Trầm Lạc – Chương 46.

 

 

Chương 46: ĐỒ ĐẰNG.

 

 

Lá chắn phòng ngự đã trở thành một mảnh sương mù dày đặc không đồng nhất, lúc nãy pháo năng lượng không có cách nào bắn xuyên qua đó được. Theo đường đạn cho thấy, thời điểm đạn tiếp xúc với làn sương mù, chùm sáng đã bị chuyển hướng cực kỳ nhẹ, tựa như làn sương mù đó không phải là sương mù, mà là mặt nước, dưới mặt nước là một thế giới độc lập khác.

 

Yểu Sạn ra lệnh cho bốn chiếc phi hành khí trinh sát tới gần Phù Không đảo từ nhiều hướng khác nhau. Ngay lúc điều tra viên quay lại “Cách Phù Không đảo khoảng 27 m”, làn sương mù bỗng buông xuống càng dày hơn, ánh sáng mãnh liệt cũng lóe lên, cả bốn chiếc phi hành khí cùng biến mất chỉ trong chớp mắt!

 

“Biến mất rồi?” Tiến sĩ Bách Lộ nhìn chằm chằm vào màn hình điều khiển, “Bị hút vào Phù Không đảo rồi?”

 

Trầm Trì nhìn Lộ Địch giống như đã chết. Con hồ ly bị Yểu Sạn tóm trở về kia thì đang ngồi xổm trên đùi Lộ Địch, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ra liếm liếm ngón tay Lộ Địch.

 

Cảnh tượng này thật kỳ quái. Con hồ ly đã bị tuyệt chủng này đến từ đâu? Tại sao nó lại thân thiết với Lộ Địch như vậy chứ? Cẩn thận nhìn lại thì con hồ ly này cũng không giống với hình ảnh hồ ly trong tài liệu, lông toàn thân nó trắng như tuyết, nhưng lông rải rác chỗ móng vuốt lại có màu đỏ đậm, đuôi xòe ra còn lớn hơn cả cơ thể nó.

 

Nhưng lúc này, dù có chuyện cổ quái gì xảy ra cũng không bằng chuyện Phù Không đảo biến mất.

 

“Đưa cho tôi một chiếc phi hành khí được vũ trang.” Trầm Trì nói: “Tôi muốn vào đó.”

 

Yểu Sạn kinh hãi kêu lên: “Bây giờ cái gì chúng ta cũng không biết, bốn chiếc phi hành khí trinh sát đã biến mất ngay khi chúng đến gần. Vậy mà cậu còn muốn tự mình vào? Cậu điên rồi à?”

 

“Không phải là biến mất, mà bọn họ chỉ tiến vào một vị diện không gian khác với không gian chúng ta đang sống mà thôi.” Mi tâm Trầm Trì khẽ nhíu lại, đôi mắt anh đen kịt tựa sương mù giăng kín, làn sương mù đó cũng giống như sương mù trên Phù Không đảo vậy, “Hiện giờ Phòng hội nghị thượng đỉnh giống như đang bị ‘Cô lập’ khỏi không gian của chúng ta, đây chỉ có thể là ‘kiệt tác’ của hành tinh N-37. Tôi nhất định phải vào đó, nếu không sẽ không thể biết được bên trong đang xảy ra chuyện gì.”

 

“Nhưng…”

 

Yểu Sạn còn muốn ngăn cản nhưng Trầm Trì đã khoát tay, “Tôi không nghĩ là bên trong có gì nguy hiểm.”

 

Yểu Sạn hỏi: “Cậu dựa vào cái gì mà có thể chắc chắn như thế chứ? Nếu như hành tinh N-37 có chiều không gian áp chế chúng ta…”

 

“Loại virus không biết tên 400 năm trước chính là âm mưu của hành tinh N-37, bọn chúng đang theo dõi chúng ta từ một chiều không gian cao hơn. Với năng lực của chúng nó, muốn giết chết chúng ta chẳng khác nào bóp chết một con kiến.” Trầm Trì nói: “Nhưng tại sao bọn chúng trì hoãn chưa chịu động tay? Tại sao trái đất đến bây giờ vẫn còn kéo dài chút hơi tàn?”

 

Tiến sĩ Bách Lộ bỗng nhiên nói: “Chúng nó mơ ước thứ gì đó trên trái đất, hoặc là mơ ước chính trái đất này, có thể chúng nó không thể có được một cách dễ dàng vì chúng bị hạn chế bởi những quy tắc vũ trụ nào đó!”

 

Trầm Trì gật đầu, “Tôi nghi Phù Không đảo ở đây và Phù Không đảo ở ‘Thiên Vĩ’, còn những không gian thần bí xuất hiện nhiều lần kia nữa, tất cả đều là hành động xâm chiếm trái đất của Hành tinh N-37…”

 

Yểu Sạn nói: “Cái gì mà hành động xâm chiếm trái đất?”

 

Trầm Trì nghĩ tới một từ — bọt biển.

 

“Bởi vì quy tắc hạn chế lúc nãy tiến sĩ vừa mới nhắc tới, cho nên bọn chúng chỉ có thể đưa những không gian độc lập loại nhỏ đến trái đất, giống như những miếng bọt biển vậy. Khi những không gian này không ngừng bành trướng, sao chép, và cuối cùng là kết nối lại với nhau.” Trầm Trì quay đầu lại, “Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?”

 

“Trái đất sẽ bị ‘thay thế ‘.” Một giọng nói xa lạ có thể nói là vô cùng “Lạnh lẽo” truyền đến.

 

Tất cả mọi người ai nấy đều sững sờ, cùng nhau nhìn về phía âm thanh vừa mới cất lên.

 

Hóa ra là con hồ ly kỳ quái kia đang nói chuyện!

 

“Mày là ai?” Trầm Trì hỏi.

 

Hai mắt Hồ ly sáng ngời nhìn Trầm Trì, “Anh phân tích rất đúng, hành tinh N-37 thèm muốn trái đất, virus chỉ là ‘bước tiền đồn’ chúng nó tấn công trái đất, mục đích thực sự của chúng nó là nuốt chửng trái đất. Nhưng hiện tại thì bên trong Phù Không đảo tương đối an toàn, bởi vì chúng nó không có đủ sức mạnh để giết chết bất cứ người nào tiến vào trong đó.”

 

Sương mù trên Phù Không đảo đã nhạt đi rất nhiều, tòa nhà hùng vĩ của Phòng hội nghị thượng đỉnh cũng chỉ còn lại một đường viền khá mỏng — không gian đang biến mất.

 

“Không thể đợi thêm được nữa.” Sắc mặt Trầm Trì nghiêm túc, anh nhanh chóng chạm vào nút sáng bật ra khỏi thiết bị liên lạc cá nhân, một chiếc phi hành khí vũ trang bỗng tách ra khỏi phi hành khí trung tâm.

 

Yểu Sạn kiên quyết nói: “Tôi đi cùng với cậu!”

 

“Không được!” Trầm Trì nói: “Anh phải ở lại chỗ này chỉ huy, Hàn Yếm đang ở bên trong, tôi nghi là ông ta đã sớm biết chuyện này từ lâu, hoặc là…”

 

Ông ta đã không còn là con người chân chính nữa.

 

Câu sau Trầm Trì không nói ra, anh bước nhanh về phía sân bay chuẩn bị cất cánh.

 

Sau một hồi do dự, hồ ly liền nhảy khỏi chân Lộ Địch, nhanh chóng đuổi theo Trầm Trì, lúc Trầm Trì chuẩn bị tiến vào phi hành khí vũ trang: nó nói: “Anh không phải người bình thường.”

 

Ánh mắt Trầm Trì âm trầm, “Mày nói gì?”

 

“Anh không phải người bình thường.” Hồ ly nói: “Anh giống như tôi, ngay từ nhỏ đã mang đồ đằng trên lưng.”

 

Trong nhận thức của Trầm Trì, trên địa cầu chỉ có ba loại người — người không bị lây nhiễm virus, người ký sinh và người biến dị.

 

Người mang đồ đằng trên lưng là gì?

 

“Anh sẽ không chết đâu.” Bốn chân đỏ đậm của hồ ly bỗng nhiên như ngọn lửa thiêu đốt, “Chờ anh ra khỏi Phù Không đảo, có lẽ lúc đó anh sẽ rõ mình là gì, tôi là gì và chúng ta là gì.”

 

Cửa khoang trong suốt đóng lại, phi hành khí vũ trang dừng tại trong chốc lát rồi lao nhanh vào làn sương mù như sao băng. Đôi mắt tựa đêm đen của Trầm Trì bỗng lóe lên ánh sáng màu vàng kim, một bóng đen mang theo âm thanh đang vụt qua trong đầu anh.

 

Thời khắc đó, dường như anh đã hiểu ý của con hồ ly kia là gì.

 

Phi hành khí rung lắc kịch liệt trong sương mù, điều này không giống với sự dao động của luồng không khí, mà là va chạm giữa hai nguyên tắc vật lý trái ngược nhau. Trầm Trì cảm thấy cơ thể mình đang vặn vẹo, máu trong người cũng gần như bị ép ra ngoài qua lỗ chân lông, da dẻ và  vị trí các cơ quan nội tạng cũng muốn đổi chỗ cho nhau, không phải là “Đau đớn” mà cảm giác kỳ dị lại tràn ngập khắp chân tay.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, giống như vũ trụ sụp đổ, thế giới đột nhiên bỗng trở nên tối tăm.

 

 

Phi hành khí siêu thanh bay từ vùng cực Tây xa xôi đến cực Đông, ngoại trừ phải dừng lại để tiếp tế năng lượng và các dụng cụ thiết yếu ra thì Nghê Vũ cũng không dừng lại một khắc nào.

 

Tình hình chiến đấu ở doanh trại thủ đô vẫn luôn được truyền trực tiếp đến thiết bị liên lạc cá nhân, hai đội quân đối đầu nhau, bốn chiếc phi hành khí trinh sát biến mất bên ngoài làn sương mù bao phủ Phù Không đảo. Cuối cùng, ngay khoảnh khắc một chiếc phi hành khí vũ trang xông vào trong làn sương mù, cả tòa Phù Không đảo bỗng dưng biến mất giữa bầu trời xanh thẳm.

 

Tình huống này đối với Nghê Vũ cực kỳ quen thuộc, không phải Phù Không đảo biến mất, mà là một đầu đường hầm không gian của không gian đó đã đóng lại, cũng giống như không gian thần bí mà cậu đã từng vào vậy.

 

Hô hấp của cậu bỗng trở nên cực kỳ khó khăn, từng giọt từng giọt mồ hôi rơi đầy trên mặt cậu, chảy qua gò má cậu rơi xuống sàn.

 

Cậu nhận ra chiếc phi hành khí vũ trang đó, người ở trong chiếc phi hành khí đó chính là Trầm Trì!

 

Phản ứng cảm xúc quá khích khiến cơ thể cậu biến thành trạng thái dã thú, răng nanh, móng vuốt, những đường gân trên người cũng nhô lên, màu vàng kim trong đôi con ngươi cũng dần dần mở rộng.

 

Hoa văn sau lưng cậu sáng lên, ánh sáng đó tăng dần theo nhịp thở của cậu, cảm giác nóng rực đó so với trước kia còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, tựa như con phượng hoàng bị bụi gai trói buộc sắp thoát khỏi giam cầm vậy.

 

Lúc bình thường doanh trại thủ đô được canh phòng nghiêm ngặt, nhưng lúc này lại hỗn loạn tưng bừng, bất kỳ chiếc phi hành khí nào cũng có thể bay vào được.

 

Vị trí đặt Phù Không đảo bây giờ trống rỗng, mấy trăm chiếc phi hành khí đang bay lơ lửng xung quanh nó đợi mệnh lệnh, tựa như đang đề phòng nguy cơ từ hư không. Phi hành khí trinh sát không ngừng bay qua bay lại, vậy nhưng vẫn chưa phát hiện ra bất cứ sự dao động năng lượng nào.

 

Nghê Vũ bay thẳng đến chỗ phi hành khí trung tâm, trên đường còn bị ba chiếc phi hành khí vũ trang chặn lại.

 

Nếu Trầm Trì không thể trở về thì Yểu Sạn sẽ là người duy trì ổn định trước mặt công chúng, nhưng trong lòng lại lo lắng như lửa đốt.

 

Hình ảnh chiếc phi hành khí khả nghi được truyền tới, người lái nó chính là đội trưởng tiền nhiệm của Đội 1 “Sí Ưng”, Nghê Vũ.

 

Hồ ly vẫn luôn ngủ gà ngủ gật kể từ khi Trầm Trì rời đi bỗng nhiên mở mắt ra, nhẹ giọng gọi: “Báo săn.”

 

“Nghê Vũ cũng đến đây rồi?” Yểu Sạn lập tức hạ lệnh cho các hộ vệ rút lui, để phi hành khí của Nghê Vũ kết nối với phi hành khí trung tâm.

 

Lúc bị trục xuất vào mấy tháng trước, Nghê Vũ không nghĩ mình sẽ trở về nhanh như vậy, lại càng không nghĩ tới trở về vì lý do thế này.

 

Cậu đã khởi động giáp cốt được chế tạo từ ‘lưu’, cả người cậu được làn sương mù màu đen óng ánh tựa pha lê bao phủ.

 

“Cậu đã trở về vì Trầm Trì.” Yểu Sạn nói rồi nhìn về phía Phòng hội nghị thượng đỉnh đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa, “Cậu ấy ở trong đó. Hiện giờ chúng ta không có bất kỳ biện pháp nào để mở đường hầm không gian ra được.”

 

Tim Nghê Vũ đập thật mạnh, “Có lẽ tôi có biện pháp.”

 

Hồ ly nói: “Cộng hưởng cùng tần số?”

 

Lúc này Nghê Vũ mới chú ý đến con vật màu trắng ở trong góc.

 

“Anh là…” Cậu cũng không chắc lắm, “Người ký sinh?”

 

Hồ ly không trả lời mà chỉ nói: “Cộng hưởng cùng tần số dựa vào tốc độ thời gian trôi qua phải tuyệt đối giống nhau, nhưng không gian mà Trầm Trì biến mất có thời gian không giống với thế giới của chúng ta.”

 

Tiến sĩ Bách Lộ gật đầu, “Đúng vậy, lúc năng lượng của lá chắn phòng thủ Phù Không đảo ‘nhạt dần’ đã chứng minh điều này.”

 

Ánh sáng trong mắt Nghê Vũ dần nguội lạnh. Ngoại trừ cộng hưởng cùng tần số ra thì nhất thời cậu không nghĩ ra được biện pháp nào khác nữa.

 

“Cậu là Nghê Vũ.” Hồ ly nhảy lên một cái, đứng trên bàn điều khiển, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Nghê Vũ.

 

Nghê Vũ hỏi câu hỏi mà Trầm Trì đã từng hỏi qua, “Anh là ai?”

 

“Hoa văn ký sinh trên lưng cậu có bị cải tạo lại không?” Hồ ly nói: “Tôi có thể nhìn nó một chút được không?”

 

Nghê Vũ hỏi: “Lý do?”

 

“Cậu muốn vào Phù Không đảo.” Bộ dáng híp mắt của hồ ly trước giờ vẫn luôn khiến cho người ta có cảm giác thật giảo hoạt, nhưng giọng nói của nó lại không có nửa phần tùy tiện, “Có thể ‘Chìa khóa’ được giấu bên trong hoa văn.”

 

Nghê Vũ nhíu chặt mày cảnh giác, giáp cốt được chế tạo từ ‘lưu’ cũng lóe lên ánh sáng, trong chớp mắt được thu vào bên trong hoa văn.

 

Cậu xoay người, cởi áo ra, để cả mảng lưng của mình bại lộ trước mắt hồ ly.

 

Mái tóc dài vướng bận che đi những đường nét hoa văn sau gáy, cậu phải vươn tay lên gom đuôi tóc gọn lại. Động tác này khiến cơ bắp trên lưng cậu nổi lên, đường sống lưng lõm sâu, mỗi một đường nét trên cơ thể cậu đều bộc phát ra luồng sức mạnh ưu mỹ.

 

Nhìn phượng hoàng sống động như thật, ánh sáng vàng rực rỡ lung linh chói mắt, tựa như giây tiếp theo nó sẽ cất tiếng hót lảnh lót mà thế gian chưa ai từng nghe thấy.

 

“Nó sắp thức tỉnh rồi.” Hồ ly nói.

 

“Ai?” Nghê Vũ quay mặt lại hỏi, “Ai sắp thức tỉnh?”

 

“Hoa văn ký sinh của cậu vốn dĩ là một con báo săn.” Hồ ly nói: “Nhưng bây giờ lại là một con phượng hoàng. Phượng hoàng là loài động vật không tồn tại trong hiện thực, lại càng không thể trở thành vật dẫn của cậu được.”

 

Màu vàng kim trong đôi mắt Nghê Vũ tựa hồ như kết hợp chặt chẽ với ánh sáng vàng phía sau lưng cậu, “Đó là ý thức của Trầm Trì đã được cụ thể hóa. Rốt cuộc thì anh là ai?”

 

Cái đuôi khổng lồ của hồ ly xòe ra, bốn chân của nó bừng bừng ngọn lửa như thật như ảo, “Tôi là Lộ Địch.”

 

Nghê Vũ lập tức trợn to hai mắt.

 

“Tôi là Lộ Địch chân chính.” Hồ ly nhìn về phía Lộ Địch vô hồn ngồi bên cạnh, một lát sau mới quay mặt lại, “Tôi không phải người ký sinh, cũng không phải hồ ly như cậu nghĩ. Tôi sẽ giải thích cho cậu hiểu sau. Bây giờ tôi hỏi cậu, đã có bao giờ cậu tự hỏi, vì sao ý thức cụ thể hóa của Trầm Trì lại là một con phượng hoàng bị bụi gai trói buộc chưa?”

 

Ánh sáng vàng phía sau lưng Nghê Vũ ngày càng rực rỡ, đôi đồng tử cũng biến thành vàng ròng.

 

Cậu kinh ngạc mở miệng, “Bởi vì — “

 

“Bởi vì Trầm Trì là người mang đồ đằng.”

 

Hết chương 46

 

Chương 47

Trầm Lạc – Chương 46.

Ngày đăng: 16 Tháng Sáu, 2021

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên