Trầm Lạc – Chương 52.

 

 

Chương 52: ĐẾN CHỖ CỦA TÔI.

 

 

Giữa hàng trăm hàng ngàn chiếc phi hành khí bao quanh, bầu trời đột nhiên bị chọc thủng một lỗ lớn, những vệt trắng từ trong động trút xuống ào ạt, mang theo từng tia từng sợi ánh sáng vàng óng ả, gọi là thác nước cao vạn trượng cũng không đủ để hình dung hình ảnh dang diễn ra trước mặt, sóng gió cuồn cuộn ngất trời cũng không bằng nó, nó cứ bỗng dưng xuất hiện như vậy, đột ngột đến nức tựa như nó chưa từng tồn tại trên thế giới này.

 

Mà vốn dĩ nó cũng đâu có thuộc về trái đất.

 

Vệt trắng lấy “Thiên động” làm trung tâm, tuôn trào lan rộng ra ngoài như những đám mây hình nấm. Những chiếc phi hành khí ở gần nhất không kịp chạy thoát nên đã bị cuốn vào đó ngay lập tức, dường như không gian và thời gian đã bị bóp méo trong một thời gian ngắn, ánh sáng trên phi hành khí trung tâm bỗng dưng tối sầm, màn hình ánh sáng nhấp nháy liên tục không theo bất kỳ một quy luật nào, kim chỉ nam cũng điên cuồng quay.

 

Yểu Sạn nhìn chăm chú vào vệt trắng, chân mày nhíu chặt, thần sắc có thể nói là vô cùng dữ tợn, “Chuyện gì xảy ra vậy?”

 

“Không gian được hành tinh N-37 phóng tới sắp sụp đổ.” Hồ ly vẫn còn ngồi trong lòng Lộ Địch, nói: “Bọn họ… có lẽ bọn họ sẽ trở về sớm thôi.”

 

Bỗng nhiên, một hòn đảo khổng lồ mọc ra từ không khí xuất hiện giữa không trung, không ai thấy được nó, có thể những vệt trắng ào ạt đổ ra kia đã bị nó áp chế, ngay sau đó, đất bằng dậy sóng, ánh sáng trắng bắn ra tung toé khắp nơi, tựa như khúc xạ của chuyển động chậm tản ra bốn phương tám hướng.

 

Thị lực của Yểu Sạn rất tốt, cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy một bóng đen khổng lồ đang sụp đổ giữa luồng ánh sáng trắng.

 

Hình ảnh đã được truyền đến màn hình ánh sáng, bóng đen kia chính là tòa kiến trúc cao nhất “Tiêu Ngạn” — Phòng hội nghị thượng đỉnh!

 

Nhưng vào lúc này, nó đã bị phá hủy, ngọn tháp tượng trưng cho quyền lực đã bị sụp đổ, tòa nhà chính đang cháy hừng hực giữa làn khói đen nghi ngút.

 

Đôi mắt Hồ ly mở to, giữa đôi mắt đó đang phản chiếu ngọn lửa sáng ngời.

 

Yểu Sạn cũng nhìn thấy, giữa làn khói đen dày đặc và những vệt trắng bỗng có thứ gì đó xẹt qua như sao băng, tạo thành một đường vòng cung loá mắt, thiết bị máy móc còn chấn động mạnh hơn, tất cả mọi thứ trước mắt đều vặn vẹo rõ đến mức mắt thường có thể nhìn thấy được.

 

Ngay cả vị trung tướng thân kinh bách chiến cũng không thể không giữ chặt mép bàn lạnh lẽo.

 

Ánh sáng bạc ở cuối đường vòng cung tựa như vàng, nó đi qua chỗ nào, vệt trắng ở nơi đó biến mất trong nháy mắt, hình ảnh tàn tạ của Phòng hội nghị thượng đỉnh càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn, những chiếc phi hành khí lúc nãy bị nuốt chửng cũng xuất hiện trở lại.

 

“Sao băng” đáp xuống phi hành khí trung tâm, khi ánh sáng bạc tản ra, một đôi cánh đen óng ánh tựa pha lê cũng vừa khép lại, mà cùng biến mất với nó còn có một đôi cánh trong suốt lớn hơn rất nhiều, nhưng gần như không thể nhìn thấy được.

 

Tiếng hót lảnh lót trong trẻo của phượng hoàng vang lên, tiếng hót đó như vọng tới từ một thế giới khác.

 

Nghê Vũ và Trầm Trì đã về.

 

Cửa khoang mở ra, người đầu tiên chạy tới chính là Tiến sĩ Bách Lộ.

 

Trước giờ tiến sĩ Bách Lộ luôn được biết đến là một người tao nhã, nhưng lúc này ông cũng không để ý được nhiều như vậy. Ông thấy vẻ mặt Trầm Trì nghiêm túc đang bước nhanh vào, trên người anh vẫn mặc đồng phục tác chiến như trước, nhưng ông lại cảm nhận rất rõ ràng rằng, hình như Trầm Trì đã biến thành một người khác. Có thứ gì đó trong cơ thể Trầm Trì đã thức tỉnh, trên người anh có khí thế đè bẹp tất cả mọi thứ và sức hút không gì sánh được.

 

Trầm Trì đã không còn là thiếu tướng ngày xưa của “Tiêu Ngạn” nữa.

 

“Các cậu…” Thậm chí, lúc Trầm Trì đến gần, tiến sĩ Bách Lộ còn cảm giác được da đầu mình tê rần.

 

“Yên tâm đi. Chúng tôi không sao cả.” Trầm Trì áp chế lại khí tràng của mình, anh kể lại mọi chuyện xảy ra ở Phù Không đảo một cách ngắn gọn, súc tích cho tiến sĩ Bách Lộ và trung tướng Yểu Sạn nghe, nói được một nửa, anh thấy hồ ly lặng yên không một tiếng động đến gần mọi người.

 

Nghê Vũ vẫn chưa thu giáp cốt vào lại hoa văn, cả người cậu vẫn còn đang được lưu quang bao phủ, trông cậu thật đặt biệt so với tất cả mọi người trên phi hành khí trung tâm này.

 

Hồ ly giật giật đôi tai trắng như tuyết của mình, mặc dù đang nghe Trầm Trì nói chuyện, nhưng mắt lại nhìn Nghê Vũ vô cùng chăm chú.

 

Nghê Vũ cũng nhìn động vật không biết phải định nghĩa như thế nào này.

 

Xa hơn một chút là Lộ Địch với mái tóc màu xám đang ngủ say.

 

Cách đây không lâu, lúc phong trần mệt mỏi chạy đến doanh trại thủ đô, Nghê Vũ đã kinh ngạc vô cùng trước câu nói “Tôi là Lộ Địch” của hồ ly. Nhưng lúc đó an nguy của Trầm Trì còn chưa biết thế nào, trong đầu cậu tất cả đều là làm sao để đến bên cạnh Trầm Trì, kinh ngạc gì đó dường như cũng bị bốc hơi qua từng lỗ chân lông trên cơ thể cậu, chỉ còn lại lo lắng tràn ngập, len lõi qua từng tế bào trên người cậu, thậm chí, cậu còn không kịp nghĩ kỹ xem bốn chữ đó đại biểu cho điều gì.

 

Nhưng bây giờ, cậu đã mang Trầm Trì ra khỏi không gian — hoặc cũng có thể nói là Trầm Trì mang cậu ra ngoài, tóm lại là Trầm Trì đã bình yên vô sự, rốt cục cậu cũng chậm rãi dời lực chú ý của mình đến hồ ly và người đang ngủ say kia.

 

Cậu còn nhớ, lúc mình gặp Lộ Địch lần đầu tiên là trên sa mạc đen ở phía Tây. Cậu đã dùng trạng thái hình thú gấp gáp chạy một quảng đường dài đến đó, chạy như thể chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, chạy đến đó chỉ để nhìn Trầm Trì một chút, hỏi Trầm Trì một câu. Gió nóng trên sa mạc thổi bay cát đá lượn lờ, dường như cậu thấy được quá khứ mấy năm qua, tựa như một giấc mộng. Nhưng khi cậu sắp đặt móng vuốt mình vào tay Trầm Trì thì Lộ Địch lại xuất hiện. Lúc đó, Trầm Trì đã thu tay về.

 

Cảnh tượng đó như ngọn lửa thiêu đốt đôi mắt cậu, đốt cho hai mắt cậu bỏng rát, đốt đến suýt chút nữa đã mù lòa. Cảm giác bỏng rát đó chạy theo máu thịt, chạy thẳng vào tim cậu, tựa như những giọt nước mắt tuôn ra đó vốn không phải là nước mắt, mà là máu.

 

Thì ra, đau khổ nhất không phải là lúc nước mắt lặng lẽ chảy xuôi, mà là lúc chúng nó đã hóa thành nỗi đau xé lòng, tan chảy và thẩm thấu vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim mình.

 

Bây giờ, cậu đã biết Trầm Trì bảo vệ mình, cũng biết Lộ Địch không phải là bạn đời thật sự của Trầm Trì, nhưng nỗi đau cũng sẽ mãi không thể nguôi ngoai được dù sự thật đã được phơi bày, nỗi đau đó đã từng tồn tại, và sẽ mãi mãi còn tồn tại.

 

Đối diện với hồ ly, Nghê Vũ cảm thấy có chút khó chịu.

 

Nhìn hồ ly có loại khí chất u buồn và chán nản, không giống với mỹ nhân tóc vàng mang theo khí chất phóng khoáng ngông ngênh cậu đã gặp trên sa mạc.

 

Nghê Vũ lại nhớ tới, vốn dĩ bọn họ cũng không phải là một người, hồ ly mới thật sự là Lộ Địch, còn người mà cậu nhìn thấy thực chất là AI đã chiếm lấy cơ thể Lộ Địch.

 

Nghê Vũ rất muốn hỏi một câu, sao anh cứ nhìn tôi miết vậy?

 

Không, kỳ thực điều cậu muốn hỏi còn nhiều hơn câu hỏi này. Cậu còn muốn hỏi, sao đột nhiên anh lại xuất hiện? Anh cũng đến để cứu Trầm Trì à? Anh lợi hại thế sao lại để một AI chiếm lấy cơ thể mình?

 

Nhưng cậu không thể hỏi ra được.

 

Lộ Địch khiến cậu cảm thấy như mình bị mắc nghẹn nơi cổ họng, không chỉ vì hiện tại Lộ Địch là bạn đời hợp pháp của Trầm Trì, mà còn bởi vì Lộ Địch và Trầm Trì giống nhau, đều được gọi là ‘Người mang đồ đằng’, bọn họ mang sức mạnh có thể đảo ngược tình thế giữa trái đất và hành tinh N-37 .

 

Chỉ cần nghĩ đến điều này thôi là cậu lại có loại cảm giác không vui khó có thể nói nên lời.

 

Mặc dù sau khi nhiễm virus cấp cao, cậu có đủ sức mạnh để tự mình bảo vệ cả một toà biên thành đang trong tình thế nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, nhưng hình như vẫn còn chưa đủ. So với Lộ Địch, cậu không có đồ đằng, sức mạnh của cậu và Trầm Trì cũng không giống nhau.

 

Đồng tử hồ ly phản chiếu khóe môi vô thức mím chặt của cậu, cậu chợt nhận ra, bản thân mình trong mắt hồ ly đang căng thẳng đến mức chật vật.

 

Mình không nên như vậy.

 

Cậu ra sức lắc mạnh đầu, cố gắng gạt bỏ hết những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình ra ngoài. Nhưng không biết có phải vì bản tính thô bạo và không nói lý của người ký sinh ảnh hưởng hay không, mà cậu không có cách nào để ngăn bản thân mình không đi so sánh với Lộ Địch, nghĩ đến tình cảnh trên sa mạc ngày đó, thậm chí cậu còn cảm thấy có chút tủi thân.

 

“Nghê Vũ.” Đột nhiên Trầm Trì thấp giọng gọi cậu một tiếng.

 

“Hả?” Cậu như người mới tỉnh lại từ trong mộng, cuối cùng cậu cũng dời tầm mắt mình ra khỏi mắt hồ ly, nhìn về phía người vừa mới gọi mình.

 

“Lại đây.” Trầm Trì nói: “Đến chỗ của tôi.”

 

Phi hành khí trung tâm cực kỳ lớn, lúc nó lơ lửng giữa không trung giống như một mô hình thu nhỏ của Phù Không đảo. Trầm Trì và Yểu Sạn đang đứng trước màn hình ánh sáng hình tròn, xung quanh đó còn có rất nhiều sĩ quan cấp cao của quân đội.

 

Bên cạnh Trầm Trì có một chỗ trống, tựa như nó được cố ý dành cho cậu.

 

Nghê Vũ bước tới, đứng ở vị trí để trống đó.

 

Nhất thời, dường như tất cả những phiền não lo lắng không đáng có vừa rồi đã biến mất, nơi này tựa như lồng ngực ấm áp, cậu không tự chủ được mà đem nỗi lo lắng trong lòng mình đặt lên đó, bình yên, an toàn, không cần lo lắng mình sẽ bị thương tổn nữa.

 

Những vệt trắng đã hoàn toàn tan biến, Phù Không đảo cũng hoàn toàn hiện lên trên màn hình ánh sáng. Nhưng nó đã “Đi” đến vũ trụ song song một lần nên cũng tổn hại khá nghiêm trọng. Lúc không gian sụp đổ đã sinh ra nguồn năng lượng khổng lồ, khiến phòng hội nghị thượng đỉnh bị đè ép thành một mảnh phế tích, nếu như bọn họ là người bình thường, chỉ e trong nháy mắt không gian sụp đổ đó đã biến thành tro bụi.

 

Lính trinh sát leo lên Phù Không đảo đã tìm thấy Hàn Yếm, ông ta nằm hôn mê bất tỉnh, sắc mặt y như người chết.

 

“Ông ta thật sự bị hành tinh N-37 vấy bẩn à?” Trong giọng nói của Yểu Sạn còn mang theo chút khó tin.

 

Trên thực tế, ngay lúc Nghê Vũ nhìn chằm chằm vào hồ ly thất thần, các sĩ quan đã thảo luận về những thông tin khó mà tin nổi Trầm Trì mang về.

 

Đây vốn dĩ là một cuộc đảo chính đã được lên kế hoạch từ rất lâu, nắm lấy thời cơ phát động chính biến, mục đích của tổng bộ tác chiến quân đặc chủng và doanh trại 009 là lật đổ phòng hội nghị thượng đỉnh, nhưng đến tận bây giờ mới biết, sáu trong tám vị thủ lĩnh đã chết, Mộ Nhạc thì mới vừa bị Trầm Trì giết chết, còn Hàn Yếm thì đang hôn mê bất tỉnh.

 

Và hành tinh N-37 cũng đang dùng cách mà người trên trái đất này không thể hiểu được, nỗ lực mưu tính dần dần nuốt chửng toàn bộ trái đất.

 

Đây không phải là điều có thể giải thích rõ ràng hết thảy chỉ trong một cuộc nghị sự.

 

Từ trước đến giờ Nghê Vũ vẫn không thích họp, Trầm Trì gọi cậu đến cũng không phải để cậu phát biểu ý kiến. Cậu dần dần bình tĩnh lại, gạt cảm giác khó chịu khi so sánh với Lộ Địch lúc nãy ra sau đầu, lặng lẽ đứng yên dưới mí mắt anh, dùng dư quang liếc trộm Trầm Trì.

 

Không ngờ, Trầm Trì lại đang quang minh chính đại nhìn mình, trong mắt anh còn mang theo ý cười không biết đó là dịu dàng hay trêu chọc nữa.

 

Có lẽ Trầm Trì vẫn luôn dịu dàng như vậy, nhưng do trước đây cậu bị Trầm Trì “Trêu chọc” quá nhiều lần, cho nên giờ không kìm lòng được sẽ nghĩ người này đang cười nhạo mình vì mình làm chuyện xấu mặt.

 

Nhìn trộm không phải là chuyện xấu, nhưng Nghê Vũ lại có cảm giác mình làm chuyện xấu bị bắt được, đuôi mắt vô thức mở to, vành tai mỏng cũng ửng hồng.

 

Trầm Trì khẽ nheo mắt lại, tầm mắt quét về phía vành tai của cậu.

 

Tai Nghê Vũ càng lúc càng nóng, mắt thấy sắc đỏ sắp chuyển từ vành tai lên hai má, cậu nhanh chóng xoay người, nhỏ giọng nói: “Em không quấy rầy anh họp, em…”

 

“Em cứ ở đây.” Trầm Trì ngắt lời cậu, “Đừng đi đâu cả.”

 

Nghê Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng khoác lên mình vẻ ngoài lạnh lùng và nghiêm túc.

 

Cậu chợt phát hiện, điều mình vừa nghĩ lúc nãy thật không đúng.

 

Đó quả thật là chỗ mà Trầm Trì đã dành cho cậu, cậu đã cẩn thận đặt trái tim mình lên đó, nghĩ rằng nó sẽ bình tĩnh lại, nhưng giờ nó lại nhảy càng lợi hại hơn.

 

Nhưng dù cho có thế nào vẫn tốt hơn cảm giác chật vật trống rỗng vừa nãy.

 

Phi hành khí trung tâm đáp xuống sân bay rộng lớn, cuộc họp kết thúc, vẻ mặt các vị sĩ quan ai nấy cũng đều mệt mỏi.

 

Tất cả người dân và binh lính “Tiêu Ngạn” ai ai cũng đều nhìn thấy Phù Không đảo đột nhiên biến mất, rồi xuất hiện trở loại với tình trạng bị phá hủy hơn phân nửa. Trước mắt, quân đội có quá nhiều việc cần phải giải quyết ngay lập tức.

 

Lúc Lộ Địch được khiêng xuống khỏi phi hành khí, hồ ly liền đứng trên ngực Lộ Địch.

 

Cuối cùng, Nghê Vũ cũng nhịn không được mà hỏi: “Anh ấy sẽ tỉnh lại chứ?”

 

Hồ ly gật đầu, “Cậu ta chỉ bị hack thôi, chương trình chính vẫn chưa bị phá hủy.”

 

“Anh sẽ sửa chữa cho anh ấy à?”

 

“Cậu đồng ý để tôi sửa lại cậu ta hả?”

 

Nghê Vũ không ngờ mình lại nhận được một câu hỏi như vậy, cậu có chút mờ mịt ngước mắt lên nhìn hồ ly.

 

Hết chương 52

 

Chương 53

Trầm Lạc – Chương 52.

Ngày đăng: 16 Tháng sáu, 2021

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên