Vụ án thứ 2: THÂN SƠ – Chương 51: Thân Sơ (01)

 

Chương 51: Thân Sơ (01)

 

Vùng ngoại ô phía Nam thành phố, sơn trang Phong Ý, một bữa tiệc tôm hùm đất náo nhiệt đang diễn ra.

 

Người tổ chức bữa tiệc là công ty game Vạn Tân Lai Hạ đang nổi tiếng gần đây. Sau kỳ thi đại học năm nay, một trò chơi nuôi dưỡng kết hợp rút thẻ mới do họ phát triển sẽ được ra mắt. Ngay từ khoảng tiết Thanh Minh, các hoạt động khởi động trước đã bắt đầu. Hôm nay bọn họ còn chi mạnh tay hơn, mời những người nổi tiếng trên mạng chuyên về game từ khắp cả nước và hầu hết những người nổi tiếng trên mạng có tên tuổi ở thành phố Hạ Dung đến tham gia buổi offline, dùng điện thoại do ban tổ chức cung cấp để trải nghiệm game trước.

 

Hiện trường bữa tiệc vô cùng náo nhiệt, người thì tranh thủ đến để gặp mặt, người thì đu idol, người thì so xem lễ phục ai đẹp hơn, đủ các kiểu người, chỉ có điều không ai thực sự chơi game.

 

“Tôi thấy, việc Vạn Tân làm hôm nay chỉ là hình thức thôi, bộ phận kế hoạch của bọn họ chắc chắn đã viết xong bản đánh giá rồi chứ gì? Tối nay gửi cho mấy UP chủ, mỗi người sửa lại một chút là xong.”

*Chú thích: Up chủ là cách dịch ngắn gọn của cụm từ “Video uploader” trong tiếng Anh. Ở đây, từ này được dùng để chỉ những người tạo và đăng tải các nội dung có liên quan đến game lên các nền tảng video trực tuyến. Hết chú thích….

 

“Đúng đấy, còn bày cả núi tôm hùm đất ra, tôi nghe nói riêng đợt tôm đầu tiên đã có mấy trăm cân? Nếu thực sự muốn mời người chơi thử, sao lại dùng món tôm hùm đất này? Tay còn bận bóc vỏ tôm, còn tay đâu mà chơi game nữa chứ?”

 

“Ha ha ha, nói như thể game này đáng chơi lắm ấy. Lối chơi chính thì đạo nhái, hình ảnh nhân vật thì đạo nhái, cốt truyện cũng đạo nhái. Chỉ là một trò rút thẻ thôi, cậu bảo nó có gì đáng để tôi dùng tay chơi? Một ngón chân còn không đáng nữa là.”

 

“Cậu bớt nói móc đi! Để người của Vạn Tân nghe thấy thì không hay đâu!”

 

Mọi người cười ồ lên.

 

Các UP chủ game đều rõ mánh khóe trong ngành, nhưng đã cầm phí mời cao ngất ngưởng đến đây thì cũng phải làm bộ làm tịch, chụp ảnh chung, đăng tải thông tin, hoàn thành xong nhiệm vụ của mình thì tụ tập với những người có quan hệ tốt, vừa ăn tôm hùm đất vừa chê bai ban tổ chức.

 

Những người nổi tiếng trên mạng ở thành phố Hạ Dung càng giống như nhân vật chính của buổi trải nghiệm này hơn. Dù sao thì Vạn Tân Lai Hạ cũng là doanh nghiệp của thành phố Hạ Dung, ông chủ Khang Vạn Tân ngay từ khi khởi nghiệp đã đi theo chiến lược lôi kéo những người nổi tiếng trên mạng ở địa phương, thỉnh thoảng phát lì xì, mời ăn uống. Nhưng một trận lớn thế này thì trước đây chưa từng có.

 

Những người nổi tiếng trên mạng ở địa phương ăn mặc lộng lẫy đến dự tiệc, trai gái gì cũng đều thi nhau khoe sắc, ngoài mặt thì anh em bạn bè thân thiết, nhưng trong lòng thì như các ngôi sao đi thảm đỏ, hận không thể dẫm đạp đối phương dưới chân.

 

Thời gian buổi trải nghiệm kéo dài từ 2 giờ chiều đến trưa ngày hôm sau, bao gồm cả một đêm nghỉ lại. Từ hơn 2 giờ, khách mời đã lần lượt đến, trong tòa nhà tiệc tùng đâu đâu cũng thấy tôm hùm đất chất thành núi nhỏ – trên bàn dài, trên quầy bar, trên bàn trà, ngay cả tháp sâm panh cũng bị thay bằng tháp tôm hùm, nhìn thoáng qua thì chỉ thấy một màu đỏ rực rỡ.

 

Bên ngoài tòa nhà tiệc tùng còn đặc biệt khoanh một khu đất để đổ vỏ tôm, Khang Vạn Tân tuyên bố cứ ăn thả ga, xem đến ngày mai có thể chất thành núi vỏ tôm cao đến mức nào.

 

Điều này hiển nhiên đã trở thành một chiêu trò thu hút sự chú ý rất hiệu quả, Jaco đã quay mấy đoạn video tại hiện trường, còn lồng tiếng vào.

 

“Hôm nay Jaco được mời đến tham gia buổi buổi trải nghiệm game mới của Vạn Tân Lai Hạ. Mọi người đều biết, Jaco thường quan tâm nhiều đến tin tức xã hội, cũng không biết vì sao lại nhận được lời mời của Vạn Tân. Nhưng đã đến đây rồi thì mọi người cùng Jaco xem qua nhé.”

 

“Bây giờ đang là mùa ăn tôm hùm đất, nhưng mà có nhiều tôm hùm đất đến thế này thì Jaco cũng hơi kinh ngạc đấy. Nghe nói sơn trang Phong Ý có mấy hồ nuôi tôm hùm đất rất lớn, tôm mà chúng ta ăn hôm nay đều đến từ đó, lát nữa Jaco sẽ dẫn mọi người đi xem. Giờ thì xem núi vỏ tôm này trước đã, ừm, còn sớm nên chưa chất được bao nhiêu.”

 

“Nói thật thì bây giờ Jaco có chút ghen tị với người giàu rồi, còn các bạn thì sao? Đi vào trong xem tiếp nhé, có rất nhiều người nổi tiếng, nổi tiếng hơn Jaco nhiều, những bạn nào thích game chắc hẳn rất muốn đến đây, Vạn Tân nói là đã mời được tất cả các UP chủ game nổi tiếng trong nước, tiếc là Jaco không quen ai hết, không thể xin chữ ký giúp các bạn được.”

 

“Nhưng những người ở thành phố Hạ Dung chúng ta thì Jaco quen biết khá nhiều, kia kìa, mọi người thấy không, Diêu Giác đấy, người thật dáng còn đẹp hơn trong ảnh. Kia có phải là Giang Tân Chi Mộng không? Sao trông có vẻ không vui vậy? Thôi chúng ta đừng làm phiền anh ấy nhé. La Uyển Uyển, nữ thần của Jaco, khí chất quá đi mất! Em gái cô ấy là Long Toa Toa cũng rất xinh. Nhưng mà hai chị em không cùng một phong cách. La Uyển Uyển thì mạnh mẽ sắc sảo hơn, Long Toa Toa thì dịu dàng hơn nhiều. Kia còn có một anh chàng đẹp trai nữa, ấy, Jaco không biết anh ấy là ai…”

 

Jaco quay xong một vòng, nhưng không đăng video ngay, tham gia những bữa tiệc như thế này cũng có quy tắc riêng, không được livestream khi chưa được sự đồng ý của ban tổ chức. Jaco dự định chuẩn bị sẵn tư liệu, về nhà sẽ cắt ghép sau, nghĩ một góc độ xóc óc nào đó, ví dụ như châm biếm các ông chủ giàu có phung phí. Đương nhiên, đã là kiếm tiền thì cũng phải có thái độ của người đi kiếm tiền, tài liệu mà ban tổ chức cung cấp cho anh ta cũng sẽ đăng.

 

Không ít người có suy nghĩ giống Jaco, khi quay video gặp nhau, bọn họ đều nhìn nhau cười, ai cũng lộ ra vẻ mặt “Cậu hiểu mà”.

 

Cả buổi chiều, nhân viên của Vạn Tân Lai Hạ bận rộn tiếp đãi khách khứa, những chàng trai cô gái trẻ tuổi thì được mời đến hóa trang thành nhân vật trong game, tương tác với khách mời. Đến khi tiệc tối bắt đầu, Khang Vạn Tân mới xuất hiện trong bộ vest được may đo riêng, phong thái của người thành đạt hiện lên rõ nét.

 

Diêu Giác, người chiều nay còn là khách mời, đột nhiên đổi sang trang phục của một nhân vật nổi tiếng, đứng bên cạnh Khang Vạn Tân, tạo dáng đặc trưng của nhân vật, nhận được một tràng pháo tay hoan hô thật lớn của mọi người.

 

Nhưng trong đó cũng không thiếu những tiếng chế nhạo.

 

“Diêu Giác cần gì phải làm thế? Hồi trước đang trên đà phát triển mạnh mẽ, cứ phải làm tình nhân cho ông lớn, bị nuôi như chim hoàng yến, mất hết cả linh khí rồi.”

 

“Mọi người xem mặt cậu ta kìa, trông khó ở thế, mặc cái loại quần áo này, chắc trong lòng cũng không vui vẻ gì đâu.”

 

“Đáng đời! Thôi kệ, dù sao cũng có tiền rồi.”

 

Khang Vạn Tân khoảng bốn mươi tuổi, tuy ngoại hình không có gì nổi bật, nhưng được hai cái mác “giàu có” và “tài hoa hơn người” dán lên người, khiến cho cái vỏ bọc tầm thường này cũng trở nên đáng thèm khát.

 

Bài phát biểu của anh ta cũng khá hài hước, khách mời rất hưởng ứng, tiếng cười vang lên không ngớt. Anh ta cũng hiểu rất rõ, ở những tình huống như thế này thì nói nhiều dễ gây nhàm chán, nên nhanh chóng lui xuống, để lại bữa tiệc cho khách mời.

 

Tôm hùm đất trong bữa tiệc tối còn phong phú hơn cả buổi chiều, có cả món hầm, món hấp, món nướng, thậm chí còn có cả món canh, các đầu bếp đã phát huy hết khả năng, chế biến tôm hùm đất thành đủ loại hương vị.

 

Đương nhiên, các món ăn khác cũng không thể thiếu, tôm hùm Alaska ở đây tạm thời được đổi tên thành tôm hùm đất cỡ lớn.

 

Sau khi cùng Khang Vạn Tân rời đi, Diêu Giác thay đồ nhân vật ra, lại trở về hội trường, một mình uống rượu, trông có vẻ không vui.

 

Đến hơn 10 giờ, khách mời lục tục về nơi ở của mình, núi vỏ tôm bên ngoài đã vô cùng hùng vĩ. Không ít khách mời dừng chân bên núi vỏ tôm, ồn ào chụp ảnh.

 

Jaco và nhóm trợ lý cũng về phòng, chuẩn bị thức đêm nghĩ kịch bản, cắt ghép video, để đến ngày mai vừa rời khỏi sơn trang là có thể đăng bài ngay. Lúc đó, trên mạng chắc chắn toàn là những bài đăng khen ngợi Vạn Tân, anh ta đi một con đường khác, chắc chắn sẽ thu hút được một lượng lớn người xem.

 

Nửa đêm, những người còn lại ở tòa nhà tiệc tùng không còn nhiều, có người say khướt không muốn đi, nằm ngổn ngang trên ghế sofa, có người vốn là cú đêm, kéo bạn bè lâu ngày không gặp ra chơi game online….

 

Nửa đêm, gió trên núi thổi mạnh, trong những căn phòng không bật đèn, bóng người lay động, tiếng nước hồ nuôi tôm róc rách, trên vách núi cao chót vót, có người trong khoảnh khắc hấp hối, đưa tay về phía bầu trời đêm đen kịt.

 

Những con tôm hùm đất luôn bị con người coi là món ăn ngon, dường như đã cảm nhận được bữa ăn ngon của mình sắp đến, chúng xôn xao, ùn ùn kéo đến.

 

Một bóng đen đi đến bên núi vỏ tôm đã bị gió gọt bớt đi một lớp, khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong lạnh lẽo, hắn ta tùy tiện ném đi một thứ, thứ đó cắm xiên vào đỉnh núi, giống như một người sắp bò ra từ núi thây biển máu, tiếng kêu gào tuyệt vọng nhất.

 

……………

 

Sau khi phá được vụ án liên hoàn ở thị trấn Thương Thủy, đội trọng án có được một khoảng thời gian nghỉ ngơi, nhưng vì hung thủ trong vụ án Lưu Ý Tường đến giờ vẫn chưa có manh mối, Quý Trầm Giao vẫn không thể buông bỏ. Trước khi Trần Hạc được chuyển giao cho viện kiểm sát, anh đã hỏi đi hỏi lại hắn ta vài lần về vấn đề liên quan đến Ký Khắc, Lưu Ý Tường, có thể thấy quả thực hắn ta không biết Lưu Ý Tường là ai, còn về Ký Khắc thì không muốn nói nhiều.

 

Rốt cuộc ai đã giết Lưu Ý Tường? Và tại sao lại mặc quần áo của Lăng Liệp cho Lưu Ý Tường? Vấn đề phía sau càng khó hiểu hơn.

 

Sau khi tiếp quản đội trọng án, Quý Trầm Giao ít khi gặp phải vụ án không thể phá, một số vụ án dù tạm thời không bắt được hung thủ, nhưng cũng có thể tìm ra được một mạch truyện rõ ràng. Chỉ có lần này, hung thủ giống như một bàn tay khổng lồ, kéo anh vào một màn sương mù dày đặc không thể nhìn thấy gì.

 

Càng nghĩ sâu, anh càng thường xuyên nghĩ đến Ninh Hiệp Sâm và Ngôn Hi. Sự mất tích của hai người này cũng là bí ẩn chưa có lời giải đáp của đội trọng án, thậm chí là của toàn bộ giới cảnh sát thành phố Hạ Dung.

 

Năm năm trước, hai người bọn họ bỗng dưng biến mất không một dấu vết, giống như chưa từng tồn tại trên đời, gần như không có điềm báo trước. Lúc đó, Quý Trầm Giao đang ở ngoài tỉnh tham gia cuộc thi đấu võ thuật dành cho cảnh sát tinh nhuệ, trước khi rời thành phố Hạ Dung, Ngôn Hi còn mời anh ăn cơm, chúc anh giành chiến thắng, trở về tiếp tục hợp tác.

 

Để tìm được đội trưởng đội trọng án khi đó là Ninh Hiệp Sâm, những cảnh sát mà Tạ Khuynh dẫn đầu đã sử dụng hết các mối quan hệ có thể sử dụng, nghĩ hết mọi cách có thể nghĩ, nhưng vẫn không có kết quả gì.

 

Dần dần có những suy đoán lan ra, nói Ninh Hiệp Sâm là nội gián của một tổ chức tội phạm nào đó. Suy đoán này được củng cố bởi vì cảnh sát không tra được lai lịch của Ngôn Hi, tuy anh ta là người cung cấp thông tin, nhưng chỉ nghe theo lệnh của Ninh Hiệp Sâm, tất cả mọi người trong sở cảnh sát, bao gồm cả Quý Trầm Giao cũng đều không thể nói rõ được rốt cuộc anh ta là người như thế nào.

 

Mà Ninh Hiệp Sâm lại rất tin tưởng Ngôn Hi, đội trọng án cũng nhờ có Ngôn Hi mà phá được rất nhiều vụ án khó.

 

Ninh Hiệp Sâm là một cảnh sát rất đa nghi, người cung cấp thông tin dưới trướng không ít, nhưng chỉ có đối với Ngôn Hi là thái độ của anh ấy đặc biệt nhất. Bây giờ người đã biến mất, thân phận của Ngôn Hi đáng ngờ, gián tiếp cho thấy Ninh Hiệp Sâm cũng không trong sạch.

 

Quý Trầm Giao nhớ, năm đó chính Tạ Khuynh là người dẫn đầu kiên quyết đứng về phía Ninh Hiệp Sâm, cho rằng Ninh Hiệp Sâm tuyệt đối không phải là cảnh sát biến chất, lý do rất đơn giản, trong thời gian tại vị, Ninh Hiệp Sâm không hề có hành vi lạm quyền, sự mất tích đột ngột của anh ấy cũng không gây ra bất kỳ tội ác nào. Nếu là cảnh sát biến chất, anh ấy đã khổ tâm gầy dựng bấy nhiêu năm, cuối cùng không làm gì cả mà cứ thế ra đi sao?

 

Hai bên đều có lý, đều không thể thuyết phục được đối phương, vẫn không thể tìm thấy Ninh Hiệp Sâm, tội ác trong thành phố sẽ không biến mất vì đội trưởng đội trọng án và người cung cấp thông tin của anh ấy biến mất, những vụ án mạng liên tiếp xảy ra cần phải nhanh chóng phá án, việc tìm kiếm Ninh Hiệp Sâm buộc phải gác lại.

 

Đội trọng án không có đội trưởng, xét về thực lực và kinh nghiệm, Tạ Khuynh đương nhiên là người kế nhiệm không thể bàn cãi. Nhưng anh ta có quan hệ mật thiết với Ninh Hiệp Sâm, rất nhiều người không phục, vẫn là phó cục trưởng phụ trách đội điều tra hình sự gạt bỏ mọi ý kiến, để anh ta dẫn đội phá án.

 

Thấm thoát đã năm năm đã trôi qua, trong sở cảnh sát có rất ít người nhắc đến Ninh Hiệp Sâm, đội trưởng đội trọng án cũng từ Tạ Khuynh tạm thời đảm nhiệm thành Quý Trầm Giao, nhưng những vụ án không thể phá, những người không thể tìm thấy, giống như những vết sẹo cứ liên tục bị mưng mủ, vẫn luôn ở đó, chướng mắt kinh người.

 

Sau khi Ninh Hiệp Sâm mất tích, Quý Trầm Giao không những không tham gia điều tra, mà còn bị đình chỉ công tác, bị tra hỏi liên tục. Bởi vì lúc đó, anh và Ninh Hiệp Sâm có mối quan hệ thầy trò, điều càng khiến người ngoài không thể hiểu được là, quan hệ của anh và Ngôn Hi cũng rất tốt.

 

Điều này đã khiến hoàn cảnh của anh có lúc vô cùng khó xử.

 

Ninh Hiệp Sâm là đội trưởng đội trọng án, tại sao lại đưa một thằng nhóc vừa tốt nghiệp từ sở cảnh sát ở phân cục lên thẳng đội trọng án, còn đích thân truyền thụ nghiệp vụ, đây cũng là một điều khiến người ta khó hiểu. Lúc đó, tổ điều tra từ cấp trên xuống đã hỏi anh mấy lần, anh đều không trả lời được, bị hỏi lâu, anh thậm chí còn rơi vào trạng thái nghi ngờ chính mình – đúng vậy, tại sao sư phụ lại dẫn dắt mình? Rốt cuộc thì sư phụ muốn bồi dưỡng ra một người như thế nào?

 

Tình huống này chỉ được giảm bớt sau khi phó cục trưởng đứng ra ủng hộ Tạ Khuynh. Trong ba năm sau đó, Tạ Khuynh liên tiếp phá được các vụ án kỳ lạ, những tin đồn “phe Ninh Hiệp Sâm phản bội tổ chức” mới tự động biến mất.

 

Để bảo vệ anh không bị tổn thương bởi những lời đồn đãi đó, Tạ Khuynh còn cố tình điều anh ra khỏi tuyến đầu điều tra, đưa anh đến phía Bắc tham gia huấn luyện hỗn hợp đặc biệt, rồi theo đội thực hiện nhiệm vụ chung, khi trở về thành phố Hạ Dung, anh đã lập nhiều công lớn, đã thoát khỏi cái mác “Đệ tử của Ninh Hiệp Sâm”.

 

Tuy thời gian có thể khiến người khác quên đi Ninh Hiệp Sâm, nhưng anh thì không thể quên được. Sư phụ của anh nghiêm khắc, nhưng lại có một loại nhân từ qua loa, tin tưởng người cung cấp thông tin, cũng được người cung cấp thông tin tin tưởng – sau khi Ninh Hiệp Sâm mất tích, những người cung cấp thông tin đã cung cấp manh mối cho đội trọng án trong một thời gian dài không còn hợp tác với sở cảnh sát nữa, ngay cả Tạ Khuynh ra mặt cũng không được.

 

Anh không tin sư phụ có bất kỳ hành vi nào phản bội tổ chức.

 

Vậy thì tại sao Ninh Hiệp Sâm lại mất tích? Anh cũng đã đứng trên chức vụ đội trưởng đội trọng án được hai năm, khi suy luận lại sự việc năm năm trước, càng cảm thấy năm đó Ninh Hiệp Sâm đang điều tra một vụ án nào đó, và vì vậy mà gặp phải chuyện không may.

 

Ninh Hiệp Sâm không nói nhiều, nhưng ngay trước khi anh tham gia trận đấu, bỗng dưng Ninh Hiệp Sâm nói với anh một câu “Con rối vốn là người, nhưng không hiểu sao lại bị giật dây”. Anh hỏi có ý gì, nhưng Ninh Hiệp Sâm lại không giải thích.

 

Sư phụ biết mình bị theo dõi? Con rối? Bị ép phải hành động?

 

Hôm nay anh tìm Tạ Khuynh thảo luận về vụ án Lưu Ý Tường, anh lại nhắc đến Ninh Hiệp Sâm. Động tác cơ thể của Tạ Khuynh bỗng dưng dừng lại rất rõ ràng, anh vừa định cho rằng Tạ Khuynh sẽ lảng tránh như trước đây, thì Tạ Khuynh lại nói: “Tôi đã đích thân kiểm tra thông tin liên lạc, lịch sử truy cập internet của đội trưởng Ninh, tất cả các dấu vết ảo của anh ấy đều đã bị xóa sạch, hơn nữa còn không thể khôi phục được. Có người muốn che giấu chuyện anh ấy đang điều tra, cuối cùng thì chính con người anh ấy cũng bị xóa bỏ.”

 

“Sư phụ có thể đang điều tra chuyện gì?”

 

“Không biết, không ai biết cả.”

 

Tạ Khuynh dừng lại một chút, lại nói: “Có thể chỉ có người cung cấp thông tin đó là biết.”

 

Văn phòng bỗng chốc chìm vào yên lặng.

 

Quý Trầm Giao vẫn luôn biết một chuyện, Tạ Khuynh rất phản cảm với Ngôn Hi. Một lát sau, Quý Trầm Giao hỏi: “Đội trưởng Tạ, hôm nay sao lại nghĩ đến chuyện nói những điều này với tôi?”

 

Tạ Khuynh cười, thở dài, “Còn không phải tại cậu cứ hỏi mãi sao. Hơn nữa vụ án Lưu Ý Tường này, tuy không nhìn ra được quan hệ với đội trưởng Ninh, nhưng quả thực vì vậy mà tôi lại nghĩ đến đội trưởng Ninh.”

 

“Vì đều xảy ra kỳ lạ và không có manh mối?”

 

“Cũng coi như là vậy đi.”

 

Đột nhiên Quý Trầm Giao lại nghĩ đến một người khác, “Vậy còn Lăng Liệp….”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Tạ Khuynh lại khôi phục dáng vẻ mưu mô lão luyện như thường ngày, “Cậu không đưa ra được bằng chứng chứng minh người ta là nghi phạm thì đừng làm khó người ta nữa.”

 

Tôi làm khó hắn sao? Quý Trầm Giao nghĩ, tôi cho hắn chỗ ở, mua điện thoại, mua máy chơi game, chỉ thỉnh thoảng ăn ké cơm hắn nấu, đây gọi là làm khó sao? Thế thì có khác gì cung phụng tổ tông đâu!

 

Căn hộ nhỏ thực sự không thoải mái, nhất là việc đi làm phải lái xe, nên nửa tháng trước Quý Trầm Giao đã bàn với vị “tổ tông” kia, dọn về nhà ở, hai người mỗi người một phòng ngủ, ai lo việc nấy, không can thiệp lẫn nhau, nhưng nếu Quý Trầm Giao mua đồ ăn về thì Lăng Liệp phải chịu trách nhiệm nấu cơm.

 

Trước đây Quý Trầm Giao chưa từng ở chung với ai, vốn tưởng sẽ không quen, không ngờ lại thích nghi khá tốt.

 

Còn về Lăng Liệp…

 

Đối với việc Quý Trầm Giao dọn về ở, Lăng Liệp không hề cảm thấy bất tiện chút nào, ngược lại còn rất hoan nghênh.

 

Sao có thể không hoan nghênh chứ, tiền điện tiền nước nói là chia đôi, nhưng cơ bản là Quý Trầm Giao trả hết. Chu Vân biết Quý Trầm Giao có một người bạn ở cùng phòng biết nấu canh, ba ngày hai bữa lại gửi nguyên liệu tốt nhất đến, hắn lại có chế độ ăn uống riêng, phần lớn đều bị Lăng Liệp ăn hết.

 

Hồi trước Lăng Liệp gầy trơ xương, giờ thì bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ là đã lên cân rồi.

 

Hai ngày trước, Chu Vân lại gửi đến một con vịt xiêm.

 

Quý Trầm Giao vừa từ văn phòng của Tạ Khuynh đi ra thì đã nhìn thấy tin nhắn của Lăng Liệp gửi đến.

 

Hunter: [Là người nào bảo muốn uống canh vịt xiêm củ cải muối chua? Canh đã hầm xong, không về tôi uống hết đấy nhé!][Ảnh.JPG]

 

Quý Trầm Giao: [Vừa họp xong.]

 

Hunter: [Đáng thương, vậy anh cứ họp tiếp đi, tôi để lại cho anh một bát.]

 

Quý Trầm Giao: [Họp xong rồi.]

 

Hunter: [Đội trưởng Quý, tôi mạo muội hỏi một câu, không phải là anh thèm canh vịt xiêm nên mới bỏ dở công việc đấy chứ?] [Đầy tớ của nhân dân, như vậy là không nên đâu!]

 

Quý Trầm Giao nhìn thấy câu này thì có chút cạn lời.

 

Đầy tớ của nhân dân cũng phải ăn cơm nghỉ ngơi chứ, vịt anh hầm canh là do nhà tôi gửi đến đấy, tôi còn không được ăn chắc?

 

Quý Trầm Giao không trả lời nữa, rời khỏi sở cảnh sát, khi đi qua trước cửa McDonald thì dừng lại, do dự một lát rồi đi vào mua ba cặp cánh gà.

 

Lăng Liệp đã nấu canh vịt, anh cũng nên thể hiện chút gì đó.

 

Mở cửa nhà, mùi thơm xộc vào mũi, Quý Trầm Giao bỗng nhiên thấy đói bụng. Lăng Liệp từ bàn ăn xoay người lại, trên tay còn đang gắp một cái cánh vịt đã hầm nhừ, hai má bị hơi nóng và ánh đèn phía trên làm cho ửng hồng, hắn mặc bộ đồ ở nhà mà anh ta đã loại bỏ, trước ngực đeo tạp dề.

