Trầm Lạc – Chương 59.

 

 

Chương 59: ANH CŨNG LÀ BẢO BỐI CỦA EM.

 

Làm sao mới có thể đến được vũ trụ song song? Làm sao để chặt đứt liên hệ giữa hành tinh N-37 và trái đất?

 

Nghê Vũ không nghĩ ra, nhưng cậu vẫn nắm chặt lấy quần áo Trầm Trì chưa chịu buông.

 

Trầm Trì nắm ngón tay cậu, nhẹ nhàng tách từng ngón từng ngón một ra, sau đó nắm trọn trong lòng bàn tay mình, anh nói: “Đi thôi, về nhà.”

 

Trên đường về có cơn gió nhẹ thổi qua, đóa hoa Băng màu đen cột trên tóc cậu nhẹ nhàng rung rinh như hải tảo.

 

Nghê Vũ nhanh chóng nắm chặt tay, không cho Trầm Trì có cơ hội từ chối đan chặt mười ngón vào nhau.

 

Trầm Trì bật cười, “Báo Báo nhà chúng ta lại giận dỗi rồi.”

 

“Không còn biện pháp nào khác à?” Nghê Vũ không chịu ngẩng đầu lên, tựa như đang tập trung đếm mấy con kiến dưới chân vậy, “Đâu phải chỉ có duy nhất một mình anh nắm giữ Mật mã sinh mệnh, hồ ly cũng có mà, với lại lỡ như còn…”

 

“Quả thật là Hồ ly có, nhưng em nghĩ cậu ta có năng lực chiến đấu à?” Trầm Trì rất bình tĩnh, kiên trì tựa như một thầy giáo đang dạy dỗ học sinh ngu dốt vậy, “Tôi không nghi ngờ việc trên trái đất này còn có nhiều người nữa đang mang Mật mã sinh mệnh trên người, nhưng bây giờ bọn họ đang ở đâu? Bọn họ có biết sứ mệnh của mình hay không?”

 

Nghê Vũ sốt ruột nói: “Chúng ta có thể đi tìm mà!”

 

Trầm Trì mỉm cười lắc đầu, “Mấy chuyện ‘Tìm kiếm’ như vậy hồ ly đã làm từ rất lâu rồi, nhưng chỉ có mình tôi là phù hợp. Lúc nào tôi ‘Thức tỉnh’, em là người biết rõ ràng nhất còn gì.”

 

Nghê Vũ cắn răng.

 

“Trái đất này đã không còn nhiều thời gian nữa.” Trầm Trì nói: “Em cũng không muốn nó hủy diệt như vậy, đúng không.”

 

“Nhưng em cũng không muốn anh cứ rời đi như vậy!” Nghê Vũ không kiềm chế được cảm xúc, giọng nói của cậu run run.

 

Trầm Trì vươn tay nâng khuôn mặt cậu lên, chăm chú nhìn cậu một lát, “Trong lòng em nghĩ như thế nào?”

 

“Có thể mang em đi cùng không?” Nghê Vũ đỏ mắt, “Tiên sinh, anh đưa em theo với. Bây giờ em đã là người ký sinh cấp cao rồi mà, sau khi đến vũ trụ song song em cũng có thể giúp anh.”

 

Trầm Trì lắc đầu, “Đó là thế giới có chiều không gian cao hơn, em không thể sống sót được.”

 

Móng tay Nghê Vũ cắm vào da thịt, giọng nói như bị giội một xô nước đá, “Nhưng có thể anh sẽ không về được nữa. Em sẽ không bao giờ gặp lại anh được nữa, anh bảo em phải làm sao bây giờ!”

 

Trầm Trì muốn kéo người đang run rẩy vào lòng mình, nhưng Nghê Vũ lại đang căng thẳng, vẫn bướng bỉnh không cho anh ôm.

 

“Nghe lời.” Trầm Trì dỗ dành cậu, lại đưa tay ra lần nữa.

 

Nghê Vũ lùi về sau, không khí yên tĩnh bỗng nhiên bị khuấy động, trong lòng cậu vừa tức giận, vừa không cam lòng, lại vừa buồn bực, đột nhiên, cậu biến thành hình thái chiến đấu cấp cao mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.

 

Giáp cốt được kích hoạt, đôi cánh tựa pha lê đen “Rẹt” một tiếng mở rộng.

 

“Em muốn bay đi đâu?” Trầm Trì ngẩng đầu lên nhìn cậu, trong mắt anh vẫn còn ngậm ý cười, nhưng đó lại là nụ cười đau khổ, là không đành lòng, là bất lực, chỉ có hạnh phúc là không tồn tại.

 

“Em có thể đưa anh đi!” Nghê Vũ hét lên, “Đi đến khu vực phía Tây không có người sống, cũng không có ai tìm được chúng ta! Em sẽ trói anh lại, giấu đi, để anh không thể một mình đi đến vũ trụ song song được!”

 

Trầm Trì vẫn lặng yên đứng im tại chỗ, “Mới vừa rồi còn nói sau khi mình tiến hóa thì thông minh hơn trước đây, nhưng vừa tức giận lại bắt đầu nói mấy lời ngốc nghếch rồi.”

 

Kim quang trong mắt Nghê Vũ chảy xuôi, “Em sẽ thật sự mang anh giấu đi!”

 

“Em sẽ không làm vậy đâu.” Trầm Trì nói: “Đội trưởng của ‘Sí Ưng’ sẽ không trơ mắt nhìn hành tinh này bị hủy diệt.”

 

“Em đã không còn là đội trưởng của ‘Sí Ưng’!”

 

“Nhưng em vẫn thiện lương và có trách nhiệm như trước đây.”

 

Nghê Vũ giận dữ, “Em không muốn anh đi!”

 

Mi tâm Trầm Trì khẽ nhíu, có chút khó hiểu nói, “Lần trước em cũng đâu có nói không muốn như bây giờ.”

 

“Bây giờ không giống lúc trước.” Nghê Vũ ra sức lắc đầu, khuấy động cuồng phong xung quanh mình.

 

“Hả? Tất cả đều khác? Có gì khác nhau đâu?”

 

“Lần trước em biết anh vẫn sống tốt, biết anh sẽ không chết. Lúc nhớ anh em có thể tìm được tin tức của anh, anh còn sống!” Nghê Vũ nói: “Nhưng nếu anh đi đến vũ trụ song song, em phải làm sao mới có thể tìm được anh?”

 

Ánh mắt Trầm Trì rung động mãnh liệt, anh thở dài, “Thì ra là như vậy.”

 

Nghê Vũ nhìn thấy anh đang dao động, cậu gấp gáp nói: “Tiên sinh, xin anh, đưa em theo với.”

 

“Anh đưa em đi chịu chết sao?” Trầm Trì hỏi.

 

“Vậy cứ coi như chúng ta cùng chết đi!”

 

“Nhưng tôi muốn em được sống. Nghê Vũ, em đã cho tôi rất nhiều hồi ức đẹp mãi mãi không thể nào quên được.”

 

Lúc nói những lời này, giọng nói Trầm Trì rất nhẹ, cũng rất chậm, ánh mắt anh bỗng trở nên xa xăm, tựa như đang nhớ lại chuyện từ xa xưa lắm.

 

Rốt cục, Nghê Vũ cũng bình tĩnh trở lại, giọt nước mắt lăn dài trên má, cậu không kìm lòng được nữa.

 

Rơi lệ trong hình thái chiến đấu, đó không phải là hình ảnh đẹp đẽ gì, nhưng Nghê Vũ nhịn không được.

 

“Bảo bối.” Bỗng nhiên Trầm Trì gọi cậu.

 

Động tác Nghê Vũ dừng lại, coi như mình nghe lầm.

 

Vừa nãy Trầm Trì gọi gì nhỉ? Báo Báo? Nhưng sao mình lại nghe thành bảo bối nhỉ?

 

Trầm Trì chưa bao giờ gọi cậu là bảo bối, trước kia thì gọi là 04, sau này thì gọi là Nghê Vũ, lúc trêu cậu thì gọi là Báo Báo, báo nhỏ, báo nhỏ ngu ngốc.

 

Nhưng lần này Trầm Trì lại gọi một tiếng, “Bảo bối.”

 

Lần này thì Nghê Vũ nghe rất rõ ràng.

 

“Tiên sinh, anh gọi em là gì?”

 

“Bảo bối.” Trầm Trì nói, “Chẳng lẽ em không phải à?”

 

Sương mù trong mắt Nghê Vũ càng thêm dày đặc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống càng lúc càng nhiều.

 

Cậu cảm thấy thật không cam lòng, cứ đâm đầu vào ngõ cụt, không ngừng suy nghĩ — tại sao chúng ta lại sinh ra trong thời đại này chứ? Nếu như được sống ở thời trước khi đại nạn giáng xuống, vậy thì tốt biết bao!

 

Trầm Trì là một sĩ quan cấp cao, còn cậu là một chiến sĩ có thân thế không được tốt lắm, dựa vào sự nỗ lực, dựa vào tài năng và quân công đạt được, cậu đã được Trầm Trì chú ý đến, bọn họ đều là con người chân chính, không ai bị lây nhiễm, không có người nào cần phải trải qua giải phẫu ký sinh, cũng không có ai phải gánh vác trọng trách cứu vớt trái đất từ khi còn rất nhỏ.

 

Bọn họ chỉ yêu nhau theo cách bình thường nhất, tựa như nhân loại trong ngàn vạn năm sau vậy. Bọn họ sẽ trải qua một đời hào hùng nhưng gió êm sóng lặng, họ không cần phải đánh đổi mạng sống của mình để hoàn thành bất cứ nhiệm vụ nào cả, bọn họ cũng không phải xa nhau.

 

Chuyện đơn giản như vậy, nhưng giờ bọn họ lại làm không được.

 

“Ngồi xuống đi.” Trầm Trì nói: “Để tôi kể em nghe về quá khứ của tôi.”

 

Nghê Vũ vẫn còn đắm chìm trong nỗi bi thương nặng trĩu, cậu chậm rãi ngồi xuống đất, hai mắt đăm đăm nhìn thẳng vào Trầm Trì.

 

“Từ khi tôi bắt đầu nhớ được, tình cảm của tôi đã rất lạnh nhạt. Giữa cha mẹ tôi không có tình yêu, bọn họ kết hôn rồi sinh ra tôi, tất cả đều xuất phát từ việc cân nhắc đến lợi ích của nhau.” Trầm Trì nói: “Cả năm tôi không thấy được mặt cha mình lần nào, số lần nhìn thấy mẹ cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Rất nhiều người đã nói thủ lĩnh Hàn Yếm sinh ra một động vật máu lạnh.”

 

Nghê Vũ lắc đầu, “Anh không phải.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Làm gì có động vật máu lạnh nào lại không tiếc hi sinh chính bản thân mình để cứu hành tinh này?

 

Trầm Trì nở nụ cười, “Trong một quãng thời gian rất dài, Lam Tinh phu nhân là người duy nhất quan tâm đến tôi. Không chỉ vì huyết thống, mà còn vì bà ấy là người duy nhất cười với tôi, nói cho tôi biết thế giới này to lớn như thế nào. Đáng tiếc, thời gian chúng tôi ở chung thật sự quá ít. Khi tôi còn nhỏ, ngay cả bà tôi cũng chống cự, hết thảy những hạnh phúc hay đau buồn trên thế gian này tôi đều không thể cảm nhận được, tựa như có một chiếc lồng thật lớn đã nhốt tôi lại. Đến giờ tôi mới hiểu được, đó là do Mật mã sinh mệnh làm ra, vốn dĩ tôi không nên ôm bất kỳ thứ tình cảm gì của con người.”

 

Dường như Nghê Vũ có thể nhìn thấy được Trầm Trì lúc anh còn nhỏ, trầm mặc, quạnh quẽ, lẻ loi đứng một mình giữa mênh mông trống vắng, trong mắt hoàn toàn không có tiêu cự.

 

Cậu cho rằng tuổi thơ của mình đã đủ bất hạnh — không cha không mẹ, được thai nghén trong tử cung nhân tạo, trước khi trở thành chiến sĩ chưa từng rời khỏi chỗ tránh nạn dưới lòng đất, còn phải chịu qua vô số tội dưới tay của “Huấn luyện viên không đầu “.

 

Nhưng tốt xấu gì thì cậu cũng có bạn đồng hành, lúc cậu bị thương cũng có người giúp cậu thổi thổi vết thương một chút, lúc cậu ngủ không được còn có người nói chuyện với cậu một lúc.

 

Ở bên cạnh Trầm Trì lại chỉ có một mình Lam Tinh phu nhân, nhưng bà ấy cũng phải trường kỳ chinh chiến ở bên ngoài.

 

“Thời gian Lam Tinh phu nhân ở lại thủ đô rất ít, nhưng lần nào trở về, bà ấy cũng đều tranh thủ thời gian làm bạn với tôi. Khi còn bé tôi như người bị mù màu, thấy tất cả mọi người ai ai cũng đều có một màu trắng trong suốt, chỉ có Lam Tinh phu nhân, bà ấy….” Trầm Trì trầm tư một lúc rồi nói tiếp, “Chỉ có bà ấy là mang màu sắc ấm áp. Bà ấy đã dạy tôi rằng, năng lực quý giá nhất của nhân loại chính là sự đồng cảm. Vì sao những chiến sĩ ‘Tiêu Ngạn’ phải giết chóc? Vì bảo vệ những đồng bào yếu hơn mình. Nếu như không có sự đồng cảm thì sẽ không thể trở thành một sĩ quan ưu tú được.”

 

Lần đầu tiên Nghê Vũ biết đến sự tồn tại của Trầm Trì thì lúc đó anh đã là một thiếu tướng, trẻ tuổi, kiệt xuất, là nhân vật sáng giá nhất trong thế hệ mới của giai cấp cầm quyền.

 

“Đồng cảm rất khó — ít nhất thì đối với tôi là như vậy.” Trầm Trì nở nụ cười, “Tôi không nghĩ là mình học được điều đó, nhưng tôi lại không muốn để cho người duy nhất quan tâm đến mình thất vọng. Vậy nên tôi đã học mọi thứ từ Lam Tinh phu nhân, tôi tìm hiểu về quân đội, về virus, về đường hầm không gian…”

 

Nghê Vũ không nhịn được cắt ngang lời anh, “Vậy cho nên trước đây anh nói, anh đã đi qua hầu hết các đường hầm không gian ở ‘Tiêu Ngạn’?”

 

Trầm Trì cười nhẹ, “Em còn nhớ à.”

 

Nghê Vũ vươn đôi cánh hướng về phía trước, ôm Trầm Trì vào lòng mình.

 

Như thể thế giới đã thu nhỏ lại thành một khối nhỏ, bọn họ ở trong đó tựa sát vào nhau cùng sưởi ấm.

 

“Tôi đã cố gắng biểu hiện thật ưu tú trước mặt Lam Tinh phu nhân, nhưng cuối cùng, tôi vẫn không thể cứu được bà ấy khỏi tay Hàn Yếm.” Trầm Trì dừng lại một lúc thật lâu, “Sau đó, tôi gặp được em.”

 

Tim Nghê Vũ đập thật mạnh, huyết mạch trong cơ thể cậu cũng đang sôi trào.

 

“Lần đầu tiên tôi phát hiện có người sống sinh động đến như vậy.” Ánh mắt Trầm Trì sâu thẳm, dịu dàng, “Tất cả những gì Lam Tinh phu nhân dạy tôi đều có trên người em.”

 

Nghê Vũ nuốt nuốt nước bọt, “Tiên sinh…”

 

“Ngày đầu tiên theo tôi về nhà, em đã đứng ở sân sau ‘Phi thiên’ như siêu nhân.” Trầm Trì nói: “Lần đầu tiên tôi có cảm giác muốn cười, nụ cười đó xuất phát từ tận đáy lòng.”

 

Nghê Vũ kinh ngạc.

 

Phi thiên? Ý anh ấy muốn nói đến lần nào?

 

Gần nửa phút sau Nghê Vũ mới nhớ ra, mình đã ở trong khoang cách ly quá lâu, sau khi được Trầm Trì mang đi, cuối cùng cậu cũng có thể co giãn gân cốt, vậy nên thừa dịp không ai nhìn thấy, với khả năng bật cao vượt trội của mình, cậu đã nhảy lên thật cao, tưởng tượng mình như một siêu nhân, một tay đặt ở trước ngực, một tay giơ cao qua khỏi đầu, tạo dáng trong tư thế bay cao lên trời.

 

Vậy mà lại bị Trầm Trì nhìn thấy?

 

Đó là lần đầu tiên Trầm Trì muốn cười sao?

 

“Hai mươi mấy năm qua, Lam Tinh phu nhân luôn luôn bồi dưỡng khả năng đồng cảm của tôi, nói cho tôi biết rất nhiều chuyện mà bà ấy nghĩ là thú vị, lúc đó, tôi sẽ cười với bà ấy, nhưng đó không phải là niềm vui thật sự.” Trầm Trì nhớ lại tình huống ngày xưa, anh vừa cười vừa nói: “Nhìn thấy em bay cao lên trời, khi đó tôi mới hiểu được, thì ra cảm giác ‘Vui vẻ’ là như thế này.”

 

Nghê Vũ thu đôi cánh lại. Cũng giống như kim loại, đôi cánh đen tựa pha lê của cậu sẽ không rụng lông, nhưng chúng nó lại đan xen chặt chẽ với nhau cùng một chỗ, khi cơ thể chủ nhân run rẩy, chúng cũng phát ra tiếng kim loại cọ sát vào nhau.

 

“Sau khi Lam Tinh phu nhân qua đời, tôi vẫn luôn nuôi con báo săn đã làm bạn với bà. Với tôi, đó là một cách để tưởng niệm.” Trầm Trì tiếp tục nói: “Nó nhắc cho tôi nhớ những gì Lam Tinh phu nhân đã nói, tôi không muốn biến mình thành một người sống không có tình cảm. Nhưng có một ngày, tôi nhận được một tin nhắn —  nói có một vị chiến sĩ ưu tú của Quân đoàn tác chiến quân đặc chủng cần nó.”

 

“Em còn nhớ không?” Trầm Trì nói: “Trước lúc giải phẫu, em lên trên sân thượng tìm tôi, em nói từ nay về sau mình sẽ thay thế nó làm bạn với tôi.”

 

Nghê Vũ nghẹn ngào, “Nhớ chứ.”

 

Trầm Trì mỉm cười, thở dài, nói: “Tôi xem câu nói đó như lời thề của em, còn  quan trọng hơn cả hoa Băng. Bởi vì một khắc đó, tôi nhìn thấy trên người em có màu sắc thật hoa mỹ, so với màu sắc ấm áp trên người Lam Tinh phu nhân còn tươi đẹp hơn rất nhiều. Trong mắt tôi đã không còn một màu trắng trong suốt đơn điệu nữa.”

 

“Em…”

 

“Em là sắc màu rực rỡ của tôi.”

 

Cuối cùng Nghê Vũ cũng đã hiểu, “Vậy cho nên em mới có tên là Nghê Vũ hả?”

 

Trầm Trì nói: “Chắc chắn Lam Tinh phu nhân rất biết ơn em, cả đời bà đã dành hết 90% tinh lực của mình cho chiến trường, 10% còn lại thì đặt lên người tôi, bà ấy muốn tôi trở thành một người bình thường, có những cảm xúc bình thường.”

 

“Thời khắc tôi yêu em, tôi đã được làm một người bình thường .”

 

Nghê Vũ khóc không thành tiếng.

 

“Hiểu chưa?” Thần sắc Trầm Trì cực kỳ yên tĩnh, sóng gió mãnh liệt cũng trở thành những gợn sóng rồi âm thầm tiêu tán, “Em rất quan trọng, với tôi em không chỉ là ‘Bạn đời’. Tôi muốn em được sống, chỉ cần em còn sống thì màu sắc rực rỡ của tôi vẫn còn tồn tại.”

 

Đôi cánh tựa pha lê đen bỗng nhiên thu nhỏ lại, Nghê Vũ biến từ hình thái chiến đấu về hình người, cậu ngột ngạt đến cực điểm, “Tại sao chúng ta lại sinh ra ở thời đại này chứ? Tại sao em không gặp anh sớm hơn một chút nữa…”

 

Trầm Trì vuốt lưng cậu, hơi thở anh quẩn quanh nơi vành tai cậu, mang theo ý cười nặng trĩu, “Nhưng tôi lại cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được em.”

 

Cảm xúc mạnh mẽ như bóp nghẹt tim cậu, khiến Nghê Vũ không nghe được câu nói tiếp theo của Trầm Trì.

 

“Người tôi yêu chỉ có thể nhìn thấy bốn mùa xuân hạ thu đông trước khi đại nạn giáng xuống trên tư liệu hình ảnh.” Trầm Trì nói: “Tôi muốn cậu ấy nhìn thấy được sự sống đẹp xinh như lúc ban đầu đã tồn tại trên trái đất này.”

 

Phi hành khí vũ trang như quạ đen cất cánh từ doanh trại thủ đô bay đến doanh trại 009, rồi hướng về vùng trời ở phía Tây.

 

“Cậu thật sự phải làm như vậy à?” Yểu Sạn hỏi.

 

Trầm Trì gật đầu, “Chuyện còn lại giao hết cho anh.”

 

Yểu Sạn che mắt lại, bên trong là những đường tơ máu màu hồng giăng kín — “Vực sâu” đã luân hãm, thây chất thành núi, vô số sinh vật biến dị kéo nhau tới “Tiêu Ngạn” và “Thiên Vĩ”, mà “Thiên Vĩ” đã mất đi khả năng đưa ra quyết định, Yểu Sạn đã chỉ huy quân đội tác chiến liên tục mấy ngày qua, đến giờ vẫn chưa được chợp mắt chút nào.

 

“Cậu chắc chắn chứ?” Yểu Sạn hỏi.

 

Trầm Trì im lặng một lát rồi nói, “Có nắm chắc hay không thì không biết, nhưng chúng ta đã không còn sự lựa chọn nào khác.”

 

Càng ngày càng có nhiều không gian xuất hiện ở “Tiêu Ngạn”, không bao lâu nữa chúng sẽ nối liền thành một thể.

 

Ba ngày trước, Trầm Trì quyết định đến đường hầm không gian F024, đi vào không gian mà Nghê Vũ đã từng vào.

 

Ở đó có rất nhiều người đã chết vì suy kiệt sau khi bị lây nhiễm, bọn họ bị hành tinh N-37 xem như “Tử khí” để tiêu hóa. Nếu là tiêu hóa thì tất nhiên sẽ có con đường bí mật đặc thù để vận chuyển. Về điểm này thì cả Trầm Trì lẫn Viêm Hồ đều có cái nhìn giống nhau — muốn đi đến vũ trụ song song thì nhất định phải tìm được chỗ đột phá trên những người đã chết đó.

 

Lúc phi hành khí sắp hạ cánh, Yểu Sạn nói: “Tôi chờ cậu trở về.”

 

“Chờ một chút.” Trầm Trì đột nhiên nói.

 

Yểu Sạn hỏi: “Sao vậy?”

 

“Tôi muốn nhìn bầu trời này một lát.” Chờ đến thời gian đặc biệt đó một lần nữa, bầu trời lại sáng bừng màu hoa mân côi.

 

Trầm Trì nheo mắt nhìn một lúc thật lâu, mãi đến tận khi sắc trời bên ngoài biến thành màu xanh lam mới dừng lại.

 

Trong đêm tối, thời không xoay chuyển, không gian lặng lẽ mở ra. Trầm Trì không quay đầu lại bước vào trong đó, bóng dáng anh nhanh chóng biến mất giữa màn đêm.

 

Nhưng ngay thời khắc anh bị bóng đêm nuốt chửng, có tia sáng vàng đâm thẳng vào dòng khí lưu đang xoay chuyển.

 

Ở một thế giới khác, Trầm Trì nhìn Nghê Vũ đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, ánh mắt anh đột nhiên nổi lên cuồng phong, “Em…”

 

“Anh cũng là bảo bối của em mà.” Nghê Vũ bình tĩnh, nghiêm túc trả lời, cậu không còn thất thố như ngày đó nữa, “Em không nỡ buông anh ra.”

 

Hết chương 59

 

Chương 60

Trầm Lạc – Chương 59.

Ngày đăng: 16 Tháng sáu, 2021

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên