Chương 20: KÍNH BẢO VỆ MẮT MÀU HOA MÂN CÔI
Các tính năng của phi hành khí quân đội rất ưu việt, cho nên sẽ không có hiện tượng xóc nảy, nhưng cũng không thể chịu đựng nổi dòng khí lưu đột ngột xuất hiện.
Nghê Vũ vừa nói xong câu đó thì phi hành khí bị nghiêng ngã lảo đảo bên trong dòng khí lưu, cậu chưa kịp chuẩn bị gì đã đụng mạnh vào vai Trầm Trì.
Sau khi bị nghiêng và rung lắc kịch liệt, cảm giác chấn động bên trong góc cực kỳ rõ ràng, nếu không phải ở trong góc nhỏ hẹp, thì người không thể đứng được.
Cả người Nghê Vũ tựa hồ như đang dựa sát vào Trầm Trì, một tay Trầm Trì nắm lấy tay vịn trên đỉnh, một tay ôm eo Nghê Vũ, giữ cho người không bị trượt ra ngoài.
Xung quanh bọn họ là tiếng thiết bị giảm xóc vang lên ầm ầm, lúc Nghê Vũ vừa mới đụng vào có chút ngơ ngác, cơ thể nhất thời cứng ngắc không phản ứng được. Thế nhưng kỳ thực thời gian choáng váng cũng không dài, chỉ khoảng hai, ba giây mà thôi.
Vả lại sau khi phản ứng được thì càng thêm không muốn động đậy.
Được người ta dùng sức ôm eo, cơ thể cậu dựa vào độ nghiêng của phi hành khí mà “Công khai” đè lên người Trầm Trì, cằm để trên bả vai Trầm Trì, có thể ngửi được khí tức độc nhất chỉ có ở Trầm Trì. Trong lòng Nghê Vũ bỗng nhiên có một ý nghĩ — phi hành khí có thể giữ nguyên độ nghiêng này mãi đến khi hạ cánh được không?
Dòng khí lưu còn chưa đi qua, nhưng quá trình xóc nảy đã giảm bớt. Trầm Trì cũng không lập tức đẩy Nghê Vũ ra, vẫn giữ tư thế cũ mà cúi người nói bên tai cậu: “Tôi làm tấm đệm cho cậu dựa vào có hài lòng không?”
Giọng nói gần trong gang tấc này khiến Nghê Vũ giật mình, cảm giác tê dại chạy từ vành tai lan xuống khắp cơ thể, nghĩ lại thì nó tựa như dòng máu từ khắc nơi chảy vào tim vậy.
Trái tim cậu đang sôi trào.
“Ah…” Nghê Vũ gượng gạo chống đỡ cơ thể đứng thẳng dậy, tay vẫn còn nắm quần áo tác chiến của Trầm Trì, “Tôi có đụng đau ngài không?”
Dáng vẻ Trầm Trì một bộ đang xem kịch vui, “Nếu như tôi nói có bị đụng đau thì cậu định làm thế nào đây?”
Tiếng động cơ vang rền xung quanh rốt cục cũng ngừng lại, phi hành khí lại bắt đầu vững vàng bay đi.
Thời gian ngắn ngủi chỉ mấy phút, bầu trời màu hoa mân côi bên ngoài cửa sổ đã sáng rực tựa một thanh kim loại bị đốt cháy — mọi thứ diễn ra thật ngắn ngủi tựa như một giấc mộng không chân thực.
Nghê Vũ tưởng là thật nên suy tư vài giây, mãi đến lúc cậu thấy ý cười trong mắt Trầm Trì mới hiểu được bản thân mình lại bị trêu đùa .
“Vốn dĩ ngài đâu có bị đụng đau.” Cậu nói.
“Vậy nếu như tôi không bảo vệ cậu, không phải mặt cậu đã tiếp xúc thân mật với bức tường rồi sao, có khi còn trực tiếp lăn xuống đất cũng nên.” Trầm Trì thu tay về, “Lẽ nào cậu không nên cám ơn tôi một tiếng?”
Trong lòng Nghê Vũ ngứa ngáy khó chịu, “Vậy tôi cảm ơn ngài.”
“Không thành tâm gì cả.”
“Thành tâm mà!”
Trầm Trì cười khẽ, sửa sang lại quần áo, né người sang một bên, ra khỏi chỗ chật chội này.
Lúc đó có một nhân viên trong đội nghiên cứu khoa học chạy tới, “Trầm Trì tiên sinh, ngài ở chỗ này à, tiến sĩ Mic tìm ngài có việc.”
Trầm Trì gật đầu, để lại một câu “Đừng nhìn vào ánh sáng bên ngoài quá lâu, không tốt cho mắt”, rồi đi theo nhân viên kia.
Nghê Vũ đứng nhìn khung cảnh thần kỳ bên ngoài cửa sổ một lát mới nhớ đến vấn đề va chạm lúc nãy không biết cậu có đụng trúng anh hay không.
Trầm Trì vẫn còn chưa trả lời có phải anh đến đường hầm không gian C075 là vì cậu hay không.
“Chắc mình tưởng bở rồi.” Cậu lẩm bẩm: “Tên ngốc Tranh Lạc kia, tôi có bị điên mới đi tin cậu!”
Trong khoang phi hành khí, Tranh Lạc đang ngủ gà ngủ gật bỗng nhiên hắt xì bảy lần liên tiếp.
Thuần An ngồi bên cạnh cậu ta ghét bỏ liếc mắt nhìn, chậm rãi nói: “Nhân loại mấy người mỗi lần hắt xì đều mạnh như vậy à?”
Tranh Lạc lau mạnh mũi mình, “Cậu không phải là người à?”
Có lẽ Thuần An là chiến sĩ phi nhân loại nghĩ thoáng nhất trong “Sí Ưng”, “Người anh em, tôi đã không còn là con người từ rất lâu rồi.”
Tranh Lạc dừng lại, đôi mắt sáng quắc như ban ngày của cậu ta từ trước đến giờ hiếm thấy trở nên ảm đạm, tựa như phải nhớ đến điều gì đó không muốn nhớ lại. Một lát sau, cậu ta ho khan một tiếng, “Người ký sinh thì làm sao chứ? Đội trưởng đội 1 của chúng ta không phải là người ký sinh sao, ai dám nói ‘Người ký sinh không phải là người’ thì đến đây gặp tôi!”
Thuần An cười thành tiếng, kéo bịt mắt lên che mắt lại, tiếp tục ngủ.
Lúc Nghê Vũ trở về vừa vặn nghe được câu nói này của Tranh Lạc, bước chân đang đi về phía trước lập tức dừng lại, cậu nhẹ nhàng lui ra sau, dựa vào vách tường ngoài khoang cửa lặng yên đứng một lát rồi mới trở lại tìm chỗ của mình ngồi xuống.
Cậu biết mình không phải là người cảm tính, nhưng thật sự là cậu rất may mắn khi có những người anh em như vậy. Người ký sinh bị xem là người cấp thấp, đó là sự thật không thể chối cãi, nhưng ở “Sí Ưng”, hầu như không có người ký sinh nào bị đồng đội kỳ thị cả.
Bởi vì những người đã từng trải qua chiến đấu khốc liệt hiểu rất rõ, không có ai muốn trở thành người ký sinh cả, tất cả bọn họ đều bị thương nhưng lại may mắn không chết, còn có rất nhiều người không được may mắn khi ngay cả cơ hội dùng thân phận người ký sinh để sống cũng không có, mà phải chịu đựng đau đớn thống khổ đến tận lúc chết đi.
Người từng đối mặt với tử vong mới hiểu được sống không dễ dàng gì.
Nghê Vũ cũng đeo bịt mắt lên, khóe môi cậu cong cong nở nụ cười nhàn nhạt.
Hơn hai ngày sau, phi hành khí hạ cánh xuống doanh trại 158 — đây là doanh trại ở vùng biên cảnh của “Tiêu Ngạn”, cách đường hầm không gian C075 gần nhất.
Bọn họ chỉ nghỉ ngơi hồi phục một chút rồi đi đến đường hầm không gian C075 trên bốn chiếc xe bọc thép cỡ trung.
Cũng không phải tất cả các đội viên nghiên cứu khoa học đều lên xe, có một số người ở lại doanh trại để phản hồi dữ liệu viễn trình. Nghê Vũ sắp xếp mấy đội viên ở lại bảo vệ bọn họ, còn mình và Trầm Trì thì lên chiếc xe bọc thép dẫn đầu.
Cậu chưa từng đến vùng cao nguyên này, mặc dù đã tìm hiểu rất kỹ nhưng vẫn lo lắng có tình huống đột ngột phát sinh. Lãnh thổ “Tiêu Ngạn” bao la rộng lớn, thế nhưng nơi có con người và người ký sinh sinh sống cũng không nhiều. Ở trong những khu vực không người sống nguy cơ tứ phía, chỗ nào cũng có thể ẩn giấu nguy hiểm trí mạng.
Có Trầm Trì ở trên xe cho nên cậu không dám buông lỏng cảnh giác.
“Hình như cậu rất căng thẳng.” Trầm Trì đột nhiên nói.
“Tôi đâu có căng thẳng.” Nghê Vũ không cần nghĩ đã lập tức phản bác.
Xe bọc thép không được vững vàng như phi hành khí, người ngồi bên trong mặc dù đã được cài dây an toàn nhưng vẫn không ngừng lắc lư.
Tóc Nghê Vũ đã dài ra rất nhiều, có thể là lần đầu tiên nuôi tóc nên không biết cách chăm sóc, trên đỉnh đầu cậu có mấy sợi tóc chỉa lên, lắc lư qua lại theo nhịp xốc nảy.
Ánh mắt Trầm Trì dừng lại trên mấy sợi tóc bị chỉa lên, “Lúc nãy cậu cứ nhìn tôi chằm chằm.”
Nghê Vũ nói: “Vậy cũng đâu có nghĩa là tôi căng thẳng chứ.”
Giọng nói Trầm Trì hơi trầm xuống, “Ồ? Vậy nó có nghĩa gì?”
Có nghĩa là tôi mê trai — những lời này tạm thời Nghê Vũ không thể nói ra được, Vả lại Trầm Trì nói cũng không sai, vừa nãy cậu cứ nhìn Trầm Trì chằm chằm, đúng là tận lực làm một bảo tiêu có trách nhiệm. Lúc cậu nghiêm túc làm việc, căng thẳng là điều không thể tránh được.
“Thả lỏng đi.” Trầm Trì nói: “Tôi đến đây không phải để tăng thêm gánh nặng cho cậu.”
Đề tài lại bị kéo đến vấn đề không có được đáp án, nhưng trong xe còn có các đồng đội và nhân viên đội nghiên cứu khoa học, cho nên Nghê Vũ đành phải nhịn xuống, cậu hỏi một vấn đề không quan hệ gì, “Trước đây ngài đã đến nơi này rồi sao?”
Trầm Trì gật đầu, “Tất cả những đường hầm không gian ở ‘Tiêu Ngạn’ tôi đều đi qua rồi.”
Điều này khiến cho Nghê Vũ lắp bắp kinh ngạc, đường hầm không gian ở “Tiêu Ngạn” tính cả những nơi đã bị đóng và chưa bị đóng thì ít nhất cũng hơn 200 cái, mặc dù Trầm Trì là ủy viên của Hiệp hội quản lý đường hầm không gian, nhưng chức vụ chính vẫn là ở tổng bộ tác chiến quân đặc chủng. Vậy mà Trầm Trì đã đi hết hơn 200 đường hầm không gian rồi!
Bỗng nhiên Nghê Vũ cảm thấy, hình như còn rất nhiều điều ở Trầm Trì mà cậu không biết.
“Cậu phải sửa thói quen hễ mỗi lần kinh ngạc là mở to hai mắt tròn xoe đi.” Trầm Trì cười thành tiếng, “Làm vậy không giống đội trưởng chút nào.”
Nghê Vũ vội vàng cụp mắt xuống, đè thấp giọng nói: “Ngài lại định nói tôi đầu báo não báo nữa chứ gì?”
Trầm Trì trêu cậu: “Xem như cậu còn tự mình hiểu lấy.”
Không khí trên cao nguyên rất loãng, nhiệt độ cũng giảm xuống, càng đến gần đường hầm không gian C075 thì hoàn cảnh xung quanh càng trở nên ác liệt. Tranh Lạc dùng thiết bị rà quét sự sống trong vòng bán kính 20 km quanh đây, vẫn chưa phát hiện ra dấu vết của sinh vật biến dị nào.
Trước khi xuống xe, Nghê Vũ kiểm tra trang bị của tất cả các đội viên theo thủ tục, cuối cùng đến trước mặt Trầm Trì, làm bộ như muốn kiểm tra anh.
“Tôi thì không cần kiểm tra đúng không?” Trầm Trì nói: “Ngược lại là cậu kìa, kính bảo vệ mắt đâu?”
Lúc này Nghê Vũ mới nhớ tới mình quên chưa mang kính bảo vệ mắt, lập tức lấy kính ra từ trong trang phục tác chiến.
Nhưng mà còn chưa kịp mang lên đã bị Trầm Trì cầm đi mất.
“Kính không màu à.” Trầm Trì nhìn một chút, “Đổi cái khác đi.”
Đối với trang bị từ trước đến giờ Nghê Vũ cũng không để ý, “Kính không màu rất tốt mà.”
Trầm Trì nói: “Đây là cao nguyên, Kính không màu không có tác dụng bảo vệ mắt nhiều.”
Nghê Vũ khó xử, “À….”
“Thế nào? Không chuẩn bị kính bảo vệ mắt khác à?”
Mặc dù kính bảo vệ mắt không phải súng, nhưng cũng là trang bị tác chiến quan trọng. Nghê Vũ buồn bực, đây là lần đầu tiên mình dùng thân phận đội trưởng chấp hành nhiệm vụ, vậy mà lại bị cấp trên trực tiếp bắt lỗi “Không chuẩn bị trang bị đầy đủ” như bây giờ.
Quả nhiên Trầm Trì nở nụ cười, vẫn là cái kiểu cười vừa nhẹ nhàng vừa mang theo chút trêu chọc.
Nghê Vũ đành phải nói: “Tôi biết rồi, lần sau nhất định tôi sẽ chuẩn bị kính bảo vệ mắt tối màu.”
“Còn phải chờ đến lần sau?” Trầm Trì lắc lắc đầu, ngoắc ngoắc ngón tay, “Lại đây.”
“Hả?” Nghê Vũ thấy Trầm Trì xoay người tìm thứ gì đó trong túi ở vai trên trang phục tác chiến, cậu lập tức đến gần.
Mấy giây sau, Trầm Trì đưa một chiếc hộp màu đen tới trước mặt cậu, “Thử cái này xem.”
Trong hộp có chứa một mắt kính bảo vệ màu hoa mân côi.
Bỗng dưng Nghê Vũ nhớ đến bầu trời màu hoa mân côi trên phi hành khí mà mình đã nhìn thấy.
Mắt kính này được chế tác thủ công hết sức tinh xảo và khéo léo, vừa nhìn liền biết có giá trị xa xỉ, khác hoàn toàn với những chiếc kính bảo vệ mắt trước đây cậu đã từng sử dụng.
Trầm Trì nhắc, “Còn ngây ngốc làm gì? Muốn tôi giúp cậu đeo lên à?”
Trong lòng Nghê Vũ rất vui, vừa cố gắng đè nén khóe môi không được cười vừa nói: “Cảm ơn ngài!”
Thế nhưng vẫn không lập tức mang cặp kính bảo vệ mắt “xa hoa” này lên.
Nghê Vũ luống cuống: “… Ơ?”
“Móng vuốt báo cũng có lúc không linh hoạt nhỉ.” Trầm Trì cười, bước đến gần, cầm kính bảo vệ mắt trở về, “Chỗ này có khóa nè, nhìn thấy không?”
Nghê Vũ và Trầm Trì mặt đối mặt, cách nhau rất gần.
Cậu lại một lần nữa ngửi được khí tức của Trầm Trì, nghe được nhịp tim của chính mình.
Hai tay Trầm Trì vòng qua hai bên mặt cậu, dùng tư thế như đang ôm cậu, mang chiếc kính bảo vệ mắt màu hoa mân côi lên cho cậu.
Giữa cao nguyên mênh mông vô bờ, ánh nắng sáng rực chiếu rọi khắp nơi.
Nghê Vũ nhảy từ trên xe bọc thép xuống, híp mắt nhìn về phía chân trời xa thẳm.
Xuyên qua mắt kính bảo vệ, cậu thấy được mình đang nhìn bầu trời màu hoa mân côi trong lòng Trầm Trì.
Hết chương 20.
Chương 21.