Chương 51: CÙNG EM ĐI ĐẾN BẤT CỨ NƠI NÀO TRONG VŨ TRỤ.
“Tiên sinh, giờ chúng ta làm sao ra ngoài được?” Nghê Vũ vẫn chưa thu đôi cánh của mình lại vào trong hoa văn, nhưng cũng không mở ra hoàn toàn, cậu chỉ khép hờ, chân cậu lơ lửng cách mặt đất khoảng chừng nửa mét, nhanh nhẹn bay tới bay lui vòng quanh Trầm Trì, thỉnh thoảng còn bay ra xa, Trầm Trì vừa nhìn là cậu lại bay trở về, “Hồ ly chỉ nói với em cách vào thôi.”
Trầm Trì bật cười thành tiếng, “Không biết cách ra ngoài mà em cũng dám vào. Lỡ như không ra được thì sao?”
Nghê Vũ vỗ cánh, “Vì anh đang ở bên trong nên tất nhiên em phải vào rồi.”
“Thật lòng thì, lúc mới xông vào đây, tôi cũng không biết làm sao để ra ngoài. Nhưng bây giờ thì không hẳn.” Trầm Trì đưa tay phải ra, lòng bàn tay hướng về phía trước.
Nghê Vũ nghiêng đầu liếc mắt nhìn, còn tưởng Trầm Trì muốn vỗ tay với mình, khi tay cậu vừa mới chạm vào, trong mắt Trầm Trì bỗng có chút ý cười lướt qua.
Lại nữa!
Trước đây Trầm Trì thường xuyên “Cười nhạo cậu”, rõ ràng lúc ở Tổng bộ tác chiến quân đặc chủng thì gương mặt anh luôn lạnh lùng, kiêu ngạo và khắc chế, vậy mà thỉnh thoảng lúc cậu làm ra mấy việc xấu mặt hoặc ngốc nghếch là anh lại nhếch khóe môi cười.
Lúc đầu nhìn thấy Trầm Trì cười như vậy, trong lòng cậu cảm thấy tức giận vô cùng, nhưng tức giận xong thì lại đỏ mặt, sau đó cũng thành thói quen luôn.
Nhưng cũng có thể lâu rồi không thấy Trầm Trì cười như vậy, cho nên Nghê Vũ vừa duỗi tay ra một chút đã dừng lại, rồi thu về rất nhanh, đuôi mắt nhướng lên khiến mí mắt cũng mở lớn, nhìn vẻ mặt cậu vừa thú vị lại vừa vô tình.
Trầm Trì nắm tay lại thành quyền, đẩy về phía trước, đụng vào tay cậu đang thu lại.
Nghê Vũ sờ sờ mu bàn tay mình rồi cười với Trầm Trì.
Nụ cười này có chút thẹn thùng, nhưng rơi vào trong mắt Trầm Trì thì nụ cười ấy tựa những vì sao sáng.
“Lại đây.” Trầm Trì vẫy vẫy tay.
Nghê Vũ dừng lại trên không trung, “Vèo” một cái đã bay đến bên cạnh Trầm Trì.
Trầm Trì lại vươn tay lên một lần nữa, lần này Nghê Vũ nhìn rất rõ, không khí chỗ bàn tay Trầm Trì đang biến thành những gợn sóng trong suốt, chúng đang dập dờn mở ra xung quanh càng ngày càng rộng, mà khi những gợn sóng đó đi qua chỗ nào, cảnh vật xung quanh chỗ đó bỗng trở nên vặn vẹo, những vòng gợn sóng đó xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, chúng có nhiều màu sắc bị trộn lẫn vào nhau, trông thật kỳ quái và lạ lùng.
Tay phải Trầm Trì tỏa ra ánh sáng màu bạch kim, ánh sáng đó bị những gợn sóng hấp thu, rồi chiết xạ ra ánh sáng rực rỡ như bảy sắc cầu vồng, trong không khí dường như đang trôi nổi lơ lửng một lớp phấn quang càng lúc càng dày.
Khi Trầm Trì thu tay phải của mình lại, cảnh tượng đi ngược lại với quy tắc vật lý cũng bỗng dưng biến mất.
Nghê Vũ kinh ngạc hỏi: “Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh có thể xoay chuyển được không gian và thời gian sao?”
Trước lúc bị cuốn vào không gian này, Nghê Vũ đã thấy thời gian và không gian ở đây bị đảo ngược.
Trầm Trì rũ mắt nhìn tay phải mình, “Nếu như tôi ‘Cao hơn’ không gian này, vậy tôi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn ở đây. Đó là nguyên tắc vừa rồi tôi mới hiểu được.”
Nghê Vũ phản ứng rất nhanh, “Ví dụ như anh có thể bỏ qua quy tắc vật lý ở đây, ví dụ như anh có thể dễ dàng giết chết Mộ Nhạc?”
Trầm Trì gật đầu, “Nhưng biện pháp ra ngoài không chỉ có một cách đó. Tạm thời tôi vẫn chưa vận dụng thành thục loại năng lực nghiền ép ở cấp bậc này. Sau khi không gian và thời gian xoay chuyển, chúng ta sẽ bị dịch chuyển đến chỗ nào thì tôi cũng không rõ.”
Bản tính động vật của báo săn đang phát huy tác dụng, mắt Nghê Vũ bỗng nhiên sáng rực, “Không biết bị dịch chuyển đến chỗ nào, vậy chẳng phải chúng ta có thể bị dịch chuyển đến bất kỳ chỗ nào trong vũ trụ này sao, hoặc cũng có thể là bất kỳ vũ trụ nào khác?”
Vừa dứt lời, cậu lập tức im lặng.
Lúc này mà kích động vì chuyện như vậy, quả thật là không có chút trách nhiệm nào.
Trầm Trì lại cười nói: “Em muốn cùng tôi đến bất kỳ chỗ nào trên vũ trụ của chúng ta hoặc bất kỳ vũ trụ nào khác?”
Nghê Vũ lúng túng nắm lấy vành tai mình, áp chế sự ngoan cố của người ký sinh trong cơ thể xuống, “Hay là chúng ta vẫn nên trở về trái đất trước đi. Tương lai… nếu có cơ hội thì sau này anh hãy mang em đến bất kỳ chỗ nào trên vũ trụ của chúng ta.”
Trầm Trì dùng giọng điệu dịu dàng trêu chọc cậu: “Em quả nhiên là một Báo Báo vô cùng lãng mạn.”
Nghê Vũ: “Khụ khụ khụ —— “
“Được rồi, theo những lời tôi nói lúc nãy.” Trầm Trì nói tiếp: “Bây giờ biện pháp đảm bảo nhất chính là chờ không gian này tự tan rã.”
Nghê Vũ hỏi: “Nó sẽ tự động tan rã à?”
“Nó xuất hiện là do tôi và Yểu Sạn bao vây công kích, cũng giống như hàng rào bảo vệ khẩn cấp vậy, chắc nó được duy trì bằng một loại năng lượng nào đó. Khi nguồn năng lượng này cạn kiệt thì tất nhiên nó sẽ tự động tan rã.” Trầm Trì nói thêm: “Hành tinh N-37 có chiều không gian áp chế địa cầu, nhưng những sinh vật có trí tuệ trên đó lại không thể chiếm giữ trái đất ngay lập tức được, mà bọn chúng phải tính trăm phương ngàn kế, phải mất hơn 400 năm để đưa từng không gian nhỏ tương tự như vậy dịch chuyển đến địa cầu. Tôi đoán, trong giai đoạn này, bọn chúng không có năng lực để duy trì cho không gian tồn tại được trong một thời gian dài.”
Nghê Vũ yên lặng suy nghĩ một hồi rồi mới hỏi, “Vậy chúng ta phải đợi bao lâu?”
Trầm Trì nhìn mây bay như những đốm lửa dưới nắng chiều nơi đường chân trời, nói: “Sẽ không lâu quá đâu.”
Ở đây không nhìn thấy mặt trời, nhưng vẫn luôn có ánh nắng, chỉ có điều, ánh nắng lại rất lạnh, khó có thể xua tan được tử khí tràn ngập trên mặt đất.
Sắc trời đang dần dần tối lại, hoàng hôn cũng dần dần thay thế cho ánh nắng mặt trời, cả tòa Phù Không đảo nổi lơ lửng phiêu dạt giữa những đám mây đầy màu sắc.
“Bầu trời màu hoa mân côi!” Nghê Vũ nheo mắt lại.
Năm đó, ở độ cao vạn dặm trên bầu trời, cậu đã dựa vào lòng Trầm Trì nhìn ngắm cảnh đẹp tuyệt mỹ như thế này.
Trầm Trì nói: “Em còn nhớ à?”
“Em…” Nghê Vũ ngập ngừng vài giây rồi nói tiếp, “Anh đã tặng kính bảo vệ mắt màu hoa mân côi cho em, nhưng em đã bỏ nó lại ở doanh trại 097 rồi. Lúc rời khỏi doanh trại thủ đô, em cũng chỉ mang có một thứ đó.”
“Tôi biết.” Trầm Trì nói.
Nghê Vũ quay mặt lại hỏi, “Anh biết?”
Trầm Trì đỡ lấy thắt lưng cậu, anh vuốt dọc theo xương đốt sống hướng lên sau gáy.
Run rẩy từ đường hõm sống lưng lan ra khắp toàn thân, Nghê Vũ khẽ hừ một tiếng.
“Sau khi em rời khỏi doanh trại thủ đô không lâu thì đã bị đưa lên phi hành khí tàng hình của tôi, lúc đó tiến sĩ Bách Lộ đã chờ sẵn và tiến hành phẫu thuật, vùi giáp cốt vào hoa văn sau lưng em.” Đôi mắt Trầm Trì đem láy, sâu thẳm, “Tôi đã kiểm tra tất cả đồ tùy thân của em và cũng có thấy kính bảo vệ mắt.”
Nghê Vũ đã sớm biết giáp cốt là do Trầm Trì cho mình, nhưng làm thế nào cậu cũng không nhớ ra được đó là lúc nào và đã xảy ra chuyện gì.
“Tiến sĩ Bách Lộ đã lấy đi của em một đoạn ký ức ngắn.” Trầm Trì nói: “Rất ngắn, vừa đủ để em quên chuyện đó đi.”
Nghê Vũ chăm chú nhìn vào đôi mắt Trầm Trì, chốc lát sau, cậu đột nhiên vỗ cánh, cuồng phong nổi lên cuốn lấy cậu bay lên trời cao chỉ trong chớp mắt.
Trầm Trì dõi mắt nhìn theo cậu, anh cảm thấy thân ảnh kia tựa như muốn tan ra giữa ánh hào quang lộng lẫy.
Ba phút sau, Nghê Vũ lại trở về, tựa như một cơn lốc bay ra giữa ánh hào quang sáng chói, khoác lên mình tấm áo choàng cầu vồng rực rỡ, cậu trở về bên cạnh người quan trọng nhất đời mình.
Trầm Trì vươn tay ra với cậu.
Cậu vội vàng ôm lấy Trầm Trì, giọng nói cũng khẽ run nhè nhẹ, “Tiên sinh, anh đã vì em làm rất nhiều chuyện, vậy mà em đã không biết.”
Trầm Trì vỗ vỗ lưng cậu, không nói gì.
“Tiên sinh. Em dẫn anh đi ngắm hoàng hôn, đến chỗ cao thì tầm nhìn sẽ lớn hơn.” Nghê Vũ nói, đôi cánh bỗng nhiên được mở rộng, che kín cả bầu trời, cơ thể cậu cũng xuất hiện biến hóa rõ rệt, “Anh leo lên lưng em đi, em cõng anh.”
Tận mắt nhìn thấy trạng thái chiến đấu cấp cao của Nghê Vũ, anh còn chấn động hơn so với lúc nhìn qua màn hình ánh sáng nhiều. Đôi mắt vàng óng chứa đầy lửa giận, cơ thể cậu to lớn ẩn chứa nguồn sức mạnh vô tận.
Vậy nhưng, Trầm Trì lại không có cảm giác như trong ác mộng.
“Được.” Anh nở nụ cười, nắm lấy cặp móng vuốt báo khổng lồ của cậu.
Đỉnh tháp của Phòng hội nghị thượng đỉnh là nơi cao nhất ở Phù Không đảo, hai người đứng sóng vai bên cạnh nhau, Nghê Vũ cũng khôi phục lại hình người, thu đôi cánh lại.
Bọn họ đáp xuống đỉnh tháp khi bầu trời tràn ngập sắc hồng, đôi cánh đen óng ánh tựa pha lê của Nghê Vũ phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ như dòng sông ánh sáng, tất cả đều phản chiếu lại nơi đáy mắt Trầm Trì.
“Tiên sinh.” Mắt Nghê Vũ có chút mỏi vì bị hoàng hôn chiếu rọi, “Lúc ở doanh trại 097, em và lính đánh thuê tranh việc với nhau, ngày nào em cũng tính xem mình đã kiếm được bao nhiêu tiền, có thể mua được cây gãi ngứa sau khi đã ăn no hay không.”
Trầm Trì nhướng mày, “Cây gãi ngứa?”
Nghê Vũ nghẹn, “… Đó không phải là trọng điểm.”
Trầm Trì cười, biết Nghê Vũ muốn nói chuyện quan trọng nên anh cũng không bắt lấy chuyện cây gãi ngứa không tha nữa, “Được, em nói tiếp đi.”
Sau khi nhắc tới cây gãi ngứa, Nghê Vũ bỗng nhiên cảm thấy thật ngại ngùng, nói quanh co nửa ngày mới giảm bớt được chút xấu hổ, “Khi đó em cảm thấy, cả đời này mình đã không còn hi vọng gì nữa. Em sẽ luôn ở biên thành xa xôi hẻo lánh này, sống qua ngày nhờ vào những nhiệm vụ quân đội công bố. Trước khi về già, em muốn tích góp một khoản tiền thật lớn, đủ để sống an ổn dù cho em không đi làm nhiệm vụ nữa — đó là kết cục tốt nhất. Nhưng cũng có thể là kết cục không tốt nếu em chết dưới nanh vuốt của sinh vật biến dị trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ nào đó, và không bao giờ trở về doanh trại 097 được nữa.”
Trong mắt Trầm Trì ngập tràn đau xót, nhưng anh cũng không ngắt lời Nghê Vũ.
“Nhưng trên thực tế, cái gọi là ‘Sống an ổn’ vốn dĩ không hề tồn tại.” Nghê Vũ thở dài, “Mọi người ai cũng nói tận thế là 100 năm sau ngày virus lần đầu tiên xuất hiện, còn bây giờ thì không tính là tận thế. Nhưng nếu như không phải tận thế, vậy vì sao doanh trại 097 lại bị hủy diệt mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào. Trong những người lính đánh thuê đột nhiên bị biến dị đó có không ít người em biết, trước đó một ngày em còn nói chuyện với bọn họ. Trước khi biến dị, chính bản thân bọn họ cũng không biết mình bị lây nhiễm. Tiên sinh, anh đã không tận mắt nhìn thấy thảm trạng ở doanh trại 097.”
Vai Nghê Vũ khẽ run. Trầm Trì ôm lấy cậu.
“Nhưng em đã thấy tất cả, cảnh tượng bi thảm đó khốc liệt hơn so với bất kỳ chiến trường nào mà đội đặc chủng ‘Sí Ưng’ đã đi qua.” Nghê Vũ tiếp tục nói: “Tận thế vẫn luôn tồn tại. Trong tận thế, không ai có quyền chờ mong ‘Cuộc sống an ổn’ cả. Chỉ trong chớp mắt mà doanh trại 097 đã bị hủy diệt, chỉ sợ trái đất trong tương lai cũng sẽ giống như doanh trại 097 vậy.”
Cảm nhận được sức nặng trên vai mình đang càng lúc càng tăng, Nghê Vũ dừng lại, “Tiên sinh, hình như bây giờ em có năng lực để thay đổi tất cả những điều này. Năm đó Tình Sênh có nói, người ký sinh bị nhiễm virus cấp cao sẽ dẫn đầu nhân loại và sinh vật biến dị, là sự tồn tại mạnh mẽ nhất trên địa cầu. Nếu em có thể tiến vào không gian này, vậy chứng tỏ em cũng giống như anh, có năng lực chống lại Hành tinh N-37. Tiến sĩ Tam Diệp… A, chính là vị tiến sĩ đã cho em mượn phi hành khí tốc độ siêu thanh đó, lúc tiễn em rời khỏi doanh trại 097 có nói, cậu ấy hi vọng lúc mình còn sống có thể nhìn thấy hòa bình quay trở lại trên tinh cầu của chúng ta.”
Đôi mắt Nghê Vũ bùng lên ánh lửa tựa hào quang rực rỡ, “Em hi vọng chúng ta có thể làm cho ngày tận thế thật sự kết thúc. Trái đất của chúng ta rất đẹp, sinh mệnh cũng vô cùng quý giá, chúng không nên bị hủy diệt.”
Trầm Trì nhìn những ngọn lửa kia, anh cảm thấy chúng nó đang lặng yên không một tiếng động thiêu đốt tầm mắt mình, đốt cháy linh hồn không chịu yên tĩnh trong cơ thể bằng xương bằng thịt của mình, tựa như muốn bức ép thứ gì đó ra khỏi thân thể mình.
Không khí lại dao động lần nữa, biến ảo trong suốt xung quanh hai người, tựa như một đôi cánh chưa thành hình.
Nhưng Nghê Vũ chưa kịp nhìn….
Thì sắc hồng che kín toàn bộ bầu trời bắt đầu rạn nứt, tựa như có nguồn sức mạnh từ bên ngoài đang xé chúng ra thành từng mảnh.
Mặt đất rung chuyển kịch liệt, không khí từ mặt đất dâng lên tạo thành từng làn sóng ầm ầm nổ vang.
Cảnh tượng trước mắt bỗng bị uốn lượn nghiêng ngã, tựa như cả thế giới sắp bị sụp đổ.
Nghê Vũ được Trầm Trì ôm vào lòng, cả hai rơi xuống đỉnh tháp giữa tiếng gió vù vù và ánh sáng vụn vỡ.
Hết chương 51
Chương 52.