Chương 11: Trường Đại Học Y Hòa Bình (Phần 9)

Chương 11: Đại Học Y Hòa Bình (Phần 9)

 

Sau khi xem danh sách, tất cả mọi người ngoại trừ hai chị em Ôn Thu và Ôn Đông, ai cũng vô thức muốn quay lại nhìn Mạnh Tình, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.

Hôm qua phụ đạo viên chọn Mạnh Thiên Hữu, Mạnh Tình đi thay cậu ta, ban đêm trở về thì xảy ra chuyện dị thường. Kết quả là hôm nay đến lượt bà, nếu bà đến đó lần nữa, không ai biết được bà sẽ như thế nào.

Có lẽ, bà ấy sẽ không thể sống được nữa.

Cũng có thể là, bà sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ.

 Tống Cường đã hỏi Mạnh Thiên Hữu: “Hôm qua mẹ cậu đã đi thay cậu rồi, hôm nay cậu có định đi thay bà ấy không?”

Vẻ mặt ngượng ngùng và ánh mắt lảng tránh của cậu ta đã nói lên tất cả, bọn họ cũng biết cậu ta sẽ không đi thay mẹ mình, bọn họ cũng biết cậu ta đang suy nghĩ cái gì. Nếu như cậu ta đi thay mẹ mình thì sẽ có thêm một người nữa xảy ra dị thường, vì mẹ cậu ta đã dị thường rồi nên không bằng đi thêm một lần nữa.

Nếu làm thế thì trong suốt cả quá trình chơi này cậu ta sẽ an toàn.

Nếu người khác có thể nghĩ ra được cậu ta đang nghĩ gì, vậy có nghĩa là quyết định này cũng có thể hiểu được, không phải là quá phi lý, nhưng khó tránh khỏi có chút ích kỷ, máu lạnh.

Mạnh Tình giống như không cảm thấy như vậy, Tống Cường vừa hỏi xong thì bà đã ngẩng đầu lên nói: “Không được, Hữu Thiên không thể đi, tôi đi, tôi sẽ đi….. Đến phòng chứa thi thể.”

Hạ Bạch quay đầu nhìn về phía bà, Mạnh Tình cũng giống như Tống Minh Lượng, lúc ban ngày tư duy vẫn còn giữ lại được một chút tỉnh táo, nhìn bọn họ vẫn như người bình thường, vậy cho nên trông không có vẻ gì đáng sợ. Bà mặc áo dài tay và quần dài, nhưng vẫn không che giấu được mùi tanh nhè nhẹ trên người.

Ôn Thu nói tối hôm qua bà ở trong phòng tắm không biết đang làm cái gì mà ra rất nhiều máu, cái mùi tanh này chắc hẳn là mùi máu, nhưng cũng không hoàn toàn là như vậy.

Vì mẹ con họ đã quyết định như vậy nên những người khác cũng mặc kệ, mà bọn họ cũng không có tư cách gì để xen vào.

Người còn lại chính là Ôn Đông. Tất nhiên Ôn Thu cũng không nghĩ sẽ để cậu ta đi, cô là người cảm nhận sâu sắc nhất việc những người đã từng đến nhà xác sẽ trở nên quỷ dị như thế nào.

Lúc ăn cơm trưa, cô lại đến bàn của bọn họ.

Ôn Thu: “Hoa Hạo Minh, chúng ta nói chuyện.”

Từ trước tới nay Hoa Hạo Minh không thích vòng vo nói nhảm: “Cô cứ nói thẳng.”

Ôn Thu: “Anh có thể thay em trai tôi được không? Điều kiện anh ra.”

Hoa Hạo Minh: “Không thể.”

Không nghĩ tới hắn lại từ chối dứt khoát như vậy, Ôn Thu dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Bao nhiêu tiền cũng được, anh muốn vũ khí nào cũng được.”

Hoa Hạo Minh: “Thật có lỗi, tôi cũng không chắc chắn.”

“Sao anh có thể không chắc chắn được? Anh nằm trong top 20 người chơi đứng đầu bảng xếp hạng, còn là thành viên của đội tấn công Cục Quản lý Trò Chơi, sao anh có thể không nắm chắc?” Có lẽ Ôn Thu có hơi sốt ruột, trực tiếp nói ra hai tin tức chấn động.

Hạ Bạch và Lận Tường nhìn Hoa Hạo Minh một cái, sau đó lại cúi đầu ăn cơm, làm bộ như cái gì cũng đều không nghe thấy.

Thì ra “Bộ phận khác” mà Lão Dương nhắc đến có tên là cục Quản Lý Trò Chơi.

Hoa Hạo Minh vẫn không bị lay động, “Nếu cô biết tôi thuộc đội tấn công, vậy hẳn là cô cũng biết quan niệm của tiểu đội chúng tôi, thông quan trò chơi là ưu tiên thứ nhất, mạng người là thứ hai. Nếu tôi đi rồi xảy ra chuyện, em trai cô có thể thông quan trò chơi này à?”

Ôn Thu bị hắn nói cho nghẹn họng, cô hít sâu một hơi, ” Anh quả nhiên đúng như lời đồn, khó chịu đến mức làm cho người ta ghét.”

“…..”

Ôn Đông cũng tới. Cậu ta biết chị gái mình tới đây làm cái gì, cảm thấy chuyện này mình hẳn là nên tự đến nói mới có thành ý.

“Hoa Ca, chẳng phải anh rất lợi hại sao? Nếu như anh có biện pháp, nhà chúng ta cũng có chút tiền, có thể……”

Hoa Hạo Minh giống như một cái máy từ chối tàn nhẫn vô tình, thái độ của Ôn Đông khá tốt, nhưng hắn vẫn không cho cậu ta cơ hội nói hết câu, “Thật xin lỗi, tôi không có cách nào.”

Ôn Thu thấy thế càng tức, “Đừng cầu xin hắn, chị sẽ đi thay em!”

Ôn Đông đã hiểu thái độ của Hoa Hạo Minh, cậu ta nói: “Tự em đi.”

“Em đi? Nếu em xảy ra chuyện gì, chị làm sao ăn nói với cha mẹ?” Nói xong cô vẫn còn đang tức giận, lửa giận ngày càng tăng chứ không có dấu hiệu giảm.

Ôn Đông nói: “Cái gì mà ăn nói làm sao? Chúng ta đều là con của cha mẹ, đều giống nhau mà, chị xảy ra chuyện em cũng không biết ăn nói thế nào với họ.”

Ôn Thu cười một tiếng, “Chúng ta không giống.”

Ôn Đông nhíu mày, “Chỉ có chị là cảm thấy không giống thôi.”

Ôn Thu còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng vừa nhìn thấy ba khuôn mặt đang ngồi lê đôi mách bên cạnh thì vội kéo Ôn Đông ra khỏi căn tin.

Sau khi bọn họ rời đi, bé con Lận Tường hiếu kỳ lập tức hỏi: “Ca, vừa rồi Ôn Thu nói Cục quản lý trò chơi là cái gì? Đội tấn công có phải là đội cảm tử không ngừng thông quan trò chơi mà anh nói không? Anh vậy mà là người chơi nằm trong top 20 trên bảng xếp hạng!”

“Sau khi trò chơi xuất hiện, có rất nhiều người chơi tổ đội với nhau, Cục quản lý trò chơi là một tổ chức tương đối chính thức trong đó, tên đầy đủ là Cục quản lý trò chơi và dị thường.” Hoa Hạo Minh giải thích đơn giản một câu, sau đó hỏi: “Chẳng lẽ nhìn tôi không giống à?”

Trong lòng Lận Tường tự nhủ là có chút không giống.

Mặc dù không biết trên thế giới này có bao nhiêu người chơi, nhưng nói thế nào thì top 20 người đứng đầu cũng rất có danh tiếng, mà lại là đội tấn công, nghe có cảm giác thật vĩ đại và trâu bò.

Ngày thường nhìn Hoa Hạo Minh khá tùy tiện, thực sự nhìn không giống một người lợi hại như vậy.

Cậu ta lại nghĩ tới chuyện tối hôm qua, mình đã dùng hết toàn lực cũng ngăn không được cái then cài cửa rớt ra khỏi chốt, nhưng thanh nhuyễn kiếm không biết từ đâu xuất hiện của Hoa Hạo Minh lại có thể dễ dàng phong kín.

“Giống giống giống, nhưng mà vừa rồi cô ta nói anh giống như lời đồn, nghe có vẻ không được tốt lắm.”

Hoa Hạo Minh thản nhiên nói: “Thanh danh của tôi ở trong đội cũng không tệ.”

“……”

Đội của mấy người không phải là nơi tập trung của một đám người vĩ đại à? Những người mà vừa nghe tên đã khiến cho người rơi lệ đầy mặt đó?

Lận Tường: “Nhất định là có hiểu lầm gì đó đi. Nhưng mà, ca, anh biểu hiện lạnh lùng như vậy, quả thực rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm.”

Nói đến đây, cậu lại tự làm mình mất mặt, hỏi: “Ca, nếu như ngày mai phụ đạo viên chọn em, anh cũng sẽ không đi thay em đúng không? Cho dù em có đưa anh một trăm triệu?”

“Ừm, sẽ không.” Hoa Hạo Minh trả lời vô cùng kiên quyết, hoàn toàn không biết mình sẽ làm tổn thương trái tim của thiếu niên, “Trừ Hạ Bạch ra, tôi sẽ không đi thay bất cứ người nào.”

“… ?” Hạ Bạch chậm rãi ngẩng đầu lên mờ mịt.

Lận Tường vừa hâm mộ vừa cảm khái, “Quả nhiên, Hạ Bạch là bà con xa của một người bạn nên có khác.”

“…..”

Hạ Bạch vội vàng nuốt miếng cơm trong miệng xuống, “Tôi không cần anh đi thay.”

“…..”

Cuối cùng, buổi chiều hôm đó là Mạnh Tình và Ôn Đông đi chuẩn bị công cụ dạy học.

Bọn họ vẫn như những lần trước đó, đứng ở bên ngoài tòa nhà giải phẫu thí nghiệm chờ.

Sắc mặt Ôn Thu vẫn lạnh lùng, Hoa Hạo Minh chủ động chào hỏi cô nhưng cô vẫn không để ý đến hắn.

Lận Tường nhỏ giọng nói: “Ca, đôi khi anh không nên thẳng thắn như vậy.”

Hoa Hạo Minh: “Chắc là bị đội trưởng của chúng tôi ảnh hưởng đó.”

Có lẽ vì bọn họ đã biết hắn là thành viên của đội tấn công Cục quản lý trò chơi, vậy nên khi trò chuyện hắn sẽ tùy ý nhắc đến tiểu đội của mình.

Lận Tường thừa cơ hỏi: “Ca, chắc đội trưởng của anh phải là người đặc biệt lợi hại ha?”

Hoa Hạo Minh hít vào một hơi thật sâu, bộ dáng như thể bị đau răng, “Đừng hỏi.”

Lận Tường ngoan ngoãn nghe lời không hỏi nữa, nhưng lòng hiếu kỳ của cậu thì có cảm giác như không biên giới vậy.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Ngược lại Hạ Bạch có chút hiếu kỳ, không biết đó là người như thế nào mà lại khiến cho Hoa Hạo Minh có bộ dáng này.

Lần này Mạnh Tình và Ôn Đông cũng chưa đến nửa giờ đã ra ngoài.

Vừa đi ra, Ôn Thu vội vàng đi tới bên cạnh Ôn Đông, hỏi cậu ta: “Thế nào?”

Có hai ví dụ lúc trước, Ôn Đông không chắc chắn lắm, nói: “Em cảm giác không có việc gì, nhưng không biết cảm giác của em có đúng hay không.”

Hôm nay không có ai đến gần Mạnh Tình, hôm qua bà vừa ra tới thì Mạnh Thiên Hữu đã lập tức chạy tới đón, lần này mặc dù cậu ta có bước lên vài bước, nhưng vẫn không tới gần, vẫn duy trì khoảng cách mấy bước.

Mạnh Tình cũng không giống như ngày hôm qua, vừa ra tới liền ôm chặt lấy Mạnh Thiên Hữu, bà chỉ nhìn Mạnh Thiên Hữu một chút khi vừa ra tới, đôi mắt có chút trống rỗng.

Có mấy người âm thầm lén nhìn bà, nhưng không một ai nói gì.

Trong lớp giải phẫu buổi chiều, lại là trao đổi hài hòa giữa hai người, sinh viên Hạ Bạch và giáo sư Lưu.

Lần này miệng Đại thể lão sư vẫn bị khâu kín, Hạ Bạch đề nghị cắt chỉ khâu đi để nghiên cứu khoang miệng, nhưng giáo sư Lưu luôn đồng ý với mọi yêu cầu của cậu lần này đã cự tuyệt.

Quả nhiên có vấn đề.

Tất cả mọi người đều nghĩ đến lời Tống Cường đã nói, làm vậy để người chết giữ im lặng không xàm tấu.

Tối hôm đó, mấy người chơi ai nấy đều tâm sự nặng nề. Ngoại trừ nhóm Hạ Bạch, ba gia đình còn lại đều có người tiến vào nhà xác, không biết buổi tối sẽ xảy ra chuyện gì.

Ôn Thu đi tới nói với Hạ Bạch, “Hạ Bạch, nhờ cậu bớt chút thời gian quan sát Ôn Đông giúp tôi một chút, nếu nó có vấn đề gì thì lập tức gởi tin nhắn cho tôi.”

Hạ Bạch gật đầu.

Hoa Hạo Minh hỏi: “Còn cô thì sao?”

“Nếu đêm nay Mạnh Tình lại đi vào phòng tắm, tôi nhất định sẽ vào nhìn xem rốt cuộc thì bà ấy làm cái gì.” Ôn Thu nói: “Nhưng mà, tôi chỉ có một mình, bà ấy lại đi vào nhà xác tận hai lần, nếu như gặp nguy hiểm tôi sẽ nhắn tin cho anh, anh nhất định phải tới.”

Hoa Hạo Minh đồng ý.

Buổi tối tan học, sau khi mọi người trở lại ký túc xá, bầu không khí căng thẳng hơn hai hôm trước rất nhiều.

Chân Ôn Đông không ngừng run, nhìn có vẻ rất khẩn trương, cậu ta là người đầu tiên biết sau khi mình vào nhà xác rất có thể sẽ trở nên dị thường, nhưng không biết mình sẽ biến thành cái dạng gì.

Để trấn an cậu ta, Hạ Bạch đã nói chuyện với cậu ta một lát. Sắp đến giờ tắt đèn, lúc Hạ Bạch muốn lên giường thì bỗng nhiên Ôn Đông kéo cậu lại.

Hạ Bạch quay đầu nhìn lại thì thấy cậu ta đang nhìn mình chằm chằm, cụ thể là nhìn chằm chằm vào môi cậu, ánh mắt chuyên chú tĩnh mịch.

“Hạ Bạch, môi cậu thật đỏ.”

Hạ Bạch cũng nhìn cậu ta chằm chằm mấy giây, sau đó rút tay mình ra, đi ngủ.

Đồng hồ trên tường chỉ 12 giờ đêm, cả ngôi trường bỗng như chìm vào trong bóng tối.

Mạnh Thiên Hữu: [ Ôn Đông cũng không được thường. ]

Cậu ta vẫn luôn im lặng nằm trên giường, cũng đang khẩn trương chú ý đến tình hình trong ký túc xá.

Hạ Bạch không trả lời tin nhắn của cậu ta, trong phòng ký túc xá có hai người không bình thường, một tên muốn cởi quần cậu, một tên nói môi cậu đỏ, Hạ Bạch quấn chặt mình trong chăn nhỏ.

Ký túc xá rơi vào tĩnh lặng, hai người bình thường luôn chú ý đến hành động của hai người không bình thường.

Hai giờ năm phút rạng sáng, Ôn Đông nằm trên giường đối diện Hạ Bạch ra tay trước. Cậu ta xuống giường, lục lọi tìm kiếm khắp nơi trong ký túc xá

 Người trên giường số 4 nằm cứng đờ như một cái xác ướp, sau khi Hạ Bạch quét mắt nhìn qua, cậu ta đành phải quay người lén lút nhìn xuống dưới.

Ôn Đông tìm được một cái gương.

Ngay lúc Hạ Bạch đang định nhìn xem cậu ta muốn làm gì thì lại nghe được một tiếng hét kinh hãi vang lên, tiếng thét chói tai đó đã phá vỡ sự yên tĩnh trong ký túc xá..

Tiếng hét phát ra từ tầng trên, đó là tiếng của Ôn Thu, chị gái của Ôn Đông, người đang cầm tấm gương trên tay.

Tiếng hét hoảng loạn và vang dội đến mức ngay cả bọn họ ở tầng dưới cũng có thể nghe thấy rõ ràng, như thể cô đã gặp phải chuyện gì đó kinh khủng lắm vậy.

Hạ Bạch trực tiếp nhảy xuống giường, chạy thẳng lên lầu. Tối hôm qua cậu đã nhìn thấy Tống Minh Lượng rời khỏi ký túc xá nhưng không bị trừng phạt gì, vậy cho nên cậu cũng chạy ra ngoài rất dứt khoác.

Mạnh Thiên Hữu do dự một chút rồi cũng nhảy xuống giường chạy theo, người cùng phòng với Ôn Thu chính là Mạnh Tình.

Hạ Bạch gặp Hoa Hạo Minh và Lận Tường ở đầu cầu thang, ba người không nói gì, không bỏ lỡ một giây nào, vội vàng chạy đến ký túc xá của Ôn Thu.

Cửa phòng 405 vẫn đóng kín, Hoa Hạo Minh gọi Ôn Thu một tiếng, bên trong truyền ra tiếng đáp yếu ớt như tiếng khóc nức nở.

Hắn trực tiếp đá văng cửa, mùi tanh nồng nặc xông ra khiến bụng hắn có chút cồn cào.

Hạ Bạch nương theo ánh sáng trên điện thoại, đi thẳng về phía toilet.

Cấu trúc của ký túc xá nam và nữ trong tòa nhà này giống nhau, toilet nằm ở một bên khác của bốn cái giường, không dựa vào ban công, nằm ở một vị trí khá kín đáo, cửa toilet đã mở một nửa, nhưng vẫn thấy không rõ mọi thứ bên trong.

Bên ngoài trên mặt đất tràn ra một vũng máu lớn, máu đã chảy qua chân Ôn Thu, thậm chí còn đang tràn ra cả bên ngoài.

Ôn Thu ngồi gục ở cửa phòng tắm, quần áo trắng và tóc đều đã bị nhuộm đỏ, cô ngồi trước cửa phòng tắm âm u và cũ nát, trông vừa kinh khủng vừa đáng thương.

Hoa Hạo Minh hỏi cô bị làm sao, đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô chỉ hoảng hốt phát ra những âm tiết không có ý nghĩa, trong đôi mắt tan rã đó dường như vẫn còn phản chiếu cảnh tượng đáng sợ nà cô vừa rồi nhìn thấy.

Đêm nay cô không dám ngủ, nằm trên giường lo lắng cuộn mình trong chăn.

Đúng như dự đoán, đêm nay Mạnh Tình lại đi vào phòng tắm.

Cô nghe rõ ràng từ đầu đến cuối, nghe thấy Mạnh Tình bước xuống giường, nghe thấy tiếng Mạnh Tình mở cửa toilet ra, nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.

Mới đầu cô không nhúc nhích, nghe tiếng nước chảy ào ạt thì làm chuẩn bị tinh thần, bóng người đẫm máu đêm qua nhìn cô chằm chằm đã để lại bóng ma tâm lý nghiêm trọng trong lòng cô.

Tên khốn Hoa Hạo Minh luôn nhấn mạnh rằng đây không phải là lần đầu tiên cô tham gia trò chơi, nhưng liệu nỗi sợ hãi theo bản năng của con người có thể biến mất sau khi đã trải qua một lần không? Chẳng qua cô chỉ vào trò chơi nhiều hơn những người chơi khác hai lần mà thôi, cô cũng đâu phải là thần.

Mãi cho đến khi cô lại ngửi được mùi tanh của máu nhưng không thuần túy chỉ là máu, cô biết mình không thể không đi xem được.

Cô lặng lẽ đi đến cửa phòng tắm trong bóng tối, tốc độ này còn chậm hơn cả tối hôm qua, ngay cả hô hấp cũng vô thức ngừng lại.

Không cần cô cố ý mở cửa, khe cửa rộng mở đủ để cô nhìn vào bên trong.

Cô ấn tay mình vào trong vũng máu, nằm rạp trên mặt đất, cố gắng giảm độ cao và phạm vi ánh sáng điện thoại chiếu vào trong phòng tắm tối đen.

Một chùm ánh sáng nhỏ yếu ớt từ điện thoại di chuyển vào phòng tắm tối tăm và ẩm ướt, ánh sáng không thể chống lại bóng tối tràn ngập khắp nơi trong phòng tắm, nhưng có thể xua tan bóng tối trước mắt, để lại một tầng hình ảnh mờ nhạt như được lọc qua tấm kính.

Trong nhà tắm có một bóng người đang ngồi trên mặt đất quay lưng về phía cô, nước trong vòi hoa sen chảy từ đầu người đó chảy xuống, thấm ướt cả cơ thể.

Da Mạnh Tình cực kỳ trắng, mái tóc xoăn vừa dài vừa dày, trong bóng tối, tóc đen rũ xuống phía sau như tan vào bóng đêm, cơ thể trắng nõn của bà giống như bị chia làm hai mảnh.

Tựa như để ý thấy có người đang nhìn mình, bà chậm rãi quay đầu lại.

Khuôn mặt ướt đẫm, miệng há thật to, ánh mắt trống rỗng.

Thân thể bà cũng xoay lại khi bà quay đầu.

Khi Ôn Thu nhìn thấy thân thể bà và những thứ đang bị thân thể bà chặn lại, cô theo bản năng hét lên và lao ra ngoài, suýt chút nữa đã ngất.

Cống thoát nước trong phòng tắm ẩm ướt bị tắc, cơ thể Mạnh Tình chỉ còn lại một khoang bụng trống rỗng.

 

Hết chương 11.

 

Chương 11: Trường Đại Học Y Hòa Bình (Phần 9)

Ngày đăng: 2 Tháng năm, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên