Trầm Lạc – Chương 11.

 

Chương 11: GIẢI PHẪU.

 

Từ khi giải phẫu ký sinh phát triển đến nay đã không còn tồn tại “sự cố giải phẫu” nữa, thế nhưng tỷ lệ thành công vẫn chỉ có 70%.

Nguyên nhân cái chết của 30% còn lại là không thể dung hợp gen sau khi phẫu thuật, mặc dù trên lý thuyết thì gen bọn họ và vật dẫn rất phù hợp.

Dùng cách đơn giản dễ hiểu hơn để nói thì chính là – bọn họ hơi bị xui xẻo.

Dù cho trình độ khoa học có phát triển ra sao thì cũng không có cách nào giải quyết vấn đề này được. Mọi người không thể không để cho tự nhiên định đoạt.

Cũng giống như 400 năm trước virus đột nhiên xuất hiện vậy.

Mệnh của một phần nhân loại rất tốt, không bị lây nhiễm. Tìm hiểu nguyên nhân thì được biết, gen của bọn họ rất mạnh, có sức đề kháng mạnh hơn bình thường rất nhiều. Thế nhưng 90% nhân loại còn lại thì không được tốt số như thế.

Dường như tất cả những người bị lây nhiễm đang chuẩn bị tiến hành giải phẫu ký sinh đều khẩn trương, bởi vì bọn họ có thể lấy thân phận người ký sinh sống tiếp được hay không còn cần phải xem xem vận khí của họ tốt hay là xấu.

Thế nhưng Nghê Vũ lại cực kỳ bình tĩnh, mà loại bình tĩnh này không phải là không có chút bất an nào.

Sự bất an của cậu là sự áy náy với báo săn và không muốn từ bỏ.

Thời gian ở chung thật ngắn ngủi, nhưng cậu biết mình rất thích nhóc con thông minh lanh lợi này.

Dường như báo săn không biết sắp phát sinh chuyện gì, sáng ra còn nằm trên cỏ đợi cậu, khi thấy cậu xuất hiện liền bày ra tư thế chuẩn bị chạy – vì thường ngày vào giờ này bọn họ đang điên cuồng chạy đua trên bãi cỏ.

Sau này, những ngày như thế sẽ không bao giờ còn nữa.

Nghê Vũ ngồi xổm trên mặt đất, mắt cũng đã rơm rớm.

Cậu vươn hai tay, lần đầu tiên ôm báo săn dịu dàng như vậy, mặt cậu chôn trong đám lông ngắn ngủn mà sáng bóng của nó.

Báo săn hoang mang mà gầm nhẹ một tiếng, đợi đến lúc cậu buông nó ra, nó lấy hai móng vuốt của mình vỗ vào mặt cậu.

“Xin lỗi mày.” Nghê Vũ nói.

Báo săn nghiêng đầu, đôi con ngươi tròn xoe, đồng tử vàng óng giống hệt hai viên đá quý.

Cuối cùng, Nghê Vũ cúi đầu hôn lên trán nó một cái, cậu nói vô cùng trịnh trọng: “Tao sẽ sống, mày cũng vậy nhé!”

Trước khi phẫu thuật, người bị lây nhiễm và vật dẫn phải tách ra. Lúc nhân viên y tế đến mang báo săn đi, Nghê Vũ đứng lặng yên nhìn nó, nhìn mãi cho đến khi không còn nhìn thấy được nữa mới thôi.

Mãi đến khi cửa phòng phẫu thuật đóng lại Nghê Vũ vẫn không thấy bóng dáng Trầm Trì đâu.

Không đến sao?

Nghê Vũ nghĩ.

Cậu được tiêm thuốc mê, ý thức nhanh chóng mơ hồ, trước lúc hoàn toàn mất đi ý thức, Nghê Vũ còn đang nghĩ, anh không đến từ biệt với nó sao?

Nguyên lý của giải phẫu ký sinh là, tách ý thức của nguyên chủ ra, sau đó cấy lên vật dẫn, rồi thông qua quá trình thích ứng phức tạp làm cho hai bộ gen hoàn toàn dung hợp với nhau.

Người ký sinh sẽ có hai hình thức tồn tại, Đó là hình thú và hình người.

Cuộc giải phẫu được tiến hành từ sáng sớm đến buổi chiều mới xong, báo săn chết đi còn Nghê Vũ thì ký sinh trên cơ thể nó.

“Thế nào rồi?” Trầm Trì hỏi.

“Rất thành công.” Mặc dù nói thế nhưng trên khuôn mặt bác sĩ vẫn còn đầy lo lắng, “Dù cho có giải phẫu thành công trăm phần trăm thì cuối cùng vẫn phải xem vận may của cậu ấy thế nào mới biết được có thể sống sót hay không.”

Trầm Trì gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Đêm ngày đầu tiên phẫu thuật, Nghê Vũ tỉnh lại.

Lấy hình thú tỉnh lại.

Cảm giác đầu tiên khi cậu mở mắt ra là, hình như ý thức chưa hoàn toàn tỉnh táo, cậu không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết bản thân mình đang ở trong khoang cách ly – thứ đã từng trói buộc cậu trong một thời gian dài.

Ánh đèn trong phòng theo dõi vô khuẩn rất sáng, thậm chí khi ánh sáng chiếu lên người cũng có thể cảm nhận được sức nóng đó. Cậu cố gắng cử động cơ thể, nhưng bỗng nhiên cảm giác cơ thể mình không hài hòa một cách kỳ dị.

Giống như….. Cậu không có cách nào khống chế được động tác của mình vậy.

Tiếng động khi cơ thể cậu cọ sát vào khoang cách ly cực kỳ nhỏ, thế nhưng lại giống như kim nhọn đâm vào đầu cậu, tiếp đến là cảm giác đau đớn khắp toàn thân.

Ký ức cậu như nước lũ tràn về, rốt cuộc cậu cũng nhớ ra, giờ mình đã làm xong phẫu thuật.

Cậu từ từ hạ mắt xuống, thứ đầu tiên mà cậu nhìn thấy là hai chân trước gần ngay trước mắt.

Cậu theo bản năng mà nuốt một ngụm nước bọt, đầu đau như muốn nổ tung.

Bác sĩ đã nói với cậu, sau khi tỉnh lại cơ thể sẽ trải qua thời kỳ bài xích, có thể ngắn cũng có thể dài, chỗ đau nhiều nhất chính là đầu, không có cách nào để giảm đau được, chỉ có thể cố gắng vượt qua.

“Ahhh……”

Đau đớn khiến cho cậu không thể suy nghĩ thêm bất cứ điều gì, cậu giãy dụa trong khoang cách ly, đầu bị đụng liên tiếp vào thanh kim loại lạnh lẽo, phát ra những tiếng trầm đục.

Lúc này, cậu biết nhất định có rất nhiều đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm – giải phẫu ký sinh chính là như vậy, người đã trải qua quá trình giải phẫu thì ngay cả những bí mật thầm kín được chôn giấu vào nơi sâu nhất cũng bị rà quét và hiện lên trong không gian lập thể. Từ đó, bí mật và tự tôn đã không còn đáng để nhắc đến nữa.

Chẳng trách được vì sao người ký sinh lại kém hơn một bậc, chỉ có thể dựa vào con người thật sự mới có thể tồn tại.

Thời gian trôi qua thật chậm, đau đớn trên người cậu không những không biến mất mà còn tăng thêm rất nhiều.

Nghê Vũ tru lên đầy thống khổ – tạm thời cậu không thể nói được tiếng người, không ngừng đập đầu mình vào khoang cách ly, dường như nỗi đau từ bên ngoài có thể giảm bớt sự đau đớn từ bên trong cơ thể.

Cậu là một đứa bé được sinh ra trong chỗ lánh nạn dưới lòng đất, trẻ con ở nơi đó chỉ có thể trở thành chiến sĩ hoặc là thi thể bị vứt bỏ. Cậu đã từng bị thương không biết bao nhiêu lần lúc chiến đấu, cậu nghĩ mình đã miễn dịch với mọi đau đớn, nhưng không tới lúc dung hợp gen lại đau đớn khủng bố đến vậy.

Cậu có cảm giác, xương cốt và máu thịt của mình như muốn tan thành nước, có thứ gì đó đang bốc cháy hừng hực trong đầu mình.

Cảm giác đau đớn này còn mãnh liệt hơn gấp trăm ngàn lần lúc cậu bị thương khi chiến đấu.

Trong khoảnh khắc đó, cậu cho rằng bản thân mình sẽ trở thành một trong số 30% xui xẻo kia.

Có điều, cậu thật sự thấy không cam lòng – mà có lẽ cũng không một ai là cam tâm cả. Cậu nhớ đến đôi mắt màu vàng óng của con báo kia.

Nếu như cậu chết thì báo săn cũng sẽ thật sự chết đi.

Nếu như cậu còn sống thì….

“Ahhh!”

Đau đớn khiến cho cậu không ngừng rên rỉ thống khổ, cậu không biết bản thân mình bây giờ trông buồn cười thế nào.

Có lẽ cậu nên cảm thấy may mắn vì hình dạng của cậu bây giờ không phải là hình người.

Đứng bên cạnh máy theo dõi, hai hàng chân mày của Trầm Trì nhíu chặt, “Đưa đồ bảo hộ cho tôi.”

Bác sĩ kinh ngạc nói: “Anh muốn vào đó?”

Trầm Trì nói: “Cậu ấy sẽ tự giết chính mình.”

“Nhưng mà…….” Bác sĩ hơi do dự. Theo quy định thì trong “kỳ dung hợp” người bệnh chỉ có thể tự mình chịu đựng hết thảy những thống khổ này, thế nhưng Trầm Trì không phải là người bình thường. Mà bình thường lúc tiến hành giải phẫu ký sinh, người bị nhiễm virus và vật dẫn không có tình cảm đặc biệt gì, dù cho có người liên quan đi vào cũng không có tác dụng trấn an gì. Thế nhưng lần này Trầm Trì lại là chủ nhân của vật dẫn.

Lỡ như Trầm Trì có thể trấn an được Nghê Vũ thì sao?

Bác sĩ cắn răng quyết định, “Tôi cũng vào”

Mười lăm phút sau, cửa phòng điều khiển vô khuẩn được mở ra, Trầm Trì mặc quần áo bảo hộ đứng ở cửa, bước chân anh trầm ổn đi vào.

Nghê Vũ đối với động tĩnh xung quanh hoàn toàn không biết gì cả, điều duy nhất cậu có thể cảm giác được đó chính là đau, đau đến cực hạn, đau đến nỗi người có sức chịu đựng siêu việt cũng không thể chịu được.

Bỗng nhiên, có một bàn tay đặt lên đầu cậu.

Khoảng khắc đó, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng hình như đau đớn trên người cậu đã giảm bớt.

Cậu giống như người sắp chết khát, mà cái tay đang đặt trên đầu cậu kia là nguồn nước quý giá nhất. Cậu dùng hết sức lực mình có được để đến gần cái tay kia, cổ họng cậu phát ra tiếng nghẹn ngào đau đớn.

“Không sao, không sao rồi!”

Dường như cậu nghe có người đang dịu dàng nói chuyện với mình, nhưng cậu nhìn không thấy, nghe cũng không rõ, cơ thể cậu đang bị bản năng chi phối, mà bản năng của cậu lại đang thúc giục cậu thân cận với người đang an ủi mình.

Trầm Trì mở khoang cách ly ra, ngồi trên khoang cách ly bằng kim loại, tùy ý để Nghê Vũ nằm sấp trên đùi mình, một tay anh nắm chân trước của cậu, một tay vuốt ve đầu và cổ cậu.

“Ô……. ô…… ô” Nghê Vũ vẫn còn rên rỉ đau đớn, nhưng đã không còn đập đầu khắp nơi nữa.

Trầm Trì ở trong phòng bệnh cùng cậu suốt một đêm.

 

Hết chương 11

 

Chương 12

 

Trầm Lạc – Chương 11.

Ngày đăng: 15 Tháng sáu, 2021

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên