Trầm Lạc – Chương 66.

 

 

Chương 66: Phiên ngoại 2 – BA NĂM SAU (hạ)

 

 

Nghê Vũ mở mắt ra, động tác đầu tiên của cậu là duỗi người.

 

Cậu vẫn chỉ là một con báo nhỏ, nâng cái mông lên cao, dùng hết sức mình duỗi người.

 

Nhưng mà, động tác vốn được làm mỗi ngày lúc này lại thất bại.

 

Bởi vì lúc cậu vận dụng hết sức lực từ thời còn bú sữa đến giờ để duỗi người thì chân phải phía sau bị trượt, đạp vào khoảng không.

 

“Meoo — “

 

Lúc này cậu mới phát hiện, thì ra không phải mình đang nằm trong ổ, mà là đang ngủ ở…

 

Long lòng của người khác?

 

Báo săn vừa ngẩng đầu lên liền đụng phải đôi mắt hờ hững của cậu bé.

 

Khi Trầm Trì còn bé, đôi mắt anh không đen kịt sâu thẳm như sau này, bây giờ màu mắt anh hơi nhạt một chút, có màu xám tựa sương mù, làn sương mù đó đã ngăn tất cả ánh sáng ở bên ngoài.

 

Một người một báo nhìn nhau, bỗng nhiên Nghê Vũ đứng lên, hai chân trước đặt lên bả vai Trầm Trì, bộ râu mỏng dính gần như quét hết lên mặt Trầm Trì.

 

“Tiểu tiên sinh.”

 

Giọng nói của báo con mềm mại đáng yêu vô cùng, chân đứng không vững, vừa nói xong câu này, chân phải lại trượt một phát, khiến báo nhỏ ngã lăn quay xuống bãi cỏ, chỏng vó lên trời.

 

Trầm Trì khom lưng cúi người ôm cậu lên, “Báo nhỏ.”

 

Nghê Vũ bị nhấc lên, đôi mắt tròn xoe mở to lanh lợi, cậu há miệng kêu meo meo như mèo.

 

Tiếng kêu của báo thành niên tựa như mèo, còn báo nhỏ thì tiếng kêu càng non hơn.

 

Nghê Vũ bất mãn nói: “Thả em xuống đi!”

 

Trầm Trì cười nói: “Không thả.”

 

“Em như này giống y như Simba vậy.” Tật nói nhiều vẫn không thể khống chế được, Nghê Vũ nói xong còn hừ hừ mấy tiếng.

 

Trầm Trì nghi hoặc, “Simba là ai?”

 

Nghê Vũ: “Ngay cả Simba mà anh cũng không biết luôn á hả?”

 

Nghê Vũ chớp chớp mắt, “Không có ‘á hả’.”

 

Trầm Trì buông cậu ra rồi lại ôm vào trong ngực xoa xoa đầu, “Nói cho tôi biết Simba là ai?”

 

Nghê Vũ được gãi cực kỳ thoải mái, cậu lăn lộn một hồi rồi nằm ngửa ra luôn.

 

Việc Trầm Trì không biết Simba quả thật khiến cậu bất ngờ.

 

Tiên sinh của cậu đọc sách nhiều hơn cậu, kiến thức sâu rộng hơn cậu, mặc dù bây giờ chỉ là một đứa trẻ, nhưng chắc cũng được học nhiều hơn cậu chứ.

 

Vậy sao anh ấy lại không biết Simba hả?

 

“Vậy em kể cho anh nghe một câu chuyện!”

 

Nghê Vũ bắt đầu kể về câu chuyện của “Vua sư tử”, đó là một bộ phim hoạt hình nổi tiếng của ngàn năm trước đây trên trái đất.

 

Dưới chỗ tránh nạn trong lòng đất hầu như không có hoạt động giải trí nào, bộ phim duy nhất có thể chiếu trên thiết bị chiếu phim chính là bộ hoạt hình Vua sư tử.

 

Nghê Vũ đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, đối với hình ảnh chú sư tử nhỏ Simba được nâng lên kia cực kỳ ấn tượng.

 

Cậu kể rất nghiêm túc, nhưng lại bị trạng thái hình thú giới hạn, vả lại cậu vẫn còn đang là một chú báo con, thường xuyên kéo dài âm cuối nghe rất buồn cười, nhưng Trầm Trì lại nghe hết sức nhập tâm, chân mày cũng gần như dựng hết cả lên.

 

Sau khi Nghê Vũ kể xong, cậu cứ có cảm giác là lạ chỗ nào đó.

 

Đây hình như đâu phải là một câu chuyện cười?

 

Vậy thì rốt cục Trầm Trì đang cười cái gì?

 

Câu chuyện không buồn cười nhưng bản thân người kể chuyện lại rất buồn cười?

 

Nghê Vũ đột nhiên hiểu ra.

 

Chắc chắn là cậu lại bị Trầm Trì trêu chọc.

 

“Tiên sinh!” Báo săn đứng bật dậy, lông toàn thân dựng hết cả lên, ngay cả đuôi cũng dựng thẳng đứng.

 

“Hả?” Vẻ mặt Trầm Trì bình tĩnh, “Sao thế?”

 

“Kỳ thực anh biết Simba! Làm sao có khả năng anh không biết Simba được chứ!” Cổ họng Nghê Vũ phát ra tiếng kêu của dã thú, nhưng cậu còn quá nhỏ, tiếng kêu uy hiếp không ra uy hiếp mà giống như đang làm nũng hơn, “Anh chỉ muốn gạt em, để cho em kể chuyện anh nghe!”

 

Trầm Trì cười nói: ” Báo Báo thật thông minh.”

 

“Đã bị anh lừa rồi còn thông minh gì nữa chứ?” Nghê Vũ thở hổn hà hổn hển, vươn móng vuốt lên muốn cào mặt Trầm Trì.

 

Cậu giương nanh múa vuốt mà cào, vậy nhưng lại cẩn thận thu hết những chiếc móng sắc nhọn vào trong.

 

Lúc bị móng vuốt ấn vào mũi, Trầm Trì cầm móng vuốt hôn mạnh một cái.

 

Nghê Vũ bất động, “Tiên sinh, anh…”

 

Trầm Trì: “Hả?”

 

Nghê Vũ: “Anh hôn jiojio của em!”

 

Jiojio (Miếng đệm thịt dưới chân mèo) sao có thể hôn chứ?

 

Trầm Trì cười càng thêm vui vẻ, lại nâng cậu lên một lần nữa.

 

“A a a ——” Nghê Vũ kêu lên: “Thả em xuống!”

 

Lúc Trần nói có thể đưa cậu và Trầm Trì quay trở về quá khứ một lần nữa, trong lòng cậu nghĩ, việc đầu tiên mình muốn làm đó chính là ôm Trầm Trì một cái.

 

Bởi vì khi còn bé Trầm Trì thật sự rất cô đơn, cậu thấy thật đau lòng.

 

Nhưng bây giờ người được ôm lại là cậu.

 

Cậu bé và báo nhỏ.

 

So về hình thể thì báo nhỏ không thể bằng cậu bé được.

 

“Em muốn xuống dưới!” Hai chân sau của Nghê Vũ đạp loạn xạ, cậu đạp một cước lên tóc Trầm Trì.

 

Một giây sau, cậu bị Trầm Trì thả lên đầu mình.

 

Với bản năng cầu sinh của mình, cậu vững vàng ôm chặt lấy Trầm Trì vì sợ ngã.

 

Trầm Trì cũng đỡ eo cậu, “Em nằm úp sấp như vậy ổn không?”

 

“Ổn, nằm úp sấp ổn.” Cho đến tận giờ Nghê Vũ chưa bao giờ trèo lên đầu Trầm Trì, cùng lắm cậu cũng chỉ dùng bộ ngực xù lông của mình đè lên mặt Trầm Trì.

 

Trong thế giới bao la rộng lớn này, Trầm Trì vác Nghê Vũ bước từng bước nhỏ đi về phía trước, thỉnh thoảng còn nhảy lên một cái.

 

Lúc này Nghê Vũ mới chú ý thấy, trên mặt đất có rất nhiều vũng nước nhỏ bị cây cỏ che khuất.

 

Nếu như cậu vui vẻ chạy nhảy lung tung, vậy chắc bất cứ lúc nào cũng có thể ngã vô vũng nước nằm gặm bùn.

 

Tim cậu nóng rực, đuôi quét qua quét lại, vòng qua cổ Trầm Trì rồi ôm lấy, “Tiên sinh.”

 

Trầm Trì: “Hả?”

 

“Anh thật tốt.” Nghê Vũ nói ra những lời xuất phát từ tận đáy lòng mình: “Anh đối với em thật tốt.”

 

Trầm Trì cười, “Tôi đã từng đi đến chỗ tránh nạn dưới lòng đất, đó là nơi gian khổ nhất trong tất cả những doanh trại ở ‘Tiêu Ngạn’.”

 

Nghê Vũ vô thức ôm chặt lấy Trầm Trì, móng vuốt của cậu còn che mất một bên mắt Trầm Trì.

 

“Khi còn bé em đã chịu nhiều khổ cực.” Trầm Trì không đẩy móng vuốt của cậu ra, anh dùng một mắt bên trái nhìn đường, “Nếu đã trở về quá khứ, tôi muốn để lại một chút ngọt ngào cho tuổi thơ của em.”

 

Nghê Vũ có cảm giác, nếu mình có thể tan chảy, vậy chắc giờ cậu đã bị hòa tan trên đầu Trầm Trì rồi.

 

“Tiên sinh.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

“Hả?”

 

“Anh ngọt quá đi! Báo Báo sắp tan chảy mất rồi!”

 

Trầm Trì dừng lại một chút, anh cào cào lên đuôi cậu, “Em lại tự xưng là Báo Báo.”

 

Nghê Vũ không chịu an phận, cứ di chuyển móng vuốt của mình, cậu còn lén lút hôn lên tóc Trầm Trì mấy lần.

 

Cậu không khỏi nghĩ, nếu như Trầm Trì cũng có tai báo như mình, vậy bây giờ chắc chắn cậu sẽ cắn nó một cái.

 

Trong lúc cậu vẫn còn đang suy nghĩ lung tung thì Trầm Trì đã nhảy qua bãi cỏ rồi, giờ anh đang leo lên một sườn núi.

 

Gió từ trên đỉnh núi thổi xuống, Nghê Vũ thoải mái nheo mắt lại.

 

“Tiên sinh.” Cậu lại hỏi: “Sao anh lại tới chỗ này?”

 

Đây là nơi hẻo lánh nhất ở doanh trại thủ đô, hoàn cảnh sống ở đây không khác gì mấy so với bên ngoài doanh trại, chỉ có điều, bên ngoài có thể xuất hiện sinh vật biến dị, còn bên trong thì lại có bình yên giả tạo.

 

Bọn họ đã xuất hiện ở đây, vậy tất nhiên là một người trong số họ đã từng đến nơi này rồi.

 

Nghê Vũ nhớ lại nửa ngày vẫn không thể nhớ ra được mình đã từng đến đây.

 

Vậy người đó chỉ có thể là Trầm Trì.

 

“Tôi đã từng nghĩ.” Trầm Trì im lặng, mãi cho đến tận lúc anh bò lên đến đỉnh núi mới mở miệng nói tiếp, “Tôi muốn được biến mất.”

 

Nghê Vũ cả kinh, “Cái gì?”

 

“Khi còn bé, tôi muốn được biến mất.” Trầm Trì nheo mắt nhìn mặt đất mênh mông vô tận, “Tôi không thể rời khỏi doanh trại thủ đô được, vậy nên chỗ này là nơi duy nhất tôi có thể tìm tới, có thể rời xa nơi có thật nhiều người.”

 

Trong lòng Nghê Vũ nổi lên sóng to gió lớn.

 

“Mấy vũng nước vừa rồi có nông có sâu, có hố còn rất sâu, nhảy xuống đó rồi chắc chắn sẽ bị chìm, không ai có thể tìm được.” Trầm Trì cau mày, suy nghĩ trong chốc lát rồi lại nói, “Hình như tôi đã nghĩ nhảy vào đó rồi sẽ chậm rãi bị nuốt chửng.”

 

“Không được!” Nghê Vũ lớn tiếng nói.

 

Trầm Trì nở nụ cười, “Bây giờ tôi không thể nhảy vào được.”

 

Nghê Vũ vẫn còn bị mắc kẹt trong tưởng tượng khủng khiếp vừa rồi, cậu ôm Trầm Trì thật chặt.

 

Qua một hồi lâu sau Trầm Trì mới tiếp tục nói: “Bởi vì em đang ở trên đầu tôi, tôi phải bảo vệ em.”

 

Đôi mắt Nghê Vũ ươn ướt, “Vậy quá khứ thật thì sao? Quá khứ thật sự không có em, anh đã làm thế nào bình an về nhà được?”

 

Trầm Trì lắc đầu, “Tôi không nhớ được.”

 

“Có lẽ, quá khứ thật cũng có em.” Bên môi Trầm Trì hiện lên chút ý cười, “Trí nhớ của tôi rất tốt, nhưng chỉ có một đoạn này là không nhớ rõ. Chắc là em đã cứu tôi rồi.”

 

Nghê Vũ nhớ lại những gì Trần đã nói.

 

Nghịch chuyển thời không sẽ phát sinh nhiều ảnh hưởng, nếu thời gian ngắn, những ảnh hưởng đó sẽ bị dòng sông thời gian vùi lấp.

 

Vậy nên Trần chỉ có thể để cho bọn họ đến nơi này nhiều nhất là một buổi chiều.

 

Thì ra, kỳ thực cậu đã từng xuất hiện trong thời thơ ấu thật sự của Trầm Trì, cậu đã cứu cậu bé không hề có khát vọng sống.

 

Trí nhớ của Trầm Trì mơ hồ như vậy chính là kết quả do dòng sông thời gian vùi lấp.

 

“Nắm chặt vào.” Đột nhiên Trầm Trì nói.

 

“Hả?” Nghê Vũ vẫn còn chưa kịp phản ứng thì bên tai đã vang lên tiếng gió.

 

Vậy mà Trầm Trì lại lao thẳng xuống sườn núi.

 

Lúc còn thơ bọn họ vẫn chưa có cánh, nhưng bây giờ bọn họ lại như đang bay.

 

Tất cả cảnh vật xung quanh bỗng trở nên mơ hồ, chỉ có cậu và Trầm Trì là rõ ràng nhất.

 

“Meo — “

 

Tiếng báo săn kêu lên nghe vừa xa xôi lại vừa vang vọng, lẫn trong gió còn có tiếng cười non nớt của cậu thiếu niên.

 

Bọn họ lăn qua lăn lại trên sườn núi mấy vòng, cơ thể hai người phủ đầy cỏ khô.

 

Cuối cùng, bọn họ ngồi trên đỉnh đồi, cùng nhau quay mặt về phía mặt trời sắp lặn xuống núi.

 

Nghê Vũ lại chui vào lòng Trầm Trì, lý do là thể lực báo săn không tốt, vừa nãy lăn mấy vòng kia đã mệt muốn chết rồi.

 

Trầm Trì nắm hai chân trước của báo săn đập đập lên chân mình.

 

Nghê Vũ bị anh làm cho nghiêng trái ngã phải, vậy nhưng cậu không những không giận mà còn ư ử mấy tiếng.

 

Mặc dù cậu cũng chẳng biết mình đang ư ử cái gì.

 

“Chỗ đó.” Bỗng nhiên Trầm Trì chỉ về phía trước.

 

“Hả?” Nghê Vũ cũng nhìn theo.

 

Phía trước chẳng có gì cả.

 

Virus đã tàn phá khắp nơi trên trái đất này, chỉ có ở chỗ thật cao mới có thể nhìn thấy mặt trời chân chính mọc và lặn, còn lại ở tất cả những chỗ khác chỉ có thể nhìn thấy bầu trời màu chì u ám.

 

Ở doanh trại thủ đô, con người đã tạo ra bầu trời xanh thẳm, bầu trời lúc nào cũng sáng sủa.

 

Nhưng trên sườn núi hoang vu cằn cỗi này, bầu trời nhân tạo thường xuyên bị hỏng, không có bầu trời xanh, cũng không có ánh sáng.

 

“Đó là nơi mặt trời xuống núi.” Trầm Trì nói: “Lại qua 20 phút nữa, cả bầu trời chỗ này đều sẽ bị ánh hoàng hôn bao phủ.”

 

Nhưng bọn họ không thể nhìn thấy nó.

 

Nghê Vũ vươn cổ lên nhìn chằm chằm không chớp mắt.

 

Trầm Trì xoa xoa tai cậu, một người một báo cứ ngồi như vậy chăm chú nhìn ánh hoàng hôn không tồn tại.

 

“Nó thật đẹp.” Nghê Vũ nói.

 

“Đúng vậy, nó thật đẹp.” làn sương mù xám xịt trong mắt Trầm Trì đã biến mất, “Em cũng nhìn thấy được phải không?”

 

“Thấy được.” Nghê Vũ kiên định gật đầu, “Nó có màu hoa mân côi, cả bầu trời đều là sắc hồng rực rỡ.”

 

“Ừm.” Trầm Trì cũng gật đầu, “Nó có màu hoa mân côi.”

 

Bầu trời xoay tròn, nhìn như một cơn lốc khổng lồ.

 

Giọng nói của Trần phảng phất như truyền đến từ một nơi xa xưa nào đó, “Đã đến giờ rồi, tôi đến đón hai người!”

 

Trầm Trì đứng lên, ôm lấy Nghê Vũ, phủi hết cỏ khô dính trên mũi cậu xuống, anh cười dịu dàng: “Về thôi.”

 

Ngân hà vô cùng vô tận thay cho thế giới xám xịt, Nghê Vũ vùi mặt trong lòng Trầm Trì, cậu nhắm hai mắt lại, lắng nghe nhịp tim đơn bạc nhưng cũng rất mạnh mẽ của Trầm Trì.

 

Khi còn bé, cậu chưa thể nhìn được ánh hoàng hôn có màu hoa mân côi thật sự, sau này lớn lên rồi Trầm Trì mới mang theo cậu bay lên độ cao 10.000m trên trời, cuối cùng cậu cũng đã có thể nhìn được.

 

Thậm chí, Trầm Trì còn tặng cho cậu một cặp kính bảo vệ mắt màu hoa mân côi.

 

Tặng cho cậu cả một bầu trời màu hoa mân côi.

 

Dãi ngân hà đã yên tĩnh trở lại, bọn họ cũng đã trở về với hiện tại, đứng trên đỉnh tháp canh cao nhất của quân đội.

 

Khi hoàng hôn buông xuống, bầu trời như bị đốt cháy, lộng lẫy tựa gấm vóc lụa là.

 

Trầm Trì nắm lấy cằm Nghê Vũ, hôn xuống, ánh hoàng hôn phía sau lưng bọn họ đỏ rực cả một khoảng trời.

 

“Lần nào bay trên phi hành khí tôi cũng đều đứng nhìn ánh hoàng hôn một chút.”

 

“Tôi không biết vì sao mình lại có chấp niệm lớn như vậy với bầu trời màu hoa mân côi.”

 

“Sau này, cuối cùng tôi cũng đã hiểu, là vì tôi muốn dành cả mảnh trời này tặng cho người tôi yêu.”

 

“Đó là lời hứa mà tôi đã hứa với em khi em vẫn còn là một con báo nhỏ”

 

“Tôi muốn thực hiện điều đó cho em.”

 

 

Toàn Văn Hoàn

 

Trầm Lạc – Chương 66.

Ngày đăng: 16 Tháng sáu, 2021

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên