Chương 10: Trường Đại Học Y Hòa Bình (Phần 8)

Chương 10: Trường Đại Học Y Hòa Bình (Phần 8)

 

Thứ trong phòng tắm tràn ra không phải nước, mà là máu, ít nhất cũng là nước có rất nhiều máu.

Bất cứ chỗ nào có ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động chiếu vào, chỗ đó đều là một mảnh đỏ tươi, màu đỏ lan tràn trong ký túc xa tối đen như mực.

Chân Ôn Thu dẫm lên máu, trên tay cũng dính đầy máu, mùi máu tanh quanh quẩn nơi chóp mũi, không thể xua đi được.

Tại sao lại có nhiều máu như vậy?

Hơn nửa đêm mà Mạnh Tình ở trong phòng tắm làm cái gì?

“Tinh!”

Tiếng thông báo tin nhắn trên điện thoại đột nhiên vang lên giữa ký túc xá yên tĩnh, ngay khi Ôn Thu tâm thần bối rối lại muốn hướng vào trong khe cửa nhìn thêm lần nữa.

Hoa Hạo Minh: [ Phòng chứa thi thể có vấn đề, cẩn thận Mạnh Tình.]

Để kịp thời nhận được tin nhắn trong nhóm, điện thoại di động của Ôn Thu không tắt tiếng, âm lượng được tăng lên mức tối đa, cho dù đang tắm trong toilet cũng có thể nghe được.

Ôn Thu nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia, cô ngồi xổm ngoài cửa phòng tắm, bịt chặt miệng mình.

Máu trên tay cô dính lên miệng và mặt, mùi máu tanh đọng lại trên chóp mũi. Cô căng thẳng đến mức không thở nổi, toàn thân căng cứng.

Hai ngày liên tiếp không có chuyện gì đáng sợ xảy ra, Ôn Đông và Mạnh Thiên Hữu rất yên lòng ngủ say, chỉ có Hạ Bạch là cố gắng chống đỡ mí mắt nặng nề như muốn sụp xuống bất cứ lúc nào chờ đợi Tống Minh Lượng.

Vào lúc gần hai giờ đêm, cuối cùng người nằm ở giường số 3 cũng cử động.

Hạ Bạch khẽ khép hờ mắt suy nghĩ, để lộ ra một chút để quan sát cậu ta.

Tống Minh Lượng ngồi trên giường hơn mười phút, chắc là quan sát ba người trong ký túc xá, mười phút sau cậu ta mới đứng dậy khỏi giường. Đêm nay cậu ta không có tiếp tục bò lên giường mọi người, mà là rời khỏi ký túc xá.

Ký túc xá về đêm rất yên tĩnh, tiếng bước chân của cậu ta đi lại trên hành lang nghe rất rõ ràng.

Cậu ta cứ lang thang trên hành lang, không biết là muốn đi đâu.

Hạ Bạch lập tức đứng dậy khỏi giường, lặng lẽ đi đến cửa ký túc xá, nhìn ra bên ngoài.

Hành lang ký túc xá không có đèn kích hoạt bằng giọng nói, nhưng cuối hành lang thì có một cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào hành lang qua khung cửa sổ, miễn cưỡng cũng có thể nhìn thấy thân ảnh của cậu ta.

Trên hành lang dài âm u, cậu ta đi đến trước từng cánh cửa ký túc xá, hai mắt dán vào khe cửa, hoặc là nằm rạp trên mặt đất nhìn vào khe hở bên dưới cánh cửa, trong đêm tối, ánh sáng yếu ớt trong mắt cậu ta như hai cái bóng đèn nhỏ treo ở trong hốc mắt, để có thể nhìn rõ bên trong, thân thể cậu ta vặn vẹo thành đủ các loại tư thế, có vài động tác con người không bao giờ làm được.

Cậu ta đi vào một căn phòng ký túc xá, cũng không biết là căn phòng đó không khóa cửa, hay là bị cậu ta vặn vẹo ngón tay mở khóa ra.

Hạ Bạch nhắn tin cho Lận Tường: [ Tống Minh Lượng đã rời khỏi ký túc xá. ]

Lận Tường lập tức trả lời cậu: [ Chúng tôi cũng nhìn thấy. ]

Hoa Hạo Minh và Lận Tường không có ý định đi ngủ, vậy nên hai người đã nằm ở trên giường chờ đợi, khi hành lang có tiếng động, Hoa Hạo Minh đang dựa vào cửa lập tức đi ra phía sau quan sát, sau khi Lận Tường thấy vậy cũng chạy tới.

Trên hành lang âm u, cái bóng đen hai mắt phát sáng kia điên cuồng nhìn qua khe hở trên cửa ký túc xá bằng nhiều tư thế vặn vẹo khác nhau. Trông thật quỷ dị.

Ban ngày chỉ nghe Hạ Bạch nói, đêm nay được tận mắt chứng kiến, lúc này Lận Tường mới biết, cái này so tưởng tượng của cậu ta còn quỷ dị và đáng sợ hơn nhiều.

Nhìn thấy bộ dáng của Tống Minh Lượng, Hoa Hạo Minh cũng ý thức được chuyện không đơn giản như vậy.

Nghe Hạ Bạch kể lại chuyện tối qua, Tống Minh Lượng cũng không làm ra hành động gì hại người, hắn lại biết Ôn Thu là người chơi già dặn kinh nghiệm, bởi vậy nên buổi tối trên đường trở về cũng không nhắc nhở cô. Lúc này, nhìn thấy hành động của Tống Minh Lượng quỷ dị như vậy, hắn lập tức nhắn tin trên nhóm cho Ôn Thu, nhắc nhở cô cẩn thận một chút.

Ôn Thu còn chưa trả lời lại thì Tống Minh Lượng đã ra khỏi căn phòng ký túc xá kia.

Hai người nhìn bóng người màu đen kia càng ngày càng gần, trên người bóng đen đó vẫn còn có một số đặc điểm của Tống Minh Lượng, ví dụ như đi đường rất chậm, hai chân lề mề như thể dính chặt vào mặt đất, đầu hơi cúi, cổ nghiêng về phía trước, mái tóc dài nặng nề cắt ngang trán che đi đôi mắt của cậu ta, nhưng lúc này lại không che được ánh sáng vàng âm u trong đôi mắt đó.

Cậu ta cứ như vậy chậm rãi nhẹ nhàng tới gần phòng 304 của bọn họ.

Hai người nhận ra cậu ta sắp tới phòng 304 thì vội vàng đóng cửa lại thật kỹ.

Trong trò chơi, ký túc xá của trường đại học y Hòa Bình rất cũ kỹ, vẫn sử dụng chốt cửa bằng then cài, khi Lận Tường đang bận bịu nhét then cài vào chốt cửa, thì hai ngón tay đẫm máu đột nhiên thò qua khe cửa, chặn then cài lại không cho nó vào chốt.

Vết nứt trên cửa ký túc xá có hơi lớn, nhưng vốn không thể nhét hai ngón tay vào được.

Nhưng nếu là hai ngón tay đẫm máu không có một chút thịt nào thì lại là chuyện khác.

Không biết có phải là vừa rồi cậu ta tiến vào căn phòng kia đã cưỡng ép duỗi ngón tay vào, khiến thịt trên ngón tay bị dập nát, hay là đã có chuyện gì xảy ra trong ký túc xá đó, mà bây giờ hai ngón tay của cậu ta biến thành huyết nhục mơ hồ, trông chẳng khác nào như những ngón tay của ma quỷ cả.

Mà hình như chủ nhân của ngón tay không có cảm giác đau, cậu ta còn cực lực thọc mạnh vào trong để ấn mở then cài.

Nhìn Tống Minh Lượng không đến 175cm, thân thể hơi gầy, trong khi đó Lận Tường cao 187cm, người cao thì khí lực cũng mạnh hơn, nhưng lúc này cậu lại không thể đẩy được then cài vào chốt, thậm chí còn đang bị đẩy về phía sau.

Nhìn hai đốt ngón tay đẫm máu mà mạnh đến quỷ dị, Lận Tường dùng hết sức bình sinh đẩy ngược trở lại, mồ hôi lấm tấm trên trán, cậu theo bản năng cảm thấy, một khi Tống Minh Lượng vào được sẽ rất nguy hiểm.

Thế nhưng cuối cùng vẫn vô dụng, cậu ta vừa bất lực vừa hốt hoảng khi thấy then cài cửa càng ngày càng lùi lại phía sau, sắp rời khỏi chốt cửa luôn rồi.

“Rắc!”

Then cài cửa cắm vào bên trong chốt cửa, toàn bộ then cài cửa cửa đã được một thanh nhuyễn kiếm xuất hiện từ hư không cuốn lại thật chặt chẽ, đồng thời cùng lúc đó, một ngón tay uốn cong xương lại để đối phó.

Lận Tường nhìn thanh kiếm mềm như lụa trên cửa, sau đó lại nhìn về phía Hoa Hạo Minh, cậu lập tức nghĩ đến ngày đó ở căn tin, Hoa Hạo Minh cũng đã nói với mình và Hạ Bạch về vũ khí và phần thưởng trong trò chơi.

Ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên, lúc này cậu ta không còn sức lực để nghĩ đến điều gì khác, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm vào hai đốt ngón tay lòi xương kia.

Sau khi bẻ cong khớp xương ngón tay, nó vẫn không từ bỏ việc kéo chốt cửa, càng lúc càng nóng nảy, máu từ ngón tay đó không ngừng chảy tí tách xuống sàn nhà.

Sau khi nó ý thức được mình vào không được, rốt cuộc cũng dừng động tác lại.

Lúc đầu nó không chịu rời đi, chỉ đứng ở đó thở phì phò, không cam lòng dán một con mắt vào khe cửa nhìn vào trong.

Ánh sáng vàng u ám trong đôi mắt đó điên cuồng trào dâng, khe cửa dính máu, con mắt đen trắng rõ ràng, sắc vàng u ám, màu đỏ tươi của máu, mỗi chuyển động là một lần khiến cho lòng người run sợ.

Cuối cùng nó cũng rời đi.

Lận Tường thở hổn hển gởi tin nhắn cho Hạ Bạch, đồng thời thấp giọng hỏi Hoa Hạo Minh ở bên cạnh: “Ca, Tống Minh Lượng bây giờ đáng sợ như vậy, Hạ Bạch làm sao bây giờ?”

Hoa Hạo Minh nói: “Bảo Hạ Bạch nằm yên ở trên giường, dù có xảy ra chuyện gì cũng đừng gây ra tiếng động, nếu gặp nguy hiểm thì nhắn tin cho chúng ta ngay.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Lận Tường bận bịu nhắn những lời Hoa Hạo Minh vừa nói cho Hạ Bạch.

Hoa Hạo Minh cũng nhìn điện thoại, Ôn Thu vẫn không trả lời tin nhắn của hắn, không biết có phải là ngủ hay không.

Sau khi Hạ Bạch nhận được tin nhắn của Lận Tường thì chạy thẳng lên giường, đắp kín chăn rồi thở phào một hơi, động tác rất lưu loát liền mạch.

Khi Tống Minh Lượng trở về, cậu nhạy bén ngửi được mùi máu tanh, nằm trong chăn, cậu nhẹ nhàng liếm liếm môi một cái, sau đó tiếp tục phát ra tiếng hít thở đều đều, ngủ thật ngon giấc.

Tống Minh Lượng đi tới bên giường cậu nhìn một hồi, sau đó lại chạy đến bên giường Mạnh Thiên Hữu, nghiêng người nằm ở bên người cậu ta. Giường ở ký túc xá rất nhỏ, hai thằng con trai nằm gần như dán lại với nhau, Mạnh Thiên Hữu bỗng khó chịu nhúc nhích, nhưng vẫn không tỉnh dậy.

Đêm đó, Tống Minh Lượng đã nằm bên cạnh Mạnh Thiên Hữu.

Đêm đó, Hoa Hạo Minh vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của Ôn Thu.

Ngày hôm sau, buổi sáng ở khu ký túc xá bắt đầu bằng tiếng hét sợ hãi thật to.

Hạ Bạch lập tức mở mắt ra, cậu quay đầu nhìn về phía giường của Mạnh Thiên Hữu, ở nơi đó Mạnh Thiên Hữu đang thản nhiên ngồi dậy, mà Tống Minh Lượng thì không biết đã trở lại trên giường mình từ lúc nào.

Tiếng thét chói tai kia không phát ra từ ký túc xá của bọn họ.

“A! A a a!” Suýt chút nữa Mạnh Thiên Hữu đã té từ trên giường mình xuống đất, “Trên người tôi, trên giường tôi sao lại có máu? Tôi làm sao vậy!”

Hạ Bạch: “……”

Vẻ mặt Hạ Bạch lộ ra vẻ mờ mịt, cậu cố gắng không nhìn tới chỗ Tống Minh Lượng.

Trong túc xá chỉ có mình Ôn Đông là hoang mang gấp gáp giúp Mạnh Thiên Hữu kiểm tra, “Sao vậy? Sao lại có máu?”

Lận Tường vội vàng chạy tới, khi nhìn thấy cảnh tượng này thì quỷ dị trầm mặc mất mấy giây, sau đó cậu ta nói: “Tình huống của cậu rất giống với một nam sinh ở phòng 307, nam sinh kia nói cậu ta bị quỷ quầy rối.”

“… ?”

Lận Tường giải thích: ” Sáng sớm cậu ta tỉnh dậy, phát hiện quần áo của mình đã bị cởi ra, chỗ ngực còn có một cái huyết thủ ấn, vậy nên cậu ta đã hoài nghi mình bị quỷ giở trò bỉ ổi.”

     “……”

Mạnh Thiên Hữu lập tức cúi đầu xuống nhìn, lúc đi ngủ cậu ta không thay quần áo ngủ, chỉ mặc quần thể thao co giãn, quần vẫn còn nguyên.

Ký túc xá lại trầm mặc một lần nữa, đang im lặng thì Mạnh Thiên Hữu lại mắng câu: “Cái quỷ gì!”

Rõ ràng là cậu ta rất không thoải mái, dù sao đi nữa thì rất có thể tối hôm qua đã có thứ gì đó máu me nhầy nhụa leo lên giường cậu ta, hậu tri hậu giác bắt đầu cảm thấy run sợ trong lòng, vội vàng bước nhanh đi vào phòng tắm.

Bên ngoài ký túc xá rất náo nhiệt, Ôn Đông thấy Mạnh Thiên Hữu đi vào toilet thì hiếu kỳ chạy đến xem vị bạn học bị quỷ quấy rối kia.

“Tôi nói cho cậu biết, cậu bạn kia thật sự rất cao lớn cường tráng.” Lận Tường cũng đi theo cậu ta ra ngoài.

Trong ký túc xá chỉ còn lại hai người Hạ Bạch và Tống Minh Lượng, Hạ Bạch ngồi ở trên giường nghịch điện thoại, vẫn không nhìn Tống Minh Lượng.

Lận Tường: [ Vừa rồi tôi đã gửi tin nhắn cho Ôn Đông và Mạnh Thiên Hữu, Hoa Ca cũng nói cho Tống Cường biết. ]

Thực sự đã đến lúc phải nói cho mọi người biết, kỳ thật bọn họ nên nói cho mọi người biết từ tối hôm qua.

Hạ Bạch mở to đôi mắt đơn thuần vô tri nhìn về phía toilet, không biết lúc này Mạnh Thiên Hữu bên trong cảm thấy thế nào.

Cậu ta ở bên trong tắm rửa rất lâu, sau khi ra ngoài thì liên tục cúi đầu lau tóc.

 Thời gian không còn lại bao nhiêu, Hạ Bạch và Ôn Đông vội vàng tắm rửa, chủ yếu là Hạ Bạch tắm, Ôn Đông thì rửa mặt rồi giội nước lên cổ.

Đến cửa ký túc xá, bọn họ nhìn thấy Hoa Hạo Minh, Ôn Thu và Mạnh Tình.

Nhìn Mạnh Tình không có gì khác thường, vẫn là vừa nhìn thấy con trai thì liền xông tới, nhưng Mạnh Thiên Hữu thì lại cứng đờ lùi lại một bước.

Mạnh Tình lấy khăn ướt tẩm cồn ra định lau tay cho cậu ta, lại bị hắn cúi đầu né tránh, “Con vừa mới tắm rửa xong, không cần lau.”

Sắc mặt Hoa Hạo Minh và Ôn Thu rất khó coi, không ai nhìn ai, giống như vừa cãi nhau.

Mãi đến lúc ăn cơm thì bọn họ mới biết được chuyện gì xảy ra.

Ôn Thu bưng thức ăn đến ngồi vào chiếc ghế trống duy nhất trên bàn ăn dành cho bốn người.

Vừa đặt bát đĩa lên bàn, cô hạ giọng xuống nhưng không kìm được cơn tức giận, nói: “Hoa Hạo Minh, anh thử đứng trên lập trường của tôi nghĩ thử xem, cứ coi như lúc đó tôi là người duy nhất ở trong ký túc xá, nhưng âm báo tin nhắn của anh lớn như vậy, có thể Mạnh Tình sẽ nghe được, một mình tôi đối mặt với tràng cảnh quỷ dị như vậy, trốn một chút thì đã làm sao?”

Lúc này Hạ Bạch với Lận Tường mới biết, tối hôm qua Mạnh Tình cũng xuất hiện dị thường.

Nửa đêm Ôn Thu nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, khi đến gần phòng tắm, cô phát hiện nước trong đó chảy ra có cả máu, chính lúc hoảng sợ đó Hoa Hạo Minh đã nhắn tin cho cô, mà điện thoại của cô thì lại không để chế độ yên lặng.

Lúc ấy cô đã che miệng mình lại, thừa dịp người ở bên trong chưa ra tới, cô vội vàng trở lại giường nằm.

“Anh không biết lúc đó đáng sợ đến thế nào đâu.” Ôn Thu nắm chặt đũa, cố gắng hết sức kiềm chế xúc động nhìn về phía Mạnh Tình, “Bà ấy ra rồi.”

Bây giờ Ôn Thu nhớ lại mà ngón tay còn vô thức run rẩy, lúc ấy cô nằm trên giường quấn chăn thật chặt, nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra.

Có một người bước ra, đó là một huyết nhân, người đó nhìn cô chằm chằm trong đêm tối.

“Nửa đêm nửa hôm một mình tôi ở trong ký túc xá, bạn cùng phòng duy nhất của tôi thì đang ở trong phòng tắm làm chuyện quỷ dị, sau đó bà ấy máu me đầy mình bước tới nhìn tôi, anh lại trách tôi không đủ dũng cảm, không chịu vào toilet xem bạn cùng phòng của mình làm cái gì.” Ôn Thu tức đến bật cười, “Anh dựa vào cái gì mà trách tôi, anh không có gì sai à? Sao anh không nói cho tôi biết từ trước?”

“Vậy cô có nói tất cả những tin tức mình biết chúng tôi nghe chưa?” Hoa Hạo Minh hỏi lại.

“Ôn Thu, cô không phải người mới chơi, cô không biết đó rất có thể là mấu chốt sao? Nhìn nhiều thêm một giây thì có thể bị gì? Nhưng nếu nhìn nhiều thêm một chút rất có thể sẽ phát hiện ra quy luật dị thường của chúng nó.”

Thấy gương mặt Ôn Thu lạnh lẽo dữ tơn, môi cũng sắp bị cô ta cắn nát luôn rồi, Hoa Hạo Minh lại nói một tiếng xin lỗi.

“Là do tôi sốt ruột, nhưng với tình thế như bây giờ không thể không vội được, bây giờ rất có thể ngày nào chúng ta cũng sẽ có người dị thường, vậy mà đến giờ vẫn còn chưa tìm ra được manh mối hữu dụng nào, chỉ sợ nước ấm nấu ếch thôi.”

Trên thực tế, tình hình còn nghiêm trọng hơn bọn họ tưởng tượng. Hai ngày trước mỗi ngày phụ đạo viên sẽ chọn một người chơi, nhưng sau giờ học sáng nay, phụ đạo viên đã chọn ra hai người.

Phụ đạo viên: [ Chiều hôm nay nhờ hai bạn Mạnh Tình và Ôn Đông đến phòng thí nghiệm chuẩn bị công cụ dạy học. ]

 

Hết chương 10.

 

Chương 10: Trường Đại Học Y Hòa Bình (Phần 8)

Ngày đăng: 2 Tháng năm, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên