Khoa học viễn tưởng

Trầm Lạc – Chương 66.

Khi Trầm Trì còn bé, đôi mắt anh không đen kịt sâu thẳm như sau này, bây giờ màu mắt anh hơi nhạt một chút, có màu xám tựa sương mù, làn sương mù đó đã ngăn tất cả ánh sáng ở bên ngoài.

Một người một báo nhìn nhau, bỗng nhiên Nghê Vũ đứng lên, hai chân trước đặt lên bả vai Trầm Trì, bộ râu mỏng dính gần như quét hết lên mặt Trầm Trì.

“Tiểu tiên sinh.”

Giọng nói của báo con mềm mại đáng yêu vô cùng, chân đứng không vững, vừa nói xong câu này, chân phải lại trượt một phát, khiến báo nhỏ ngã lăn quay xuống bãi cỏ, chỏng vó lên trời.

Trầm Trì khom lưng cúi người ôm cậu lên, “Báo nhỏ.”

Nghê Vũ bị nhấc lên, đôi mắt tròn xoe mở to lanh lợi, cậu há miệng kêu meo meo như mèo.

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 65.

Nhìn thấy Nghê Vũ bình an trở về, Tranh Lạc khóc nước mắt nước mũi tèm nhem, cậu ta vừa hu hu hu…. Vừa nói không thành lời. Vẫn là Lâm Suyễn giải thích cho cậu hiểu — ba năm trước cậu với Trầm Trì một đi không trở về, mãi đến tận khi đường hầm không gian đóng lại, virus biến mất, vẫn chưa trở về nữa. Mặc dù quân đội chưa bao giờ công bố ra bên ngoài rằng bọn họ đã hi sinh, đến tận giờ Yểu Sạn vẫn không dừng việc tìm kiếm lại, nhưng tất cả mọi người ai cũng hiểu, bọn họ biết cậu và Trầm Trì sẽ không bao giờ trở về được nữa.

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 64

Nghê Vũ đi chân trần trên bờ cát trắng, ống quần được kéo lên thật cao, cơ thể cậu được ánh nắng mặt trời bao phủ, trên tai báo còn được phủ một lớp lông nhung mềm mại sáng ngời.

Cậu cúi người xuống, nhặt ốc biển lên, quay người lại, vẫy vẫy tay với người đang giẫm lên từng dấu chân của cậu để lại trên cát, sau đó cậu áp con ốc biển lên má mình, “Tiên sinh, tiên sinh.”

Trầm Trì cũng nhặt lên một con ốc biển khác, cười đáp: “Báo Báo, Báo Báo.”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 63.

Ở vũ trụ song sinh này, anh ngửi được mùi của tử vong và oanh liệt, nhưng từ sâu thẳm trong linh hồn mình anh thấy thật bình yên.

Trước khi lên đường, Viêm Hồ đã nhìn anh rồi nói, “Mật mã sinh mệnh xuất hiện ở trên người chúng ta, không chừng chúng ta chính là kỳ tích của trái đất này.”

Kỳ tích?

Đúng vậy, nhưng cũng không hẳn.

Khi biết được mình là người gánh vác đồ đằng trên vai, thậm chí anh còn cảm thấy chẳng chấn động bằng lúc phát hiện mình đã yêu Nghê Vũ.

Anh có thể là kỳ tích của trái đất, nhưng kỳ tích của anh chỉ có một mình Nghê Vũ.

Nghê Vũ là nơi để anh trở về.

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 62.

Nước mắt của Nghê Vũ suýt chút nữa đã rơi, “Tiên sinh, đợi chúng ta phá hủy trận pháp dịch chuyển này rồi thì trái đất sẽ tốt đẹp hơn, đúng không?”

Trầm Trì dịu dàng nói: “Chúng ta còn phải đi đến một cực khác để phá hủy trận pháp dịch chuyển kia nữa. Có như vậy thì mối liên kết giữa hai hành tinh mới hoàn toàn bị chặt đứt.”

Nghê Vũ biết rõ còn cố ý hỏi, “Chúng ta có thể trở về được không?”

Dường như thời gian trôi qua thật lâu sau Trầm Trì mới lên tiếng: “Chỉ sợ là không được.”

“Vậy cũng không sao.” Nghê Vũ nở nụ cười, “Mục đích của em chính là để anh mang em theo, em không muốn ở lại một mình trên trái đất. Em thà bị nguyên tắc vũ trụ giết chết khi tiến vào nơi có chiều không gian cao, cũng không muốn bị anh bỏ lại một mình. Bây giờ anh đã dẫn em đi ngắm biển sao trong vũ trụ, em vẫn còn sống, chúng ta có thể cùng nhau cứu trái đất. Tiên sinh, Báo Báo cảm thấy rất thỏa mãn.”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 61.

Nghê Vũ vô cùng phấn khích, chỉ chỉ vào một chỗ trong đó, “Tiên sinh, anh có nhìn thấy vòng tròn màu sắc rực rỡ kia không, nhìn nó giống một chiếc nhẫn quá đúng không?”

Trầm Trì nói: “Ừ, giống.”

“Còn chỗ đó thì giống một viên ngọc, đúng không?”

“Ừ.”

Nghê Vũ cảm thán, “Vũ trụ thật đẹp.”

Trầm Trì đáp: “Đúng vậy, rất đẹp.”

Bỗng nhiên, Nghê Vũ ý thức được bọn họ đang “Ngắm cảnh”, cậu lập tức thúc giục, “Tiên sinh, chúng ta phải nhanh chóng gấp rút lên đường.”

“Em không xem nữa à?” Trầm Trì hỏi.

Nghê Vũ nói: “Vừa nãy là anh cố ý đi chậm lại cho em ngắm cảnh hả?”

Trầm Trì không trả lời mà chỉ nói: “Lúc ở trên Phù Không đảo em có nói muốn cùng tôi đi đến bất kỳ nơi nào trong vũ trụ.”

Tim Nghê Vũ mềm nhũn, hận không thể ôm lấy Trầm Trì ngay lập tức.

Này đâu chỉ là đi đến bất kỳ nơi nào trong vũ trụ? Bọn họ đã ra ngoài vũ trụ luôn rồi.

“Tiên sinh, cảm ơn anh.” Trong mắt Nghê Vũ lấp lánh. Cậu sinh ra ở chỗ tránh nạn dưới lòng đất không thấy được ánh mặt trời, chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình ra khỏi trái đất và nhìn ngắm được biển sao trong vũ trụ.

Khí tức lạnh lẽo chứa những vật chất không biết là gì tràn ngập khắp khoang phổi. Nghê Vũ lại nói: “Đợi khi nào trái đất bình yên trở lại, anh hãy dẫn em tới xem lần nữa.”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 60.

Trước khi Trầm Trì bạo phát, Nghê Vũ đã phát huy hết ưu thế tốc độ mà mình có, cậu lao đến ôm chặc lấy Trầm Trì ngay lập tức, chôn mặt mình trên bả vai anh.

Hai cơ thể dán chặt vào nhau, mặc dù cách một lớp giáp cốt nhưng Nghê Vũ vẫn có thể cảm giác được Trầm Trì đang run nhè nhẹ, ngay cả khi cơ bắp anh căng chặt gần như cứng đờ.

Nghê Vũ càng thêm dùng sức. Cậu phải chắc chắn rằng Trầm Trì không thể đẩy mình ra được.

“Tiên sinh, không gian đã đóng lại rồi.” Câu nhỏ giọng nói bên tai Trầm Trì: “Em không ra được nữa, anh chỉ có thể mang em theo thôi.”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 59.

Ở một thế giới khác, Trầm Trì nhìn Nghê Vũ đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, ánh mắt anh đột nhiên nổi lên cuồng phong, “Em…”

“Anh cũng là bảo bối của em mà.” Nghê Vũ bình tĩnh, nghiêm túc trả lời, cậu không còn thất thố như ngày đó nữa, “Em không nỡ buông anh ra.”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 58.

“Anh cài hoa cho em à?” Cái này thì quả thật chẳng nam tính chút nào.

“Trung thành, nhiệt huyết và tình yêu không gì thay thế được.” Giọng nói của Trầm Trì như đang ngâm một bài thơ vậy.

Lúc nghe đến hai chữ “Trung thành”, cổ Nghê Vũ như bị bóp chặt.

Là hoa Băng!

Lúc trước cậu gây ra chuyện cười ầm ĩ, lấy hoa Băng người ta thường dùng để tỏ tình tặng cho Trầm Trì, còn nói đó là đóa hoa cao lãnh, nói là đóa hoa đó rất giống Trầm Trì, rất xứng với Trầm Trì.

“Hoa Băng thật sự sẽ bị tan chảy, nhưng đóa hoa này thì không.” Trầm Trì cười: “Quả thực là tôi đã cài cho em một đóa hoa.”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 57.

Trầm Trì dời tầm mắt mình tránh ánh mắt cậu, anh nhìn về phía mấy sợi tóc mai, nhìn về phía hai má, đột nhiên hỏi một câu không liên quan gì, “Lúc tôi đến khoang cách ly gặp em lần đầu tiên, em đang nghĩ gì?”

Nghê Vũ giật mình, thời gian như đang khuấy động trong đầu cậu, đóng băng lại hình ảnh lúc cậu suy yếu nhất kia.

“Hả?” ngón trỏ Trầm Trì nâng cằm cậu lên, “Em còn nhớ không?”

Cuối cùng Nghê Vũ cũng nhớ ra, bỗng chốc nhướng mày, “Anh thật sự muốn biết à?”

Trầm Trì nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ có chuyện gì anh không nên biết à?”

Nghê Vũ lắc đầu, “Lúc đó em nghĩ, đôi mắt của thiếu tướng thật đẹp, nếu như em có thể hôn lên chúng thì thật tuyệt.”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 56.

Tranh Lạc đứng ở đằng xa chọc chọc Thuần An, “Cậu có nghe được gì không? Nghê Vũ nói có cái gì vậy?”

“Mắc mớ gì tới cậu.” Thuần An bóp lấy vai Tranh Lạc, “Nếu cậu chịu dành một nửa thời gian đi bát quái để huấn luyện, chắc chắn khả năng đánh nhau của cậu đã không yếu như thế.”

Tranh Lạc chớp chớp mắt, “Tôi còn muốn đi đường tắt.”

Thuần An hỏi: “Đường tắt nào?”

“Để cho cậu hoặc Nghê Vũ cắn tôi một miếng.”

“… Cút!”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 55.

Trên sân huấn luyện lớn nhất “Sí Ưng”, Báo săn và Sư tử đứng tách ra ở hai đầu, người nào người nấy cơ bắp cuồn cuộn, răng nanh nhọn hoắt, móng vuốt sắc bén, mắt trợn to giận dữ.

Công bằng mà nói, Nghê Vũ vẫn chưa kích hoạt giáp cốt được chế tạo từ lưu, vẫn tay không tất sắt, cậu lao nhanh đến trước mặt Thuần An như tia chớp.

Hai nắm đấm chạm vào nhau như sấm sét, hai bóng người khổng lồ đang biến hóa cực nhanh giữa cát bụi bay đầy trời, anh tới tôi đi, bay lên không đánh nhau tại chỗ, chiêu nào chiêu nấy nhìn thật đã ghiền.

Tiếng huýt sáo, tiếng hò hét vang lên không ngừng hai bên sân huấn luyện, Tranh Lạc càng nhìn càng kích động.

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 54.

Lộ Địch cũng đang ở tại Phòng thí nghiệm sinh mệnh.

Cậu ta đã tỉnh lại, ngoại trừ một đầu tóc bạc kia thì nhìn qua cũng không có gì khác so với trước đây. Viêm Hồ đã sửa lại cậu ta, nhưng vẫn chưa nói cho cậu ta biết thân phận của mình.

“Tiên sinh!” Nhìn thấy Trầm Trì, Lộ Địch nhiệt tình vẫy vẫy tay, nhưng ngón trỏ lại chỉ vào Nghê Vũ sau lưng Trầm Trì, “Báo Báo!”

Lúc đối mặt với Lộ Địch, tâm tình Nghê Vũ vẫn vô cùng phức tạp, bất thình lình bị cậu ta gọi một tiếng “Báo Báo”, mắt cậu lập tức trừng to.

“Quả nhiên là anh vẫn mang Báo Báo về .” Lộ Địch đầy ẩn ý nhìn về phía Trầm Trì, “Không hổ là người thống trị ‘Tiêu Ngạn’ do tôi tính ra, tiếp theo không phải là nên giúp tôi hủy diệt ‘Thiên Vĩ’ sao?”

“Sao anh lại muốn hủy diệt ‘Thiên Vĩ’?” Nghê Vũ khó hiểu hỏi.

Lộ Địch vò đầu bức tóc, “Bởi vì đó là nguyện vọng của chủ nhân tôi — trước đây tôi đã nói với…”

Nói đến đây, Lộ Địch dừng lại một chút, sau đó mỉm cười với Nghê Vũ, “Nói với ‘Tiên sinh’ của cậu.”

Đuôi lông mày của Nghê Vũ giật giật, quyết định tạm thời không thèm để ý đến AI này.

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 53.

Nghê Vũ không rõ lắm, hỏi: “Mật mã sinh mệnh này được cụ thể hóa giống Viêm hồ? Vì có Mật mã sinh mệnh nên từ nhỏ anh cũng có những ưu thế của sinh vật cao tầng?”

“Đúng vậy.”

“Vậy anh…” Nghê Vũ biến về trạng thái hình thú, “Vậy anh có đánh thắng được tôi không?”

Viêm Hồ có chút bất ngờ, không nghĩ tới một người đang yên đang lành, đang nói chuyện với mình bỗng biến thành Báo săn to lớn vô cùng.

Chỉ có điều, con báo này không có tai.

Viêm Hồ: “Cái này…”

Nghê Vũ tận dụng ưu thế về tốc độ của mình, vươn móng vuốt ra đập một phát, Viêm Hồ căn bản không kịp né tránh, “Vèo” một cái đã bị đánh bay vô vũng bùn.

Viêm Hồ: “…”

Nghê Vũ: “…”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 52.

“Nghê Vũ.” Đột nhiên Trầm Trì thấp giọng gọi cậu một tiếng.

“Hả?” Cậu như người mới tỉnh lại từ trong mộng, cuối cùng cậu cũng dời tầm mắt mình ra khỏi mắt hồ ly, nhìn về phía người vừa mới gọi mình.

“Lại đây.” Trầm Trì nói: “Đến chỗ của tôi.”

Phi hành khí trung tâm cực kỳ lớn, lúc nó lơ lửng giữa không trung giống như một mô hình thu nhỏ của Phù Không đảo. Trầm Trì và Yểu Sạn đang đứng trước màn hình ánh sáng hình tròn, xung quanh đó còn có rất nhiều sĩ quan cấp cao của quân đội.

Bên cạnh Trầm Trì có một chỗ trống, tựa như nó được cố ý dành cho cậu.

Nghê Vũ bước tới, đứng ở vị trí để trống đó.

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 51.

Đôi mắt Nghê Vũ bùng lên ánh lửa tựa hào quang rực rỡ, “Em hi vọng chúng ta có thể làm cho ngày tận thế thật sự kết thúc. Trái đất của chúng ta rất đẹp, sinh mệnh cũng vô cùng quý giá, chúng không nên bị hủy diệt.”

Trầm Trì nhìn những ngọn lửa kia, anh cảm thấy chúng nó đang lặng yên không một tiếng động thiêu đốt tầm mắt mình, đốt cháy linh hồn không chịu yên tĩnh trong cơ thể bằng xương bằng thịt của mình, tựa như muốn bức ép thứ gì đó ra khỏi thân thể mình.

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 50.

“Không gian này không thuộc về trái đất, không thuộc về thế giới của chúng ta, nó có quy tắc vật lý trái ngược lại với quy tắc vật lý ở thế giới của chúng ta.” Trầm Trì nói: “Một khi con người tiến vào sẽ bị nguyên tắc vật lý ở đây nghiền nát và nhanh chóng bị thối rữa.”

Nghê Vũ suy nghĩ một lát rồi trợn to hai mắt, “Vậy mà anh và em, còn có Hàn Yếm nữa, tất cả đều không sao.”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 49.

“Xin lỗi.” Giọng nói của Trầm Trì đầy sự đau lòng, cánh tay anh siết chặt, lần nữa ôm Nghê Vũ vào lòng mình.

Nghê Vũ lắc đầu, dường như cậu đã hiểu vì sao Trầm Trì lại xin lỗi, rồi lại không hiểu hết. Tựa như lúc này, trong lòng cậu thật sự rất khát khao được Trầm Trì hôn, nhưng theo bản năng cậu lại đi chống cự.

Trầm Trì ôm cậu rất chặt, nhiệt độ từ trong lòng đã truyền đến viền mắt, đến hai má và cả trên vành tai cậu.

Vành tai, tóc mai của bọn họ chạm vào nhau giữa cái nóng hừng hực như thế.

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 48.

Còn chưa kịp nói xong, thì một tiếng nổ lớn vang lên. “Oành”, ở giữa trung tâm gợn sóng bỗng nhiên biến thành vòng xoáy màu đen, mọi vật xung quanh cũng bị ép đến vặn vẹo, tựa như chúng sắp bị lôi ra khỏi không gian này vậy.

Vòng xoáy màu đen đó không ngừng mở rộng, Trầm Trì vừa nhìn liền phát hiện trong đó có một bóng người.

Bóng người đó càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ, ngay khoảnh khắc bóng người xuất hiện, dường như tốc độ vòng xoáy cũng chậm lại.

Vẻ mặt Trầm Trì căng thẳng, đáy mắt bỗng nhiên nóng rực.

Bóng người đó chính là Nghê Vũ!

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 47.

Có tiếng động rất nhẹ truyền đến, Trầm Trì và Hàn Yếm cùng quay người lại, chỉ thấy bóng dáng Mộ Nhạc lộ ra một nửa bên cửa ra vào.

“Không sai, vận mệnh của tất cả mọi người đã được định đoạt từ rất lâu rồi. Đánh nhau bất quá cũng chỉ là một trò chơi mà thôi.” Hai mắt Mộ Nhạc đỏ như máu, khóe miệng cũng bị kéo rộng ra, chạy sâu vào giữa hai bên má.

So với Hàn Yếm thì ông ta càng giống quái vật hơn.

“Mày cho rằng không gian này được Hành tinh N-37 phóng lên địa cầu?” Mộ Nhạc nói: “Để tao nói cho mày biết một chuyện còn tàn khốc hơn nữa. Toàn bộ trái đất của chúng bay chỉ là cái bóng của hành tinh N-37 mà thôi. Đã từng nghe nói về ‘vũ trụ song sinh’ chưa? Vũ trụ của bọn mày và vũ trụ của chúng tao chính là một đôi vũ trụ song sinh. Chẳng bao lâu nữa bọn tao sẽ lấy được hình ảnh của trái đất này.”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 46.

Trầm Trì nhìn Lộ Địch giống như đã chết. Con hồ ly bị Yểu Sạn tóm trở về kia thì đang ngồi xổm trên đùi Lộ Địch, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ra liếm liếm ngón tay Lộ Địch.

Cảnh tượng này thật kỳ quái. Con hồ ly đã bị tuyệt chủng này đến từ đâu? Tại sao nó lại thân thiết với Lộ Địch như vậy chứ? Cẩn thận nhìn lại thì con hồ ly này cũng không giống với hình ảnh hồ ly trong tài liệu, lông toàn thân nó trắng như tuyết, nhưng lông rải rác chỗ móng vuốt lại có màu đỏ đậm, đuôi xòe ra còn lớn hơn cả cơ thể nó.

Nhưng lúc này, dù có chuyện cổ quái gì xảy ra cũng không bằng chuyện Phù Không đảo biến mất.

“Đưa cho tôi một chiếc phi hành khí được vũ trang.” Trầm Trì nói: “Tôi muốn vào đó.”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 45.

Ngay lúc Lộ Địch ngừng hoạt động, có một con thú màu trắng không lớn hơn chó cảnh bao nhiêu đột nhiên nhảy ra, lao nhanh về phía hành lang bên ngoài buồng lái.

Không ai thấy được đó là thứ gì.

Tiến sĩ Bách Lộ nhìn về phía hành lang nơi bóng trắng vừa biến mất, lại đưa mắt nhìn về phía Lộ Địch, “Cậu ta sẽ chết à?”

“Tiến sĩ.” Giọng nói Trầm Trì lạnh lẽo, “Ông nhìn Phòng hội nghị thượng đỉnh kìa.”

Mới nãy mọi chú ý của Bách Lộ đều đặt trên người Lộ Địch và động vật quái lạ kia, mãi đến khi nghe vậy mới thay đổi tầm mắt.

Lúc này, hình ảnh Phù Không đảo so với lúc nãy còn “Nhạt” hơn .

“Phù Không đảo sắp biến mất? Sao có thể chứ?”

Trầm Trì nhanh chóng bình tĩnh lại, “Lộ Địch không phải bị chương trình hiện hữu ở ‘Tiêu Ngạn’ bóp chết, lá chắn phòng ngự trên Phù Không đảo có thể không phải là thứ trên tinh cầu của chúng ta.”

Yểu Sạn vội vàng chạy tới, trên tay còn xách theo con thú màu trắng lúc nãy vừa đào tẩu.

Lúc này, Trầm Trì mới nhìn rõ đó là một con hồ ly. Mà hồ ly lại là loài động vật đã bị tuyên bố tuyệt chủng vào 200 năm trước.

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 44.

Nếu như thất bại, kết cục của bọn họ chính là cái chết.

Đó là kết cục duy nhất từ cổ chí kim dành cho những người đảo chính thất bại.

Nhưng dù thế nào đi nữa, anh vẫn hi vọng Nghê Vũ có thể sống thật bình an.

Anh vì bạn đời của mình, vì những bất công trên mảnh đất này mà anh tấn công giai cấp cầm quyền. Tư tâm duy nhất của anh chính là bạn đời của mình có thể sống thật tốt — ngay cả khi không còn anh bên cạnh trong những năm dài đằng đẵng sau này.

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 43.

Nghê Vũ nhìn vào màn hình, hình ảnh của doanh trại thủ đô nhanh chóng được truyền tới — phi hành khí gần như đã bao phủ toàn bộ bầu trời, xung quanh Phù Không đảo lấp lóe ánh sáng màu xanh, đó là hàng rào phòng ngự của Phòng hội nghị thượng đỉnh.

Nghê Vũ nóng ruột tìm kiếm hình bóng của một người trong màn ảnh, nhưng lại không biết người kia cũng đang nhìn mình.

Chưa hoàn thành
Chuyển lên trên