Chương 5: Trường Đại Học Y Hòa Bình (Phần 3)
Lận Tường: [ Hạ Bạch, chỗ của cậu thế nào?]
Lận Tường: [ Hạ Bạch, cậu không sao chứ? ]
Lận Tường: [ Chờ lát nữa tôi và Hoa Ca sẽ đi tìm cậu. ]
Hạ Bạch bị một chuỗi những tiếng thông báo tin nhắn đánh thức.
Cậu mơ mơ màng màng chạm vào điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Lận Tường gởi cho mình, trong thoáng chốc cậu còn cho là mình đang thức dậy vào một buổi sáng bình thường ở thế giới thực.
Cậu ngồi dậy, nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy hốc hác và ánh mắt xa lạ của ba người còn lại trong ký túc xá, cuối cùng Hạ Bạch cũng hoàn toàn tỉnh táo.
“Chào buổi sáng.” Cậu nói với những người bạn cùng phòng đang nhìn mình, giọng nói có chút khàn do vừa mới tỉnh ngủ.
Ôn Đông nhịn một hồi lâu, nhưng vẫn nhịn không được nữa, cậu ta khó hiểu, hỏi: “Cậu thật sự ngủ được hả? Ngủ sớm như vậy, không sợ sao?”
Hạ Bạch: “Sợ chứ, nhưng sợ là một chuyện, ngủ lại là một chuyện khác.”
“……”
Trời vẫn còn chưa sáng tỏ, chắc khoảng năm giờ sáng. Nương theo ánh sáng yếu ớt, Hạ Bạch nhìn thấy ký túc xá có vẻ càng thêm cũ nát hơn, vết thấm nước trên tường đã lan rộng ra thêm rất nhiều, dần dần không thể nhìn ra ký túc xá của trường đại học Y Hòa Bình trông như thế nào.
Hạ Bạch trả lời tin nhắn của Lận Tường trước, [ Tôi vừa mới tỉnh dậy, ký túc xá của chúng tôi không có chuyện gì, có tín hiệu gửi tin nhắn à?]
Lúc mọi người đang ở trạng thái bị trò chơi khóa chặt, tất cả bọn họ đều nhìn vào điện thoại, nhưng khi đó điện thoại không có tín hiệu, như thể bị cô lập với thế giới vậy.
Lận Tường: [ Vừa tỉnh hả? Vậy mà cậu vẫn ngủ được à? Mà cũng phải, cậu rất thích ngủ mà, tôi nói cậu nghe nè, suốt cả đêm qua tôi không ngủ. ]
Lận Tường: [Chỉ có thể gởi tin nhắn cho những người bên trong trò chơi, không liên lạc được với thế giới bên ngoài. Cậu nhìn điện thoại xem, có phải vừa mới thêm nhóm không? Chỉ những người trong nhóm mới có thể liên lạc được với nhau. ]
Hạ Bạch rời khỏi khung chat với Lận Tường, quả nhiên thấy có một nhóm lớp, lớp Y học lâm sàng 2.
Cậu không có thói quen chơi điện thoại trước khi đi ngủ, tối hôm qua lại ngủ sớm, không biết nhóm này xuất hiện từ khi nào.
Tất cả chín người bọn họ đều ở bên trong, trừ chín người bọn họ thì còn có mười hai người khác, mà trong mười hai người đó có mười một người là sinh viên, người còn lại là một Phụ đạo viên.
Trong tin nhắn của nhóm có một số thông tin, bao gồm cả thời khóa biểu, nhìn thoáng qua có thể thấy lớp học nào được tổ chức dạy ở tòa nhà nào và học trong thời gian nào, học cái gì.
Đây chính là kim chỉ nam của bọn họ trong trò chơi này.
Trong thế giới trò chơi, bọn cậu không phải là sinh viên năm nhất của các chuyên ngành khác nhau mà đều là sinh viên mới bắt đầu năm thứ hai ngành Y học lâm sàng
« Giải phẫu con người » là một trong những môn học cơ bản nhất của y học lâm sàng, không biết là vào khoảng thời gian này của năm hai hay là trò chơi cố ý sắp xếp mà xế chiều mỗi ngày trong tuần này bọn họ đều có lớp giải phẫu.
Hạ Bạch nhìn chằm chằm thời khóa biểu, hai mắt tỏa ánh sáng.
Lận Tường: [ Nhìn thấy chưa? Ồ, lịch học thật khủng khiếp. ]
Hạ Bạch: [ Nhìn thấy rồi. ]
Lận Tường: [ Hoa Ca sắp rửa mặt xong rồi, chúng ta sẽ lập tức chạy qua đó tìm cậu.]
Hạ Bạch nhìn thấy tin nhắn cũng vội vàng đứng dậy thu dọn, thuần thục nhanh chóng gấp chăn mền thành những khối vuông vức như miếng đậu hũ, sau đó cầm chậu nhỏ của mình đi vào toilet.
Hạ Bạch đi ra, Hoa Hạo Minh và Lận Tường cũng vừa tới, theo sau còn có Tống Cường.
Hai người đến gọi Hạ Bạch đi ăn sáng, ba người còn lại trong ký túc xá cũng đi theo bọn họ giống như Tống Cường, đến đầu hành lang thì lại thấy Mạnh Tình và Ôn Thu.
Kỳ thật Mạnh Tình vừa tỉnh dậy đã muốn đi tìm con trai Mạnh Thiên Hữu, nhưng Ôn Thu đã nhắc nhở bà, tối hôm qua quản lý ký túc xá nói hai người không nên tùy tiện đến ký túc xá nam, có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, vậy nên bà mới không đi nữa.
Vừa nhìn thấy con trai là bà đã lập tức chạy tới, một bên vừa hỏi cậu ta có sao không, một bên vừa dùng cồn ẩm ướt khăn lau tay cho cậu ta, thấy đôi giày thể thao màu trắng của con trai có chút bẩn, bà lại ngồi xổm xuống dùng khăn tay ướt tỉ mỉ lau sạch giày cho cậu ta, động tác hết sức thuần thục và tự nhiên.
Ngay cả thiếu gia nhà giàu như Lận Tường cũng sửng sốt khi nhìn thấy cảnh này.
Tống Minh Lượng đứng ở trong góc đưa mắt nhìn sang.
Ôn Đông nghi hoặc hỏi: “Dì Mạnh, dì có bệnh thích sạch sẽ à? Một chút bụi cũng nhìn không được?!”
Mạnh Tình nói: “Có một chút.”
Không chỉ có nhóm lớp trên điện thoại của bọn họ, mà còn có cả app của trường đại học y Hòa Bình, bên trong app này có chức năng thanh toán, có thể dùng nó để mua cơm ăn.
Tống Cường nói: ” Hôm qua tôi và Tống Minh Lượng đã ăn cơm ở căng tin trường học rồi, để chúng tôi dẫn các người đi ăn.”
Mấy người bước ra bên ngoài túc xá, vừa đi vừa hỏi chuyện Hoa Hạo Minh để biết thêm thông tin về trò chơi, việc có liên quan đến vấn đề sinh tử, tuyệt đối không ngại nhiều.
Ôn Đông: “Hoa Ca, anh nói chúng ta cần phải tìm ra chân tướng để phá đảo trò chơi, nhưng chúng ta phải tìm kiếm sự thật gì??”
“Cái này thì làm sao tôi biết được, có thể là tìm ra sự thật về chuyện xưa của bối cảnh trò chơi này chẳng hạn, hoặc cũng có thể là tìm ra sự thật về một hiện tượng đặc biệt nào đó.” Hoa Hạo Minh nói: “Tóm lại là lúc nào cũng có nguyên do cả.”
Câu hỏi không được rõ ràng lắm, Hoa Hạo Minh cũng không phải giáo viên, không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng được.
Mạnh Thiên Hữu hỏi: “Vậy cho nên chúng ta phải tìm tới trung tâm Npc phải không?”
Hoa Hạo Minh đưa mắt nhìn người hôm qua tranh cãi với mình, ” Đó cũng là một phương pháp.”
“Mày hỏi đi chứ? Người ta ai cũng đều hỏi hết rồi, sao mày không hỏi câu nào vậy chứ? Mày bị câm hay điếc?” Giọng nói càng lúc càng lớn, át luôn cả giọng nói của Hoa Hạo Minh.
Lúc bọn họ quay đầu lại nhìn, vừa lúc nhìn thấy Tống Cường đẩy Tống Minh Lượng, thấy bọn họ nhìn qua, ông ta chỉ vào Tống Minh Lượng cười, nói: “Đứa nhỏ này thật sự là không ổn! Sao lại hướng nội như thế chứ, không biết cách ăn nói chút nào, cho dù có được nhận vào trường đại học y Hòa Bình thì tương lai cũng chẳng có tiền đồ gì, ở chỗ làm việc thì ông chủ nào mà không thích người biết ăn nói chứ?”
Tống Minh Lượng vẫn cúi thấp đầu, cậu cắn môi dưới, không nói một lời.
Mạnh Tình nói: “Bọn trẻ mỗi đứa mỗi tính mỗi nết, có đứa hướng ngoại cũng có đứa hướng nội, mấy đứa nhỏ hướng nội thường rất tốt.”
Tống Cường đang định nói chuyện với Mạnh Tình thì vô tình nhìn lướt qua bên ngoài cửa ký túc xá, “Không đúng! Đây không phải trường đại học y Hòa Bình! Khác hoàn toàn với nơi chúng tôi đi tối hôm qua.”
Vẻ mặt Hoa Hạo Minh vẫn bình tĩnh, “Chuyện này cũng bình thường thôi, trò chơi xuất hiện ở ký túc xá trường đại học y Hòa Bình, chỉ có thể chứng tỏ trò chơi này có liên quan đến trường Y, nhưng không có nghĩa là nó diễn ra ở trường đại học y Hòa Bình.”
Đúng vậy, tối hôm qua Hoa Hạo Minh đã nói qua với bọn họ rồi, chỉ nói trò chơi có liên quan đến trường học, chứ không nói chính là trường đại học y Hòa Bình.
Vừa bước ra khỏi cửa ký túc xá đã nghênh đón một cơn gió lạnh ẩm ướt.
Thời tiết đầu thu ở thành phố Khương Kỳ rất khô ráo và thoải mái, ban đêm đi ngủ cũng rất dễ chịu, tối hôm qua lúc Hạ Bạch ngủ đã cảm thấy nơi này có chút ẩm ướt.
Cậu nhìn về phía hồ nước trước lầu ký túc xá, nước hồ trong xanh, có rất nhiều tảo xanh ẩn mình dưới nước, chúng theo sóng nước dập dờn nhẹ nhàng lay động.
Hạ Bạch nhìn chằm chằm chúng nó thật lâu, đôi mắt cậu cong lên, có chút vui vẻ, giống như bị lây nhiễm không khí vui vẻ từ đám tảo xanh dưới hồ vậy.
Ôn Đông hỏi: “Chỉ có mấy người chúng ta bị cuốn vào trò chơi à? Nơi này còn có người chơi khác không?”
Ôn Thu nhìn học sinh đi đi lại lại trong sân trường, nói: “Hình như không có, chỉ có mấy người xui xẻo chúng ta thôi.”
Bọn họ vừa quan sát người trong trường học, vừa làm quen với hoàn cảnh xung quanh trường, tìm ra bản đồ trường học.
Từ thực tế thì chỉ có ba tòa nhà giảng dạy, nhưng trong đó có một tòa còn bị khóa là biết, trường y trong trò chơi nhỏ hơn trường đại học y Hòa Bình ở ngoài đời thật rất nhiều, nhưng những thứ thiết yếu cũng không ít, ví dụ như phòng giải phẫu thí nghiệm và nhà xác.
Bọn họ đang ở trong một tòa nhà bốn tầng màu đỏ, nằm ở góc Tây Bắc của trường, mà ký túc xá thì nằm ở góc Đông Nam, vừa vặn đối diện nhau.
Nhà ăn nằm đối diện với hai tòa nhà giảng dạy, ngoài ra còn có những địa điểm thông thường như thư viện, sân chơi, sân vận động và một cái hồ nhân tạo, điều kỳ lạ nhất là ở đây còn có một khu đất nông nghiệp nhỏ, cũng có thể gọi là vườn hoa, sở dĩ bây giờ gọi nó là đất nông nghiệp vì trên đó có trồng đậu Hà Lan.
Là Hạ Bạch nói cho bọn họ biết, trong mấy người này cũng chỉ có mỗi Hạ Bạch nhận ra đó là hạt đậu.
“Đậu thường có hai loại, một loại thu hoạch vào mùa xuân và một loại thu hoạch vào mùa thu, đây là đậu mùa thu, tháng sau là có thể ăn được.”
Mạnh Thiên Hữu cười, nói: “Bạn học Hạ, sao cậu biết rõ ràng vậy? Cậu đến từ nông thôn à?”
Hạ Bạch gật đầu, “Đúng vậy, tôi đã trồng qua rồi.”
Cậu trả lời hết sức tự nhiên, giống như không nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của cậu ta, mà bản thân cậu cũng không thấy việc đến từ nông thôn có vấn đề gì đáng xấu hổ.
Từ hôm qua đến giờ Mạnh Thiên Hữu đã ôm một bụng tức giận, vừa mới phát ra một chút thì chẳng khác nào như đấm lên cục bông gòn, cậu ta lại nghẹn thêm một cục tức nữa, nhịn không được, nói: “Cái này thì làm được gì? Chúng ta phải đi tìm trung tâm Npc chứ không phải đến đây học cách phân biệt cây nông nghiệp.”
“Sao lại vô dụng?” Lận Tường lập tức phản bác, “Tôi không hiểu trường Y lắm nhưng vẫn muốn hỏi, không nói tới những trường Y lớn, một trường Y nhỏ như thế này mà vẫn dành riêng một khu đất để trồng đậu Hà Lan? Chỗ kỳ lạ nhất rất có thể chính là manh mối.”
Mạnh Thiên Hữu nói tiếp: “Nhưng các người cũng nhìn thấy đó, cái trường Y này rất nhỏ, rất tồi tàn, cũng có thể nhìn ra được đây không phải trường tốt gì, quản lý cũng không nghiêm. Buổi sáng lúc ra ngoài tôi còn thấy quản lý ký túc xá ngồi xổm ở phía sau bàn làm việc giặt quần áo, nấu đồ ăn. Nơi này rất có thể là nhân viên nào đó trong trường từ mình trồng để làm thức ăn.”
Ôn Thu gật đầu tán thành: ” Cũng có lý, có một số trường quản lý lỏng lẻo, để nhân viên nhà trường quyết định trồng cây gì, miễn là đừng quá khoa trương là được. Trường học bên cạnh trường chúng tôi cũng trồng một ít cây óc chó và các loại đậu có hoa rất đẹp, rất có giá trị thưởng thức, chắc trường học cũng sẽ không nói gì khi trồng đậu Hà Lan ở đây.”
Thấy Ôn Thu nói đỡ cho mình, giọng Mạnh Thiên Hữu càng lúc càng lớn: “Bây giờ chúng ta ở đâu cũng không biết, đây chính là giai đoạn bối rối nhất, điểm mấu chốt vẫn là nắm rõ cốt lõi vấn đề, điều kiêng kỵ nhất chính là bị những việc nhỏ như thế này ảnh hưởng.”
Ôn Thu nhìn hắn ta một cái, sau đó cụp mắt xuống che đi cảm xúc trong mắt mình. Dù sao cũng là người thi đậu vào trường đại học y Hòa Bình, tên Mạnh Thiên Hữu này trông có vẻ hư vinh và ích kỷ, tư duy lại là một đường thẳng. Hơn nữa, cậu ta còn học chuyên ngành y học lâm sàng.
Lận Tường cười nhạo, nói: “Vậy cậu nói thử xem, ó thể tìm thấy trung tâm Npc ở đâu?”
Mạnh Thiên Hữu nhìn chằm chằm vào cậu trai phú nhị đại trước mặt mình rồi cười đắc ý, ” Tôi thực sự biết đó, đây không phải là một trò chơi kinh dị sao? Ở trong trường y thì nơi nào đáng sợ nhất? Đó không phải là phòng thí nghiệm giải phẫu à? Cũng không phải tôi ăn không nói có, mà đã tìm được chứng cứ.”
Lận Tường: “Chứng cứ đâu?”
Mạnh Thiên Hữu: “Thời khóa biểu. Tôi là chuyên ngành y học lâm sàng. Khi đăng ký vào chuyên ngành này không phải nghe người ta nói lung tung, mà đã được các tiền bối chuyên ngành y học lâm sàng khóa trên tư vấn kỹ lưỡng, trong đó có lớp thực nghiệm giải phẫu được các bạn sinh viên ngành y lâm sàng quan tâm nhất.”
“Mấy đàn anh đó nói với tôi là, bình thường thì chỉ có khoảng hai lớp một tuần, bởi vì thời gian mỗi tiết học thường rất dài, ngày nào cũng học thì cả sinh viên lẫn trường học đều phải chịu áp lực rất lớn, mọi người nhìn vào thời khóa biểu của chúng ta đi, xế chiều ngày nào cũng học. Đó mới chính là điều kỳ quái, là trung tâm, chứ không phải cây trồng trong trường là loại cây gì.”
Lận Tường còn muốn phản bác, nhưng đã bị Hoa Hạo Minh cắt ngang, lúc này hắn mới nhìn thấy một người phụ nữ khoảng năm sáu mươi tuổi đứng sau đám đậu Hà Lan, người đó âm u nhìn bọn họ chằm chằm, ánh mắt bà tràn ngập kháng cự và phòng bị.
Hoa Hạo Minh: ” Chúng ta đi ăn sáng đi.”
Nhà ăn của trường đại học y chỉ có bốn chỗ ngồi, Hoa Hạo Minh dẫn bọn họ đi đến một cái bàn trống, ở xung quanh chỗ nào cũng có người. Tống Cường muốn dẫn theo con trai Tống Minh Lượng tới, nhưng không đủ chỗ ngồi nên bất đắc dĩ đành phải đi đến chỗ hai chị em Ôn Thu và Ôn Đông.
Lận Tường nhìn Mạnh Thiên Hữu kia đắc ý ăn cơm thì hừ lạnh một tiếng.
Vẻ mặt Hoa Hạo Minh kiểu: “Sao cậu lại ngây thơ như vậy?”, “Chỉ có đấu võ mồm là nhanh, nhiều lời vô ích, cậu không biết à?”
Lận Tường: “Chỉ là em nhìn bộ dáng của cậu ta thì khó chịu, lúc mới vào ký túc xá em đã nhìn thấy cậu ta đi giày fake rồi, nhưng lúc đó em có nói gì không? Thế mà cậu ta dám dùng tiền bắt nạt người khác, còn mang thù trong lòng, hở ra là bắt chẹt người khác. À, cậu ta còn là người ức hiếp kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, nếu không sao không nhắm vào anh mà cứ nhắm vào Hạ Bạch?”
Hai mắt Hạ Bạch lộ ra chút mê mang.
Lận Tường bất đắc dĩ thở dài, “Hạ Bạch quá ngây thơ, quá thiện lương.”
Hoa Hạo Minh hoài nghi Hạ Bạch có vấn đề thật sâu: “……”
Hoa Hạo Minh nghĩ nghĩ, nói: ” Nói như vậy thì cũng có chút vô trách nhiệm, nhưng trên thực tế đúng là như vậy, nếu có manh mối thì không cần phải chia sẻ với người khác.”
Lận Tường không hiểu, “Ca, không phải anh nói chỉ có tìm tới chân tướng mới có thể thông quan sao, đây không phải là trò chơi Battle Royale gì đó chứ, không phải những người chơi trong trò chơi nên hợp tác với nhau để tìm ra sự thật sao?”
Hoa Hạo Minh nói: ” Có vẻ là như vậy, nhưng đây không phải là một trò chơi chia đều bánh, người chơi biểu hiện tốt thì sẽ có cơ hội nhận được phần thưởng của trò chơi.”
Lận Tường là người có tiền có thế, vừa sinh ra đã ở ngay vạch đích, cái gì cũng không thiếu, cậu ta khoát khoát tay, “Gia không quan tâm.”
“Không phải là những thứ vớ vẩn ở xã hội hiện thực đâu, những thứ đó ở trước mặt phần thưởng của trò chơi này đúng là không đáng nhắc tới.” Hoa Hạo Minh nói: “Hơn nữa, bây giờ trò chơi đã càng ngày càng lan rộng, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, Tuyền Quảng Thị cũng sắp thất thủ rồi, cậu cho rằng tài phú quyền thế trong nhà cậu còn có tác dụng gì à?”
Lận Tường sửng sốt một chút, đó là điều cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến.
“Bây giờ trong trò chơi còn chưa có người chết, sau này trải qua rồi cậu sẽ biết nó đáng sợ đến thế nào, khi cái chết cận kề, chắc chắn sẽ có rất nhiều ông lớn sẵn sàng táng gia bại sản để sống sót, nhưng dù như thế cũng chưa chắc gì đã được cứu.” Hoa Hạo Minh nói: “Phần thưởng của trò chơi là một thứ gì đó có thể giúp cậu sống sót.”
Lận Tường: “Kim bài miễn tử?”
“…..” Hoa Hạo Minh trầm mặc ăn cơm.
Có vẻ như đó không phải là những điều hắn có nghĩa vụ phải giải thích.
Lúc Hạ Bạch cũng chuẩn bị ăn cơm thì nhìn thấy Hoa Hạo Minh ngẩng đầu liếc cậu một cái, không biết vì sao lại nguyện ý nói.
” Có những vật phẩm phòng ngự có thể chịu được công kích, vũ khí tấn công mạnh mẽ, còn có kỹ năng linh hồn cực kỳ hiếm thấy.” Hoa Hạo Minh nói.
Có lẽ trời sinh nam sinh đối những thứ vũ khí rất hứng thú, Lận Tường nghe xong thì lập tức động tâm, cậu ta nhìn hắn đầy mong đợi.
Nhưng Hoa Hạo Minh nhắc đến những cái này không phải là muốn nói kỹ càng về vũ khí với cậu ta, mà nhắc nhở bọn cậu: “Chú ý hai chị em Ôn Thu và Ôn Đông một chút.”
” Tại sao?” Lận Tường quay đầu lại hỏi Hạ Bạch: “Hạ Bạch, tối hôm qua Ôn Đông có gì bất thường không?”
Hạ Bạch nghĩ nghĩ, “Bởi vì rất có khả năng hai người họ cũng là người chơi già dặn kinh nghiệm đã từng vào trò chơi à?”
Hoa Hạo Minh gật đầu, “Hẳn là vậy.”
Lận Tường kinh ngạc nói: “Hạ Bạch, làm sao cậu thấy được?”
“Tôi đoán.” Hạ Bạch cắn một miếng củ cải muối rồi húp một ngụm cháo, chậm rãi nói ra suy đoán của mình.”Ôn Thu chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra đồng hồ trên tay cậu mấy triệu, tôi cũng nhìn không ra.”
“……” Lận Tường nghĩ thầm, cậu nhìn mà đoán không ra thì không bình thường chỗ nào? Mười tám năm nay cậu không lên mạng, mỗi lần ở trong lớp hay sau giờ học thảo luận cái gì cậu đều để hồn mình lơ lửng tận chín tầng mây.
” Đôi giày Ôn Đông mang và đôi giày trên chân của Mạnh Thiên Hữu là cùng một nhãn hiệu, nhìn phản ứng của cậu ta, hình như đó là hàng thật.” Hạ Bạch không có hiểu biết về thương hiệu đó lắm, chỉ có thể suy luận từ những thứ này, “Nhà Ôn Thu và Ôn Đông chắc là rất có tiền, ít nhất cũng nhiều hơn những người giả vờ giàu có như Mạnh Thiên Hữu.”
Lận Tường: “Ừm, tiếp theo thì sao?”
Hạ Bạch nói: “Trường đại học y Hòa Bình cho phép sinh viên trọ ở bên ngoài trường, miễn là cha mẹ họ đồng ý. Nhà họ giàu có như vậy thì sao lại phải sống trong ký túc xá có điều kiện bình thường cùng với ba nam sinh khác, mà không thuê một căn nhà tiện nghi rộng rãi ở gần trường học?”
” Tại sao?”
“Khả năng cao là vì một trong hai người đó là người chơi, biết hiện nay trò chơi thường xuất hiện ở nhiều nơi. Nếu như người nhà không tiện đi cùng thì có bạn cùng phòng bên cạnh sẽ an toàn hơn một chút, chí ít thì khi trò chơi xuất hiện trong ký túc xá, có một vài người bạn cùng lớp cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Lận Tường: “Có lý! Vậy tôi cũng phải trọ ở trường mới được, ba tôi đã mua một căn nhà gần trường nhưng giờ bỏ không rồi!”
“…”
Hạ Bạch nghĩ thầm, quả nhiên, nghèo khó vẫn khiến cho suy nghĩ của cậu bị hạn chế, kẻ có tiền không thuê nhà, mà là mua nhà.
Cậu nói tiếp: “Mặc dù trong suốt quá trình này Ôn Thu cũng có khẩn trương, nhưng hoàn toàn không bối rối như những người khác.”
Lận Tường: “Đúng là như vậy, hình như chị ta cũng không sợ hãi lắm.”
Rồi cậu ta lại đắc ý nói: “Hạ Bạch, cậu thật thông minh, không hổ là người đứng đầu trong lớp chúng ta!”
Hoa Hạo Minh: “…”
Thằng nhóc này đúng là vệ sĩ của Hạ Bạch mà.
Hoa Hạo Minh nửa đùa nửa thật nửa thăm dò Hạ Bạch, “Tôi thấy cậu cũng không hoảng hốt, chẳng lẽ đây không phải là lần đầu tiên cậu tiến vào trò chơi này?”
” Đây quả thật là lần đầu tiên tôi vào trò chơi, cho nên cũng có chút hoảng sợ, nhưng sợ là một chuyện, tôi sẽ không bao giờ để nó ảnh hưởng tới việc ăn ngon ngủ ngon của mình.” Cậu nói xong thì lại cúi đầu xuống tiếp tục nghiêm túc húp cháo.
“…..”
Lận Tường sợ Hoa Hạo Minh hiểu lầm Hạ Bạch nói dối, vội nói với hắn: “Hạ Bạch là như vậy đó, ca, anh không biết đâu, trước năm 18 tuổi Hạ Bạch chưa bao giờ lên mạng bằng điện thoại di động, cậu ấy là người không bị internet ảnh hưởng, vô dục vô cầu, là người không ham mê vật chất, có thể vì điều này mà dao động cảm xúc của cậu ấy rất thấp, không biểu hiện ở trên mặt đâu.”
Hoa Hạo Minh: “…..”
Bảo vệ kỹ ghê.
“Dù sao thì các cậu cứ đề phòng bọn họ một chút là được.” Hoa Hạo Minh nói.
Lận Tường liên tục gật đầu, “Em biết rồi, là vì rất có thể trong bọn họ có người là người chơi già dặn kinh nghiệm, biết biểu hiện tốt trong trò chơi sẽ nhận được phần thưởng quý giá, vào thời khắc mấu chốt sẽ chơi trò ngáng chân?”
Hoa Hạo Minh gật đầu, “Tiến trò chơi không phải là tiêm vắc xin, chỉ cần một lần là có thể miễn dịch lâu dài, trò chơi xuất hiện càng ngày càng nhiều, không ai có thể cam đoan mình chỉ vào trò chơi một lần, huống chi có một vài người nhất định phải thường xuyên tiến vào trò chơi, bởi vì phần thưởng của trò chơi càng ngày càng quý giá.”
Lận Tường như một đứa bé tò mò, “Tại sao một vài người nhất định phải thường xuyên tiến vào trò chơi?”
Hoa Hạo Minh nói: “Nếu như chúng ta có thể thông quan thì có thể rời khỏi trò chơi, trò chơi cũng sẽ biến mất tại trường đại học y Hòa Bình. Nhưng nếu như chúng ta đều chết hết ở trong trò chơi, không ai có thể thông quan, như vậy trò chơi sẽ vẫn luôn tồn tại và đồng thời mở rộng phạm vi, nếu như không ngăn chặn thì bất kỳ ai tiến vào ký túc xá trường đại học y Hòa Bình đều sẽ bị cuốn vào trò chơi.”
” Có phải các trường đại học lớn của chúng ta, đặc biệt là các trường đại học chuyên nghiệp hàng đầu trong nước như Y Hòa Bình phải đóng cửa như thế này?”
“Chắc chắn phải có một nhóm người chơi giống như đội cảm tử, bọn họ không ngừng tiến trò chơi, không ngừng mở phong tỏa.”
Cả hai người đều sửng sốt một chút.
Hạ Bạch nghĩ đến những bức ảnh mình nhìn thấy trong bài đăng đó, có hình ảnh Hoa Hạo Minh toàn thân đẫm máu xuất hiện ở Tuyền Quảng Thị, đại khái cậu cũng đã đoán được hắn thuộc bộ phận nào.
Hoa Hạo Minh dặn dò: “Tóm lại, khi đối mặt với sống chết và phần thưởng trong trò chơi, không nên tin vào bản chất con người, về sau rời khỏi trò chơi…… Cũng không nên tin.”
Hai người gật đầu, bọn cậu biết, trò chơi không chỉ đáng sợ, mà còn đen tối.
Giờ khắc này bọn cậu cũng biết, thì ra ở một nơi nào đó bọn cậu không biết, vẫn luôn có một nhóm người vĩ đại như vậy tồn tại.
Hết chương 5.