Liên Hôn – Chương 1.

Chương 1.

 

Tống gia và Tần gia liên hôn.

Trước đây công việc kinh doanh của hai nhà hiếm khi xung đột gì, bọn họ vẫn luôn duy trì mối quan hệ không xa không gần. Lần này đại thiếu gia nhà họ Lý kế thừa gia tộc, mở rộng sản nghiệp gia đình sang những lĩnh vực khác, điều đó đã gây nên ảnh hưởng không nhỏ đến hai nhà Tần và Tống.

Người Tần gia rất kiêu ngạo, bình thường bọn họ rất khinh thường những phương thức liên hôn như thế này, nhưng bây giờ lại phải chịu khuất phục.

Thậm chí, vì để thể hiện mình xem trọng Tống gia, bọn họ còn đưa đứa con trong tộc mình ra.

Đó là cậu hai Tần Tri Tùng.

Tất nhiên là Tần Tri Tùng không thích chuyện này. Nhưng anh cả của hắn sau này sẽ kế thừa Tần gia, đối tượng kết hôn cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, em trai hắn thì lại đang đi học, cũng không thích hợp để kết hôn. Nhà chỉ có ba anh em, hai người kia thì không được, chỉ còn lại có mỗi mình hắn.

Bên Tống gia cũng thể hiện rõ sự chân thành của mình, liên hôn lần này, người được chọn là con trai cả nhà họ Tống.

 

Trước đây Tống Hoa là đối tượng ái mộ của không ít tiểu thư nhà giàu, vậy mà lần này anh lại muốn kết hôn với một thằng con trai.

Tần Tri Tùng xem cuộc hôn nhân này như một công cụ nhưng Tống Hoa thì lại không phải.

Gia đình thế gia cũng không nhiều lắm, ai còn xa lạ gì nhau.

Hai người thường xuyên gặp nhau trong một vài bữa tiệc chiêu đãi.

Nhưng cũng chỉ quen biết mà thôi, lần nào Tống Hoa cũng nhịn không được chú ý đến hắn nhiều hơn một chút.

Tần Tri Tùng cũng không có gì đặc biệt hơn so với những công tử nhà giàu khác, nhưng ở trong mắt Tống Hoa hắn lại là người độc nhất vô nhị.

Tống Hoa cũng không cố ý đến bắt chuyện với hắn, anh chỉ đứng xa xa mà nhìn.

Gia đình anh sẽ để cho anh và một người đàn ông ở bên nhau à? Tần Tri Tùng sẽ thích một người đàn ông như anh sao?

Tống Hoa thừa nhận trước mắt bản thân vẫn chưa có đủ năng lực để toàn quyền quyết định cuộc sống của mình, vậy nên anh cũng không dám dễ dàng nói chuyện yêu đương với ai.

Lần này là một cơ hội tốt.

Ngay cả khi công việc kinh doanh của gia đình gặp rủi ro, Tống Hoa cũng nhịn không được mà vui vẻ trong lòng.

Vào đêm tân hôn, Tần Tri Tùng thấy Tống Hoa ở trên giường của mình. Hắn nhíu mày, có chút không vui, “Anh có phòng riêng mà.”

Tống Hoa lại quỳ gối trên giường ôm cổ hắn.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Tống Hoa ghé vào bên tai hắn hỏi: “Cậu có nghĩ tới hôn nhân vô tính không?”

Tần Tri Tùng không từ chối đối phương cầu hoan, nhưng trong lòng hắn cũng không khinh thường.

Hắn không cảm thấy Tống Hoa có bất kỳ lý do gì để yêu cầu mình chủ động nằm ở dưới thân một người đàn ông cả, ngoại trừ lợi ích. Tống gia bị Lý gia nhắm vào nhiều nhất, hiện giờ chỉ sợ đã bắt đầu có chút nóng vội. Mặc dù Tần gia cũng gặp một ít phiền toái nhưng dù gì vẫn còn thừa lực.

Tần Tri Tùng trong lòng xem thường bộ dáng Tống Hoa bán đứng cơ thể mình để đổi lấy ích lợi, nhưng bản thân hắn cũng trầm luân trong đó.

Sáng hôm sau thức dậy, Tống Hoa cho rằng hai người sẽ có một khởi đầu tốt đẹp, vậy nhưng trong phòng chỉ còn lại một mình anh.

Sau đó, anh nhận được cuộc gọi từ người trong nhà, nói Tần gia đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều.

Đáng lý ra anh nên cao hứng, nhưng Tống Hoa lại thấy lòng mình thật lạnh lẽo.

Thương nhân mà, điều họ xem trọng nhất vẫn là lợi ích.

Tần gia chủ động hỗ trợ nhưng lại không đưa ra bất cứ yêu cầu gì, đúng là có chút không bình thường.

Có lẽ là muốn hoàn thành một loại trao đổi nào đó.

Đúng lúc mình và Tần Tri Tùng lên giường sao?

Nhớ lại thái độ có chút thờ ơ lạnh nhạt của Tần Tri Tùng tối qua, Tống Hoa đoán, có lẽ hắn đã hiểu lầm mình.

Phản ứng đầu tiên của anh là muốn nói rõ ràng với Tần Tri Tùng, Nhưng mà lúc cầm di động lên trong lòng anh lại do dự.

Nói cái gì bây giờ, không lẽ nói bản thân mình đã thích hắn từ lâu rồi sao.

Chưa bao giờ có bất kỳ biểu hiện gì về phương diện này, giờ lại đột ngột nói như vậy thì ai tin ? Chỉ sợ đối phương sẽ nghĩ rằng mình có nhiều suy tính và thỉnh cầu hơn thôi.

Tống Hoa thở dài, thả điện thoại lại lên bàn.

Nói cho cùng thì, vẫn là tối qua mình xúc động quá, cho rằng kết hôn rồi thì quan hệ của hai người sẽ xác định. Những việc đó bất quá là mặt ngoài, chỉ vì anh kinh hỉ với bất ngờ xảy ra nên đầu óc bị kẹp cửa.

Tối hôm đó Tần Tri Tùng trở về, Tống Hoa đang nấu cơm. Thấy hắn về, anh liền vui vẻ chào đón: “Vừa đúng lúc có thể ăn cơm được rồi.”

Tần Tri Tùng dừng ở cửa phòng bếp, dựa vào khung cửa nhìn Tống Hoa thả thịt mới cắt xong vào trong nồi.

Trên người Tống Hoa đeo một chiếc tạp dề, Tần Tri Tùng không nhìn thấy phía trước của anh, hắn chỉ chú ý tới dây tạp dề vòng qua eo nhỏ, cột thành nút thắt khá lỏng lẻo sau lưng anh.

Chỉ chốc lát sau suy nghĩ của hắn đã lạc lối.

Thịt tiếp xúc với nồi nóng phát ra những âm thanh xèo xèo mang tâm tư của hắn quay trở lại.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Hắn không rõ vì sao một đại thiếu gia như anh lại xuống bếp, nghĩ chắc đối phương lại có thỉnh cầu mới làm vậy, sắc mặt hắn bỗng dưng lạnh lùng hơn.

Tống Hoa bày thức ăn ra đĩa, định bê lên bàn cơm. Vừa mới xoay người đã thấy Tần Tri Tùng đứng ở cửa phòng bếp, anh không tự giác nở nụ cười.

Nhưng mà, anh còn chưa kịp nói gì thì Tần Tri Tùng đã đứng thẳng dậy, phủi phủi quần áo rồi nói, “Tôi ăn rồi, anh ăn đi.”

Nụ cười trên mặt Tống Hoa nhạt dần, nhưng anh vẫn hỏi đối phương: “Cậu quen ăn cơm sớm như vậy à?”

Tần Tri Tùng cũng không thèm nhìn anh, xoay người đi lên lầu, lời nói ra thể hiện sự xa cách giữa hai người bọn họ, “Không cần anh quan tâm.”

Tống Hoa cũng không bỏ cuộc chỉ vì một lần bị cự tuyệt.

Anh làm một bữa sáng thịnh soạn, cõi lòng đầy chờ mong ngồi ở bàn ăn chờ Tần Tri Tùng xuống lầu.

Cơm chiều làm muộn hơn giờ ăn của hắn, vì vậy bữa sáng phải làm sớm hơn, nhất định sẽ không bị bỏ lỡ.

Tần Tri Tùng ngửi được mùi thơm liền xuống lầu, lúc nhìn thấy Tống Hoa trong lòng hắn chỉ có buồn bực.

Tống Hoa còn nói: “Tôi đã cố ý chiên thịt xông khói cho cậu.”

Ai muốn ăn thức ăn anh ta nấu.

Tần Tri Tùng không muốn bị anh lợi dụng, cũng chán ghét việc anh kết hôn với hắn chỉ vì muốn mưu đồ thu lợi. Cho dù bản thân hắn kết hôn là để hợp tác, nhưng hắn cũng không thích anh lòng tham không đáy cứ liên tục đòi hỏi như vậy.

Tần Tri Tùng không thèm liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn lấy một cái. Hắn cầm áo khoác lên rồi lập tức ra khỏi nhà. Vốn dĩ một câu hắn cũng không muốn nói với anh, vậy nhưng lúc mở cửa ra vẫn nhịn không được nói một câu: “Tôi sắp bị muộn rồi, không ăn nữa.”

Ai lại không hiểu ra những lời đó có ý cự tuyệt.

Tống Hoa thở dài. Người này khó lấy lòng thật đó.

Trong nhà không có người giúp việc, tất cả mọi chuyện đều do Tống Hoa tự làm.

Lần đầu tiên trong đời anh nhọc lòng về những thứ vụn vặt như thế này, nhưng anh không cảm thấy phiền lòng mà ngược lại cảm thấy thật thú vị. Anh thích loại cảm giác trong nhà chỉ có anh và Tần Tri Tùng.

Sau này, thỉnh thoảng những lúc Tống Hoa không có việc gì cũng sẽ nấu cơm. Anh không cố tình đặc biệt lấy lòng hắn mà chỉ đơn giản hỏi đối phương một câu lúc hắn trở về: “Ăn cơm chưa?”

Có đôi khi hắn sẽ ngồi xuống cùng anh ăn cơm, nhưng phần lớn thời gian hắn sẽ đi thẳng về phòng.

Dần dần Tống Hoa cũng quen với bàn ăn chỉ có một mình anh ngồi, dần dần cũng cảm thấy bình thường.

Trong nhà vừa đổi một loại sữa tắm mới, sữa tắm này do Tống Hoa mua, nó có mùi trái cây rất ngọt ngào, Tần Tri Tùng không thích mùi hương này lắm.

Hắn tức giận nhìn Tống Hoa, “Mùi hương này thật khó ngửi, anh mua nó làm gì?”

Tống Hoa cảm thấy mùi hương đó rất thơm, nhưng lúc này cãi lại cũng không phải, anh tốt tính nói: “Dùng quen là được rồi.”

Tần Tri Tùng cầm sữa tắm ném vào thùng rác ngay trước mặt anh.

Sau đó Tống Hoa không còn quan tâm đến phòng của Tần Tri Tùng nữa, từ việc quét tước dọn vệ sinh, đổi khăn trải giường, thay đồ vệ sinh cá nhân mới…. Tống Hoa không động đến nữa.

Không phải vì trong lòng không vui do bị người ta nói, mà là sợ làm sai chuyện gì đó sẽ lại chọc cho Tần Tri Tùng bực mình.

Tần Tri Tùng lại cảm thấy đối phương bị mất mặt nên giận dỗi. Hắn lạnh nhạt nghĩ, có việc cần cầu xin người ta mà còn lớn lối như vậy, đúng là đại thiếu gia có khác.

Tống Hoa vẫn dọn dẹp mọi thứ trong nhà gọn gàng ngăn nắp, ngày nào cũng nấu cơm chờ Tần Tri Tùng về ăn. Những lúc nghỉ làm thì sẽ hẹn Tần Tri Tùng ra ngoài, chẳng qua là trước giờ lúc nào đối phương cũng từ chối.

Anh nghĩ mình làm vậy một ngày nào đó có thể đả động được Tần Tri Tùng.

Vậy nhưng loại suy nghĩ đó đã thay đổi sau một lần hắn uống rượu.

Tần Tri Tùng uống quá nhiều, lảo đảo bước vào nhà.

Tống Hoa đến dìu hắn, Tần Tri Tùng lại đẩy anh ngã xuống giường.

Tống Hoa không giãy giụa, ngược lại anh có chút kinh ngạc.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Tần Tri Tùng ngồi ở bên giường, hai tay ôm đầu. Tống Hoa cũng ngồi dậy, anh đang định nói chuyện với hắn, có lẽ là muốn giải thích một số chuyện hiểu lầm.

Nhưng lúc anh vừa nở nụ cười thì lại nghe Tần Tri Tùng nói: “Tôi nhận nhầm người.”

Nụ cười trên mặt Tống Hoa biến mất, anh bước xuống giường nhặt quần áo trên mặt đất lên mặc lại, giọng nói lại cực kỳ bình tĩnh, “Tôi đi pha cho cậu chút nước mật ong.” Sau đó rời khỏi phòng.

Không biết vì sao Tần Tri Tùng lại có chút hoảng hốt, nhưng hắn chỉ hé môi mà không giải thích gì thêm.

Hắn không nhận nhầm người, hắn chỉ không muốn để cho Tống Hoa biết mình khát khao anh ấy. Đối phương muốn dựa vào cuộc hôn nhân giả dối này để tìm kiếm lợi ích từ mình, nếu anh ta biết được suy nghĩ thật của mình không chừng sẽ dùng công phu sư tử ngoạm mất. Hắn không muốn bị người ta lợi dụng nên mới tùy tiện nói một câu: “Tôi nhận nhầm người.” Muốn lấy lý do đó để giải thích cho hành động tối qua của mình.

Nhưng hắn không biết đó lại là câu nói khốn nạn nhất.

Tống Hoa nghĩ, chẳng trách mình làm đủ kiểu mà Tần Tri Tùng vẫn cứ lạnh nhạt như cũ, thì ra là hắn đã có người trong lòng.

Ngay từ đầu anh đã làm chuyện vô nghĩa rồi.

 

 Hết chương 1.

 

Liên Hôn – Chương 1.

Ngày đăng: 11 Tháng tám, 2021

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên