việc của Tô Thành là việc của mình, Kỳ thi đến gần rồi, ai mà không muốn ôn tập sớm chứ, những người này thật quá đáng, thế mà lại mượn đến trước ngày thi một hôm mới trả về, còn định không cho người ta học bài thi hử?!
Trưa hôm đó, Tô Thành bị Tào Kiện kéo về ký túc xá nghỉ ngơi, vở ghi chép của Tô Thành lúc này mới được trả về, nếu Tô Thành không ngăn cản, bạn nữ trả vở kia đã bị Tào Kiện trách mắng một trận.
Khi bạn cùng lớp trả vở đi rồi, Tào Kiện bắt đầu hận rèn sắt không thành thép dạy dỗ Tô Thành: “Lần sau đừng cho mượn vở lâu như vậy! Biết chưa? Bọn họ thấy cậu tính tình tốt, mượn một lần mượn tới nửa tháng? Rõ ràng là có người âm thầm lừa cậu, không muốn cậu có vở để ôn thi, lần sau còn xảy ra chuyện như vậy, cậu có thể phô tô cho bọn họ chép, bản thân cậu không cần học sao?!”
Trình Hàm Chương nhất thời gật đầu phụ họa: “Đúng đúng, biện pháp của lão Tào rất tốt! Lần sau cậu có thể phô tô một bản cho họ, để cho bọn họ chép lại.”
Vinh Tiến thì tiếp tục cắm đầu học mà không mảy may quan tâm, cậu ta không nói một lời.
Tô Thành bị hai người càm ràm nhưng không nói lại được, đành phải ngoan ngoãn gật đầu nhận lỗi, hứa sẽ không có lần sau, lúc này Tào Kiện thả cậu ra, để cậu ôn thi.
Tối hôm đó, Tào Kiện và Tô Thành về nhà, lấy cớ là muốn ăn cơm do Tô Thành nấu cho đỡ thèm, hơn nữa ký túc xá cũng không có điều hòa, cho nên muốn theo Tô Thành về nhà sử dụng điều hòa, thật ra Tô Thành biết, cậu ta muốn đi cùng Tô Thành vì biết Tô gia không có họ hàng thân thích, nhà chú cũng không tiếp xúc nhiều, cả nhà chỉ có một mình Tô Thành, Tào Kiện đang lo Tô Thành ở một mình sẽ buồn, cứ hai tuần lại kiếm cớ tới ngủ ở đây một đêm.
Hai người nấu hai món như thường lệ, một thịt một rau, chủ yếu là vì số lượng nhiều và ngon. Trong lúc Tô Thành mượn cớ vào phòng ngủ bế Hắc Bảo ra ngoài, khi hai người ăn xong, Hắc Bảo ngoan ngoãn uống nước canh và sữa trên bàn ăn, thỉnh thoảng còn thèm thuồng nhìn miếng thịt trong đĩa, lén lút duỗi bàn chân nhỏ ra chỗ cái đĩa, nhưng lần nào cũng không trốn được ánh mắt của Tô Thành, bị cậu gõ nhẹ một cái vào chân, nó lại dùng đôi mắt ngập nước nhìn Tô Thành, thấy Tô Thành hoàn toàn không để ý đến mình thì cúi đầu ngoan ngoãn đi uống canh.
Không phải Tô Thành tiếc miếng thịt không cho Hắc Báo ăn, mà là hiện tại nó còn quá nhỏ, sợ nó khó tiêu, Tào Kiện vẫn luôn nghĩ Hắc Bảo là con mèo nhỏ mới sinh chưa được một tháng do Tô Thành nhặt được ở đâu đó về nuôi, vậy nên cũng hiểu vì sao cậu không cho nó ăn thịt.
Ăn tối xong, Tào Kiện lại bắt đầu dạy dỗ Tô Thành: “Sau này cẩn thận một chút, đừng làm chuyện ngu xuẩn như vậy, không cần tiếp xúc thân cận với Vinh Tiến, chuyện vở ghi chép của cậu không thể thiếu hắn ở sau lưng quạt gió thêm củi.” Tào Kiện nói đến đây thì dừng một chút, khinh thường nói: “Ai bảo hắn ta không được lòng người, dù học giỏi đến mấy cũng không ai nguyện ý mượn vở ghi chép của hắn để chép bài. Hắn thật sự đã làm ra mấy chuyện hại người nhưng chẳng có lợi gì cho bản thân.”
Cả Vinh Tiến và Tào Kiện đều coi thường nhau, Vinh Tiến cho rằng Tào Kiện là mẫu người suốt ngày xen vào việc của người khác, nhìn ai cũng không vừa mắt, còn Tào Kiện thì cho rằng Vinh Tiến ích kỷ, tự cao, coi thường người khác, hẹp hòi, vậy nên dù có đầu óc, có học giỏi cũng vô ích, Trình Hàm Chương thì biết làm người, đứng giữa hai người làm hòa, còn Tô Thành thì không có khúc mắt gì với Vinh Tiến, lại có quan hệ tốt với Tào Kiện, dù sao cậu cũng có trí nhớ của kiếp trước, biết Tào Kiện là người như thế nào.
Tô Thành rất thích chà đạp Hắc Bảo ăn no uống say rồi lười biếng nằm trên đùi mình, cậu nhìn Tào Kiện lại bắt đầu bất bình giùm mình, cậu có chút buồn cười, nhưng trong lòng cũng rất cảm động, biết Tào Kiện đang nghĩ cho mình, trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Vậy nên cậu cũng liên tục gật đầu đồng ý.
Tào Kiện thấy cậu cười híp mắt nghe mình dạy dỗ, cả giận nói: “Được rồi, anh đây không nói nữa, dù sao cậu cũng không nghe tôi. Đi ôn lại bài đi, thời gian không còn nhiều nữa.”
“Làm gì có, Tào lão đại, anh đã nói rồi sao tôi có thể không nghe, anh yên tâm đi, về sau tôi sẽ nhớ mà.” Tô Thành vội vàng bày tỏ quyết tâm của mình.
“Đây là cậu nói đó, nhớ cho kỹ vào! Mà này, hoa quả cậu mua còn không?” Tào Kiện liền ngừng công việc dạy dỗ cậu lại.
“Đương nhiên còn. Nó ở trong tủ lạnh đó, anh tự rửa đi!” Tô Thành nhanh chóng nhân cơ hội này chuyển chủ đề.
Tào Kiện đi về phía phòng bếp, nghi ngờ hỏi: “Tôi chỉ là đang thắc mắc! Trái cây cậu mua sao lại ngon như vậy chứ? Hương vị ngon lắm đó. Anh đây mua không ngon được như cậu, cậu mua ở đâu thế? Sau này tôi cũng sẽ đến đó mua.”
“À? Tôi mua ở chợ rau gần đây, lần nào cũng mua rất nhiều. Nếu thích thì ăn thêm đi! Tiện thể đem quả chuối đó cho tôi luôn.” Tô Thành nghe đến câu này thì lập tức buột miệng.
Hai người đều lấy vở ghi chép của mình ra ôn bài cho kỳ thi ngày mai, bọn họ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách bắt đầu lật xem từng trang.
Có tổng cộng có 11 bài kiểm tra cho các môn học, được sắp xếp thi trong 15 ngày, lịch thi khá thưa, mỗi ngày nhiều nhất là 2 môn, vậy nên nửa tháng thi trôi qua rất nhanh.
Tô Thành vốn luôn thoải mái, vốn dĩ thi qua môn ở đại học cũng không khó, chỉ cần học thuộc lòng những kiến thức cơ bản được dạy là được, vậy nên Tô Thành luôn tự tin với điểm số của mình.
Chiều nay là môn thi cuối cùng, đề thi về lịch sử quảng cáo trong nước và quốc tế, không có nội dung kỹ thuật gì, chỉ yêu cầu học thuộc lòng, hơn nữa trước đó giáo viên đã ôn qua qua những nội dung quan trọng, vậy nên độ khó cũng giảm đi rất nhiều.
Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ thi, phần lớn thí sinh đã vào phòng thi, Tô Thành đang ngồi tại chỗ đọc vở ghi chép thì Trình Hàm Chương ngồi phía trước quay đầu lại nói với cậu: “Tô Thành, tối nay có thời gian không?”
“Hả? Ừ có, làm gì?” Tô Thành ngẩng đầu hỏi.
“Vinh Tiến nói tối nay đi karaoke hát, có mỹ nữ khoa nghệ thuật! Cậu và lão Tào cùng đến đi.” Tô Thành thật sự không có hứng thú với mấy chuyện này, cố ý cự tuyệt: “Ngũ âm của tôi không đầy đủ, có đi cũng không hát được”.
“Ôi trời! Ai mời ca thần tới chứ?! Tập trung vào trọng điểm đi! Là mỹ nhân viện văn học đó! Hơn nữa đi karaoke không cần hát, có thể ăn thứ gì đó rồi ngồi nghe người khác hát! Cậu cứ coi như tổ chức tiệc trong ký túc xá đi!” Trình Hàm Chương lập tức cắt ngang, cố gắng thuyết phục cậu.
“Vậy được rồi, mấy giờ tới? Ở đâu?” Nghe câu cuối cùng, Tô Thành không từ chối được nữa nên đã đồng ý.
“Tám giờ tối, ở một quán karaoke trên phố thương mại Hà Đông, đến nơi thì gọi cho tôi, tôi sẽ xuống đón cậu.” Tô Thành gật đầu đồng ý.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, giám thị đã cầm bài thi đi vào, hai giám thị một nam một nữ hình như là nghiên cứu sinh của trường, bọn họ đang chia bài thi.
Vào lúc 2 giờ 30 chiều, bắt đầu thi môn lịch sử quảng cáo trong nước và quốc tế, thời gian làm bài là 90 phút.
Tô Thành xem đại khái bài thi thì thấy hầu hết các câu hỏi đều do cô giáo bốc thăm, nhưng cậu lại nhớ hết những lời cô giáo giảng nên đã làm được hết, chỉ có câu cuối cùng là tự luận, có thể sẽ không lấy được điểm tối đa.
Nửa giờ sau, Tô Thành làm xong bài, để yên tâm cậu còn ngồi kiểm tra lại hai lần, phát hiện không có gì sai, Tô Thành giơ tay xin nộp bài.
Tô Thành thu dọn đồ đạc rồi ra khỏi phòng thi, nhưng không thấy Vinh Tiến đang nhìn mình với ánh mắt ghen tị phía sau.
Sau khi ra khỏi phòng thi, Tô Thành nhắn tin cho Tào Kiện nói buổi tối đi karaoke, bảo cậu ta đến nhà Tô Thành trước, vì phố thương mại rất gần nhà Tô Thành, hơn nữa đi taxi chưa tới mười phút đã đến nơi, hai người có thể ăn tối ở nhà Tô Thành trước rồi mới đi.
Hết chương 8.