 

“Ôi chao, đầy tớ của nhân dân vì cơm mà cúi đầu đã tới rồi.”

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

Anh bị bận rộn đến mức mụ mị đầu óc mới đi mua McDonald cho cái tên này!

 

Nhìn thấy túi McDonald, Lăng Liệp vội vàng thu lại giọng điệu kỳ quái, “Cảm ơn đội trưởng Quý, hình tượng đầy tớ nhân dân của đội trưởng Quý vẫn vững như bàn thạch!”

 

Quý Trầm Giao đưa tay ra sau lưng, liếc mắt nhìn Lăng Liệp, “Tôi nói là mua cho anh à?”

 

Lăng Liệp chớp mắt: “Không lẽ lại mua cho anh?”

 

“Anh có ý kiến?” Quý Trầm Giao để cánh gà lên bồn rửa khi rửa tay, không cho Lăng Liệp đụng vào, rửa tay xong thì ngồi xuống, múc canh, dùng thìa đào bới một hồi, gắp hết đùi vịt cánh vịt, rồi mở hộp giấy, ngồi trước mặt Lăng Liệp vừa uống canh vịt vừa ăn McDonald.

 

Lăng Liệp: “Anh…”

 

Quý Trầm Giao ăn cũng rất đau khổ, so với đùi vịt hầm nhừ thì đùi gà nửa lạnh nửa nóng thực sự rất khó nuốt. Nhưng lời đã nói ra rồi, chẳng lẽ lại đưa đùi gà đã gặm một nửa cho Lăng Liệp.

 

Lăng Liệp rất hiểu chuyện gật đầu, “Ăn nhờ ở đậu là như vậy đấy, tôi đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi.”

 

Quý Trầm Giao bó tay, ném xương gà đi, “Anh thì có chuẩn bị tâm lý gì?”

 

Lăng Liệp khổ sở nói: “Bị trêu đùa, bị lừa gạt, có người bản thân mình không ăn cánh gà, vậy mà cũng không cho tôi ăn.”

 

Bị tố cáo như vậy, Quý Trầm Giao cảm thấy hình như mình có hơi trẻ con, “Ngày mai mua cho anh, được chưa?”

 

Lăng Liệp: “Ngày mai rồi lại ngày mai, ngày mai còn nhiều lắm.”

 

Quý Trầm Giao cố gắng giữ bình tĩnh, “Bây giờ tôi gọi đồ ăn ngoài cho anh!”

 

Lăng Liệp lập tức cười hì hì.

 

Đồ ăn ngoài đến, Lăng Liệp lập tức chạy ra lấy. Quý Trầm Giao nhìn thấy điện thoại hiện lên hình ảnh quen thuộc, là mẹ nuôi Chu Vân của anh, thế là không nghĩ ngợi gì đã bắt máy, nhưng Chu Vân trên video rõ ràng là ngẩn người một chút, “Tiểu Trầm?”

 

Lúc này Quý Trầm Giao mới nhớ ra, đây là điện thoại của Lăng Liệp. Lăng Liệp và Chu Vân vậy mà lại là bạn bè? Còn thân đến mức gọi video cho nhau?

 

Chu Vân vui mừng nói: “Con và Tiểu Lăng đang ăn cơm đấy à? Hôm nay Tiểu Lăng hỏi mẹ cách làm canh vịt xiêm nấu dưa chua, mẹ có chút không yên tâm, nên muốn xem thằng bé hầm canh như thế nào, con ăn hết rồi à, ngon không?”

 

Lăng Liệp cầm McDonald chạy đến, “Dì ơi, cảm ơn dì, con thấy ngon lắm ạ.”

 

Quý Trầm Giao liếc mắt nhìn hắn, “Có ai tự khen mình như anh không hả?”

 

Lăng Liệp chỉ nhìn vào ống kính, “Dì ơi, đội trưởng Quý không hài lòng ạ.”

 

Quý Trầm Giao: “…” Còn biết mách lẻo nữa?

 

Chu Vân cố ý làm mặt nghiêm, “Tiểu Trầm, Tiểu Lăng vất vả hầm canh, con được ăn sẵn, còn không biết cảm ơn người ta. Tiểu Lăng chỉ cần làm theo lời mẹ nói thì không thể không ngon được.”

 

Quý Trầm Giao đầu hàng, “Cũng được, chỉ là…..”

 

Lời còn chưa dứt, điện thoại đã bị Lăng Liệp cướp lấy, “Dì ơi, hầm canh đơn giản, lần sau dạy con cái gì thử thách hơn đi ạ.”

 

Chu Vân: “Được được được, cảm ơn con nhé Tiểu Lăng, lúc con chưa đến ở thì Tiểu Trầm tối nào cũng ăn cỏ đấy.…”

 

Quý Trầm Giao hét lên: “Đấy là salad rau củ!”

 

Lăng Liệp và Chu Vân hàn huyên một hồi, trước khi cúp máy đã hướng ống kính về phía Quý Trầm Giao, “Dì xem này, bát đã cạn đáy rồi này.”

 

Quý Trầm Giao làm bộ muốn úp bát lên đầu Lăng Liệp.

 

Cứ như vậy, cuộc sống chung của hai người mỗi ngày đều gà bay chó sủa, nhưng Quý Trầm Giao lại cảm thấy cũng không tệ.

 

“Tôi về rồi!” Cửa bị đẩy ra, Lăng Liệp tay xách nách mang chen vào nhà.

 

Lúc này là tám giờ sáng ngày nghỉ, Quý Trầm Giao không có thói quen ngủ nướng, hơn bảy giờ đã dậy, bạn cùng phòng thì đã không có ở nhà rồi.

 

Tối qua Lăng Liệp dùng điện thoại mới xem video ngắn, Mộc Âm đề xuất cho hắn rất nhiều cách chế biến tôm hùm đất, hắn vội vàng nói với Quý Trầm Giao: “Bạn cùng phòng bạn cùng phòng, ngày mai ăn cái này nhé?”

 

Ăn thịt tôm không ảnh hưởng đến vóc dáng, nhưng tôm hùm đất ở ngoài ít khi được xử lý sạch sẽ, dầu mỡ cũng có chút vấn đề. Quý Trầm Giao nói: “Thôi đi, không sạch sẽ.”

 

Lăng Liệp: “Tự mình rửa thì làm sao mà không sạch sẽ được?”

 

Quý Trầm Giao: “Anh làm á?”

 

Lăng Liệp: “Tôi đấy!”

 

Trước khi đi ngủ, hai người đã thống nhất với nhau rồi, trời vừa sáng là Lăng Liệp sẽ đi mua tôm hùm đất tươi nhất về, hắn về nhà chịu trách nhiệm rửa và nấu, nhưng tiền thì Quý Trầm Giao phải trả, còn phải trả thêm tiền công nữa.

 

Quả nhiên là sáu giờ Lăng Liệp đã ra khỏi nhà, mua luôn năm cân về, còn xách theo cả một thùng dầu.

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

Lăng Liệp hùng hồn nói: “Ăn hai bữa, sáng mai có thể dùng phần còn thừa làm đồ ăn kèm ăn mì.”

 

Nghe có lý quá đi.

 

Lăng Liệp vừa về đến nhà đã bắt tay vào làm luôn, tôm hùm đất con nào con nấy đều to béo mập mạp, còn nhảy tanh tách, Lăng Liệp đổ chúng vào chậu lớn, đeo găng tay, dùng bàn chải cọ bùn, bỏ đầu.

 

Quý Trầm Giao thân là nhà tài trợ, vốn có thể ngồi yên đợi ăn, nhưng xem một lát vẫn thấy để Lăng Liệp làm một mình hơi quá đáng, thế là cũng bưng một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống cùng nhau cọ.

 

Lăng Liệp cảnh giác: “Anh cướp việc của tôi à?”

 

Quý Trầm Giao: “Yên tâm đi, tiền công không thiếu một xu.”

 

Gần trưa, cuối cùng thì tôm hùm đất cũng đã được xử lý xong, phần còn lại là om thì không có gì khó khăn cả.

 

Quý Trầm Giao vốn không có hứng thú đặc biệt với đồ ăn, nhưng lúc này nhìn nồi nước dùng đang sôi sùng sục, yết hầu không kìm được mà chuyển động.

 

Nhưng còn chưa kịp bỏ ra nồi thì điện thoại đã reo. Quý Trầm Giao vừa nhìn, mày liền nhíu chặt. Người gọi đến là Thẩm Tê, hôm nay cậu ta đang trực ban, chẳng lẽ lại có vụ án?

 

“Anh ơi! Nhận được tin báo của phân cục Nam Thành, bữa tiệc tôm hùm đất hôm qua ở sơn trang Phong Ý xảy ra chuyện rồi! Ở hiện trường phát hiện một bàn tay, người tham gia bữa tiệc toàn là người nổi tiếng trên mạng, video đã lan truyền khắp trên mạng rồi!”

 

Hết chương 51.

 

Vụ án thứ 2: THÂN SƠ – Chương 51: Thân Sơ (01)

Ngày đăng: 8 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên