Chương 16:  Trường Đại Học Y Hòa Bình (Phần 14)

Chương 16:  Đại Học Y Hòa Bình (Phần 14)

 

Cô đang mặc một chiếc váy dài rộng thùng thình, chiếc váy đã sớm không còn màu sắc như ban đầu nữa, bây giờ xen giữa huyết sắc còn có cả màu nâu, chiếc váy lỏng lẻo treo trên cơ thể cô, che khuất mọi thứ bên trong.

Tóc đã không còn, mắt cũng không còn, chỉ có miệng là há thật to, trông như một cái hố đen, sâu không thấy đáy, so với người bên trong bức tranh « Tiếng thét » còn vặn vẹo hơn.

Cô mang theo rất nhiều cảm xúc, nhưng lại không phân biệt được là điên cuồng hay bi thương nữa.

Bên cạnh cô hẳn là một bào thai, thai nhi hai tay ôm đầu gối, cuộn tròn rúc vào một chỗ, giống như đang kháng cự thế giới này vậy.

Bên cạnh bào thai này là một bào thai khác, có bào thai còn nhỏ đến mức ngay cả nét mặt cũng không thể nhìn rõ, thân thể cũng chưa thành hình.

Bên cạnh bào thai là một người đàn ông, màu nâu xám già nua đọng lại trên bề mặt làn da lộ ra bên ngoài, ngăn cách ông với thế giới này.

Đẩy cửa ra, dưới ánh sáng ban ngày nhàn nhạt, Hạ Bạch và Hoa Hạo Minh nhìn thấy mấy mẫu vật tiêu bản nhân thể nằm đối diện với cửa ra vào bên trong phòng chứa thi thể yên tĩnh.

Mùi formalin bên trong cánh cửa càng thêm nồng đậm, hun cho mắt hai người cay xè, nước mắt chảy ra khiến tầm mắt bọn họ trở nên mơ hồ, những tiêu bản bọn họ nhìn thấy cũng trở nên vặn vẹo biến ảo, hai người nháy mắt mấy lần mới nhìn rõ tình huống bên trong.

Không có thứ gì quỷ dị bỗng nhiên nhảy ra, phòng chứa thi thể vẫn yên lặng như thế, giống như đã bị phủ bụi nhiều năm vậy.

Ngoại trừ mấy thi thể nằm trên giường, mấy thi thể ngâm trong Formalin, còn có một dãy mẫu vật giống như con người dựa vào tường,  có khoảng hai mươi thi thể với nhiều trạng thái khác nhau.

Chẳng trách những người chơi vào đây đều nói không có chuyện gì xảy ra, cũng không có gì quái dị hay đáng sợ,  trong trò chơi này quả thực rất bình thường.

Nếu như nói có gì dị thường thì sáng nay sau khi đọc được bài báo cho liên quan tới sở thích dị dạng, tiêu bản bào thai nhỏ chưa thành hình dường như hơi dị dạng, không có mọc chân.

Hoa Hạo Minh chỉ nhìn lướt qua đã tìm được Đại thể lão sư số 5 bọn họ phải mang đến phòng thí nghiệm.

Hắn nhìn về phía Hạ Bạch trước, quả nhiên thấy hai mắt Hạ Bạch hơi mở to, bên trong tỏa ra thứ ánh sáng lóng lánh xinh đẹp, như thể vừa đến được thiên đường.

Hoa Hạo Minh: “…..”

Chuyện này rất mâu thuẫn.

Quả thực như lời Hạ Bạch nói, có thể bên trong phòng chứa thi thể đang cất giấu manh mối quan trọng, giáo viên tên là Vương Ba Đan đã phát sóng trực tiếp ngay tại trong phòng chứa thi thể, sau khi đi vào phòng chứa thi thể tất cả mọi người đều bị dị hoá, bọn hắn hẳn là phải cẩn thận quan sát, kiểm tra thật kỹ càng.

Nhưng tất cả mọi người vào đây đều bị dị hoá, bọn hắn đoán, có thể có thứ gì đó không sạch sẽ đã ảnh hưởng đến tinh thần, hoặc là bị quỷ ám, để ngăn ngừa rắc rối xảy ra, bọn họ không nên nhìn lung tung, nên nhanh chóng mang đại thể lão sư đi ra ngoài.

Hoa Hạo Minh vẫn kéo Hạ Bạch đang háo hức nhìn xung quanh, trước tiên phải hoàn thành nhiệm vụ đã.

Thi thể số 5 được ngâm trong formalin, bọn hắn phải vớt ra mới đưa đến phòng thí nghiệm được.

Nước mắt hai người lại rơi càng nhiều hơn.

Hạ Bạch muốn một mình mang thi thể đến phòng thí nghiệm, nhưng đã bị Hoa Hạo Minh ngăn cản, hai người cùng nhau khiêng thi thể đến phòng thí nghiệm.

Lúc đến phòng thí nghiệm, dựa theo lời phụ đạo viên nói, bọn họ phải quét dọn sơ qua phòng thí nghiệm một lần, sau đó khử trùng và bày những dụng cụ giảng dạy cần thiết ra, vậy là công việc chuẩn bị đã xong.

Cũng giống như những lần trước, không có chuyện gì xảy ra, mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ đến mức dị thường, ngược lại càng khiến cho mọi người thêm bất an.

—— Dựa theo hiểu biết của bọn họ trong mấy ngày qua, địa điểm mấu chốt này hẳn là sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Lúc chuẩn bị rời đi, Hạ Bạch chỉ vào hành lang lầu một, im lặng bày tỏ ý định của mình, nếu mọi người đã vào, việc chuẩn bị công cụ giảng dạy cũng đã hoàn tất, sao không đi xem xem?

Hoa Hạo Minh gõ gõ cổ tay, ra hiệu ý bảo cậu chú ý thời gian.

Hạ Bạch gật đầu.

Trường đại học y Hòa Bình sẽ mở cửa hoàn toàn cho sinh viên đi học từ tối thứ hai đến tối thứ sáu. Buổi chiều khi đi học thì tất nhiên là không mở ra, có một số cửa không khóa, chẳng hạn như là phòng chứa thi thể số 4 và số 3, còn lại hầu hết các cửa vẫn khóa.

Hai cái phòng chứa thi thể mở cửa này, hẳn là để thuận tiện cho sinh viên chuẩn bị công cụ dạy học, bên trong đều là những thi thể lâu năm giống nhau, một số là mẫu vật thân thể tiêu bản đứng ở bên tường, còn một số khác thì ngâm ở trong Formalin đợi mang ra sử dụng, cũng có một số nằm ở trên giường.

Ở những nơi khác, bọn họ chỉ có thể nhìn vào qua cửa sổ phía trên cửa ra vào.

Hai người tách ra, tự mình đến ngoài cửa các phòng khác nhau nhìn vào trong.

Hoa Hạo Minh vỗ nhẹ vai Hạ Bạch khi cậu đang ghé vào cửa phòng chứa thi thể số 1 nhìn vào, nhìn những thi thể còn mới ở bên trong, dẫn cậu đến trước cửa một phòng tiêu bản động vật, chỉ về phía trước bên phải căn phòng.

Trường đại học Y có tiêu bản động vật, bởi vì có rất nhiều trường y mở chuyên ngành thú y. Hầu hết các tiêu bản bên trong đều là vật nuôi thông thường và các gia súc khác như dê bò và cừu. Chỉ có một loại mà Hoa Hạo Minh nhận không ra, đây là chỗ kỳ quái đầu tiên hắn phát hiện ở tầng một.

Hạ Bạch thấp hơn hắn một chút, cửa sổ trên cửa ra vào lại mở tương đối cao, cậu phải kiễng chân lên mới nhìn được.

Toàn bộ căn phòng này đều chứa tiêu bản động vật, có hoàn chỉnh, cũng có khí quan.

Hạ Bạch liếc mắt là nhìn ra được Hoa Hạo Minh đang ám chỉ cái gì, bởi vì trong lọ thủy tinh có rất nhiều tiêu bản của loài động vật này.

Chúng yên lặng nằm trong Formalin, còn có thể nhìn ra chúng nguyên bản có hai con mắt nho nhỏ nhô ra, có thân thể giống cá, có thân thể giống rắn, một số còn mọc ra chân nhỏ, giống như thằn lằn bò trên mặt đất, có tiêu bản trên thân lốm đốm, màu sắc chỉnh thể có đen có đỏ, cũng có trắng và hồng.

Có thể nhìn thấy một số dấu vết cổ xưa và nguyên thủy từ vết tích dưới đáy nước.

Sau khi Hạ Bạch nhìn thấy bọn chúng thì bỗng nhiên cúi đầu.

Sàn nhà trên hành lang ẩm ướt, trên các vết nứt dưới sàn có thứ gì đó mọc lên, khi ánh sáng ảm đạm chiếu qua, nhìn giống như là rêu xanh vậy.

Lúc cậu định ngồi xổm xuống nhìn kỹ hơn thì Hoa Hạo Minh đã nắm lấy cánh tay cậu, chỉ về phía ngoài cửa.

Đến lúc bọn họ phải ra ngoài, đã gần đến giờ vào lớp, bọn họ vẫn phải nói vài lời với những người đang đợi bên ngoài.

Hạ Bạch và Hoa Hạo Minh ra ngoài.

Quả nhiên, Lận Tường vừa nhìn thấy bọn họ đã lo lắng chạy tới, “Sao bây giờ hai người mới ra ngoài, sắp vào lớp rồi!”

Hoa Hạo Minh nói: “Ở bên trong nhìn một chút.”

Lận Tường: “Có phát hiện gì không?”

Hoa Hạo Minh: “Để nói sau, giờ đi lên lớp trước.”

Đến giải phòng phẫu thí nghiệm, giáo sư Lưu chưa đến, Hoa Hạo Minh nhắn tin cho Hạ Bạch, hỏi cậu có nhận ra đó là gì hay không. Đáng tiếc Hạ Bạch đang trầm mê trong lớp giải phẫu, hoặc là nói đang trầm mê tiếp xúc thân mật với Đại thể lão sư, căn bản không thấy được tin nhắn của hắn.

Bọn họ không có nhiều thời gian, Hoa Hạo Minh rất lo lắng, vốn tưởng rằng sau giờ học hắn có thể gặp Hạ Bạch, kết quả Hạ Bạch lại đi đi thảo luận vấn đề học thuật cùng với Lưu giáo sư.

Hắn chẳng những không nhận được câu trả lời, còn phải cùng Lận Tường đợi Hạ Bạch ở dưới phòng giáo viên.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Lận Tường sợ hắn tức giận, nói: “Mấy học sinh xuất sắc đều như vậy.”

Hoa Hạo Minh “Hừ” một tiếng, trong lòng tự nhủ, học sinh xuất sắc trong trò chơi thì làm được cái gì?

Khi Hạ Bạch ra tới thì thấy mặt Hoa Hạo Minh đen thui, hắn còn chưa kịp mở miệng nói cái gì thì cậu đã chủ động lên tiếng trước: “Đó là động vật cá cóc.”

Hoa Hạo Minh lại một lần nữa dừng lại, Hạ Bạch nói tiếp: ” Giáo sư Lưu nói với tôi, Vương Ba Đan đã mang chúng đến phòng thí nghiệm.”

Sau khi Lận Tường biết được chuyện gì đã xảy ra thì nói: ” Giáo sư Lưu lại đem manh mối quan trọng như vậy nói cho cậu biết?”

Hạ Bạch gật đầu, “Tôi hỏi ông ấy, ông ấy do dự một chút rồi nói cho tôi biết.”

Lận Tường cảm khái: “Học sinh xuất sắc không chỉ được giáo viên yêu mến ngoài đời thực, mà trong trò chơi cũng hữu ích như vậy.”

Hoa Hạo Minh: “……”

“Có điều, tại sao Vương Ba Đan lại đưa cá cóc đến phòng chứa thi thể?” Lận Tường hỏi.

“Trước đây tôi có nghe người ta nói về những loài động vật như cá cóc này trong một bản trò chơi mở rộng.” Hoa Hạo Minh nói: “Hình như bọn chúng có năng lực tái sinh rất mạnh, thậm chí chúng còn có thể tái tạo lại bộ não của mình sau khi bị cắt đứt, có danh xưng là bất tử chi vật.”

“Đúng vậy.” Hạ Bạch nói: ” Giáo sư Lưu nói năm ngoái Vương Ba Đan vẫn là phó giáo sư ở trường, gã có một đề tài nghiên cứu y học liên quan đến tái tạo da, cá cóc là loại sinh vật hiếm thấy có thể tái tạo lại làn da sau khi bị tổn thương mà không để lại sẹo, gã ta đã tìm rất nhiều loại cá cóc làm nghiên cứu.”

Nói như vậy thì nghe có vẻ hợp lý, nhưng bọn họ cũng biết nhất định chuyện không đơn giản như vậy.

Lận Tường lại bắt đầu phát huy sức tưởng tượng, ” Chẳng lẽ là như thế này? Vương Ba Đan thử nghiệm những thứ mà gã ta chiết xuất từ cá cóc lên cơ thể những người dị dạng, sau đó phát sóng trực tiếp cho những người thích những kẻ biến thái xem, có thể là những buổi phát sóng trực tiếp về giải phẫu hay gì đó, bởi vì cá cóc có năng lực tái sinh, vậy cho nên người dị dạng sẽ lần lượt tái sinh, cái này thì đau đớn đến cỡ nào chứ, sau khi chết thì biến thành lệ quỷ quanh quẩn ở trong phòng chứa thi thể nguyền rủa và trả thù những kẻ đã hại mình.”

“……”

Không biết phải nói cái gì, nhưng cũng không có cách nào phản bác lại được.

Lận Tường cũng cảm thấy có chút gì đó thiếu sót, “Chỉ là thiếu khâu quan trọng nhất, rốt cuộc là thiếu cái gì nhỉ? Thiếu nhân vật chính à?”

Hoa Hạo Minh: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi.”

Bởi vì Hạ Bạch và giáo sư Lưu nói lời khách sáo tốn rất nhiều thời gian, lúc bọn họ đến căn tin thì Ôn Thu, Ôn Đông và Mạnh Thiên Hữu đã ăn xong, bọn họ đang đi ra ngoài.

Lận Tường nhìn bọn họ từ đằng xa, nói: “Tôi cứ có cảm giác bọn họ đang che giấu cái gì đó, sáng nay thật sự không phát hiện được cái gì sao? “

“Còn cần cậu cảm giác à? Nhất định là có giấu diếm rồi, bọn họ muốn liên thủ tìm ra chân tướng trước chúng ta một bước, thu được phần thưởng của trò chơi.” Hoa Hạo Minh khẳng định nói, hắn lại một lần nữa nhắc nhở, “Đừng nhìn Ôn Thu sợ đến rơi nước mắt, thấy được mặt mềm yếu rồi mềm lòng đồng cảm, buông lỏng cảnh giác.”

Bọn hắn vừa tới ký túc xá đã kết oán với mẹ con Mạnh Tình và Mạnh Thiên Hữu, mà Ôn Thu lại là người chơi già dặn kinh nghiệm, chắc chắn cô ta muốn phần thưởng của trò chơi, cộng thêm hai ngày trước Ôn Thu ở cùng một ký túc xá với Mạnh Tình, Ôn Thu, Ôn Đông và Mạnh Thiên Hữu liên thủ với nhau cũng rất bình thường.

Chỉ là không ngờ Hoa Hạo Minh vẫn phòng bị Ôn Thu như thế.

Hạ Bạch hỏi: “Không phải anh đoán cô ta là người chơi già dặn kinh nghiệm, anh vừa thấy là đã biết cô ta là người chơi già dặn kinh nghiệm?”

“Ừ.” Hoa Hạo Minh không ó giấu diếm bọn cậu, “Trước đó tôi đã biết cô ta là người chơi, không phải vì tôi nhìn thấy thông tin của cô ta trong Cục quản lý trò chơi, có tới hơn vạn người chơi đăng kí, tôi không thể biết hết mọi người trong đó được, ta nhận ra cô ta là vì nhóm người chơi mà cô ta tham gia là nhóm được Cơ quan Quản lý Trò chơi chú ý.”

“Là nhóm nguy hiểm à?” Lận Tường hỏi.

Đối với vấn đề này Hoa Hạo Minh cũng không có đưa ra câu trả lời chắc chắn, hắn chỉ nói cho bọn họ biết những gì mình biết, để bọn họ tự mình đưa ra phán đoán.

“Sau khi trò chơi xuất hiện, rất nhiều người chơi đã và đang cố gắng thông quan trò chơi, cố gắng nghiên cứu trò chơi, họ chỉ muốn kết thúc trò chơi và để trò chơi biến mất khỏi thế giới của chúng ta. Nhưng lại có một số người chơi đã làm ngược lại, bọn hắn cảm thấy trò chơi là sự ra đời của quy luật [ Cạnh tranh sinh tồn, chỉ những kẻ mạnh mới có thể sống ], xem đó là một kiểu sàng lọc có lợi cho con người.

Sàng lọc có lợi là sàng lọc diệt trừ những phế vật nhược trí trong thế giới loài người, chỉ lưu lại những gen tốt nhất cho quá trình tiến hóa của nhân loại, vậy nên theo bọn hắn thì không nên ngăn cản trò chơi lan rộng.”

“???”

Ôn Thu ở trong một đội như vậy, bọn họ là một đội gồm nhiều người chơi tên Thánh Du.

” Hầu hết người chơi trong Thánh Du đều cực đoan, có đôi khi còn giúp trò chơi tiến hành ‘Tự sàng lọc nội bộ’ con người, bình thường bọn hắn sẽ liều lĩnh tranh thủ có được phần thưởng của trò chơi, trở thành người chơi có vũ khí trong tay, để có thể sàng lọc những người khác.”

Lận Tường kinh ngạc đến ngây người, “Thật sự có một nhóm như vậy.”

Hoa Hạo Minh: “Tôi cảm giác Ôn Thu hẳn là không vũ khí và kỹ năng gì lợi hại, lại ở trong một đội như vậy, cho nên lần này cô ta nhất định sẽ nghĩ hết mọi biện pháp lấy được phần thưởng.”

Hạ Bạch nói: “Tình thế bây giờ nguy cấp như thế mà cô ta vẫn không nguyện ý trao đổi tin tức cùng chúng ta để biết được nhiều hơn, hẳn là cũng nắm được rất nhiều thông tin, đối với trò chơi này rất chắc chắn.”

“Có lẽ chúng ta đang thiếu một điểm mấu chốt nào đó.” Lận Tường nói: “Nếu có thể biết được bọn họ tra được cái gì thì tốt rồi.”

Hạ Bạch: “Đơn giản mà.”

“???”

Hạ Bạch đi vào căn tin, ánh mắt quét qua căn tin một vòng rồi đi tới một bàn ăn trong đó.

Hoa Hạo Minh và Lận Tường đều nhìn ra, buổi sáng lúc bọn họ đến căn tin có thấy bọn Ôn Thu đang rời khỏi bàn của người đó, chỗ Hạ Bạch đến chính là bàn mấy người kia.

“Hạ Bạch, hôm nay trong tiết giải phẫu cậu biểu hiện rất tốt!”

“Hạ Bạch, hôm nay đi chuẩn bị công cụ dạy học không có sao chứ? Cậu cũng đừng xảy ra chuyện gì nha, chúng ta không thể thiếu cậu được.”

“Hạ Bạch, cậu và giáo sư Lưu thảo luận vấn đề gì thế?”

“Hạ Bạch, lớp giải phẫu ngày mai cậu cũng tích cực như vậy nhé.”

Hạ Bạch vừa đi ngang qua một cái là mọi người đã nhiệt tình chào hỏi, cậu ngồi xuống nhiệt tình trả lời những câu hỏi của bọn họ, sau đó lại trò chuyện một lúc, cuối cùng là trực tiếp hỏi: “Sáng nay tôi muốn tới đây, nhưng thấy mấy người Ôn Thu cũng ở chỗ này, bọn họ nói gì với các cậu vậy?”

“Bọn hắn thăm dò chúng ta về Sở Tuyết Lâm.”

“Đúng vậy, đó chính là phụ đạo viên đã biến mất kia, nhưng mà bọn hắn thật kỳ quái, cứ lén lén lút lút.”

Lận Tường: “…”

Hoa Hạo Minh: “…”

Lận Tường: “Đây có phải là hào quang của học sinh xuất sắc không?”

Hoa Hạo Minh: “… …”

 

Hết chương 16.

 

Chương 16:  Trường Đại Học Y Hòa Bình (Phần 14)

Ngày đăng: 2 Tháng năm, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên