Chương 12: Trường Đại Học Y Hòa Bình (Phần 10)

Chương 12: Đại Học Y Hòa Bình (Phần 10)

 

 Hoa Hạo Minh thấy mình không thể hỏi được điều gì từ miệng Ôn Thu, hắn hít sâu một hơi, mở cửa phòng tắm ra.

Hạ Bạch và Lận Tường cùng nhìn hắn, thấy sau khi hắn mở cửa phòng tắm ra rồi bỗng nhiên đóng lại, tay đỡ lấy khung cửa.

Lận Tường cảm giác chân mình có chút run, nhưng hắn là người nằm trong top 20 của bảng xếp hạng, rốt cuộc có chuyện gì mà hắn lại phản ứng như thế?

Càng như vậy, Lận Tường càng khẩn trương, cậu ta có cảm giác ký túc xá này chẳng khác nào một căn nhà ma bị lệ quỷ ám, hô hấp có chút nặng nề, cậu ta lên tiếng hỏi: “Ca, làm sao vậy?”

Phải mất hơn mười giây sau Hoa Hạo Minh mới thấp giọng nói, “Muốn biết thì tự mình xem đi.”

Lận Tường giống như một con mèo ngốc, rõ ràng là rất sợ, nhưng cũng vô cùng tò mò, bị dụ đi qua mở cửa ra.

“Ọe! —— “

Lận Tường vịn khung cửa khom lưng ói.

Mạnh Thiên Hữu đi theo bọn họ chạy tới, vừa lúc nhìn thấy Lận Tường đẩy cửa ra, Hạ Bạch đi đến gần phòng tắm, đưa đèn pin điện thoại rọi qua, cậu ta hét lên một tiếng, co quắp người ngã trên mặt đất, hai tay ôm đầu khóc rống lên.

Hạ Bạch muốn nhìn xem bên trong thế nào nên mới mở đèn pin trên điện thoại lên, không nghĩ tới Mạnh Thiên Hữu lại vừa lúc nhìn thấy, tất nhiên cậu cũng đã nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Cậu đi qua đỡ Lận Tường đến chiếc giường bên cạnh, sau đó đi vào phòng tắm cẩn thận kiểm tra.

Tiếng khóc càng lúc càng lớn, càng ngày càng đau đớn và hoảng loạn, sau khi Hạ Bạch nhìn một vòng rồi lại đi đến bên cạnh Mạnh Thiên Hữu, đưa tay cẩn thận vỗ nhè nhẹ lên vai cậu ta, thuần thục nói một câu: “Nén bi thương.”

“Cần nhập liệm không?” Cách Hạ Bạch an ủi người khác có chút đặc biệt, cậu nói: “Tôi sẽ sửa sang lại khuôn mặt và thân thể cho người chết, giúp bà ấy khôi phục lại trạng thái hoàn chỉnh khi còn sống.”

Không biết Mạnh Thiên Hữu có nghe vào không, thật lâu sau vẫn không thấy phản ứng, mãi một hồi mới lẩm bẩm, nói: “Có thể, Hạ Bạch…. có thể, mẹ tôi….. pháp y… ” “

Hạ Bạch gật đầu.

Nhìn bốn người trong ký túc xá, một người đang vịn tường, hai người ngã ngồi trên đất, một người vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt, cậu nhanh chóng chạy xuống phòng ký túc xá ở tầng dưới.

Ký túc xá bọn họ ở quá cũ nát và ẩm ướt, không giống ký túc xá ở trường đại học y Hòa Bình trong hiện thực, nhưng may mắn là những thứ bọn họ mang theo vẫn còn đó, không bị trò chơi thôn phệ.

Hạ Bạch lấy ra một chiếc túi vải từ trong túi da rắn màu xanh trắng của mình, sau đó nhanh chóng quay lại phòng tắm 405.

Cửa phòng tắm bị che một nửa, bốn người bên ngoài không nhìn rõ chi tiết động tác của Hạ Bạch, chờ bọn hắn dần dần khôi phục lại tinh thần, không còn buồn nôn, run chân, sợ hãi nữa, lúc này công việc của Hạ Bạch cũng đã xong.

Cậu ôm Mạnh Tình sạch sẽ từ trong toilet ô uế đầy huyết tinh ra ngoài.

Lúc này bọn họ mới phát hiện, nhìn Hạ Bạch gầy yếu thế thôi chứ kỳ thực cậu rất khỏe, có thể nhẹ nhàng bế công chúa một phụ nữ cao một mét bảy ra ngoài.

Mái tóc dài của Mạnh Tình xõa xuống cánh tay cậu, ướt sũng, nhưng không có một vết máu nào, trên thân cũng giống vậy, bà mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng sạch sẽ và chiếc quần ống rộng màu xám, đôi mắt nhắm lại an tĩnh, sạch sẽ và yên bình, như thể bà đã ra đi trong giấc ngủ vậy, hoàn toàn tách biệt với khung cảnh đẫm máu vừa rồi.

“Bà rất sạch sẽ.” Hạ Bạch nói, nói về người mẹ có chút bệnh thích sạch sẽ.

Mạnh Thiên Hữu nhìn thấy Mạnh Tình như vậy thì nước mắt lập tức trào ra, khàn giọng gọi một tiếng ‘Mẹ ơi!’.

Hoa Hạo Minh lôi tấm ga trải giường trên giường xuống, trải lên mặt đất, Hạ Bạch đặt Mạnh Tình lên đó, Mạnh Thiên Hữu lảo đảo vội vàng chạy tới.

Đáng tiếc, cậu ta vừa nắm được tay Mạnh Tình không bao lâu thì quản lý ký túc xá đã mang theo nhân viên bảo vệ của trường đến, cưỡng ép đem thi thể của Mạnh Tình đi.

Mạnh Thiên Hữu muốn lên đi đoạt lại, nhưng đã bị nhân viên bảo vệ đạp bay vào tường.

Khuôn mặt dúm dó nhăn nheo như bông cúc trắng của quản lý ký túc xá vặn vẹo, “Sao có thể để thi thể ở trong ký túc xá được? Nhất định phải mang đi!”

Sau đó bà lại bắt lỗi bọn họ, lớn tiếng quát: ” Đèn tắt rồi sao các cậu còn ở trong ký túc xá nữ? Còn muốn gây cản trở công việc của trường học?”

Những người khác không dám trái lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ mang Mạnh Tình đi giữa tiếng khóc thảm thiết của Mạnh Thiên Hữu.

Lận Tường ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, “Bọn họ mang dì Mạnh đi về hướng phòng chứa thi thể, chẳng lẽ những Đại thể lão sư trong nhà xác kia thật đúng như những gì chúng ta đoán, là sinh viên và giáo sư của trường chết đi?”

Trước mắt xem ra là có khả năng này, nhưng còn chưa thể xác định được.

“Có phát hiện gì không?” Hoa Hạo Minh hỏi Hạ Bạch, lại nhìn về phía Ôn Thu.

Ôn Thu đã bình tĩnh lại không ít, nhưng khi nhắc đến chuyện mình vừa nhìn thấy, hô hấp vẫn khẽ run lên, ” Đêm nay tôi lại nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, lúc tôi đi xem thì bà ấy quay lưng về phía tôi, nhìn giống như đang ngồi dưới đất tắm rửa vậy, sau khi quay đầu lại thì tôi mới nhìn thấy lồng ngực bà ấy trống rỗng, thân thể phía trước là một đống bầy nhầy đỏ tươi.”

Lận Tường xoa xoa tay, cực kỳ muốn uống chút nước để bình tĩnh lại, “Em cũng thấy giống vậy, chẳng qua lúc em nhìn thấy thì bà ấy đã ngã xuống đất rồi, cho nên nhìn càng thêm… Trực quan hơn.”

Bây giờ Mạnh Thiên Hữu vẫn còn đang thất thần, đầu óc vẫn không thể hoạt động được.

Cuối cùng ba người đều nhìn về Hạ Bạch, bọn hắn biết Hạ Bạch là người nhìn thấy rõ ràng nhất, còn khôi phục thi thể Mạnh Tình lại như cũ.

Người ta nói rằng xác chết thực sự có thể nói chuyện, các bác sĩ pháp y có thể nói chuyện với người đã khuất thông qua xác chết để tìm ra nhiều manh mối hơn. Chuyên ngành của Hạ Bạch chính là pháp y, mặc dù cậu còn chưa bắt đầu chính thức nhập học, nhưng nhìn cậu thì cũng có thể coi như là nửa Nhập liệm sư, có lẽ cậu cũng có thể phát hiện ra được điều gì đó.

Quả thật Hạ Bạch đã không phụ lòng mong đợi của bọn họ, cậu đưa ra một suy luận khiến cả ba người đều chấn động.

Cậu bắt đầu từ điểm mấu chốt đưa ra kết luận, “Vừa rồi tôi nói bà ấy rất sạch sẽ là bởi vì cơ thể bà rất sạch sẽ, không phải tôi giúp bà ấy sửa sang lại, bà sạch đến mức ngay cả nội tạng cũng đều rất sạch sẽ.”

Ba người lập tức nghĩ đến đống đồ vật bên cạnh Mạnh Tình, quả thật là rất sạch sẽ, mặc dù mấy người bọn họ đều chỉ mơ hồ nhìn thoáng qua trong sợ hãi.

Lận Tường: “Hạ Bạch, cậu không phải, không phải muốn nói…..”

Hạ Bạch: “Bà ấy ở trong phòng tắm, mở vòi hoa sen, ngồi ở chỗ đó rửa sạch nội tạng của mình.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Cả ba người đều kinh hãi, ngay cả Mạnh Thiên Hữu cũng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Hạ Bạch.

Hạ Bạch nói tiếp: “Đêm đầu tiên Ôn Thu nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, chắc là bà ấy đang tắm. Tối hôm đó bà ấy chỉ tắm rửa bình thường, như khi tắm lại dùng sức quá mức, khiến làn da bị rách, vậy nên mới có máu trong nước.”

Vậy phải kỳ cọ mạnh bao nhiêu mới chảy nhiều máu như vậy chứ?

Đối với chuyện này Ôn Thu có giảm thụ trực quan và hoảng sợ nhất, đêm hôm đó hình như cống thoát nước trong phòng tắm cũng bị nghẹt, nhưng sáng hôm sau cô vào xem thì phòng tắm lại rất sạch sẽ không một chút tì vết.

Lận Tường: ” Hoàn toàn không giống với tình huống của Tống Minh Lượng, đây là chuyện gì?”

Hạ Bạch nói ra điểm mấu chốt, “Cậu quên mất rồi à, bà ấy có chút bệnh thích sạch sẽ.”

“Đúng rồi.” Lận Tường nghĩ đến buổi sáng đầu tiên trong trò chơi này, khi Mạnh Tình nhìn thấy giày của Mạnh Thiên Hữu có chút bẩn, bà lập tức ngồi xổm xuống lau cho cậu ta, “Nhưng hình như bệnh thích sạch của bà ấy cũng không đến mức nghiêm trọng lắm, tôi thấy bà ấy đối với những vết dầu mỡ trong nhà ăn cũng không tới mức không thể chịu đựng được.”

Mạnh Thiên Hữu hoảng hốt ngơ ngác nói không nên lời, là bạn cùng phòng của Mạnh Tình nên lời Ôn Thu nói ra là có sức thuyết phục nhất, “Đúng là bà ấy có bệnh thích sạch sẽ, nhưng không nghiêm trọng.”

“Lúc đầu bà ấy có bệnh thích sạch sẽ ở mức độ nhẹ, khi nhìn thấy giày Mạnh Thiên Hữu bẩn thì sẽ đi lau chùi. Về sau, khi bà ấy đến phòng chứa thi thể, bệnh thích sạch sẽ lại nặng thêm một chút, nhìn thấy Mạnh Thiên Hữu vừa mới tắm rửa xong mà vẫn muốn dùng cồn ẩm ướt khăn đi lau tay cho cậu ta, đó là vào ban ngày, còn vào lúc đêm khuya thì không còn nằm trong phạm trù bình thường được nữa.”

Cả ba người đều sửng sốt một chút.

Hạ Bạch: “Cái bệnh thích sạch sẽ này đã bị phóng đại và vặn vẹo đến mức đáng sợ, không phải trình độ con người có thể tiếp nhận được, bà ấy cảm thấy không chỉ bên ngoài cơ thể mình bị bẩn, mà bên trong cũng bẩn đến không thể chịu đựng được, vậy cho nên bà ấy đã rửa sạch cơ thể mình từ ngoài vào trong.”

Lận Tường kích động nói: “Đúng là như thế rồi! Hạ Bạch, cậu thật lợi hại!”

Lần này trong lòng Hoa Hạo Minh không nói Lận Tường bảo vệ Hạ Bạch thái quá nữa, đây đúng là manh mối quan trọng nhất, có quy luật rõ ràng nhất mà bọn họ phát hiện được kể từ khi tiến vào trò chơi cho đến nay.

Hạ Bạch nhìn về phía Mạnh Thiên Hữu ở bên cạnh, cuối cùng xác nhận, “Chúng ta nói có đúng không? Có phải bà ấy bị bệnh thích sạch sẽ không?”

Mạnh Thiên Hữu cười rồi lại khóc, sau một hồi hết khóc lại cười, cậu ta cúi đầu, nói: “Vốn bà ấy không có bệnh thích sạch sẽ, bà là một nhân viên phục vụ nhà hàng, sao có thể bị bệnh thích sạch sẽ được chứ?”

“Về sau, bà ấy sinh ra tôi với một người đàn ông giàu có đã có vợ, người đàn ông đó ly hôn nhưng lại không cưới bà, ông ta nói bà bẩn, vợ ông ta cũng nói bà bẩn, ngày đó bà về nhà tự nhốt mình trong phòng tắm hơn ba giờ, từ đó về sau, bà ấy bắt đầu thích sạch sẽ.”

“Làm vậy thì sẽ sạch được à? Như vậy có tính là một người bị bệnh thích sạch sẽ sạch không?” Trong tiếng cười của cậu ta còn mang theo cả sự mỉa mai.

Lận Tường nghe không vô được nữa, cậu ta đứng lên, nói: “Người khác có thể nói bà ấy làm tiểu tam phẩm hạnh có vấn đề, chúng ta có thể nói bà ấy ích kỷ, nhưng cậu là con bà ấy, cậu không có tư cách nói bà ấy như vậy, ít nhất thì bà ấy cũng là một người mẹ tốt, không làm gì có lỗi với cậu!”

Bọn họ nhớ lại, lần đầu tiên Mạnh Thiên Hữu bị chọn trúng, Mạnh Tình bị dọa sợ đến mức suýt ngã xuống đất, nhưng bà lại không chút do dự bước vào nhà xác thay cho Mạnh Thiên Hữu.

Sáng hôm nay Tống Cường hỏi Mạnh Thiên Hữu có đi thay Mạnh Tình hay không, Mạnh Tình đã không bình thường, nhưng bà vẫn nói Mạnh Thiên Hữu không thể đi, rồi bà lại đi vào nhà xác một lần nữa.

Bọn họ không biết những người bị dị hoá có ý thức rõ ràng hay không, liệu họ có nhận ra được mình đã không còn là con người bình thường nữa hay không? Chỉ nhớ cách Mạnh Tình nhìn Mạnh Thiên Hữu bằng đôi mắt trống rỗng khi lần thứ hai bà bước ra khỏi phòng chứa thi thể.

Mạnh Thiên Hữu cười điên cuồng, “Bà ấy sinh tôi ra, tốt với tôi chỉ vì bà ấy muốn lợi dụng tôi để được gả cho người đàn ông kia thôi.”

Lận Tường: “Vậy cho nên bà ấy mới liều mạng thay cậu gánh lấy nguy hiểm trong trò chơi kinh dị này? Bà ấy chết trong trò chơi này là có thể lợi dụng cậu để gả đi rồi?”

“Đừng nói đến những chuyện này nữa.” Những chuyện tương tự thế này Hoa Hạo Minh đã gặp rất nhiều lần trong trò chơi, vậy nên đã bảo dừng cuộc đối thoại vô nghĩa này lại, “Mạnh Tình là vì bệnh thích sạch sẽ nên vặn vẹo dị hoá, vậy Tống Minh Lượng thì sao?”

Hạ Bạch nghĩ nghĩ, “Có thể là đam mê nhìn trộm.”

Lận Tường: “A! Đúng! Đúng đúng đúng, rất hợp lý!”

“Chờ xuống! Tống Minh Lượng đâu?” Hắn đột nhiên hỏi.

Hạ Bạch nói: “Vừa rồi tôi đi xuống, phát hiện cậu ta đang đứng ở cửa phòng 405.”

Hoa Hạo Minh nhìn ra bên ngoài, “Cậu ta không còn ở đó nữa.”

Lận Tường: “Tối hôm qua cậu ta điên cuồng muốn vào ký túc xá chúng ta, vừa rồi Tống Cường sợ xảy ra chuyện nên không có đi lên, bây giờ ông ấy đang ở trong ký túc xá của chúng ta!”

Ba người nhìn nhau một cái, lập tức chạy ra bên ngoài ký túc xá.

“Hạ Bạch.” Bỗng nhiên Mạnh Thiên Hữu gọi cậu lại.

“Hả?” Hạ Bạch mờ mịt quay đầu nhìn về phía cậu ta.

Mạnh Thiên Hữu nãy giờ vẫn luôn cúi đầu bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu, “Trước kia tôi vẫn luôn nghĩ như vậy.”

Nói xong câu đó, nước mắt lại lập tức trào ra, ướt đẫm khuôn mặt cậu ta.

Hạ Bạch biết lời này là câu trả lời cho vấn đề nào, Cậu “Ừ” một tiếng rồi không nói gì thêm nữa, vội vàng đuổi theo Lận Tường và Hoa Hạo Minh.

Lận Tường vừa chạy về phía trước vừa nói, ” Không có việc gì, bọn họ sẽ không có việc gì đâu. Nếu xảy ra chuyện gì lớn thì đã có tiếng la hét thật lớn rồi, giống như tiếng hét của Ôn Thu vậy.”

Nhưng cậu ta đã nghĩ sai rồi.

Cậu ta đã quên mất một khả năng, có muốn kêu lên cũng không được.

Miệng Tống Cường đã hoàn toàn vỡ nát.

Bằng một cách nào đó mà bọn họ không thể tưởng tượng được.

 

Hết chương 12.

 

Chương 12: Trường Đại Học Y Hòa Bình (Phần 10)

Ngày đăng: 2 Tháng năm, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên