Trầm Lạc – Chương 49.

 

 

Chương 49: LÃNG MẠN CẤP BẬC VŨ TRỤ.

 

 

Làn sương mù màu đen óng ánh tựa pha lê từ trên cổ, trên người Nghê Vũ được thu lại, giáp cốt được chế tạo từ ‘lưu’ được hoa văn phượng hoàng và bụi gai trên lưng thu hết vào trong, tựa như một tấm tơ lụa thượng đẳng đang trượt xuống.

 

Nghê Vũ bị Trầm Trì kéo sát vào người mình, nhưng khi môi anh sắp chạm vào thì cậu lại vô thức vươn tay lên, nhẹ nhàng để lên ngực Trầm Trì.

 

Đôi mắt đen như mực của Trầm Trì thoáng chốc như ngưng tụ.

 

Nghê Vũ cũng không hiểu tại sao mình lại làm như thế.

 

Từ trước đến giờ cậu rất thích hôn Trầm Trì, lại càng thích được Trầm Trì hôn, ban đầu kỹ năng hôn của cậu rất kém, là Trầm Trì đã ôm eo cậu, kéo cậu vào lòng, dạy cậu từng chút từng chút một.

 

Cậu rất mạnh, lúc nào cũng muốn chủ động hôn, nhưng dù cho trước đó khí thế của cậu có hùng hổ như thế nào thì khi môi lưỡi bị Trầm Trì xâm chiếm, cậu cũng chỉ có thể cố gắng liều mạng chống đỡ mà thôi.

 

So với con người thì người ký sinh quả thật có rất nhiều khuyết điểm. Ví dụ như, con người khi bị hôn nhiều sẽ quên hết tất cả, nhiều lắm cũng chỉ là đỏ mặt, tim đập loạn nhịp và mắt thì mơ màng, vậy nhưng người ký sinh lại biểu hiện ra những đặc điểm của dã thú.

 

Cậu không chỉ đỏ mặt mà lúc vừa hôn, tai báo của cậu cũng hiện ra luôn.

 

Đã có lúc cậu cảm thấy rất xấu hổ vì điều này, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy khổ sở không thể giải thích được.

 

Tai báo đã bị cậu cào nát, và sẽ không bao giờ xuất hiện lại lần nữa. Cũng giống như những chuyện đã xảy ra, không thể xem như hoàn toàn chưa xảy ra được.

 

“Nghê Vũ.” Trầm Trì gần như kề sát bên môi cậu, dùng hơi thở của mình gọi tên cậu.

 

Cậu rũ mắt, mi mắt run lên nhè nhẹ, hai tay vô thức nắm chặt lấy quần áo nơi thắt lưng Trầm Trì, “Tiên sinh, tôi…”

 

Cậu muốn giải thích, thế nhưng lại không thể nói ra được một câu đàng hoàng.

 

“Xin lỗi.” Giọng nói của Trầm Trì đầy sự đau lòng, cánh tay anh siết chặt, lần nữa ôm Nghê Vũ vào lòng mình.

 

Nghê Vũ lắc đầu, dường như cậu đã hiểu vì sao Trầm Trì lại xin lỗi, rồi lại không hiểu hết. Tựa như lúc này, trong lòng cậu thật sự rất khát khao được Trầm Trì hôn, nhưng theo bản năng cậu lại đi chống cự.

 

Trầm Trì ôm cậu rất chặt, nhiệt độ từ trong lòng đã truyền đến viền mắt, đến hai má và cả trên vành tai cậu.

 

Vành tai, tóc mai của bọn họ chạm vào nhau giữa cái nóng hừng hực như thế.

 

Cơ thể căng thẳng của Nghê Vũ cũng dần dần được thả lỏng, hai mắt khẽ nhắm lại nhưng mí mắt vẫn còn đang run rẩy. Trầm Trì như một liều thuốc đang chữa trị những vết thương đau đớn khắp người cậu trong mấy tháng qua.

 

Vành tai bị hôn một cái, cảm xúc bắt đầu từ đó lan tỏa toàn thân cậu.

 

“A —” Nghê Vũ nhịn không được mà hít sâu một hơi, bàn tay nắm lấy quần áo Trầm Trì càng thêm ra sức. Dường như cậu muốn dùng cách đó để xua tan đi những cảm xúc đang dâng trào, đè nén, không thể kiềm nén được nữa.

 

Trầm Trì vẫn không buông cậu ra, môi cũng không rời khỏi tai cậu, ngược lại còn thuận theo chỗ hôn ban đầu, chậm rãi, nhẹ nhành hôn ra xung quanh đó, từ vành tai lên đến đỉnh tai, tiếp theo là bên cạnh tai và cổ, tay cũng đưa ra sau đỡ gáy cậu, không nặng không nhẹ xoa xoa nơi đó.

 

“Tiên sinh!” Bỗng dưng Nghê Vũ mở to hai mắt, đưa tay giữ chặt thắt lưng Trầm Trì — động tác này nằm ngoài dự liệu của cậu, cậu còn tưởng rằng mình sẽ đẩy Trầm Trì ra.

 

Tai và cổ cậu tựa như bị lửa đốt, Trầm Trì hôn đến chỗ nào thì chỗ đó nóng đến không chịu nổi. Trái tim Nghê Vũ dường như cũng sắp bốc hơi, sức lực cũng bị rút đi từng chút từng chút một khỏi cơ thể cậu.

 

Trầm Trì làm như không nghe thấy tiếng cậu gọi, bàn tay anh ôm lấy cổ cậu cũng di chuyển ra phía trước theo nụ hôn, đầu ngón tay thô ráp xẹt qua mạch đập đang nhảy lên kịch liệt, qua xương quai xanh nhô cao xinh đẹp cùng hầu kết không ngừng nhấp nhô lên xuống, tựa như một cách hôn khác vậy.

 

Cuối cùng, tay Trầm Trì ngừng lại nơi cằm cậu, nắm chặt lấy.

 

Rốt cục, nụ hôn của Trầm Trì cũng rơi xuống đôi môi khô khốc của cậu.

 

Tựa như có thứ gì đó trong cơ thể cậu vừa bị rút đi, vòng eo cứng ngắc của Nghê Vũ dường như cũng được thả lỏng, cơ thể cậu mềm nhũn, miễn cưỡng để Trầm Trì ôm lấy.

 

Được Trầm Trì hôn, cậu chỉ có thể khẽ há miệng thở dốc, biết rõ bản thân mình không có sức chống cự lại, nhưng cậu vẫn muốn cố gắng giãy giụa một phen.

 

Bỗng nhiên Trầm Trì giữ chặt sau gáy cậu, hôn mạnh xuống, cổ họng cậu phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ là gì, rồi nhanh chóng bị nhấn chìm giữa quấn quít môi lưỡi và tiếng tim đập ầm ầm.

 

Mắt cậu ươn ướt, đôi con ngươi trong trẻo như dòng suối, nước mắt đã thấm ướt hàng mi, chảy ra khỏi đôi mắt hoe hoe đỏ, làm ướt đẫm hai má cậu.

 

Cậu run rẩy trong cái ôm của Trầm Trì, hơi thở cũng dần dần nhuốm mùi máu tanh, đầu lưỡi cậu đã bị Trầm Trì cắn rách.

 

Rõ ràng đó chỉ là vết thương rất nhỏ không tính là đau lắm, nhưng lại khiến trái tim cậu tê dại, nước mắt rơi càng nhiều hơn.

 

Cậu biết Trầm Trì đã mất khống chế.

 

Thì ra Trầm Trì cũng có lúc mất khống chế, tất cả đều là vì cậu.

 

Trước đây, dù cho có xảy ra bất cứ chuyện gì thì Trầm Trì vẫn luôn trấn định. Chỉ có mình cậu mới là người hoảng loạn, thất thố và thường xuyên làm trò cười, thậm chí cậu còn rất vui vẻ đóng vai một nhân vật như vậy.

 

Cậu muốn gọi Trầm Trì một tiếng, nhưng cậu lại không thể thoát khỏi nụ hôn của Trầm Trì, chỉ có thể đáp lại anh giữa mùi máu tanh càng ngày càng nồng đậm, để cho hai trái tim bùng cháy càng ngày càng dữ dội hơn.

 

Đột nhiên, vẻ bạo ngược trong mắt Trầm Trì rút đi, chỉ còn lại sự đau lòng khôn xiết. Nghê Vũ cảm thấy vết thương đau đớn kia được trân trọng đến cực điểm — Trầm Trì đang ngậm lấy chiếc lưỡi đang chảy máu của cậu, dịu dàng dùng đầu lưỡi mình an ủi.

 

Các khớp ngón tay của Nghê Vũ trắng bệch, cậu nắm chặt lưng áo Trầm Trì.

 

Nụ hôn này bắt đầu bằng sự dịu dàng nhẹ nhàng trên vành tai, sau đó biến thành cướp đoạt thô bạo, và cuối cùng là trở lại dịu dàng, lặng lẽ liếm láp thương tổn.

 

Chưa bao giờ Nghê Vũ hi vọng đôi tai báo của mình trở lại nhiều như lúc này, nhưng cậu vẫn không nhìn thấy, cũng không cảm giác được sự tồn tại của nó.

 

Trầm Trì thở dài một hơi, rốt cục cũng buông cậu ra. Cậu thấy ánh mắt anh dừng lại trong mắt mình một hồi lâu mới rời đi.

 

Tim cậu đập loạn xạ, cơ hồ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Chúng nó có còn xuất hiện nữa không?

 

Trầm Trì có thấy được không?

 

Mi tâm Trầm Trì khẽ nhíu một chút cực kỳ nhẹ, ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm, nhưng cũng khôi phục lại bình thường rất nhanh.

 

Tâm trạng Nghê Vũ suy sụp, lập tức vươn tay lên, nhưng chưa kịp đụng đến đỉnh đầu đã bị Trầm Trì bắt lấy.

 

“Chúng nó mất rồi, đúng không?” Nghê Vũ muốn rút cổ tay mình về nhưng Trầm Trì lại nắm chặt hơn, nỗi đau xót hiện rõ trong mắt anh.

 

“Là do tôi.” Trầm Trì đè tay cậu xuống rồi mới buông ra, anh đặt tay xuống chỗ đáng lẽ ra tai báo sẽ xuất hiện, nhẹ nhàng xoa xoa hai lần, sau đó để đầu cậu ngã lên bả vai mình, “Nghê Vũ, xin lỗi.”

 

“Tiên sinh, đừng nói lời xin lỗi.” Nghê Vũ lắc đầu, mất mát và hối hận tựa như một ly rượu đắng, “Là do em ngốc nghếch, trước đây em đã ngốc rồi, ngoại trừ đánh đấm ra thì cái gì em cũng không biết.”

 

Trầm Trì khẽ vỗ về lưng cậu, “Em biết rất nhiều chuyện. Em cũng là người duy nhất tặng hoa băng cho tôi.”

 

Nghê Vũ lặng lẽ lau hết nước mắt lên bả vai Trầm Trì, “Anh vì hoa băng mới thích em sao?”

 

Giọng nói của Trầm Trì đã bình tĩnh hơn rất nhiều, “Đúng vậy, nhưng cũng không chỉ có thế.”

 

Nghê Vũ hít hít mũi, mở to mắt, nhìn ra bốn phía xung quanh, “Tiên sinh, chỗ này không phải là địa cầu của chúng ta.”

 

“Ừm. Nơi này là không gian hành tinh N-37 phóng lên địa cầu.”

 

“Vậy có phải bây giờ chúng ta đang ở một vũ trụ khác không?”

 

“Đúng vậy.”

 

“Thật lãng mạn.”

 

Trầm Trì nắm vai Nghê Vũ, “Hả?”

 

Đôi mắt Nghê Vũ đỏ hoe, nhưng lại sáng cực kỳ, ánh sáng đó phản chiếu qua những giọt nước mắt chưa khô, nhìn giống như dải ngân hà lộng lẫy giữa mùa hè, “Tiên sinh, anh hôn em ở một vũ trụ khác.”

 

Ánh mắt Trầm Trì chợt lóe sáng, nhưng sau đó đã nhanh chóng bình thường trở lại, nụ cười nhẹ nhàng như xuyên thấu vào tận đáy mắt, “Em vừa thông minh lại vừa lãng mạn.”

 

Nghê Vũ nhớ tới ý nghĩa tên của mình, chợt tâm huyết dâng trào, “Vậy có phải là anh nên đặt cho em một cái tên mới không. Thông minh như cái gì đó, lãng mạn như cái gì đó, tĩnh lặng như cái gì đó, ‘Em còn hơn cả cái gì và cái gì đó’, và tên mới của em là ‘Cái gì cái gì’ đó.”

 

Nếu như là người khác thì chắc sẽ bị những câu “Cái gì đó” liên tiếp khiến cho hôn mê, nhưng Trầm Trì lại biết cậu đang ám chỉ câu nói “Rạng rỡ như cầu vồng, nhanh như vũ bão, em còn hơn cả cầu vồng và vũ bão” .

 

“Ừm…” Trầm Trì nói: “Vậy thì cứ gọi là Báo Báo đi.”

 

Nghê Vũ kinh ngạc đến ngây người.

 

“Thông minh như Báo Báo, lãng mạn cũng như Báo Báo.” Trầm Trì cười.

 

Nghê Vũ nhướng mi, suy nghĩ một hồi lâu xem mình nên phản bác như thế nào, nhưng cuối cùng cậu lại nói: “Đã sớm là Báo Báo rồi.”

 

Trầm Trì lại lần nữa vỗ vỗ lên chỗ vốn nên có hai tai báo, anh nói: “Đi thôi.”

 

Lúc này Nghê Vũ mới nhớ ra, mình xuất hiện trong không gian này không phải để hẹn hò lãng mạn cấp bậc vũ trụ với Trầm Trì.

 

“Tiên sinh.” Cậu nắm lấy tay Trầm Trì, nghiêm túc nói: “Lần trước lúc ở trong không gian chỗ sa mạc đó, em lại bị lây nhiễm thêm lần nữa, tất cả những người vào trong đó đều bị lây nhiễm, doanh trại 097 cũng vì lính đánh thuê biến dị mà gặp đại nạn, chỉ có tình huống của em và Thuần An là không giống vậy. Tụi em bị lây nhiễm cấp cao rồi trở thành….”

 

Cậu dừng lại một chút, “Anh có muốn nhìn hình thái chiến đấu của em bây giờ một chút không?”

 

Rất dữ tợn, không dễ nhìn chút nào.

 

Thế nhưng, cũng nhờ vậy mà em đã thông minh hơn, mạnh mẽ hơn, có thể bảo vệ anh, làm được nhiều điều cho anh hơn, những việc mà trước đây em không thể làm được.

 

Bỗng nhiên hai má cậu được nâng lên, đồng tử Nghê Vũ co rút lại.

 

“Tôi đã thấy rồi.” Ngón tay Trầm Trì vuốt ve khuôn mặt cậu.

 

Nghê Vũ lo lắng, “Xấu lắm đúng không?!.”

 

Trầm Trì nói: “Độc nhất vô nhị.”

 

Nghê Vũ hỏi: “Xấu độc nhất vô nhị đúng không?”

 

Trầm Trì bước ra phía sau cậu, buộc mái tóc dài đang tản ra của cậu, “Em biết không phải là như vậy mà.”

 

Nghê Vũ sờ sờ vào mái tóc đã được buộc cao gọn gàng, “Chút xíu nữa là đã bị em cắt bỏ rồi.”

 

“Vì muốn quên tôi?”

 

“… Ừ.”

 

Trầm Trì nói: “Nếu như tôi chết trong cuộc chiến này, tôi hi vọng em có thể quên tôi.”

 

Nghê Vũ lập tức lắc đầu, “Anh sẽ không sao!”

 

Trầm Trì nở nụ cười rồi nói đến chuyện chính: “Trước tôi còn có bốn chiếc phi hành khí vũ trang đã xông vào đây. Tôi hạ xuống mặt đất an toàn, nhưng giờ lại không thấy tăm hơi bọn họ đâu cả. Phòng hội nghị thượng đỉnh không phải chỉ có tám vị thủ lĩnh, những người khác ở chỗ nào? Em khởi động giáp cốt rồi chúng ta đi dọc theo hòn đảo này tìm kiếm thử.”

 

Ra khỏi tòa kiến trúc tĩnh mịch kia rồi Nghê Vũ biến về trạng thái hình thú.

 

Trước đây, trạng thái hình thú của cậu không lớn lắm, cũng không khác báo săn là mấy, nhưng bây giờ cậu lại có thể biến thành cự thú có thân hình khổng lồ với sức chiến đấu kinh người.

 

Ánh sáng bên người bị cản lại hơn phân nửa, Trầm Trì ngẩng đầu lên nhìn “Sủng vật” của mình.

 

“Ây…” Nghê Vũ nói: “Tiên sinh, em đã lớn hơn trước rất nhiều.”

 

Nhưng mà em cũng có thể biến trở về như trước.

 

Trầm Trì nói: “Đúng là lớn hơn so với trước đây.”

 

“Em có thể cõng anh đi.” Nghê Vũ suy nghĩ một chút rồi cúi thấp người xuống, “Anh có muốn em cõng anh không?”

 

Trầm Trì vỗ vỗ lên hai chân trước cường tráng mạnh mẽ của cậu, “Thôi, để lần sau đi.”

 

Nghê Vũ nghe ra chút ý vị sâu xa, “Tại sao lại thôi?”

 

“Trước giờ thể lực luôn là điểm yếu của em.” Trầm Trì nhịn cười, “Chỗ này lại thần bí khó lường, tốt hơn hết là em nên giữ thể lực của mình cho tốt.”

 

“Vèo” một cái, Nghê Vũ kích hoạt giáp cốt được chế tạo từ ‘lưu’, cậu tức giận bọc kín lấy cơ thể mình.

 

 

Hết chương 49.

 

 

Chương 50.

Trầm Lạc – Chương 49.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên