Trầm Lạc – Chương 2.

 

Chương 2:  KẸO BÔNG GÒN THỎ.

 

Căn cứ 097.

Chỗ quản lý lính đánh thuê trong căn cứ náo nhiệt như một cái chợ, trên màn hình điện tử lớn đang hiển thị những nhiệm vụ mới được quân đội công bố. Có một số lính đánh thuê đang yêu cầu nhận tiền thưởng, một số khác thì vươn dài cổ như ngỗng trước khi biến dị mà nhìn lên màn hình để tìm kiếm nhiệm vụ ít nguy hiểm một chút.

 

Bất quá, trên tinh cầu này làm gì còn có nhiệm vụ nào không nguy hiểm nữa.

 

Những nhiệm vụ tương đối nhẹ nhàng một chút thì bình thường chưa được công bố ra ngoài đã có vài đội lính đánh thuê lấy được theo cách của mình –  dù cho ở thời đại nào thì “quen biết” vẫn hữu dụng như cũ.  Người phụ trách công bố nhiệm vụ đều là những người ký sinh cấp thấp, địa vị trong quân đội rất nhỏ, công việc tương đối nặng nề nhưng tiền kiếm được lại chẳng bao nhiêu. Có một số đội lính đánh thuê luôn chú ý đến những người này, thỉnh thoảng cho bọn họ một ít thứ tốt để đổi lấy những nhiệm vụ tương đối nhẹ nhàng hơn.

 

Còn những lính đánh thuê đầu óc không được nhanh nhẹn lắm thì chỉ có thể thành thật đứng trước màn hình lớn mà tìm kiếm nhiệm vụ cho mình.

 

Cách đây không lâu, nhiệm vụ béo bở nhất là đi tiêu diệt sào huyệt Nhộng trùng – bị đội lính đánh thuê của Tắc Sắc đoạt được. Ba chiếc thiết giáp hạng nhẹ trong đội đã đi làm nhiệm vụ, thế nhưng đến giờ vẫn chưa trở về, có không ít người đoán bọn họ sẽ không bao giờ trở về được nữa.

 

“Lần này Tắc Sắc quả thật là nông cạn, nhiệm vụ tiêu diệt động Nhộng trùng lớn như vậy mà cũng dám nhận, người của đội đó ít thế sao mà đủ sức làm.”

 

“Tôi nghe nói anh ta vừa mới chiêu mộ được người mới.”

 

“Đi tìm chết à? Người mới gia nhập mà cũng đi, ngại mình sống lâu quá hay gì?”

 

“Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, mấy cái động trùng đó cũng cần phải có người đi xử lý, nếu Tắc Sắt thất bại thì quân đội có ban bố nhiệm vụ  lại lần nữa không?”

 

“Cũng có thể quân đội sẽ tự mình làm.”

 

“Ai mà biết được.”

 

Trong đại sảnh, có một số người đang nói chuyện phiếm, một số người thì đi nhận nhiệm vụ, cũng có một số lính đánh thuê trở về an toàn đến nhận “Quân công”.

 

“Quân công” là cách nói vui của các lính đánh thuê, khi lính đánh thuê hoàn thành nhiệm vụ sống sót trở về thì có thể đến chỗ quản lý nhận về một khoản tiền điện tử, chúng nó được chuyển trực tiếp vào tài khoản trên thiết bị liên lạc cá nhân, để cho các lính đánh thuê trang trải cuộc sống trong căn cứ.

 

Có một số lính đánh thuê đến từ Phương Đông, cảm thấy nói chữ tiền nghe thấp kém quá nên đã đổi “tiền” thành “Quân công”.

 

Bỗng nhiên, bên ngoài cửa lớn khu quản lý ồn ào náo nhiệt, mấy lính đánh thuê đang bàn tán về động Nhộng trùng cũng chạy ra xem, trong đó có người cả kinh nói, “Đó không phải là Tắc Sắt sao? bọn họ đã trở về rồi?”

 

“Nhưng hình như đội bọn họ thiếu rất nhiều thành viên.”

 

“Ủa, tên công tử bột kia là ai?”

 

“Cậu ta hả? Chính là thành viên mới mà Tắc Sắt chiêu mộ lần này đó. Không chết đúng là may mắn.”

 

Lúc rời khỏi căn cứ, đội ngũ của Tắc Sắc có tổng cộng 31 người, thế nhưng lúc này chỉ còn lại 9 người, trong đó có 5 người bị nhiễm virus, đã bị cách ly.

Nghê Vũ đứng ở vị trí cuối cùng trong đội ngũ, cậu vẫn mang mắt kính màu hoa mân côi nhạt, không để ý đến những lời xì xào bàn tán xung quanh, khuôn mặt nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước.

 

Tắc Sắt đã làm xong thủ tục, những người may mắn còn sống sót trở về lần lượt tiến lên nhận “Quân công”.

 

Lúc đến phiên Nghê Vũ, cậu tháo thiết bị thông tin cá nhân của mình xuống, đưa cho một tên lính bụng bự.

 

Đó là một người ký sinh thỏ, có lẽ là làm việc hăng say quá nên khuôn mặt đã hiện lên những đặc điểm của thỏ mà vẫn chưa nhận ra, đôi tai thỏ màu xám bẩn thỉu cũng đã rũ trên vai.

 

“Tổng cộng được 390 đồng vàng.” Người ký sinh thỏ đã làm xong thủ tục, trả lại thiết bị thông tin cá nhân cho Nghê Vũ, lộ ra hai cái răng cửa vàng khè do bị thuốc lá kém chất lượng bám vào. “Heyyy! Như cậu mà cũng có thể ra khỏi động Nhộng trùng à?”

 

Nghê Vũ cúi xuống nhìn tên mập này, học theo ngữ điệu của hắn ta mà nói: “Heyyy! Anh như vậy mà còn chưa chịu giảm béo à?”

 

Người ký sinh thỏ kia tức giận đến lỗ tai cũng dựng thẳng đứng, “Dám cười nhạo tôi! Cậu không biết đây là địa bàn của ai à?”

 

Nơi quản lý lính đánh thuê thì tất nhiên là địa bàn của quân đội rồi.

 

Nhưng mà những quân nhân tinh anh sẽ không bao giờ bước tới mấy nơi như thế này, vì vật ở đây được một đám quân nhân cấp thấp “thống trị”.

 

Lính đánh thuê muốn lấy được nhiệm vụ thì nhất định phải có quan hệ tốt với những người này.

 

Tên người ký sinh thỏ này đã được bọn lính đánh thuê nịnh nọt quen rồi, nay bỗng nhiên bị một người mới cười nhạo thì lập tức gân cổ lên yêu cầu: “Cậu nói xin lỗi tôi mau.”

 

Ngay cả nhìn hắn ta thêm lần nữa Nghê Vũ cũng lười, trực tiếp đi ra cửa luôn.

 

Ở căn cứ này càng lâu sẽ càng hiểu rõ việc không thể đắc tội với những nhân vật nhỏ này, bọn lính đánh thuê đứng xem náo nhiệt đều cảm thấy người mới đến này khá thú vị, không ngừng có người lớn tiếng hỏi thăm xem tên công tử bột đó được Tắc Sắt moi ra từ chỗ nào.

 

Mặc kệ là ở thời đại nào thì nơi tập trung nhiều đàn ông con trai vẫn luôn không thiếu những ô ngôn uế ngữ. Không bao lâu sau đề tài đã bị chuyển đến “vấn đề” kia, trong đại sảnh truyền ra những tiếng cười quái dị. Hưu An vẫn không có hảo cảm với Nghê Vũ bỗng nhiên rống to: “Tất cả đều câm miệng hết mịa nó đi.”

 

Trong căn cứ này có hai khu vực, khu quân sự và khu sinh hoạt, phía ngoài cùng là khu vực quân sự do quân đoàn 097 đóng quân – căn cứ này được gọi là căn cứ 097 là bởi vì nó được tạo nên để bảo vệ quân đoàn 097. Được khu vực quân sự bao quanh chính là khu sinh hoạt, nơi này có mấy chục ngàn người và người ký sinh sống cùng với nhau. Tuy nhiên, mặc dù là khu sinh hoạt nhưng cũng có rất nhiều đội quân nhỏ thay phiên nhau canh gác.

 

“Trong thời đại nạn”, mỗi mảnh đất được chọn làm căn cứ đều trở thành khu vực khép kín, bên trong sẽ được quản lý theo hình thức bán quân sự, mọi người đều mất tự do, ở trong những căn phòng chật hẹp giống tù nhân mà ngửa đầu nhìn lên bầu trời xám xịt.

 

Bất quá, việc giữ mạng để sống còn chưa đảm bảo được thì việc có được tự do hay không kỳ thật cũng không còn quan trọng nữa.

 

Được sống tiếp mới là vấn đề quan trọng nhất.

 

Sau khi ra khỏi nơi quản lý lính đánh thuê, Nghê Vũ liền chia tay đám người Tắc Sắt, cậu không phải là thành viên của đội Tắc Sắt, không cần phải qua lại với bọn họ sau khi nhiệm vụ kết thúc.

 

Ở căn cứ, ban đêm và ban ngày cũng không có gì khác nhau, mặc dù mặt trời đã xuống núi, nhưng vì đề phòng sinh vật biến dị tấn công mà mọi ngóc ngách trong căn cứ đều được đèn năng lượng công suất cao chiếu sáng như ban ngày.

 

Nghê Vũ sống ở Khu 20. Từ chỗ quản lý lính đánh thuê đến khu 20 phải đi qua một “Quảng trường thuận lợi cho dân”. Nghê Vũ nghe nói, trước khi đại nạn buông xuống thì quảng trường có nghĩa là trống trải, tốt lành, ở đó không có bất kỳ vật gì cản trở, là nơi thích hợp cho người ta đến để tập thể dục, đi bộ, thậm chí là khiêu vũ.

 

Mà bây giờ, chức năng của quảng trường đã thay đổi.

 

Người không có năng lực làm lính đánh thuê thì cũng cần phải sống, cứ đúng giờ là quân đội sẽ phát một ít tiền điện tử để họ duy trì mức sống cơ bản nhất, còn người muốn nâng cao chất lượng cuộc sống thì tự động não, làm lính đánh thuê hay quân nhân gì cũng có tiền cả.

 

Ở quảng trường có rất nhiều cửa hàng chen chúc, to chỉ bằng lồng thú hoang cỡ lớn, ở đây cái gì cũng bán – điều kiện tiên quyết là không trái với quy định của quân đội. (quy tắc của căn cứ.)

 

Nghê Vũ đối với những thứ khác không có hứng thú, mỗi lần đi qua quảng trường cũng chỉ đến khu ẩm thực.

 

“Lại đến rồi?” Bán kẹo bông gòn không kiếm được bao nhiêu tiền, cho nên Trần không mướn được vị trí tốt để mở tiệm, chỉ có thể đứng ở một góc nhỏ ngoài rìa quảng trường.

 

Bất quá, sạp hàng của anh ta rất đặc sắc, trên giá lúc nào cũng cắm đầy kẹo bông gòn xinh đẹp đủ mọi màu sắc, giống như từng đám từng đám mây đẹp đẽ, thu hút đám nhóc con sinh ra ở căn cứ, chưa một lần ra ngoài khám phá.

 

Ở trong căn cứ thì không thể nhìn thấy mây, dù cho vào thời điểm sáng sủa nhất thì bầu trời cũng chỉ có một màu chì.

 

Những đứa nhỏ nơi này ngay cả đám mây có hình dạng gì cũng không biết.

 

Một cây kẹo bông gòn có giá 0.1 đồng vàng. Mỗi lần Trần đặt kẹo bông vào tay mấy đứa nhỏ sẽ nói cho chúng nó biết, mây có hình dạng như thế này.

 

Nghê Vũ trả cho Trần 1 đồng vàng, “Làm cho tôi cái to nhất, nhiều màu sắc nhất.”

 

Trần cười to, “To nhất cũng không tốn nhiều tiền như vậy.”

 

Nghê Vũ nói: “Anh cứ cầm đi.”

 

Năm phút sau, kẹo bông gòn bảy màu đã được làm xong, Trần muốn đặc biệt nên đã làm một cây kẹo bông gòn hình thỏ.

 

Nghê Vũ nhíu nhíu mày, “Thỏ?”

 

Trong mắt cậu, thỏ không phải là thứ tốt lành gì.

 

Tai to mặt lớn ở chỗ quản lý lính đánh thuê kia cũng là một con thỏ.

 

Đám trẻ con chưa từng nhìn thấy cây kẹo bông nào đẹp thế cho nên cứ chạy theo sau Nghê Vũ.

 

Nghê Vũ cắn một phát rớt mất cái tai thỏ ở trước mặt bọn nhóc.

 

Lúc này, đứa nhóc chạy trước nhất đã bị dọa cho khóc ré lên.

 

Nghê Vũ cười tủm tỉm, trong mắt tràn đầy ý cười nhàn nhạt.

 

Từ cửa hàng kẹo bông gòn đi về phía tây khoảng 50m nữa sẽ có một quán ăn chuyên bán cơm thịt bò.

 

Lúc Nghê Vũ bước vào vẫn chưa ăn xong kẹo bông gòn.

 

Quán ăn rất đông khách, nước sốt thịt ở đây đậm đặc hơn những nơi khác gấp đôi, thịt cũng nhiều, có thể phủ hết phần cơm bên dưới.

 

Bất quá, thịt này cũng không phải là thịt bò thật sự, mà là thịt nhân tạo có vị bò.

 

Trong quán ngồi đầy người, phần lớn là lính đánh thuê, Nghê Vũ có hơi chần chừ – cậu tự hỏi, không biết có nên chen chúc với một đám đàn ông con trai hôi hám hay là đi tìm một quán ăn khác rộng rãi hơn?

 

Sau ba phút, Nghê Vũ ngồi xuống chỗ trống trên bàn ăn lớn mười hai chỗ, số thứ tự nhận cơm được ném trước mặt, kẹo bông gòn trong tay cậu chỉ còn lại nửa cái đầu thỏ.

 

Bọn lính đánh thuê đưa mắt nhìn cậu, cậu coi như đang ở nơi không người, ngay cả liếc mắt nhìn cũng lười.

 

“Mới tới à?” Có người hỏi.

 

“Đội Tắc Sắc đó.” Có người đáp.

 

Có một tên công tử bột còn sống mà ra khỏi động Nhộng trùng – xem ra tin tức này đã được truyền ra rồi.

 

Dường như mọi người xung quanh đều đang bàn tán chuyện về cậu, Nghê Vũ không vui nhíu nhíu mày.

 

May mà lúc này cơm thịt bò của cậu đã được bưng lên, cậu cong mắt, vùi đầu ăn, tay trái vẫn còn cầm kẹo bông gòn.

 

Bọn lính đánh thuê chỉ thảo luận thên trong chốc lát, chờ đến lúc chủ quán chuyển màn hình sang kênh tin tức riêng của “Tiêu Ngạn” thì tất cả mọi người cùng đồng thanh hét lên đầy kinh ngạc.

 

Nghê Vũ vẫn không ngẩng đầu, thế nhưng tay cầm muỗng đã dừng lại.

 

Người xuất hiện trên màn hình kia là một chàng trai tuấn tú, tóc đen mắt đen, quân phục đen, trên vai có gắn sao màu bạc, biểu thị cho thân phận của anh – Thiếu tướng.

 

Trầm Trì, người đeo sao trẻ nhất ở căn cứ “Tiêu Ngạn”

 

Người con trai đang đứng bên cạnh thiếu tướng mặc một bộ lễ phục màu trắng, tóc vàng, mắt xanh.

 

Mỹ nhân tóc vàng mắt xanh dường như đã không còn xuất hiện nữa, ít nhất thì ở căn cứ 097 không có.

 

Đám lính đánh thuê hưng phấn huýt sáo vang trời, miệng nói toàn những lời thô tục, hận không thể khiến cho thiếu tướng biến mất để mình ôm mỹ nhân về nhà.

 

Người duy nhất không nhìn lên màn hình là Nghê Vũ.

 

Cậu nhanh chóng nhét thịt nhân tạo vào trong miệng, nước sốt và dầu mỡ chảy xuống cằm cậu. Cậu nghe những người đàn ông hôi hám này la lớn – đó là bạn đời mới cưới của thiếu tướng.

 

“Két!”

 

Tiếng kéo ghế nghe thật chói tai, Nghê Vũ đứng lên.

 

Những lời khó nghe dừng lại trong phút chốc, ánh mắt bọn lính đánh thuê lại đặt lên người cậu lần nữa.

 

Một người đàn ông cao to vạm vỡ bên cạnh cậu nói: “Con bà nó, cậu đụng trúng tôi rồi!”

 

Nghê Vũ nâng con thỏ bằng kẹo bông gòn lên, đi ra cửa quán ăn, vừa đi vừa nói: “Bởi vì mùi mồ hôi trên người ông thật khó ngửi.”

 

Thỉnh thoảng trên đường sẽ có quân đội tuần tra, Nghê Vũ đi thẳng về khu 20, muốn về chỗ ở của mình thật nhanh để ngâm mình vào nước ấm.

 

Tất cả những nguồn tài nguyên thiên nhiên ở căn cứ đều thuộc quyền quản lý của quân đội, nước nóng cũng không ngoại lệ.

 

Mỗi lần tắm nước nóng từ 30 phút trở lên thì số tiền tiêu phí còn nhiều hơn cậu ăn cơm thịt bò và kẹo bông gòn lúc nãy mấy lần.

 

Nhưng cậu cũng không để ý được nhiều như vậy.

 

Cậu chỉ muốn tắm, chỉ muốn tẩy sạch mùi hôi thối trên người mình.

 

Cát trên sa mạc đen hôi thối, xác thối trong hang động Nhộng trùng hôi thối, mùi mồ hôi trên người của đám lính đánh thuê….

 

Tất cả đều phải rửa sạch.

 

Cậu rất ghét mùi hôi thối!

 

Trang phục chiến đấu bị kéo xuống, hình xăm che kín nửa phần lưng cuối cùng cũng lộ diện.

 

Nghê Vũ đứng dưới dòng nước nóng, lấy mắt kính màu hoa mân côi xuống, nhẹ nhàng hít hít mũi, tay phải lau thật nhanh qua khóe mắt.

 

Nơi đó có giọt nước mắt mới vừa rơi xuống.

 

Trong quán cơm thịt bò –

 

“Bà nó!” Một tên lính đánh thuê da trắng đột nhiên vỗ bàn la lên, “Mịa nó, vừa rồi tôi cảm thấy tên ăn kẹo bông gòn hơi quen mắt, đó không phải là người ký sinh vừa ly hôn với Trầm Trì sao? Làm gì mà phải lưu lạc đến chỗ của chúng ta vậy?”

 

Hết chương 2.

 

Chương 3.

Trầm Lạc – Chương 2.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên