Chương 87: Chuyện Tang Ma (01)
Phong Thành.
Mùa hè trời sáng rất sớm, Lão Thẩm buôn bán kinh doanh nhỏ lẻ mấy món đồ ăn sáng ở trước cổng bệnh viện, mới bốn giờ sáng ông đã thức dậy rồi. Ông chuẩn bị bột mì để làm bữa sáng, dặn dò người học việc nấu cháo, rồi tự mình đạp xe ba bánh đến chợ đầu mối cách đó hai trạm xe để lấy thịt và rau cần dùng cho ngày hôm nay.
Chưa đến sáu giờ, lượt khách đầu tiên đã tới.
Bệnh viện số 3 là một trong những bệnh viện tốt nhất ở Phong Thành, rất khó để đặt được lịch hẹn, đặc biệt là khu nội trú, hầu hết những người nhập viện đều mắc bệnh nan y. Bán đồ ăn bên ngoài bệnh viện như thế này thì chắc chắn không cần lo lắng về lượng khách, dù có nấu dở đến đâu cũng có người mặt mày ủ rũ đến giải quyết qua loa ba bữa cơm.
Quán ăn của Lão Thẩm đã mở được gần tám năm, ban đầu chỉ là một gánh hàng rong với hai bình gas, dựng một cái chảo lớn, cơm rang thơm đến mức mũi, đến tận con phố đối diện cũng ngửi thấy mùi thơm. Một suất cơm rang có giá từ mười đến mười sáu tệ, mỗi suất đều được rang riêng, hoàn toàn là lấy công làm lời.
Sau này, Lão Thẩm tích cóp được một ít vốn, thuê lại gian hàng này, thuê thêm một người học việc, làm việc quần quật từ sáng đến tối.
Trong quán không đủ chỗ, nhưng đội quản lý đô thị cũng thông cảm cho những người bán hàng rong và người nhà bệnh nhân, nên cho phép ông kê bàn nhỏ ra ngoài vào giờ ăn cơm, chỉ cần giữ gìn vệ sinh khu vực chung là được. Hơn sáu giờ, bên ngoài quán ăn của Lão Thẩm đã bày bảy, tám cái bàn.
Mọi người lặng lẽ và vội vã ăn bánh bao với cháo hoặc sữa đậu nành, rất nhiều người là người nhà bệnh nhân đã thức cả đêm trong phòng bệnh để chăm sóc người thân, sắc mặt rất tệ, ăn xong còn phải gói thêm một, hai suất mang về phòng bệnh. Có người thì tâm hồn như trên mây, va vào bàn ghế, hoặc trả thiếu vài đồng. Lão Thẩm buôn bán ở đây nhiều năm, đã quen với những cảnh khổ cực của cuộc đời, nên không bao giờ so đo với những người đi chăm người thân bị bệnh này.
“Lão Thẩm, cho một lồng bánh bao nhân thịt, một bát cháo khoai lang, hai quả trứng rán!” Một giọng nói khô khốc vang lên giữa đám đông, một số thực khách ở cửa quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh.
Nghe giọng điệu này chắc chắn không phải là người nhà bệnh nhân, bọn họ thường không có nhiều sức sống như vậy. Lão Thẩm vừa mới nhập hàng về, đang rửa mặt lau mồ hôi ở trong quán, nghe tiếng gọi liền đi ra, “Lão Mưu, mời ngồi.”
“Ôi, vẫn chưa ăn sáng à? Hay là ăn cùng luôn? Tôi mời!” Lão Mưu không khách sáo, tự lấy hai lồng bánh bao, “Ông uống cháo gì?”
Lão Thẩm cũng không từ chối, “Cháo rau.”
Để có thể chứa được nhiều khách nhất, bàn của Lão Thẩm đều được làm khá lớn, chen chúc nhau một bàn có thể ngồi được tám người. Lão Mưu lúc này chiếm chỗ của hai người, Lão Thẩm liền đứng ăn, nhường chỗ cho khách.
Lão Mưu cười nhạo: “Lão Thẩm này, sợ bỏ lỡ một đơn hàng à?”
Lão Thẩm cười nói: “Mọi người đều đang vội ăn sáng mà.”
“Chậc, ông chỉ biết thương người thôi!”
“Những người đến chỗ tôi ăn cơm, có ai mà không phải là người khổ cực? Giúp được chút nào hay chút ấy.”
Lão Mưu không ưa cái kiểu làm ra vẻ của Lão Thẩm, cảm thấy thật giả tạo, nhưng ngoài miệng không nói ra, ăn mấy cái bánh bao vào, như thể uống rượu, nói càng nhiều hơn, “Ông là người làm việc thiện, giúp họ sao không giúp người anh em này? Dạo trước có cái tập đoàn chuỗi cửa hàng gì đó đến, ai nấy đều mặc vest thắt cà vạt, cướp hết khách của tôi! Chỗ ông đông khách, tôi nhờ ông kéo khách giúp, tôi chia hoa hồng cho ông, ông cũng không chịu.”
Khách ngồi bên cạnh nhìn Lão Mưu, trong mắt lộ ra vẻ khó chịu. Nhưng Lão Mưu mặt dày, lập tức tiến đến đưa danh thiếp, “Anh bạn, tôi làm cái này, dịch vụ trọn gói, đảm bảo anh hài lòng, anh xem thử đi nhé.”
Dịch vụ trọn gói ở cổng bệnh viện thì còn có thể là gì nữa? Vị khách kia liếc nhìn danh thiếp, không thèm để ý đến Lão Mưu nữa. Lão Mưu làm trong ngành này, thứ thấy nhiều nhất chính là những ánh mắt khinh thường như thế này, ông ta đã sớm miễn dịch rồi, cố nặn ra vẻ mặt đau khổ, “Đời người mà, ai rồi cũng phải trải qua chuyện này thôi, nghĩ thoáng ra một chút.”
Lão Thẩm ăn xong, dọn dẹp bát đĩa của mình. Lão Mưu thấy ông định đi, liền ăn vội mấy cái bánh bao còn lại rồi đuổi theo, “Lão Thẩm, hôm nay tôi đến là có việc muốn nhờ vả ông đây!”
Lão Thẩm ra hiệu cho ông ta quét mã thanh toán, ông ta cười hề hề mấy tiếng, trả tiền xong rồi lại nói: “Ông giúp người anh em này một lần đi! Giờ làm ăn khó khăn quá, người ta là tập đoàn lớn, tôi chỉ là lính lác, thật sự không cạnh tranh nổi!”
Lão Thẩm quay người lại, “Không phải tôi không giúp ông, mà là thật sự không thể mở tiền lệ này được. Quán của tôi như thế nào ông cũng thấy rồi đấy, có phải lúc nào cũng kín chỗ người nhà bệnh nhân không, mấy người làm dịch vụ tang lễ các ông có ai mà chưa từng đến tìm tôi? Tôi đồng ý với một người, những người khác chẳng phải cũng đến tìm tôi sao? Đến lúc đó cả đám chen chúc ở đây, tôi còn bán cơm được nữa không?”
“Những người khác có thể giống chúng ta sao? Chúng ta là đồng hương mà!”
Lão Thẩm vẫn lắc đầu. Lão Mưu định nói tiếp thì người học việc của Lão Thẩm đi ra. Anh ta cao to vạm vỡ, là một thanh niên cao lớn từ nông thôn lên, anh ta bưng một nồi cháo nóng, trừng mắt lườm Lão Mưu một cái, Lão Mưu liền co rúm lại, “Được rồi được rồi, vậy mấy hôm nữa tôi lại đến!”
Rời khỏi quán ăn, Lão Mưu nhổ nước bọt một cái, dọc đường đi vừa đi vừa mắng chửi, “Hừ! Làm bộ làm tịch cái gì? Người ta gọi một tiếng ông chủ, ông thật sự coi mình là ông chủ đấy à?”
Lúc này, trời đã sáng rõ, cách quán ăn của Lão Thẩm một con phố, bên ngoài cổng Bệnh viện số 3, những người đến khám bệnh đang tụ tập rất đông, còn có rất nhiều người giống như Lão Mưu, mong bọn họ chết sớm một chút để làm dịch vụ tang lễ.
Lão Mưu ngồi xổm canh me cả buổi, nhưng không kéo được một mối làm ăn nào, lúc đang hút thuốc bên đường để xả giận thì nhìn thấy gia đình mà sáng nay mình đã đưa danh thiếp đang đứng cùng một người cò mồi khác. Ông ta giận dữ trong lòng, vội vàng xông lên, muốn giành lại mối làm ăn này. Gia đình đó thấy ông ta mặt mũi xấu xí thì phiền muộn trong lòng, cả hai bên đều không nhận, bị người khác cướp đi mất.
Lão Mưu tranh giành khách không thành, còn cãi nhau với đối phương, đánh qua đánh lại mấy cái, sau đó bị bảo vệ bệnh viện ngăn lại. Chuyện như vậy ở Bệnh viện số 3 xảy ra như cơm bữa, bảo vệ đuổi hai người đi, cũng không báo cảnh sát.
Đã gần một tuần rồi Lão Mưu không có khách, nếu không kéo được khách nữa thì sẽ phải uống gió Tây Bắc mà sống mất! Đợi bảo vệ đi xa, ông ta lại lẻn vào bệnh viện, đi dạo loanh quanh ở khu vườn được xây dựng rất đẹp dưới khu nội trú.
Đi dạo chưa được bao lâu thì gặp một người quen, Lão Mưu lập tức đổi sang bộ mặt tươi cười, “Cô Hương Lý, tan làm rồi à?”
Người đến là Trần Hương Lý, một người làm công việc chăm sóc bệnh nhân, cô không phải là nhân viên của bệnh viện, nhưng thường xuyên ở đây chăm sóc bệnh nhân ung thư, trong mắt Lão Mưu thì cô cũng chẳng khác gì y tá.
Trần Hương Lý cau mày nhìn Lão Mưu, muốn đi đường vòng. Nhưng Lão Mưu đã lập tức đuổi theo, “Ơ kìa cô Hương Lý, sao lại khách sáo với anh thế? Chào hỏi một câu cũng không được à?”
Trần Hương Lý nói: “Tôi còn có việc.”
“Biết rồi biết rồi, các cô đều là người bận rộn.” Lão Mưu bước một bước dài, chặn trước mặt Trần Hương Lý, cố ý hạ thấp giọng nói: “Giúp anh một việc đi, kéo khách giúp anh.”
Trần Hương Lý muốn đi, nhưng cổ tay lại bị ông ta giữ lại, không hất ra được, cô vội nói: “Tôi gọi người đấy!”
“Cô cứ gọi đi, anh có làm gì cô đâu.” Lão Mưu buông tay, ánh mắt lạnh lùng, nhét một xấp danh thiếp vào túi áo của Trần Hương Lý, “Những người thuê cô tin tưởng cô, đợi người ta mất rồi, cô nói giúp anh vài câu, anh sẽ không bạc đãi cô đâu.”
Trần Hương Lý muốn thoát thân, đành phải gật đầu.
Lão Mưu đứng nguyên tại chỗ, xoa xoa mũi, nhổ một bãi nước bọt rồi bỏ đi.
Trần Hương Lý quay đầu lại, nhìn bóng lưng ông ta, cảm giác ghét bỏ trong mắt không thể che giấu được.
Buổi trưa, đến giờ cao điểm thứ hai trong ngày ở quán ăn Lão Thẩm. Mười cái chậu lớn bằng inox được bày ra trước cửa quán, chủ yếu là món mặn, muốn ăn gì thì tự múc.
Quý Trầm Giao và Lăng Liệp vừa từ Bệnh viện số 3 đi ra, Quý Trầm Giao một tay xách báo cáo kiểm tra sức khỏe của hai người, một tay cầm điện thoại tìm kiếm đồ ăn xung quanh. Kiểm tra sức khỏe cần phải nhịn đói, trung tâm kiểm tra sức khỏe VIP tuy có cung cấp bữa ăn dinh dưỡng, nhưng Lăng Liệp cảm thấy mấy món bánh ngọt và cháo đó không đủ no, nhất định đòi ra ngoài ăn bữa chính. Quý Trầm Giao tìm thấy một quán cơm bình dân, đang định đưa điện thoại cho Lăng Liệp xem thì hắn đã kéo tay anh, “Đi, chỗ kia đông người!”
Quán xá đông đúc người chen chúc, Quý Trầm Giao vừa nhìn đã không có ý định xúm vào, Lăng Liệp thì ngược lại, đông người? Vậy chắc chắn là đồ ăn ở đó ngon rồi!
Lăng Liệp sắp xếp cho Quý Trầm Giao ngồi ở một cái bàn bên cạnh, dùng chân dài chiếm chỗ, còn mình thì giành được hai hộp cơm đầy ắp.
Quý Trầm Giao nhìn hộp của mình, rồi lại nhìn hộp của Lăng Liệp, “Sao đồ ăn lại khác nhau?” Theo nhận thức của anh, ăn cơm hộp mười mấy tệ như thế này thì đồ ăn của mọi người phải giống nhau chứ.
Lăng Liệp tách đôi đũa, đũa đầu tiên đã gắp cà tím thịt băm trong hộp của Quý Thẩm Giao, “Vì như vậy tôi có thể ăn được hai phần.”
Quý Trầm Giao: “…”
Hôm nay bọn họ đến Bệnh viện số 3 ở Phong Thành để kiểm tra sức khỏe, là vì trong một khoảng thời gian tới, bọn họ sẽ tạm thời ở lại Phong Thành, hoạt động với tư cách là thành viên của đội đặc nhiệm.
Vụ án của Vệ Lương vẫn đang được điều tra, nhưng do sự xuất hiện của “Tuyết Đồng” và dấu chân giống với vụ án của Lưu Ý Tường, hướng điều tra của vụ án này đã thay đổi.
Cảnh sát Phong Thành đã hoàn thành tất cả các công tác điều tra rà soát, cũng đã tra xét các mối quan hệ của Vệ Lương trong thời gian thụ án. Vệ Lương khi đó bị kết án mười lăm năm tù, trong tù cải tạo tốt, được giảm án và ra tù, lúc ở trong tù hắn ta không có mâu thuẫn với bất kỳ ai. Sau khi ra tù thì ở nhà cậu ruột, hắn ta không được coi trọng, nhưng cũng không dám xảy ra tranh chấp với người nhà, ngày càng trở nên trầm lặng ít nói, sở thích duy nhất là sau khi làm việc xong, tìm một nơi vắng vẻ để hát trên điện thoại.
Hắn ta hát cũng không hay, hoàn toàn là tự mua vui.
Cậu thanh niên bị hắn ta sát hại không phải là người địa phương ở Phong Thành, sau khi điều tra thì người nhà, bạn bè của người đó đều không có thời gian gây án, cũng không có khả năng thuê sát thủ.
Hình như hung thủ của vụ án Vệ Lương và vụ án của Hoàng Huân Đồng đều nhắm vào Lăng Liệp.
Trong vụ án của Lưu Ý Tường, hung thủ đi giày thể thao của Lăng Liệp, giết chết Lưu Ý Tường trong căn nhà mà Lăng Liệp thuê đang thuê, còn thay cho Lưu Ý Tường bộ đồ Kung fu của Lăng Liệp, ý đồ giá họa rất rõ ràng.
Còn trong vụ án của Vệ Lương, hung thủ đi đôi giày thể thao giống hệt của Lăng Liệp, để lại dấu giày giống hệt, còn cố ý ra tay vào ngày Lăng Liệp đến thăm Vệ Lương. Nếu Lăng Liệp không lập tức đến ga tàu sau khi rời khỏi quán lẩu, thì hắn chính là người có khả năng gây án nhất.
Nhưng mà, động cơ của hung thủ lại rất khó hiểu, tại sao lại muốn giá họa cho Lăng Liệp? Điều càng kỳ lạ hơn là “Tuyết Đồng”. Trong vụ án của Vệ Lương, “Tuyết Đồng” không phải là thứ cần thiết, khi đó hung thủ đã khống chế được Vệ Lương, có vô số cách để giết chết Vệ Lương. Việc lựa chọn “Tuyết Đồng” thật ra rất không lý trí. Tòa nhà đó tuy đã không có người ở, nhưng nhỡ đâu có người quay về trước khi Vệ Lương chết thì sao?
Vì đã sử dụng “Tuyết Đồng”, vậy là muốn cảnh sát liên hệ Lăng Liệp với “Tuyết Đồng” à? Một khi hai bên có liên quan thì Lăng Liệp cũng sẽ có liên quan đến vụ án “Tuyết Đồng” bí ẩn ở phương Bắc.
Vậy vụ án của Lưu Ý Tường cũng có liên quan đến “Tuyết Đồng”?
Giết Lưu Ý Tường để giá họa cho Lăng Liệp thì dễ hiểu, người chết ngay trong nhà của Lăng Liệp. Nhưng Vệ Lương thì sao? Nếu hung thủ chỉ muốn giết một người để giá họa cho Lăng Liệp, tại sao nhất định phải giết Vệ Lương? Hắn ta đã chuẩn bị bao lâu mới có thể “vừa khéo” giết chết Vệ Lương vào đúng ngày Lăng Liệp đến Phong Thành?
Việc lựa chọn Vệ Lương, chứng tỏ hung thủ biết mối quan hệ giữa Lăng Liệp và nhà họ Vệ. Hắn ta không chỉ muốn giá họa, mà còn muốn dùng chuyện này để đả kích Lăng Liệp, khiến hắn đau lòng.
Quý Trầm Giao hỏi: “Trước khi vụ án xảy ra, những ai biết quan hệ giữa anh và Vệ Lương?”
Lăng Liệp nói ra ba cái tên, thứ nhất là một vị lãnh đạo có quân công hiểm hách, thành tích chói lọi của đội đặc nhiệm, là một nhân vật rất nổi tiếng trong giới cảnh sát, người thứ hai là Thẩm Tầm, còn một người nữa là Tiêu Ngộ An.
“Không ai trong số họ có khả năng tiết lộ ra ngoài.” Lăng Liệp nói.
Quý Trầm Giao nói: “Anh không hề nghi ngờ Tiêu Ngộ An?”
Lăng Liệp chớp mắt, “Tôi nên nghi ngờ anh ta sao?”
Quý Trầm Giao phân tích rất lý trí, Thẩm Tầm hiện là người phụ trách đội đặc nhiệm nên được loại trừ. Nếu thật sự không có người nào khác biết nội tình, vậy thì tại sao Tiêu Ngộ An lại không đáng nghi ngờ.
Lăng Liệp lại cười, “Cho dù tôi có nghi ngờ vị lãnh đạo công thành danh toại kia cũng không bao giờ nghi ngờ đến Tiêu Ngộ An.”
Bỗng nhiên Quý Trầm Giao cảm thấy có chút ghen tị, dạo gần đây Lăng Liệp đã kể cho anh nghe không ít chuyện khi mới vào đội đặc nhiệm, há miệng ra là nhắc đến Tiêu Ngộ An. Năm đó Lăng Liệp chưa đến hai mươi tuổi, vẫn còn là một thiếu niên non nớt, không giống như bây giờ, nói mười câu thì có tám câu không đứng đắn.
Rõ ràng là anh gặp Lăng Liệp sớm hơn, nhưng hình như anh đã bỏ lỡ mất khoảng thời gian rất quan trọng trong cuộc đời Lăng Liệp.
Cứ nghĩ đến việc Lăng Liệp với vẻ mặt ngây thơ lẽo đẽo theo sau Tiêu Ngộ An gọi đội trưởng, còn khi gặp anh thì lại mỉa mai gọi đội trưởng Quý, cảm giác ghen tị đó liền biến thành cảm giác chua xót.
“Lăng Liệp.” Quý Trầm Giao gọi.
Lăng Liệp: “Hửm?”
“Anh gọi Tiêu Ngộ An là gì?”
“Là đội trưởng chứ gì.”
“Anh có gọi đội trưởng Tiêu bao giờ không?”
Lăng Liệp tự mình nghĩ lại, cười nói: “Gọi thế thì buồn nôn lắm.”
Quý Trầm Giao cảm thấy càng chua xót hơn.
………….
Nội bộ đội đặc nhiệm rất coi trọng vụ án này, Thẩm Tầm đã gọi video cho Lăng Liệp, trao đổi về ý tưởng điều tra. Lăng Liệp nói trong quá trình điều tra vụ án của Vệ Lương, hắn còn muốn phá một vụ án cũ ở Phong Thành, đó là vụ án duy nhất mà Vệ Chi Dũng khi còn sống không thể phá được, mình không thể bảo vệ con của ông ấy, ít nhất cũng phải giúp ông ấy hoàn thành tâm nguyện phá vụ án cũ.
Thẩm Tầm cân nhắc đến việc Lăng Liệp phải hoạt động lâu dài ở Phong Thành, liền nhắc nhở giấy phép điều tra của đội đặc nhiệm của hắn sắp hết hạn, muốn xin cấp lại thì cần có báo cáo kiểm tra sức khỏe.
Đúng lúc này, Quý Trầm Giao cũng đề xuất muốn cùng Lăng Liệp phá án. Lý do cũng rất đơn giản, vụ án của Lưu Ý Tường là vụ án của thành phố Hạ Dung, đã có liên quan đến Lăng Liệp, anh cũng có trách nhiệm tham gia điều tra.
Chuyện này không phải do một mình Quý Trầm Giao quyết định. Ngày thứ hai đến Phong Thành, Quý Trầm Giao đã nhận được điện thoại của Tạ Khuynh. Tạ Khuynh biết anh vì vụ án của Quý Nặc Thành mà cả thể xác lẫn tinh thần đều ở trạng thái cực kỳ mệt mỏi, cần một kỳ nghỉ dài để điều chỉnh lại, cộng thêm mấy năm nay anh bận rộn công việc, chưa từng được nghỉ phép, vậy nên đã dứt khoát cho anh nghỉ phép luôn, để anh tạm thời gác lại những vụ án ở thành phố Hạ Dung. Lương Vấn Huyền và Tịch Vãn cũng nhắn tin cho anh, bảo anh yên tâm, nếu có vụ án thì bọn họ sẽ giải quyết nhanh chóng hiệu quả.
Thẩm Tầm suy nghĩ xong, quyết định cấp giấy phép tạm thời cho Quý Trầm Giao, cái này cũng cần phải có giấy chứng nhận kiểm tra sức khỏe.
Lăng Liệp còn ở bên cạnh cười: “Đội trưởng Quý, từ nay về sau cậu chính là nhân viên tạm thời dưới trướng của tôi đó.”
Trước mặt Thẩm Tầm, Quý Trầm Giao không cãi nhau với hắn.
Hôm nay kiểm tra sức khỏe xong, lát nữa gửi về đội đặc nhiệm làm thủ tục là có giấy phép rồi. Quý Trầm Giao trơ mắt nhìn Lăng Liệp không chút khách sáo nào gắp thịt trong hộp cơm của mình ăn, không khỏi nghĩ – tác dụng của nhân viên dưới trướng tạm thời chính là để lãnh có thể ăn được hai suất cơm hộp bất cứ lúc nào sao?
Lăng Liệp đột nhiên ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau với Quý Trầm Giao, động tác của hai người đều khựng lại.
Từ sau hôm ở trên xe, hắn chủ động ôm Quý Trầm Giao, giữa bọn họ đã trở nên không giống trước.
Lăng Liệp chưa từng tâm sự với ai, Quý Trầm Giao là người đầu tiên. Lăng Liệp cũng chưa từng thể hiện sự yếu đuối trước mặt ai, cho dù là khi đối mặt với Tiêu Ngộ An cũng tuyệt đối không, Quý Trầm Giao vẫn là người đầu tiên.
Nghĩ lại, lúc hắn muốn Quý Trầm Giao ôm mình, quả thực giống như tự mình sa vào lưới tình, nếu không phải lúc đó bầu không khí đã đến một điểm giới hạn nào đó, hơn nữa người ngồi bên cạnh lại là Quý Trầm Giao, thì hắn nhất định sẽ không bao giờ làm ra hành động như vậy.
Dường như Quý Trầm Giao cũng đã trở thành một lý do, bởi vì là Quý Trầm Giao, cho nên mới có thể làm như thế.
“Tôi muốn ăn cái này.” Quý Trầm Giao gắp món cá chạch chiên giòn trong hộp của Lăng Liệp, nếm thử, cũng tạm được, nhưng không ngon bằng cá chạch Lăng Liệp kho.
Lăng Liệp cười, “To gan thật đó, chỉ là một nhân viên tạm thời nho nhỏ mà dám động vào đồ ăn của lãnh đạo!”
Quý Trầm Giao xoay ngược đũa lại, gõ gõ lên trán Lăng Liệp, “Tôi còn dám động vào đầu của lãnh đạo nữa này, anh muốn làm gì?”
Lăng Liệp: “Cậu cứ đợi đấy, bắt đầu làm việc rồi tôi sẽ gây khó dễ cho cậu.”
Trở lại cục cảnh sát thành phố, Lăng Liệp gửi báo cáo kiểm tra sức khỏe của hai người về đội đặc nhiệm, mấy ngày sau thì nhận được giấy phép.
Thật ra Thẩm Tầm đã sớm chuẩn bị sẵn cho bọn họ rồi. Lần này cũng coi như là Lăng Liệp chính thức trở lại đội đặc nhiệm. Anh ta vốn rất lo lắng cho trạng thái hiện tại của Lăng Liệp, nhưng trong cuộc họp hôm đó, Lăng Liệp lại bình tĩnh đến bất ngờ, còn phân tích từng bước một từ vụ án của Lưu Ý Tường đến vụ án của Vệ Lương, đưa ra kết luận đối phương muốn từng bước chọc giận hắn.
Ban đầu Thẩm Tầm rất không yên tâm về Lăng Liệp. Lăng Liệp không phải là đội viên của anh ta, ngang tàng cố chấp, trước nay chỉ nghe lời một mình Tiêu Ngộ An. Sau khi Tiêu Ngộ An được điều đi, Lăng Liệp trở thành đội viên không ai quản được, còn vì Tiêu Ngộ An mà có thái độ thù địch với tất cả mọi người trong đội đặc nhiệm.
Chuyên gia tâm lý của đội đã nói, Lăng Liệp là một đội viên rất nguy hiểm, mà đối với một bộ phận đặc biệt như đội đặc nhiệm, đội viên nguy hiểm là không thể thiếu, dùng tốt thì là bảo vật, không khống chế được thì chính là bom hẹn giờ.
Mà lần này, dường như tính tình hoang dã của Lăng Liệp đã thu liễm đi rất nhiều, lại có chút cảm giác giống như bị kiềm chế quản thúc.
Thẩm Tầm không khỏi nghĩ đến Quý Trầm Giao. Nghe nói sau khi Lăng Liệp đến thành phố Hạ Dung đều ở cùng cậu ta, sự thay đổi của Lăng Liệp là do Quý Trầm Giao sao?
Thẩm Tầm cầm lấy tài liệu của Quý Trầm Giao, đây cũng là một người đàn ông có cuộc đời rất kịch tính, được vợ chồng hung thủ nuôi lớn, lại trưởng thành trở thành một cảnh sát hình sự ưu tú, không lâu trước đây còn tự mình phá vụ án mạng mà cha mẹ nuôi đã gây ra hai mươi năm trước. Mà sư phụ của Quý Trầm Giao, Ninh Hiệp Sâm, đã từng làm mưa làm gió trong giới cảnh sát ở thành phố Hạ Dung, sau khi mất tích thì có rất nhiều tin đồn.
Đứng trên lập trường của Thẩm Tầm thì cả Quý Trầm Giao và Lăng Liệp đều không làm cho người ta bớt lo được, nhưng khí chất của hai người này lại có vẻ rất hợp nhau. Bản thân Thẩm Tầm cũng xuất thân từ tuyến đầu, hiểu rõ sự ăn ý trong nhóm người của bọn họ, có vai trò rất quan trọng.
Vậy thì hãy xem, hai người này có thể ảnh hưởng lẫn nhau đến mức độ nào. Hy vọng những ảnh hưởng đó đều là những ảnh hưởng tích cực.
Quý Trầm Giao cất giấy phép đi, lại in riêng ra cho mỗi người một bản. Lăng Liệp cười anh: “Thật mới lạ nha!”
Quý Trầm Giao hừ một tiếng, “Đúng vậy, dù sao cũng là cảnh sát địa phương chưa từng trải.”
Lăng Liệp thu dọn bàn làm việc của mình, huýt sáo đi ra ngoài – văn phòng này là do cục cảnh sát Phong Thành bố trí cho đội đặc nhiệm, tương đương với trung tâm chỉ huy tạm thời của vụ án Vệ Lương.
Quý Trầm Giao đi theo sau, “Đi đâu?”
“Lấy hồ sơ vụ án cũ, vụ án mà Vệ Chi Dũng chưa phá được.”
Phòng lưu trữ hồ sơ tỏa ra mùi hương của giấy tờ được cất giữ nhiều năm, ở đây mọi thứ đều trở nên cũ kỹ, dường như thời gian cũng trôi chậm lại. Quý Trầm Giao cảm thấy, tuy đều là phòng lưu trữ hồ sơ, nhưng mỗi cục cảnh sát ở mỗi thành phố, mỗi phân cục, mỗi đồn công an, bên trong cánh cửa dày cộp này, mùi hương đều khác nhau. Chúng mang theo những câu chuyện khác nhau, những bi kịch khác nhau, mùi hương được cất giữ lâu ngày cũng hoàn toàn khác nhau. Đây là sự khác biệt mà chỉ có cảnh sát hình sự mới có thể phân biệt được.
Ngay khi Quý Trầm Giao đang thất thần, Lăng Liệp đã đi đến một kệ sách theo số thứ tự. Hắn mặc một chiếc áo phông trơn màu đen, quần thể thao ống bó màu xám, ánh sáng buổi chiều rực rỡ chiếu vào qua cửa sổ, khiến làn da vốn đã trắng của hắn càng thêm trong suốt.
Hắn chăm chú nhìn những con số trên kệ sách, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gáy của các tập tài liệu, bụi ánh sáng bao quanh hắn, giống như một bóng ma được biến hóa ra từ đống hồ sơ vụ án, lặng lẽ cầu xin hắn tìm ra sự thật muộn màng.
“Tìm thấy rồi.” Lăng Liệp lấy một xấp tài liệu xuống, mở ra, bên trong ghi lại hai vụ án mạng xảy ra ở huyện Phong An, Phong Thành mười bảy năm trước.
Phong Thành và thành phố Hạ Dung có quy mô đô thị khác nhau, nếu nói thành phố Hạ Dung là một đô thị lớn, thì Phong Thành là một thành phố nhỏ ven biển yên bình, lấy du lịch văn hóa làm nền tảng phát triển, mà trong đó, văn hóa nổi tiếng nhất là văn hóa tang ma và văn hóa quỷ thần.
Phong Thành có một huyện nằm trên biển, gọi là huyện Phong Triều, trên đảo xây dựng đủ loại kiến trúc âm tào địa phủ, hàng năm vào dịp lễ Vu Lan còn tổ chức hoạt động Vạn Quỷ Tuần Đảo, hoạt động này kéo dài cả tháng trời, thu hút rất nhiều khách du lịch.
Những hoạt động như vậy cần rất nhiều đạo cụ, chẳng hạn như hình nhân, xe tang, vòng hoa, trong đó phần lớn là đồ hàng mã.
Mà ở một huyện khác của Phong Thành là huyện Phong An thì phần lớn người dân sống ở đó đều làm những nghề có liên quan đến tang lễ, ngày thường làm vòng hoa, nhà giấy, v.v. cung cấp cho ngành dịch vụ tang lễ mai táng, vào khoảng tháng bảy, tháng tám thì cung cấp cho các hoạt động ở huyện Phong Triều.
Vụ án năm đó đã gây chấn động lớn, bởi vì người chết là Đàm Pháp Tân, một nghệ nhân làm đồ hàng mã nổi tiếng ở huyện Phong An.
Nhà họ Đàm đời đời làm đồ hàng mã, tay nghề được truyền đến đời Đàm Pháp Tân thì càng được phát huy rực rỡ. Đàm Pháp Tân không chỉ có kỹ thuật tinh xảo, mà hàng năm còn cho ra mắt những tác phẩm mới, thậm chí còn đưa cả những phương pháp quản lý doanh nghiệp vào, quy chuẩn hóa sản xuất, đi đến các nơi khác để quảng bá, anh ta đã đưa nhà họ Đàm trở thành xưởng sản xuất đồ hàng mã số một ở huyện Phong An.
Nhưng mà, mười bảy năm trước, anh ta đã bị người ta sát hại ngay tại xưởng sản xuất của mình, thi thể bị trói thành tư thế ngồi thiền, một thanh tre dùng để làm nhà giấy cắm vào lưng anh ta, khiến cho phần thân trên của anh ta giữ được tư thế thẳng đứng.
Một ngôi nhà giấy trùm lên người anh ta, khi anh ta được phát hiện thì ngôi nhà giấy trắng muốt đã bị nhuộm thành màu đỏ sẫm.
Cảnh tượng cực kỳ quỷ dị đó khiến cảnh sát lập tức nghĩ đến tính nghi thức, nhưng khác với tính nghi thức thể hiện trong các vụ án mạng thông thường, tính nghi thức lần này rõ ràng là mang theo một ý nghĩa tà ác nào đó.
Sau khi điều tra, ngôi nhà giấy đó cũng có lai lịch, là sản phẩm mới do Đàm Pháp Tân vừa thiết kế ra, đã được không ít người mua hàng để ý, sau khi được quảng bá, chắc chắn nhà họ Đàm sẽ kiếm được bộn tiền.
Xuất phát từ tính nghi thức quỷ dị này, cộng thêm ý nghĩa đằng sau ngôi nhà giấy, Vệ Chi Dũng, tổ trưởng tổ chuyên án khi đó đã nhanh chóng xác định hướng điều tra – đồng nghiệp gây án do ghen ghét, thù hận.
Khi đó phương tiện điều tra còn hạn chế, nhưng hành động của tổ chuyên án chắc chắn rất nhanh chóng, trong ba ngày đã hoàn thành việc rà soát ngành dịch vụ tang lễ ở huyện Phong An, trong đó có ít nhất bảy người phù hợp với phác họa tâm lý tội phạm, hơn nữa bọn họ còn không có chứng cứ ngoại phạm.
Nhưng trong quá trình điều tra trọng điểm sau đó, bảy người này đều không nhận tội, cảnh sát cũng không tìm được chứng cứ mang tính quyết định.
Tại hiện trường vụ án quan trọng nhất, hung thủ đã xóa sạch dấu vết, hung khí giết chết Đàm Pháp Tân là một con dao làm bếp có góc nhọn rất phổ biến trong huyện, khó có thể tìm ra hung thủ thông qua hung khí được.
Trong khi giám sát chặt chẽ bảy người có khả năng gây án nhất, Vệ Chi Dũng lại chuyển sang hướng khác, điều tra các mối quan hệ của Đàm Pháp Tân. Khi Đàm Pháp Tân bị hại mới ba mươi tuổi, có thể coi là thanh niên tài tuấn, anh ta là người hào phóng, chỉ so về tay nghề, rất ít khi xảy ra tranh chấp với người khác, rất say mê văn hóa quỷ thần.
Điểm cuối cùng này đã thu hút sự chú ý của Vệ Chi Dũng, hung thủ khiến Đàm Pháp Tân chết trong tác phẩm mà anh ta tự hào, cũng là trong nền văn hóa mà anh ta say mê, vậy hung thủ căm ghét bản thân Đàm Pháp Tân, hay là căm ghét nền văn hóa được Đàm Pháp Tân hết mực tôn sùng?
Mặc dù đã có ý tưởng, nhưng việc rà soát lại rất khó khăn. Từ những chi tiết rà soát được ghi lại trong hồ sơ vụ án, có thể thấy Vệ Chi Dũng chưa từng từ bỏ, nhưng những người mà ông ấy nghi ngờ, hoặc là cuối cùng đã được minh oan, hoặc là không có chứng cứ để bắt giữ.
Năm tháng sau, huyện Phong An lại xảy ra một vụ án mạng, thi thể cũng bị trói chặt, đặt trong nhà giấy.
Người bị hại là một nghệ nhân khác tên Tất Giang, ngôi nhà giấy trùm lên người ông ta cũng là do chính tay ông ta làm, toàn bộ hiện trường giống hệt vụ án của Đàm Pháp Tân.
Nhưng Tất Giang và Đàm Pháp Tân ngoài thân phận là nghệ nhân làm đồ hàng mã ra thì hầu như không có điểm nào giống nhau. Đàm Pháp Tân là người đứng đầu trong ngành, Tất Giang là một nghệ nhân hạng bét, những thứ ông ta làm ra cho dù là về mặt thẩm mỹ hay chất lượng gì cũng đều kém xa nhà họ Đàm. Ông ta cũng không phải là người năng nổ và cầu tiến, tiếp quản xưởng sản xuất từ tay người lớn tuổi trong nhà, làm việc sống qua ngày, làm ra những thứ đủ để cả nhà no bụng là được.
Ông ta không yêu thích văn hóa quỷ thần, càng không nhiệt tình truyền bá như Đàm Pháp Tân. Dùng quan niệm hiện tại để nói, thì chính là một con cá mặn rất “Phật hệ”, sống vô cùng ung dung tự tại.
Hiện trường giống nhau khiến Vệ Chi Dũng từng cho rằng đây là hung thủ gây án một lần nữa, nhưng khi điều tra về Tất Giang càng sâu, Vệ Chi Dũng cảm thấy đây có lẽ là một vụ án bắt chước.
Nhưng khó khăn tương tự là, vẫn không tìm được chứng cứ rõ ràng.
Mỗi địa phương đều có những vụ án không thể phá được, khi có vụ án mạng mới xuất hiện, trong tình hình lực lượng cảnh sát có hạn, Vệ Chi Dũng đành phải chuyển sự chú ý sang vụ án mới. Hai vụ án xảy ra ở huyện Phong An bị một lớp bụi dày của thời gian bao phủ, trở thành một trong hai nỗi tiếc nuối lớn nhất khi Vệ Chi Dũng qua đời.
Một nỗi tiếc nuối khác là không tìm được đứa trẻ tên A Đậu mà ông đã cứu, nhưng không bảo vệ được.
Từ chỗ Tiêu Ngộ An mà Lăng Liệp biết được, Vệ Chi Dũng vẫn luôn tìm mình. Người đàn ông quật cường mà chất phác đó đã cống hiến cho sự nghiệp cảnh sát cao cả một đời.
Vệ Chi Dũng đã từng có cơ hội trở thành một thành viên của đội đặc nhiệm, tuy rằng khi đội đặc nhiệm thành lập, Vệ Chi Dũng đã quá tuổi, nhưng truyền thụ kinh nghiệm cho thế hệ sau là việc ông có thể đảm đương được. Nhưng mà, Vệ Chi Dũng đã từ chối, chỉ vì không muốn bỏ lại Phong Thành, thành phố đó vẫn cần ông bảo vệ, trong thành phố đó vẫn còn những vụ án mà ông chưa thể phá được.
Vệ Chi Dũng đã từng nói với Tiêu Ngộ An về đứa trẻ mà mình đã cứu được ở biên giới khi còn trẻ, đứa trẻ không có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào, cũng không có ảnh, điều duy nhất ông biết về đứa trẻ đó là, cậu bé tên A Đậu.
Vệ Chi Dũng cười hề hề nói, tuy rằng mình không trở thành một thành viên của đội đặc nhiệm, nhưng vẫn muốn mặt dày, nhờ đội đặc nhiệm giúp một việc, tìm đứa trẻ đó.
Lăng Liệp thoát khỏi hồi ức, lúc này mới ý thức được mình lại chìm đắm vào những cảm xúc liên quan đến Vệ Chi Dũng và Tiêu Ngộ An. Đây là hai người rất quan trọng trong cuộc đời hắn, người đã cứu hắn lần thứ nhất, cứu hắn lần thứ hai. Năm đó khi trốn khỏi “Trầm Kim”, hắn chỉ muốn đi xem phương Nam ấm áp và xinh đẹp mà chị gái đã nói, ai ngờ hơn hai mươi năm sau, hắn lại trở thành người bảo vệ bình yên của một phương.
Mà lúc này, bên cạnh hắn lại xuất hiện một người quan trọng.
Lăng Liệp rời mắt khỏi hồ sơ vụ án, nhìn về phía Quý Trầm Giao. Quý Trầm Giao đang xem một hồ sơ vụ án khác, anh hơi cau mày, môi mỏng khẽ mím lại, nhìn từ bên cạnh, là một gương mặt rất sắc sảo.
Nhận ra ánh mắt đang miêu tả trên mặt mình, Quý Trầm Giao quay đầu lại, hơi nhướng mày, “Anh nhìn tôi?”
Hết chương 87.