Chương 47: CHÚ ĐỊNH DIỆC VONG.
Ánh sáng trắng bắn thẳng vào đại não anh, hàng ngàn hàng vạn quang ảnh đang khuấy động trong đầu. Trầm Trì mở mắt, phi hành khí vũ trang đã được hạ cánh, nơi anh dừng lại chính là bến cảng di động trên Phù Không đảo, theo tầm mắt anh có thể nhìn thấy, Phòng hội nghị thượng đỉnh cũng không có thay đổi gì nhiều so với ngày xưa.
Trầm Trì mở màn hình của thiết bị liên lạc cá nhân và phi hành khí ra, phát hiện tất cả số liệu hiển thị trên đó đều hỗn loạn.
Một lát sau, anh mở cửa phi hành khí, trong nháy mắt rời khỏi phi hành khí, bỗng nhiên anh nhận ra điều dị thường — chân anh rơi xuống đất nhanh hơn so với anh nghĩ, tựa như tốc độ đã tăng nhanh lên gấp 1,25 lần.
Tốc độ thời gian trôi qua trong không gian này chậm hơn so với thế giới bên ngoài?
Trầm Trì hơi nhíu mày nhìn về phía Phòng hội nghị thượng đỉnh âm u đầy tử khí.
Phòng hội nghị thượng đỉnh hùng vĩ chiếm cứ một phương trên Phù Không đảo nhìn xuống vạn vật trên lãnh thổ “Tiêu Ngạn”, dù cho bình thường nó trang nghiêm như thế nào đi nữa thì lúc này cũng chỉ còn lại tử khí.
Chỉ có tám vị thủ lĩnh cùng với những thân tín của họ sinh sống quanh năm ở Phòng hội nghị thượng đỉnh, ai muốn đặt chân lên Phù Không đảo nhất định phải được sự đồng ý các thủ lĩnh, ngay cả đội hộ vệ cũng chỉ có thể đóng quân trên phi hành khí bên ngoài đảo. Lúc Yểu Sạn hạ lệnh công kích, mặc dù pháo năng lượng không thể xuyên thủng tấm lá chắn phòng ngự, nhưng nó cũng đã giải quyết được những đội quân phòng thủ bên ngoài Phù Không đảo.
Lẽ ra lúc này trên đảo nên yên tĩnh, nhưng cũng không tới mức vắng lặng thế này.
Trầm Trì đi về phía Phòng hội nghị thượng đỉnh, lúc bước vào tòa nhà tối đen như mực, anh vô thức ngẩng đầu nhìn lên trên.
Hàn Yếm đột ngột xuất hiện ở chỗ cao nhất bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn xuống anh từ trên cao, môi mấp máy, tựa hồ như muốn nói — con đã đến rồi.
Tiếng bước chân vang vọng trong không gian trống trải, nửa tầng trệt bên dưới phòng nghị sự cũng không có một bóng người, Trầm Trì đi thẳng lên tầng cao nhất, vốn tưởng rằng ít nhất sẽ bị chặn lại, nhưng không ngờ lại thuận lợi đến được cuối hành lang nơi Hàn Yếm đang đứng.
“Cha đã đánh giá thấp con rồi.” toàn thân Hàn Yếm bị bao phủ trong bóng tối, mặc dù đã cố gắng bình tĩnh nhưng giọng nói của ông ta vẫn có chút run rẩy, “Làm tốt chức thiếu tướng của con ở Tổng bộ tác chiến quân đặc chủng không tốt hơn à? Tại sao cứ phải chơi trò ‘Phản loạn’ cùng với Yểu Sạn làm gì?”
“Tại sao chỉ có một mình ông? Những người khác đâu rồi?” Trầm Trì tiến lên trước mấy bước rồi dừng lại, không tiếp tục áp sát nữa.
“Những người khác… Tất nhiên là đến nơi bọn họ cần đến.” Hàn Yếm dừng lại, “Trả lời cha đi, cứ làm tốt chức thiếu tướng của con không tốt hơn à? Con là người thừa kế duy nhất của cha, sớm muộn gì con cũng sẽ trở thành thủ lĩnh.”
“Thủ lĩnh?” Trầm Trì lộ ra vẻ mặt châm chọc, “Là một ‘khối u ác tính’ cần phải diệt trừ, vậy mà ông còn vọng tưởng muốn truyền nó từ đời này sang đời khác?”
Hàn Yếm lắc đầu, cười khổ một tiếng, “Truyền từ đời này sang đời khác? Không, nhiều lắm cũng chỉ truyền tới tay con mà thôi. Trầm Trì, con cho rằng mình chỉ chống lại một mình cha sao? Hay chỉ là chống đối lại Phòng hội nghị thượng đỉnh? Con cho rằng lật đổ nhóm thủ lĩnh chúng ta thì vạn sự đại cát?”
Sắc mặt Trầm Trì vẫn nặng nề như nước, “Đây là không gian hành tinh N-37 đưa đến địa cầu, ông ở trong đó nhưng lại không cảm thấy kỳ quái chút nào. Ông đã biết được những gì?”
Nghe vậy, Hàn Yếm chỉ biết cười gượng vài tiếng, “Cha biết được những gì à? cha biết tinh cầu này chẳng mấy chốc sẽ xong đời. Cậu, tất cả những gì các cậu làm chỉ là đấu tranh một cách vô ích mà thôi. Nếu như cha là con, cha sẽ tiết kiệm sức mình và tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng còn lại.”
Mí mắt Trầm Trì hơi rũ xuống, bởi vì thời gian ở đây trôi qua khá chậm, trước khi gió mạnh thổi qua bên cạnh Hàn Yếm thì Trầm Trì đã đến gần, anh bóp lấy cổ Hàn Yếm, nhìn chằm chằm vào hai mắt ông.
Đôi mắt Hàn Yếm có màu xám tro, rất phù hợp với sự im lặng chết chóc xung quanh. Hai tay ông ta nắm lấy cổ tay Trầm Trì, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc, “Mày mau buông ra!”
“Ông là ai?” Trầm Trì lạnh lùng nói.
“Tôi…” Hàn Yếm trợn to hai mắt, mãi một lúc sau mới kinh ngạc hỏi: “Mày cho rằng cha mày đã không còn là con người à?”
Trầm Trì hung hăng quật mạnh ông ta về phía sau, “Đến cùng thì ông đã biết được gì? Những thủ lĩnh còn lại đang ở đâu?”
“Buông tao ra.” Hàn Yếm nói: “Nếu mày muốn biết đến như vậy thì cha sẽ dẫn mày đi xem đáp án.”
Nơi này đã là tầng cao nhất của Phòng hội nghị thượng đỉnh, nhưng Hàn Yếm lại dẫn Trầm Trì đi lên một cầu thang nữa.
Cuối cầu thang có một cánh cửa mở ra, có lẽ đó là sân thượng, nhưng trong chớp mắt khi Hàn Yếm đẩy cửa ra, Trầm Trì lại nhìn thấy một mảnh u ám.
Nói u ám cũng không chính xác lắm vì nơi đó có một ít ánh sáng trắng và sương mù, nhìn từ xa thì không thể nhìn ra đó là cái gì nhưng lúc nhìn gần sẽ khiến cho người ta sởn cả tóc gáy — đó thật sự là sáu đống xương người màu trắng!
“Phòng hội nghị thượng đỉnh có tám vị thủ lĩnh, bây giờ thì mày đã biết tại sao nhiều năm qua chỉ có mình cha mày và Mộ Nhạc tranh đấu với nhau rồi chứ?” Hàn Yếm nói: “Bởi vì sáu người còn lại đã chết từ rất lâu rồi, những gì các người nhìn thấy chỉ là ảo ảnh.”
“Ảo ảnh?” Trầm Trì không khỏi chấn động, “Tại sao bọn họ lại chết? Đó là âm mưu của hành tinh N-37?”
Hàn Yếm lắc đầu, “Mày nghi ngờ cha đã không còn là con người. Mày rất thông minh, ngay cả chuyện như thế cũng đã nghĩ đến. Nhưng hiện tại ít ra cha vẫn còn là con người. Bị lây nhiễm rồi bị nuốt chửng chính là lý do bọn hắn chết. Còn Về phần tại sao không phải cha và Mộ Nhạc thì cha cũng không biết — có lẽ chúng ta cũng đã bị ảnh hưởng theo một cách nào đó. Cha chỉ có thể nói cho mày biết, sinh vật trên hành tinh N-37 có trí tuệ, có thể áp chế đối với chiều không gian của chúng ta. Ngay từ đầu, bọn chúng đã không có ý định mở đường hầm không gian để trao đổi vật chất với trái đất chúng ta. Trong mắt bọn chúng, chúng ta không có bất kỳ bí mật nào cả, tất cả những cuộc đấu tranh hơn 400 năm qua đến cuối cùng cũng không thể cứu vớt được trái đất. Nhân loại chỉ có một số mệnh duy nhất, đó chính là diệt vong.”
“Cha không muốn tiếp tục đấu tranh vô ích nữa.” Ngữ điệu của Hàn Yếm nghe vào có vẻ bi thương, “Thế giới không gian ba chiều như chúng ta sẽ không bao giờ có thể đánh bại được kẻ thù ở vũ trụ có chiều không gian cao hơn được, cha chỉ muốn tận hưởng sức mạnh quyền lực trong khoảng thời gian giới hạn, địa vị mang đến cho cha tất cả những gì cha muốn.”
“Vậy cho nên ông không cho phép bất cứ điều gì uy hiếp đến quyền uy thủ lĩnh của ông?” Trầm Trì nói: “Không cho phép bất luận người nào dò xét bí mật trên Phù Không đảo?”
“Vậy thì sao?” Vẻ mặt Hàn Yếm dần trở nên dữ tợn, “Khi đấu tranh đã không còn ý nghĩa gì nữa, vậy tại sao còn phải cố gắng làm gì? Nếu như mày là cha, mày cũng sẽ lựa chọn giống như cha mà thôi!”
“Vì bảo vệ quyền lực của mình mà ông lại đi hại chết bạn đời của mình, đạp người ký sinh xuống dưới chân mình.” Trầm Trì nói: “Đó chính là sự lựa chọn của ông? Ông cho rằng tôi cũng sẽ lựa chọn giống như vậy?”
Trong mắt Hàn Yếm hiện ra chút nghi hoặc, “Biết hết tất cả những chuyện này rồi mà mày vẫn còn muốn chống lại? Thấy sáu đống xương trắng kia rồi, thấy không gian có tốc độ thời gian trôi qua chậm chạp này rồi! Biết trái đất sắp diệt vong rồi! Vậy mà mày vẫn muốn lật đổ Phòng hội nghị thượng đỉnh sao? Vận mệnh của tất cả chúng ta đã được định đoạt từ rất lâu rồi!”
Có tiếng động rất nhẹ truyền đến, Trầm Trì và Hàn Yếm cùng quay người lại, chỉ thấy bóng dáng Mộ Nhạc lộ ra một nửa bên cửa ra vào.
“Không sai, vận mệnh của tất cả mọi người đã được định đoạt từ rất lâu rồi. Đánh nhau bất quá cũng chỉ là một trò chơi mà thôi.” Hai mắt Mộ Nhạc đỏ như máu, khóe miệng cũng bị kéo rộng ra, chạy sâu vào giữa hai bên má.
So với Hàn Yếm thì ông ta càng giống quái vật hơn.
“Mày cho rằng không gian này được Hành tinh N-37 phóng lên địa cầu?” Mộ Nhạc nói: “Để tao nói cho mày biết một chuyện còn tàn khốc hơn nữa. Toàn bộ trái đất của chúng bay chỉ là cái bóng của hành tinh N-37 mà thôi. Đã từng nghe nói về ‘vũ trụ song sinh’ chưa? Vũ trụ của bọn mày và vũ trụ của chúng tao chính là một đôi vũ trụ song sinh. Chẳng bao lâu nữa bọn tao sẽ lấy được hình ảnh của trái đất này.”
“Cái bóng? vũ trụ song sinh?” Hình như Nghê Vũ hiểu mà hình như cũng không hiểu gì nhìn hồ ly, “Ý của anh là, vốn dĩ trái đất cũng không hề tồn tại, vạn vật trên trái đất cũng chỉ là ảo ảnh? Chúng ta…”
Hồ ly thở dài nhẹ nhỏm một hơi, “Theo vị diện vũ trụ cao tầng thì đúng là như vậy.”
“Không thể nào!” Nghê Vũ vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ, thế nhưng lại cứ phản bác theo bản năng trước đã.
Năm đó lúc còn ở chỗ tránh nạn dưới lòng đất, thỉnh thoảng “Huấn luyện viên không đầu” sẽ kể cho mọi người nghe về sự bao la rộng lớn của vũ trụ. Những lúc đó cậu vừa nghe vừa ngủ gà ngủ gật, chỉ nghe được cái gì mà ở ngoài vũ trụ còn có vũ trụ, còn trái đất thì nhỏ bé tựa như hạt bụi.
Nếu nói trái đất không có sức đánh trả khi đối mặt với tấn công của vị diện không gian cao hơn thì cậu tin.
Nhưng nói tất cả mọi thứ trên địa cầu chỉ là hình chiếu của vũ trụ đa chiều thì cậu không tin.
Bởi vì nếu như vậy thì cậu là cái gì? Trầm Trì là cái gì?
Cậu còn nhớ rất rõ khoảng thời gian mình ở chung với Trầm Trì, nhớ từng chuyện, từng khoảnh khắc vui buồn, cậu nhớ mình thích dùng trạng thái hình thú nằm nhoài trên ngực Trầm Trì, nằm mãi đến tận lúc Trầm Trì xoa xoa tai cậu rồi gọi “Báo Báo”, hoặc cũng có khi sẽ trực tiếp nói cho cậu biết — em đè tôi sắp tắt thở đến nơi rồi.
Xúc cảm lúc được xoa tai rất chân thật, hơi thở của Trầm Trì gần trong gang tấc cũng là thật. Sao có thể nói đó chỉ là hình ảnh phản chiếu, là ảo ảnh?
Những lời này của hồ ly, đừng nói người có kiến thức nửa vời về vũ trụ như Nghê Vũ, mà ngay cả tiến sĩ Bách Lộ nghe vào cũng có chút bối rối, “Làm sao cậu biết được những việc này?”
Hồ ly bình tĩnh nhìn về phía Lộ Địch, “Nó — là AI do tôi tạo ra — nó có thể nhìn thấy được tương lai sau này nhưng hữu hạn.”
“Tôi không tin vào loại tương lai này.” Nghê Vũ đột nhiên nói: “Tôi cũng không tin cái gì mà ảo ảnh cái gì mà ma mị!”
Hồ ly có chút sửng sốt, “Có lẽ là cậu nói đúng.”
“Nói cho tôi biết làm sao mới có thể mở không gian nơi có Phù Không đảo ra.” Nghê Vũ nói: “Trầm Trì không ra được thì tôi sẽ vào đó đón anh ấy!”
Hết chương 47
Chương 48