Chương 16: TÔI SẼ KHÔNG ĐỂ NGÀI PHẢI THẤT VỌNG!
Đột nhiên có luồng ánh sáng trắng mạnh mẽ kích thích võng mạc Nghê Vũ, cậu cố gắng nhắm mắt, nước mắt sinh lý và mồ hôi đã thấm ướt hàng lông mi của cậu.
Mùi máu tanh theo hơi thở từ phổi đưa ra, cậu gian nan nuốt xuống một búng máu, cắn làn môi khô khốc, cậu vừa điều chỉnh hô hấp của mình vừa lắp ráp lại súng năng lượng.
Hai tay đang run rẩy, loại run rẩy này cậu không có cách khống chế được, đôi mắt cũng sưng lên, đau xót khó chịu khiến cho cậu không thể không dừng động tác trên tay mình, cậu vươn tay che mắt lại.
Cuộc khảo hạch về độ chính xác khi bắn súng sẽ được tiến hành ngay lập tức, tay bị run, hô hấp không ổn định, nhìn không rõ là điều tối kỵ, nếu như cậu không thể điều chỉnh xong trong vòng ba phút thì tuyệt đối không có cách nào đạt được thành tích lý tưởng.
“Hô — hô — “
Lại có máu chảy ra từ trong mũi, cậu đoán mình chạy đến suy yếu là lúc bị tập kích ban đêm vừa nãy, nếu không thì sao ruột gan cậu lại khó chịu như vậy?
Cậu đè ngực mình lại, đột nhiên hít một hơi thật sâu vào phổi, thế nhưng cậu lại không cảm thấy cơ thể mình tốt lên chút nào vì có thêm dưỡng khí, mà ngược lại còn dâng lên cảm giác cực kỳ muốn được nôn.
Nơi này là chiến trường mô phỏng, hàm lượng ô- xy trong không khí không đủ, ô nhiễm nghiêm trọng, chỗ nào cũng đều có mùi thuốc súng.
Cậu nôn khan một lúc, bắt buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại, vừa ho khan vừa tiếp tục lắp ráp súng năng lượng.
Cuộc tuyển chọn đội trưởng đội 1 của “Sí Ưng” đã tiến vào giai đoạn cuối cùng, cậu thuận lợi xông qua chém giết biến dị, chiến thuật đối kháng, đột kích nhóm nhỏ, thể năng cá nhân, tác chiến ban đêm, trình độ ngắm bắn súng năng lượng. Dù sao cũng không thể thua ở cửa khảo sát trình độ bắn súng này được!
Nếu không thì còn mặt mũi nào đi gặp Trầm Trì nữa chứ?
Ngày đó Trầm Trì đã hỏi cậu là có muốn thử làm đội trưởng không? Cậu còn cho là Trầm Trì đang nói đùa.
Có không ít anh em trong đội 1 rất xem trọng cậu, có một số người là thật lòng nghĩ cậu rất mạnh, cũng có một số người đã quên mất cậu là người ký sinh.
Người ký sinh mãnh thú và ác điểu có sức chiến đấu rất mạnh, là máy bay chiến đấu tự nhiên, nhưng mà từ trước đến giờ “Sí Ưng” chưa từng có một vị đội trưởng người ký sinh nào.
Người ký sinh là “Người cấp thấp”, là vật phẩm phụ thuộc vào con người, địa vị đó đã quyết định bọn họ chỉ có thể là cây đao được con người nắm trong tay, là sức chiến đấu mạnh nhất ở “Tiêu Ngạn”, nhưng không thể trở thành lãnh đạo, dù cho chỉ là một đội trưởng của một trung đội nhỏ.
Đội trưởng kế nhiệm của các trung đội ở “Sí Ưng” đều phải trải qua cạnh tranh và sát hạch vô cùng nghiêm khắc, mỗi một người được chọn đều là tinh anh hoàn toàn xứng đáng.
Mà cái gọi là “Hoàn toàn xứng đáng” này phải có điều kiện tiên quyết là không được có những đội viên là người ký sinh.
Không phải bất cứ đội viên nào của “Sí Ưng” cũng đều có thể tham dự vào cuộc khảo hạnh cạnh tranh chức đội trưởng. Những người có thể tập trung trên chiến trường mô phỏng này vào ngày hôm nay, điều đầu tiên là bọn họ phải được các tướng lĩnh cao cấp của Tổng bộ tác chiến quân đặc chủng đưa vào danh sách đề cử — bình thường thì sẽ có ít nhất mười người được đề cử, sau khi được đề cử rồi thì sẽ bắt đầu chiến đấu, suốt cả quá trình đều được công khai.
Trăm năm qua, chưa từng có một người ký sinh nào được đề cử cả.
Trước giờ, cấp cao trong quân đội chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ để cho người ký sinh trở thành đội trưởng.
“Tôi là người ký sinh.” Nghê Vũ cảm thấy lời này của mình nghe rất buồn cười — cậu vẫn còn duy trì trạng thái hình thú, hai móng vuốt của báo săn đang đặt trên đùi Trầm Trì, vốn dĩ không cần phải cường điệu nói mình là người ký sinh làm gì.
Thế nhưng nếu như không nói thì cậu lại sợ Trầm Trì quên mất, hoặc cũng có thể chỉ là đùa mình.
“Tôi biết.” Trầm Trì nói: “Cậu chỉ cần trả lời tôi là cậu có muốn làm đội trưởng hay không thôi.”
Nghê Vũ yên lặng nhìn Trầm Trì thật chăm chú. Mấy phút sau, cậu dùng giọng điệu trịnh trọng chưa bao giờ có, nói: “Tôi muốn thì ngài sẽ đưa tôi vào danh sách đề cử sao?”
Khóe môi Trầm Trì khẽ nhếch, tay anh vẫn vỗ nhè nhẹ lên đầu cậu. “Còn phải xem biểu hiện của cậu đã.”
Hai tháng sau, thượng tá Vinh Huân chuyển công tác, cuộc tuyển chọn đội trưởng đội 1 cũng chính thức bắt đầu.
Nghê Vũ thấy được tên mình trên bảng thông báo chung, người đề cử cậu chính là Trầm Trì.
Mặc dù trở thành quân nhân khi cậu còn rất trẻ, lúc gia nhập rồi cũng chỉ biết chiến đấu, chiến đấu và tiếp tục chiến đấu, cậu chưa từng tiếp xúc với lãnh đạo cấp cao nên không hiểu họ, thế nhưng cậu cũng biết để đưa tên mình vào danh sách đề cử không phải là một chuyện dễ dàng.
Trầm Trì không những là thiếu tướng, mà còn là con trai duy nhất của Lam Tinh phu nhân, thế nhưng ở Tổng bộ tác chiến quân đặc chủng thì Trầm Trì cũng không phải là độc đoán. Đưa một người ký sinh vào danh sách đề cử, không biết Trầm Trì phải gánh thêm bao nhiêu áp lực.
Thế nhưng tâm tình của mọi người trong “Sí Ưng” thì lại tăng vọt, nhao nhao cổ vũ cho những người anh em được đưa vào danh sách đề cử.
Thuần An — một người ký sinh khác trong đội có hình thú là sư tử — cũng được Trầm Trì đưa vào danh sách đề cử. Thuần An cười, bước tới đụng vào vai Nghê Vũ, “Hai chúng ta phải so tài một phen mới được.”
Nghê Vũ chạy như bay đến nhà Trầm Trì, lại được quản gia AI báo cho biết là thiếu tướng gần đây rất bận, đã hơn một tuần rồi chưa về nhà.
“Tìm tôi có việc gì à?” Ngay lúc cậu đang thất vọng chuẩn bị quay về thì phía sau chợt truyền đến giọng nói quen thuộc.
Trầm Trì đã về!
“Ngài đã đề cử tôi!” Ánh sáng trong mắt cậu dường như muốn tràn cả ra ngoài.
“Bất ngờ vậy hả?” Trầm Trì mở cửa, “Đừng để tôi phải thất vọng.”
Trong đội còn có việc cho nên cậu không thể ngủ lại đây được, vội vàng hỏi: “Tiên sinh, tại sao ngài lại đề cử tôi? Còn có Thuần An nữa.”
Trầm Trì nghiêng người sang, hình dáng anh được ánh đèn phía trước phác họa vô cùng sắc bén nên làm mất đi mấy phần nhu hòa, “Cậu cũng cho là người ký sinh không có tư cách đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong quân đội?”
Nghê Vũ theo bản năng mà đứng thẳng lại, thẳng tắp như tùng, cậu vẫn cứ nhìn Trầm Trì như trước, nhẹ nhàng lắc đầu.
Dường như Trầm Trì đang nở nụ cười, “Vậy tôi đây đề cử những người mạnh có vấn đề gì không đúng?”
Nói câu đó xong Trầm Trì liền bước vào trong nhà.
Nghê Vũ vẫn lặng yên tại chỗ vài giây, bỗng nhiên cậu lớn tiếng nói: “Tiên sinh!”
“Hửm?”
“Tôi sẽ không để cho ngài phải thất vọng!”
Tôi sẽ không để cho ngài phải thất vọng — lúc này, Nghê Vũ đang nói thầm câu nói ấy ở trong lòng, đặt súng năng lượng chưa lắp ráp xong nằm ngang ở trên đùi, tay trái mạnh mẽ nắm chặt cổ tay phải, cậu dùng sức đến nỗi xương ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Có thể thấy, người lập ra các hạng mục sát hạch này rất biết cách bức các đội viên đến mức tuyệt cảnh, rất có thể chính Trầm Trì là một trong những người lập ra bản sát hạch này.
Trên chiến trường mô phỏng, ngày và đêm diễn ra luân phiên không hề có quy luật, những người cạnh tranh bắt buộc phải thời thời khắc khắc chiến đấu không ngừng nghỉ. Lúc nãy chỉ huy chiến đấu, phải chạy nước rút giữa trời đêm đã khiến cho tất cả mọi người tiêu hao hết sức lực, thế mà ban ngày lại đột nhiên đánh tới, tiếp theo là khảo hạch về độ chuẩn xác của tay và mắt lúc ngắm bắn. Ở trong tình huống như vậy, trạng thái kém một chút thì các chiến sĩ đừng mong bắn trúng được những vật thể nhỏ bé có thể di chuyển với tốc độ cao, ngay cả việc bóp cò súng một cách chính xác cũng là một vấn đề lớn.
Mà đội trưởng đội 1 của “Sí Ưng” được tuyển chọn là người có thể hoàn thành nhiệm vụ trong điều kiện cực đoan như vậy!
“Cheng — “
Một tiếng kim loại vang lên giòn giã, cuối cùng Nghê Vũ cũng lắp ráp xong súng năng lượng trước khi mục tiêu bị săn giết được thả ra. Lúc này, Khẩu súng năng lượng hạng nặng đó đã trở thành vũ khí sắc bén có thể oanh tạc các mục tiêu kích cở lớn, có độ chính xác lên đến 1 centimet.
Nhịp tim của cậu cũng đã bình ổn trở lại, tay đã không còn run rẩy nữa, thị lực bị ánh sáng trắng kích thích cũng đã khôi phục như cũ.
Cậu hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại trong chốc lát, hai tay cầm súng, ánh mắt sáng rực tựa như ngọn đuốc.
Tôi sẽ không để cho ngài phải thất vọng!
Tiếng súng bất ngờ vang lên, ánh sáng màu xanh lam bay rào rào như mưa, từng làn khói thuốc súng bay lên trên chiến trường mô phỏng, dệt thành một tấm lưới ngay cả gió cũng không lọt qua được.
Các mục tiêu có tốc độ cực nhanh tựa như côn trùng bị vây lại trong chiếc lưới này, không để sót bất cứ thứ gì.
Thể lực của Nghê Vũ đã đến cực hạn, sau khi hoàn thành hạng mục ngắm bắn, cậu không chút do dự đem súng năng lượng nóng như sắp nổ tung nhét vào bao chiến thuật, nhấc chân lên nghiêng ngã chạy về phía trước.
Hạng mục thi đấu cuối cùng đó chính là đánh nhau kịch liệt!
Một người khác cũng về đến điểm cuối không phải là Thuần An — Thuần An đã bị loại ở hạng mục khảo hạch độ chính xác khi bắn súng, cùng thi đấu với Nghê Vũ ở vị trí cuối cùng chính là một chiến sĩ nhân loại – Lâm Suyễn.
Cho đến tận lúc này, cả hai người đều dựa vào nghị lực của mình để chống đỡ, lúc đánh nhau trình độ đã không bằng một phần trăm lúc bình thường.
Nghê Vũ lảo đà lảo đảo, giống như chân đã không phải là của mình nữa, tầm mắt cũng nhìn không được rõ ràng.
Cậu nhìn thấy Lâm Suyễn ở trước mặt mình, dường như đang chạy về phía cậu, nhưng nhìn tư thế chạy trông thật buồn cười, tựa như đang quay chậm vậy.
Mà bản thân cậu cũng chẳng khá hơn được là bao.
Trong nháy mắt lúc Lâm Suyễn đến gần, cậu cố gắng nghiêng mình, nhảy lên, tay phải vung lên như một thanh kiếm, hung hăng đập vào cổ Lâm Suyễn.
Hai người bị chấn động mạnh ngã xuống đất, thần trí của cậu cũng mơ hồ, mãi đến tận khi AI tuyên bố cuộc sát hạch đã kết thúc, động tác chặn Lâm Suyễn lại vẫn còn duy trì.
Trước khi ngất đi, cậu nghe thấy Lâm Suyễn thở hổn hển, dùng giọng điệu như người sắp chết mà nói: “0… 04, là cậu, cậu thắng…”
Lúc Nghê Vũ tỉnh lại thì cậu đang ở trung tâm chữa bệnh của quân đội, kết quả cuộc sát hạch đã được công bố, thành tích tổng hợp của cậu đứng đầu bảng, chỉ có hai hạng mục thi đơn là không đạt được hạng nhất.
Thế nhưng Tổng bộ tác chiến quân đặc chủng lại trì hoãn chưa công bố chức vị đội trưởng sẽ thuộc thuộc về ai.
“Sức chiến đấu của người ký sinh rất mạnh, đó là sự thật không thể chối cãi, vả lại thú tính của bọn hắn khó trừ, hơn nữa còn dễ bị hoa văn ký sinh khống chế, cái này cũng là sự thật không thể chối cãi. Bọn họ không thích hợp trở thành người quyết định của một trung đội.”
Đó là cái nhìn của giai cấp cao tầng trong cơ quan đầu não.
Việc lựa chọn đội trưởng có lẽ là chuyện quan trọng nhất trong quân đội, tất cả các đội viên đều có thể nhìn thấy được đội trưởng là ai từ trong những tranh cãi này thông qua thiết bị liên lạc cá nhân.
Nghê Vũ mệt mỏi dựa trên giường bệnh, sắc mặt cậu trắng bệch, nhìn qua vô cùng thanh tú — hoàn toàn không có bộ dáng của một đội trưởng.
Thế nhưng cậu lại là người chiến thắng tất cả những người cạnh tranh khác.
Miệng lưỡi của các vị lãnh đạo cấp cao sắc bén tựa như đao kiếm, chỉ có Trầm Trì là từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào.
Đột nhiên Nghê Vũ cảm thấy thật oan ức, tay cậu nắm chặt chăn trên đùi.
Sao anh có thể một câu cũng không chịu nói?
Không phải anh để cho tôi tham gia sao?
Không phải là anh đã nói đừng để cho anh phải thất vọng sao?
Tôi đánh đến cuối cùng cũng đều, đều là vì anh hết.
Vậy mà anh lại không nói giúp tôi một lời?
Ngay cả anh cũng không nói giúp cho tôi thì ….
Còn có ai sẽ vì tôi nữa chứ.
Trong lúc vô tình, mũi Nghê Vũ có chút chua xót.
Cậu chưa bao giờ thấy tủi thân như thế này, lúc còn bé không hiểu vì sao mình cứ bị “huấn luyện viên không đầu” đánh, cậu cũng chỉ cắn răng chịu đựng, căm hận nghĩ, mình nhất định phải rời khỏi nơi này, nhất định phải nổi bật hơn người khác!
Mà giờ này, cậu oan ức đến mức muốn khóc.
Thế nhưng, ngay lúc cậu không khống chế được tâm tình mình thì Trầm Trì đứng lên.
Giữa một phòng toàn các tướng lĩnh nghiêm túc, nhìn qua Trầm Trì thật trẻ, thật uy nghiêm.
“Những ý kiến của các người tôi đều hiểu.” Trầm Trì chậm rãi mở miệng, “04 không thích hợp để làm đội trưởng kế nhiệm là vì cậu ấy dễ dàng bị hoa văn ký sinh ảnh hưởng, sợ vào lúc mấu chốt sẽ phạm phải sai lầm, chứ không phải là bởi vì thân phận người ký sinh của cậu ấy, đúng không?”
Có một số tướng lĩnh rất xem thường người ký sinh, hoa văn ký sinh là lý do mà bọn lấy ra để phủ định Nghê Vũ.
Và một số ít các tướng lĩnh khác thì tán thưởng Nghê Vũ, nhưng cũng có lo lắng hoa văn ký sinh của Nghê Vũ.
Cho nên, giờ phút này lời Trầm Trì nói ra không một ai có thể phản bác lại được.
“Tất cả các người đều thừa nhận thực lực của 04, đúng không?”
Thành tích của cuộc khảo sát đang đặt ở trước mặt tất cả mọi người, bởi vậy câu nói này cũng không ai có thể phản bác.
“Vậy nếu như tôi có thể áp chế được hoa văn ký sinh của cậu ấy, từ nay trở đi cậu ấy chỉ chịu sự khống chế của tôi và không bị hoa văn ký sinh khống chế nữa……” giọng nói của Trầm Trì lạnh lẽo, mang theo uy thế bừng bừng, “Cậu ấy có thể nhận chức vị đội trưởng kế nhiệm phải không?”
Hết chương 16
Chương 17.