Chương 1: Hỉ Thần
[ Thế giới của chúng ta đang có vấn đề. ]
Hạ Bạch vừa mở nhóm [ Cả đời không qua lại với nhau ] ra, thì thấy tin tức này, đó là tin Lão Vương đăng.
Ánh mắt ngẩn ngơ, một phút không biết nghĩ thứ gì, chờ cậu cúi đầu lại nhìn thì bên trong nhóm đã nhảy ra không ít tin tức, dường như mấy trưởng lão đều nhảy ra hết.
Lão Lý: [Lão bất tử này, bình thường ngay cả rắm cũng không thèm thả, vừa ra tới đã nói hươu nói vượn. ]
Lão Lưu: [ Xảy ra vấn đề gì? Không phải đã sớm có một đống vấn đề rồi? ]
Lão Tiễn: [ Vừa đeo lên kính lão một cái thôi mà các người lại nói nhiều thế hả? ]
Lão Vương: [ Tôi đây là tích chữ như vàng, bình thường không nói nhảm! Các người thật sự không ai phát hiện ra gì à? Hay vẫn là đang giả ngu? ]
Tin nhắn của Lão Vương vừa hiện lên, bên trong bỗng xuất hiện sự im lặng ngắn ngủi, ý tứ sâu xa trầm mặc.
Hạ Bạch cũng trầm mặc theo, tựa hồ như đang suy nghĩ rất nhiều.
Lão Lý: [ Lão Vương, có thật không?]
Lão Vương: [ Thật, vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng, trễ nhất là xế chiều ngày mai Tuyền Quảng Thị sẽ phải đóng cửa. Đều đã cao tuổi rồi, chú ý một chút, đừng có để trước khi chết xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. ]
Lão Tiễn: [ Tuyền Quảng Thị? Lão Hạ không phải ở Thành phố Khương Kỳ sát vách Tuyền Quảng Thị à? ]
Mấy cái lão nhân bên trong nói @ lão Hạ, ai không tag tên cậu thì cũng đang lớn tiếng hô lão Hạ, để cậu chú ý một chút.
Hạ Bạch lấy lại tinh thần, lập tức trả lời.
Lão Hạ: [ Tôi nhìn thấy rồi! ]
Sau khi biết Tuyền Quảng Thị sắp xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của bọn họ là gọi cho lão Hạ ở gần đó, sau khi thấy lão Hạ đã biết chuyện mới nhao nhao thảo luận xem tại sao Tuyền Quảng Thị lại đóng cửa. Đóng cửa một thành phố tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn trong xã hội.
Lão Lâm: [ Tôi nghe nói gần đây Tuyền Quảng Thị có rất nhiều người chết, vì có bệnh truyền nhiễm gì nên mới đóng cửa à? ]
Lão Lý: [ Nghe nói? nghe ở đâu? A, ông ngửi thấy được mùi tử vong hả? ]
Lão Lưu: [ Bao nhiêu tuổi rồi hả? Bớt nói hươu nói vượn đi. ]
Nhin nhắn từ nhóm [ Cả đời không qua lại với nhau ] hiện lên trên màn hình điện thoại, Hạ Bạch đang tìm kiếm thông tin về Tuyền Quảng Thị trên mạng, một lúc lâu sau mới bấm vào nhóm đọc tin nhắn, không biết Lão Vương đang bận bịu cái gì mà chỉ để lại một liên kết rồi lặn mất tăm, không còn thấy xuất hiện nữa.
Số còn lại thậm chí còn không nhấp vào liên kết mà lại bắt đầu tranh cãi.
Hạ Bạch tập mãi thành quen, ấn mở đường link để đọc.
Đường link Lão Vương để lại nối thẳng tới một bài viết, trên bài viết chỉ có một dòng chữ ghi ngày tháng đơn giản, ngày mùng 2 tháng 9, tức là ngày hôm nay.
Bên trong thiệp mời người đăng không nói gì mà chỉ đăng một vài bức ảnh, những người theo dõi bài viết khác cũng không nói gì mà chỉ đăng ảnh. Toàn bộ bài viết không có một từ nào, chỉ toàn là hình ảnh.
Dựa trên những thông tin về Tuyền Quảng Thị cậu vừa xem, cũng như biển số xe cơ bản, các tòa nhà mang tính biểu tượng…. Hạ Bạch đã tìm thấy mấy bức ảnh này trong Tuyền Quảng Thị.
Lão Vương nói không sai, có thể Tuyền Quảng Thị sẽ đóng cửa.
Bức ảnh mới nhất được gửi cách đây 5 phút, chỉ muộn hơn vài phút so với khi Lão Vương nói điều này, nó được chụp ở quốc lộ vào Tuyền Quảng Thị.
Tuyền Quảng Thị là một thành phố lịch sử cổ kính, lối vào được xây dựng giống như cổng thành, có hai cửa hình vòm cao, một cửa vào và một cửa ra.
Trong đêm tối không có đèn sáng, lối vào đã có người dựng hàng rào chắn trong bóng tối.
Ở đó không có lối ra, điều này có nghĩa là từ nay trở đi Tuyền Quảng Thị chỉ có thể ra không thể vào.
Bức ảnh này tình cờ chụp được một người nào đó bước ra, một số người trong số họ ánh mắt đờ đẫn, có người hưng phấn, có người cuồng hỉ, cơ thể bọn họ từ đầu đến chân đều dính máu, thậm chí cả tóc cũng dính đầy máu, máu nhỏ giọt xuống đất, trông hệt như một huyết nhân.
Thật khó tưởng tượng được nếu anh ta chảy máu nhiều như vậy, hoặc những người xung quanh cũng chảy máu nhiều như vậy, bọn họ sẽ không biến thành thây khô chứ? Nhưng tất cả bọn họ đều hoàn hảo không chút tổn hại, một vết thương nhỏ cũng không có.
Trong bức ảnh thứ hai, ở lối vào của một nhà hàng nổi tiếng trên mạng, mười mấy người đang ngăn chặn thứ gì đó, từ hình ảnh bàn tay lộ ra thì đó hình như là người, nhưng ngón tay lại có màu nâu tím không giống người bình thường, có người đã thứ gì đó vào cổ tay người nọ.
Bức ảnh thứ ba là ảnh chụp bên ngoài Bảo tàng Sáp ở Tuyền Quảng Thị, không ít người đang khiêng gì đó rất giống người đi ra bên ngoài, những vật kia đều được bọc bằng túi vải màu đen, đến tột cùng thì đó là thứ gì? Dù sao cũng nhìn không rõ được, trong tấm hình này vừa vặn chụp được cảnh máu chảy ra từ một trong những cái túi màu đen đó.
Hạ Bạch cẩn thận xem từng bức ảnh. Vừa rồi khi tìm kiếm thông tin về Tuyền Quảng Thị trên mạng, cậu đã nhìn thấy rất nhiều chuyện xảy ra ở Tuyền Quảng Thị nửa năm qua, rất nhiều cửa hàng lần lượt đóng cửa, trên mạng có người nói chuyện chết chóc xảy ra cũng rất nhiều, có phải Tuyền Quảng Thị bị nguyền rủa không?
Thực ra không cần phải tìm trên mạng, là thành phố lân cận Tuyền Quảng Thị nên chỗ bọn cậu cũng có rất nhiều người bàn tán về những chuyện ly kỳ ở Tuyền Quảng Thị. Chỉ là, phần lớn mọi người đều cho đó là nói nhảm, có thể có chút lo lắng, nhưng cũng không có quá nhiều hoảng sợ.
Những hình ảnh này và tin nhắn của Lão Vương đã mở ra một cánh cửa mới cho Hạ Bạch, để cậu nhìn thấy một thế giới khác đang cố gắng hết sức che giấu, chẳng bao lâu sẽ không thể che giấu được nữa.
Ngoại trừ những bức ảnh ở Tuyền Quảng Thị, ảnh chụp bên trong bài viết những địa phương khác cũng giống như vậy, huyết tinh, quỷ dị.
Từ bài viết này cậu lần theo những bài viết khác trong mục, từ ngữ đặt tên những bài viết này cũng rất đơn giản, gọi là tháng 9. Toàn bộ chủ đề chỉ có hai bài viết, một cái là ngày mùng 2 tháng 9 vừa rồi Hạ Bạch mới xem, một cái khác là ngày mùng 1 tháng 9.
Bên trong ngày mùng 1 tháng 9 cũng là dạng này, không có bất kỳ chữ viết nào, chỉ có những bức ảnh khác nhau được đăng bởi những người khác nhau, một số bức ảnh có thể nhìn ra được vị trí của thành phố, nhưng hầu hết là ảnh không biết được chụp ở đâu, hoặc xảy ra ở chỗ nào.
Có bài viết trong tháng 9, vậy bài viết nào trong tháng 7 và tháng 8 không? Thời gian sớm nhất bắt đầu là khi nào?
Hạ Bạch lên mạng tìm kiếm, tháng nay trên mạng không có bất cứ dấu vết nào.
Khi cậu trở lại nhóm [ Cả đời không qua lại với nhau ] thì bên trong vẫn còn đang nhao nhao. Hạ Bạch thuần thục và bình tĩnh can ngăn.
Lão Hạ: [ Không phải bệnh truyền nhiễm, Hôm nay không ai được phép vào Thành phố Khương Kỳ, nhưng người Thành phố Khương Kỳ thì có thể ra ngoài. ]
Lão Tiễn: [ Đúng thế! Nếu là bệnh truyền nhiễm thì phải làm ngược lại, chỉ được vào chứ không được ra ngoài. ]
Lão Lâm: [ Sao gần đây Lão Hạ lại trở nên đáng tin như vậy chứ?]
Lão Lưu: [ Trong trường hợp này thì lão Hạ cậu cũng phải chuẩn bị cẩn thận một chút mới được. ]
Không cần bọn họ nói, trong đầu Hạ Bạch tràn ngập những hình ảnh đó đã chạy đi chuẩn bị.
Không phải chuẩn bị thức ăn và nước uống hay thực hiện các biện pháp phòng ngừa an toàn, mà cậu lại đi thẳng vào căn phòng trong cùng trên tầng hai.
Trong phòng không có đèn, rèm cửa cũng được kéo lại, chỉ có ánh sáng mờ nhạt không thể chạm tới rọi ra từ cánh cửa mới mở. Bầu không khí trong phòng mát mẻ, trộn lẫn với mùi của một loại thần sa đặc biệt nào đó, phản chiếu dưới ánh sáng yếu ớt.
Hạ Bạch vội vàng đi đến bên giường, gọi một tiếng “Ông nội.”
Người trên giường cứng đờ, nơi ánh sáng yếu ớt chiếu xuống có những nốt thi ban nhỏ bé không thể nhận ra được, tất nhiên người đó cũng không thể nào đáp lại lời cậu được.
Hạ Bạch đã tập mãi thành quen, cũng không mong đợi gì người đó đáp lại lời mình.
Cậu cõng ông lão trên giường lên chạy xuống viện ở lầu một, đặt ông tựa trên tường, rồi quay trở lại phòng lấy ra một cỗ quan tài, khéo léo đặt ông lão vào trong đó.
Cậu quay lại bước vào phòng bên cạnh, mang ra một cái cuốc. Tay cầm cuốc đứng ở cửa phòng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm ở phía Tuyền Quảng Thị.
9 giờ ngày đầu tháng chín, màn đêm yên tĩnh nặng nề, mặt trăng ẩn bên trong sương mù xám xịt, những vì sao bé nhỏ không thể nhìn thấy rõ được, bóng đen dày đặc như muốn bao trùm cả đất trời.
Hạ Bạch nắm chặt cuốc, vội vàng chạy đến trong sân, bắt đầu vung cuốc đào ở chỗ góc Tây Bắc.
Đất không quá cứng, mềm hơn nhiều so với bên ngoài, còn mang theo hơi ẩm của sơn thôn vào ban đêm, vậy nên việc đào bới tương đối dễ dàng. Những ụ đất nhỏ chất ngày càng cao dưới chân cậu, cây cuốc bỗng nhiên ngừng lại, trên cỗ quan tài đen kịt.
Cậu lập tức đổi vị trí đào, sau hai mươi phút, lại dừng ở trên một cỗ quan tài khác.
Lại chuyển sang chỗ khác đào, lại đào được một cỗ quan tài nữa.
Cậu dừng lại mấy giây rồi lại tiếp tục đào mà không bỏ cuộc, lại quấy rầy thêm một vị nữa.
Hạ Bạch mở to hai mắt, không biết ánh trăng chiếu qua mi mắt cậu từ lúc nào, rơi vào con ngươi màu nâu nhạt, xua tan đi sự mơ hồ ngắn ngủi bên trong, cậu nắm chặt cuốc rồi bắt đầu đào ở một nơi khác.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt trên bầu trời đêm đen kịt, thiếu niên gầy gò trong sân cứ đào đến đào đi, những ụ đất nhỏ lần lượt mọc lên như những ngôi mộ trên núi, cuối cùng cậu cũng tìm được một chỗ ẩn náu cho ông nội mình ở bên trái cổng viện.
Sau khi chôn cất ông nội xong, cậu còn phải lấp lại mấy cái hố mình đã đào ra, đặt chậu hoa lên trên để giấu, mãi đến lúc rạng sáng, cuối cùng Hạ Bạch cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong nhóm [ Cả đời không qua lại với nhau ] đã không còn tin tức gì mới, mấy lão kia cũng không kéo dài đến mười giờ, bọn họ đã sớm đi ngủ.
Hầu hết các tin nhắn trước đó đều là bày vẽ cho lão Hạ chuẩn bị thế nào. Hạ Bạch nhìn một chút, lại nghĩ nghĩ trong lòng, cuối cùng chuẩn bị vào nhà tắm rửa đi ngủ.
Khi vừa bước qua ngưỡng cửa, lỗ tai cậu giật giật, như thể nghe thấy tiếng xào xạc ở đâu đó, thanh âm kia không phải từ cây cỏ trên mặt đất, mà là ở dưới mặt đất.
Hạ Bạch chậm rãi quay đầu, cơn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua mặt cậu, thổi qua khoảng sân yên tĩnh trước nhà, trên mấy chậu hoa nguyệt quý và hoa quế, cành cây nặng trĩu sà xuống ấn chặt trên mặt đất.
Cậu vẫn cảm thấy không yên lòng, tắm rửa xong thì Hạ Bạch đi dời chiếc lều ở giữa phòng đến bên cửa sổ, cậu ghé vào bệ cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi chui vào trong lều vải.
Một đêm yên tĩnh đi qua.
Sáng hôm sau khi trời còn chưa sáng, Hạ Bạch đã rời giường, cậu lục tung hộp, tủ để tìm tiền lẻ.
Trong ngăn kéo dưới cùng của tủ quần có một cái túi giấy, trên giấy chỉ viết học phí. Hạ Bạch vuốt ve tờ giấy, sau đó lại trả nó về vị trí cũ, khóa lại. Cậu đập vỡ con heo đất màu hồng đã gắn bó với mình mấy năm nay, sắp xếp số tiền bên trong rồi bỏ vào chiếc túi đeo chéo nhỏ trước mặt.
Tối hôm qua mọi người trong nhóm [ Cả đời không qua lại với nhau ] đã bảo lão Hạ phải chuẩn bị nhiều thức ăn nước uống một chút để phòng ngừa. Đồ ăn thì cậu không thiếu, trong nhà có lương thực, bên ngoài cũng có rau.
Chỉ có điều, cậu sắp phải đến trường học báo danh, không tiện mang theo những cái này. Vì vậy, mặc dù không có nhiều tiền nhưng Hạ Bạch vẫn quyết định vào thị trấn mua một ít đồ ăn tiện lợi. Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì đồ ăn vẫn còn giá trị hơn là tiền.
Hạ Bạch đang nghĩ xem mình nên mua gì, nhưng vừa mở cửa ra cậu đã chết lặng.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, sương mù buổi sớm mai dưới chân núi còn chưa tan, dưới sương mù hiện ra một hố đất lớn trong sân, những quan tài bên dưới hố đất đều đã mở ra, nhưng bên trong lại trống rỗng, cái gì cũng không có.
Chỉ có cái hố nơi ông nội nằm là vẫn còn nguyên vẹn, còn những cái xác bên trong những chiếc quan tài khác thì đều đã biến mất.
Hạ Bạch vội vàng chạy lên lầu hai lấy ra một chuỗi chuông đồng, cậu đứng ở cửa sổ lầu hai lắc lắc. Bốn phía xung quanh tĩnh lặng, không có bất kỳ phản hồi gì.
Cậu đã tìm khắp phía sau đồi từ sáng cho tới trưa, sau đó còn uyển chuyển hỏi thăm hàng xóm xung quanh, nhưng cũng không có bất kỳ một tin tức gì về tử thi cả.
Cậu vẫn cưỡi chiếc xe điện nhỏ vào trong trấn, nhưng thay vì đi mua đồ thì cậu lại đến đồn công an.
Thị trấn Kiều Duyên ở thành phố Khương Kỳ cũng không tính là nghèo, cơ sở hạ tầng ở trung tâm thị trấn được xây dựng rất tốt, khắp nơi đều có siêu thị, bệnh viện và trung tâm ăn uống, cái gì cần cũng đều có, chỗ nào cũng có nhà hai ba tầng. Đồn công an nằm trong một tòa nhà nhỏ ba tầng lát gạch xám và tường trắng.
Nhà cao tầng nhỏ có chiều cao vừa phải, từ cửa sổ tầng 2 có thể nhìn thấy toàn cảnh con phố trước mặt.
Lão Dương đang ngồi ở chỗ này uống trà thì nhìn thấy thiếu niên kia đứng ở cửa đồn công an trù trừ hơn nửa giờ, vỏ cây dương già trước đồn công an sắp bị cậu lột sạch rồi mà vẫn không chịu đi vào.
Hình như có chuyện gì đó gấp lắm nhưng lại khó nói nên mới do dự như vậy.
Lão Dương bưng cốc giữ nhiệt đi xuống, ” Mau mang thằng nhóc ở trước cửa vào, mau đến cứu cây dương già kia đi.”
Hạ Bạch cứ như vậy bị tóm vào đồn công an, ngồi xuống trước mặt Lão Dương cùng với một chị gái xinh đẹp.
Chị gái xinh đẹp hỏi cậu: “Bạn học nhỏ, cậu có chuyện gì cần chúng tôi hỗ trợ à?”
Hạ Bạch ngoan ngoãn ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, hơi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt bọn họ, cậu gật đầu.
Chị gái xinh đẹp nhìn cậu, ngữ khí càng thêm dịu dàng, “Em có chuyện gì?”
Biết cậu đứng bên ngoài đã lâu mà không vào, chắc cậu khó xử hoặc vướng vào một chuyện gì đó, cô dịu dàng nói: ” Đừng sợ, cậu có chuyện gì thì cứ nói với chúng tôi, nếu có thể giúp được cậu thì chúng tôi sẽ làm ngay lập tức.”
Có lẽ câu nói này đã khiến cậu cảm động, Hạ Bạch mở miệng, nói: “Tôi đã làm mất một vật rất quan trọng, có thể nhờ mọi người tìm không?”
“Đương nhiên có thể.” Chuyện cũng không có gì phức tạp như chị gái xinh đẹp nghĩ, cô còn tưởng rằng cậu bé này chần chừ thật lâu không muốn vào là sợ bị bắt nạt, ví dụ như bị bọn lưu manh ngoài trường dây dưa và uy hiếp không được nói cho người khác biết. Cô vẫn nhiệt tình hỏi: “Mất cái gì?”
Hạ Bạch: “Tôi bị lạc mất….. rồi”
Hai chữ ở giữa nhỏ và nhanh đến mức cả Lão Dương và chị gái xinh đẹp đều không nghe rõ.
Chị gái xinh đẹp: “Lạc mất ai? Trẻ con hay người già? Tên là gì?”
Hạ Bạch xoa xoa ngón trỏ và ngón áp út trên đầu gối, cúi đầu nói, “Hỉ Thần.”
Lão Dương nhất thời không kịp phản ứng, còn chị gái xinh đẹp thì kiên nhẫn hỏi: “Hỉ Thần? Là tên của người mất tích à? Rất độc đáo, nhưng Hỉ đâu phải là họ? Họ của người đó là gì?”
Hạ Bạch không nói lời nào.
“Phụt! —— “
Bỗng nhiên, Lão Dương phun ra một ngụm nước trà, ông phun lá trà trong miệng mình ra, lớn tiếng hỏi: “Hỉ Thần? Cậu nói…. Hỉ Thần? … Đi rồi? Lạc mất rồi?”
Hạ Bạch ngoan ngoãn gật đầu.
Lão Dương trợn to hai mắt, “Cậu làm mất Hỉ Thần ở đâu?”
Hạ Bạch: “Ở nhà, số 152 Thôn Mân Thạch, trong sân.”
Lão Dương không nói nên lời, “Cậu đem Hỉ Thần thả trong viện?”
Hạ Bạch lại gật đầu, ngoan ngoãn chống hai tay lên đầu gối, giống hệt một học sinh tiểu học biết nghe lời.
Lão Dương kỳ quái nhìn cậu một cái, “Trên người Hỉ Thần có vật gì quý không?”
Cuối cùng Hạ Bạch cũng không còn gật đầu nữa, mà là lắc đầu.
Lão Dương hỏi: “Làm sao cậu xác định là bị lạc mất mà không phải bị người ta trộm?”
Hạ Bạch nghiêm túc trả lời: ” Nhìn hiện trường thì hẳn là ngài tự mình đi, hơn nữa có tới năm Hỉ Thần, nhiều như vậy, nếu có người đến trộm thì chắc hẳn là tôi sẽ nghe được.”
Câu bổ sung này đã bị Lão Dương lớn giọng che lại, “Cái gì? Cậu có tới tận năm Hỉ Thần?!”
Ông nhìn Hạ Bạch không nói nên lời..
Từ nãy đến giờ chị gái xinh đẹp đã không hiểu bọn họ đang nói cái gì, rốt cục bây giờ mới có cơ hội xen vào, ” Chờ một chút, các người đang nói đến cái gì vậy? Hỉ Thần là cái gì? Sao lại có đến năm người rồi?”
Hạ Bạch há to miệng, nhưng vẫn không nói được lời nào.
Chị gái xinh đẹp kéo tay áo Lão Dương, “Thầy Dương?”
Lão Dương dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Bạch, sau đó nói với cô: “Cô đã từng nghe nói về Cản thi nhân chưa?”
Chị gái xinh đẹp gật đầu, “Nghe nói trước kia ở thành phố Khương Kỳ có không ít Cản thi nhân?”
“Ừm.” Lão Dương nói: “Những Cản thi nhân ở thành phố Khương Kỳ thường kính trọng gọi những thi thể mà bọn họ cản là Hỉ Thần.”
“Hả?” Chị gái xinh đẹp không kịp phản ứng, cô mờ mịt quay đầu nhìn về phía Hạ Bạch, “Lúc nãy cậu nói cái gì? Cậu bị lạc mất 5 …?”
Hạ Bạch cúi đầu thấp hơn, “Tử thi, tử thi của tôi bị lạc mất.”
Chị gái xinh đẹp càng thêm bối rối hơn, bàn tay trên bàn phím bị kẹt vào khe hở, một loạt chữ h được đánh ra, theo phương thức nhập liệu, một loạt chữ “Ha ha ha ha ha ha” xuất hiện trên màn hình.
Hết chương 1.