Trầm Lạc – Chương 50.

 

 

Chương 50: TRỜI SINH MỘT CẶP.

 

 

Bốn chân báo săn đạp gió lao đi, tốc độ nhanh như bay, cảnh vật xung quanh như biến thành một bức tranh hư ảo đầy màu sắc ấn tượng.

 

Phù Không đảo cũng không lớn, cho nên thời gian tìm kiếm cũng không lâu lắm. Nghê Vũ dừng lại bên cạnh Trầm Trì, men theo ánh mắt Trầm Trì nhìn về phía bãi cỏ trước mặt.

 

Bãi cỏ xanh tươi đã bị nhuộm thành màu đỏ sậm, dòng máu tanh nồng đậm đặc thấm vào trong đất, mùi mục nát tanh tưởi trôi nổi giữa không trung.

 

Trong bụi cỏ có bốn nhóm vật thể quái lạ, không giống người, nhưng trên cơ thể lại mặc đồng phục tác chiến của binh lính “Tiêu Ngạn”.

 

Nghê Vũ bước đến gần nhìn, quai hàm lập tức siết chặt căng thẳng, “Sao bọn họ lại biến thành bộ dáng như vậy?”

 

Người trên mặt đất máu me bê bết, da dẻ, máu thịt đã bị bong ra hoàn toàn, xương cốt, huyết quản và nội tạng lẽ ra phải ở bên trong giờ lại bị đảo ngược ra ngoài, còn da thịt bên ngoài thì bị ép vào bên trong, đầu nát bươn, khối óc đã vỡ ra và treo lủng lẳng ở trên đầu, con mắt chỉ còn lại một nửa cũng đã rớt ra ngoài.

 

Ngay cả Nghê Vũ đã quen với việc nhìn thấy nhiều loại sinh vật biến dị, vậy mà lúc này cũng vô thức lấy tay ôm bụng, suýt chút nữa đã nôn ra ngoài.

 

Cậu chưa từng gặp tình huống như vậy, những người này dường như đã trải qua một lần “Thay da” tàn nhẫn đến cực điểm, nội tạng đổi thành da dẻ, xương cốt đổi thành các thớ thịt, tựa như có một nguồn sức mạnh nào đó không thể chống lại được đã lộn ngược cơ thể bọn họ từ trong ra ngoài, loại đau đớn đó quả thực không thể nào tưởng tượng được.

 

Trầm Trì ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát một trong bốn người đó, người này vẫn còn chưa chết hẳn, tim vẫn còn đập, phổi vẫn còn phập phồng hô hấp bên ngoài cuống họng!

 

Da đầu Nghê Vũ tê rần.

 

“Cứu… Cứu… Tôi…” Giọng nói của người lính cực kỳ yếu ớt, mỗi một từ thốt ra đều thể hiện sự đau đớn không chịu nổi, nửa con mắt của anh ta khó khăn chuyển về phía Trầm Trì, cũng không thể nói ra được từ nào khác nữa.

 

Trầm Trì rút súng lục ra, không chút do dự bóp cò, viên đạn lập tức xuyên thủng trái tim đẫm máu của anh ta.

 

“Cảm ơn…” Tiếng nói biến mất trong cổ họng, ánh mắt của người lính đột nhiên ảm đạm, cuối cùng anh ta cũng đã được giải thoát.

 

Mũi Nghê Vũ phập phồng, cậu ngửi được mùi hôi thối trên bốn bộ thi thể, nghi hoặc nói: “Tại sao bọn họ lại thối rữa nhanh như vậy được nhỉ? Cho dù tốc độ thời gian ở đây trôi qua không đúng lắm, nhưng cũng không thể nhanh đến như vậy.”

 

Nhưng lúc này Trầm Trì lại đang suy nghĩ về một vấn đề khác.

 

Cách đây không lâu, lúc anh lái phi hành khí vũ trang xông vào, về cơ bản cũng giống với bốn người lính trinh sát này. Trước mắt đột nhiên bị bóng tối bao phủ, anh có cảm giác cực kỳ quái dị, da thịt bên ngoài như muốn co rút vào bên trong, còn xương cốt và nội tạng thì đảo lộn ra bên ngoài.

 

Cũng giống như bốn người lính trinh sát này như đúc!

 

Có thể quá trình “Thay da” đã không xảy ra với cơ thể anh, vậy nên anh vẫn bình yên vô sự.

 

Nhưng mà tại sao lại như thế?

 

Lời nói của hồ ly lại vang lên trong đầu anh lần nữa — anh giống với tôi, từ khi được sinh ra đã mang đồ đằng trên lưng.

 

Dường như anh vừa mới nắm bắt được điều gì đó, Trầm Trì nói: “Tiếp tục tìm thử, lúc tôi vừa đến hòn đảo này đã phát hiện tử khí ở đây rất nặng, chắc chắn vẫn còn có những nạn nhân khác nữa.”

 

Nghê Vũ dựa theo mùi hôi thối chạy về phía trước tìm kiếm, quả thực đúng như lời Trầm Trì đã nói, cậu tìm được mười hai khối thi thể bị “Hoán đổi trong ngoài”.

 

Không giống với những người lính trinh sát, trang phục bọn họ đang mặc là đồng phục của Phòng hội nghị thượng đỉnh, tất cả bọn họ đều là thuộc hạ quan trọng của Hàn Yếm và Mộ Nhạc.

 

Thi thể của bọn họ bị phân hủy còn nặng hơn bốn người kia, như thể bọn họ đã chết từ lâu lắm rồi.

 

Sau khi Trầm Trì kiểm tra thi thể xong thì nhìn về phía Nghê Vũ.

 

Nghê Vũ không hiểu: “Hả?”

 

“Không gian này không thuộc về trái đất, không thuộc về thế giới của chúng ta, nó có quy tắc vật lý trái ngược lại với quy tắc vật lý ở thế giới của chúng ta.” Trầm Trì nói: “Một khi con người tiến vào sẽ bị nguyên tắc vật lý ở đây nghiền nát và nhanh chóng bị thối rữa.”

 

Nghê Vũ suy nghĩ một lát rồi trợn to hai mắt, “Vậy mà anh và em, còn có Hàn Yếm nữa, tất cả đều không sao.”

 

Trầm Trì lắc đầu, “Nguyên tắc vật lý ở đây cũng muốn giết chết tôi nhưng không thành. Còn về phần Hàn Yếm, ông ta đã bị nhiễm bẩn, cho nên cũng không bị nguyên tắc vật lý ở đây ảnh hưởng. Vậy nhưng thuộc hạ của ông ta lại không được ‘Tốt số’ như thế.”

 

Nghê Vũ kinh ngạc, “Em không bị biến thành bộ dáng kia là bởi vì em đã là người nhiễm virus cấp cao?”

 

Trầm Trì nói: “Chỉ e đúng là như vậy.”

 

“Vậy còn anh?” Nhịp tim Nghê Vũ đập càng lúc càng nhanh hơn, “Tại sao anh cũng ….. “

 

Theo lý thuyết thì, Trầm Trì không phải là người ký sinh nhiễm virus cấp cao, cũng không bị vấy bẩn như Hàn Yếm, vậy cho nên nguyên tắc ở đây mới giết anh.

 

Nhưng Trầm Trì vẫn còn đang nguyên vẹn, ngay cả nguyên tắc vật lý ở đây cũng không thể uy hiếp được anh.

 

“Người mang đồ đằng.” Nghê Vũ lẩm bẩm nói.

 

Mi tâm Trầm Trì cau lại, “Em nghe thấy câu nói này ở đâu?”

 

“Hồ ly…” Nghê Vũ dừng lại một chút, “Là Lộ Địch nói cho em biết, anh ta cũng chính là người giúp em vào đây tìm anh. Tiên sinh, rốt cục thì ‘Người mang đồ đằng’ là gì?”

 

Trầm Trì lặng yên trong chốc lát, “Tôi cũng chỉ suy đoán mơ hồ mà thôi.”

 

Nghê Vũ hỏi: “Suy đoán gì?”

 

“Các nguyên tắc vật lý ở vũ trụ có chiều không gian cao hơn không thể loại trừ được tôi, tôi ở trong không gian này vẫn tự do hành động như bình thường.” Trầm Trì nói: “Vì vậy, ít nhất thì trong chiều không gian này tôi không thể yếu hơn những sinh vật có trí tuệ trên hành tinh N-37 được. Mộ Nhạc đã không còn là con người từ lâu, ở đây, ông ta hoàn toàn có thể nghiền nát nhân loại, vậy mà tôi lại có thể dễ dàng giết chết ông ta.”

 

Ánh mắt Nghê Vũ đầy khiếp sợ, “Vậy không lẽ anh là người ngoài hành tinh? Anh là người ở vũ trụ có chiều không gian cao hơn sao?”

 

Trầm Trì bị những lời này của cậu chọc cười, “Báo Báo cũng có ngày bị nói lắp à?”

 

Nghê Vũ thấy hình như trạng thái hình thú cũng ảnh hưởng đến đầu óc của mình rất nhiều, vì vậy cậu vội vã biến về hình dáng con người, nhưng đầu óc của cậu vẫn rối tinh rối mù.

 

Cậu lại một lần nữa cảm thấy ảo não vì năm đó mình đã không chịu chăm chỉ học hành.

 

“Con hồ ly đó còn nói gì với em nữa?” Trầm Trì hỏi, “Cậu ta đã dùng cách nào để đưa em vào đây.”

 

Nghê Vũ đưa lưng quay về phía Trầm Trì, thu lại một phần giáp cốt, để lộ ra hình ảnh phượng hoàng và bụi gai đang lóe kim quang trên lưng mình. “Hồ ly nói, nếu đây là hoa văn ý thức được cụ thể hóa của anh, vậy thì nó chính là chìa khóa anh lưu lại trên người em. Em và anh, em và anh…”

 

Càng nói, Nghê Vũ càng đỏ mặt, ánh sáng phát ra từ hoa văn phượng hoàng càng thêm mạnh mẽ, tựa như sắp giương cánh bay ra ngoài vậy.

 

Trầm Trì vươn tay lên, lướt qua sau lưng Nghê Vũ, miêu tả lại đường nét màu vàng óng ánh kia, đầu ngón tay anh gần như biến mất bên trong ánh sáng, “Em và tôi làm sao?”

 

Nghê Vũ hít một hơi thật sâu, “Em và anh bị hoa văn này khóa lại cùng một chỗ.”

 

Ngón tay Trầm Trì dừng lại.

 

“Hồ ly còn nói anh sắp thức tỉnh rồi, vậy cho nên hoa văn của em mới phản ứng mạnh như vậy, vẫn cứ không ngừng phát ra ánh sáng vàng.” Nghê Vũ nuốt một ngụm nước bọt, “Anh ở không gian nào thì không gian đó sẽ tự động mở ra cho em vào.”

 

Trầm Trì khẽ nhíu mày, “Là vậy sao?”

 

“Ừm!” Nghê Vũ gật đầu thật mạnh, “Ngược lại thì không được, trước đây cũng không được, điều kiện tiên quyết là anh phải sắp thức tỉnh — nhưng mà em lại không hiểu hồ ly nói ‘Thức tỉnh’ là ‘Thức tỉnh’ cái gì.”

 

“Là nguồn sức mạnh nào đó có thể chống lại hành tinh N-37.” Trầm Trì nói tiếp: “Chống lại vũ trụ có chiều không gian cao hơn?”

 

Có ánh sáng nhàn nhạt lưu chuyển nơi đáy mắt Nghê Vũ, cậu không ngừng kích động, “Chống lại vũ trụ có chiều không gian cao hơn? Tiên sinh, vậy không phải là anh sẽ trở nên lợi hại hơn cả em sao? Nhưng điều đó xảy ra như thế nào chứ?”

 

Đừng nói là báo săn không nghĩ ra, ngay cả Trầm Trì cũng có vô số câu hỏi trong đầu. Hồ ly nói sau khi anh tiến vào không gian này sẽ hiểu ra rất nhiều chuyện, quả đúng là như thế, nhưng vẫn còn một số điều anh tạm thời không có cách nào làm rõ được.

 

“Chóng mặt ghê.” Nghê Vũ vò đầu bứt tóc, “Vừa rồi mình nói đến chỗ nào rồi?”

 

Trầm Trì nói: “Em và anh đã được định trước là phải dính cùng một chỗ bởi hoa văn trên lưng em.”

 

“Đúng đúng!” Nghê Vũ nhớ lại, “Trung tướng Yểu Sạn đã phái rất nhiều phi hành khí vũ trang tuần tra xung quanh vị trí đặt Phù Không đảo trước kia, nhưng tất cả đều vô dụng. Hồ ly nói, em có thể thử một lần, vì anh sắp thức tỉnh cho nên hoa văn sẽ sinh ra cộng hưởng rất mạnh, có thể mở ra được con đường ngắn nhất đến chỗ anh.”

 

“Roẹt” một tiếng, đôi cánh đen sáng óng ánh tựa pha lê mở ra sau lưng Nghê Vũ, nâng cậu bay lên không trung.

 

Lần đầu tiên khoe đôi cánh ra trước mặt Trầm Trì, Nghê Vũ nhịn không được mà dương dương đắc ý bay cao lên không trung, lơ lửng một hồi rồi đột nhiên bổ nhào xuống, cuốn theo tiếng gió rít gào, cậu bay đến trước mặt Trầm Trì, vững vàng đáp xuống.

 

Thời khắc này, cậu bỗng nhiên có một loại cảm giác rất kỳ diệu.

 

Cậu thấp hơn Trầm Trì một chút, lúc đứng cùng một chỗ trên mặt đất, cậu chỉ có thể ngước mắt lên mới có thể đối diện với Trầm Trì được.

 

Còn bây giờ, hai chân cách mặt đất một quãng, vậy cho nên cậu cao hơn Trầm Trì rất nhiều, Trầm Trì khẽ ngước mắt, mím môi nhìn cậu.

 

Thời gian như lắng đọng, mãi đến tận khi Trầm Trì vươn tay phải lên, ngửa lòng bàn tay ra.

 

Nghê Vũ nhìn thấy liền đặt tay mình vào theo bản năng.

 

Giây tiếp theo, “Móng vuốt” của cậu bỗng nhiên bị Trầm Trì nắm chặt.

 

“Áhh — ” Trầm Trì dùng sức kéo cậu xuống.

 

Lúc hai chân giẫm lên mặt đất rồi Nghê Vũ mới nhận ra mình đụng trúng lồng ngực Trầm Trì, cậu vội vã thu bớt cánh lại, ánh mắt đảo tới đảo lui trên người anh, “Vừa nãy em chỉ muốn biểu diễn cho anh thấy một chút, em đã bay ra khỏi phi hành khí trung tâm rồi tiến vào Phù Không đảo như thế nào mà thôi. Sau đó… Sau đó em cảm thấy cả thời gian và không gian đều xoay chuyển, rồi em nhanh chóng bị kéo vào đây. Hồ ly, hồ ly nói rất đúng.”

 

Nghê Vũ liếm liếm môi, sau đó lại bổ sung thêm: “Không phải là em muốn khoe khoang với anh bộ cánh mới của mình đâu.”

 

Trên thực tế, Trầm Trì đã từng nhìn thấy đôi cánh phượng hoàng này qua hình ảnh chiếu trên thiết bị liên lạc cá nhân rồi. Nhưng lúc đó Nghê Vũ vẫn còn trong hình thái chiến đấu cấp cao, cơ thể khổng lồ tương ứng với đôi cánh càng to hơn, thậm chí lúc mở ra còn có thể che được cả mặt trời.

 

Nghê Vũ cố gắng giải thích, “Đôi cánh này thật ra là anh tặng cho em. Vật dẫn của em là báo săn, giáp cốt được chế tạo từ ‘lưu’ cũng tương thông với tinh thần của em, nếu không có những hoa văn sau lưng em thì cũng không thể sinh ra đôi cánh phượng hoàng được. Bất quá…”

 

Thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Nghê Vũ, Trầm Trì vươn tay sờ sờ vành tai cậu.

 

Vành tai Nghê Vũ rất mềm, vừa tròn vừa mềm mại.

 

Trong mắt Trầm Trì hiện lên ý cười.

 

Nghê Vũ lại nhướng mày, “Anh sờ lỗ tai em!”

 

“Không thể xoa được hả?” Trầm Trì nói: “Chúng nó cũng rất đáng yêu mà.”

 

Trái tim Nghê Vũ bỗng nhiên nóng rực, ngày xưa Trầm Trì vò vò đôi tai cậu, lúc đó anh cũng nói chúng nó rất đáng yêu.

 

“Chúng nó” tất nhiên là đang chỉ đôi tai báo xù lông kia của cậu.

 

Nhưng bây giờ, “Chúng nó” lại đang chỉ vành tai không có gì xa lạ của cậu.

 

“Ý em muốn nói vật dẫn của tôi là phượng hoàng.” Trầm Trì nói: “Hay tôi vốn dĩ là phượng hoàng?”

 

Đây đúng là lời Nghê Vũ muốn nói lúc nãy. Nhưng từ khi trở lại doanh trại thủ đô, đột nhiên cậu nhận được một lượng lớn thông tin vượt quá trữ lượng kiến thức của mình, nhất thời cậu vẫn còn chưa kịp tiêu hóa hết.

 

Vật dẫn của Trầm Trì có phải là phượng hoàng không? Nhưng Trầm Trì chưa từng bị lây nhiễm mà, anh không phải là người ký sinh thì làm sao có chuyện tồn tại vật dẫn.

 

Hơn nữa, phượng hoàng là một loài chim thần thánh trong thần thoại, hoàn toàn không có thật.

 

Trầm Trì là phượng hoàng? Điều này nghe có vẻ giống như tưởng tượng vậy.

 

“Ý thức được cụ thể hóa của tôi là một con phượng hoàng, tôi còn có thể chiến đấu chống lại những nguyên tắc vật lý ở vũ trụ có chiều không gian cao hơn, dễ dàng giết chết những sinh vật trí tuệ ở vũ trụ có chiều không gian cao hơn.” Trầm Trì chậm rãi nói: “Phượng hoàng? có lẽ lúc sinh ra trong cơ thể tôi đã chứa một đoạn gen nào đó, tựa như ‘Mật Mã Sinh Mệnh’ vậy.”

 

Nghê Vũ hỏi: “Giống như khi em tiến hóa thì anh sẽ thức tỉnh à?”

 

Ánh mắt Trầm Trì như ngưng lại, chốc lát sau anh mới nói: “Đúng vậy, giống như khi em tiến hóa thì tôi sẽ thức tỉnh.”

 

 

Hết chương 50.

 

Chương 51.

Trầm Lạc – Chương 50.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên