Chương 58: DÂY CỘT TÓC HOA BĂNG.
Môi cậu run run khẽ hôn lên mi mắt phải của anh, hô hấp của cậu như lớp nhung tơ nềm mại, lượn lờ quanh đuôi chân mày anh. Trầm Trì chưa bao giờ được hôn như thế cả. Nghê Vũ rất thích nằm trong ngực anh xoay đến xoay đi, lúc hôn thì có khi vụng về có khi lại không an phận, thậm chí đôi lúc còn liếm qua chóp mũi anh. Ngay cả khi đáng yêu nhất cũng vẫn mang theo chút dục vọng.
Chỉ có lúc này, nụ hôn rơi xuống tựa hồ chỉ có tình yêu thuần khiết, giống hệt ánh mắt năm đó lúc Nghê Vũ còn nằm trong khoang cách ly vậy.
Cảm nhận được xúc cảm rời khỏi mi mắt mình, đôi mắt nhắm nghiền của Trầm Trì mơ hồ bắt được bóng đen đang di chuyển lên xuống, lúc anh mở mắt ra, nhìn thấy Nghê Vũ đang cố gắng kiễng chân lên, suýt chút nữa anh đã bật cười thành tiếng.
Nghê Vũ thấp hơn anh, bình thường lúc hôn cũng không cần phải nhón chân lên, nhưng vì muốn hôn lên mắt anh nên đã cố gắng hết sức.
“Mau nhắm mắt lại.” Nghê Vũ nói: “Vẫn còn một bên nữa.”
Trầm Trì cười, “Sau đó em lại kiễng chân à?”
Nghê Vũ suy nghĩ một hồi rồi hỏi, “Vậy sao anh không cúi thấp đầu xuống?”
Trầm Trì lại nhắm mắt lần nữa, anh cúi người về phía trước, hai tay vòng qua eo ôm lấy Nghê Vũ.
Suýt chút nữa Nghê Vũ đã cho là mình bị hôn, trong lòng ngứa ngáy vô cùng. Tư thế này thì cậu không cần phải kiễng chân nữa, chỉ cần ngẩng mặt lên là có thể nhẹ nhàng hôn lên mắt Trầm Trì.
Cậu chậm rãi đến gần, đôi môi mới vừa chạm đến thì sau đầu đã bị bàn tay của anh giữ chặt. Trầm Trì híp mắt, mạnh mẽ bắt được hơi thở của cậu.
Tóc tai suýt chút nữa đã bị xõa tung, Nghê Vũ giãy dụa theo bản năng, sau đó thuận tay nắm lấy vạt áo quân phục của Trầm Trì.
Nhưng sau khi hôn xong lại muốn nói linh tinh vài câu, “Nói để em hôn mắt anh. Vậy mà anh lại phá đám giữa chừng.”
“Em cũng có thể phá đám giữa chừng mà.” Trầm Trì trêu cậu.
Nghê Vũ giận dỗi, “Em không phá được anh.”
Trầm Trì nói: “Vậy thì ngoan ngoãn hôn lần nữa đi. Lại đây.”
“Không hôn, không hôn nữa.” Nghê Vũ căng dây cột tóc ra, cậu định buộc lại tóc.
“Để anh cột giúp em.”
Dây cột tóc bị lấy đi, vai bị ấn xuống, xoay người lại, tóc được vén lên từng lọn từng lọn một, vành tai Nghê Vũ cũng dần dần đỏ lên, “Tiên sinh!”
Trầm Trì đang chăm chú vào mái tóc của cậu nên giọng nói có chút hờ hững, “Hả?”
“Anh kéo tóc em đau quá hà.” Kỳ thực cũng không đau chút nào.
“Em mỏng manh vậy à.” Trầm Trì cười nói: “Thật sự bị đau hay là làm nũng đó?”
Đột nhiên bị nhìn thấu, Nghê Vũ thấy thật mất mặt, cậu trợn mắt nói dối, “Đau thật mà.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Nghê Vũ còn chưa kịp nghĩ phải làm sao, cậu theo bản năng muốn nói “Anh hôn em một cái là hết đau liền à”, nhưng lại nhớ ra vừa nãy mới hôn xong, cứ hôn đến hôn đi, chắc chắn Trầm Trì sẽ trêu cậu cho xem.
“Được rồi.” Trầm Trì nói: “Tôi đổi dây cột tóc cho em.”
“Hả?” Nghê Vũ vội lấy tay sờ sờ, đầu ngón tay chạm phải thứ gì đó nhô lên, nhưng không có cảm giác sắc bén, “Cái gì vậy anh?”
“Em không cảm nhận được à?” Trầm Trì nói: “Lại cảm nhận thêm lần nữa?”
Trước giờ Nghê Vũ vẫn dùng dây thun màu đen để buộc tóc, đó là loại dây cột tóc bình thường nhất, không có bất kỳ phụ kiện nào đính kèm. Nhưng bây giờ, dây buộc tóc của cậu chắc chắn không chỉ có dây thun.
Trên dây thun còn được xâu thêm một vật gì đó, chắc là phụ kiện, nhưng cậu thực sự không nghĩ ra đó là cái gì.
“Anh cài hoa cho em à?” Cái này thì quả thật chẳng nam tính chút nào.
“Trung thành, nhiệt huyết và tình yêu không gì thay thế được.” Giọng nói của Trầm Trì như đang ngâm một bài thơ vậy.
Lúc nghe đến hai chữ “Trung thành”, cổ Nghê Vũ như bị bóp chặt.
Là hoa Băng!
Lúc trước cậu gây ra chuyện cười ầm ĩ, lấy hoa Băng người ta thường dùng để tỏ tình tặng cho Trầm Trì, còn nói đó là đóa hoa cao lãnh, nói là đóa hoa đó rất giống Trầm Trì, rất xứng với Trầm Trì.
“Hoa Băng thật sự sẽ bị tan chảy, nhưng đóa hoa này thì không.” Trầm Trì cười: “Quả thực là tôi đã cài cho em một đóa hoa.”
Phụ kiện bình thường chỉ là mô phỏng theo hình dáng thật, nhưng Nghê Vũ lại cảm thấy đóa hoa Băng kia hình như đang nở rộ trong lòng bàn tay mình, đầu cánh hoa nhọn hoắt cũng trở nên tròn trịa, từng sợi tơ nơi nhụy hoa tỏa ra cảm giác mát lạnh, “Có phải nó được chế tạo từ Lưu không anh ?”
Chỉ có lưu mới có thể biến ảo như vậy.
Hoa Băng có màu pha lê trắng, nhưng lưu lại có màu như pha lê đen.
“Ừ.” Trầm Trì nói: “Năm đó em tặng tôi một đóa, bây giờ tôi cũng tặng lại em một đóa.”
Nghê Vũ bĩu môi, “Nhưng đóa hoa em tặng anh đã khô héo mất rồi.”
“Không sao.” Ánh mắt Trầm Trì nhìn về một nơi xa xăm nào đó, “Cái tôi tặng cho em không tàn là được rồi.”
Sau một hồi yên lặng, giọng nói của Nghê Vũ nghe có chút chùng xuống, “Tiên sinh, có phải anh lại muốn bỏ rơi em lần nữa không?”
Khóe môi Trầm Trì vẫn luôn mang theo nét cười dịu dàng bỗng dưng cứng đờ.
“Lúc em còn là một người bình thường, cũng không được thông minh cho lắm, ăn bao nhiêu cũng đều để dành đi nuôi cơ thể hết rồi, học hành thì dốt chứ đánh nhau thì lại là người đứng nhất.” Nói xong, Nghê Vũ cũng cười rộ lên, “Sau khi ký sinh lên người Báo Báo thì lại càng đần hơn. Anh vẫn luôn nói em là ngu ngốc, là đầu báo não báo mà.”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Trầm Trì nhíu chặt như bị gió lớn thổi tới, cảm xúc trong lòng anh cuồn cuộn dâng trào.
“Cũng vì em không được thông minh, cho nên lần trước lúc bị đuổi đi, em đã không hiểu được dụng ý của anh.” Nghê Vũ nói: “Em chỉ biết là anh không cần em nữa, cũng không cần Báo Báo đã từng làm bạn với anh và Lam Tinh phu nhân, anh có người mình thích khác, cậu ta là mỹ nhân tóc vàng mắt xanh hiếm có trên thế giới này.”
Trầm Trì chậm rãi lắc đầu.
“Tiên sinh, em rất tủi thân.” Nghê Vũ xúc động, nhưng đôi mắt cậu lại cực kỳ sáng, tựa như tất cả tình cảm chân thành của cậu đều tràn đầy trong đôi mắt ấy, nó trong trẻo tựa bầu trời xanh vừa mới được cơn mưa gột rửa, “Nhưng sự thật lại là, vì bảo vệ em mà anh đã vạch ra kế hoạch đó, anh làm tất cả những điều đó cũng chỉ vì em.”
Trầm Trì cúi xuống nhìn cậu, ngón tay anh vô thức chạm vào sườn cổ Nghê Vũ, nhẹ nhàng xoa xoa.
“Bây giờ đầu óc của em cũng không sánh được với anh hay Hồ ly, lại càng không thể sánh được với AI Lộ Địch.” Nghê Vũ hít sâu một hơi, “Nhưng tốt xấu gì em cũng đã tiến hóa, so với trước đây thông minh hơn rồi. Lam Tinh phu nhân đã nói, em phải sống thật tốt, đó là tâm nguyện của người nào đó. Tiên sinh, người Lam Tinh phu nhân nói là anh đúng không?”
Trầm Trì không trả lời cậu.
“Anh không thừa nhận cũng không sao.” Nghê Vũ nói: “Chắc chắn là anh rồi.”
Sau một hồi im lặng, Nghê Vũ lại nói: “Vậy nên vừa nãy, khi anh cột hoa Băng lên tóc em, nói đóa hoa anh tặng em sẽ không khô héo, em biết, anh lại muốn bỏ rơi em lần nữa.”
Vẻ mặt Trầm Trì hiếm thấy xuất hiện một chút kinh ngạc.
Nghê Vũ vừa đắc ý vừa buồn bã, “Anh đang kinh ngạc vì đầu óc em bỗng dưng thông minh à? Cuối cùng cũng phát hiện ra em không còn là đầu báo não báo nữa hả?”
Trầm Trì bất đắc dĩ, “Thở dài không phải là cách dùng trong tình huống như thế.”
“Phải không?” Nhất thời, Nghê Vũ không nghĩ ra được từ nào để thay thế cả, vậy nên cậu cũng đơn giản coi như thôi, “Tiên sinh, anh muốn một mình hóa giải nguy cơ cho trái đất đúng không?”
Trầm Trì trầm mặc một lúc lâu, nhìn nụ cười của anh cũng không biết là nhẹ nhỏm hay chua xót nữa, anh lại tiếp tục vò vò vành tai Nghê Vũ — chúng hồng hồng, mềm mềm, còn mang theo cảm giác thật ấm áp.
“Căn cứ vào tin tức mà Lộ Địch và cục tình báo quân đội thu được, nhiều nhất là ba tháng nữa, một nửa nhân loại và người ký sinh ở ‘Thiên Vĩ’ sẽ bị thay thế.” Trầm Trì nói: “Mà chính quyền yếu nhất trong ba chính quyền là ‘Vực sâu’ lại bị bùng phát dịch bệnh cách đây hơn một tháng, tình huống ở đó cũng giống với doanh trại 097, nhưng bọn họ không có người nào như em để cứu.”
Trước mặt Nghê Vũ như đang hiện ra cảnh tượng sinh linh đồ thán, lửa thiêu vạn dặm, bản thân cậu đã từng trải qua cảm giác tuyệt vọng đó, từng chứng kiến sự thất bại thảm hại, từng chứng kiến máu tanh và những phần còn lại của tay chân bị cắt vụn rơi rụng khắp nơi. Giờ “Vực sâu” bao la rộng lớn như “Tiêu Ngạn” cũng đã thất thủ như doanh trại 097?
“Có thể ‘Vực sâu’ đã không còn người dân bình thường và người ký sinh nữa, thời gian suy kiệt của người bị lây nhiễm cũng bị rút ngắn rất nhiều, thậm chí còn không kịp tiến hành giải phẫu ký sinh, những người còn lại thì lại trở thành sinh vật biến dị.” Trầm Trì nói, “Biên giới giữa chúng ta và ‘Vực sâu’ đã được giới nghiêm, Quân đoàn cơ động đang phối hợp với các doanh trại ở vùng biên cảnh để chuyển người dân đi về phía Đông. Nhưng số lượng sinh vật biến dị quá lớn, một khi chúng phát động công kích thì chúng ta chưa chắc gì có thể ngăn cản được ‘Làn sóng biến dị’ tiếp theo.”
Nghê Vũ vô thức nắm chặt tay, từ những lời tường thuật bình tĩnh của Trầm Trì, cậu có thể nghe ra được tình hình đã cấp bách như lửa xém lông mày, nguy hiểm như ngàn cân treo sợi tóc.
Trầm Trì nói: “Giờ ‘Tiêu Ngạn’ đã trở thành hòn đảo biệt lập. Hồ ly đề nghị để cho em và Thuần An tham gia thí nghiệm trên cơ thể người, để thúc đẩy quá trình ký sinh hóa cấp cao, để chống lại hành tinh N-37 .”
“Em đồng ý!”
Trầm Trì lắc đầu, “Cho dù tất cả nhân loại đều trở thành người ký sinh cấp cao, cũng chưa chắc là đối thủ của sinh vật có trí tuệ ở chiều không gian cao hơn. Nguy cơ đó chỉ có thể để ‘Người mang đồ đằng’ loại trừ.”
“Vậy nên anh muốn rời bỏ em sao?” Nghê Vũ nói: “Tiên sinh, anh đã bỏ rơi em một lần rồi! Em đồng ý tham gia thí nghiệm, em và tiến sĩ Tam Diệp, tiến sĩ Bách Lộ đều biết thí nghiệm đó không có gì nguy hiểm cả!”
“Chờ hành tinh này ‘Khôi phục’ lại, Tiến sĩ Bách Lộ sẽ xây dựng một chương trình tiến hóa khoa học, đến lúc đó em lại đóng góp một phần sức lực cũng không muộn.” Trầm Trì nói: “Hãy để bọn họ thu thập máu của em, quét hình ý thức em, thay vì phải tiếp thu bất kỳ thí nghiệm nào trên cơ thể người.”
Nghê Vũ nghe ra được điểm mấu chốt, “Nhưng làm sao trái đất mới có thể ‘Khôi phục’ ?”
Dưới ánh đèn trời, bóng tối bao trùm lên đôi hàng mi Trầm Trì, quai hàm sắc bén của anh nhíu chặt, hầu kết khẽ cử động mấy lần, tựa hồ như đang cực kỳ nhẫn nại.
“Tiên sinh. Em ra lệnh cho anh phải nói cho em biết!” Nghê Vũ nắm lấy cổ áo Trầm Trì, vẻ mặt cậu có chút tức giận, nhưng sự giận dữ đó đã giảm đi không ít bởi lo lắng, hai từ “Ra lệnh” kia nghe vào có vẻ tự phụ đến nực cười.
Trầm Trì tóm lấy cổ cậu, anh không dùng nhiều lực, chỉ kìm chỗ hầu kết lại, anh như thú hoang cắn vào con mồi, “Ra lệnh cho tôi?”
“Chỉ mình anh là được quyền ra lệnh cho em, còn em thì không được à!” Nghê Vũ cố gắng đứng thẳng lưng, cậu cảm thấy hoa văn phía sau đang thiêu đốt rất rõ ràng, ánh sáng vàng gần như muốn lao ra khỏi bộ quân phục màu đen cậu đang mặc. Trong mắt cậu cũng đang bốc hỏa, cậu thản nhiên không chút sợ hãi, lao nhanh về phía người yêu đang có ý đồ chống đỡ mọi thứ cho mình, “Tiên sinh, anh còn muốn đẩy em ra nữa không?”
Trong mắt Trầm Trì gió nổi mây vần, “Nếu như tôi nói có.”
Nghê Vũ không lùi nửa bước, “Nhưng anh đẩy em ra không được đâu! Lần trước là do em ngu ngốc, cho dù em có ngốc đến đâu đi nữa cũng sẽ không để mình bị lừa lần thứ hai đâu!”
Chốc lát sau, Trầm Trì mới buông tay ra, nhẹ giọng nói: “Sao em không chịu ngoan ngoãn một chút để anh bảo vệ em chứ?”
Sương mù óng ánh tựa pha lê đen bỗng nhiên tràn ngập bốn phía, giáp cốt như ẩn như hiện, Nghê Vũ nói: “Cứ coi như em không thể bảo vệ được anh, em cũng muốn ở cùng với anh. Em là bạn đời của anh, anh yêu em, anh không thể giả vờ được nữa, em nhất định phải ở bên cạnh anh.”
Trầm Trì thở dài, “Em thật ngoan cố.”
Nghê Vũ buột miệng nói, “Phải bật lại anh chứ.”
Trầm Trì bật cười thành tiếng, “Ai dạy em thế?”
Những đứa trẻ chưa bao giờ nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài doanh trại 097 luôn chạy nhảy vui đùa với nhau, Nghê Vũ đã từng nghe thấy bọn chúng cãi nhau rất nhiều lần, cũng có những đứa trẻ mồm mép có thể cằn nhằn gần năm phút đồng hồ không ngơi nghỉ, còn những đứa ngốc một chút chẳng biết nói gì nhiều cũng sẽ “Bật lại” vài ba câu.
Giữa cậu và Trầm Trì, cậu chính là tên ngốc kia, nhưng cậu sẽ “Quật khởi” .
“Có thể nói cho em biết được không?” Nghê Vũ vẫn cứ nắm chặt cổ áo Trầm Trì, “Anh định làm gì?”
Trầm Trì nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu thật lâu, “Trái đất đã nỗ lực hơn bốn trăm năm qua nhưng cũng không thể trị được tận gốc, nhất định phải có người đi đến vũ trụ song song, chặt đứt hoàn toàn liên hệ giữa hành tinh N-37 và trái đất, lúc đó trái đất mới có thể giành lại được sự sống.”
Tay Nghê Vũ bỗng nhiên cứng đờ.
“Hiểu chưa?” Trầm Trì dịu dàng nhìn cậu, “Chỉ có tôi mới có thể đi, nhưng tôi lại không thể đảm bảo mình có thể bình an trở về.”
Hết chương 58
Chương 59