Trầm Lạc – Chương 54.

 

 

Chương 54: CÓ THỂ LÀM BẤT CỨ ĐIỀU GÌ VỚI EM.

 

 

Những đường cong chập trùng lên xuống dữ dội nhấp nháy liên tục trên màn hình ánh sáng, nếu dùng âm thanh để hình dung thì đó chính là tiếng thét chói tai.

 

Hàn Yếm bị đặt trong khoang cách ly, đầu ông ta cắm đầy những ống thăm dò — từ khi bị mang ra khỏi Phù Không đảo, ông ta chưa từng tỉnh lại bao giờ.

 

Các học giả trong Phòng thí nghiệm sinh mệnh vẫn chưa phát hiện ra virus trong cơ thể ông ta, nhưng họ đã xác nhận kết cấu cơ thể và đại não của ông ta đã xuất hiện nhiều dấu hiệu bị thay đổi. Ông ta đã không còn là con người, nhưng cũng không hoàn toàn biến thành sinh vật ngoài hành tinh, bên trong cơ thể ông ta đang phát sinh nhiều biểu hiện thay thế, có lẽ ngay chính bản thân ông ta cũng không nhận ra điều đó.

 

“Những đường cong đó là ý thức của thủ lĩnh Hàn Yếm. Nhưng những ý thức này đại biểu cho điều gì thì tạm thời chúng tôi vẫn chưa thể giải mã được.” Tiến sĩ Bách Lộ lo lắng vô cùng, “Càng ngày càng có nhiều không gian thần bí xuất hiện trên trái đất của chúng ta, nó không tuân theo bất cứ một quy luật nào cả. Theo như cách so sánh của cậu thì những miếng ‘Bọt biển’ đó sắp nối liền với nhau rồi.”

 

Trầm Trì nhìn màn hình ánh sáng rồi đột nhiên nói: “Nó tượng trưng cho sự oán hận và giãy dụa của người sắp chết.”

 

Tiến sĩ Bách Lộ kinh ngạc, “Cậu có thể xem hiểu được à?”

 

Trầm mặc một lát, Trầm Trì mới gật đầu, “Tiến sĩ, ông nghĩ vì sao hành tinh N-37 lại muốn nuốt chửng trái đất?”

 

“Bất cứ một nền văn minh nào sau khi đã phát triển đến cực độ thì đều sẽ tìm kiếm và mở rộng.” Tiến sĩ Bách Lộ nói: “Trái đất cũng đã từng thăm dò vũ trụ. Nếu không phải thảm họa bất ngờ giáng xuống, thì nhân loại cũng đã bước vào thời đại vũ trụ cách đây hơn 200 năm trước.”

 

Trầm Trì nói: “Tại sao nó lại là tai họa không thể khắc phục được?”

 

Nghê Vũ thu hồi tầm mắt mình khỏi người Hàn Yếm, cậu nhìn về phía Trầm Trì.

 

Từ ngày rời khỏi Trung tâm nghiên cứu gen mãnh thú, cậu vẫn luôn đi theo bên cạnh Trầm Trì. Cậu cũng biết tất cả những thông tin mà Trầm Trì nắm giữ, đồng thời cũng học được cách tư duy suy nghĩ vấn đề của Trầm Trì.

 

Tình hình hỗn loạn trong doanh trại thủ đô về cơ bản đã lắng xuống, nhưng nguy cơ lớn hơn lại xuất hiện — ngoài việc không gian thần bí gia tăng bất thường, thì tốc độ suy kiệt của người bị lây nhiễm cũng càng ngày càng nhanh, tựa như sau 400 năm chuẩn bị thì giờ hành tinh N-37 chính thức phát động công kích địa cầu.

 

“Vũ trụ song sinh là hình ảnh phản chiếu của nhau, trái đất và hành tinh N-37  vốn dĩ hoàn toàn không nằm trên cùng một vị diện vũ trụ, dù cho nền văn minh của hành tinh N-37 có cao đến độ nào thì nó cũng không thể mở rộng đến trái đất được.” Nghê Vũ nói: “Bọn chúng ra tay với trái đất bởi vì chỉ có trái đất mới có thể cứu được bọn chúng?”

 

Tiến sĩ Bách Lộ hỏi: “Cậu cần bao nhiêu thời gian mới có thể giải mã được toàn bộ ý thức của Hàn Yếm?”

 

Trầm Trì không trả lời chính xác, anh yên lặng một hồi lâu mới nói: “Có lẽ còn một người thích hợp với công việc này hơn tôi.”

 

Lộ Địch cũng đang ở tại Phòng thí nghiệm sinh mệnh.

 

Cậu ta đã tỉnh lại, ngoại trừ một đầu tóc bạc kia thì nhìn qua cũng không có gì khác so với trước đây. Viêm Hồ đã sửa lại cậu ta, nhưng vẫn chưa nói cho cậu ta biết thân phận của mình.

 

“Tiên sinh!” Nhìn thấy Trầm Trì, Lộ Địch nhiệt tình vẫy vẫy tay, nhưng ngón trỏ lại chỉ vào Nghê Vũ sau lưng Trầm Trì, “Báo Báo!”

 

Lúc đối mặt với Lộ Địch, tâm tình Nghê Vũ vẫn vô cùng phức tạp, bất thình lình bị cậu ta gọi một tiếng “Báo Báo”, mắt cậu lập tức trừng to.

 

“Quả nhiên là anh vẫn mang Báo Báo về .” Lộ Địch đầy ẩn ý nhìn về phía Trầm Trì, “Không hổ là người thống trị ‘Tiêu Ngạn’ do tôi tính ra, tiếp theo không phải là nên giúp tôi hủy diệt ‘Thiên Vĩ’ sao?”

 

“Sao anh lại muốn hủy diệt ‘Thiên Vĩ’?” Nghê Vũ khó hiểu hỏi.

 

Lộ Địch vò đầu bức tóc, “Bởi vì đó là nguyện vọng của chủ nhân tôi — trước đây tôi đã nói với…”

 

Nói đến đây, Lộ Địch dừng lại một chút, sau đó mỉm cười với Nghê Vũ, “Nói với ‘Tiên sinh’ của cậu.”

 

Đuôi lông mày của Nghê Vũ giật giật, quyết định tạm thời không thèm để ý đến AI này.

 

“Khả năng tính toán của cậu đã khôi phục được bao nhiêu rồi?” Trầm Trì hỏi.

 

Lộ Địch nói: “Anh muốn tôi giúp anh làm gì?”

 

“Xâm nhập vào ‘Thiên Vĩ’ và ‘Vực sâu’, xem xem virus ở đường hầm không gian bên trong lãnh thổ hai quốc gia đó có phát triển bất thường hay không.” Trầm Trì nói xong lại bổ sung thêm: “Không phải là cậu có năng lực dự báo trước tương lai sao? Vậy hãy tính toán lại một lần nữa xem, nếu tình hình tiếp tục phát triển như hiện nay, thì trái đất còn bao nhiêu năm nữa trước khi bị hành tinh N-37  hoàn toàn nuốt chửng.”

 

Trên mặt Lộ Địch có chút kinh ngạc.

 

“Thế nào, làm không được?” Trầm Trì hỏi.

 

Lộ Địch nói: “Biết trái đất sắp bị nuốt chửng mà anh còn bình tĩnh như vậy à?”

 

“Trái đất bị nuốt chửng, điều đó cũng đồng nghĩa với việc ‘Thiên Vĩ’ sẽ hoàn toàn bị hủy diệt.” Trầm Trì nói: “Đó chẳng phải là điều cậu muốn thấy à? Hình như cậu còn hoang mang hơn cả tôi?”

 

Lộ Địch khịt mũi, “Không thể nào.”

 

Lúc Trầm Trì đang định rời đi thì lại nghe Lộ Địch hỏi: “Sao lại có hồ ly xuất hiện ở chỗ này vậy?”

 

Trầm Trì nói: “Cậu không biết mình tỉnh lại bằng cách nào à?”

 

Lộ Địch đắc ý nói: “Tôi là AI mạnh nhất trên thế giới này, tôi có thể tự sửa chữa cho mình.”

 

Trầm Trì cười lạnh một tiếng, “Vậy cứ coi như bản thân cậu tự sửa đi.”

 

“Nè! Mấy người vẫn chưa trả lời tôi mà, sao chỗ này lại xuất hiện hồ ly!” Lộ Địch thấy không thể hỏi được gì từ Trầm Trì, cậu ta cười hì hì chuyển qua hỏi Nghê Vũ, “Báo Báo, cậu có thấy con hồ ly trắng muốt kia không?”

 

Nghê Vũ vừa đi theo Trầm Trì ra ngoài vừa đáp lại: “Tui không thấy!”

 

Lộ Địch quyết không chịu thua, “Cậu gạt tôi, nhất định là cậu thấy được! Nói cho tôi biết đi, sao chỗ này lại có hồ ly vậy?”

 

Mắt thấy cậu ta sắp chạy tới hành lang, khi vận may đến thì trong lòng Nghê Vũ cũng sáng ra, “Chỗ này ngay cả Báo Báo cũng có thì tại sao không thể có hồ ly?”

 

Lộ Địch: “Hả? Hửm?”

 

Viêm Hồ đang ở tầng cao nhất của Phòng thí nghiệm sinh mệnh, lần này Trầm Trì đến đây gặp Lộ Địch chỉ là tiện thể thôi, người anh thực sự muốn hợp tác chính là Viêm Hồ.

 

Con người không có cách nào giải mã được ý thức của Hàn Yếm, ngay cả học giả có tri thức uyên bác nhất cũng không làm được. Trầm Trì cũng chỉ có thể hiểu được một phần, nhưng để giải mã hết toàn bộ thì lại rất khó.

 

“Hành tinh N-37 sắp chết rồi.” Sau khi nhìn đường cong ý thức của Hàn Yếm xong, Viêm Hồ nói: “Lối thoát duy nhất của chúng nó chính là trái đất. Đoạn ý thức này tôi cũng không thể giải mã hết toàn bộ được, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự bi ai và giãy dụa của những sinh vật có trí tuệ trên hành tinh N-37. Còn một điểm nữa là, chúng nó hoàn toàn trái ngược với chúng ta. Lúc xâm chiếm trái đất, quyết sách của bọn chúng đã được thay đổi. Rõ ràng, mục đích hiện tại chúng nó là khống chế người có sức mạnh quyền lực thực sự ở trái đất, tạo ra các thay đổi bên trong cơ thể của bọn họ, đồng thời phóng không gian đến địa cầu. Nhưng trước lúc đó thì bọn chúng đã áp dụng những phương thức khác. Phương thức này tôi không nhìn thấy được, cũng không giải thích được…”

 

“Có phải không gian ba chiều không?” Nghê Vũ vốn nghĩ là mình khó có thể tham gia vào cuộc thảo luận như vậy, nhưng lúc này lại đột nhiên chêm vào một câu, “Nói cách khác, bọn chúng là mặt trái của chúng ta?”

 

Trầm Trì nghiêng người lại hỏi cậu, “Em nghĩ đến điều gì?”

 

Câu hỏi mang theo sự dịu dàng và ý muốn cổ vũ. Nghê Vũ nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm kia, bỗng chốc thất thần.

 

Trầm Trì mỉm cười, nhắc nhở: “Lại thất thần?”

 

“Không có!” Nghê Vũ lắc đầu, “Lúc em còn bé ở chỗ tránh nạn dưới lòng đất, chỉ biết là virus được truyền đến qua đường hầm không gian, còn vì sao đường hầm không gian lại mở ra, em được giải thích là vì lòng tham không đáy của con người, họ khao khát những nguồn tài nguyên không thuộc về vũ trụ này.”

 

Viêm Hồ nói: “Không sai, điều đó đã trở thành nhận thức chung của mọi người qua mấy trăm năm rồi.”

 

“Thế nhưng sự thật thì đó lại là âm mưu của hành tinh N-37.” Lúc Nghê Vũ nói chuyện, cậu sẽ vô thức nhíu mày, nhìn qua vô cùng nghiêm túc, “Virus giết chết hơn chín mươi phần trăm nhân loại trên địa cầu, sau đó mới xuất hiện giải phẫu ký sinh. Lúc đó trên trái đất không có bất kỳ không gian thần bí nào xuất hiện cả — ít nhất thì không có không gian nào bị con người phát hiện, hành tinh N-37 và trái đất của chúng ta không nằm trên một vị diện vũ trụ, không có không gian thì bọn chúng không thể vượt qua được, vậy bọn chúng có mục đích gì khi dùng virus để giết con người trên trái đất của chúng ta?”

 

Trầm Trì chậm rãi nói: “Đây chính là kế hoạch đầu tiên của bọn chúng, và cũng đã thất bại.”

 

“Lần trước em vào không gian trên sa mạc, em thấy được rất nhiều người bị chết đi vì suy kiệt trong mấy năm gần đây.” Nghê Vũ dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Trong đó có cả Lam Tinh phu nhân.”

 

Ánh sáng trong mắt Trầm Trì khẽ biến đổi, “Ừm.”

 

“Em có cảm giác như bọn họ đang bị ‘Gửi’ tạm ở trong không gian đó vậy.” Suy nghĩ trong đầu Nghê Vũ càng lúc càng nhanh, nhưng tốc độ nói chuyện lại dần dần trở nên chậm rãi, như thể đang cẩn thận trình bày suy nghĩ của mình từng chút từng chút một, “Những người đã chết qua mấy trăm năm thì không còn ở chỗ đó nữa. Các anh nhắc tới ‘không gian ba chiều’, đột nhiên em lại nghĩ đến, có thể điều kiện để chống đỡ sinh mệnh trên hành tinh N-37 tồn tại chính là ‘Tử khí’! Trên hành tinh của bọn chúng không có ‘Tử khí’, cho nên bọn chúng sắp bị diệt vong. Năm đó, hơn 90% người chết trên địa cầu của chúng ta đã bị hành tinh N-37 hấp thu hết, những người chưa bị hấp thu thì tạm thời lưu trữ lại, chính điều đó đã cứu vãn được hành tinh N-37?”

 

Viêm Hồ mở to hai mắt nhìn Nghê Vũ đầy hoài nghi.

 

Nghê Vũ sửng sốt một chút, hai má cậu nóng bừng, “Tôi, tôi chỉ đoán mò mà thôi.”

 

Cả Trầm Trì lẫn Viêm Hồ đều là người nắm giữ Mật mã sinh mệnh để tiến hóa về tư duy, họ đã là những tồn tại vượt qua hết thảy mọi sinh mệnh trên trái đất này, còn cậu thì chỉ là người ký sinh cấp cao, sao dám múa rìu qua mắt thợ chứ!

 

Trong lúc nhất thời, Nghê Vũ thật muốn vùi đầu mình vào lòng Trầm Trì, làm bộ như mình chưa nói gì cả.

 

Vậy mà Viêm Hồ vẫn còn nhìn cậu.

 

“Cậu thật thông minh.” Cuối cùng, giọng nói lạnh lùng của Viêm Hồ cũng xuất hiện chút kinh ngạc, “Vũ trụ song sinh, trái đất và hành tinh N-37 là hình ảnh phản chiếu của nhau, cái chết của trái đất chính là sự ra đời của hành tinh N-37! Tất nhiên, thứ chúng nó cần chính là ‘Tử khí’ của sự sống trên trái đất!”

 

Nghê Vũ vẫn còn đang cúi thấp đầu, Trầm Trì vươn tay lên, vén mấy sợi tóc nhỏ che khuất sau gáy cậu ra, nhẹ nhàng xoa xoa xương cổ cậu.

 

Nghê Vũ cũng kinh ngạc, “Những gì tôi nói hợp lý hả?”

 

“Hoàn toàn hợp lý.” Trầm Trì nói: “400 năm trước, hành tinh N-37 sắp trở thành hành tinh chết, kế hoạch của chúng nó chỉ là hút lấy ‘Tử khí’ của trái đất. Trong thời gian ngắn, 90% nhân loại đã chết đi, đã cung cấp cho chúng nó một lượng ‘Chất dinh dưỡng’ khổng lồ. Nhưng chúng nó không ngờ, để kéo dài chút hơi tàn, con người đã tự cứu mình, đã phát minh ra phương pháp giải phẫu ký sinh, khoảng hai trăm năm trở lại đây, sau khi ba chính quyền quân sự lớn được thành lập, trái đất đã ổn định hơn. ‘Tử khí’ mà hành tinh N-37 tích trữ cũng dần dần tiêu hao, chúng nó khó có thể thu được ‘Tử khí’ đầy đủ trên địa cầu trong một thời gian dài, vậy nên kế hoạch đó đã thất bại.”

 

Ánh mắt Nghê Vũ sáng ngời rực rỡ, “Cho nên bọn chúng vừa tiếp tục hấp thu ‘Tử khí’, vừa thay đổi kế hoạch? Nhưng rốt cục thì bọn chúng muốn làm gì? Chiếm lĩnh trái đất? Cũng không đúng, bọn chúng làm sao thực hiện bước nhảy vũ trụ được?”

 

“Thay thế. Để tồn tại được, bọn chúng sẽ đổi từ sinh vật ở chiều không gian cao thành sinh vật ở chiều không gian thấp trên địa cầu.” Trầm Trì nói: “Các nhà lãnh đạo chính là những người đầu tiên bị thay thế, nếu như lần này chúng ta không phát hiện ra Phòng hội nghị thượng đỉnh có vấn đề, thì người thống trị ‘Tiêu Ngạn’ sẽ trở thành bọn chúng. Sau đó, tiếp tục hết nhóm này đến nhóm khác, mãi cho đến khi toàn bộ chúng ta biến thành bọn chúng.”

 

Nghê Vũ kinh hãi, cậu đột ngột đứng bật dậy, “Chuyện này sao có thể chứ?”

 

“Sinh vật ở chiều không gian cao có thể làm bất cứ chuyện gì với sinh vật ở chiều không gian thấp.” Trầm Trì ngã lưng lên chiếc ghế dựa bằng da, ngước mắt lên nhìn Nghê Vũ, “Nếu không có những quy tắc hạn chế của vũ trụ, thì có lẽ bọn chúng đã sớm nuốt chửng trái đất rồi.”

 

Trán Nghê Vũ toát mồ hôi lạnh, chỉ tưởng tượng quá trình thay thế của sinh vật ở chiều không gian cao thành chiều không gian thấp thôi cũng đã khiến cậu cảm thấy thật khó chịu.

 

Viêm Hồ nói: “Tôi đã từng muốn hủy diệt ‘Thiên Vĩ’, bởi vì tôi phát hiện, những nhà lãnh đạo đã đứng về phía đối lập với con người. Khi đó, tôi cũng không ngờ bọn họ đã bị thay thế. ‘Thiên Vĩ’ là nơi có nhiều Phù Không đảo nhất trên thế giới, nếu như tất cả đều là không gian do hành tinh N-37 phóng tới….”

 

Trầm Trì nói: ” ‘Thiên Vĩ’ đã thất thủ.”

 

Nghê Vũ hít vào một ngụm khí lạnh.

 

Viêm Hồ lãnh khốc chấp nhận thực tế này, “Điều chúng ta phải xem xét bây giờ không phải là việc thay thế đó diễn ra như thế nào, mà là làm thế nào để kết thúc quá trình thay thế đó.”

 

Nghê Vũ nói: “Nhưng sinh vật ở chiều không gian cao hơn có thể làm bất cứ chuyện gì với sinh vật ở chiều không gian thấp mà.”

 

Con người không có năng lực để chống cự.

 

“Có lẽ đây chính là ý nghĩa của Mật mã sinh mệnh đột nhiên xuất hiện ở thời đại này.” Trầm Trì lẩm bẩm nói.

 

Nghê Vũ nắm chặt đầu ngón út của Trầm Trì.

 

Trầm Trì nhìn cậu, “Hả?”

 

“Anh thuộc về chiều không gian cao, còn em thì lại thuộc về chiều không gian thấp.” Nghê Vũ vừa suy nghĩ lung tung vừa nói: “Anh có thể làm gì em cũng được hả?”

 

Vẻ mặt Trầm Trì vô cùng khó hiểu, chợt anh xoa xoa đầu Nghê Vũ, giọng điệu còn mang theo mấy phần tinh nghịch, “Đúng vậy, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì với em, em không thể phản kháng được đâu.”

 

 

Hết chương 54

 

 

Chương 55

 

 

Trầm Lạc – Chương 54.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên