Chương 21: Trường Đại Học Y Hòa Bình (Phần 19)
“Cậu có ý gì?” Hoa Hạo Minh nghe cậu nói Sở Tuyết Lâm không phải là nhân vật chính thì cũng vô thức hoảng sợ.
Tất cả những manh mối bọn họ tìm được trong mấy ngày qua đã xếp thành một đường, cuối cùng đều chỉ về phía Sở Tuyết Lâm, bây giờ lại nói Sở Tuyết Lâm không phải là nhân vật chính, có thể không hoảng sợ được sao?
Mạnh Thiên Hữu cũng nói: “Không thể nào! Rõ ràng chính là Sở Tuyết Lâm, chắc chắn chính là cô ta!”
Tầng sương mù trong đầu như muốn khoan vào não hắn, Hoa Hạo Minh đè lên đầu mình, “Đến cùng thì xảy ra chuyện gì?”
“Chúng ta đã bị giáo sư Lưu đánh lạc hướng, đều cho là những con cá cóc kia là Vương Ba Đan sử dụng cho dự án y học tái tạo làn da của gã, vậy nên mới tập trung vào khả năng tái tạo của cá cóc, không tiếp tục tìm hiểu sâu hơn cá cóc có được từ đâu.”
Hạ Bạch đã gởi tin nhắn cho Lận Tường, nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm, vì muốn để bọn họ cùng tìm cách gọi Lận Tường với mình càng sớm càng tốt, cậu quyết định dùng hai phút đồng hồ chờ hồi âm, sau đó vội vàng nói thẳng toàn bộ mọi chuyện cho bọn họ biết.
Mạnh Thiên Hữu: “Chúng tôi xác định cá cóc là động vật Sở Tuyết Lâm nuôi, chúng tôi cũng cảm thấy điểm mấu chốt nằm ở chỗ khả năng tái tạo của nó, cái này thì có vấn đề gì?”
Hạ Bạch: “Không phải tái sinh, mà là cộng sinh.”
“Ngày đầu lúc chúng ta đi thăm dò làm quen với trường học, nhìn thấy ruộng đậu Hà Lan kia chính là manh mối quan trọng đầu tiên.”
“Trong tấm ảnh Sở Tuyết Lâm rất thích hoa đậu Hà Lan, bà lão lao công cũng xác nhận điều đó, chính cô ta là người mua hạt giống đậu Hà Lan, còn có đậu đỏ, đậu tằm, tất cả đều là họ đậu.”
Giọng nói của Hạ Bạch dưới tiếng sấm nghe thật nhỏ bé và yếu ớt, nhưng lời cậu nói còn uy lực hơn cả sấm sét, khiến Mạnh Thiên Hữu chấn động đến mức không kìm được lùi lại nửa bước.
Cậu ta nghe hiểu.
Cậu ta cũng nhớ rõ lúc Hạ Bạch chỉ ra đó là đậu Hà Lan, chính cậu ta là người kiên quyết phủ nhận ý nghĩa của nó, còn kiêu ngạo dẫn dắt câu chuyện đi theo một hướng khác, khiến bọn họ không còn để ý đến đậu Hà Lan nữa.
Hoa Hạo Minh vẫn còn chưa hiểu, hắn có cảm giác như từ khi mình dị hoá bỗng biến thành một tên đồ đần, đại não bị tiếng sấm làm choáng váng, không thể làm việc được nữa, hắn lại hỏi: “Thế thì sao, cây họ đậu thì như thế nào, cá cóc thì có vấn đề gì?”
Hạ Bạch cũng không kịp hỏi hắn có còn nhớ đến bài học cộng sinh từ hồi cấp hai hay không, cậu trực tiếp giải thích cho hắn hiểu, “Đậu Hà Lan và các cây họ đậu khác có rễ cây là những đại diện rất điển hình của sự cộng sinh. Sở Tuyết Lâm thích hoa đậu Hà Lan như thế, còn có ý đồ trồng các loại đậu khác, bởi vì bản thân cô ta cũng tương tự như chúng, hoặc cũng có thể nói, cô ta trồng chúng để cho người cộng sinh với mình nhìn.”
“Nếu như chỉ có cây họ đậu thì lời giải thích có hơi khoa trương, nhưng tảo xanh và cá cóc đã chứng minh Sở Tuyết Lâm và chúng có mối quan hệ cộng sinh khó tồn tại trong nhận thức của người bình thường.”
“Con người luôn tin rằng động vật xương sống có một hệ thống miễn dịch đặc biệt giúp ngăn chặn các sinh vật khác sống trong cơ thể mình, nhưng cá cóc lại là một ngoại lệ.”
Mạnh Thiên Hữu nói tiếp, “Nó và tảo xanh là trường hợp đặc biệt của sự cộng sinh giữa động vật và thực vật.”
Hạ Bạch bổ sung: “Điều thần kỳ nhất chính là, tảo xanh tồn tại trong tế bào phôi thai của cá cóc, nói cách khác, trước khi thành hình chúng đã ở cùng một chỗ, cùng nhau phát triển, cùng nhau sinh tồn, liên kết chặt chẽ với nhau.”
Hoa Hạo Minh hiểu, cũng giống như Mạnh Thiên Hữu, nhưng lại không hiểu Sở Tuyết Lâm và mối quan hệ cộng sinh đó là gì.
Hạ Bạch sờ sờ gia phả trong túi, “Sở Tuyết Lâm nuôi cá cóc và tảo xanh, có thể không phải vì năng lực tái sinh của cá cóc, cô ta chỉ là……”
“Mối quan hệ cộng sinh của cô ta có thể nằm ngoài sự hiểu biết của người thường và không thể được người đời chấp nhận, bọn họ không thể nói cho bất luận kẻ nào, vì vậy cứ giữ bí mật đó rồi cùng nhau lớn lên, còn sống cùng một chỗ, không cô đơn nhưng lại rất cô đơn, như thể bọn họ là dị loại trên thế giới này vậy. Về sau, cô ta phát hiện, thì ra trong tự nhiên cũng có những loài cộng sinh tương tự như bọn họ.”
“Cho nên cô ta thích hoa đậu Hà Lan, cô ta muốn trồng đậu đỏ, lại nuôi tảo xanh và cá cóc trong bể cá.”
Trên thực tế, thế giới trò chơi đã cho bọn hắn rất nhiều gợi ý.
Vào ngày đầu tiên, trong khuôn viên trường đại học xuất hiện một ruộng đậu Hà Lan lớn như vậy.
Sở Tuyết Lâm ôm bó hoa đậu Hà Lan ảnh chụp.
Bà lão lao công kể lại lý do mình và Sở Tuyết Lâm gặp nhau.
Những cái này giống như chuyện râu ria, không đáng được coi trọng.
Hồ nhân tạo của trường học tràn ngập tảo xanh, giống như có cảm xúc của con người vậy.
Tảo xanh giống như rêu trên mặt đất ẩm ướt ở tầng một của tòa nhà thí nghiệm giải phẫu, chúng lan tràn sinh trưởng hướng về phía tiêu bản cá cóc.
Trên người Tống Minh Lượng có mùi nước tanh, không biết đó là mùi gì.
Mùi tanh trong phòng tắm của Mạnh Tình không hoàn toàn là mùi tanh của máu.
Không trực tiếp, nhưng tất cả đều là gợi ý.
Sở Tuyết Lâm giống như một con cá cóc, hoàn chỉnh đứng ở trước mặt người đời.
Thứ cộng sinh giống như là tảo xanh, nó ở bên trong Sở Tuyết Lâm khi cô ta vẫn còn là phôi thai, sau này lớn lên cùng cô ta.
Khi những người chơi bị dị hóa sở thích, lúc bị biến dị hoặc tử vong, trên thân bọn họ lúc nào cũng ngửi được mùi tảo xanh như có như không, điều này chứng tỏ chính thứ đó đã tạo ra hết thảy.
Thứ đó mới chính là nhân vật chính quan trọng.
Một tiếng sấm nổ bên tai, Hoa Hạo Minh vỗ nhẹ lên cái đầu hỗn độn đau đớn của mình, hắn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, “Không hay rồi, trò chơi đã đánh lừa chúng ta rằng Sở Tuyết Lâm là nhân vật chính của câu chuyện, để chúng ta đi tìm thi thể Sở Tuyết Lâm, nhất định là…. Sẽ gặp nguy hiểm!”
Khi Lận Tường và Ôn Thu đi vào phòng thí nghiệm, bầu trời u ám chẳng khác gì ban đêm.
Từ ngoài cửa nhìn vào, tòa nhà thí nghiệm giống như miệng của một vực sâu không đáy. Sau khi Lận Tường bước vào cửa, cảm giác ớn lạnh chạy từ lòng bàn chân lan ra khắp người, khiến cậu ta cảm thấy cả người lạnh lẽo, nhưng trên trán lại đổ một tầng mồ hôi.
Buổi trưa trong tòa nhà thí nghiệm không có người, vậy nên cũng không có ai vì ngày mưa mà bật đèn.
Có lẽ bọn họ nên mở đèn trước. Lận Tường sợ chết khiếp, nhưng từ nhỏ cậu đã được mẹ dạy dỗ rất tốt, cậu ta sẽ không để cho một cô gái làm chuyện này, vậy nên đành phải mò mẫm trên tường trong bóng đêm để mở đèn.
Trên tường là một mảnh dinh dính trơn ướt, cậu ta nghĩ đến những bức tường lốm đốm màu đỏ mà mình thường thấy ban ngày, giống như máu lâu năm rỉ ra từ bức tường, trên chất dính đó còn có mùi tanh.
Ngón tay lần mò trên tường từng chút một, trí tưởng tượng của cậu ta bắt đầu thoát cương, bay cao bay xa không kiểm soát.
Có phải bây giờ cậu đang sờ trúng máu tươi không? Lúc rút máu trong quá trình xử lý nhân thể tiêu bản có bị dính lên tường không?
Có khi nào mình sờ trúng một bàn tay ma quỷ không? Nó ở ngay bên cạnh.
Sờ đến rồi.
Cuối cùng cũng chạm được vào công tắc điện.
Lận Tường kích động đè xuống…..
—— Không có phản ứng.
Cậu ta sửng sốt một chút, sau đó lại dùng sức ấn mạnh xuống một cái, nhưng vẫn không có phản ứng.
“Bà nó!”
Ôn Thu hỏi: “Làm sao vậy?”
Lận Tường: “Không biết là công tắc bị hỏng hay là mất điện mà đèn không bật được.”
Trước đó có dông tố, sau lại không có điện, chỗ nào cũng tối thui, mọi chuyện thật đáng lo ngại, Ôn Thu cũng có chút hoảng hốt. Không biết là cô nói cho Lận Tường nghe, hay là nói cho chính bản thân mình nghe, “Mưa to sấm chớp đì đùng, bị mất điện cũng là chuyện rất bình thường, không sao đâu.”
Lận Tường đành phải mở đèn pin trên điện thoại di động.
Ánh sáng trên hành lang dài ở tầng một cũng mờ ảo giống như ban đêm có ánh trăng yếu ớt rọi vào. Thỉnh thoảng có tia sét lóe lên được một hai giây, không biết đó có phải là chuyện tốt hay không.
Không biết cửa sổ ở gian phòng nào không đóng kỹ, lúc có cơn gió mạnh thổi qua lại “Loảng xoảng” rung động.
Ánh sáng vàng trên điện thoại di động yếu ớt chiếu trên hành lang dài u ám, mùi hăng của formalin trộn lẫn với mùi tanh khó tả cứ dính ở trên người.
Khi hai người bước đi, bọn họ luôn có cảm giác những cái xác trong phòng chứa thi thể tối đen này đang lén lút nhìn trộm mình, càng đi loại cảm giác này càng mãnh liệt, thậm chí còn có cảm giác như những xác chết đó đang nằm dưới chân nhìn chằm chằm vào họ.
“Chị gái.” Lận Tường gọi.
“Sao thế?” Ôn Thu hỏi.
Có tiếng người khiến cả hai cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
“Chúng ta chuẩn bị công cụ dạy học trước đi.” Lận Tường nói.
Ý cậu ta muốn nói là, mặc kệ Ôn Thu có kế hoạch gì, ở một nơi đáng sợ như vậy, bọn họ cứ làm xong nhiệm vụ của mình trước rồi lại nói đến những cái khác. Khi thực hiện nhiệm vụ, không ai được làm gì cả.
Qua mấy giây sau, Ôn Thu đáp lại: “Được.”
Hai người đi đến cửa phòng chứa thi thể số 4.
Hạ Bạch và Hoa Hạo Minh nói cậu ta chú ý nhân thể tiêu bản ở đối diện cửa, Lận Tường lau mồ hôi trong lòng bàn tay mình lên quần, đưa điện thoại di động lên chiếu ngay cửa.
“Kẽo kẹt….. “
Cửa từ từ được đẩy ra, ánh sáng yếu ớt trên điện thoại di động chiếu vào trong phòng chứa thi thể u ám, vừa vặn chiếu thẳng vào một nữ thi và một tiêu bản thai nhi.
Phòng chứa thi thể số 4 hoàn toàn bị tán cây che khuất, ngay cả ban ngày cũng phải bật đèn huỳnh quang, vào những ngày mưa không có điện, các khu vực khác trong phòng gần như tối đen, không biết những tử thi khác ở chỗ nào trong phòng, chúng đang nằm hay là đang đứng, chính xác là ở đâu.
Mà hai cái tử thi u ám khô héo trước mặt như đang ” Nhìn chằm chằm” vào bọn họ, bọn họ không biết quá trình biến thành nhân thể tiêu bản của những thi thể này như thế nào, nhưng dường như bọn họ có thể cảm nhận được oán khí vô tận và nỗi cô đơn kéo dài của những mẫu vật đó.
Hô hấp của Lận Tường cũng trở nên nặng nề, thậm chí cậu ta còn không dám di chuyển ánh sáng của điện thoại vào bóng tối xung quanh.
Bây giờ cậu ta mới biết, việc chủ động tìm kiếm thi thể Sở Tuyết Lâm và nghiệm chứng dị dạng của cô ta là nhiệm vụ khó khăn đến mức nào, dù lúc trước cậu ta cũng đã nghĩ chuyện này không đơn giản, nhưng ở vào tình thế như thế này thì quả thực là độ khó thật khủng khiếp.
Nếu cái thi thể ở đối diện cánh cửa kia không phải, vậy cậu ta phải dùng điện thoại di động chiếu sáng từng cái một để kiểm tra cho cẩn thận à?
Ôn Thu: “Trước tiên đi tìm Đại thể lão sư số 7 làm công cụ dạy học đã.”
Lận Tường: “Nếu không, chị rọi đèn đi.”
Ôn Thu nhìn qua.
Lận Tường: ” Điện thoại của tôi sắp hết pin, chúng ta chỉ có thể mượn bộ sạc trong ký túc xá, bình thường điện thoại chỉ sạc được chưa tới 50% pin.”
Tuyệt đối không phải cậu ta sợ, mà cậu phải giữ lại một chút pin để sau này dùng.
Tất nhiên Ôn Thu cũng rất sợ, cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu, sau đó mới đưa đèn điện thoại di động chiếu vào trong phòng chứa thi thể số 4.
Ánh sáng đầu tiên rơi trên mặt đất, sau đó di chuyển trên những đôi chân khô khốc màu nâu xám dựa vào tường, rồi chậm rãi dời lên trên, đó là những thi thể nằm trên giường, cái nào cũng đều được phủ vải trắng, nằm lặng im trong bóng tối, từ chối bị làm phiền.
Đại thể lão sư số 7 bọn họ muốn tìm nằm ở phía trong cùng, ngâm ở trong một chiếc hộp đen chứa đầy formalin.
Ôn Thu: “Cậu vớt nó ra đi.”
Lận Tường khẩn trương đến mức ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn, “Chị gái à, chị có thể làm được không, tôi sợ lắm.”
Ôn Thu: “Tôi phải chiếu đèn cho ngươi cậu mà, cậu nhanh lên đi.”
Lận Tường chảy nước mắt bước qua, mặc dù nước mắt đang chảy trên mặt cậu ta là do bị Formalin hun cay mắt, nhưng trong lòng thì cậu ta khóc thật, bây giờ hết gọi mẹ lại đến gọi Hạ Bạch.
Cuộc sống trước kia thật quá hạnh phúc, những người trong đội tấn công thật sự rất vĩ đại.
Lận Tường không dám mở mắt, nửa nhắm mắt lại, ánh mắt cũng không dám rơi vào trên mặt Đại thể lão sư, chỉ nhẹ nhàng lướt qua thân thể đáng sợ màu nâu đó, cậu ta cắn răng nhắm mắt kéo cái thi thể ra ngoài.
“Chị gái, cô tới giúp tôi với.” Giọng nói đó đã có chút giọng nghẹn ngào.
Trong bóng tối, Lận Tường đứng giữa một đống thi thể, kéo theo một thi thể khác phủ đầy formalin, quay đầu lại nhìn cô ta.
Ôn Thu lui về phía sau một bước, “Cậu không thể cõng nó lên được à?”
“Không thể!” Giọng nói kia rất thấp, nhưng nghe vào có chút khàn khàn.
Ôn Thu thực sự không muốn đi, “Cậu có phải là nam nhân không vậy?!”
“Không phải, tôi vẫn còn là một thiếu niên!”
Lận Tường nhất định không chịu cõng vị Đại thể lão sư này, cậu ta cảm thấy, nếu mình cõng vị này, nhất định sẽ cảm giác được đầu của nó đặt trên vai, nhất định sẽ thổi hơi trên cổ mình, hoặc là đột nhiên mở mắt ra nhìn mình chằm chằm.
“Đây là nhiệm vụ hai người, chị cứ như vậy không sợ đến khi kết thúc không hoàn thành nhiệm vụ à?” Lận Tường nói: “Chị không khiêng cùng tôi cũng mặc kệ.”
Ôn Thu cắn răng đi qua, dựng thẳng điện thoại di động cắm vào trong túi, nâng hai chân Đại thể lão sư lên.
Ánh sáng của điện thoại di động bị quần áo che khuất, phòng chứa thi thể u ám càng thêm ảm đạm, khi hai người vừa bước đi, Ôn Thu đụng vào một cái tử thi đứng dựa vào tường, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy hốc mắt trống rỗng của tử thi.
“A! A a a a….!”
Cô nghiêng người ngã xuống, Lận Tường cũng ngã theo, cậu ta va vào chân của một tử thi khác, lại thuận theo chân của tử thi đó tuột xuống, nằm lên trên chân tử thi, đồng thời Đại thể lão sư cũng đè lên người cậu ta, đầu nó đập lên tên mặt cậu ta.
“A a a…. Nó đang động đậy, vừa rồi nhất định là nó động đậy!”
“Động cái gì mà động, đó là thi thể đã chết không biết bao nhiêu năm rồi!” Ôn Thu run giọng quát lớn.
Sau nhiều lần giằng co, cuối cùng hai người cũng chuyển được Đại thể lão sư ra khỏi phòng chứa thi thể số 4.
Đêm nay, Lận Tường đã rơi hết nước mắt tích tụ được trong một năm qua, lúc này trên mặt cậu ta vẫn còn mang theo nước mắt, “Chị gái, sao tôi lại nghe thấy có tiếng bước chân theo sau chúng ta vậy?”
Ôn Thu: “Đó là tiếng bước chân của chúng ta vọng lại trong hành lang!”
Lận Tường: “Thật sao, chị quay đầu lại nhìn xem?”
Ôn Thu: “… Sao tôi lại xui xẻo cùng tổ với một người như cậu vậy chứ?!”
Lận Tường: “Chị gái à, chị đừng nói như vậy, tôi cũng chỉ muốn cùng tổ với Hạ Bạch và Hoa Ca thôi. Tôi nói cho chị biết, chị đừng nhìn Hạ Bạch vừa đẹp lại vừa đơn bạc như thế, nhưng thật ra cậu ấy rất dũng cảm, đối xử với tôi cực kỳ tốt, hồi đó chính cậu ấy đã cõng tôi ra khỏi nghĩa trang đó. Để tôi nói cho chị biết…..”
Ôn Thu không thể nhịn được nữa, “Câm miệng!”
Nhưng cũng nhờ cậu ta không ngừng lẩm bẩm lầm bầm mà bầu không khí âm trầm đáng sợ này mới bớt đáng sợ hơn một chút.
Ôn Thu bước nhanh về phía trước, Lận Tường chân dài nên hoàn toàn có thể đuổi kịp tốc độ của cô.
Hai người chật vật nhanh chóng mang Đại thể lão sư đưa đến phòng giải phẫu thí nghiệm.
Chuẩn bị công cụ dạy học xong, hai người ngồi thẫn thờ trong phòng thí nghiệm trên tầng hai, không ai nói một lời.
Lận Tường đoán có thể Ôn Thu cũng giống như mình, cũng muốn nhân cơ hội này để tìm thi thể của Sở Tuyết Lâm ở lầu một, nghĩ tới đây, mặc dù vô cùng sợ hãi nhưng cậu ta vẫn phải đứng dậy để tìm kiếm thi thể Sở Tuyết Lâm, cậu ta phải nắm bắt cơ hội này.
Ôn Thu thấy cậu ta đứng lên cũng lập tức ngồi dậy, cắm đầu đi xuống dưới không nói một lời nào.
Lận Tường nhìn thấy thân thể cô ta run rẩy, nghĩ thầm, hà cớ gì cứ làm khó mình vậy chị gái?!
Mà sao mình cũng làm vậy chứ?!
Nghĩ như vậy, nhưng chân cậu ta thì vẫn bước nhanh xuống dưới.
Hạ Bạch và Hoa Hạo Minh đã nói cho cậu ta biết, rất có khả năng là nữ thi ở đối diện cửa phòng chứa thi thể số 4, có thể Ôn Thu cũng sẽ bắt đầu từ cái rõ ràng nhất này, cậu ta nhất định phải nhanh hơn Ôn Thu mới được.
Lận Tường đè nén sợ hãi và nước mắt vào lòng, bước nhanh đuổi theo bóng người trước mặt, vượt qua Ôn Thu ở chỗ cửa phòng chứa thi thể số 1.
Ngay khoảnh khắc cậu ta bước qua cô một bước, hai mắt đột nhiên mở to.
Không biết lúc nào trong tay Ôn Thu đã có thêm một sợi dây kẽm, siết chặt vào cổ cậu ta, cô ta nghiêng người nhìn Lận Tường, khuôn mặt chỉ thấp dưới bả vai cậu ta.
Lận Tường liều mạng nới lỏng dây kẽm ra, nhưng ngay từ đầu cậu ta không phòng bị, bỏ lỡ mất cơ hội, sợi dây kẽm lại cực kỳ nhỏ, siết thật sâu vào da thịt, cậu ta làm thế nào cũng mở không ra.
Cậu ta có thể cảm giác được tay Ôn Thu đang run rẩy, nhưng khí lực lại cực lớn, ánh mắt đang nhìn cậu ta cũng vô cùng lạnh lùng, nếu đặt đôi mắt đó lên nhân thể tiêu bản chắc chắn sẽ rất hợp.
“Ta sẽ trói cậu trong phòng chứa thi thể số 1, không muốn chết thì phối hợp một chút.” Cô ta nắm lấy dây kẽm kéo lui về phía sau.
Dây kẽm siết ra một vòng máu tươi, Lận Tường gần như không thể thở nổi, chớ nói chi là nói chuyện, đành phải đi theo cô ta từng bước một lui về phòng chứa thi thể số 1.
Đi ngược vào phòng chứa thi thể, không nhìn thấy ở phía sau có gì. Trong cơn đau đớn, cậu ta lại nghĩ đến lời Hạ Bạch nói, phòng chứa thi thể số 1 chứa những thi thể tương đối mới.
Lùi lại từng bước một, cuối cùng đụng phải một cái giường.
“Ngồi xuống, nằm xuống.” Ôn Thu nói, sợi dây kẽm lại siết chặt vào da thịt thêm một chút nữa.
Lận Tường đành phải nghe lời, ngoan ngoãn ngồi xuống, cậu ta biết Ôn Thu muốn trói mình lên trên giường.
Vừa ngồi xuống, cậu ta đã nhận ra mình đang ngồi trên một cái tử thi. Toàn thân cứng đờ, vẻ mặt khẩn cầu nhìn về phía Ôn Thu.
Cứ đánh cậu ta một trận cũng được, nhưng cầu xin chị gái đừng cột vào tử thi ở trên giường.
Đáp lại cậu ta là một cú huých khuỷu tay thật đau.
Lận Tường choáng váng ngã xuống giường, cậu ta có thể cảm giác được hai tay hai chân của mình đều bị trói ở trên thành giường, sợi dây quanh cổ cũng bị trói chặt vào giường, dán chặt vào tử thi ở phía dưới.
Dường như cậu ta cảm thấy có thứ gì đó thở ra từ miệng của thi thể dưới cổ mình, da gà nổi lên, lông tơ trên người cậu cũng bắt đầu dựng đứng, bây giờ ngay cả âm thanh cậu ta cũng không phát ra được, cũng không thể thở nổi.
Bỗng bên trong phòng chứa thi thể u ám có chút ánh sáng lập lòe.
Điện thoại di động trong túi cậu ta vừa rơi xuống đất, Hạ Bạch gửi tin nhắn tới nên mới có tia sáng này xuất hiện.
Hạ Bạch: [ Dừng lại! ]
Hạ Bạch: [ Đừng đi kiểm tra thi thể Sở Tuyết Lâm. ]
“Ngừng, dừng lại… Đừng đi…” Lận Tường nhìn về phía bóng lưng Ôn Thu biến mất, nói.
Nhưng Ôn Thu hoàn toàn không nghe được giọng nói yếu ớt không rõ ràng của cậu ta, mà cho dù cô ta có nghe được cũng sẽ không dừng lại.
Cô ta bước từng bước về phía phòng chứa thi thể số 4.
Trên thực tế, dựa theo kế hoạch ban đầu của cô, hôm nay sẽ không mạo hiểm đi tìm thi thể Sở Tuyết Lâm. Nếu kéo dài thêm một ngày nữa là cô có thể chờ được Hoa Hạo Minh chết, lúc đó phần thưởng trò chơi sẽ là của cô.
Nhưng mà, khi đó Hoa Hạo Minh chết, em trai của cô cũng chết vào lúc một hai giờ đêm nay.
Trước sáng nay, cô vẫn chưa nghĩ đến việc thay đổi kế hoạch, dù tối qua nhìn thấy cảnh tượng đó, ký ức nào đó ùa về khiến cô mất ngủ cả đêm.
Cô nhất định phải nhận được phần thưởng của trò chơi. Chỉ cần cô cầm được một món vũ khí có thể giúp mình sống sót trong trò chơi, mọi thứ ở thế giới thực đều không thành vấn đề, cô chỉ cần vài phút là có thể siêu việt hơn cả cha mẹ mình, trở thành một người mà bọn họ chỉ có thể ngẩng đầu nhìn.
Thế nhưng….
Sáng hôm nay, Ôn Đông sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, nhìn thấy cô thì lại mỉm cười.
Nó nói: ” Không sao đâu, ổn rồi….. Em đã trở thành một cô gái giống như chị rồi.”
Cô mắng nó, bảo nó đừng nói nữa, rồi điên cuồng khóc.
Ôn Đông nhìn chằm chằm vào những giọt nước mắt trên mặt cô, cuối cùng lộ ra vẻ mặt đau khổ, “Chị, đến tột cùng thì cái gì đang che mắt chị vậy? Nếu như chị không nhìn thấy, vậy chị có bao giờ nghĩ xem tại sao bố mẹ lại ủng hộ chị học kinh tế quản lý và vui vẻ đồng ý cho em học y?”
Mùi formalin nồng quá, Ôn Thu không ngăn được nước mắt mình rơi. Cô cắn chặt môi để ngăn tiếng nức nở tràn ra khỏi miệng mình.
Bây giờ cô ấy muốn nhận được phần thưởng của trò chơi, cái giá cô phải trả để đi đến bước đường này thật sự quá đắt, những thứ hi sinh cũng quá nhiều.
Bọn cô đã tìm được một chuỗi manh mối gần như hoàn chỉnh, ngoại trừ nhân vật chính trong câu chuyện là Sở Tuyết Lâm, nhất định trên người Sở Tuyết Lâm có manh mối then chốt, ai tìm ra trước sẽ có cơ hội nhận được phần thưởng của trò chơi lớn hơn.
Cô bước tới chỗ nữ thi ở phòng chứa thi thể số 4 kia.
Đây chính là nhân thể tiêu bản cô hoài nghi nhất, Mạnh Thiên Hữu đã nói với cô rằng, sau khi thi thể được trường y xử lý qua, khi vớt ra khỏi Formalin và ngay cả khi chúng được dùng làm nhân thể tiêu bản, những thi thể đó cũng sẽ không mặc quần áo vì chúng được dùng để nghiên cứu học tập, còn nhân thể tiêu bản này thì không chỉ có thể nhìn ra được giới tính là nữ, mà còn mặc váy.
Quá kỳ quái.
Rất có thể đó chính là Sở Tuyết Lâm.
Chắc chắn dưới váy có giấu dị dạng của cô ta.
Ôn Thu không chút do dự dùng dao giải phẫu vừa trộm giấu đi để cắt một đường lên váy thi thể, chiếc váy thô cứng trượt xuống khỏi thi thể.
Nương theo ánh sáng trên điện thoại di động, hai mắt Ôn Thu nhìn nhân thể tiêu bản trước mặt mình không chớp mắt, cô muốn nhìn xem bí mật dưới chiếc váy đó đến tột cùng là cái gì.
Nhưng đó chỉ là một nhân thể tiêu bản hoàn chỉnh hết sức bình thường.
Không thể nào!
Trong mắt Ôn Thu xuất hiện vẻ bối rối, đây chắc chắn chính là Sở Tuyết Lâm, thi thể này hẳn là phải có dị dạng mới đúng.
Nếu như thi thể này không phải Sở Tuyết Lâm, vậy Sở Tuyết Lâm ở đâu?
Chắc chắn Sở Tuyết Lâm ở ngay tại phòng chứa thi thể số 4 này, chỉ có khả năng bị nguyền rủa thì những người đi vào phòng chứa thi thể mới bị dị hoá đam mê, mới khiến bọn họ nổi điên, mới hại chết họ được. Mà khả năng lớn nhất chính là, rất có thể đó là nơi bọn họ không thể tránh tiếp xúc bằng mắt được.
Còn nơi nào khác ở trong phòng chứa thi thể số 4 này phù hợp điều kiện đó hơn nữa?
Nhất định chính là thi thể này.
Nhất định chính là nó!
Đúng vậy! Dị dạng có thể ở một chỗ không dễ nhìn thấy, bọn cô đoán Sở Tuyết Lâm hẳn là kiểu dị dạng thiếu hụt, có thể là ở trên cơ thể cô ấy.
Cô không thể chấp nhận được việc đây không phải là Sở Tuyết Lâm, vậy nên đã điên cuồng tìm kiếm hết thảy những chứng cứ có thể chứng minh đó chính là Sở Tuyết Lâm.
Đúng vậy, nhất định nó đang ở trong cơ thể cô ấy! Bọn họ bắt đầu với tư cách là sinh viên ngành y học lâm sàng, trường đại học này yêu cầu bọn họ phải tham gia vào các lớp học giải phẫu con người vào mỗi buổi chiều, ngoài việc nói cho bọn họ biết tòa nhà giải phẫu thí nghiệm có vấn đề, thì việc để bọn họ học giải phẫu mỗi ngày còn có thể giúp bọn họ vào những thời khắc mấu chốt.
Bây giờ chính là thời khắc mấu chốt đó.
Đáng tiếc, cô chưa bao giờ nghiêm túc khi tham gia lớp giải phẫu, chứ đừng nói gì đến việc mổ xẻ trong lớp. Trong bóng tối, con dao giải phẫu điên cuồng vung vẩy trong hỗn loạn.
Tiếng sấm chớp và mưa như che đi hết thảy mọi tiếng động khác, thỉnh thoảng có tia sét lóe lên thật dữ tợn.
“Bộp.”
Có thứ gì đó vừa đập vào mặt cô, thứ đó ở trong thân thể nữ thi này.
Dinh dính, trơn ướt, nằng nặng, còn mang theo mùi tanh nồng nặc.
Khi Ôn Thu kịp phản ứng thì vật kia đã biến mất vào trong bóng tối cực kỳ nhanh, giống như so với cô còn gấp gáp và điên cuồng hơn.
Cô ngơ ngác đưa tay sờ lên mặt mình, sờ đến một tay chất lỏng dinh dính.
Cách nhà xác không xa truyền đến động tĩnh, có tiếng rung chuyển xen lẫn tiếng dao đâm sắc nhọn.
Bên trong thi thể ngâm Formalin ở phòng chứa thi thể số 4, hình như tiếng động phát ra từ trong một chiếc hộp sắt lớn trông giống như quan tài, nhưng lại giống từ một nơi càng sâu hơn.
Vừa rồi cô sốt ruột giải phẫu nhân thể tiêu bản, dùng cả hai tay, điện thoại rơi trên mặt đất, nơi đó u ám tối tăm, cô nhìn không rõ, cũng không dám đưa mắt tìm kiếm những điều mình chưa biết trong bóng đêm mờ tối.
Cô run rẩy xoay người sờ lên điện thoại.
Đầu tiên, cô chạm vào những mẫu thân thể tiêu bản mà mình vừa mổ xẻ, từng mảnh từng mảnh tiêu bản chất đống trên mặt đất, rồi cô lại chạm vào một bàn chân, đó là một tiêu bản nam thi cách nữ thi này không xa.
Ngón chân khô cứng của thi thể trong tay cô bỗng nhúc nhích.
“A! A a a a!!!”
*****
“Lận Tường! Lận Tường! Cậu ở đâu?”
Khi Lận Tường sợ hãi đến đỉnh điểm, cậu ta nhịn không được suýt ngất đi, từ trong tiếng thét chói tai tràn ngập sợ hãi bỗng bắt được tiếng Hạ Bạch gọi mình.
Nước mắt cậu ta lại rơi.
Lúc vừa mới bị Ôn Thu trói lại, cậu ta có cảm giác tử thi dưới thân mình đang hô hấp, có thể là lúc hoảng sợ đại não sinh ra ảo giác, nhưng lúc tiếng thét chói tai vang lên, cậu ta cảm giác hô hấp đó nhất định là thật, trên gáy cậu ta đã ẩm ướt, tử thi kia đang thở ở sau gáy cậu ta, cũng có thể là nó đang nhìn cậu ta.
Thế nhưng cậu ta không thể tránh thoát được dù chỉ là một chút, toàn thân mềm nhũn, chỉ có thể thân mật nằm trên thi thể kia.
Cậu ta sợ chết khiếp, thực sự là sợ chết khiếp chứ không hề khoa trương hay cường điệu chút nào.
Đúng lúc này cậu ta nghe tiếng Hạ Bạch gọi.
Hạ Bạch lại một lần đến tìm mình.
Lần này còn đáng sợ hơn lần trước không biết bao nhiêu lần.
Hạ Bạch nhất định là thiên thần được ông trời phái xuống giúp mình.
Nếu Hạ Bạch là con gái, dù cậu ta có táng gia bại sản cũng cưới về nhà làm vợ.
Hạ Bạch tiếp thêm sức mạnh cho cậu ta, cậu ta liều mạng vùng vẫy tay chân bị cột chặt, dùng hết sức lực liều mạng quyết tuyệt với thi thể bên dưới, trước nay cậu ta chưa bao giờ chật vật sợ hãi đến thế.
Giường ở phòng chứa thi thể số 1 là loại giường khung sắt đơn giản, chất lượng không thể nói là tốt được, rất nhẹ, dù có dùng hết toàn lực, dù có tính luôn cả cái tử thi bên dưới thì nó cũng chỉ kêu cót két và lắc lư, đồng thời tạo ra những âm thanh chói tai vì ma sát trên sàn nhà.
“Ở đây, Hạ Bạch, tôi ở đây….”
Rất nhanh Hạ Bạch đã nghe được tiếng cậu ta, cậu vội vàng chạy vào phòng chứa thi thể.
“Hạ Bạch, Hạ Bạch.” Âm thanh Lận Tường như vỡ vụn, cậu ta khàn giọng gọi cậu.
Hạ Bạch: “Đừng vội, tôi đang mở.”
Nước mắt Lận Tường tuôn như mưa, thân thể cậu ta cũng cứng đờ, cố gắng tránh xác chết dưới người càng xa càng tốt, “Có hô hấp, thật sự có hô hấp, xác chết vùng dậy, Hạ Bạch xác chết đó đang vùng dậy, thật đấy…… Tôi sắp chết rôi! A a a…..!”
Hô hấp Hạ Bạch thật nặng, nghe tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài, trong đầu lại ong ong không ngừng, như thể sắp có chuyện gì đó xảy ra, nhịp tim cậu cũng cũng theo đó mà bắt đầu gia tăng tốc độ.
“Cởi trói xong rồi.”
Một giây sau, Lận Tường trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên.
“Rầm!”
Gió mạnh thổi tung những cánh cửa sổ đổ nát, mang theo cả gió, mưa và sấm sét vào phòng.
Âm phong cuộn những tấm vải trắng trên thi thể trong phòng lên khoảng một hai giây, những cái xác cũng lộ diện dưới ánh sáng của tia chớp vừa lóe lên, khuôn mặt tím tái, mí mắt sụp xuống, hai tay cứng đờ duỗi thẳng bên thân, nhìn như thể một giây sau nó sẽ đứng dậy vậy.
“Cậu có nhìn thấy không! Bọn họ động, động, động đậy! Làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ Hạ Bạch?” Lận Tường vừa cùng tử thi tiếp xúc thân mật, vừa thoát ra đã bị nhiều tử thi như vậy dọa cho choáng váng, “Tim tôi đập thật nhanh.”
Hạ Bạch nhìn chằm chằm những thi thể nằm trên giường trong phòng, nuốt một ngụm nước bọt, cậu che ngực, “Tôi cũng thế.”
“Vậy, vậy chúng ta nhanh lên!”
Giống như lần trước, hai người cực kỳ ăn ý nhìn nhau một cái, Lận Tường rống to: “Ba, hai, một! —— chạy đi!”
“A a a….!” Lận Tường cả đêm bị tra tấn sợ hãi khủng khiếp, cậu ta thét chói tai chạy về phía cửa, nước mắt tuôn ào ạt, hai mắt cũng đỏ hoe.
“A a a….!” Hạ Bạch kiềm chế suốt cả đêm, bây giờ giống như vừa được giải trừ phong ấn, ngay cả gia phả cũng không còn tác dụng, cậu điên cuồng chạy về phía đám tử thi trong phòng, mặt đỏ bừng vì hưng phấn.
Lận Tường chạy tới cửa: “….. ?”
“Ôn Thu!”
“Ôn Thu, chị ở đâu? Đừng đụng đến Sở Tuyết Lâm!”
“Bịch!”
Hoa Hạo Minh và Mạnh Thiên Hữu đẩy cửa phòng chứa thi thể số 4 ra, nhìn thấy Ôn Thu nằm rạp trên mặt đất hét lớn, vừa vặn nghe được tiếng động ngột ngạt và chói tai kia, đó là tiếng của một vật nặng rơi xuống đất.
Tiếng động này…. Hoa Hạo Minh đi vào phòng chứa thi thể số 4, hắn lập tức nhận ra, đó chỉ có thể là tiếng nắp hộp đen chứa nhân thể tiêu bản ngâm trong formalin rơi xuống đất.
Ôn Thu đang ở trong vùng ánh sáng của điện thoại di động, tất nhiên không có người nào khác mở ra hoặc là đẩy nó lên được.
Như vậy…..
Hoa Hạo Minh nín thở, cơ thể hắn cứng đờ, từ từ di chuyển đèn trên điện thoại qua.
Ánh sáng nhấp nháy chậm rãi di chuyển từ trên bức tường ố vàng và loang lỗ kia xuống phía dưới bức tường nọ.
Có thể nhìn thấy không phải là những chiếc hộp đen chất đống bên bức tường, mà là một chiếc được đặt dưới mặt đất, nắp hộp đen bị bật ra rơi xuống đất, bên cạnh là một đôi chân sưng vù trắng bệch đứng thẳng tắp.
Không biết là hô hấp của ai đang run rẩy, ánh đèn cũng rung chuyển theo, toàn bộ phòng chứa thi thể số 4 cũng đang chuyển động, chỗ nào cũng có thể nghe được tiếng xột xoạt.
Di chuyển ánh đèn lên trên, chất lỏng đang trượt xuống dưới bỗng đổi hướng, những nơi chất lỏng đi qua màu nâu cũng chuyển thành màu trắng, khô héo biến thành sưng vù.
Đôi mắt của ba người mở to, mở càng lúc càng to hơn, đồng tử bên trong cũng đang run rẩy, phản chiếu một đôi lại một đôi mắt khác, những đôi mắt đó như muốn chui vào chỗ sâu nhất trong mắt họ.
Trên người nữ thi này tựa hồ như đang xuất hiện sự sống, thân thể trắng bệch trơn ướt mọc ra đầy mắt, những con mắt đó nhao nhao mở ra nhìn chằm chằm bọn họ.
“Đây chính là Sở Tuyết Lâm, quả nhiên là cô ta bị dị dạng! Đây chính là bí mật của cô ta!” Ôn Thu khàn giọng kêu to, bao nhiêu sợ hãi trong thân thể đều bị cô gào cho bay đi hết, cô hưng phấn cười nói, “Tìm được rồi! Chúng ta đã tìm được chân tướng rồi!”
“Cẩn thận!!!”
Ôn Thu ngẩng đầu tìm giọng nói của Mạnh Thiên Hữu, nhìn thấy thần sắc hoảng sợ dị thường của cậu ta.
Cùng lúc đó, cổ cô cũng trầm xuống, có thứ gì đó lạnh lẽo cưỡi trên cổ cô. Ở trên vách tường đối diện có mấy nhân thể tiêu bản, trong đó có một tiêu bản thai nhi đã thành hình.
Bên tai cô vang lên âm thanh như khóc như cười cười, non nớt, lạnh lẽo và ai oán.
Theo âm thanh này, toàn bộ thi thể trong phòng chứa thi thể số 4 cũng bắt đầu chuyển động.
“A a a…! Hoa Hạo Minh! Cứu tôi!”
Mạnh Thiên Hữu liên tục lùi về phía sau, nhìn cái thai nhi đã chết mở mắt ra, đôi mắt đen sì đó đang nhìn Ôn Thu, cậu ta cũng hoảng sợ hô to: “Hoa Hạo Minh! Hoa Hạo Minh! Cứu cô ấy đi!”
Hoa Hạo Minh là người mạnh nhất trong lòng bọn họ, là người duy nhất có thể chiến đấu chống lại những thứ như xác chết sống lại quỷ dị này.
Quả thực Hoa Hạo Minh có cử động, hắn quả thực cũng đã đến gần tử thi vừa mới đứng lên bên cạnh, mặt hắn không chút biểu tình đi qua, cắn một cái vào thịt trên vai của xác chết đó.
Mạnh Thiên Hữu bị dọa cho ngã ngồi xuống đất.
Hội chứng pica.
Những xác chết dường như vẫn còn sống, sở thích của người chơi cũng hoàn toàn bị dị hóa.
Hạ, Hạ Bạch, Hạ Bạch!” Trong tình thế tuyệt vọng đó, người cậu ta có thể nghĩ tới chỉ còn Hạ Bạch.
“Hạ Bạch!” Lận Tường phát hiện tình huống có gì đó không đúng cũng đang gọi Hạ Bạch.
Cậu ta phát hiện Hạ Bạch không ở bên cạnh mình, vừa quay người lại đã trợn mắt há hốc mồm.
Hạ Bạch đưa hai tay ra, gương mặt đỏ bừng chạy về phía mấy tử thi.
Tử thi nọ vừa ngồi dậy đã bị Hạ Bạch ôm cổ, hưng phấn dán sát vào cổ nó cọ cọ.
Cọ cọ xong cái này, cậu lại kích động chạy tới dán vào một cái khác.
Dán xong cái này, cậu lại nhanh chóng chạy đến kéo một cái khác, cậu muốn chạm vào toàn bộ thi thể trong nhà xác này, thi thể nào cậu cũng muốn cọ một cái.
“A a a…. nhiều quá! Nhiều thi thể quá!” Cậu lật người lăn lộn trên hai cái thi thể vô cùng hưng phấn và thỏa mãn.
Lận Tường: “… ?”
Lận Tường: “???”
Lận Tường: “?????”
Lận Tường vẫn biết dáng dấp Hạ Bạch rất đẹp, đẹp đến mức khi cậu chú ý nhìn một người nào đó, sẽ khiến cho người đó nói không nên lời. Lúc vừa làm bạn tốt với Hạ Bạch, Lận Tường thường xuyên ở trong tình huống như vậy.
Thế nhưng, Hạ Bạch thường xuyên ở trong tình trạng tâm hồn lơ lửng tận chín tầng mây, đại não thường xuyên không nằm ở trong đầu, giống như một con búp bê mất hồn.
Lúc này, chắc chắn linh hồn của cậu đã trở lại, thật là chấn động lòng người, khiến cho người ta phải hoảng hốt cho những tử thi này/
Hạ Bạch vô dục vô cầu, siêu phàm thoát tục.
Cậu ta không hiểu.
Cậu ta đã thực sự rất sốc.
Đầu óc cậu ta muốn vắt chân lên cổ phi nước đại rời khỏi căn phòng này trốn đi ngay lập tức.
Những cái xác kia có lẽ cũng không thể nào hiểu được, khi bị Hạ Bạch cọ cọ dán dán lôi lôi kéo kéo, thi thể vốn cứng đờ giờ càng thêm cứng ngắc.
Một tia sét nổ tung, chiếu sáng trạng thái của đám tử thi lúc này, có hai cái tử thi bị Hạ Bạch dán sát vào, màu nâu xám trên mặt bỗng xuất hiện một mảnh phấn hồng.
Lận Tường: “?”
Cú sốc lần này khiến trong lòng cậu xuất hiện rất nhiều nghi vấn, thậm chí những nghi vấn này còn lấn át cả nỗi sợ hãi về cái chết vừa rồi.
Cái xác kia hô hấp dưới người cậu ta, khiến cậu ta suýt chút nữa đã tắt thở vì sợ, vậy mà bây giờ nó lại đang… Đỏ mặt?
“Hạ Bạch! Hạ Bạch!”
Tiếng hét xé lòng ngoài cửa đã gọi Lận Tường về hiện thực, cậu ta nhìn thấy Mạnh Thiên Hữu đang bị một bàn tay khô héo nắm lấy chân kéo về phía phòng chứa thi thể số 4.
Mạnh Thiên Hữu bị dọa đến mức cả khuôn mặt cũng vặn vẹo, móng tay hãm sâu vào khe hở trên mặt đất, khiến máu chảy rất nhiều.
“Hoa Ca đâu?!” Lận Tường chạy tới dùng sức nắm lấy cánh tay Mạnh Thiên Hữu kéo ra ngoài.
“Hắn đang gặm tử thi! Sở thích của bọn họ đã hoàn toàn bị dị hoá!”
Lận Tường: “?”
Trong nháy mắt đó Lận Tường đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói một câu: “Bà nó!”, cậu ta liều mạng kéo Mạnh Thiên Hữu ra ngoài.
Thế nhưng khí lực của đối phương quá lớn, vượt qua cực hạn của con người, thậm chí ngay cả Lận Tường cũng suýt chút nữa đã bị kéo vào phòng chứa thi thể số 4.
Mạnh Thiên Hữu phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, bên trong quá u ám, Lận Tường thấy không rõ chân của cậu ta như thế nào, chỉ có thể dùng hết sức mình để kéo cậu ta lại. Lận Tường cứ có cảm giác, nếu Mạnh Thiên Hữu bị kéo vào đó chắc chắn sẽ không sống nổi.
“Cứu tôi, cứu tôi…..”
Cơ bắp trên cánh tay Lận Tường bị kéo căng, gân xanh trên trán cũng nổi lên, cậu ta quát to một tiếng, dốc hết toàn lực, cuối cùng cũng kéo được Mạnh Thiên Hữu ra ngoài.
Lận Tường không kịp nhìn kỹ, kéo được Mạnh Thiên Hữu thì vội vàng chạy ra bên ngoài.
Nhưng chạy chưa được hai bước đã dừng lại.
Cửa phòng chứa thi thể số 3 đã bị phá tan tành, những Đại thể lão sư không hoàn chỉnh ở bên trong cũng vọt ra ngoài.
Hạ Bạch và Hoa Hạo Minh đã nói với cậu ta rằng, phòng chứa thi thể số 3 là nơi lưu trữ tạm thời các Đại thể lão sư đã được các lớp chuyên ngành dùng qua, bên trong đều là những thi thể đã giải phẫu rồi.
Lận Tường nhớ lúc ở trên lớp giải phẫu thí nghiệm đã từng nghe giáo sư nói qua việc tách rời xương cốt, khi đó không lắng nghe kỹ, lúc này cậu ta mới thật sự cảm nhận được rõ ràng cái gì gọi là xương cốt tách rời.
Vị Đại thể lão sư đầu tiên lao ra đã cho cậu ta tự thân trải nghiệm.
Cánh tay lôi kéo Mạnh Thiên Hữu đau đến run rẩy, cuối cùng bất lực rủ xuống, ngược lại bị thi thể trong phòng chứa thi thể số 4 và Mạnh Thiên Hữu kéo vào trong một đoạn.
Lận Tường lảo đảo ngã xuống đất, nhìn thấy vị Đại thể lão sư lồng ngực trống rỗng kia ngày càng tới gần mình, từ cơ thể bị cắt xén không biết đã bị giải phẩu tàn phá bao nhiêu lần, thế mà cậu ta lại có thể nhìn thấy được suy nghĩ của nó.
Con người có thể tùy ý giải phẫu nó, vậy tại sao nó không thể giải phẫu con người?
Cậu ta lại bị kéo vào một đoạn.
Cậu ta nhìn thấy đám tử thi ở phòng chứa thi thể số 1 cũng ra tới, Hạ Bạch đang ở phía sau đuổi theo bọn chúng.
Nhìn thấy Tống Minh Lượng đang thò đầu ra chỗ góc tường trên hành lang thăm dò, đôi mắt đó lóe lên thứ ánh sáng vàng lạnh lẽo, cậu ta hưng phấn quan sát mọi thứ xung quanh, ngo ngoe muốn động thủ.
Lận Tường nhìn thấy Ôn Đông vốn nên nằm ở trên giường, nhưng không biết vì cái gì cũng xuất hiện ở đây.
Lại nhìn thấy Ôn Đông cứng ngắc đi tới trước mặt Ôn Thu không một tiếng động, cậu ta ngồi xổm xuống kéo tóc và da mặt cô, nhìn không rõ biểu tình của cậu ta như thế nào.
Lại nhìn thấy Hạ Bạch cho Hoa Hạo Minh đang ăn tử thi một bạt tai.
Nhìn thấy những tử thi trong phòng chứa thi thể số 2 cũng ra tới.
Tiếng sấm rền vang, trong bóng tối mờ ảo, những đam mê của con người điên cuồng vặn vẹo, nhấn chìm lý trí, che đậy lòng người. Tử thi tràn tới mãnh liệt, bi thương phẫn nộ như thể sắp nhấn chìm cả sinh cơ.
Lận Tường tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nhìn thấy Hạ Bạch đánh Hoa Hạo Minh giữa đám thi thể hỗn loạn, cậu ta có chút muốn cười, nhưng trong lòng lại càng muốn khóc nhiều hơn.
Cậu ta biết bọn họ đã thất bại, có lẽ bọn hắn phải chết ở chỗ này.
Trước đó Hoa Hạo Minh đã nhiều lần kể cho bọn họ nghe về sự khủng khiếp và tàn khốc của trò chơi, lúc đó cậu ta vẫn một mực gật đầu, cảm thấy mình đã hiểu, nhưng kỳ thật lại không hề cảm thụ được gì, bây giờ cậu ta mới chính thức lĩnh hội được trò chơi đáng sợ đến mức nào, chỉ cần phạm sai lầm, cậu ta sẽ không còn cơ hội sống nữa.
Cậu ta lại bị kéo vào đi một đoạn, Đại thể lão sư trước mặt cũng đi theo.
Lận Tường nhìn thấy Đại thể lão sư đưa tay về phía ngực mình, cậu ta vốn định nhắm mắt lại, nhưng ngón tay rủ xuống lại đụng phải tờ giấy trong túi, cậu ta chợt nhớ ra đó là trấn thi phù Hạ Bạch cho mình.
Hạ Bạch đánh không lại Hoa Hạo Minh thì làm sao bây giờ.
Trước khi chết, Lận Tường nhìn hai người kia và nghĩ như vậy, cậu ta giơ lên một tấm trấn thi phù, dán lên trán Đại thể lão sư.
Đây là việc cuối cùng cậu ta làm trong đời, để không cô phụ tấm lòng thành của Hạ Bạch.
Tay Đại thể lão sư dừng ở ngay trước ngực cậu ta.
Cánh tay đau nhức đến mức cậu ta phản ứng có chút chậm chạp, nhất là khi cậu ta đang chờ chết, có ý thức phong bế cả năm giác quan, mãi cho đến khi nghe được tiếng Mạnh Thiên Hữu lo lắng gào thét cậu ta mới kịp phản ứng.
“Lận Tường! Lận Tường! ! Còn nữa không! Cứu tôi!”
Lận Tường mở mắt ra, khiếp sợ nhìn Đại thể lão sư không nhúc nhích trước mặt mình. Lúc Hạ Bạch cho cậu ta trấn thi phù, Hoa Hạo Minh đã nói qua, trừ khi người vẽ bùa có được kỹ năng trong trò chơi, nếu không thì cái trấn thi phù này coi như vô dụng, dù cho ở thế giới hiện thực hữu hiệu thì ở đây cũng vô hiệu.
Chủ yếu là cậu ta nhận lấy tâm ý của Hạ Bạch, nhưng vẫn coi nó là thứ vô dụng.
Nhưng nó hữu dụng!
Nó thật sự hữu dụng!
Trên đời này, điều khiến cho người ta phấn chấn nhất chính là tìm được một chút hi vọng sống từ trong tử địa, cái này đã giúp cậu ta bộc phát hi vọng và sức mạnh lớn lao, cậu ta dùng một tay lật người lại, dán một tấm trấn thi phù lên trán thi thể đang kéo Mạnh Thiên Hữu.
Vẫn hữu dụng.
Lận Tường kích động đến mức vội vàng dán tất cả trấn thi phù có trong túi mình lên trán những thi thể muốn kéo cậu ta đi giải phẫu, thế nhưng vẫn không đủ, tử thi ở trong bốn phòng chứa thi thể nhiều vô kể, tất cả đều đang lao về phía bọn họ.
Toàn thân Lận Tường run lẩy bẩy, nhưng cậu ta vẫn cố gắng giữ cho bản thân mình tỉnh táo.
Đầu tiên, cậu ta thừa dịp Hoa Hạo Minh không chú ý, đạp hắn đến chỗ hai cái thi thể đang muốn chạy tới, Hoa Hạo Minh lập tức hành động, một chân gạt ngã một cái xác giẫm ở dưới chân, đồng thời ôm lấy một cái khác cúi đầu gặm.
Sau đó, cậu ta đóng cửa phòng chứa thi thể số 4 lại, ngăn những tử thi khác ở bên ngoài.
Cửa bị nện ầm ầm, cậu ta nghe mà chấn động, cơ thể cũng khẽ run lên một chút, cậu ta biết mình cản không được hai phút đồng hồ, vậy cho nên đã cố gắng hết sức để tìm một cơ hội sống sót.
Điều cấp bách nhất bây giờ là phải ngăn chặn những tử thi này. Có thể trên người vẫn còn trấn thi phù Hạ Bạch cho, vậy nên cậu ta đã vội vàng đi lục soát.
Điều căn bản nhất chính là tìm ra chân tướng. Không biết điện thoại của ai rơi trên mặt đất lóe lên chút ánh sáng yếu ớt, nương theo chút ánh sáng đó, cậu ta nhìn thấy nữ thi mọc đầy con mắt kia.
“Đó là Sở Tuyết Lâm? Nhiều mắt như vậy không phải là dị dạng của cô ta sao? Không phải chúng ta đã tìm được chân tướng rồi sao?”
Lận Tường kích động thốt ra.
“Không phải, cái này…. Đó là lừa dối.”
Giọng nói của Mạnh Thiên Hữu đã vô cùng yếu ớt, Lận Tường nhìn sang, lúc này mới phát hiện một chân của cậu ta đã không còn, máu tươi chảy đầy đất.
Cậu ta sắp không chịu được nữa.
Thiếu niên mười tám tuổi này trước đó kiêu ngạo, hư vinh và ích kỷ, nhưng bây giờ cậu ta đang khóc, máu tươi không ngừng tuôn ra ào ạt khỏi thân thể cậu ta, nhìn vô cùng tuyệt vọng và đáng sợ.
Cậu ta vẫn cố gắng hết sức nói cho Lận Tường biết sự thật, muốn ký thác trên người Lận Tường một tia hi vọng mong manh.
Nếu như là trước đó, cậu ta cũng sẽ coi đó là dị dạng của Sở Tuyết Lâm, nhưng trước khi vào đây, nghe được suy luận và phân tích của Hạ Bạch, lại dùng phủ định để loại trừ, cậu ta đã hiểu ra.
Thứ kia ở trong trò chơi này có thể hiểu là đại diện của tảo xanh, còn Sở Tuyết Lâm là cá cóc, những con mắt này cũng không phải là dị dạng của cô ta, mà là của người khác….. Đó là ánh mắt của những người khác chăm chú nhìn trộm ở trên người cô ta, những cái nhìn đó biến thành những con mắt sinh trưởng ở trên người cô ta, không bao giờ có thể trốn thoát, tránh né hay xua đuổi.
“Hạ Bạch…..” Cậu ta không còn khí lực cũng như trí lực để suy nghĩ gì nữa, có lẽ chỉ Hạ Bạch mới biết được đáp án.
“Hạ Bạch, thích những thi thể, tại sao….. Đêm đầu tiên…”
Lận Tường hiểu cậu ta muốn nói cái gì, Hạ Bạch thích những thi thể, vậy sao đêm đầu tiên cậu ấy không lộ ra, thậm chí còn cùng cậu ta đi tìm Hoa Hạo Minh.
Những tử thi bên ngoài đập vào cửa càng ngày càng mãnh liệt hơn, cậu ta lảo đảo nhớ lại một chi tiết, tối hôm qua tay Hạ Bạch cứ luôn thò vào trong túi, giống như là đang chạm vào thứ gì đó vậy.
“Rầm!”
Lận Tường bị đám thi thể ở phía sau cánh cửa đụng cho nhào về phía trước, cậu ta lảo đảo suýt chút nữa đã té ngã, cậu ta thuận thế chạy đến bên cạnh Hạ Bạch, đè cái người còn muốn đuổi theo tử thi xuống đất rồi bắt đầu lục lọi tìm kiếm.
Đầu tiên, cậu ta tìm được một xấp trấn thi phù, ném cho Mạnh Thiên Hữu hơn phân nửa, lại tìm được một cuốn sách nhỏ ố vàng, phía trên có hai chữ viết tay “Gia phả”.
Lận Tường nhớ mặt sau của cuốn sách này, ngày nhập học, Hạ Bạch ôm một cái túi văn kiện trong suốt, bên trong có cuốn sách nhỏ này.
“Hạ Bạch! Hạ Bạch! Cậu nhìn này! Đây là gia phả của cậu, cậu mau tỉnh táo lại đi!” Lận Tường gần như áp sát cuốn gia phả vào mặt cậu, lại nhịn đau nhanh chóng lật cho cậu xem.
Huyết chỉ ấn trong gia phả nhanh chóng lướt qua mắt Hạ Bạch, hết cái này đến cái khác.
Mùa đông đó ông nội qua đời, sân nhà cũng vắng tanh.
Cậu không muốn hạ táng ông nội, vậy cho nên mới giữ ông lại trong phòng, ngày ngày nói chuyện cùng ông.
Ông nội đã từng nói, nhà bọn họ là một nơi phong thủy bảo địa, ông đã tìm kiếm cả đời mới tìm được bảo địa này.
“Nếu không con nhìn thử xem, Hỉ Thần nhà chúng ta đã nhiều năm như thế mà vẫn không mục nát?”
Đây là một nơi phong thủy bảo địa, cho nên ông nội sẽ ở với cậu lâu thật lâu. Cậu vẫn luôn giữ ông nội ở trong phòng, mỗi ngày nói chuyện với ông một chút, giúp ông trả lời tin nhắn trong nhóm Wechat, cứ thế, mọi chuyện vẫn giống như trước đây, như thể không có gì thay đổi cả.
Mãi cho đến khi cậu nhìn thấy vết thi ban trên người ông nội.
Cậu đã mua cho ông một cỗ quan tài.
Đêm hôm đó, cậu ngồi một mình trong sân thật lâu, lại đào Hỉ Thần nhà bọn họ ra, viết gia phả lên cuốn sổ cũ kỹ này, cậu cho bọn họ danh phận, để bọn họ và ông nội để lại thủ ấn bằng máu của cậu.
Cậu không còn gia đình nữa nên sẽ tạo ra một gia đình không bao giờ chia cắt, một đại gia đình thật tốt đẹp.
Những dấu tay màu đỏ ngòm ấy cứ lắc lư trong mắt cậu, cậu nhớ tới bộ dáng của Hỉ Thần mỗi khi đồng hành cùng cậu, có người còn đẹp hơn cả minh tinh điện ảnh, có người thì lại rất anh tuấn, có người thì tóc đã bạc trắng, nhưng bọn họ vẫn muốn dựa vào trên người cậu.
“Hạ Bạch! Cậu tỉnh lại đi! Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với Sở Tuyết Lâm?!” Thanh âm của Lận Tường chẳng khác nào như tiếng sấm chấn động bên tai cậu.
Chuyện gì xảy ra?
Sở Tuyết Lâm?
Hạ Bạch ngẩng đầu thì nhìn thấy nữ thi kia mọc đầy con mắt trên thi thể, cô ta hé miệng gào rít, như thể sắp nổ tung.
Hạ Bạch nhìn chằm chằm cô ta, cuối cùng trong tâm trí hỗn độn của cậu cũng chậm rãi xuất hiện rất nhiều hình ảnh.
Cô cúi đầu đọc sách trong thư viện, tựa như đang nhẹ giọng đọc, miệng khẽ nhếch lên.
Tay cô nâng hoa đậu Hà Lan lên, cúi đầu khẽ ngửi, miệng và mũi như chìm vào trong cánh hoa.
Cô mặc áo khoác trắng chụp ảnh, tay che miệng giống như khóc lại giống như cười.
Những đại thể lão sư bị khâu kín miệng.
“Ném, ném tôi lên người cô ta! Hoặc là lên cái giường trước mặt cô ta.” Hạ Bạch dùng sức lắc đầu, cậu nắm chặt lấy cánh tay Lận Tường.
Trước mặt bọn họ bây giờ còn có mấy tử thi đang xông lại.
Mạnh Thiên Hữu nằm trên mặt đất, dù cho có trấn thi phù thì cũng sắp bị tử thi bao phủ.
Sau lưng Lận Tường có ba bàn tay khô héo đang cào vào da thịt cậu.
Cậu ta không hỏi tại sao, vì cậu ta tin tưởng Hạ Bạch vô điều kiện, dù người cậu ta đang đau đến không nói nên lời.
Cậu ta không để ý đến mấy cái tử thủ đang xé rách lưng mình, cậu ta nâng cánh tay cốt nhục tách rời lên, ôm lấy Hạ Bạch hơn 50kg, cơ bắp kéo căng khiến cho máu tuôn ra như suối, trên trán cũng nổi đầy gân xanh, mồ hôi chảy ròng ròng, cậu ta đã dùng hết sức bình sinh và niềm tin tuyệt đối vào Hạ Bạch để ném cậu qua.
Hạ Bạch ôm chặt lấy thi thể Sở Tuyết Lâm, ngón tay thì móc vào con mắt ở sau lưng cô ta.
Cảnh tượng hai cha con Tống Minh Lượng cậu nhìn thấy đêm đó bỗng xuất hiện trong đầu, cậu lựa chọn hành động giống như Tống Minh Lượng, tiến vào bên trong miệng nữ thi.
Hết chương 21.