Trầm Lạc – Chương 45.

 

 

Chương 45: BẤT KHẢ CHIẾN BẠI.

 

 

Nghê Vũ chưa từng thấy phi hành khí được vũ trang lơ lửng giữa không trung nhiều như vậy. Bên trong màn hình, chúng gần như bao phủ cả bầu trời doanh trại thủ đô, đổ bóng dày đặc trên mặt đất.

 

Chiến tranh sắp bùng nổ rồi, chỉ nhìn hình ảnh truyền đến thôi đã khiến cho người ta kinh hãi.

 

Nghê Vũ vô thức nắm chặt hai tay mình, những hình ảnh chiếu trong mắt cậu như hóa thành khí tức vô hình, thẩm thấu vào cơ thể cậu, men theo huyết quản chạy vào tim, tim cậu như đang bị thứ gì đó bóp nghẹt nặng nề.

 

Cậu biết bản thân mình đang lo lắng, đang sợ hãi.

 

Tin tức Doanh trại 009 và Tổng bộ tác chiến quân đặc chủng phát động cuộc đảo chính đã truyền đến mọi ngõ ngách của “Tiêu Ngạn”, ngay khi mạng lưới thông tin vừa khôi phục, cậu liền thấy trung tướng Yểu Sạn mặc đồng phục tác chiến đứng trên phi hành khí trung tâm đang dõng dạc đọc bài diễn thuyết.

 

Đội 1 của “Sí Ưng” sẽ sớm đến doanh trại 097, không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Suyễn và những người khác là do Trầm Trì phái đi.

 

Như vậy Trầm Trì cũng tham dự vào cuộc đảo chính này, và rất có thể anh cũng giống như Yểu Sạn, là người đã lập ra kế hoạch đảo chính.

 

Sau khi cơ thể cậu bị virus thay đổi một lần nữa, đầu óc bỗng nhiên trở nên sáng suốt cực kỳ, mà sáng suốt quá cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp.

 

Mồ hôi trên mặt Nghê Vũ tuôn ra như tắm theo những đường gân đỏ thẫm.

 

Mắt cậu đảo nhanh qua màn hình, vội vàng muốn tìm hình ảnh Trầm Trì, nhưng phi hành khí lại nhiều quá, dày đặc trên không trung, dù cho ống kính camera có chuyển đến chỗ nào cậu cũng không nhìn thấy được Trầm Trì.

 

Dù trước giờ cậu không có hứng thú với tranh đấu của giai cấp cao tầng, nhưng cậu hiểu được đảo chính có nghĩa là gì.

 

Trầm Trì đang dùng vũ lực để buộc Phòng hội nghị thượng đỉnh giao lại quyền lực, mà chắc chắn Phòng hội nghị thượng đỉnh sẽ không bao giờ bó tay chịu trói. Đánh nhau là điều không thể tránh khỏi, người nào có vũ lực mạnh hơn mới là người chiến thắng cuối cùng. Nhưng lực lượng mạnh nhất dưới trướng Trầm Trì là Đội 1 của “Sí Ưng” đã bị phái đến doanh trại 097, vậy giờ ai đang bảo vệ Trầm Trì?

 

Một giọt mồ hôi nữa lại trượt xuống, Nghê Vũ vừa phẫn nộ vừa khó chịu, cậu giận bản thân mình sao không ở bên cạnh Trầm Trì lúc này.

 

“Roẹt — “

 

Âm thanh trong trẻo lại vang lên, đôi cánh vừa thu lại lại tiếp tục vươn ra khỏi giáp cốt. Không khí trong doanh trại 097 dao động mạnh, tràn ra ngoài như những gợn sóng trong suốt.

 

Mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy ngọn lửa vẫn chưa bị dập tắt đang chiếu rọi lên đôi cánh màu đen khổng lồ sáng óng ánh, bão cát gào thét cuốn theo khói thuốc súng và mùi xác thối bay về phía bầu trời đen kịt.

 

“Nghê Vũ!” Tam Diệp chật vật hét lớn.

 

Nghê Vũ nhìn xuống, thấy vị tiến sĩ có dáng người nhỏ nhắn cùng cái đầu và đôi mắt tròn xoe kia.

 

Hơn một nghìn lính đánh thuê mạnh mẽ đã chết trong cuộc bạo động của người biến dị này, nhưng Tam Diệp thoạt nhìn dễ bị giết chết nhất lại còn sống, lúc này cậu ta đang đứng trên một mái nhà gần như đã sụp đổ ra sức kêu to.

 

Nghê Vũ nhớ lại hình ảnh lúc đang ở trong phòng theo dõi kia, biết bản thân mình thực sự cần phải cảm ơn Tam Diệp.

 

Chính Tam Diệp đã đưa cậu tới phòng giám sát. Lúc đó cậu đang trong quá trình biến dị, không có khả năng phản kháng, nếu ở bên ngoài, chỉ e cậu không thể chống đỡ được công kích của người biến dị. Tam Diệp cũng chính là người vẫn cố chấp không cho khởi động chương trình hủy diệt giết cậu, để cậu có đủ thời gian hoàn thành quá trình lây nhiễm cấp cao.

 

Đôi cánh Nghê Vũ nghiêng lại, xẹt qua không trung với tốc độ cực nhanh, sau đó đáp xuống mái nhà sụp đỗ nơi Tam Diệp đang đứng.

 

“Anh phải đi à?” Mặt Tam Diệp dính đầy tro bụi, trên quân trang cũng có thật nhiều vết máu, “Anh muốn đi đâu  ?”

 

“Tôi đã từng nói, tôi sẽ không trở thành kẻ thù của nhân loại.” Nghê Vũ nhìn về phía Đông, mặc dù thị lực của cậu đã tăng lên không chỉ một cấp, nhưng cũng không thể xuyên qua thiên sơn vạn thủy để nhìn thấy các thế lực đang giương cung bạt kiếm ở doanh trại thủ đô được.

 

Thu hồi tầm mắt, Nghê Vũ nhìn xuống Tam Diệp, “Yên tâm đi, tôi sẽ không chạy trốn đâu. Ở đây không có phi hành khí siêu thanh, tôi phải đến Quân đoàn cơ động 170 để mượn một chiếc.”

 

Tam Diệp kinh ngạc hỏi: “Anh muốn đến thủ đô? Anh không đọc được tin tức trên thiết bị liên lạc cá nhân sao? Trung tướng Yểu Sạn và thiếu tướng Trầm Trì đang phát động…”

 

Còn chưa nói xong, Tam Diệp đã dừng lại.

 

Bởi vì cậu ta nhìn thấy được ánh sáng đang lưu động trong mắt Nghê Vũ, thứ ánh sáng đó vừa chấp nhất lại cực kỳ dịu dàng.

 

Cậu ta không hiểu tại sao một người ký sinh lại có ánh mắt như vậy, nhưng từ ánh mắt đó, cậu ta có thể thấy được thứ mà trước nay mình chưa bao giờ thấy.

 

Cậu ta không biết đó là gì, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy, những ánh sáng đó là tình sâu nghĩa nặng là bất khả chiến bại.

 

“Tôi biết. Vậy cho nên tôi mới phải đi.” Giọng nói của Nghê Vũ như làn sương hòa vào trong gió, “Người tôi muốn bảo vệ đang ở nơi đó.”

 

“Nhưng mà…” Tam Diệp muốn hỏi, người đó là Thiếu tướng Trầm Trì phải không? Nhưng tất cả mọi người đều biết, anh đã bị thiếu tướng Trầm Trì vứt bỏ rồi mà, anh đã không còn là bạn đời của thiếu tướng Trầm Trì nữa.

 

“Tôi phải đi rồi.” Nghê Vũ không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, liền giương cánh lên lần nữa.

 

“Anh chờ một chút!” Đột nhiên Tam Diệp duỗi tay ra, cánh tay bị cánh chim sắc bén cắt ra một đường sâu đầy máu. Cậu ta cố nhịn đau, nói: “Tôi có phi hành khí siêu thanh! Ủy ban quản lý đường hầm không gian mới vừa cho tôi một chiếc! Tôi cho anh mượn, anh không cần phải đến Quân đoàn cơ động 170 nữa!”

 

Một chiếc phi hành khí siêu thanh màu xanh da trời xuất hiện trước mặt Nghê Vũ, nó đang từ từ khởi động. Phi hành khí quân đội phần lớn đều là màu đen và xám bạc, màu xanh biếc như vậy cậu chưa từng gặp qua.

 

“Màu xanh tượng trưng cho hòa bình, cũng là tượng trưng của trái đất.” Tam Diệp giao lại quyền khống chế phi hành khí cho Nghê Vũ, “Nguyện vọng lúc sinh thời của tôi là có thể nhìn thấy hòa bình trở lại trên hành tinh của chúng ta.”

 

Sắc vàng trong đôi mắt Nghê Vũ khẽ động, chân thành nói: “Tiến sĩ, cám ơn cậu.”

 

Tam Diệp ngượng ngùng cười, “Nhưng mà phi hành khí của tôi nhỏ quá, chỉ sợ anh…”

 

Lời còn chưa dứt, Nghê Vũ đã biến từ hình dáng chiến đấu dữ tợn cấp cao trở về hình dáng con người bình thường.

 

Giữa cát vàng, tàn thi và ngói vỡ tường đổ, chiếc phi hành khí màu xanh biếc vẽ ra một luồng khói màu trắng bạc giữa bầu trời, lao nhanh về phía Đông, nơi đang bắt đầu cuộc chiến giữa những tiếng gào thét của đất trời.

 

 

Phù Không đảo, nơi đặt Phòng hội nghị thượng đỉnh đã bị vô số phi hành khí vũ trang bao vây, luồng ánh sáng lạnh lưu động với không khí trên đảo đã tạo nên tầng tầng lớp lớp gợn sóng, tựa như một tấm khiên ánh sáng khổng lồ, bảo vệ giai cấp thống trị bên trong đó.

 

Hơn trăm phi hành khí của các đơn vị bộ đội trực thuộc Phòng hội nghị thượng đỉnh cũng cất cánh, nòng súng pháo năng lượng nhắm thẳng vào phi hành khí trung tâm nơi Yểu Sạn đang đứng. Người cầm lái tất cả đều là binh lính bị cải tạo cơ thể dựa theo kế hoạch thí nghiệm trên cơ thể người của Mộ Nhạc.

 

Mắt bọn họ có màu xám trắng, giống hệt với những gì Trầm Trì đã nhìn thấy trong mơ.

 

Hình ảnh Phòng hội nghị thượng đỉnh bỗng nhiên lấp lóe, Mộ Nhạc mặc lễ phục quân đội, trước ngực đeo đầy huy chương vốn không thuộc về ông ta, vẻ mặt và giọng nói của ông ta đang tỏ vẻ nghiêm khắc khiển trách “Quân đảo chính”, ông ta cao giọng quát lớn: “Các người không thể đột phá được lá chắn phòng thủ đâu! Cũng đừng hòng chiếm được Phù Không đảo!”

 

Yểu Sạn hạ lệnh công kích, hơn ngàn phát pháo năng lượng bắn về phía Phù Không đảo, giữa tiếng nổ lớn, lưu quang bắn tung tóe lên không trung, va chạm tạo nên những luồng ánh trắng loá mắt, sau khi ánh sáng đó tan đi, Phù Không đảo vẫn bình yên vô sự.

 

Lá chắn phòng ngự rung chuyển mãnh liệt, tạo ra những làn sóng khí hỗn loạn, nó hấp thu toàn bộ lực xung kích mạnh mẽ của pháo năng lượng.

 

Yểu Sạn nói: “Điều tôi lo lắng nhất chính là tấm lá chắn phòng ngự này. Quả nhiên…”

 

“Có lẽ không cần phải cưỡng chế công kích, chỉ cần bao vây là đủ rồi. Hiện tại binh lực và tài nguyên của chúng ta đều hơn Phòng hội nghị thượng đỉnh. Dân chúng và đại đa số các doanh trại cũng đã đứng về phía chúng ta. Các nhà lãnh đạo còn tổn thất nhiều hơn chúng ta.” Tiến sĩ Bách Lộ nói: “Lá chắn phòng ngự được thiết kế ra để đối phó với pháo năng lượng, thế tiến công của chúng ta càng mạnh càng ác liệt thì lá chắn phòng ngự lại càng thêm kiên cố, đạn cổ xưa lại càng đừng vọng tưởng bắn thủng được nó.”

 

“Đây là chương trình gì?” Sau khi rời khỏi phòng hội nghị dưới lòng đất, Lộ Địch vẫn luôn đi theo phía sau Trầm Trì, đối với những điều cậu ta nghe thấy hay nhìn thấy gì cũng cực kỳ hứng thú, “Có lẽ tôi có thể phá hủy được nó.”

 

Từ khi nhìn thấy Nghê Vũ qua thiết bị liên lạc cá nhân, Trầm Trì vẫn luôn bồn chồn không yên. Nhưng tình thế lúc này đang căng thẳng, anh không được phép phân tâm dù chỉ một chút.

 

“Tôi đã từng nghe Hàn Yếm nhắc tới lá chắn phòng ngự này, kể từ khi Phòng hội nghị thượng đỉnh được nâng lên không trung thì nó đã xuất hiện rồi.” Trầm Trì nói: “Nhưng ai là người thiết kế ra nó thì chưa từng được công bố ra ngoài.”

 

Hứng thú của Lộ Địch tăng vọt, “Không có chương trình nào mà tôi không đối phó được cả. Mấy người cứ chờ đi, nhiều lắm cũng chỉ cần một giờ là tôi sẽ khiến nó biến mất tại chỗ!”

 

Trầm Trì muốn ngăn lại nhưng Lộ Địch đã bắt đầu xâm nhập vào hệ thống.

 

Hai đội quân rơi vào thế giằng co, Yểu Sạn và Trầm Trì đang chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng Phù Không đảo lại như một pháo đài kiên cố, không có dấu hiệu nào cho thấy nó sắp bị công phá.

 

“A — “

 

Đột nhiên, đôi mắt Lộ Địch run rẩy, màu xanh như bảo thạch kia bỗng trở nên bẩn thỉu, tựa màu mực đen đang khuếch tán trong tròng trắng mắt cậu ta, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã xâm chiếm hoàn toàn đôi mắt đó. Một dòng máu nhỏ chảy ra từ khóe miệng, chảy qua cằm rồi rơi xuống ngực. Đợi đến lúc Trầm Trì nhận ra tình huống khác thường của cậu ta thì mái tóc màu vàng óng kia đã biến thành xám trắng không chút sức sống.

 

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Trên gương mặt tiến sĩ Bách Lộ hiện lên sự kinh ngạc hiếm thấy.

 

“Xâm nhập thất bại, bị chương trình phản phệ.” Trầm Trì nhíu chặt mày, tâm tình bất an tràn ngập trong lòng.

 

Lộ Địch là AI, một AI rất mạnh, anh chưa từng gặp AI nào mạnh như vậy cả, cậu ta ký sinh trên cơ thể con người và hoàn toàn điều khiển Lộ Địch chân chính.

 

Theo như anh biết thì, ở “Tiêu Ngạn” không có bất kỳ chương trình nào mạnh hơn Lộ Địch cả. Vậy tại sao Lộ Địch lại bị phản phệ?

 

Nếu như đó chỉ đơn giản là xâm nhập thất bại, thì Lộ Địch hoàn toàn có thể trở về an toàn chứ không phải biến thành bộ dáng “Người sắp chết” như bây giờ.

 

Rốt cuộc thì Phòng hội nghị thượng đỉnh đang cất giấu bí mật gì?

 

Một vài phi hành khí được vũ trang đã bị bắn rơi bên ngoài Phù Không đảo, Trầm Trì lại nhìn về phía Phù Không đảo lần nữa.

 

Vừa nhìn thoáng qua, không biết có phải mình gặp ảo giác hay không, nhưng hình như anh thấy hình ảnh Phù Không đảo đang ngày càng “Nhạt” dần.

 

Lộ Địch máy móc ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, đầu rủ xuống như một con rối bị hỏng.

 

Ngay lúc Lộ Địch ngừng hoạt động, có một con thú màu trắng không lớn hơn chó cảnh bao nhiêu đột nhiên nhảy ra, lao nhanh về phía hành lang bên ngoài buồng lái.

 

Không ai thấy được đó là thứ gì.

 

Tiến sĩ Bách Lộ nhìn về phía hành lang nơi bóng trắng vừa biến mất, lại đưa mắt nhìn về phía Lộ Địch, “Cậu ta sẽ chết à?”

 

“Tiến sĩ.” Giọng nói Trầm Trì lạnh lẽo, “Ông nhìn Phòng hội nghị thượng đỉnh kìa.”

 

Mới nãy mọi chú ý của Bách Lộ đều đặt trên người Lộ Địch và động vật quái lạ kia, mãi đến khi nghe vậy mới thay đổi tầm mắt.

 

Lúc này, hình ảnh Phù Không đảo so với lúc nãy còn “Nhạt” hơn .

 

“Phù Không đảo sắp biến mất? Sao có thể chứ?”

 

Trầm Trì nhanh chóng bình tĩnh lại, “Lộ Địch không phải bị chương trình hiện hữu ở ‘Tiêu Ngạn’ bóp chết, lá chắn phòng ngự trên Phù Không đảo có thể không phải là thứ trên tinh cầu của chúng ta.”

 

Yểu Sạn vội vàng chạy tới, trên tay còn xách theo con thú màu trắng lúc nãy vừa đào tẩu.

 

Lúc này, Trầm Trì mới nhìn rõ đó là một con hồ ly. Mà hồ ly lại là loài động vật đã bị tuyên bố tuyệt chủng vào 200 năm trước.

 

“Đó có phải là không gian của vũ trụ song song xâm chiếm trái đất không?” Tiến sĩ Bách Lộ trơ mắt nhìn Phù Không đảo lơ lửng giữa không trung đang trở nên trong suốt tựa sương mù, ông sợ hãi xoay người lại, “Đối thủ của chúng ta vốn dĩ không phải là Phòng hội nghị thượng đỉnh, mà là Hành tinh N-37?”

 

 

Hết chương 45.

 

Chương 46.

Trầm Lạc – Chương 45.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên