Chương 79: Ngâm suối nước nóng (Phần 2)….
Hồ tắm hai người, nghĩa là hai người cùng ngâm hay nói cách khác là ngâm cùng Trứng bé con nhà anh?
Nhan Trinh không chút do dự đồng ý: “Được!”
Lận Dương Phong nhìn thấy phản ứng của Nhan Trinh, tâm tình có chút tế nhị, nhưng ở bên nhau cũng tốt.
Hai người đã giao ước với nhau, sẽ cùng nhau đi đến khu vực bể bơi dành cho hai người.
Nơi đó có suối nguồn nước nóng chảy ra, một số bể bơi hai người được mở ra theo kiểu chắp vá, khoảng cách giữa mỗi bể bơi hai người khá xa, cho dù hai cái ao ở ngay gần nhau, khách du lịch ở hai ao đó có nói chuyện cũng không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, điều này hoàn toàn đảm bảo được sự riêng tư của du khách.
Đến phòng bán vé dưới chân núi, Nhan Trình nói: “A Vân, em ở chỗ này chờ tôi.”
Lận Dương Phong đương nhiên gật đầu.
Nhan Trinh lập tức lấy phiếu mua hàng của hai người quẹt một cái.
Người bán vé tại phòng vé là một cô gái trẻ, khách du lịch bên ngoài đang xếp hàng dài và thời tiết khá lạnh, cô ấy không có tâm trạng tốt, nhưng dù vậy cô cũng phải cung cấp dịch vụ chất lượng phục vụ tốt.
Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng khác vang lên, đưa ra hai tấm phiếu thưởng tạm thời có giá trị âm bằng 0.
“Mua hai vé, hồ tắm hai người.”
Cô gái trẻ vô thức ngẩng đầu lên, vừa lúc cô tính nở nụ cười máy móc trên môi rồi nói: “Xin mời quý khách lấy vé, chúc quý khách vui vẻ”, nhưng cô chợt nhìn thấy một khuôn mặt như tranh vẽ, hình như vẻ đẹp đó đã vượt qua giới hạn của con người, nhưng lại không làm cho người cảm thấy xa lạ, khó tiếp cận.…
Lúc này, cô cảm thấy như không thể nói được nữa – Giữa lúc vô cùng bực bội mà được nhìn thấy một khuôn mặt như vậy đúng là cảnh đẹp ý vui.
Nhan Trinh thấy cô gái ngẩn người nhìn mình, anh chớp chớp mắt rồi lặp lại: “Mua hai vé, hồ tắm hai người.”
Lúc này cô gái trẻ mới cẩn thận phân biệt xem anh đang nói gì, hồ dành cho hai người? Nói chung, hồ bơi hai người là dành cho các cặp vợ chồng trẻ hoặc vợ chồng mới cưới, hoặc tình nhân, vị này trông đẹp như thế, không biết nửa kia của anh ta trông như thế nào nhỉ?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô gái cũng không lộ ra ngoài, chỉ đưa hai tấm vé như thường lệ rồi nhìn Nhan Trinh đi, lại nhìn thấy Nhan Trinh đi một mạch về phía Lận Dương Phong rồi đẩy xe lăn đi.
Lúc nhìn thấy chiếc xe lăn, trong lòng cô gái trẻ cảm thấy thật tiếc hận, một chàng trai đẹp như vậy sao có thể ở bên một người khuyết tật, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của “người khuyết tật” kia, cô không khỏi cảm thấy… ” Còn rất xứng đôi, chỉ là có chút đáng tiếc”.
Nhưng cô gái trẻ quay đầu nhìn lại, những người vốn xếp hàng phía sau Nhan Trinh đã giục cô phát vé, cô đành phải cúi đầu tiếp tục một mình phát vé, bóng dáng hai người đã biến mất.
Nhan Trinh đẩy Lận Dương Phong lên đường núi, bởi vì khu vực anh đi rõ ràng là bể bơi dành cho hai người nên thu hút sự chú ý của rất nhiều người, cả ngoại hình lẫn quan hệ có thể có giữa hai người, thật là thu hút ánh nhìn. Mãi cho đến khi bọn họ xuyên qua một cánh cửa nhỏ, chính thức tiến vào sân ngoài trời trên núi, nơi có hồ bơi hai người do một nữ phục vụ ăn mặc như cổ trang dẫn đường, những ánh mắt khác với đủ sắc thái mới ngừng dõi theo bọn họ.
Bước vào khoảng sân nhỏ, quả nhiên rợp bóng cây xanh và tràn ngập hơi nước, y như hình.
Ngoài ra còn có một ngôi nhà tre nhỏ phía sau bể nước nóng, rất tinh tế, từ cửa sổ mở nhìn vào bên trong, cũng sạch sẽ và ngăn nắp, có cảm giác rất đẹp và gần gũi với thiên nhiên.
Dù là Nhan Trinh hay Lận Dương Phong gì cũng đều thích cảm giác ở chỗ này.
Vẻ mặt Lận Dương Phong trở nên ôn hòa, mắt thường cũng có thể thấy được.
Nhan Trinh thấy Lận Dương Phong vừa ý, anh cũng rất vừa ý, híp mắt cười vui vẻ.
“A Vân, bây giờ chúng ta vào ngâm mình luôn hả?” Nhan Trinh hỏi.
Lận Dương Phong nhìn hồ nước nóng, ánh mắt chợt tối lại: “Ừ.”
Nhan Trinh gật đầu, vui vẻ đi vào căn nhà trúc nhỏ để thay đồ… Đi được hai bước, anh quay lại đẩy Lận Dương Phong cùng đi vào.
Lận Dương Phong: “…” Cậu nhìn quanh nhà, thấy căn nhà trúc lợp tranh chia làm hai gian, trong ngoài, liền tự mình quay xe lăn đi vào gian phòng bên trái.
Nhan Trinh hiểu ý Lận Dương Phong, đi về phía bên phải.
Ôi, thật ra anh vẫn không hiểu, sau này bọn họ sẽ cùng nhau tắm suối nước nóng, tại sao mỗi lần Trứng bé con thay quần áo đều tránh mặt anh, chẳng lẽ Trứng bé con cho rằng hai người không đủ thân thiết sao…
Thay quần áo xong, Nhan Trinh từ trong phòng thò đầu ra — Không biết Trứng bé con thay xong chưa?
Nhìn xong cũng không thấy gì, liền lẳng lặng nhìn về phía cửa, lúc này mới phát hiện khi mình thay đồ, Trứng bé con nhà mình đã ngâm trong hồ rồi, cậu cũng mặc bộ đồ giống như anh vậy.
Đúng vậy, hai người đều không mặc áo choàng tắm chuẩn bị ở đây, mà là bộ đồ ngủ do Chu Cửu Nương làm cho bọn họ, mỗi người chỉ có một bộ, nhưng tất nhiên là rất thoải mái, mặc dù áo choàng tắm ở đây cũng thuộc dạng chất lượng tốt, nhưng vẫn thua xa với bộ bọn họ đang mặc.
Nhan Trinh bước nhanh đến bể nước nóng, trước khi xuống còn từ bên cạnh nhìn xuống, thấy Lận Dương Phong đang cau mày nhắm mắt lại, tựa hồ đang nằm nghỉ ngơi, trên trán còn có chút mồ hôi, như thể có hơi nóng một chút.
Lận Dương Phong như nghe được động tĩnh của Nhan Trinh, ngẩng đầu lên, vừa mở mắt đã thấy Nhan Trinh nhúng đôi bàn chân trắng nõn gầy guộc của mình vào hồ nước để thử độ nóng, những giọt nước trong suốt rơi xuống cổ chân mảnh khảnh của anh, trong lòng Lận Dương Phong căng thẳng, con ngươi tựa hồ như càng trở nên tối tăm hơn, cậu không tự chủ được vươn tay, nắm lấy cổ chân trắng nõn chói mắt kia.
Nhan Trinh có chút khó hiểu nhìn xuống, mắt cá chân bị kéo nhẹ nhưng không kéo ra, ngược lại Lận Dương Phong còn nắm chặt hơn, Nhan Trinh cũng không thấy đau, chỉ là bị nắm như vậy có chút kỳ quái.
“A Vân?” Nhan Trinh không rút chân ra được, đành hơi cúi người, kề sát vào Lận Dương Phong, dùng tư thế quái dị này hỏi: “Sao vậy? Thả tôi ra.”
Đôi mắt Lận Dương Phong thâm trầm, cậu nhìn chằm chằm Nhan Trinh không chớp mắt.
Lông tơ trên người Nhan Trinh dựng đứng, nhưng anh nhanh chóng cho rằng đó là ảo giác, anh vẫn nở nụ cười dễ mến, dịu dàng dỗ dành: “Buông tôi ra đi, đứng thế này mệt lắm.”
Ba giây sau, Lận Dương Phong cuối cùng cũng buông mắt cá chân Nhan Trinh ra, Nhan Trinh còn tưởng rằng Trứng bé con nhà mình muốn nhanh được tắm chung với mình, đoán là nhiệt độ nước khá tốt, liền vọt tới — — Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể anh hoàn toàn chìm vào trong suối nước nóng.
Lận Dương Phong: “…” Nghẹn.
Bầu không khí vừa rồi đã biến mất.
Nhan Trinh lại đột nhiên ngẩng đầu lên, hất mái tóc ra sau hai lần đã khô hết, nhìn Lận Dương Phong nở nụ cười rạng rỡ.
“Nước thì tạm được, nhưng linh khí kém một chút.”
Lận Dương Phong bắt gặp đôi mắt trong veo của Nhan Trinh, tràn đầy sự thoải mái và hồn nhiên, như thể anh là cảnh vật trong sạch nhất trên đời, không chút thô tục.
Nhưng, làm sao không dính chút tục khí nào được chứ? Cậu không cho phép.
Nhan Trinh không biết Lận Dương Phong đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh Trứng bé con nhà mình có chút nặng nề, cũng không biết tại sao, anh thầm nghĩ, chẳng lẽ Trứng bé con không thoải mái à? Anh có nên dẫn Linh khí từ trong núi ra cho tràn đầy cả suối nước nóng để Trứng bé con tắm không? Vậy trước phải rút cạn nước trong ao đã…
Ngay lúc Nhan Trinh đang suy nghĩ lung tung không biết nên làm thế nào cho đúng thì đột nhiên, một bóng người nặng nề áp sát về phía anh.
Nhan Trinh nâng mắt.
Giây kế tiếp, trên môi truyền đến cảm giác đau đớn, khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia giờ phút này lại cách anh gần như vậy, gần đến mức hơi thở của hai người như hòa quyện vào nhau…
Đột nhiên hai mắt Nhan Trinh mở to.
Cái gì, cái gì vậy?
Hết chương 79.