Chương 55: ĐỂ CHO EM SẢNG KHOÁI TRƯỚC ĐÃ.
“Nghê — Vũ — ! ! !”
Bốn chiếc phi hành khí mang biểu tượng của “Sí Ưng” đang đáp xuống sân bay ở Tổng bộ tác chiến quân đặc chủng, Nghê Vũ vẫn còn chưa nhìn thấy người mà đã nghe tiếng Tranh Lạc la hét trước rồi.
Cậu giật mình, vô thức đứng thẳng lưng, tay phải hạ xuống trước vạt áo quân trang.
Mấy tháng trước, quân hàm của cậu đã bị tước mất, đến bây giờ vẫn chưa được khôi phục, bộ quân phục này là của Trầm Trì trước đây, lớn hơn người cậu một size, nhưng cũng không phải là không thể mặc.
Cũng không phải là cậu không có quần áo của riêng mình, tổng bộ không cần biết là trang phục chính quy hay trang phục tác chiến, loại nào cũng đều có mã số của cậu, sau khi trở về, cậu đã lấy cho mình mấy bộ.
Nhưng mà mấy ngày trước, cậu và Trầm Trì đã tranh thủ về nhà một chuyến sau thời gian làm việc bận rộn.
Lần nữa được nhìn thấy bồn tắm lớn mà mình tâm tâm niệm niệm, đầu óc cậu nhất thời chập mạch, ngay cả quần áo cũng quên chuẩn bị luôn, ném Trầm Trì qua một bên liền nhảy vào bồn tắm, lúc nước nóng ngập đến cằm, cậu thoải mái thở dài một hơi.
Lúc Trầm Trì vào phòng tắm, cậu đã biến về trạng thái hình thú, lười biếng ngâm mình trong nước nóng, chỉ có cằm là đặt lên thành bồn tắm. Đây là tư thế thích hợp để lười biếng nhất, càng lười biếng cơ thể cậu càng chìm sâu, còn đầu thì càng ngẩng cao hơn. Cậu gần như dùng lỗ mũi để đối diện với Trầm Trì, mũi cậu còn mở ra khép lại, rồi chậm rãi thở ra.
“Nghê Vũ.” Giọng nói của Trầm Trì có mấy phần bất đắc dĩ.
Gọi một tiếng không có động tĩnh, gọi hai tiếng cũng không có động tĩnh, cuối cùng, Trầm Trì không thể không đổi cách gọi, “Báo Báo.”
Cách gọi cậu không thích nghe nhất chính là hai từ “Báo Báo” này, nếu là bình thường thì cậu đã sớm nhào đến đây rồi. Nhưng ở doanh trại 097 vật tư thiếu thốn, lúc tắm rửa cũng chỉ có chút nước, trước giờ cậu vẫn không được tắm rửa sạch sẽ thõa thích bao giờ, nay cuối cùng cũng trở lại với bồn tắm quen thuộc, cậu tắm phải nói là hết sức tập trung, hận không thể tách từng tế bào trên cơ thể mình ra, hòa làm một với dòng nước ấm áp này.
“Không để ý tới tôi?” Trầm Trì ngồi xổm xuống, dùng ngón trỏ chọc chọc vào chóp mũi ướt nhẹp của báo săn.
Lúc này Nghê Vũ mới chậm rãi mở mắt, chậm rãi tập trung, chậm rãi kêu một tiếng, “Meo — “
Trầm Trì không nhịn được bật cười thành tiếng.
Trong tất cả những loài mãnh thú, báo săn là loài có âm thanh không phù hợp với ngoại hình nhất. Sau khi Nghê Vũ biến thành trạng thái hình thú rất ít khi gầm gừ, bởi vì một khi gầm lên, nghe giống y như tiếng mèo kêu.
Nghê Vũ cảm thấy mình thật mất mặt, làm mất hết khí thế của một đội trưởng “Sí Ưng”.
Nhưng thỉnh thoảng — ví dụ như những lúc như thế này — Nghê Vũ không khống chế được vẫn sẽ “Meo” một tiếng với Trầm Trì.
Nhiều hơn nữa thì không được, xưa nay cậu chưa bao giờ “Meo” hai lần liên tiếp cả.
“Vội vậy à?” Đầu báo săn vẫn còn chưa bị ướt, Trầm Trì lại nhẹ nhàng xoa lên đầu cậu hai lần, “Có phải em đã quên mất cái gì rồi không?”
Đến cả mắt Nghê Vũ cũng lười động đậy, “Có gì đâu?”
Thói quen hay nói lại phát tác, Trầm Trì cười: “Đợi chút nữa em không cần quần áo để mặc à?”
Người ký sinh nào có tính toán được như con người, Nghê Vũ nói: “Trước hết cứ để cho em sảng khoái chút đã.”
Còn quần áo thì … Cứ sảng khoái trước đã rồi nghĩ.
Trầm Trì đứng lên, “Được thôi.”
Một giờ sau, Trầm Trì ngồi ở trong phòng khách, thấy Nghê Vũ vừa đi vừa nhỏ nước tong tong.
Dáng vẻ báo săn ướt sủng nhìn qua rất buồn cười, lông dán chặt vào cơ thể, làm tôn lên dáng người mảnh mai, đầu thật to, mắt tròn xoe long lanh đọng hơi nước, trông cực kỳ đáng thương.
“Tiên sinh.”
“Hả?” Trầm Trì dù có bận vẫn rất ung dung, “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Em quên chuẩn bị quần áo mất rồi.” Đâu chỉ có quần áo, ngay cả khăn tắm cũng quên mất tiêu! Trong phòng tắm ngoại trừ quần áo bẩn thì không có bất cứ thứ gì, cậu không còn mặt mũi nào đành đi ra, không thể làm gì khác hơn là khoác một thân da lông ướt đẩm, khó chịu muốn chết.
Trầm Trì mỉm cười, “Tôi đã hỏi em có phải quên cái gì rồi không, em nói trước tiên cứ để cho em sảng khoái đã.”
Nghê Vũ bĩu môi, cảm thấy thật đau lòng vì mình vừa tắm đã biến thành tên ngốc.
“Lại đây.” Trầm Trì vẫy tay: “Để tôi xem xem em đã sảng khoái đủ chưa.”
Đuôi báo săn quét tới quét lui trên đất, Nghê Vũ nhẹ giọng nói, “Tiên sinh, anh giúp em một chút đi mà.”
Trầm Trì trêu chọc một hồi mới lấy ra một chiếc khăn tắm thật lớn, thật dày.
“Chỉ có cái này?” Nghê Vũ không hài lòng.
“Chỉ có cái này.” Trầm Trì cũng không cưng chiều cậu nữa, còn cố ý nghiêm mặt, “Tự mình lau khô rồi lên lầu tìm quần áo mặc vào.”
“Anh đừng như vậy mà.” Nói thì nói như vậy, nhưng Nghê Vũ đã bắt đầu nằm lên khăn tắm cọ tới cọ lui.
“Tôi hỏi em.” Trầm Trì nói: “Nhưng em không thèm để ý tới tôi.”
“Hẹp hòi.”
“Ừh, hẹp hòi.”
Nghê Vũ cọ tới cọ lui một hồi, sau đó nằm im không thèm động đậy. Bởi vì Trầm Trì nói một đằng làm một nẻo, lúc này anh đã ngồi xổm xuống giúp cậu lau khô lông.
Trong phòng để quần áo, báo săn không thể mở cửa tủ ra được, cậu không thèm để ý tới thẹn thùng gì đó, biến trở về hình người, cậu trần truồng đứng lục tung cả tủ đồ, phát hiện quần áo mình để lại được cất cẩn thận trong túi chống bụi.
“Vẫn chưa tìm được à?” Chẳng biết Trầm Trì đã theo vào đây từ lúc nào.
Nửa người trên của Nghê Vũ đã chui vào trong tủ quần áo, chỉ có cặp mông là lộ ra ở bên ngoài, nghe thấy động tĩnh ở phía sau, cậu nhanh chóng kéo ra một bộ quân phục ở gần nhất, che cơ thể mình lại, “Em mặc bộ này được không?”
“Đó là bộ chế phục tôi đã mặc khi vừa mới rời khỏi trường quân đội, và được Tổng bộ tác chiến quân đặc chủng trao quân hàm.” Trầm Trì nói.
Nghê Vũ tính thời gian, “Là Lam Tinh phu nhân trao cho anh…”
Trầm Trì gật đầu, “Quân phục của tôi, chắc chỉ có bộ này em mới mặc được.”
Nghê Vũ nhướng mày, “Ý của anh là, anh lớn hơn en một vòng hả?”
Trầm Trì buồn cười, “Tôi lớn hơn em một vòng, em không biết à?”
Ánh sáng vàng trên lưng Nghê Vũ vừa hiện, tư thế như đang chuẩn bị biến sang hình thái chiến đấu cấp cao.
“Đừng.” Trầm Trì vội ngăn cậu lại, “Cẩn thận phá vỡ trần nhà.”
Nghê Vũ dương dương tự đắc, “Vậy anh có thừa nhận là em lớn hơn anh mấy vòng không?”
Trầm Trì tới gần, đoạt lấy bộ chế phục trên tay Nghê Vũ, tầm mắt anh nhìn xuống, quét tới chỗ không có gì che chắn kia, ngón trỏ nâng cằm Nghê Vũ lên, “Vậy phải xem cái em chỉ là cái gì.”
Quần áo cũng có thể xem là một lớp da khác, không có lớp da này, nói chuyện cũng không còn sức nữa. Mặt Nghê Vũ đỏ bừng, cậu đưa tay ra nắm lấy quần áo, sau một hồi lôi kéo, quần áo không đoạt được, ngược lại còn bị Trầm Trì ấn vào sofa.
Mấy ngày nay, hình như Nghê Vũ vẫn còn giận, ngày nào cũng mặc bộ quân trang hơi cũ này, không mặc vừa cũng không chê.
Tranh Lạc là người đầu tiên lao xuống khỏi phi hành khí, Lâm Suyễn và Thuần An cũng theo sát phía sau.
Doanh trại 097 đã hoàn toàn bị xóa bỏ, tất cả những người sống sót ngoại trừ Trần đã được chi chuyển đến những doanh trại khác. “Sí Ưng” đã hoàn thành nhiệm vụ, vội vàng quay trở lại doanh trại thủ đô.
Mắt Lâm Suyễn cũng có chút đỏ, chưa nói được mấy câu đã ôm chặt lấy Nghê Vũ, “Xin lỗi.”
Nghê Vũ vỗ vỗ lưng người anh em tốt của mình, “Đừng nói như vậy.”
“Trước giờ tôi vẫn luôn cảm thấy thật có lỗi với cậu.” Lâm Suyễn nói: “Cái gì cũng không thể làm được cho cậu.”
Thấy mắt Lâm Suyễn đỏ hoe, Tranh Lạc cũng mím mím môi, thu dáng vẻ hiếu động của mình lại, gọi một tiếng “Đội trưởng…”
Nghê Vũ có thể hiểu được Lâm Suyễn.
Nhưng có rất nhiều chuyện lại bất lực như thế đó, Lâm Suyễn và “Sí Ưng” cũng không thể vì một mình cậu, không thể xem toàn bộ quân đội ở Tổng bộ tác chiến quân đặc chủng là địch được.
Nếu đổi lại là cậu, cậu cũng không có cách nào làm tốt hơn Lâm Suyễn được.
Mà ở thời đại này, chút bất lực đó cũng không đáng để nhắc đến.
Nghê Vũ buông Lâm Suyễn ra, lần lượt chào hỏi từng đội viên một, Thuần An là người cuối cùng, cậu ấy vẫn còn mặc quân phục của quân đoàn cơ động.
“Bây giờ tôi cũng không được tính là người của ‘Sí Ưng’.” Thuần An nhún nhún vai, “Nhưng dù sao cũng là tình huống đặc thù nên tôi về lại.”
Khi bị nhiễm virus cấp cao, lúc phát tác, gân cốt, máu thịt trên người cậu ta như bị thiêu hủy rồi tái tạo lại lần nữa, nỗi đau đó chỉ có những ai đã từng trải qua mới hiểu được, Nghê Vũ thấy trên mặt Thuần An có vết thương mới thật dữ tợn, chắc đó là những vết thương xảy ra lúc tiến hóa.
Nghê Vũ và Thuần An đập tay với nhau, vì cùng là người nhiễm virus cấp cao nên giữa bọn họ có thêm sự ăn ý.
“Mọi người đừng có nặng nề như vậy chứ! Vui vẻ một chút được không, cuối cùng chúng ta cũng tụ tập lại cùng một chỗ rồi!” Tranh Lạc nói: “Về doanh trại, về doanh trại đi, đợi chút nữa Nghê Vũ và Thuần An sẽ biểu diễn cho chúng ta xem một chút.”
Lâm Suyễn vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, “Biểu diễn cái gì? Xiếc sư tử hả?”
Sư tử bự Thuần An: “…”
“Xiếc sư tử gì!” Tranh Lạc chỉ vào Nghê Vũ rồi lại chỉ vào Thuần An, “Tất nhiên là xem hai người bọn họ đánh một trận chứ gì! Tôi còn chưa thấy qua hình thái chiến đấu cấp cao của bọn họ đâu!”
Mí mắt Thuần An run run, “Thật muốn làm một trận?”
Nghê Vũ cười, “Cả hai chỉ cọ sát với nhau thôi thì có gì mà không được.”
Trên sân huấn luyện lớn nhất “Sí Ưng”, Báo săn và Sư tử đứng tách ra ở hai đầu, người nào người nấy cơ bắp cuồn cuộn, răng nanh nhọn hoắt, móng vuốt sắc bén, mắt trợn to giận dữ.
Công bằng mà nói, Nghê Vũ vẫn chưa kích hoạt giáp cốt được chế tạo từ lưu, vẫn tay không tất sắt, cậu lao nhanh đến trước mặt Thuần An như tia chớp.
Hai nắm đấm chạm vào nhau như sấm sét, hai bóng người khổng lồ đang biến hóa cực nhanh giữa cát bụi bay đầy trời, anh tới tôi đi, bay lên không đánh nhau tại chỗ, chiêu nào chiêu nấy nhìn thật đã ghiền.
Tiếng huýt sáo, tiếng hò hét vang lên không ngừng hai bên sân huấn luyện, Tranh Lạc càng nhìn càng kích động.
Tuy nhiên, Lâm Suyễn lại chú ý tới, ở đây không chỉ có đội viên của “Sí Ưng”.
Nếu y nhìn không lầm thì, mấy người này mặc quân trang nhân viên văn phòng của Ủy ban quản lý đường hầm không gian và học giả của một vài cơ quan nghiên cứu nào đó.
Bọn họ tới đây làm gì? Có việc gì đó cần đến Tổng bộ tác chiến quân đặc chủng rồi tiện đường tới xem một chút à? Hay đến đây chỉ để quan sát Nghê Vũ và Thuần An?
Lâm Suyễn có chút bất an.
Trận đấu này đánh vô cùng gay cấn, vô cùng sảng khoái, Tranh Lạc không kịp chờ cho hai người biến về hình người, cậu ta liền vọt tới, giơ cao cánh tay của mình lên, nói: “Đến đến đến, cắn một miếng vô chỗ này nè!”
Thuần An không khống chế được sức mạnh của mình, đập cho cậu ta một vuốt, suýt chút nữa đã vỗ cho cậu ta bị chấn động não luôn.
“Cậu mưu sát đồng đội nha!” Tranh Lạc lớn giọng gào khóc.
“Cậu bị khùng à!” Thuần An nói: “Tay cậu có sạch không mà biểu tôi cắn?”
Vậy nhưng Nghê Vũ lại hiểu ý của Tranh Lạc, cậu nhíu chặt mày, “Cậu muốn bọn tôi truyền virus qua người cậu?”
Thuần An trợn mắt, cậu ta thật muốn duỗi móng vuốt ra vỗ cho Tranh Lạc thêm cái nữa, “Cái tên ngu si này, cậu bị điên rồi hả?”
“Tôi cũng muốn trở nên mạnh mẽ mà.” Tranh Lạc hít hít mũi, “Trong đội của chúng ta, tôi chỉ có mạnh nhất ở phương diện bát quái thôi, nếu như tôi thành công tiến hóa, vậy tôi cũng sẽ giống như các cậu rồi!”
“Cậu nghĩ bọn tôi là ma cà rồng à, cắn cậu một cái rồi cậu cũng biến thành ma cà rồng luôn hả?” Nghê Vũ nghiêm mặt nói: “Đừng có mơ tưởng viễn vong.”
Tranh Lạc vẫn còn muốn tranh thủ thêm chút nữa, “Lỡ như…”
“Không có lỡ như.” Nghê Vũ nói: “Cậu không phải là người ký sinh, nếu truyền virus cho cậu, cậu nhất định sẽ chết.”
Tranh Lạc trề môi, “Được rồi.”
Hai phút sau, Tranh Lạc lại vui vẻ trở lại, “Đúng rồi, mấy thứ cậu để lại ở doanh trại 097, tôi đã mang về cho cậu rồi nè.”
Nhất thời, Nghê Vũ không nhớ nổi mình có món đồ quan trọng nào để quên ở doanh trại 097, cậu giật mình, “Kính bảo vệ mắt của tôi?”
“Ừ, kính bảo vệ mắt cũng có.” Tranh Lạc nói: “Ngoài ra còn có một món đồ được chạm ngọc nữa, nè, tôi nhét hết mấy thứ đồ lung ta lung tung của cậu vào một vali rồi mang về đây.”
Lúc này Nghê Vũ mới nhớ mình đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua hai cái cây gãi ngứa này, thầm nghĩ, Tranh Lạc thích bát quái này thật cẩn thận, sau khi cảm ơn xong, cậu hỏi: “Cậu để cùng một chỗ với hành lý của cậu à? Để tôi đi lấy.”
“Không có, lúc phi hành khí hạ canh tôi đã giao nó cho đội vận chuyển, chắc giờ đã được đưa đến nhà cậu rồi.” Hàng mi Tranh Lạc khẽ động, “Thấy tôi giỏi không?!”
Nghê Vũ khen thì khen, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
Cùng lúc đó, Trầm Trì mở vali, lấy một thứ màu trắng bên trong ra.
Anh nhấn vào một cái, tiếng “Rèeee” vang lên.
Nó đang rung.
Hết chương 55
Chương 56