Trầm Lạc – Chương 42.

 

 

Chương 42: THẦN LINH.

 

 

Ánh sáng của những ngọn lửa thiêu đốt thi thể người biến dị, ánh sáng lạnh lẽo của những khẩu súng năng lượng đốt cháy không khí, ánh sáng của những chiếc đèn pha sáng rực chiếu rọi khắp nơi cùng với khói thuốc súng nồng nặc đã vẽ bầu trời đêm thành một màu sắc mà con người chưa từng được thấy bao giờ.

 

Thậm chí, ở trong mắt bọn nhỏ, cảnh tượng như vậy có thể được gọi là “Lộng lẫy”.

 

Ngọn lửa cuồng nộ thiêu rụi một số người biến dị thành than đen, khói bốc cao cuồn cuộn, một số người biến dị khác lại giành lại sự sống từ trong biển lửa. Chúng nó kéo cơ thể bị đốt cháy đen của mình ra khỏi biển lửa, ngọn lửa bao quanh cơ thể chúng nó bỗng trở thành tấm áo giáp bảo vệ chắc chắn, chúng nó khàn giọng gào thét, những âm thanh phát ra từ cổ họng đó giống như tiếng kèn báo hiệu cuộc xâm lăng tàn khốc.

 

Những người biến dị bị ngọn lửa bao quanh đang lao thẳng về phía bức tường ngăn cách, tiếng gào cùng tiếng bước chân như thiên quân vạn mã. Đừng nói đến mấy bức tường cách ly trong doanh trại quân đội, ngay cả mấy vòng tường đồng vách sắt bên ngoài cũng chịu không được thế công kích như vậy.

 

Đột nhiên, tiếng ầm ầm vang vọng khắp nơi, người biến dị lao ra khỏi khu vực phía Tây, những binh lính nơi tiền tuyến bị nuốt chửng vào trong biển lửa, tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngừng, tất cả như bị cuốn vào máy xay thịt khổng lồ đang chạy với tốc độ cao.

 

Mấy phút sau, bức tường cách ly ở khu vực phía Nam cũng bị phá vỡ, mười mấy người biến dị có hỏa diễm bao quanh cơ thể cao đến bảy mét đang dẫn đầu lao ra ngoài, trên tay bọn chúng mọc ra tay, trên chân bọn chúng mọc ra chân, ngay cả trên đầu, vai, ngực, cũng mọc ra không dưới mười cái đầu — người biến dị bị chặt ra thành từng mảnh nhỏ đó đã “Hồi sinh” trở lại trên người bọn chúng, nơi nối liền các chi bị đứt lìa đó sáng rực ánh lửa màu đỏ sậm, máu bị thiêu đốt cháy đen không ngừng tuôn ra xối xả.

 

Ba đầu sáu tay cũng không đủ để miêu tả được hình dáng đáng sợ của bọn chúng.

 

Vũ khí của binh lính hoàn toàn không thể chống lại được bọn chúng, có lẽ chỉ có vũ khí được chế tạo từ ‘Lưu’ mới có thể chặt được đầu của chúng nó, nhưng một khi có người nào đó đến gần thì cơ thể chúng nó sẽ biến thành một vũng bùn loãng nóng rực tỏa ra mùi cháy khét tanh tưởi.

 

Trung tá Phỉ Lực trơ mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mặt mình, nhưng ông cũng đành bất lực. Tình hình quân sự ở đây đã được báo lên trên từ lâu, vậy nhưng viện trợ vẫn còn chưa tới, điều khiến cho người ta càng thêm tuyệt vọng hơn chính là, toàn bộ mạng lưới thông tin của Doanh trại 097 hình như đã bị cô lập về mặt vật lý, điều đó có nghĩa là, dù cho nơi này có xảy ra bất cứ chuyện gì thì thế giới bên ngoài cũng không hay biết.

 

Sau hừng đông, không, có lẽ chẳng chờ được đến hừng đông, người biến dị sẽ giết hết tất cả mọi người trong doanh trại này và biến một phần trong số đó thành người biến dị mới. Bọn chúng sẽ biến mất giữa hoang mạc này, hoặc cũng có thể sẽ lao đến doanh trại nhân loại tiếp theo.

 

Và Doanh trại 097 sẽ bị cát vàng bao phủ, bị hủy diệt tựa như vô số những thành phố khác đã bị hủy diệt trong hơn 400 năm qua, sẽ bị vùi sậu, ngủ yên dưới sự giết chóc.

 

Ở khu vực phía Đông, nơi tập trung nhiều người dân bình thường nhất, lúc này, lính đánh thuê đang nổi giận chỉa nòng súng vào đồng bào của mình, còn những người biến dị chưa bị giết chết thì điên cuồng tấn công người dân bình thường, đạn và những chùm sáng của súng năng lượng đan vào nhau, tạo thành một tấm lưới lớn đoạt mạng, có người tránh được nanh vuốt của người biến dị nhưng lại không thể tránh được những viên đạn không có mắt đó.

 

Một cậu bé nhìn thấy cảnh cha mình đầu một nơi thân một nẻo, cậu bé chỉ có thể trơ mắt nhìn người biến dị cao gần ba mét kia cầm đầu cha mình lên, bóp nát như bóp một quả dưa hấu, chất lỏng sền sệt của máu và não trộn lẫn vào nhau bắn ra từ bàn tay của người biến dị đó văng đầy mặt cậu.

 

Cậu bé chỉ mới được năm tuổi, nó sinh ra ở doanh trại 097, chưa bao giờ rời khỏi đây, nó vẫn nghĩ thế giới chỉ lớn bằng doanh trại 097, nó cũng chỉ mới nhìn thấy những sinh vật biến dị qua hình ảnh mà thôi.

 

Lúc này, cơ thể cậu bé đã hoàn toàn mất khả năng phản ứng, cậu mở to đôi mắt màu nâu, kinh ngạc nhìn người biến dị đang đến gần mình, ngay cả việc hét lên cho vơi đi nỗi sợ cậu bé cũng làm không được.

 

Đột nhiên, trong mắt cậu bé bỗng xuất hiện một chiếc bóng lớn tuyệt đẹp bay đến gần mình.

 

Cậu nhóc theo bản năng nhìn về phía chiếc bóng đó mà quên mất bản thân mình sắp bị người biến dị trước mặt xé nát.

 

Đôi cánh như pha lê đen phản chiếu trong ánh lửa, tựa như một dòng sông ánh sáng màu vàng, người mang đôi cánh đó — không, cậu bé không thể phân biệt được đó là người giống như mình hay là “Thần linh” mà thầy giáo đã từng nói qua, thầy đã nói, thần linh sống ở trên trời, vừa uy nghiêm vừa đẹp tuyệt trần, có sức mạnh vô bờ, khi chúng ta sắp chết, thần linh có thể giáng thế xuống trần để ngăn cơn sóng dữ — cậu bé nghĩ, nếu vậy người mang đôi cánh đó nhất định là thần linh rồi, trên má thần linh che kín những đường gân màu đỏ dữ tợn, răng nanh trắng sáng, mắt có màu vàng kim đậm, nhìn dáng vẻ cực kỳ khủng bố, nhưng cậu bé lại không cảm thấy sợ hãi chút nào, ngược lại, trái tim cậu bỗng tràn ngập khát khao và hy vọng.

 

Cậu bé nghĩ, thần linh đã đến cứu mình!

 

Một khắc khi người biến dị vồ lấy cậu bé, Nghê Vũ bay nhanh đến, đôi cánh xé toạc bầu không khí cháy khét và hôi thối, khi đôi cánh khép được một nửa, nó phát ra tiếng “lạch cạch”, móng vuốt mãnh thú sắc bén cắm thẳng vào đầu người biến dị, chỉ chớp mắt sau đó, cái đầu to lớn nhớp nháp của người biến dị đã bị kéo lìa khỏi cổ, dòng máu đen phun mạnh ra ngoài, đôi con ngươi thối rữa cũng rớt ra khỏi hốc mắt.

 

Cậu bé đứng sững tại chỗ như pho tượng, thất hồn lạc phách nhìn Nghê Vũ.

 

Nghê Vũ thu đôi cánh của mình lại, ném đầu người biến dị xuống đất, dùng chân dẫm nát nó.

 

Nghê Vũ rất muốn trấn an cậu bé một chút nhưng lại không dám động đậy, vì cậu biết bộ dáng của mình bây giờ trông đáng sợ như thế nào.

 

Nhưng điều cậu cảm thấy khó hiểu đó chính là, trong mắt cậu bé này lại không chút sợ hãi nào, ngược lại còn sáng ngời như ngọn lửa.

 

“Chú là thần linh phải không?” Rốt cục cậu bé cũng nói chuyện được rồi, giọng nói non nớt mang theo chút run rẩy.

 

“Thần linh?” Nghê Vũ cảm thấy thật bất ngờ và mới mẻ.

 

“Chú đúng là một vị thần!” Cậu bé bước nhanh về phía trước, duỗi đôi tay nho nhỏ của mình ra muốn chạm vào Nghê Vũ.

 

“Cậu bé, cháu không sợ chú à?” Nghê Vũ cúi đầu nhìn, chỉ thấy cậu bé đang cẩn thận chạm vào giáp cốt trên đùi phải mình.

 

Cậu bé lắc đầu, “Cảm ơn chú đã bảo vệ cháu.”

 

Tim Nghê Vũ mềm nhũn, cậu cảm thấy thật ấm áp, không chỉ có dịu dàng, mà còn có cả hi vọng — trong tai họa và đại nạn, hi vọng rất quý giá.

 

Nghê Vũ nhếch khóe miệng, cười với cậu bé, mặc dù dáng vẻ của cậu lúc này cười lên trông thật đáng sợ.

 

“Tôi phải đi bảo vệ những người khác.” Nghê Vũ nhìn thấy một người lính đang chạy về phía mình, cậu ngồi xổm xuống nói với cậu bé: “Cháu có thể tự lo cho mình được không?”

 

Cậu bé gật đầu lia lịa.

 

Ánh mắt người lính kia đầy vẻ đề phòng, súng năng lượng cũng chỉa thẳng về phía Nghê Vũ. Đôi con ngươi màu vàng đậm của Nghê Vũ đảo qua mặt hắn ta, “Trông chừng đứa bé này. Trung tá Phỉ Lực đang ở đâu?”

 

Tên lính đó ôm cậu bé lại, “Anh, anh là người biến dị?”

 

Nghê Vũ không trả lời mà lao nhanh về phía người lính đó, móng vuốt sắc bén đen kịt lạnh lẽo nhắm thẳng về hướng hắn ta đang đứng.

 

Tên lính nhắm hai mắt lại theo bản năng, nghĩ lần này mình chết chắc rồi, nhưng hắn ta chỉ cảm nhận được ngọn gió nóng rực xoẹt qua bên người mình, sau đó là một tiếng “Roẹt”, rồi có thứ gì đó bắn tung tóe  lên sau lưng hắn ta.

 

Người biến dị tập kích hắn ta đã bị xé rách vai phải, ngã xuống mặt đất máu me bê bết, chân tay vẫn còn đang run rẩy không ngừng.

 

Nghê Vũ nghiêng mặt sang một bên, ánh lửa cách đó không xa phác hoạ lên đường nét khuôn mặt cậu, đôi con ngươi màu vàng bỗng nhiên chợt xoay chuyển, uốn cong tựa vầng trăng khuyết.

 

“Tôi hỏi lại một lần nữa, trung tá Phỉ Lực hiện giờ đang ở đâu?”

 

Tên lính bị cảnh tượng vừa rồi dọa cho sợ đến run chân, suýt chút nữa đã quỳ xuống luôn rồi, hắn ta run rẩy nói: “Ở, ở bên ngoài bức tường cách ly khu vực phía Đông! Người biến dị đã đột phá bức tường cách ly ở khu vực phía Nam và khu vực phía Tây, chúng ta, chúng ta sắp chống đỡ không nổi nữa rồi!”

 

“Rẹt” một tiếng, Nghê Vũ mở rộng đôi cánh, tiếng kim loại vang lên chói tai kích thích màng nhĩ của tất cả mọi người, trên đầu cánh có những đốm sáng lập lòe tựa vì sao giữa đêm tối, giống hệt Phượng hoàng lửa trong tưởng tượng của mọi người trước khi đại nạn giáng xuống.

 

Trên đường đi, những người biến dị bị móng vuốt thú giết chết chỉ trong chớp mắt, máu và não của bọn chúng văng đầy lên người Nghê Vũ. Cậu chợt phát hiện, cơ thể bây giờ của mình có thể đối phó với những người biến dị bình thường rất dễ dàng. Thậm chí, ngay cả thị lực, thính giác, và cả trí tuệ của cậu cũng được cải thiện nhanh chóng trong khoảng thời gian ngắn.

 

Lúc này, bên ngoài bức tường cách ly ở khu vực phía Đông đã là cảnh tượng sinh linh đồ thán.

 

Khắp nơi trên cơ thể người biến dị mọc ra mấy chục cánh tay và chân, ngay cả trên đầu cũng có, nó vừa gào thét vừa tàn sát những binh lính nhỏ bé như kiến. Nghê Vũ lướt qua bên cạnh trung tá Phỉ Lực, cơ thể cậu bỗng nhiên biến đổi, bay vút lên không trung tựa như một tia chớp.

 

Phỉ Lực kinh ngạc gọi lớn: “Nghê Vũ!”

 

Nhìn từ không trung, dưới mặt đất máu đã chảy thành sông, thây đã chất thành núi, trên người quái vật mọc lít nha lít nhít tay chân và đầu lâu quấn vào nhau như một ngọn núi, chỉ cần chúng nó lao về trước mười mét nữa thì bức tường cách ly ở khu vực phía Đông sẽ sụp đổ.

 

“Roẹt — “

 

Đôi cánh phượng hoàng đã mở ra hết cỡ, Lưu đao cũng biến thành móng vuốt của Nghê Vũ, làn sương mù màu đen sáng lấp lánh tựa pha lê bao phủ toàn bộ cơ thể cậu.

 

Nghê Vũ lao xuống cực nhanh, tựa sao băng lướt qua bầu trời tăm tối rớt xuống hồng trần đau khổ.

 

“Oành — “

 

Lưu Đao vẽ ra một đường vòng cung màu đen cực lớn, sức nặng tựa ngàn cân giáng xuống đầu đám người biến dị đang gào thét, sóng xung kích mạnh kinh hoàng khiến cho mặt đất rung chuyển, người biến dị bị nghiền nát, vô số chân tay và đầu lâu đứt lìa khỏi cơ thể, văng tung toé ra bốn phương tám hướng như đạn pháo.

 

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều ngốc lăng đứng yên tại chỗ, còn những tên người biến dị chưa chết thì hình như cuối cùng cũng đánh hơi được mùi nguy hiểm, bắt đầu rút lui như thủy triều.

 

Cảnh tượng đó trong mắt Nghê Vũ tựa như những thước phim quay  chậm, Cậu dùng tốc độ ánh sáng quét về phía trước, chỉ trong chớp mắt đã đuổi kịp những người biến dị đang rút lui. Lưu Đao trên tay cậu vung lên chém xuống nhanh đến nổi chỉ thấy được tàn ảnh, tiếng chân tay gãy nát bay ra xung quanh vang vọng khắp nơi, chỉ chốc lát sau, cậu đã vượt lên trước đám người biến dị, chặn đường lui của chúng nó lại.

 

Trong đôi mắt đục ngầu thối rữa của những người biến dị dường như vừa hiện lên nỗi sợ hãi.

 

Nghê Vũ giương cao đôi cánh xé gió lao thẳng tới, Lưu đao chống lại lửa và cuồng phong tanh tửi, một lần nữa chém xuống đầu đám người biến dị đang chạy trốn, tiêu diệt bọn chúng.

 

Cuối cùng, tiếng gào thét cũng đã ngưng, cơ thể người biến dị cuối cùng co giật mấy lần trên mặt đất rồi hoàn toàn bất động.

 

Doanh trại 097 gần như đã bị phá hủy hoàn toàn, những người may mắn còn sống sót không hẹn mà cùng nhìn về phía Tây — Nghê Vũ vừa đứng trên bức tường cách ly vẫn chưa hoàn toàn sụp xuống, vừa thu đôi cánh che rợp cả bầu trời lại.

 

Tất cả những chuyện vừa rồi diễn ra quá nhanh — bệnh dịch bùng phát trong doanh trại, tất cả lính đánh thuê ngày xưa cùng chiến đấu với nhau đều đã bị biến dị và chết đi, ngay cả bản thân cậu cũng bị virus ẩn nấp trong cơ thể mình thay đổi, giờ cậu cũng trở thành người ký sinh cấp cao giống như Tình Sênh và “Huấn luyện viên không đầu” vậy.

 

Mọi biến hóa thay đổi trên cơ thể mình cậu có thể hiểu được, nhưng sự xuất hiện đột ngột của đôi cánh phượng hoàng khiến cậu không khỏi bối rối.

 

Đôi cánh không mọc ra từ cơ thể biến đổi của cậu mà được mở ra từ trong giáp cốt. Giáp cốt được chế tạo từ Lưu, có chương trình đặc biệt được viết riêng cho mỗi người, có thể tự thay đổi theo đặc điểm của người sở hữu, nhưng dù cho nó có thay đổi như thế nào thì cũng phải tuân theo mọi đặc điểm của cậu — bởi vì nó và cậu là một thể.

 

Cậu là người ký sinh báo săn, không thể nào có cánh phượng hoàng được, đôi cánh này quả thực là bỗng dưng xuất hiện.

 

Bỗng nhiên, sống lưng cậu lại truyền đến cảm giác nóng rực quen thuộc, bên trong hoa văn dường như có thứ gì đó đang cuồn cuộn chảy.

 

Đồng tử màu vàng óng trong mắt Nghê Vũ nhanh chóng co lại thành một đường thẳng.

 

Có lẽ cánh phượng hoàng cũng không phải bỗng dưng xuất hiện trên lưng cậu, không phải trên lưng cậu có một con phượng hoàng đang vùng vẫy giữa bụi gai sao!

 

Đó là đồ án một phần ý thức của Trầm Trì đã được cụ thể hóa!

 

Cho đến tận giờ cậu vẫn không hiểu vì sao ý thức của Trầm Trì lại cụ thể hóa thành một con phượng hoàng, chỉ cảm thấy nó thật hoa lệ và lãng mạn. Cậu cũng đã từng hỏi qua Trầm Trì, nhưng Trầm Trì vẫn giống như thường ngày, trêu cậu sao mà hỏi nhiều quá.

 

Lúc đó nhìn thấy trong mắt Trầm Trì có chút mê man, nên cậu đoán có lẽ Trầm Trì cũng không biết câu trả lời là như thế nào.

 

Lúc này, cậu đứng giữa cuồng phong tanh tưởi lẩm bẩm một mình: “Phượng hoàng… vì sao lại là phượng hoàng?”

 

 

Hết chương 42.

 

Chương 43

Trầm Lạc – Chương 42.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên