Chương 60: EM LÀ MỘT PHẦN CỦA ANH
Trước khi Trầm Trì bạo phát, Nghê Vũ đã phát huy hết ưu thế tốc độ mà mình có, cậu lao đến ôm chặc lấy Trầm Trì ngay lập tức, chôn mặt mình trên bả vai anh.
Hai cơ thể dán chặt vào nhau, mặc dù cách một lớp giáp cốt nhưng Nghê Vũ vẫn có thể cảm giác được Trầm Trì đang run nhè nhẹ, ngay cả khi cơ bắp anh căng chặt gần như cứng đờ.
Nghê Vũ càng thêm dùng sức. Cậu phải chắc chắn rằng Trầm Trì không thể đẩy mình ra được.
“Tiên sinh, không gian đã đóng lại rồi.” Câu nhỏ giọng nói bên tai Trầm Trì: “Em không ra được nữa, anh chỉ có thể mang em theo thôi.”
Màn đêm buông xuống, Trầm Trì bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.
Đúng lúc này, cuồng phong bỗng nổi lên, cơn gió mang theo mùi tanh tưởi nồng nặc bay đi khắp sa mạc.
“Sinh vật biến dị!”
Đối với Nghê Vũ thì, quả thực mùi này khá quen thuộc. Cậu theo bản năng đẩy Trầm Trì ra phía sau lưng mình, thân hình nhanh chóng biến đổi, làn sương mù mờ ảo tựa pha lê đen tràn ra từ phía sau lưng cậu, ngay lập tức che kín cả hai người.
Những ngọn đồi màu đen thấp bé cơ hồ như hòa thành một thể với màn đêm sâu thẳm, nhận ra có người ngoài đột nhập, những sinh vật biến dị đang tràn ra từ những ngọn đồi, từ trong lòng đất, tựa dòng nước lũ cuộn trào.
Hầu hết bọn chúng đều mang hình thù kỳ quái, còn lại một phần nhỏ thì vẫn giữ nguyên hình dáng con người, đó chính là những người đã chết đi vì suy kiệt sau khi bị lây nhiễm.
Lần trước Nghê Vũ đã từng chiến đấu với những quái vật này, nặc dù chúng nó rất đông, nhưng lúc ở hình dáng con người lại rất có sức mê hoặc, bọn chúng sẽ ôm và cướp đoạt cơ thể của người thân thiết với mình, nhưng sức chiến đấu của bọn chúng lại rất yếu. Khi Nghê Vũ vẫn còn chưa hoàn thành quá trình tiến hóa cấp cao, cậu đã có thể lấy một địch lại rất nhiều, tiêu diệt được vô số, còn bây giờ diệt sạch bọn chúng chỉ là chuyện nhỏ.
Làn sương mù mờ ảo mang theo ánh sáng ngưng tụ thành giáp cốt phù hợp với hình thái chiến đấu cấp cao của cậu, trên đôi cánh còn tỏa ra thứ ánh sáng màu đen u ám.
Nghê Vũ lao vút về phía trước, Lưu đao đi tới chỗ nào tiếng quái vật rít gào vang lên không ngừng ở chỗ đó, máu mủ và những phần còn lại của chân tay đã bị chặt đứt bắn tung toé ra xung quanh, người biến dị gào thét, cơ hồ như bọn chúng chưa kịp nhìn thấy thân ảnh của cậu thì đã bị một đao của cậu chém xuống, bổ ra làm đôi.
Không gian bắt đầu rung chuyển, từ nhẹ nhàng đến kịch liệt. Bầu trời cũng bị xé ra một vệt dài, tựa như những tia chớp dữ tợn.
Bọn quái vật cũng không hề rút lui dù bị Nghê Vũ giết, Nghê Vũ càng giết thì chúng nó càng đến nhiều hơn, tựa như tất cả những sinh vật biến dị tồn tại ở trong không gian này đều bị đánh thức bởi một mệnh lệnh nào đó.
Ba con quái vật khổng lồ như núi nằm vắt ngang trước mặt Nghê Vũ, nhìn đường nét hình dáng và tứ chi thì vẫn còn có thể nhận ra chúng nó đã từng là con người, nhưng ngoại hình của chúng nó nhìn cực kỳ dọa người, trên đầu chúng nó mọc đầy những tròng mắt đẫm máu, da thịt màu xám đen bị bong tróc lộ ra cả những thớ thịt bên trong, những cục u sần sùi như những quả bóng mọc ra từ trong những vết thương đó, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được những cục u đó đang càng ngày càng phồng to, vỡ ra, mủ từ bên trong tuôn ra ào ạt, máu mủ rơi xuống đất, cát đá cũng nhanh chóng bị ăn mòn, tạo thành một hố lớn.
Tiếng chúng nó gào thét nghe khàn khàn, tựa như lửa than thiêu đốt màng nhĩ.
Đôi cánh của cậu chuyển động, mắt Nghê Vũ bắn ra kim quang, cơ thể cậu tựa đường kim sợi chỉ, nắm lưỡi dao sắc bén trong tay bay qua bay lại tạo thành những đường cong gấp khúc màu vàng. Ngực, cổ và tứ chi của quái vật bị bổ ra thành từng mảnh nhỏ, tiếng rít gào vang lên nghe còn chói tai hơn so với lúc nãy.
Máu mủ tuôn ra như mưa, bắn ra bốn phương tám hướng dội thẳng về phía Nghê Vũ. Nghê Vũ nhanh chóng thu cánh lại, một đao cuối cùng bỗng nhiên chém vào giữa xương cột sống của con quái vật.
Giáp cốt như vị kỵ sĩ trung thành nhất, che chắn hết thảy máu mủ bắn lên người cậu.
Quái vật gào thét ngã xuống đất, tạo ra những tiếng động lớn vang vọng khắp nơi, trong miệng chúng nó tràn ra những làn sương đen, biến thành hàng ngàn hàng vạn con côn trùng có cánh thân đen mắt đỏ bay lên không trung, tiếng vỗ cánh cộng hưởng với nhau tạo ra những âm thanh khiến cho người nghe tê cả da đầu, dạ dày cũng nôn nao khó chịu.
Nghê Vũ cố gắng kìm nén lại cảm giác khó chịu, cậu thay đổi phương hướng, bỗng chốc đuôi mắt như muốn nứt ra.
Phía sau cậu máu chảy thành sông, khắp nơi chỗ nào cũng có thi thể của sinh vật biến dị không trọn vẹn, nhưng quái vật từ đống tàn thi bên trong bò ra còn nhiều hơn, côn trùng có cánh che ngợp cả bầu trời, tựa như ngửi được mùi thức ăn ngon, tất cả bọn chúng cùng nhau lao về phía Trầm Trì, bao vây anh!
Những con côn trùng có cánh không ngừng sinh trưởng nhanh chóng trong lúc đang bay, và con lớn nhất đã có kích thước tương đương với một người đàn ông trưởng thành.
“Tiên sinh!” Nghê Vũ mới vừa mở miệng, luồng gió tanh vẩn đục đã bay thẳng vào miệng cậu, cổ họng cậu khó chịu tựa như bị thiêu đốt.
Cậu bay đến cực nhanh, Lưu Đao trong tay phản chiếu lại khuôn mặt cậu — răng nanh sắc nhọn, đôi mắt giận dữ, trong mắt cậu nổi lên sắc vàng như hỏa diễm có thể thiêu đốt tất cả.
Trầm Trì nhìn vết nứt màu trắng trên bầu trời kia đang từ từ mở rộng, lại hạ mắt xuống lần nữa, làn sóng quái vật đầu tiên đã ập đến trước mặt anh rồi.
Dòng thuỷ triều đen kịt đang cuồn cuộn dâng trào, cát bụi mù trời như thổi tới từ một nơi xa xưa nào đó. Trầm Trì nhìn chúng nó đang nuốt chửng lấy mình. Nhưng vào thời khắc đó, một tiếng gọi “Tiên sinh” quen thuộc mang theo chút nức nở nghẹn ngào theo làn gió bay đến.
Một tiếng chim phượng hoàng trong trẻo lảnh lót đột ngột vang lên từ mặt đất, sóng âm rung chuyển, như thể có một thanh trường kiếm nặng ngàn cân cắm sâu vào lớp cát đá cháy đen như mực, dòng khí lưu liên tiếp nổ tung, bắn ra bốn phương tám hướng, vô số quái vật bị chấn động văng ra xung quanh dưới sức mạnh không thể chống cự lại được, chúng nó bị xé nát như những viên đạn máu, bắn ra khắp sa mạc bao la rộng lớn.
Nghê Vũ bay ngược lại với những vết máu bắng tung tóe kia chạy về phía Trầm Trì.
Cậu lại thấy không gian và thời gian xung quanh Trầm Trì vặn vẹo lần nữa. bên cạnh anh xuất hiện thật nhiều vòng xoáy, không khí, cảnh vật, thậm chí là thời gian, tất cả những gì vây quanh Trầm Trì đều xoay tròn, tựa như Trầm Trì đang đứng ở giữa trung tâm của vũ trụ này vậy.
Dòng khí lưu tựa như hoa văn mang theo ánh sáng màu vàng kim rực rỡ, nhìn từ xa tựa như đuôi của phượng hoàng, vừa đẹp đẽ vừa tráng lệ, chấn động lòng người.
Nhân loại ở vũ trụ có chiều không gian cao tựa thần tiên, và sinh vật ở vũ trụ có chiều không gian thấp hơn ở trước mặt các vị thần không thể đỡ nổi một kích.
Nghê Vũ lơ lửng giữa không trung, nhìn những dòng thuỷ triều màu đen đang cuồn cuộn lao về phía Trầm Trì, lại bị Trầm Trì xé nát rồi đẩy lùi hết đợt này đến đợt khác. Ánh sáng màu vàng kim bao quanh cơ thể Trầm Trì, chiếu lên người anh nhìn như trong suốt. Kim quang càng lúc càng rực rỡ, chiếu ra bốn phương tám hướng, quét đi những dòng thuỷ triều màu đen vẫn không ngừng tuôn ra.
Bỗng nhiên, Nghê Vũ cảm thấy tim mình đập thật nhanh —mắt cậu không thể nhìn xuyên qua ánh sáng màu vàng đó được, cậu không thể nhìn thấy Trầm Trì!
Sau một lúc thất thần, tim Nghê Vũ như bị đào rỗng một lỗ lớn. Đợi cậu phục hồi lại tinh thần, bên tai bỗng vang lên tiếng nổ mạnh, những con côn trùng có cánh khổng lồ đã bao vây cậu tầng tầng lớp lớp!
Đôi cánh tựa pha lê đen của cậu vỗ mạnh, gió lớn nổi lên, Nghê Vũ vung Lưu Đao lên, ngang tàng chém giết.
Nhưng côn trùng có cánh lại quá nhiều, những con bị cậu chém rụng như thiên thạch rơi xuống mặt đất, trong khi đó số lượng côn trùng đang đập cánh bay về phía cậu lại nhiều hơn gấp bội.
Mấy phút sau, trên trời bỗng dưng xuất hiện một quả cầu màu đen khổng lồ, tựa như nhật thực toàn phần. Nghê Vũ bị bao vây ở trong đó, móng vuốt sắc bén và Lưu Đao cùng xuất kích, nhưng cậu vẫn không có cách nào thoát ra được.
Bỗng nhiên, dòng khí lưu màu vàng rực rỡ trên mặt đất không còn lan rộng ra xung quanh nữa, nó đứng im một chỗ, tiếng chim phượng hoàng lại lảnh lót vang lên, hàng ngàn hàng vạn tia sáng bắn thẳng về phía quả cầu màu đen kia.
“Oành — “
Chỉ một đòn duy nhất, quả cầu màu đen kia đã tan nát, những con côn trùng có cánh rơi lả tả trên mặt đất, tiếp đó là một màn mưa màu đen trút xuống xối xả .
Nghê Vũ thở dốc, cậu vừa kịp định thần lại đã lập tức bổ nhào về phía Trầm Trì.
Lúc tới gần Trầm Trì, cậu cảm thấy cơ thể mình đau đớn không chịu nổi, không phải đau đớn do ngoại vật tác động, mà là cái đau từ bên trong cơ thể, tựa như ruột gan bị xé nát.
Cơ thể cậu như bị cuốn vào tuabin đang chuyển động với tốc độ cực cao, toàn thân như bị xé toạc.
Chiều không gian nghiền ép của Trầm Trì, không chỉ có thể giết chết quái vật không để lại chút dấu vết nào, mà nó còn có thể giết chết cậu!
Cậu không thể đến gần hơn được nữa, một bước cũng không được, đau đớn khiến cậu không thể chống đỡ nổi thân thể mình, đầu gối đập mạnh xuống đất, khoảnh khắc tứ chi chấm đất, cậu phun ra một ngụm máu, răng nanh cũng bị nhuộm đỏ.
Vòng xoáy bắt đầu chuyển động theo chiều ngược lại, cuối cùng không gian và thời gian cũng trở lại như cũ, thi thể bọn quái vật biến dị phủ kín sa mạc, máu của chúng nó thấm sâu vào cát đá, nhưng những tiếng rít gào nghẹn ngào vẫn chưa chịu ngừng lại.
Kim quang trên người Trầm Trì dần dần biến mất, anh bước về phía trước, cuối cùng dừng lại trước mặt Nghê Vũ.
Đau đớn trong cơ thể cậu đã biến mất, nhưng cảm giác thì vẫn còn đang hiện hữu, loại cảm giác áp bách ngột ngạt không thể chống lại vẫn còn tồn tại. Nghê Vũ lại phun ra một ngụm máu, cậu khó nhọc ngẩng đầu lên nhìn Trầm Trì.
Lúc này, nhìn Trầm Trì như một người hoàn toàn xa lạ, đôi mắt anh như bị sương mù bao phủ, không có tiêu cự, thần sắc lãnh đạm, không có buồn vui.
Nghê Vũ không đứng lên nổi, cổ họng cũng chỉ có thể phát ra thanh âm khàn khàn, “Tiên sinh…. Trước tiên….”
Trầm Trì rũ mắt nhìn cậu, ánh mắt kia thật lạnh lùng, không giống như đang nhìn một người còn sống.
Dưới đòn tấn công như vừa rồi, quả thực cậu có thể chết tựa như những sinh vật biến dị kia vậy, thứ duy nhất có thể bảo vệ cậu chính là hoa văn phượng hoàng và bụi gai trên lưng. Đó chính là một chút ý thức của Trầm Trì đã được cụ thể hóa.
Phượng hoàng bị bụi gai giam cầm bấy lâu nay giờ đã giương cánh, nhưng Nghê Vũ cũng đã tiến hành giải phẫu từ rất lâu, chó ngáp phải ruồi, trở thành một phần ý thức của Trầm Trì!
Tiếng gió, tiếng rít gào cũng dần dần yên tĩnh trở lại, hai người yên lặng đứng nhìn nhau.
Một người là người vừa mới thức tỉnh những đặc thù của sinh vật ở chiều không gian cao hơn, một người là người ký sinh cấp cao.
Nước mắt Nghê Vũ rơi, cậu khóc vì Trầm Trì.
Trước đây không lâu, Trầm Trì còn kể cho cậu nghe những chuyện khi còn bé — vạn vật trong thế giới của anh chỉ có một màu trắng trong suốt, bản thân anh như bị giam cầm trong một chiếc lọ cũng trong suốt, anh không thể cảm nhận được bất kỳ thứ tình cảm nào của con người.
Lúc này nhìn Trầm Trì, trong mắt anh cũng không chứa bất cứ thứ gì, rất giống với cậu bé mà Nghê Vũ chưa từng gặp qua một lần kia.
Thì ra, trước đây anh là một người cô độc như thế.
Nghê Vũ đau khổ nghĩ, anh còn cô độc hơn so với những gì em tưởng tượng.
Cậu vẫn không thể đứng lên nổi, cậu chậm rãi vươn tay phải về phía trước, run rẩy nắm lấy chân Trầm Trì.
Đôi mắt Trầm Trì mở to vô cùng khó hiểu, bỗng nhiên, từng chút từng chút ánh sáng được tụ lại trong đôi mắt không còn tiêu cự kia, ánh sáng dần dần xua tan đi làn sương mù dày đặc đang bao phủ nó.
Thời gian chờ đợi dài dằng dặc, cuối cùng Nghê Vũ cũng nhìn thấy được đôi mắt quen thuộc kia, đôi mắt khiến cậu yêu ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ.
Trầm Trì mà cậu biết đã trở lại.
“Tiên sinh…”
Trầm Trì ngồi xổm xuống trước mặt cậu, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, lau đi dòng máu tươi nơi khóe môi cậu, khoảnh khắc đó, trong mắt anh ngập tràn đau xót: “Vừa nãy tôi đã làm tổn thương em phải không?”
Nghê Vũ ra sức lắc đầu.
Trầm Trì đỡ cậu dậy, đứng ở nơi thây chất thành núi, máu chảy thành sông, anh nặng nề nói: “Em xem, đó chính là sức mạnh của tôi. Tôi có thể giết chết tất cả những sinh vật ở chiều không gian thấp, nhưng một khi tôi rơi vào trạng thái giết chóc, tôi sẽ quên hết mọi thứ và không còn bất kỳ tình cảm gì của con người nữa.”
Nghê Vũ nghe ra được ý Trầm Trì nói, anh vẫn còn muốn đuổi cậu đi.
“Nhưng anh đâu có quên em.” Nghê Vũ nói: “Anh cũng đâu có giết chết em, em đã là một phần của anh rồi. Một phần ý thức của anh đang ở trên người em. Em là tồn tại đặc biệt.”
Đôi mắt đen láy của Trầm Trì sáng tựa vì sao, anh nghe vậy thì cười khẽ.
Trên thế giới này, trong vũ trụ bao la rộng lớn này, cũng chỉ có mình Nghê Vũ mới có thể khiến cho anh cười, nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
“Hơn nữa, em còn có thể kéo anh trở về, giống như vừa rồi vậy.” Nghê Vũ lại nói: “Tiên sinh, anh là người gánh vác đồ đằng, gánh vác sứ mệnh cứu vớt trái đất. Em sinh ra đã là người bình thường, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào anh lại khắc bụi gai và phượng hoàng lên người em, vậy đó chẳng phải cũng là sứ mệnh của em sao?”
Rốt cục Trầm Trì cũng không thể phản bác được gì thêm nữa, “Ừ.”
“Sứ mệnh của em là bảo vệ anh!” Nghê Vũ nói: “Hành tinh N-37 không thể giết được em, anh đã cho em hoa văn làm lá chắn! Chỉ có em mới có thể đi theo anh, gọi anh trở về!”
Giọng nói của Trầm Trì vô cùng bình tĩnh, “Được.”
Tâm tình Nghê Vũ có chút kích động, nhất thời không hiểu được ý của anh là gì, “Được? Được cái gì?”
Trầm Trì thở dài, trong mắt anh tràn ngập nuông chiều, “Anh mang em theo là được chứ gì.”
Bỗng dưng, Nghê Vũ cảm thấy thật phấn chấn, đau đớn trong người dường như cũng tiêu tan hết, “Bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
“Em có nhìn thấy vết nứt kia không?” Trầm Trì nhìn lên bầu trời hỏi cậu.
Nghê Vũ có chút sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt Trầm Trì.
Nhưng trong tầm mắt cậu, làm gì có vết nứt nào, bầu trời vẫn chỉ có một màu đen kịt, tựa như bức tường thành cao vô cùng, dài vô tận.
Trầm Trì cũng có chút kinh ngạc, “Em không nhìn thấy sao?”
Nghê Vũ lắc đầu, “Anh có thể nhìn thấy thứ mà em không nhìn thấy à?”
Trầm Trì lặng im trong chốc lát rồi nheo mắt lại, “Đó có thể chính là cánh cửa để đi đến vũ trụ song sinh.”
Hết chương 60
Chương 61