Trầm Lạc – Chương 43.

 

 

Chương 43: ĐỘNG VẬT MÁU LẠNH.

 

 

Doanh trại thủ đô.

 

Trầm Trì đi rồi quay lại, bộ quân phục màu đen trên người đã được đổi thành trang phục tác chiến, sát khí cuộn trào trong mắt anh, khí thế mạnh mẽ, lạnh lẽo lan tỏa khắp người.

 

Nửa chiếc vòng tay anh đang cầm bỗng dưng bừng sáng, thứ ánh sáng đó rực rỡ trước nay chưa từng thấy, còn khúc xạ ra những hình ảnh mơ hồ.

 

“Anh không đi cứu Báo Báo à?” Lộ Địch nhướng mày, sau đó còn ranh mãnh nheo mắt lại, “Anh cũng hiểu được lúc này mà xuất binh thì đã quá muộn?”

 

Phòng hội nghị thượng đỉnh nắm giữ quân quyền tuyệt đối, nhưng năm đó khi “Tiêu Ngạn” được thành lập, chỉ huy của Tổng bộ tác chiến quân đặc chủng lúc đó được kiêm nhiệm bởi một nhà lãnh đạo có uy vọng nhất bấy giờ, ông đã lập ra một quy tắc — nếu như gặp phải nguy cơ lớn, khi Phòng hội nghị thượng đỉnh không thể đưa ra quyết định, hoặc đưa ra quyết định sai lầm, thì “Sí Ưng” có quyền tự mình hành động.

 

Lúc này, mười chiếc phi hành khí vũ trang tốc độ siêu thanh đã xuất phát khỏi Tổng bộ tác chiến quân đặc chủng, sau khi đột phá phong tỏa của lực lượng phòng thủ bình thường đã lao thẳng đến Doanh trại 097 ở vùng biên giới Tây Bắc .

 

Người phụ trách chiến dịch lần này là Lâm Suyễn, đội trưởng Đội 1 của “Sí Ưng”. Cách đây không lâu, lúc Trầm Trì nói cho y biết nội dung nhiệm vụ, suýt chút nữa y đã cho là mình nghe lầm.

 

Doanh trại 097 bị người biến dị tập kích, trước mắt, mọi thông tin liên lạc với thế giới bên ngoài đã bị chặn lại hoàn toàn, nhiệm vụ lần này của “Sí Ưng” không chỉ gánh vác trọng trách tiêu diệt người biến dị mà còn phải tìm bằng được Nghê Vũ đang sống ở đó.

 

“Ngài biết Nghê Vũ đang ở doanh trại 097?” Lâm Suyễn không nhịn được nên đã hỏi.

 

Trầm Trì không trực tiếp trả lời mà chỉ nói: “Lập tức xuất phát, đến đó kết hợp cùng với Quân đoàn cơ động 170.”

 

Phi hành khí bay qua giữa tầng mây với tốc độ cực kỳ nhanh, lúc này, Quân đoàn cơ động 170 cách doanh trại 097 gần nhất cũng đã được điều động đến. Bọn họ nhận được mệnh lệnh từ trung tướng Yểu Sạn.

 

“Sao anh không tự mình đi?” Lộ Địch nói: “Anh không muốn lúc Báo Báo khó khăn nhất liền ‘Vèo’ một cái hiện thân ra à?”

 

“Cậu đã lấy được bao nhiêu thông tin từ Phòng hội nghị thượng đỉnh rồi?” Trầm Trì không có thời gian để phí lời, đẩy cánh cửa phòng hội nghị của Tổng bộ tác chiến quân đặc chủng dưới lòng đất ra, liền nhìn thấy tiến sĩ Bách Lộ đang đứng ở bên trong.

 

“Đợi lâu chưa?” Trầm Trì nói.

 

Tiến sĩ Bách Lộ ân cần gật đầu chào hỏi Lộ Địch, sau đó mới nói với Trầm Trì: “Cơ hội mà chúng ta chờ đợi cuối cùng cũng đã tới.”

 

Lộ Địch sửng sốt, đầu cậu ta tựa hồ như đang vận hành với tốc độ cực cao, đột nhiên, cậu ta hiểu ra vấn đề, “Các người muốn lợi dụng chuyện Phòng hội nghị thượng đỉnh quyết định ‘Vứt bỏ doanh trại 097’ lần này để phát động cuộc đảo chính?”

 

Đồng tử Trầm Trì đen kịt, ánh mắt anh nhìn Lộ Địch như muốn đốt cháy, “Cậu đã nói mình từng tính ra tôi sắp trở thành người thống trị ‘Tiêu Ngạn’ mà, tôi có thể giúp cậu thực hiện nguyện vọng của chủ nhân mình.”

 

Hai mắt Lộ Địch mở to, sự cuồng nhiệt đến quá mức đột ngột khiến cho khuôn mặt cậu ta bỗng trở nên vặn vẹo.

 

“Bước đầu tiên trong kế hoạch của tôi đó chính là tiêu diệt Hàn Yếm, tiện đà xóa bỏ luôn Phòng hội nghị thượng đỉnh.” Trầm Trì nói: “Cơ cấu này đã mục nát lắm rồi, một đám người chưa từng thấy qua sự tàn khốc trên chiến trường nhưng lại dễ dàng định đoạt vận mệnh của những chiến sĩ trong suốt mấy trăm năm qua.”

 

Lộ Địch cười lạnh một tiếng, “Tôi đã đánh giá thấp nhân loại các người rồi. Lúc tôi lấy được tin tình báo quân sự nơi tiền tuyến và quyết định của những nhà lãnh đạo, tôi đã nghĩ anh nhất định sẽ tự mình chạy đến doanh trại 097 ngay lập tức, nhưng anh lại chọn lợi dụng cơ hội lần này để đối phó với cha mình. Tiên sinh, anh đúng là động vật máu lạnh. Nếu như chủ nhân của tôi có thể tuyệt tình bằng một phần mười anh thôi, chắc anh ấy cũng sẽ không…”

 

Mi tâm Trầm Trì hơi nhíu lại một chút cực kỳ nhẹ.

 

Lộ Địch không nói tiếp nữa mà đột nhiên nở nụ cười, “Có lần tôi đã từng hoài nghi rằng, không biết suy luận của mình có sai sót chỗ nào hay không, bởi vì anh đã đặt quá nhiều tình cảm lên Báo Báo của mình. Mà người có quá nhiều tình cảm vướng bận sẽ không thể làm nên đại sự được. Nhưng bây giờ tôi đã không còn nghi ngờ gì nữa. Anh cũng đủ lãnh huyết, anh sắp trở thành người chiến thắng cuối cùng rồi.”

 

Trầm Trì quay người sang, nói: “Làm việc cậu nên làm đi.”

 

Đột nhiên Lộ Địch yên tĩnh lại, cơ thể vẫn là cơ thể của con người, nhưng đôi mắt đã bị một tầng sương mù máy móc bao phủ, cả người cậu ta tản ra cảm giác lạnh lẽo của kim loại.

 

“Chúng ta không thể động đến các đơn vị bộ đội trực thuộc Phòng hội nghị thượng đỉnh.” Tiến sĩ Bách Lộ nói: “Nhưng trước mắt Yểu Sạn đã nắm giữ được một phần ba binh lực của Doanh trại 009, quan trọng là phải xem hai phần ba còn lại sẽ lựa chọn như thế nào. Các doanh trại ở khu vực phía Tây lần này nhất định sẽ đứng về phía chúng ta, bất quá nước xa lại không cứu được lửa gần, sự ủng hộ của bọn họ về mặt lâu dài tất nhiên là quan trọng, nhưng bây giờ, chúng ta không thể dựa vào bọn họ được.”

 

Trầm Trì đảo mắt, ngữ khí vẫn lạnh lùng như vậy, “Tiến sĩ, ông đang sợ hãi.”

 

Tiến sĩ Bách Lộ hơi sửng sốt một chút rồi chợt cười khổ, nói: “Tôi không có sự quyết đoán và can đảm như cậu hay Lam Tinh phu nhân, lại càng không thể sát phạt quả quyết như Yểu Sạn. Các cậu là quân nhân, còn tôi chỉ là một gã tiến sĩ. Tôi hy vọng tất cả mọi người trên tinh cầu này đều có thể sống, dù cho người đó chưa bị lây nhiễm hay đã là người ký sinh gì cũng đều được đối xử một cách công bằng và bình đẳng, vì vậy cho nên tôi mới đứng về phe cậu và Yểu Sạn. Dựa theo kế hoạch ban đầu của chúng ta thì, sau khi cậu với Yểu Sạn hoàn toàn kiểm soát được Tổng bộ tác chiến quân đặc chủng và doanh trại 009 mới tiến hành cuộc đảo chính…”

 

Trầm Trì nói: “Bây giờ là cơ hội có một không hai.”

 

Tiến sĩ Bách Lộ gật đầu, “Tôi biết, cuối cùng chúng ta cũng chờ được cơ hội này. Nhưng cậu cũng phải thừa nhận rằng rủi ro lần này cũng không nhỏ. Hơn nữa…”

 

Vừa nói, tiến sĩ Bách Lộ vừa liếc mắt nhìn Lộ Địch một cái, “Cái nhìn của tôi khác với cậu ta. Thiếu tướng, cậu không tự mình đến doanh trại 097 nhưng cậu đã phái Đội 1 tinh nhuệ nhất của ‘Sí Ưng’ đến đó rồi — Bây giờ là lúc chúng ta cần bọn họ nhất.”

 

Trầm Trì im lặng một lúc rồi nói, “Tiến sĩ, chỗ cần Đội 1 của ‘Sí Ưng’ không chỉ có mỗi Doanh trại thủ đô.”

 

“Tôi hiểu.” Tiến sĩ Bách Lộ nói: “Nghê Vũ đang ở đó nên cậu không yên lòng.”

 

Màu đen trong mắt Trầm Trì đang cuộn trào không dứt, vừa lạnh lùng đến cực điểm, lại vừa giống như có thứ gì đó được che dấu dưới lớp băng mỏng, “Ý của tôi là, chúng ta cần phải để cho ‘Sí Ưng’ xuất hiện ở doanh trại 097.”

 

Tiến sĩ Bách Lộ kinh ngạc: “Ý cậu là muốn…”

 

“Đúng vậy. Tôi và Yểu Sạn cần phải xuất hiện trước mặt tất cả quân nhân và dân chúng của ‘Tiêu Ngạn’.” Trầm Trì nói: “Thông tin tình hình quân sự đầu tiên là được báo lên Phòng hội nghị thượng đỉnh, nhưng các thủ lĩnh do Hàn Yếm dẫn đầu đã phong tỏa tin tức, lấy lý do doanh trại 097 quá xa mà để cho người biến dị tùy ý tàn sát người dân ở đó. Trái ngược với bọn họ, Tổng bộ tác chiến quân đặc chủng và Trung tướng Yểu Sạn của Doanh trại 009, sau khi nhận được tin tức đã nhanh chóng đưa ra quyết định xuất binh. Mọi người sẽ thấy rằng chúng ta không bỏ rơi một tấc đất hay bất kỳ một người dân nào của ‘Tiêu Ngạn’.”

 

Trầm Trì mở thiết bị liên lạc cá nhân ra, trên màn ảnh nhảy ra thông tin cơ mật, Phòng hội nghị thượng đỉnh đã bỏ rơi doanh trại 097, thông tin này được truyền đến thiết bị liên lạc cá nhân của tất cả mọi người trên khắp mọi miền “Tiêu Ngạn” nhanh như một cơn gió.

 

Khóe môi Trầm Trì khẽ nhếch, anh cười lạnh, nói: “Cuối cùng thì mọi người cũng sẽ đứng về phía chúng ta, đó mới chính là ưu thế tuyệt đối của tôi và Yểu Sạn.”

 

Sương mù máy móc trong mắt Lộ Địch càng ngày càng nhạt đi, chỉ chốc lát sau, cậu ta đứng lên khỏi chỗ ngồi, mỉm cười nhìn Trầm Trì, “Giờ chúng ta nên làm gì? Nghiệm thu kết quả? Vừa nãy tôi tiện đường có ghé qua Phòng hội nghị thượng đỉnh nhìn một chút, trên Phù Không đảo đã rối loạn thành một đống hỗn độn rồi.”

 

Phù Không đảo có một hệ thống phòng ngự hoàn chỉnh, ngay lúc thông tin tình báo bị tiết lộ, cả tòa Phù Không đảo đã được thiết quân luật.

 

Đã từng có lời đồn đãi rằng, tất cả những người trực thuộc đội quân tinh nhuệ do Hàn Yếm và Mộ Nhạc nắm giữ đã bị cài chíp vào đại não để khống chế, cho nên sẽ tuyệt đối trung thành với Phòng hội nghị thượng đỉnh.

 

Báo động vang lên khắp nơi ở doanh trại thủ đô, mấy trăm phi hành khí được vũ trang đang bay tới doanh trại thủ đô, bên trên chở theo quân đoàn cơ động dưới trướng của Yểu Sạn.

 

Tổng bộ tác chiến quân đặc chủng là một lực lượng độc lập ở doanh trại thủ đô, vậy nên lúc này sự lựa chọn trận doanh của bọn họ rất quan trọng.

 

Trầm Trì đang định rời khỏi phòng hội nghị dưới lòng đất để gặp các sĩ quan cấp cao của Tổng bộ tác chiến quân đặc chủng, anh bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lộ Địch.

 

Lộ Địch nói: “Muốn mang tôi theo? Bất cứ lúc nào tôi cũng nguyện ra sức vì anh.”

 

“Nếu cậu có thể ẩn mình trong Phòng hội nghị thượng đỉnh, vậy việc kết nối lại với mạng lưới thông tin của doanh trại 097 hẳn cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.” Trầm Trì nói.

 

Lộ Địch cười nói: “Chuyện nhỏ, tôi có thể giúp anh nhìn thấy Báo Báo của mình. Nhưng việc cậu ấy còn sống hay đã chết thì nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.”

 

 

Doanh trại 097.

 

Lúc các chiến sĩ được võ trang đầy đủ của quân đoàn cơ động 170 chạy đến nơi, liền nhìn thấy cảnh tượng mà trước đây bọn họ chưa từng thấy bao giờ —

 

Một nửa tường thành cao ngất đã bị sụp đổ, hơn phân nửa doanh trại đang bốc cháy, thi thể người biến dị có hình thù kỳ quái chất đống bên trong và ngoài doanh địa, máu đen chảy ra từ chúng nó khiến cho mặt đất cũng trở nên lầy lội.

 

Thi thể của con người và người ký sinh có thể thấy được ở khắp mọi nơi, phần lớn những thi thể đó vẫn còn mở to hai mắt, như thể bọn họ vẫn còn giữ nguyên sự sợ hãi trước khi tử vong đến.

 

Mà những người còn sống sót sau đại nạn được thống nhất sắp xếp ở khu vực phía Bắc, theo thống kê, người sống sót chỉ còn lại không tới 300 người.

 

Lúc một tên thượng úy nhìn thấy Nghê Vũ, đồng tử hắn ta co lại thành một chấm nhỏ, nhưng hắn ta lại nghe một tên lính của doanh trại 097 hét lớn: “Đừng động đến cậu ấy! Cậu ấy là người đã vệ chúng tôi!”

 

Nghê Vũ trầm mặt nhìn thượng úy kia, sau đó nhìn về phía xa xa một lượt mới hỏi, “Thuần An không đến sao?”

 

Tên thượng úy đó không thể khắc chế được nỗi sợ hãi trong lòng mình, “Thuần An đã ngã bệnh, không thể xuất chinh được.”

 

Nghê Vũ nhíu mày, lại hỏi: “Các người nhận được mệnh lệnh của ai mà đến đây?”

 

Tên thượng úy đó đối với việc này cũng rất nghi hoặc, trong đội không nhận được bất kỳ thông tin quân sự nào có liên quan với doanh trại 097, nhưng trung tướng Yểu Sạn lại cho rằng doanh trại 097 bị người biến dị tập kích, yêu cầu bọn họ phải lập tức nhanh chóng đến tiếp viện.

 

“Là trung tướng Yểu Sạn.” Thượng úy kia nói ra sự thật.

 

Nghê Vũ đang định hỏi tiếp thì bỗng nhiên nghe được phía sau có động tĩnh, hình như có tiếng hoan hô.

 

Mạng lưới thông tin liên lạc trong doanh trại đột nhiên được nối lại, không còn bị cô lập về mặt vật lý nữa.

 

Những màn hình ánh sáng chưa bị hủy lần lượt được bật lên, và tin tức đã lan truyền khắp các doanh trại ở “Tiêu Ngạn” cuối cùng cũng truyền đến nơi ban đầu nó được gởi đi.

 

“Doanh trại 097 bùng phát bệnh dịch! Tôi là trung tá Phỉ Lực, yêu cầu thủ đô hỗ trợ!”

 

Trước khi internet bị cắt đứt, trung tá Phỉ Lực đã gởi đi 39 tin nhắn cầu cứu tới Phòng hội nghị thượng đỉnh, yêu cầu được chi viện, từ ban đầu lòng đầy hi vọng đến dần dần tuyệt vọng.

 

Vậy mà Phòng hội nghị thượng đỉnh lại đưa ra quyết định là “Bỏ rơi”.

 

Những người còn sống sót sau đại nạn nhìn chằm chằm vào màn hình lớn không hề chớp mắt. Ngay cả trong thời khắc đen tối nhất bọn họ cũng không nghĩ tới mình đã bị quân đội vứt bỏ, bọn họ cho là quân viện trợ chỉ đến chậm một chút bởi vì nơi này quá xa xôi.

 

Có người đã bật khóc, nhưng bi thương cũng dần dần bị phẫn nộ thay thế.

 

Ngoài ra, tin tức “Sí Ưng” và Quân đoàn cơ động 170 sẽ nhanh chóng đến doanh trại 097 cũng được truyền đến.

 

“Quân đội quyết sẽ không bao giờ từ bỏ người dân của ‘Tiêu Ngạn’.” Trung tướng Yểu Sạn hào hùng mạnh mẽ, nói chuyện vô cùng khí phách, “Phòng hội nghị thượng đỉnh nhất định phải cho mọi người một lời giải thích rõ ràng cho sai lầm lần này.”

 

Nghê Vũ nhìn vào màn hình, hình ảnh của doanh trại thủ đô nhanh chóng được truyền tới — phi hành khí gần như đã bao phủ toàn bộ bầu trời, xung quanh Phù Không đảo lấp lóe ánh sáng màu xanh, đó là hàng rào phòng ngự của Phòng hội nghị thượng đỉnh.

 

Nghê Vũ nóng ruột tìm kiếm hình bóng của một người trong màn ảnh, nhưng lại không biết người kia cũng đang nhìn mình.

 

 

Hết chương 43.

 

Chương 44.

Trầm Lạc – Chương 43.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên