Trầm Lạc – Chương 18.

 

Chương 18: LỜI MỜI.

 

Trán chạm trán, Nghê Vũ chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với bất kỳ người nào như vậy.

Cậu có một loại cảm giác rất kỳ diệu.

Lần này và lần Trầm Trì cùng cậu vượt qua đêm giải phẫu ký sinh đó hoàn toàn không giống nhau. Khi đó cậu dùng trạng thái hình thú nằm nhoài trên đùi Trầm Trì, được Trầm Trì cẩn thận xoa xoa hết lần này đến lần khác. Tay Trầm Trì dường như có một loại ma lực nào đó, có thể khiến cho cậu cảm nhận được đau đớn của mình đã được giảm bớt, nhẹ nhàng hơn một chút.

Hiện tại, cậu và Trầm Trì da thịt chạm nhau, hơi thở vững vàng đều đều của Trầm Trì phả lên mặt cậu, tương tự như thế, Trầm Trì nhất định cũng có thể cảm nhận được hô hấp gấp gáp nóng rực của cậu.

“Tiên sinh…” Mắt cậu ươn ướt, tựa như hồ nước đầy, ngay cả giọng nói cũng mềm nhũn.

“Hửm?” Trầm Trì nhẹ giọng đáp lại lời cậu.

Cậu cũng không biết vì sao mình lại gọi ra mấy chữ “Tiên sinh” này, có thể là muốn biểu hiện sự cảm ơn, có thể là muốn dùng tiếng gọi này thay cho tiếng nức nở nghẹn ngào, cũng có thể chỉ vì muốn gọi Trầm Trì mà thôi.

Tình cảm đối với Trầm Trì, mới đầu là tò mò, sau đó là tán thưởng rồi biến thành ỷ lại, vào giờ phút này, lại chuyển từ ỷ lại thành quyến luyến.

Cải tạo hoa văn ký sinh chỉ có thể áp chế thú tính của người ký sinh đến mức thấp nhất, chứ không cách nào loại trừ hoàn toàn hết thú tính được, mà động vật so với con người lại càng thêm thẳng thắn, cậu ý thức được, mình thích Trầm Trì.

Không phải vì Trầm Trì dùng mạng báo săn để cứu cậu, cho cậu một cơ hội để sống, cũng không phải vì Trầm Trì đã cùng cậu vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất sau giải phẫu, mà chỉ vì con người Trầm Trì.

Người đàn ông này, khi thì lãnh khốc khi thì ôn nhu khiến cậu nhìn không thấu, nhưng cậu đã lún vào rồi.

Sau khi quá trình cải tạo được tiến hành, đau đớn cũng dần dần trở nên tê dại, Trầm Trì cũng đứng lên, không còn tiếp tục chạm trán với cậu nữa, thế nhưng cậu lại cảm nhận được cảm xúc vừa man mát vừa âm ấm lưu lại trên trán mình, tựa như một chiếc hôn vừa dài vừa dịu dàng vậy.

Nhưng đó không phải là hôn môi thật sự.

Trầm Trì đứng nghiêng ở phía trước cậu, cậu phải nghiêng mặt qua mới có thể nhìn thấy được đôi mắt Trầm Trì.

Tiến sĩ Bách Lộ nói: “Không bao lâu nữa sẽ hoàn thành, mỗi đường nét cải tạo đều vô cùng thuận lợi, kiên trì thêm một chút nữa.”

Nghê Vũ nghe được, nhưng không có lên tiếng mà vẫn cứ nhìn Trầm Trì.

Trầm Trì hỏi: “Có chuyện muốn nói với tôi?”

“Ừm.” Nghê Vũ chớp chớp mắt thay cho gật đầu, “Tiên sinh, ngài có thể đồng ý với tôi một chuyện được không?”

Trầm Trì cười, “Lúc trước thì câu hỏi nhiều, còn bây giờ là yêu cầu nhiều.”

Nghê Vũ cảm thấy hình như mình lại bị cười nhạo, mà lần này cậu cũng không còn sức đâu để đi giận dỗi Trầm Trì.

“Tôi có nhiều yêu cầu lắm đấy.” Cậu nói rất chậm, giọng nói cũng rất nhỏ, “Ngài có đồng ý hay không?”

Trầm Trì nói: “Nói thử xem.”

“Chờ khi cải tạo xong.” Bỗng nhiên Nghê Vũ nói lắp, thế nhưng thú tính kia lại rục rà rục rịch nên khiến cậu không còn để ý xấu hổ nữa, “Ngài… Ngài hôn tôi một chút. ở ngay chỗ ngài vừa hôn lúc nãy ấy.”

Câu này nói càng ngày càng nhỏ, đến phần sau dường như là không nghe thấy được gì.

Trầm Trì cau mày nói: “Tôi không nghe rõ.”

Mặt Nghê Vũ đã đỏ bừng, mặc dù cậu là người ký sinh, nhưng mà hơn hai mươi năm trước vẫn là một con người chân chính.

Nếu như cậu vẫn còn là con người thật sự, chắc chắn cậu sẽ không nói ra được những lời như vậy.

“Ngài không nghe thấy?” Cậu liếc mắt nhìn Trầm Trì một cái.

Trầm Trì lắc đầu, lại ngồi xổm xuống lần nữa, “Giọng của cậu quá nhỏ.”

Nghê Vũ hơi nhụt chí, buông mi mắt đã sớm ướt đẫm xuống, “Tôi không có nói gì hết.”

Một giờ sau, quá trình cải tạo được hoàn thành, Nghê Vũ bị ảnh hưởng của thuốc và thôi niên, cậu ngủ say, lúc tỉnh lại đã là ba ngày sau.

“Vết thương” trên lưng đã khép lại, cậu đứng ở giữa hai chiếc gương nhìn bụi gai và phượng hoàng từ xương cụt đến tận sau gáy, dù cho không có chút tế bào nghệ thuật nào nhưng cậu vẫn rất thích những thứ đẹp đẽ.

Đó là hình ảnh thu nhỏ thế giới tinh thần của Trầm Trì, hiện tại nó đang ở trên người cậu.

Cậu thanh niên trong gương có eo thật nhỏ, lưng thật rộng, vai thật thon gọn, rãnh lưng có độ cong hoàn hảo, hai chân thon dài mạnh mẽ.

Không được hoàn mỹ đó chính là, tóc của cậu quá ngắn.

Tất nhiên là cơ thể gọn gàng và mái tóc ngắn bổ sung cho nhau, nhưng bây giờ trên cơ thể cậu có “Hình xăm” thật lớn, càng nhìn càng thấy nó không được hòa hợp cho lắm.

Nghê Vũ nghĩ, có lẽ cậu cần phải để tóc mình dài hơn một chút.

Một tháng sau, Từ khi thành lập chiến đội đặc chủng “Sí Ưng” đến nay, lần đầu tiên có một vị đội trưởng là người ký sinh.

Ngày chính thức nhận chức, Nghê Vũ tuyên thệ ở tổng bộ tác chiến quân đặc chủng, người tiếp nhận lời tuyên thệ của cậu chính là Trầm Trì.

Nghê Vũ cảm thấy khoảnh khắc quan trọng nhất trong đời mình gói gọn trong 3 phút ngắn ngủi này.

Quả thực giống như là kết hôn vậy.

Kết hôn…

Cậu thấy từ ngữ đẹp đẽ này bỗng dưng chẳng còn gì hay ho nữa, ở tập đoàn quân sự Đông Hoàn, có hệ thống cưỡng chế hôn phối, sớm muộn gì Trầm Trì cũng sẽ kết hôn.

Thế nhưng người Trầm Trì kết hôn chắc chắn không phải là cậu.

Bởi vì cậu chỉ là người ký sinh.

Trời sinh người ký sinh đã kém hơn con người một bậc.

Nghê Vũ nhớ có lần mình từng cùng Trầm Trì thảo luận về việc kết hôn này, khi đó nguyên nhân cậu không thích Trầm Trì kết hôn là — cậu không muốn Trầm Trì rủ bạn đời đến vò tai cậu.

Nhưng bây giờ, cậu chỉ đơn giản là không muốn Trầm Trì kết hôn mà thôi.

Sau nghi thức, đội trưởng mới nhận chức không thể trở về “Sí Ưng” ngay được, cần phải có hai sĩ quan cấp cao dẫn dắt Nghê Vũ, chỉ cho cậu biết bố cục nhân sự ở tổng bộ, vì sau này cậu sẽ thường xuyên bị mời tới đây để tiếp nhận mệnh lệnh của giai cấp cầm quyền cao tầng, cũng như đến để báo cáo tình hình quân sự cho cấp trên.

Nơi cuối cùng phải đi là phòng làm việc của Trầm Trì, sĩ quan cấp thấp vẫn chưa được vào, phải đợi ở bên ngoài hành lang.

Trước kia Nghê Vũ chỉ là một đội viên, mặc dù cơ hội thấy Trầm Trì cũng nhiều, nhưng lần nào cũng đều liên quan đến việc vuốt lông, không liên quan gì đến chính sự. Cho nên lúc này mặc quân trang đứng ở trước mặt Trầm Trì, Nghê Vũ vừa căng thẳng vừa hưng phấn.

Trầm Trì thì ngược lại, rất nhẹ nhàng, anh ngồi trên ghế dựa, tay chống cằm, ” Biểu hiện hôm nay không tồi, diễn thuyết cũng rất trôi chảy.”

Đôi mắt Nghê Vũ sáng ngời vui vẻ.

Nghi thức nhận chức ngoại trừ việc tuyên thệ, còn có một phân đoạn diễn thuyết. Nghê Vũ tự nhận mình là người thô lỗ, nói về đánh nhau thì kinh nghiệm đầy mình, thế nhưng việc trình bày và phân tích vận mệnh thế giới, chuyện công việc quan trọng lại không biết nói như thế nào.

Những lời ngày hôm nay cậu nói đều là của Trầm Trì dạy cho.

Trước đây không lâu, cậu bất chấp khó khăn tìm tới Trầm Trì, xin Trầm Trì dạy cho mình, Trầm Trì hỏi cậu có ưu đãi gì không, cậu suy nghĩ một hồi lâu cũng không trả lời được.

Dù sao thì Trầm Trì cũng không thiếu cái gì, mà biến thành báo săn để Trầm Trì vuốt lông thì là việc cậu đã hứa từ lâu rồi.

Nhưng lúc cậu sốt ruột, lỗ tai báo chưa được cậu cho phép đã nhảy ra rồi.

“Mời tôi xoa tai?” đuôi mắt Trầm Trì cong cong, vui vẻ nói.

“Không phải…” Cậu muốn cãi lại nhưng Trầm Trì đã vươn tay lên tóm chặt tai báo.

“Ngồi xuống đi.” Trầm Trì nói: “Nhận ưu đãi của cậu rồi thì sẽ dạy cho cậu một khóa học tốt nhất.”

Gần như từ sáng đến tối cậu đều đi tìm Trầm Trì.

Ánh đèn trong thư phòng Trầm Trì chiếu ra tia sáng nhu hòa, cậu và Trầm Trì ngồi ở hai bên bàn, Trầm Trì kiên nhẫn dạy, cậu nghiêm túc học. Bài diễn thuyết ngày đó nhận được khen ngợi là do chính cậu viết ra, Trầm Trì chỉ giúp cậu sửa một số điểm nhỏ, sửa lại giọng điệu ở mấy chỗ có vấn đề.

“Cảm ơn ngài.” Nghê Vũ bước lên phía trước mấy bước, hăm hở đến mức cả người như được bao trong một tầng ánh sáng — bất quá bản thân cậu hình như không có nhận ra.

“Cậu nuôi tóc à?” Trầm Trì hỏi.

Nghê Vũ nói: “Ngài phát hiện ra rồi?”

Trầm Trì nói: “Lên làm đội trưởng nên muốn thay đổi hình tượng à?”

Nghê Vũ lắc đầu.

Trầm Trì nhíu mày, “Vậy vì cái gì?”

“Ký hiệu.” Nghê Vũ nói: “Bởi vì ngài lưu lại ký hiệu phượng hoàng trên lưng tôi.”

“Hả?”

“Tôi cảm thấy tóc dài thì hợp với nó hơn một chút.”

Trầm Trì nở nụ cười, “Suy nghĩ thật nhiều.”

Nghê Vũ mím chặt môi.

“Đúng rồi.” Trầm Trì lại nói: “Hôm cải tạo cậu muốn tôi đồng ý làm cho cậu một chuyện, nhưng cuối cùng lại chưa nói xong. Là cái gì?”

Nghê Vũ ngẩn ra.

Trầm Trì ngoắc ngoắc ngón tay, “Lại đây.”

Sống lưng cậu nóng lên, Nghê Vũ như bị một sợi dây vô hình dẫn dắt, vội vàng bước tới.

Trầm Trì đứng dậy, nhìn trán của cậu, dường như chỉ dùng hơi thở để hỏi: “Nơi này?”

Nghê Vũ mở to mắt nhìn, lưng và eo theo bản năng cong về phía sau.

Mặc dù cậu mơ tưởng đến Trầm Trì, lúc đang chịu đựng đau đớn tủi thân nói ra câu “Ngài hôn tôi một cái”, nhưng khi thời khắc đó đến, bỗng nhiên cậu không biết phải làm sao.

Hình như Trầm Trì cười thành tiếng, mặc dù rất nhỏ, tay trái ôm lưng cậu, không cho cậu tránh né, sau đó hôn lên trán cậu, ngay tại chỗ bọn họ chạm trán vào nhau.

Tai báo nhanh chóng xuất hiện, biểu đạt thay cho tâm trạng tràn đầy vui vẻ của Nghê Vũ.

Chỉ có điều, lúc này cậu đang mặc quân trang ngay ngắn uy nghiêm, phối với tai báo thật sự là không hòa hợp chút nào.

Trầm Trì buông cậu ra, dùng tay vừa ôm eo cậu xoa xoa tai báo.

Cảm xúc mạnh mẽ nhất thời phá bỏ mọi gông xiềng lý trí, đột nhiên Nghê Vũ kéo ống tay áo Trầm Trì, trong mắt là dục vọng chiếm hữu chỉ có dã thú mới có.

Trầm Trì dù bận vẫn nhàn nhả, “Hửm?”

“Ngài…” Nghê Vũ nói: “Ngài không được kết hôn.”

Trầm Trì nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao?”

Trong lòng Nghê Vũ kêu gào “Bởi vì tôi sẽ ghen tị”, “Tôi không muốn anh kết hôn”, nhưng lời nói đến bên miệng lại thành một câu nói thật buồn cười : “Ngài sẽ rủ bạn đời mình vò tai tôi, tôi không thích bị người khác vò tai mình!”

Ý cười trong mắt Trầm Trì càng thêm sâu, “Vậy tôi không rủ hắn ta vò tai cậu.”

Nghê Vũ càng vội hơn, “Lỡ như bạn đời của ngài chủ động yêu cầu vò tai tôi thì sao?”

Trầm Trì lộ ra vẻ mặt hết sức khó xử.

Ngón tay Nghê Vũ bất tri bất giác dùng sức, vò cho ống tay áo Trầm Trì nhăn nheo.

Trầm Trì rút ống tay áo về, “Cậu đã từng xoa tai của mình chưa?”

Nghê Vũ sửng sốt một chút, “Tôi… chưa từng.”

Trầm Trì nói: “Nó rất đáng yêu, giờ tôi mời cậu xoa xoa tai của mình.”

 

Hết chương 18

 

Chương 19.

Trầm Lạc – Chương 18.

Ngày đăng: 15 Tháng sáu, 2021

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên