Trầm Lạc – Chương 17.

 

Chương 17: PHƯỢNG HOÀNG.

 

Nghê Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình, trong đôi mắt cậu thủy quang sáng lóng lánh.

Tai cậu hơi ù, đại não như bị một cục bông đột nhiên nở to lấp kín, tạm thời mất đi khả năng suy nghĩ.

Trầm Trì đang nói gì vậy?

Sau này cậu không bị hoa văn ký sinh khống chế nữa, chỉ chịu sự khống chế của Trầm Trì?

Điều này sao có thể chứ?

Cậu là người ký sinh mà.

Ngay từ lúc hoa văn ký sinh xuất hiện, có nghĩa là thú tính đã dung nhập vào ý thức của cậu, đây là điều mà tất cả những người ký sinh không có cách nào tránh được.

Mặc dù cậu đã tuyên thệ rằng mình sẽ mãi mãi trung thành với Trầm Trì, thế nhưng lúc thú tính phát tác thì cậu không chắc mình có thể luôn tỉnh táo được.

“Ngài định thay đổi  hoa văn ký sinh của 04?” Một vị tướng lĩnh trung niên nhíu mày hỏi.

Nghê Vũ biết vị tướng lĩnh này.

Trong cuộc tranh luận lúc nãy, vị tướng lĩnh này đã khẳng định cậu có tài, cho là đội 1 của “Sí Ưng” có thể tiến hành thí nghiệm chế độ song đội trưởng, ở một số thời điểm mấu chốt, nếu như cậu bị hoa văn ký sinh ảnh hưởng thì một vị đội trưởng khác sẽ nắm quyền quyết định.

So với những vị sĩ quan mạnh mẽ phản đối người ký sinh làm đội trưởng kế nhiệm, thì vị tướng lĩnh này đã cho cậu đủ tôn trọng. Nếu như đề nghị này cuối cùng được thông qua thì cũng không phải cậu không tiếp thu được.

Tầm mắt cậu di chuyển, lần nữa nhìn về phía Trầm Trì.

“Bản chất của giải phẫu ký sinh là di dời ý thức đi, sở dĩ hoa văn ký sinh có thể điều khiển một người là vì hai hệ thần kinh đã dung hợp thành một. Tiến sĩ Bách Lộ đã thí nghiệm thành công, chỉ cần tiến hành quét hình ở mức cơ bản đối với ý thức còn lại, căn cứ vào những trị số nhận được từ hiểu biết về hình vẽ, dùng hình vẽ mới thay đổi hoa văn ký sinh gốc, thì mức độ ảnh hưởng của hoa văn ký sinh đối với người ký sinh sẽ hạ xuống mức thấp nhất.”

Nghê Vũ ngơ ngác.

Cậu cảm giác rất rõ ràng lưng mình lại nóng bừng, đó là phản ứng khi hoa văn ký sinh phát tác.

“Tiên sinh…..” Cậu lẩm bẩm: “Hình vẽ mới là ý thức của ngài phải không?”

Trong đại sảnh lại bắt đầu sôi nổi bàn tán, có người không tin, có người vui mừng hoan hô, cho rằng đây là sự kiện y học quan trọng trong quá trình phát triển của nhân loại — nếu như thật sự thông qua việc thay đổi hoa văn ký sinh có thể hạ thấp thú tính của người ký sinh xuống, thì chênh lệch giữa người ký sinh và nhân loại sẽ được rút ngắn hơn. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, vấn đề khó khăn người ký sinh không sinh con được cũng có thể giải quyết.

Tất nhiên là Trầm Trì có chuẩn bị trước khi đến, khi anh trình bày xong không lâu, một vị sĩ quan có tóc chải ngược ra sau lưng đẩy cửa phòng hội nghị bước vào.

Đó chính là tiến sĩ Bách Lộ.

Mặc dù tiến sĩ Bách Lộ cũng là quân nhân, nhưng chỉ là thụ hàm vinh dự, còn trên thực tế vẫn là một bác sĩ. Mà đội ngũ của ông là đơn vị chữa bệnh giỏi nhất ở căn cứ “Tiêu Ngạn”.

So với phần lớn tướng lĩnh đang ngồi ở đây thì khí chất của tiến sĩ Bách Lộ quá mức ôn hòa nho nhã.

“Tôi đến đây vì 04.” Tiến sĩ Bách Lộ mỉm cười nói, “Về nguyên lý thì Trầm Trì tiên sinh cũng đã nói với các vị rồi. Tôi chỉ nói thêm một chút là, tôi có thể bảo đảm 04 sẽ an toàn. Sau khi cải tạo hoa văn ký sinh, chắc chắn cậu ấy có thể đảm nhiệm được bất kỳ chức vụ nào trong ‘Sí Ưng’. Các vị, đừng quên là chúng ta vẫn còn ở trong thời kỳ biến dị nguy hiểm, cũng đừng quên ‘Tiêu Ngạn’ đã sinh tồn và phát triển đến ngày hôm nay như thế nào. Chúng ta cần những chiến sĩ mạnh mẽ nhất thì cũng nên cho bọn họ đủ tôn trọng. Xin các người hãy tin tưởng tôi, cũng như tin tưởng vào phán đoán của Trầm Trì tiên sinh.”

Trong đại sảnh khắp chốn sôi trào, có người hỏi: “Có cần trưng cầu ý kiến của 04 không?”

Tiến sĩ Bách Lộ đang muốn mở miệng thì Trầm Trì đã khoát tay, “Tôi sẽ đích thân hỏi cậu ấy.”

“Nếu như cậu ấy không muốn thì sao?”

“Tôi tôn trọng quyết định của cậu ấy.”

Nghê Vũ cảm giác sau lưng mình lại nóng rực, cậu nhìn màn hình, những mệt mỏi khi đặt huấn và sát hạch trước đây tích tụ lại trong thân thể cậu bỗng hóa thành dòng nước suối ấm áp đang bao quanh cậu.

Cậu không hình dung được cảm giác này là gì, chỉ cảm thấy người choáng váng, mắt ướt đẫm, Trầm Trì trong màn hình cũng bị che khuất bởi tấm mành hơi nước.

Trầm Trì đang đưa lưng về phía cậu. Cậu không nhìn thấy được đôi mắt của anh.

Thế nhưng cậu có thể cảm giác được trái tim mình đã bị Trầm Trì giam giữ.

Lúc Trầm Trì nói ra câu “Tôi tôn trọng quyết định của cậu ấy”, cậu không tự chủ được mà đưa tay lên ngực, năm ngón tay nắm chặt, cổ tay cũng rung rung.

Tựa như một lời thề đáp lại sự trân trọng.

Sau khi hội nghị kết thúc, màn hình tắt.

Một lúc lâu sau Nghê Vũ vẫn không hề động đậy.

Cậu đang đợi Trầm Trì. Cậu biết Trầm Trì sẽ đến rất nhanh.

Cửa điện tử tách ra hai bên, phát ra tiếng động hết sức nhẹ nhàng.

Nghê Vũ đã thay lễ phục quân đội của “Sí Ưng”, cậu đứng thẳng tắp như một thanh gươm trong phòng bệnh.

Hình như cậu chưa từng mặc qua lễ phục quân đội, bình thường thì các chiến sĩ hay mặc quần áo huấn luyện hằng ngày và trang phục chiến đấu lúc thi hành nhiệm vụ. Lễ phục quân đội quá trang trọng, Lâm Suyễn và Thuần An thường nói đùa rằng chỉ có khi thụ hàm hoặc là kết hôn mới có thể mặc lễ phục quân đội.

Mà vào lúc này, cậu cho là chỉ có mặc lễ phục quân đội vào thì mới thích hợp để trả lời câu hỏi của Trầm Trì.

Ánh mắt Trầm Trì dường như có chút biến hóa, sau khi đánh giá Nghê Vũ một phen rồi mới nói: “Cậu thật nhanh nhẹn.”

Nghê Vũ nói: “Tôi đang đợi ngài.”

So với sự trang trọng của Nghê Vũ thì nhìn qua Trầm Trì có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí trên mặt anh còn có chút hờ hững thờ ở, “Xem trực tiếp rồi?”

Nghê Vũ gấp không chờ nổi, “Không phải là ngài có lời muốn hỏi tôi sao?”

Trầm Trì nghiêng người ngồi trên giường bệnh, ngẩng đầu lên, cười khẽ, “Cậu có đồng ý không?”

Nghê Vũ hít sâu một hơi cho lồng ngực căng đầy, “Tôi…..”

Trầm Trì cắt ngang lời cậu, “Làm việc cho tôi, trung thành với tôi, cậu có nguyện ý không?”

Nghê Vũ nắm chặt hai tay thành quyền, hoa văn ký sinh nóng rực, đốt cháy cả xương cốt bên trong, trong mắt cậu cũng bốc lửa, càng lúc càng kịch liệt.

“Tôi nguyện ý.” Cậu nghe thấy mình nói như thế.

Trầm Trì đứng lên, đưa tay nắm cằm cậu, nhìn cậu cười, “Được.”

Qua một tháng chuẩn bị, quá trình cải tạo hoa văn ký sinh cũng sắp bắt đầu.

Ý thức của Trầm Trì đã được quét thành hình vẽ, đã được vẽ xong, vậy mà lại là một con phượng hoàng đang xé rách bụi gai.

Ý thức mạnh mẽ đến độ nào mới cụ thể hóa được một bức tranh như vậy chứ — Nghê Vũ không kiềm lòng được mà nghĩ, hình vẽ này sẽ nhanh chóng sống lại trên người mình, làm thay đổi hoa văn ký sinh vốn có, khắc chế thú tính trong người mình.

Không giống như lúc giải phẫu ký sinh, lần này Trầm Trì tự mình đến phòng giải phẫu.

“Tiên sinh!” Nghê Vũ đã xích lõa nằm rạp trên bàn mổ, từ eo trở xuống được che kín bằng tấm thảm, cơ thể mạnh mẽ trắng nõn nà được ánh đèn chiếu rọi phát ra ánh sáng dìu dịu.

Cậu đưa tay ra với Trầm Trì, cười ngây ngô.

Trầm Trì đi tới, lúc tầm mắt anh đảo qua lưng mình, cậu cảm giác được một cách rõ ràng.

Trầm Trì nắm chặt tay cậu, nhẹ nhàng nhéo một cái.

“Sợ không?” Trầm Trì hỏi.

“Ngài sẽ luôn ở đây với tôi sao?” Nghê Vũ hỏi.

Trầm Trì gật đầu, “Phải.”

Mắt Nghê Vũ cong cong sáng ngời, “Vậy tôi không sợ nữa.”

So với giải phẫu ký sinh, mặc dù giải phẫu cải tạo hoa văn ký sinh là thành quả y học mới, nhưng bước khó nhất lại là giai đoạn quét hình ý thức và vẽ thành hình, một khi đã hoàn thành thì việc cải tạo chỉ là một tiểu phẫu.

Tiến sĩ Bách Lộ nói đùa, giống như xăm hình ấy mà.

Có Trầm Trì bên cạnh, Nghê Vũ không hiểu sao mình cảm thấy thật an tâm — sự ỷ lại này bắt đầu hình thành từ sau đêm cậu giải phẫu ký sinh.

Nhưng cậu đã xem nhẹ sự đau đớn khi tiến hành cải tạo hoa văn ký sinh rồi.

“A — “

Sau khi cuộc giải phẫu bắt đầu, đau đớn kịch liệt từ nơi hoa văn bị cải tạo đâm vào máu thịt, gân cốt của cậu, lúc đầu cậu còn có thể cắn răng chịu đựng, nhưng sau đó lại không chịu đựng nổi, phải kêu thành tiếng.

Trầm Trì bước tới, xoa xoa mái tóc thấm ướt mồ hôi của cậu, sau đó nắm lấy bàn tay đau đến co rúm của cậu.

“Ô….”

Cậu không biết bản thân mình có phải đang khóc hay không, nước trên mặt cậu chảy xuống có thể là mồ hôi mà cũng có thể là nước mắt. Cậu cũng không biết nữa.

Ngón tay Trầm Trì đang vuốt ve khuôn mặt cậu, lau đi hết những vệt nước khó chịu.

Chốc lát sau, Trầm Trì ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với cậu.

“Tiên sinh.” Giọng nói của cậu khàn khàn, theo bản năng muốn tránh né ánh mắt chăm chú của Trầm Trì.

Lúc bình thường, cậu rất thích nhìn mắt Trầm Trì, cũng rất thích được Trầm Trì nhìn.

Nhưng bây giờ thì không được, cậu sợ mình đau đến mắt mũi cũng biến dạng.

Rất xấu.

Trầm Trì lại chỉnh đầu cậu quay lại, chậm rãi tới gần, cuối cùng trán chạm vào trán cậu.

Thời khắc này, có thứ gì đó chạy khắp toàn thân mình.

Cậu quên luôn cả đau đớn.

 

Hết chương 17

 

Chương 18.

Trầm Lạc – Chương 17.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên