Khi Trầm Trì còn bé, đôi mắt anh không đen kịt sâu thẳm như sau này, bây giờ màu mắt anh hơi nhạt một chút, có màu xám tựa sương mù, làn sương mù đó đã ngăn tất cả ánh sáng ở bên ngoài.
Một người một báo nhìn nhau, bỗng nhiên Nghê Vũ đứng lên, hai chân trước đặt lên bả vai Trầm Trì, bộ râu mỏng dính gần như quét hết lên mặt Trầm Trì.
“Tiểu tiên sinh.”
Giọng nói của báo con mềm mại đáng yêu vô cùng, chân đứng không vững, vừa nói xong câu này, chân phải lại trượt một phát, khiến báo nhỏ ngã lăn quay xuống bãi cỏ, chỏng vó lên trời.
Trầm Trì khom lưng cúi người ôm cậu lên, “Báo nhỏ.”
Nghê Vũ bị nhấc lên, đôi mắt tròn xoe mở to lanh lợi, cậu há miệng kêu meo meo như mèo.