Chương 9: Trường Đại Học Y Hòa Bình (Phần 7)

Chương 9: Trường Đại Học Y Hòa Bình (Phần 7)

 

Tiết học này có cảm giác dài hơn ngày hôm qua rất nhiều, thậm chí hai người còn nhất thời quên mất chuyện khẩn trương vừa rồi.

Sau khi chuông reo, giáo viên lập tức rời đi, nhưng không có sinh viên nào trong lớp rời đi. Tất cả bọn họ đều lo lắng nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, lúc đó mới nhận ra, đã đến lúc giáo viên chọn người đi chuẩn bị.

Mỗi ngày sau tiết học buổi sáng, phụ đạo viên sẽ thông báo lên nhóm 2 sinh viên đi chuẩn bị cho lớp học giải phẫu buổi chiều, tin tức hôm nay cũng tới cực kỳ đúng lúc.

Phụ đạo viên: [ Hôm nay vất vả hai bạn Mạnh Thiên Hữu và Chung Tâm đi chuẩn bị cho lớp học buổi chiều. ]

Vừa nhìn thấy trong nhóm có tên con trai mình, suýt chút nữa Mạnh Tình đã ngã xuống đất.

Tiếp đó, bà vịn thành ghế đứng vững, vội vàng đi đến bên cạnh Mạnh Thiên Hữu, nắm chặt tay cậu ta, trong giọng nói còn mang theo lo lắng và sợ hãi, “Con trai, đừng lo lắng, mẹ sẽ đi thay con, mẹ sẽ vì con…..”

Mạnh Thiên Hữu nhíu chặt hai hàng chân mày, không nói gì.

Mạnh Tình tựa hồ như đang an ủi chính mình, cũng là đang an ủi Mạnh Thiên Hữu, “Không sao, không có chuyện gì, chẳng phải hôm qua Tống Minh Lượng đi cũng không có chuyện gì sao?”

“Có nên nói cho bà ấy biết không?” Lúc ăn cơm trưa, Lận Tường hỏi Hoa Hạo Minh.

Mạnh Tình còn tưởng rằng Tống Minh Lượng không có việc gì, không biết hai người hôm qua đi chuẩn bị công cụ dạy học đều dị thường. Lúc này, đôi mắt nặng nề ẩn sau mái tóc dày cắt ngang trán của Tống Minh Lượng còn đang trộm nheo mắt nhìn bốn phía xung quanh.

Không biết có phải vì bóng tối và ánh sáng điên cuồng dâng trào bên trong đôi mắt đó hay không, mà dường như bây giờ nó khác hẳn trước đây, như thể có bóng ma đang rình mò con mồi đằng sau đôi mắt ấy.

Hiện tại mới chỉ có một ngày mà thôi.

Hoa Hạo Minh lắc đầu, “Bà ấy sắp vào rồi, bây giờ có nói cho ấy biết cũng chỉ làm cho bà ấy càng thêm hoảng loạn, dễ xảy ra chuyện hơn.”

Cũng giống như ngày hôm qua, giữa trưa bọn họ đều không quay lại ký túc xá, tất cả đều đi theo Mạnh Tình đến tòa nhà giải phẫu thí nghiệm.

Trên đường đi, Hoa Hạo Minh căn dặn Mạnh Tình: “Cô phải đeo găng tay và khẩu trang thật kỹ, toàn bộ quá trình không được tháo ra, mắt cũng đừng nhìn loạn xung quanh, nhanh chóng chuẩn bị kỹ càng mọi thứ xong thì đi ra ngoài.”

Buổi sáng lúc ba người thảo luận, Lận Tường đã đưa ra hai khả năng, có thể nơi đó là nguồn gốc của một thứ không sạch sẽ nào đó, hoặc cũng có khả năng là quỷ ám. Hoa Hạo Minh cảm thấy nguồn ô uế rất khó xảy ra, nhưng chuyện quỷ nhập vào người lại rất khó phòng tránh, nhưng kết hợp với những lời Đới Lương Viễn nói, rất có thể là bọn họ thật sự gặp quỷ, hoặc là một loại ô nhiễm tinh thần nào đó.

Nguồn ô uế mà Lận Tường nói chỉ có thể dựa vào khẩu trang và găng tay, còn thứ không sạch sẽ ảnh hưởng tới tinh thần thì trước mắt không có biện pháp nào, chỉ có thể không nhìn vào nó.

 Mạnh Tình nhất nhất gật đầu, bà biết Hoa Hạo Minh là người đã từng ra khỏi trò chơi, vậy nên rất tin tưởng hắn.

Bà nắm lấy tay con trai do dự lề mề trong chốc lát, sau đó cùng Chung Tâm đi vào.

Mạnh Thiên Hữu đứng ở đó nhìn bóng dáng gầy gò của bà đi càng ngày càng xa, hai tay đút trong túi quần nắm chặt thành nắm đấm.

Hạ Bạch cũng không ngừng nhìn theo. Lận Tường thấy trong mắt cậu có sự ao ước, lại bắt đầu cảm thấy đau lòng.

Cậu ta biết Hạ Bạch không có cha mẹ, chỉ có ông nội sống nương tựa lẫn nhau, về sau, vào mùa đông năm lớp mười hai, ông nội cậu cũng qua đời, từ đó cậu không còn người thân nào nữa. Nhìn thấy một người mẹ tốt như vậy, lúc nào cũng sẵn sàng mạo hiểm vì con, nhất định là cậu rất ước ao.

Lận Tường nói: “Hạ Bạch, tôi sẽ ở bên cạnh cậu, cậu phải coi tôi là anh ruột đó.”

Vẻ mặt Hạ Bạch có chút mờ mịt.

Hoa Hạo Minh: “……”

Có phải hắn vào cái trò chơi này để xem trò vui không?

Mạnh Tình so với Tống Minh Lượng còn nhanh hơn, không đến nửa giờ đã ra khỏi phòng giải phẫu thí nghiệm. Mạnh Thiên Hữu vẫn luôn im lặng, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng của bà mới động đậy, cậu ta vội vàng chạy tới đón bà.

Mạnh Tình ôm thật chặt con trai vào lòng, hốc mắt cũng đỏ lên, “Không sao, không có việc gì, mẹ không sao.”

Tống Cường kinh ngạc nói: “Không có việc gì chứ?”

Ôn Đông và Ôn Thu cũng rất khó hiểu, mãi cho đến tận bây giờ, rõ ràng là nhà xác có vấn đề, nhưng liên tiếp hai nhóm người đi vào thì lại không có chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ bọn họ đi sai hướng rồi?

Ôn Thu dò xét Mạnh Tình một lát, lại nhìn về phía Tống Minh Lượng, nhìn thấy cậu ta cũng đang nhìn Mạnh Tình như mình, ánh mắt chuyên chú tĩnh mịch.

Cô vô ý thức nhíu mày, đây không phải là ánh mắt Tống Minh Lượng nên có.

Bất quá, hôm qua Tống Cường không có đi thay cậu ta, hôm nay Mạnh Tình lại đi thay con trai mình, khó tránh khỏi sẽ ao ước, vậy nên ánh mắt như vậy cũng rất bình thường, phải không?

Ba người Hạ Bạch thì không yên tâm về Mạnh Tình một chút nào, hôm qua Tống Minh Lượng cũng nói như vậy.

Hoa Hạo Minh lại hỏi bà một vài chi tiết, những gì bà nói cũng không khác gì Tống Minh Lượng đã nói, hơn nữa Hoa Hạo Minh còn căn dặn bà đừng nhìn lung tung, bà còn không nói được rõ ràng như Tống Minh Lượng.

Lận Tường cào tâm cào phế, “Rốt cuộc thì bên trong là cái gì vậy, tôi muốn đi vào xem ghê.”

Hạ Bạch lập tức nhìn về phía cậu ta, ánh sáng trong mắt cậu lập lòe.

Lận Tường ngượng ngùng cười, “Đừng sùng bái ca, ca đây chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi.”

“……”

Tiết giải phẫu buổi chiều không có gì ngoài ý muốn, vẫn là sân khấu của Hạ Bạch. Hạ Bạch giờ đây không chỉ trở thành người được yêu thích nhất lớp 2 Y học lâm sàng, mà còn là học trò cưng của giáo sư Lưu, nhìn giáo sư Lưu như kiểu, hận không thể xem Hạ Bạch là đệ tử thân truyền cuối cùng của mình.

Kết thúc lớp giải phẫu, lớp học cả ngày hôm nay cũng coi như kết thúc, theo những gì bọn họ đã bàn bạc tối qua, bọn họ sẽ đến nhà xác khám phá một chút.

Hoa Hạo Minh ngăn cản, phòng chứa thi thể quá quỷ dị, hai người đã đến đó hôm qua hiện tại cũng không bình thường, trước khi biết được đó là cái gì thì bọn họ không thể trực tiếp đi đến đó hết, nếu làm không tốt thì có khi toàn quân sẽ bị diệt.

“Trước tiên chúng ta cứ đến thư viện tìm kiếm manh mối đã, hiện tại chúng ta cũng không biết gì về trường y này cũng như vị trí, bối cảnh của nó. Bình thường trong thư viện sẽ sách báo và tạp chí, có thể giúp chúng ta tìm hiểu, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”

Hắn đánh trúng vào sự kháng cự với cái chỗ kia trong lòng mọi, vậy nên tất nhiên người chơi nào cũng đồng ý, chỉ riêng Hạ Bạch là cảm thấy có chút tiếc nuối.

Thư viện của trường y này là một tòa nhà bốn tầng hình khuyên, có thể nhìn ra năm đó là một thiết kế rất đẹp, nhưng bây giờ chỗ nào cũng thấy vết tích rách nát, mặt tiền đã bong tróc loang lổ, âm u đầy tử khí đứng lặng giữa màn đêm tăm tối.

 Bọn họ chia nhau ra hành động, có người đi tìm sách báo, có người đi tìm báo chí, có người đi đi dạo diễn đàn trường học, trường hợp đầu tiên có liên quan đến truyền thuyết sân trường kia đã xuất hiện từ năm ngoái.

Báo chí trong thư viện được sắp xếp theo ngày nên rất dễ tìm.

Hạ Bạch đã thật sự tìm được chuyện gì đã xảy ra năm đó, sinh viên đầu tiên đã tự sát sau khi đi chuẩn bị công cụ dạy học.

Phía cơ quan nhà nước nói là tự sát, khi ấy có một tờ báo cố ý đưa tin, nhưng miêu tả rất mơ hồ, cũng chỉ nói là sinh viên ngành y chịu áp lực lớn.

Hạ Bạch cầm tờ báo đi tìm Lận Tường đang tra cứu tư liệu trên máy tính, hai người dựa vào chuyện này tìm được rất nhiều nội dung có liên quan trên diễn đàn trường.

Trong đó có một tấm hình cho thấy sinh viên này thực sự có thể đã tự sát, người đó nhảy xuống hồ nước nhân tạo của trường, ảnh chụp cho thấy cảnh tượng sinh viên đó được vớt ra khỏi hồ nhân tạo.

Bức ảnh được chụp từ một khoảng cách tương đối xa, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy người bị bao phủ bởi một lớp tảo xanh dưới đáy hồ, lớp tảo xanh đó rất dày, nhiều đến mức trông như thể nó mọc ra từ cơ thể người đó vậy.

Trong đầu Hạ Bạch bỗng hiện lên hình ảnh đám tảo xanh mà cậu đã nhìn thấy trong hồ nhân tạo hai ngày nay, chúng yếu ớt du đãng dưới đáy hồ.

Lận Tường: “Lúc ấy trên mạng nói hắn ta bị ma quỷ trong nhà xác ám, vậy nên mới phát điên nhảy xuống hồ tự sát. Đáng tiếc là không nhìn ra được chi tiết gì nữa.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Chuyện này chỉ có thể tra được như vậy, còn những cái chết sau đó thì không có một tờ báo nào đưa tin, có thể là bị trường học chặn lại rồi.

Hạ Bạch vẫn tìm những bài báo trong đoạn thời gian đó xem, không chỉ có những bài báo sau đó, mà cậu còn lật xem những bài báo trước khoảng thời gian đó, không chỉ đọc những tin có liên quan đến sinh viên tự sát kia, mà những tin tức nào cậu thấy thú vị cũng đọc.

Trước ngày sinh viên đó tự sát một tuần, Hạ Bạch nhìn thấy một tin tức khá thú vị trên một tờ báo nhỏ, có liên quan tới những sở thích dị dạng.

“Chậc chậc chậc.” Lận Tường bên cạnh đột nhiên nói một câu: “Trường đại học Y cũng là dạng này à, còn có bài như vậy.”

Hạ Bạch ngẩng đầu, “Bài viết gì?”

Lận Tường nói: “Cái gì mà bí mật của phụ đạo viên đẹp nhất, vừa nghe đã biết không phải là bài biết đứng đắn gì.”

Hạ Bạch có chút mờ mịt, hỏi: “Không đứng đắn chỗ nào?”

Lận Tường nhìn khuôn mặt đẹp đến chói mắt và đôi mắt sạch sẽ của Hạ Bạch, thì sờ mũi một cái, nhanh chóng đóng lại bài viết bát quái mình cũng chưa đọc nhiều, “Không có gì, chỉ là….. Bọn họ chỉ lén lút bình luận về vẻ bề ngoài của phụ đạo viên thôi.”

“Sắp đến giờ tắt đèn rồi, chúng ta nên đi thôi.” Hoa Hạo Minh đứng ở cửa gõ gõ.

Hai người thấy đã mười một giờ rưỡi đêm, thời gian đọc báo nói chuyện phiếm trong thư viện an toàn luôn trôi qua rất nhanh.

Trước khi gặp những người chơi khác, Hoa Hạo Minh nói: “Đêm nay chúng ta đừng ngủ, cùng nhau quan sát Tống Minh Lượng, xem rốt cuộc thì cậu ta đã xảy ra chuyện gì.”

Hạ Bạch lắc đầu, “Quản lý ký túc xá nói sau khi tắt đèn thì không được ra khỏi phòng, hai người vẫn đừng nên đến làm gì, tôi nằm ở trên giường nhìn là được rồi, nếu có chuyện gì thì sẽ nhắn tin cho cho hai người.”

Hoa Hạo Minh nghĩ nghĩ, hiện tại còn không biết quy định sau khi tắt đèn không được ra ngoài có phải là tử quy hay không, vậy nên làm thế quả thật có chút mạo hiểm, “Được, có chuyện gì thì báo cho chúng tôi biết.”

Lận Tường đi theo, nói: “Tôi không ngủ, tôi sẽ ở bên cạnh cậu, cậu đừng sợ.”

Người chơi khác đã đứng ở cửa chờ bọn họ, trên đường trở về, bọn họ đã cùng nhau trao đổi những thông tin mình tìm được.

Trong thư viện trường y nhất định là có một số tạp chí y khoa, Mạnh Thiên Hữu và Ôn Thu thật sự tìm được một số tin tức có liên quan.

Mạnh Thiên Hữu nói: “Có một tạp chí đưa tin về quy định sử dụng nhân thể tiêu bản trong các trường y lớn, có một số nhân viên có liên quan của trường đã bí mật đầu cơ trục lợi bán lại thi thể và nội tạng con người. Trường đại học y Hòa Bình của chúng ta cũng có trong danh sách, chẳng qua không có việc lớn gì, chỉ nói là hồ sơ về nguồn gốc và cách sử dụng tử thi chưa đủ tiêu chuẩn.”

Lận Tường cả kinh, “Thật đúng như lời Hoa Ca nói, mua bán thi thể phi pháp?”

Hoa Hạo Minh tò mò, “Có nói mua về làm cái gì không?”

“Còn có thể làm gì nữa?” Tống Cường tích cực tham dự thảo luận, “Tôi tưởng tượng thôi cũng có thể nghĩ ra một ít, ví dụ như minh hôn trong truyền thuyết, còn có một số người có sở thích kỳ dị nữa, chắc chắn những người đó sẽ mua, tôi nói cho các cậu biết, những người có tư tưởng phong kiến ngu muội và những người có sở thích biến thái rất nhiều.”

Tựa hồ như Hạ Bạch nghĩ đến cái gì đó, cậu đột nhiên ngẩng đầu.

“Không đúng.” Ôn Đông nói: “Nếu như là đầu cơ trục lợi thì là bán đi, lẽ ra nên xảy ra vấn đề chỗ người mua chứ, sao người chết lại là người trong trường học?”

“Không phải nói nguồn gốc thi thể của cái trường này không rõ ràng sao?” Lận Tường bỗng nhiên kinh sợ, “Má ơi, không phải thật như tôi nói chứ, trong trường có người giết sinh viên hoặc giáo viên rồi làm thành Đại thể lão sư, những người bị hại này biến thành quỷ lưu lại trong nhà xác để trả thù những sinh viên đã sử dụng thi thể mình?”

Vậy mà nghe vào cũng thấy hợp lý thật.

Sau khi thảo luận suốt cả chặng đường, cuối cùng bọn họ cũng đã về đến ký túc xá.

Lúc này, đèn trong ký túc xá đã sắp tắt, mấy người không nói thêm gì nữa, ai trở về giường người nấy.

Trước khi đi, Hoa Hạo Minh vỗ vỗ vai Hạ Bạch, ra hiệu bảo cậu ban đêm nhớ quan sát Tống Minh Lượng.

Hạ Bạch gật đầu, sau khi về ký túc xá nằm ở trên giường mình, cậu ôm lấy gia phả cực lực chống lại cơn buồn ngủ.

Vào ban đêm, khí trời bắt đầu chuyển lạnh, không khí ẩm ướt dần dần trở nên nặng nề, độ ẩm giống như trong phòng tắm vậy.

Ôn Thu không biết là mình bị tiếng nước đánh thức, hay là vì không khí ẩm ướt khó chịu này làm cho tỉnh ngủ.

Cô trở mình, nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước rơi xuống sàn nhà.

Trong đêm tối, cô vô thức quay đầu nhìn về phía chiếc giường đối diện. Ánh sáng mờ ảo nhìn không rõ lắm, nhưng cô vẫn có thể thấy được nơi đó không có ai nằm.

Trong ký túc xá này chỉ có hai người là cô và Mạnh Tình, lúc này Mạnh Tình không có ở giường, trong toilet lại có tiếng nước, tất nhiên là Mạnh Tình đang ở trong phòng tắm tắm rửa rồi.

Nhưng không phải Mạnh Tình đã tắm trước khi ngủ rồi sao?

Ôn Thu cầm điện thoại lên xem, màn hình hiển thị hai giờ chín phút.

Hơn hai giờ sáng, Mạnh Tình vào toilet tắm rửa?

Tiếng nước chảy vẫn không ngừng vang lên, đêm khuya trong túc xá chỉ có tiếng nước bắn tung tóe, đối lập hoàn toàn với không gian yên tĩnh xung quanh, cảm giác quỷ dị đến lạ thường.

Ôn Thu có chút căng thẳng, nhưng sau đó đã nhanh chóng lặng lẽ ngồi dậy.

Cô hết lần này đến lần khác tự an ủi mình rằng, Mạnh Tình thích sạch sẽ, ban đêm lúc hai người trở về thì ký túc xá cũng sắp tắt đèn, chỉ có thể tắm rửa qua loa. Một người thích sạch sẽ mà tắm như vậy sẽ cảm thấy khó chịu, thế là lại đi tắm lại một lần nữa, chuyện này cũng rất bình thường.

Nhưng mà, cô vẫn không thể trấn an nổi mình.

Xế chiều hôm nay Mạnh Tình vừa mới từ trong nhà xác đi ra.

Cô lại nghĩ đến ánh mắt của Tống Minh Lượng nhìn Mạnh Tình khi bà vừa ra tới, cảm giác ớn lạnh từ đó lan ra khắp làn da nhớp nháp của cô.

Ôn Thu vuốt vuốt lên cánh tay mình, lặng yên không một tiếng động bước xuống khỏi giường, cô không mang giày, chậm rãi đi tới gần toilet.

Đã hơn hai giờ đêm, là thời điểm tối nhất trong ngày, trong trường học không có đèn, trong ký túc xá cũng gần như không thể nhìn thấy gì, cô dùng hai tay hai chân mò mẫm tiến về phía trước.

Tay sờ thấy quần áo nhớp nháp trên ghế, một chân đụng phải ghế dựa, một chân lại dẫm lên nước.

Kỳ thật toàn bộ cơ thể cô đều đang kháng cự việc tới gần toilet, toilet luôn là nơi bẩn thỉu và ẩm ướt, nhất là kiểu toilet như trong ký túc xá, kiểu kết hợp giữa phòng tắm và nhà vệ sinh lại với nhau, là nơi dễ có mấy thứ bẩn thỉu nhất.

Nhưng mà cô không thể không đi, cô muốn đến đó xem xem rốt cuộc thì Mạnh Tình làm cái gì ở bên trong, bà bị cái gì.

Cửa phòng tắm không đóng chặt, khe hở đủ rộng để cô có thể nhìn vào bên trong.

Ôn Thu cẩn thận ngồi xuống, hai mắt ghé sát vào khe cửa.

Phòng tắm ẩm ướt thoang thoảng mùi tanh.

Trời tối quá, hơi nước mờ mịt, trong phòng tắm cũng không có cửa sổ, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của một người đang ngồi xổm ở nơi đó.

Do dự mãi, Ôn Thu cẩn thận từng li từng tí ấn vào chiếc điện thoại giấu sau lưng mình, trong nháy mắt đó cô sững người ngay tại chỗ.

Không biết là cống thoát nước trong toilet bị nghẹt, hay là dòng nước bên trong chảy quá lâu, mà nước toilet đã tràn ra tới ngoài cửa.

Chân Ôn Thu giẫm lên một chút, ánh sáng từ điện thoại di động của cô chiếu lên một mảng đỏ như máu.

 

Hết chương 9.

Chương 9: Trường Đại Học Y Hòa Bình (Phần 7)

Ngày đăng: 2 Tháng năm, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên