Chương 56: 050820 – Kêu Cứu

 

Chương 56: 050820 – Kêu Cứu

 

Thực ra thì trí nhớ của con người không tốt lắm.

 

Nếu không có chức năng ghi lại ký ức thì sẽ không ai biết Du Phùng và Ngôn Dương đã từng đánh nhau lúc năm tuổi vì mô hình xe đua phiên bản giới hạn, chính hai người bọn họ cũng sẽ không nhớ. Hoặc là cùng nhau lựa chọn quên đi một cách ăn ý.

 

Nhưng hiện tại Du Phùng bị ép ở trong hình hài trẻ con của Ngôn Dương, dùng tầm nhìn của người lùn, nhìn bản thân mình lúc năm tuổi nắm chặt một mô hình xe đua phối hai màu xanh đen không buông tay.

 

Ít ai muốn nhìn lại khoảnh khắc mất mặt của mình, hai cậu bé miệng còn hôi sữa, một người mím chặt môi nhìn người kia cười toe toét.

 

Đấm qua đá lại, đuổi nhau chạy tới chạy lui, thật sự chẳng có gì thú vị, hiện trường đánh nhau chẳng khác gì chó mèo cào cấu lẫn nhau.

 

Nói tâm trạng Du Phùng không phức tạp là giả.

 

Ngôn Dương nói cho Du Phùng đi vào ký ức của mình, điểm khởi đầu thời gian của ký ức này lại là thời thơ ấu ngây thơ của bọn họ. Bắt đầu từ khoảnh khắc Ngôn Dương xuất hiện trong cuộc đời Du Phùng.

 

Nhìn bản thân từ góc nhìn của Ngôn Dương là một cảm giác rất kỳ diệu — hình ảnh hắn trong cái nhìn của người khác thật mới mẻ, nhưng lại vô cùng quen thuộc trong từng cử chỉ, lời nói và nụ cười của Ngôn Dương, đó đều là những điều hắn đã từng quen thuộc.

 

Du Phùng biết, đó là những ký ức hắn đã mất — ký ức về Ngôn Dương.

 

Ký ức đang ùa về. Hắn đổi góc nhìn để xem cả hai người cùng lớn lên, hắn ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của bánh quy từ trong bếp, Ngôn Dương ôm hộp bánh mới ra lò, đi qua một con sông nhân tạo dài ngoằn ngoèo, đến bờ bên kia, gõ cửa sổ nhà Du Phùng.

 

Cửa sổ đó là của phòng sách, Ngôn Dương gõ nhẹ vào kính vài cái, không lâu sau, cửa sổ được mở ra, thiếu niên tóc đen đứng bên trong cửa sổ nhìn Ngôn Dương.

 

“Cho cậu nè.”

 

Chiếc hộp vẫn còn hơi ấm trong lòng Ngôn Dương, được đưa đến tay Du Phùng. Những việc vụn vặt như thế này xảy ra ở mọi ngóc ngách trong quá trình trưởng thành, thật ra bản thân Du Phùng không thích bánh quy việt quất lắm, mùi vị đó đối với hắn quá ngọt, nhưng hắn lại đặc biệt thích quá trình Ngôn Dương đưa hộp bánh đến tay mình, dáng vẻ tươi cười đó, sự chân thành và thói quen được trao tận tay.

 

Du Phùng xem từng trang nhật ký trong ký ức của Ngôn Dương, phát hiện ra ngày quyết định đến thành phố Cass cũng chỉ là một ngày bình thường.

 

Nhưng một trang nhật ký nào đó của Ngôn Dương ở thành phố Cass, lại không bình thường như vậy —

 

“Trái tim tôi cứ bồn chồn không yên.”

 

“Cậu ấy ít nói, cậu ấy trầm tĩnh, cậu ấy thích mặc đồ đen.”

 

“Có lẽ tôi có thể làm bạn với Du Phùng cả đời, nhưng tôi hiểu rõ, đó tuyệt đối không phải là điều mình muốn.”

 

“Tôi thích Du Phùng.”

 

“Tôi muốn ở bên cậu ấy. Kiểu người yêu ấy.”

 

Ngôn Dương gõ từng chữ, hắn đọc từng chữ, trái tim tan nát từng mảnh, hắn không phân biệt được cảm xúc đang dâng trào trong lòng lúc này là của Ngôn Dương hay là của chính mình.

 

Du Phùng nhớ lại, sáng sớm ngày Ngôn Dương viết nhật ký này, bọn họ đang chuẩn bị đến trang viên Lê Minh.

 

Và ở vùng biển phía sau trang viên Lê Minh —

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

“Viên cuối cùng này, cậu có muốn không?”

 

“Chúng ta là gì của nhau?”

 

Hắn đã hôn Ngôn Dương, nghiền nát viên kẹo chanh mà Ngôn Dương thích ăn, trộn lẫn với tâm ý của mình đưa vào khoang miệng ấm áp ấy.

 

Khoảnh khắc đó, thậm chí Du Phùng cảm thấy từ nay về sau, ánh nắng mùa hè trên thế gian sẽ luôn rực rỡ như vậy. Nhưng bọn họ lại chẳng kịp nói lời tạm biệt.

 

“Quảng trường đông người quá, lát nữa em đợi anh ở đây nhé.”

 

Từ đó về sau, Ngôn Dương không bao giờ quay trở lại.

 

Khoảnh khắc pháo hoa nở rộ, hắn bị tước đoạt thói quen mười mấy năm — hắn đã quên mất Ngôn Dương, như thể bề ngoài không hề hấn gì, nhưng bên trong thì như bị rút mất một chiếc xương sườn.

 

Du Phùng bị rút mất xương sườn, tính tình thay đổi rất lớn, mà bây giờ hắn mới nhận ra, những trò đùa không đúng lúc, sự ngang ngược tưởng chừng như cởi mở đó, hóa ra đều không phải là của hắn.

 

Những cảm xúc bắt chước vụng về này bám trên bề mặt các cơ quan nội tạng, tích tụ trong năm năm, dần dần nội hóa thành xương cốt, Du Phùng cứ ngỡ đó vốn là một phần của mình.

 

Hắn cố chấp sống theo hình bóng của người đó, như thể làm như vậy, cuộc sống mới không giống như có điều gì thiếu hụt.

 

Du Phùng chưa bao giờ thỏa hiệp. Hắn không ngừng tìm kiếm, không ngừng đấu tranh với những hoang mang mơ hồ trong đầu.

 

Nhưng thực tế, nếu Ngôn Dương không xuất hiện trở lại, những nỗ lực cả đời của Du Phùng cũng chỉ là lặp lại quá khứ.

 

Du Phùng nghe thấy tiếng kêu cứu không trọn vẹn, nghẹn ngào trong cổ họng Ngôn Dương, nhìn thấy chính mình đứng dưới giàn nho không quay đầu lại. Hắn cảm thấy thật khó thở.

 

Ký ức từ lễ hội pháo hoa đến việc chuyển đổi ký ức trong viện nghiên cứu diễn ra đột ngột, có lẽ không phải là chuyển đổi đột ngột, mà bản thân sự việc đã xảy ra bất ngờ.

 

Du Phùng như đang nhai một miếng kẹo cao su không thể nhai nát trong mùa hè, giữa vị ngọt thanh mát trong khoang miệng, răng nanh đột nhiên cào rách khoang miệng, một luồng máu tanh nồng tràn ngập, hắn bị số phận bóp chặt quai hàm, ép hắn nuốt cục máu mủ thối rữa này xuống.

 

Nuốt xuống rồi, trước mắt bị một màu đỏ tươi bao phủ.

 

Hắn đến hiện trường cái chết của Lê Nhược.

 

Ngồi trên một chiếc ghế lạnh lẽo cứng nhắc.

 

Khi Du Phùng nghe thấy tiếng máy khoan quay với tốc độ cao, hắn đột nhiên nhận ra, đêm hôm đó lúc bị ảo giác, người thần trí mơ hồ, đồng tử giãn ra, không phải Lê Chỉ, mà là Ngôn Dương.

 

Người đang kêu cứu trong nụ hôn của hắn là Ngôn Dương.

 

“Cứu tôi…”

 

Ngôn Dương chưa bao giờ đứng dậy khỏi chiếc ghế thấm đẫm mồ hôi lạnh của mình, tiềm thức của cậu ấy, chưa bao giờ ngừng kêu cứu.

 

Hết chương 56.

 

Chương 56: 050820 – Kêu Cứu

Ngày đăng: 27 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên