Chương 21: MÓNG VUỐT ĐANG RUN RẨY.
Lần đầu tiên Nghê Vũ tận mắt nhìn thấy đường hầm không gian, không khỏi có chút thất vọng.
Nếu như không phải xung quanh có dựng những bức tường ánh sáng để phòng ngự, thì chắc chắn cậu không thể nhìn ra dưới núi tuyết phía trước có cái gọi là đường hầm không gian.
Trong tưởng tượng của cậu thì đường hầm không gian là một đường ống to lớn, giống như trụ chống trời đứng sừng sững ở một nơi nào đó tựa như trong thần thoại vậy, mọi người đứng ở phía dưới nó chỉ thấy được hình ảnh chứ không nhìn thấy được đỉnh của nó, nó cao tận trời mây, nối từ địa cầu đến một hành tinh khác ở vũ trụ song song.
Thế nhưng đường hầm không gian chân chính lại chỉ là một mảnh sương mù rất bình thường, có lúc dày có lúc mỏng, bên trong tựa như một thời không vặn vẹo.
Các nhân viên đội nghiên cứu khoa học mặc trang phục bảo hộ đã bước qua bức tường ánh sáng phòng ngự, bắt đầu tiến hành những công việc Nghê Vũ không hiểu ở bên trong, còn các chiến sĩ “Sí Ưng” thì thay phiên nhau phòng thủ phía bên ngoài để tránh những tình huống phát sinh ngoài ý muốn.
Trầm Trì cũng ở bên trong bức tường ánh sáng, cho nên tầm mắt Nghê Vũ dường như lúc nào cũng dính chặt trên người Trầm Trì, anh đi tới chỗ nào cậu cũng “không thèm kiêng nể gì” mà cứ nhìn tới chỗ đó.
Lúc này, ngày dài đêm ngắn, mãi đến tận lúc mặt trời biến mất nơi đường chân trời, Trầm Trì mới ra ngoài.
“Đội trưởng, cậu không cần quan tâm đến những người khác sao?” Trầm Trì tháo khẩu trang xuống hỏi.
Nghê Vũ nghe không hiểu, “Tôi vẫn luôn canh gác mà.”
Tôi đâu có bỏ vị trí đâu!
Trầm Trì nói: “Nhưng cả buổi chiều cậu chỉ nhìn chằm chằm mỗi mình tôi.”
Nghê Vũ cả kinh, “Sao ngài biết?”
“Tôi nên nói sau gáy mình cũng có mắt, hay là nói ánh mắt của cậu quá đặc biệt?” Trầm Trì đến gần, vỗ một cái lên gáy Nghê Vũ, “Cậu không biết ánh mắt của báo săn và ánh mắt của người thường rất khác nhau sao?”
Nghê Vũ bối rối.
Quả thật cậu không biết!
Có chuyện như vậy sao?
Trầm Trì “Xùy” một tiếng, đi về phía doanh trại tạm thời cách đó không xa.
Nghê Vũ liền theo sát phía sau.
Doanh trại tạm thời kỳ thực cũng chỉ là một khu nghỉ ngơi khá đơn giản, đội nghiên cứu khoa học phải ở lại chỗ này ít nhất cũng hơn nửa tháng, nếu mỗi ngày đều về doanh trại 158 thì không tiện lắm, cho nên đành phải dựng một khu nghỉ ngơi tạm thời.
Lúc Tiến sĩ Mic và Trầm Trì đang thảo luận về vấn đề mới vừa phát hiện, Nghê Vũ nghe mà như rơi vào giữa đám sương mù, chờ tiến sĩ Mic mang trợ thủ rời đi rồi cậu mới hỏi: “Tiên sinh, tất cả các đường hầm không gian đều dài như vậy hả?”
Trầm Trì nói: “Sao thế, khiến cậu kinh ngạc à?”
Nghê Vũ bĩu môi nói, “Cũng bình thường thôi mà.”
Trầm Trì lắc đầu, “Không bình thường, cậu có thấy những cái bóng vặn vẹo đó không?”
Nghê Vũ gật đầu.
“Cậu có thể hình dung đường hầm không gian thành một hố đen nhỏ.” Trầm Trì nói: “Vật chất ở tinh cầu này của chúng ta đi qua nó sẽ bị chuyển đổi thành một loại vật chất khác, sau đó sẽ nhanh chóng chuyển đến trên hành tinh N-37. Loại chuyển đổi này thần kỳ ở chỗ, nó không giống như loại chuyển đổi từ đường biến thành kẹo bông, mà là chuyển đổi không gian bất đồng.”
Nghê Vũ nghe xong nói rất thật lòng: “Tôi, đầu báo não báo, nghe không hiểu gì hết.”
Trầm Trì bị chọc cười, “Nghe không hiểu thì thôi, chờ trời tối hẳn tôi dẫn cậu đi ngắm cảnh đẹp.”
Nghê Vũ hỏi: “Sao lúc nãy ngài lại lấy ví dụ từ đường biến thành kẹo bông vậy?”
Trầm Trì liếc mắt nhìn cậu, “Có người ngày nào cũng lén lén lút lút đi mua kẹo bông gòn, trốn đồng đội đi ăn một mình, còn cho là không có ai biết?”
Nghê Vũ đỏ mặt, “Ngài biết?”
Trầm Trì cười nhẹ.
“Không phải tôi cố ý ăn một mình!” Nghê Vũ nhanh chóng giải thích: “Tôi có hỏi bọn họ rồi, tại không có ai thích ăn kẹo bông gòn hết chứ bộ!”
Trầm Trì nói: “Vì cậu cảm thấy thân là một đội trưởng mà tay cầm kẹo bông gòn ăn thì mất mặt quá, cho nên mới trốn ăn một mình?”
“Tôi…” Nghê Vũ cuống lên, “Lần này trở lại tôi sẽ mời ngài ăn kẹo bông!”
Trầm Trì nói: “Tôi không có ngọt như vậy, cũng sẽ không đi giành kẹo bông với báo săn.”
Nghê Vũ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng đưa ra kết luận — tôi thích kẹo bông gòn, vậy tôi cũng rất ngọt đúng không?
Bóng đêm bao trùm lên mọi ngõ ngách trên cao nguyên, mảnh sương mù nằm chính giữa bức tường ánh sáng, ban ngày nhìn qua không có chút bắt mắt nào, nhưng đêm xuống sương mù dần dần chuyển thành ánh sáng óng ánh màu đen, phát ra những tia sáng lấp lánh.
Ánh sáng đó màu đen nhưng lại chói mắt đến cực điểm, còn sáng hơn tất cả những thiết bị chiếu sáng xung quanh.
Nghê Vũ nhìn nó không chớp mắt, trong đôi mắt cậu chiếu sáng những ánh sao lúc ẩn lúc hiện.
“Nhìn thấy không?” Trầm Trì nói: “Đó chính là đường hầm không gian. Cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng cực kỳ đẹp.”
Xưa nay Nghê Vũ không biết, màu đen cũng có thể sáng ngời như vậy.
Chốc lát sau, cậu xoay người lại nhìn Trầm Trì.
Trầm Trì rũ mắt, “Hửm?”
“Tiên sinh.” Nghê Vũ nói: “Nó rất giống đôi mắt của ngài.”
Trầm Trì nhíu mày, “Đây là so sánh hỏng bét gì vậy?”
Nghê Vũ biết do mình thương thầm nhớ trộm người ta nên đầu óc u mê, nhưng mà cậu là người ký sinh, người ký sinh không bị những quy củ của con người ràng buộc.
Vì thế cậu rất nghiêm túc nói: “Tiên sinh, mắt của ngài cũng rất đẹp, rất mỹ lệ nhưng cũng rất nguy hiểm.”
Trầm Trì hơi nheo mắt lại, ánh mắt anh sâu xa tìm tòi nhìn cậu.
Chốc lát sau, Trầm Trì đưa tay ra che đôi mắt Nghê Vũ lại.
“Vậy cậu đừng nhìn nữa.” Nghê Vũ nghe thủ trưởng của mình khẽ mỉn cười, ghé sát vào tai cậu nói.
Nhiệm vụ nghiên cứu khoa học được tiến hành hết sức thuận lợi, mặc dù Nghê Vũ không biết bọn họ ở bên trong bức tường ánh sáng phòng ngự làm cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt của tiến sĩ Mic thì có thể biết, đội ngũ này chắc chắn đã lấy được thứ họ muốn.
Cùng lắm cũng chỉ cần ba ngày nữa là bọn họ có thể đi khỏi “nơi quỷ quái” này rồi — mặc dù trời vừa tối thì đường hầm không gian sẽ đẹp tựa như ảo mộng vậy, nhưng mà hoàn cảnh sống ở cao nguyên rất khắc nghiệt, ở lại lâu quá cũng chịu không nổi.
So với việc nhìn đường hầm không gian vào buổi tối thì Nghê Vũ vẫn thích nhìn đôi mắt Trầm Trì hơn.
Thế nhưng nguy hiểm lại đến trước lúc rời đi một ngày, hơn trăm người biến dị đột nhiên chui ra từ trong lòng đất, dùng tốc độ nhân loại khó có thể theo kịp đánh về phía các thành viên đội nghiên cứu khoa học.
Thiết bị dò xét vẫn chưa phát hiện dù cho người biến dị đã gần ngay trước mắt, còi báo động vẫn không vang lên.
Hiển nhiên, những người biến dị này có loại đặc tính nào đó vẫn chưa bị con người biết được, bọn này so với “Tiền bối” của chúng nó thì càng khó đối phó hơn.
Nghê Vũ là người đầu tiên phản ứng kịp, vừa phóng thẳng vào trong bức tường ánh sáng vừa chỉ huy tác chiến trên kênh đội ngũ.
Người biến dị đang bao vây các nhân viên đội nghiên cứu khoa học, mà sương mù ở đường hầm không gian lại lưu chuyển quá nhanh, nhìn như những đường cong vặn vẹo quái lạ, giống như đang cung cấp năng lượng cho chúng nó vậy.
Nghê Vũ nhìn Trầm Trì — thấy anh đang cầm súng năng lượng trong tay, đứng ngay phía trước nhân viên đội nghiên cứu khoa học, là một trong những người đứng gần người biến dị nhất!
Tim Nghê Vũ đập loạn nhịp, nhanh chóng chạy về phía trước, trong lòng cậu chỉ có một ý nghĩ là phải bảo vệ Trầm Trì!
Có mười mấy người biến dị đang vọt tới, miệng của chúng nó mở ra như chậu máu, bốc mùi tanh tưởi. Nghê Vũ không có thời gian đi để ý đến cảm giác buồn nôn, vừa chạy vừa giết, máu mủ bay lên bắn tung tóe xung quanh cậu, tiếng của đầu và tứ chi bị chém đứt vang lên kèm theo tiếng rít gào sắc bén nghe thật chói tai.
Người biến dị quá nhiều, tựa như một bức tường đang vây cậu và Trầm Trì ở giữa, các nhân viên nghiên cứu khoa học thì đang bị chia cách ở hai đầu. Thuần An và Tranh Lạc đang chiến đấu với người biến dị ở gần bức tường ánh sáng, tạm thời không có cách nào đột phá làn sóng người biến dị đang ập tới.
Khắp nơi đều là tiếng súng và tiếng “rít gào”, trong không khí tràn ngập mùi máu thịt bị súng năng lượng thiêu đốt cùng với mùi máu tanh tưởi.
Tất cả các nhân viên nghiên cứu khoa học đều là dân văn phòng, đối mặt với một hoặc hai sinh vật biến dị có lẽ còn tự bảo vệ mình được, thế nhưng xung quanh bọn họ chỗ nào cũng là “Thây chất thành núi, máu chảy thành sông”!
“Chíu — “
“Chíu — “
Tiếng súng truyền ra từ vùng lân cận đường hầm không gian, dường như có người vẫn luôn bình tĩnh, vững vàng chiến đấu trong hoàn cảnh nguy hiểm này.
Trầm Trì!
Đột nhiên Nghê Vũ nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh Trầm Trì bị người biến dị bao vây ở chính giữa, thế nhưng anh vẫn di chuyển qua lại nhanh như tia chớp xẹt qua, vươn tay lên chém xuống, máu văng tung toé, súng năng lượng chỉ sử dụng vào thời điểm nguy cấp nhất, nhưng chỉ trong nháy mắt anh đã đẩy lùi được một làn sóng người biến dị chen chúc chạy đến, dễ dàng bảo vệ được các nhân viên đội nghiên cứu khoa học.
Chẳng biết từ lúc nào hai mắt Nghê Vũ đã biến thành màu đỏ như máu, tốc độ của cậu nhanh như vũ bão, như một thanh kiếm sắc bén, chém giết, bắn phá, mở ra con đường máu.
Tiếng gió rít gào bên tai, thế nhưng cậu vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Trầm Trì giữa huyết sắc lay động.
Sắp đến gần rồi, sắp đến gần rồi!
Rất nhanh thôi cậu sẽ chạy đến bên cạnh Trầm Trì!
Bỗng nhiên, mặt đất rung động mạnh, một đám người biến dị lại chui ra lần nữa, chúng nó chạy về phía Trầm Trì, móng vuốt sắc bén và răng nanh đánh thẳng vào giữa lưng Trầm Trì!
Đồng tử Nghê Vũ đột nhiên co rút lại, tiếng kêu to như bị nghẹn trong cổ.
Lúc này, trước sau Trầm Trì đều có địch, dù cho bỗng nhiên sinh ra ba đầu sáu tay cũng sợ không thể chống đỡ được.
Tiếng rống phẫn nộ của dã thú vang vọng khắp đất trời, báo săn nhảy lên, chỉ trong nháy mắt, móng vuốt sắc bén của cậu đã xé nát đầu một đám người biến dị, lúc cậu đứng bên cạnh Trầm Trì, đầu óc văng tung tóe khắp nơi, một đống lại một đống rơi vãi trên mặt đất.
Tranh Lạc mang theo một đội chiến sĩ tấn công sang đây, người biến dị chạy tán loạn, khắp nơi chỗ nào cũng có chân tay đã bị gãy co giật trên mặt đất.
Các đội viên đội Nghiên cứu khoa học đầu tiên được đưa đến xe bọc thép, Nghê Vũ vẫn chưa biến về trạng thái hình người, cậu vẫn theo sát Trầm Trì một tấc cũng không rời.
Cả người Trầm Trì dính đầy máu đen, vẻ mặt tàn nhẫn của anh Nghê Vũ chưa từng thấy bao giờ.
Thời khắc nguy hiểm nhất đã qua, nhưng Nghê Vũ vẫn phân tâm nhìn Trầm Trì, cậu không khỏi nghĩ: thì ra lúc anh chiến đấu là như vậy.
“Đừng giết hết.” Trầm Trì nói với Thuần An: “Mang mấy tên trở về, xem xem chúng nó đã tiến hóa ra chức năng gì rồi, vì sao có thể trách được thiết bị dò xét của chúng ta.”
Trước khi hoàng hôn buông xuống, rốt cục tất cả cũng yên bình trở lại.
Gió từ trên núi tuyết thổi xuống, mang theo cái lạnh tựa như đá cọ sạch đi những tanh tưởi gay mũi.
Không ai đi xử lý thi thể người biến dị làm gì, bởi không lâu sau đó, chúng nó sẽ bị mảnh đất dưới chân “Tiêu hóa” hết, chỉ sợ sẽ biến mất hoàn toàn không còn tung tích, chỉ sợ sẽ bắt đầu tiếp tục một vòng biến dị mới.
Phần lớn đội viên đều đã về đến xe bọc thép, Thuần An và mấy đội viên người ký sinh còn tại thì nhốt mấy tên người biến dị bị trọng thương vào lồng sắt.
Nghê Vũ là người đầu tiên xông vào vòng vây, cho nên thể lực cũng tiêu hao rất nhiều, vừa nãy còn cố gắng chống đỡ, giờ mới phát hiện ra tứ chi của mình hình như không làm được gì.
Trầm Trì ngồi xổm xuống, tay phải vuốt vuốt đỉnh đầu cậu hai cái, “Đi không nổi hả?”
Cậu lắc đầu, cậy mạnh nói: “Có thể đi.”
Trầm Trì hạ mắt xuống, “Móng vuốt đang run rẩy kìa.”
Nghê Vũ tưởng mình đã khống chế hai chân trước rất tốt, thế nhưng lực chú ý vừa đặt ở nơi đó xong thì nó càng run dữ dội hơn.
Cậu sốt ruột giẫm giẫm chân, “Ngài về trước đi, tôi sẽ theo sau nhanh thôi.”
Trầm Trì chỉ cười mà không nói gì.
Nghê Vũ cảm thấy đây cũng có thể là đang cười trêu cậu nên rầu rĩ không vui: “Ngài trở về đi, tôi không nhúc nhích được, không muốn xấu hổ trước mặt ngài.”
Trầm Trì nói: “Xấu hổ?”
“Ngài đang cười đấy thôi!” Nghê Vũ thầm nói, “Có gì hay mà nhìn, dù sao thì ngài cũng không cõng tôi về…”
Trầm Trì thu tay lại, sau đó lòng bàn tay lại mở ra hướng lên trên.
Nghê Vũ đã quen với trò chơi “Thả vuốt vào lòng bàn tay” này từ lâu, cậu phản xạ có điều kiện đặt móng vuốt của mình lên.
Trầm Trì nắm chặt lại, còn cố ý nhéo hai cái, “Vừa nãy cậu mới dùng nó để bảo vệ tôi.”
Anh nói câu này dịu dàng vô cùng, Nghê Vũ không kìm lòng được tròn vo hai mắt.
“Cám ơn cậu.” Trầm Trì quay người sang, cùng Nghê Vũ ngồi dưới đất, “Tôi cũng không còn chút sức lực nào, cho nên không thể cõng cậu về được. Bất quá tôi có thể ngồi cùng với cậu một thời gian, sau đó lại về chung với cậu.”
Hết chương 21.
Chương 22.