Chương 44: NHƯNG CẬU ẤY PHẢI SỐNG SÓT.
Cùng với việc khôi phục lại mạng lưới thông tin liên lạc, hình ảnh của doanh trại 097 cũng nhanh chóng được truyền đến thiết bị liên lạc cá nhân của mọi người và các màn hình nơi công cộng, thảm trạng ở đó khiến cho quần chúng nhân dân khắp nơi trên “Tiêu Ngạn” ai ai cũng xúc động, sự bất mãn của người dân đối với Phòng hội nghị thượng đỉnh càng ngày càng lan tràn mạnh mẽ.
Trầm Trì đã leo lên phi hành khí vũ trang của Tổng bộ tác chiến quân đặc chủng, nhưng lúc nhìn thấy bóng người đó ở doanh trại 097, vẻ mặt anh bỗng chốc cứng đờ, chỉ có đồng tử đột nhiên chấn động.
Cơ thể mãnh thú to lớn mạnh mẽ, móng vuốt và răng nanh sắc nhọn của báo săn thật doạ người, trên mặt và cổ nổi đầy những đường tơ màu đỏ như máu thật dữ tợn.
Trong cơn ác mộng, anh đã từng nhìn thấy Nghê Vũ biến thành dáng vẻ này mấy lần dưới cường quyền của Phòng hội nghị thượng đỉnh. Anh đã cố gắng hết khả năng của mình đẩy Nghê Vũ ra khỏi vòng xoáy của cuộc chiến chính trị này, vậy nhưng sao bây giờ Nghê Vũ vẫn biến thành bộ dáng như vậy?
Trong lòng Trầm Trì bão tố cuồn cuộn, vậy nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như thường —
Năm đó, sau khi Nghê Vũ giải phẫu cải tạo hoa văn thành công, nhưng phương pháp vô hại đối với hết thảy người ký sinh ở “Tiêu Ngạn” lại không được phổ biến. Lúc đó Trầm Trì liền hiểu, Phòng hội nghị thượng đỉnh sợ hãi khi thấy người ký sinh trở nên mạnh mẽ.
Dù cho Nghê Vũ có giải quyết Tình Sênh và quân phản loạn, dẫn đầu “Sí Ưng” tiêu diệt vô số sinh vật biến dị, thì những ông lớn ngoan cố và ích kỷ đó vẫn cứ coi cậu là cái gai trong mắt cái đinh trong thịt.
Bọn họ cần người ký sinh để chiến đấu, nhưng lại keo kiệt không trao cho người ký sinh sự tín nhiệm và địa vị.
Mà Nghê Vũ cũng không phải là người không có hoài bão.
Sau khi đảm nhiệm chức vị đội trưởng Đội 1 của “Sí Ưng” mấy năm, Nghê Vũ được thăng chức từ thiếu tá lên thành trung tá. Với thành tích chói lọi của Nghê Vũ, nếu không phải người ký sinh thì chắc chắn đã thăng lên được vị trí thượng tá rồi.
Nghê Vũ đã từng nửa đùa nửa thật nói: “Tiên sinh, em cũng muốn làm tướng quân. Chờ em thành thiếu tướng rồi sao trên vai em cũng sẽ giống như anh vậy.”
Vậy nhưng Trầm Trì biết, chỉ cần Phòng hội nghị thượng đỉnh vẫn còn, chỉ cần Hàn Yếm và Mộ Nhạc còn nắm quyền, thì Nghê Vũ không những không thể trở thành tướng quân mà còn phải đối mặt với nguy hiểm càng ngày càng nhiều.
Tình Sênh chính là một tấm gương rõ ràng nhất.
Hàn Yếm và Mộ Nhạc đã tranh đấu với nhau mấy chục năm, nhưng thái độ của bọn họ lại nhất quán một cách đáng ngạc nhiên khi nhắc đến những việc có liên quan đến Nghê Vũ.
Lúc đó, Đội 1 của “Sí Ưng” mới vừa chiến thắng từ phương bắc trở về. Gần ba tháng bao vây và trấn áp, hết thảy sinh vật biến dị trên núi tuyết không ngừng bị tiêu diệt, mây đen trên đầu năm doanh trại đã tiêu tan, danh tiếng của Nghê Vũ ngày một tăng cao, trong quân đội còn có tin đồn rằng cậu sắp được thăng lên đại tá.
Lúc đó Trầm Trì lại nhận được hai tin tức, một tin đến từ cha anh, còn một tin khác là đến từ đối thủ một mất một còn của cha mình.
Hàn Yếm đang lên kế hoạch giết chết Nghê Vũ, Phòng hội nghị thượng đỉnh có quyền quyết định tuyệt đối về tất cả sự vụ của quân đội, giết chết một trung tá thậm chí còn chẳng cần phải giải thích với bên ngoài.
Lúc trước, vì không muốn Lam Tinh phu nhân trở thành người ký sinh mà bọn họ đã thông báo với bà rằng, không tìm được vật dẫn có gen phù hợp để tiến hành phẫu thuật, vậy nên vốn dĩ Lam Tinh phu nhân có thể sống sót lại chết đi trong tình trạng suy kiệt và vô cùng đau đớn.
Bây giờ, bọn họ lại muốn Nghê Vũ chết, bọn họ lại tiếp tục bịa đặt ra một lời nói dối khác nữa.
Mà ý đồ của Mộ Nhạc lại càng hiểm ác hơn, hắn ta đề nghị làm thí nghiệm trên người Nghê Vũ, lý do là do Nghê Vũ quá mạnh, nếu như có thể trải qua cải tạo rồi biến thành cỗ máy chiến đấu bất khả chiến bại thì sao? Hơn nữa, Nghê Vũ hiện giờ có ý thức tự chủ, còn suất lĩnh một lực lượng bộ đội tinh nhuệ. Những người ký sinh mạnh mẽ và có ý thức tự chủ là phiền phức nhất. Nếu như ngày nào đó Nghê Vũ cũng tạo phản như Tình Sênh và Phong Nguyệt thì sẽ mang lại nguy hiểm cho tập đoàn quân sự “Đông Hoàn” và giai cấp thống trị “Tiêu Ngạn”. Ngay cả khi thí nghiệm thất bại cũng có thể xóa đi tính tự chủ của Nghê Vũ, nhất cử lưỡng tiện.
Trầm Trì cảm thấy lạnh cả người, nhưng rồi lại bó tay hết cách.
Phòng hội nghị thượng đỉnh đã nhìn chằm chằm vào Nghê Vũ, một phe muốn trực tiếp giết chết Nghê Vũ, còn một phe thì muốn tiến hành thí nghiệm trên cơ thể Nghê Vũ.
Mà người vừa là bạn đời vừa là cấp trên của Nghê Vũ là anh đây lại không đủ sức để bảo vệ cậu.
Danh vọng của Nghê Vũ trong quân đội càng ngày càng cao, những lời cổ vũ đó đã làm mất lòng cả Phòng hội nghị thượng đỉnh.
Dưới tình thế không có cách nào lay động được Phòng hội nghị thượng đỉnh, cách duy nhất Trầm Trì có thể nghĩ ra là che đi ánh hào quang của Nghê Vũ.
Lúc Lam Tinh phu nhân qua đời, Trầm Trì đã nghĩ, sẽ có một ngày anh trừ khử hết đám người Hàn Yếm và lật đổ Phòng hội nghị thượng đỉnh kia.
Hiện tại, ý nghĩ đó giống như ngọn lửa đang cuồng bạo, thiêu đốt từng giọt máu, từng kinh mạch trên người anh.
Anh và trung tướng Yểu Sạn của doanh trại 009 đã lên kế hoạch nhiều năm nay, nhưng việc chuẩn bị vẫn còn chưa đầy đủ, thời cơ vẫn còn chưa đến. Nhưng dù cho tất cả đã được chuẩn bị đâu vào đấy thì bọn họ cũng chưa chắc đã thắng được.
Nếu như thất bại, kết cục của bọn họ chính là cái chết.
Đó là kết cục duy nhất từ cổ chí kim dành cho những người đảo chính thất bại.
Nhưng dù thế nào đi nữa, anh vẫn hi vọng Nghê Vũ có thể sống thật bình an.
Anh vì bạn đời của mình, vì những bất công trên mảnh đất này mà anh tấn công giai cấp cầm quyền. Tư tâm duy nhất của anh chính là bạn đời của mình có thể sống thật tốt — ngay cả khi không còn anh bên cạnh trong những năm dài đằng đẵng sau này.
Báo săn rất dính người, anh bắt đầu cố gắng xa lánh Nghê Vũ, để cho tất cả mọi người, bao gồm cả Hàn Yếm đều có thể thấy anh đã không còn hứng thú với Nghê Vũ.
Anh biết cha mình, điều Hàn Yếm sợ nhất đó chính là việc anh giao quyền lực cho Nghê Vũ, trên thực tế thì chính anh là người đã đề bạt Nghê Vũ lên vị trí hiện tại.
Dường như Hàn Yếm nghĩ rằng, chỉ cần anh xa lánh Nghê Vũ, thì Nghê Vũ sẽ không làm được cái gì ra hồn cả.
Anh phải lừa gạt tất cả mọi người, kể cả Nghê Vũ.
Anh vẫn còn nhớ rất rõ, ngày đó Nghê Vũ cẩn thận dè dặt kéo kéo áo anh, tủi thân hỏi: “Tiên sinh, em đã làm sai chuyện gì hả? Sao anh không để ý đến em? Em có hái cho anh mấy bông hoa sâu dưới đáy biển về cắm ở ban công thư phòng, anh có thấy nó chưa?”
Anh trầm mặc nhìn Nghê Vũ, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng kéo góc áo của mình lại.
Anh không dám dành cho Nghê Vũ nhiều yêu thương hơn nữa, nếu như đến cuối cùng anh thất bại, Nghê Vũ có thể quên anh, hoặc là hận anh bạc tình, nhưng đừng nhớ đến những tình cảm yêu thương từ anh.
“Tiên sinh…” đôi mắt Nghê Vũ ươn ướt, bàn tay cậu rơi vào khoảng trống.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, tuyệt tình rời đi.
Mộ Nhạc là người rất điên cuồng với những thí nghiệm trên cơ thể con người, hắn ta rất nóng lòng muốn xây dựng một đội quân không có tư tưởng độc lập, chỉ có thể chiến đấu như một cái máy. Còn Hàn Yếm đối thí nghiệm này lại hết sức phản cảm.
Bọn họ nắm giữ vận mệnh của Nghê Vũ.
Không thể để Nghê Vũ rơi vào tay Mộ Nhạc.
Trầm Trì lạnh nhạt với Nghê Vũ nhưng lại ra sức lấy lòng Hàn Yếm, và hiếm thấy khi Hàn Yếm gọi anh đến nhà, hỏi có phải anh đã hết hứng thú với Nghê Vũ rồi hay không.
“Ông đang định làm gì?” Trầm Trì hỏi.
“Hiếm thấy được con lầm đường lạc lối còn biết quay đầu, ở đây có một đối tượng kết hôn có thân phận địa vị rất phù hợp với con.” Hàn Yếm nói: “Nhưng con phải để cho cha thấy được thành ý của mình.”
“Thành ý gì?”
“Con vì tuổi trẻ bồng bột mà bây giờ cảm thấy vô cùng hối hận, muốn thành tâm hối cải.”
Sau một lúc giằng co, Trầm Trì mỉm cười, “Quả thật tôi rất hối hận vì đã kết hôn cùng Nghê Vũ, nhưng tôi cũng không muốn phải trơ mắt nhìn thú cưng của mình bị giết chết, hoặc bị biến thành quái vật không có suy nghĩ.”
Hàn Yếm híp mắt, “Lẽ nào con cho rằng cha sẽ thua tên điên Mộ Nhạc kia?”
Trầm Trì nói: “Tất nhiên là không.”
“Cha hiểu con mà. Cho dù con nuôi một con chó, lâu ngày cũng sẽ có tình cảm.” Hàn Yếm nói: “Cũng không phải là cha nhất định phải giết Nghê Vũ. Chỉ cần cậu ta không còn ở trong quân đội và đảm nhiệm chức vụ gì quan trọng, thì cha có thể chừa cho cậu ta một con đường sống. Nhưng con nhất định phải hứa, từ nay về sau hôn nhân của con phải nghe theo sự sắp xếp của cha.”
Nghê Vũ bị bắt vào nhà tù quân sự, sau khi chịu đủ mọi tra tấn lại bị đưa đến tòa án quân sự, bị tước mất quân hàm, đuổi ra khỏi thủ đô, từ đó, chiến sĩ có quân công hiển hách bỗng trở thành một người dân bình thường phải tha hương.
Trầm Trì không đến ngục giam dù chỉ một lần, chỉ sai thân tín của mình lấy đi chiếc vòng được chế tạo từ Lưu mà Nghê Vũ đã đeo trên cổ tay trong một thời gian dài.
“Có thể để chúng nó ẩn vào bên trong hoa văn của Nghê Vũ không?” Trầm Trì hỏi, “Để lúc cần thiết có thể bảo vệ cậu ấy?”
Tiến sĩ Bách Lộ gật đầu, “Có thể. Nhưng cậu có chắc là mình muốn làm như vậy không? Nếu như tôi là cậu, tôi sẽ tàn nhẫn hơn chút nữa. Đợi đến lúc giáp cốt xuất hiện từ trong hoa văn, Nghê Vũ nhất định sẽ nghĩ chính cậu là người bảo vệ mình. Những việc cậu làm lại như dã tràng xe cát.”
“Vậy hãy thiết lập một chương trình, khi giáp cốt khởi động lần đầu tiên, phải là thời khắc nguy hiểm nhất — lúc cậu ấy không thể tự vệ được, không có giáp cốt thì cậu ấy sẽ chết.” Trầm Trì thở dài, nhìn lên bầu trời đen kịt, “Cậu ấy có thể rời xa tôi, nhưng cậu ấy phải sống sót.”
Một hồi lâu sau Tiến sĩ Bách Lộ vẫn không lên tiếng, cuối cùng chỉ lắc lắc đầu, nói: “Giao cho tôi.”
Lúc Nghê Vũ rời khỏi doanh trại thủ đô, đáng lẽ phải có những đồng đội ở “Sí Ưng” đến đưa tiễn, nhưng Trầm Trì sợ nhiều người sẽ hỏng việc, nên anh không thể không đẩy thời gian trục xuất lên sớm hơn dự kiến, để không một ai có thể chia tay với Nghê Vũ được.
Trong ký ức của Nghê Vũ đã bị xóa đi một đoạn cực kỳ ngắn ngủi, trong khoảng thời gian đó, anh được đưa lên phi hành khí tàng hình của Trầm Trì, Tiến sĩ Bách Lộ đã chờ sẵn ở đó, đem giáp cốt được chế tạo từ ‘lưu’ vùi vào trong hoa văn của cậu.
Năm đó, lúc giải phẫu cải tạo hoa văn rất đau, khi Nghê Vũ đau đớn nhất, Trầm Trì đã ngồi xổm xuống, áp trán mình lên trán cậu.
Trên phi hành khí, cả quá trình Nghê Vũ đều hôn mê, nhưng Trầm Trì vẫn ngồi xổm xuống, trán kề trán với cậu.
Thời khắc đó, dài đằng đẵng, tựa như bốn mùa trôi qua trong năm vậy.
“Được rồi.” Tiến sĩ Bách Lộ đắp một tấm vải giải phẫu trắng lên lưng Nghê Vũ, “Thuốc sẽ khiến cậu ấy quên đi những chuyện xảy ra ở đây. Thiếu tướng?”
Trầm Trì đứng lên, rồi lại khom người vén mái tóc Nghê Vũ ra, nhẹ nhàng đặt xuống trán cậu một nụ hôn.
Tất cả mọi thứ đều đang diễn ra theo đúng kế hoạch ban đầu.
Mọi người vẫn luôn cho rằng doanh trại thủ đô mới là nơi an toàn nhất ở “Tiêu Ngạn”, nhưng sự thật lại không phải như vậy. Những doanh trại nhỏ ở nơi xa xôi hẻo lánh, thậm chí, những vùng đất hoang vu không thích hợp cho con người sinh sống, thứ hiểm ác chỉ là môi trường tự nhiên. Nhưng ở doanh trại thủ đô, thứ hiểm ác nhất lại chính là trái tim của con người.
Ở doanh trại vùng biên cảnh phía Tây cách xa thủ đô, với năng lực của Nghê Vũ, còn có giáp cốt được chế tạo từ ‘lưu’ như thần binh, Nghê Vũ chắc chắn có thể bình an mà sống.
Đó là kỳ vọng của Trầm Trì.
Nhưng anh không ngờ, mình đã làm hết thảy để Nghê Vũ tránh khỏi số mệnh bị giết, bị đưa đi làm vật thí nghiệm, bị cải tạo. Vậy mà Nghê Vũ vẫn biến thành bộ dáng giống như trong ác mộng của mình.
Anh đã nhiều lần mơ thấy Nghê Vũ bị đội cận vệ của Mộ Nhạc bắt đi, khi anh gặp lại Nghê Vũ lần nữa, Nghê Vũ đã trở thành một cỗ máy chiến đấu không có ý thức tự chủ với một đôi mắt xám đờ đẫn không có chút sức sống nhìn anh chằm chằm, cậu không thể nói chuyện được, chỉ có thể phát ra những tiếng rít gào khàn khàn từ trong cổ họng.
Anh nghe các nhà khoa học tham gia thí nghiệm cơ thể con người nói rằng, sức chịu đựng của Nghê Vũ rất mạnh, có thể chịu đựng được thí nghiệm cường độ cao nhất, đau đớn nhất, đau đến suýt chút nữa đã chết. Lại nghe bọn họ nói, trong cơ thể Nghê Vũ chứa đầy thép, đại não cũng đã bị cải tạo lại hơn ba lần, cậu đã hoàn toàn thần phục Mộ Nhạc, trở thành chiến binh hoàn mỹ nhất “Tiêu Ngạn”.
Anh vươn tay ra, muốn chạm vào Nghê Vũ, vậy mà Nghê Vũ lại không có chút phản ứng nào, nhưng đôi mắt màu trắng xám đó lại chảy xuống hai hàng lệ.
Cơn ác mộng đó giờ đây đã trở thành hiện thực.
Nhưng ác mộng và hiện thực lại hoàn toàn khác nhau.
Nghê Vũ trên màn hình đang ngẩng đầu lên.
Đó không phải là đôi mắt xám vô hồn như trong cơn ác mộng!
Đôi con ngươi trong trẻo cuộn trào ánh sáng vàng vô cùng vô tận, cách xa cả về không gian lẫn thời gian, nhưng ánh sáng vàng óng đó vẫn xua tan đi tăm tối trong đôi mắt đen sâu thẳm của Trầm Trì.
Hết chương 44.
Chương 45.