Chương 22: TỎ TÌNH
Đội nghiên cứu khoa học tạm thời ở lại doanh trại 158. Bởi vì người biến dị tập kích đột ngột, cho nên kế hoạch bị xáo trộn, ủy viên hội quản lý đường hầm không gian phải tăng cường thêm nhân viên khảo sát, tổng bộ tác chiến quân đặc chủng cũng có thể phái thêm nhân thủ đến.
Cả quá trình cũng mất gần một tháng, vừa vặn dành thời gian này để mọi người nghỉ ngơi.
Ở nơi đóng quân 158 nguồn nước rất khan hiếm, chỉ đáp ứng được 5% cho khu vực trung tâm doanh địa, dù Trầm Trì là giai cấp cao tầng trong quân đội nhưng nước được phân cho cũng không nhiều lắm.
Trải qua một trận chiến đấu kịch liệt, nhìn ai ai cũng vô cùng chật vật, cần phải tắm rửa một thân máu me dính dấp.
Nghê Vũ là thảm nhất.
Lúc đánh nhau được một nửa thì cậu biến từ trạng thái hình người sang hình thú để cứu Trầm Trì, sức chiến đấu như vũ bão, dùng móng vuốt sắc biến và răng nanh xé nát đầu với xương cổ của hơn mười người biến dị.
Máu và đầu óc tanh tưởi của bọn họ văng đầy trời, tựa như dung nham phun trào văng đầy trên lông cậu.
Giờ bộ lông cậu đã bị dính bết thành từng chùm từng chùm một, loại cảm giác dinh dính kia khiến cho cậu hận không thể nhổ hết lông mình xuống.
Mấy người Thuần An và Tranh Lạc đã tắm xong, chỉ còn một mình Nghê Vũ toàn thân bẩn thỉu ngồi đợi.
Sau mỗi trận chiến, đội trưởng luôn là người cuối cùng được nghỉ ngơi, tắm rửa, và điều trị thương tích, đó là truyền thống của “Sí Ưng”, đặt vào hoàn cảnh lúc này khiến Nghê Vũ không thể không đợi đến cuối cùng.
Bởi vì doanh trại 158 không có khả năng cung cấp được nhiều nước như vậy, nếu như cậu đi tắm trước, sợ cậu không kiềm chế được mà rửa sạch một thân da lông cho sạch sẽ, thì những đội viên đợi phía sau chắc chắn không còn nước để mà dùng.
Tranh Lạc vừa bước ra khỏi phòng tắm dành cho quân đội, vẻ mặt cậu ta có chút lúng túng, “À, đội trưởng…”
Nhất thời Nghê Vũ có dự cảm không lành.
“Hình như nước còn rất ít.” Tranh Lạc nói: “Nhưng mà không phải lỗi của tôi đâu nha, là bọn họ lãng phí nước đó!”
Tranh Lạc vừa nói vừa chỉ vào mấy người đã sớm chạy thật xa, “Bọn họ còn ở bên trong múc nước tạt nhau, tôi có ngăn bọn họ lại rồi.”
Trên mặt Nghê Vũ rất bình tĩnh nhưng trong lòng thì đã mắng không ngừng.
“Đội trưởng, cậu vào trước đi.” Tranh Lạc cười đùa tí tởn, “Nước vẫn phải có, tôi đây sẽ đi xin cho cậu một thùng liền!”
Nghê Vũ bước vào buồng tắm, thấy người đã bỏ chạy mất dép, trước tiên cậu đến mở khóa vòi nước, kiểm tra một chút xem còn nước không.
Mịa nó!
Mấy người này dám lừa cậu, vậy mà chỉ để lại cho cậu có một chai nước nhỏ xíu bằng chai coca cola!
Bộ đội đặc chủng được huấn luyện sinh tồn trong điều kiện sinh hoạt vô cùng khắc nghiệt, chút nước này không phải là cậu không thể tắm được, nhưng cậu còn muốn biến về trạng thái hình thú rửa sạch hết những nhúm lông bị bện lại thành dây thừng kia.
Giờ thì tắm cái khỉ gì nữa!
Nghê Vũ ngồi xổm trên mặt đất, nhúng khăn mặt dính ướt nước, miễn cưỡng chà xát khắp cơ thể một lần.
Thế nhưng cậu vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Mặc dù bây giờ người khác không nhìn thấy trạng thái hình thú của cậu, thế nhưng loại cảm giác dinh dính này lại rất chân thật, thậm chí cậu còn có thể ngửi được mùi hôi thối bốc ra từ lông của mình!
Quả thật Tranh Lạc có đi xin nước cho cậu, thế nhưng người ký sinh ở bộ hậu cần khó xử lắc đầu, “Xin lỗi, thật sự là không thể đưa thêm nước cho các anh được.”
“Không đủ nước?” Trầm Trì hỏi.
Biểu tình của Tranh Lạc thật phong phú, mới vừa rồi còn cợt nhả, giờ đã mặt ủ mày ê, “Haizzz… đội trưởng của chúng tôi chỉ có thể dùng một chai nước nhỏ xíu bằng chai coca cola để tắm thôi.”
Nghê Vũ cầm tay nắm cửa phòng tắm tập thể quân đội đẩy ra, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Trầm Trì.
“Tiên sinh!”
Trầm Trì đến gần cậu, làm bộ như đang ngửi ngửi, bỗng dưng chân mày nhăn lại.
Nghê Vũ lập tức hiểu được, Trầm Trì đang chê cậu hôi!
“Tắm xong rồi à?” Trầm Trì nói.
Nghê Vũ lắp ba lắp bắp, “À… tắm xong …”
Trầm Trì cười, “Tắm xong mà vẫn còn hôi như vậy?”
Hai má Nghê Vũ nóng bừng, vô cùng oan ức.
Nước bị mấy anh em làm lãng phí chẳng lẽ đi trách cậu?
Trầm Trì cười khẽ, xoay người, nói: “Đi theo tôi.”
Doanh trại 158 cấp cho toàn bộ đội nghiên cứu khoa học một khu vực sinh hoạt riêng, Trầm Trì có một căn nhà riêng, không lớn lắm nhưng có bồn tắm riêng.
Nghê Vũ vừa bước vào liền trợn tròn mắt — trong bồn tắm đã chứa đầy nước nóng, bên trên còn lơ lửng hơi nước trắng xóa.
“Chỗ của tôi nước cũng không nhiều.” Trầm Trì nói: “Cậu dùng tiết kiệm một chút.”
Nghê Vũ nói: “Đều cho tôi hết hả? Vậy ngài thì sao?”
Trầm Trì nói: “Tôi đã tắm rồi.”
Bị máu mủ bám vào người cảm giác quá khó chịu, cho nên Nghê Vũ không thèm khách khí, vội vã chạy vào buồng tắm.
Sau đó kéo tấm mành che phòng tắm “rẹt” một tiếng.
Trầm Trì: “…”
Sau ba phút, bên dưới tấm mành được cậu nhấc lên một góc nhỏ, Nghê Vũ đã biến thành trạng thái hình thú ló đầu báo ra, do dự nói: “À… tiên sinh!”
Trầm Trì lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu, “Cái gì?”
Nghê Vũ không được tự nhiên đảo đảo đôi con ngươi, “Ngài có thể giúp tôi một chút được không?”
“Giúp cậu làm gì?”
“Tôi hình như… tắm không tới lưng…”
Trầm Trì không nhịn được cười thành tiếng, điệu bộ như xem kịch vui.
Nghê Vũ nói: “Ngài giúp tôi một chút đi mà. Tôi bước xuống lần nữa lại lãng phí nước, mà nước trong bồn cũng sẽ bị nguội.”
Trầm Trì nhìn đủ rồi mới nói, “Cậu chờ một chút.”
Chốc lát sau, Trầm Trì cởi trần vén tấm mành nhà tắm lên bước vào.
Nghê Vũ ướt sũng ngồi ngay ngắn chỉnh tề dưới đất, móng vuốt được đặt bên cạnh vòi hoa sen.
“Cảm ơn tiên sinh.” Nghê Vũ cúi đầu “khom lưng”, tiện thể đặt cằm lên tay Trầm Trì.
“Báo ngốc.” ngoài miệng thì Trầm Trì cười nhạo cậu, thế nhưng một tay thì cầm vòi hoa sen xối lên lưng Nghê Vũ, tay còn lại thì bôi sữa tắm lên khắp người cậu.
Trong phòng tắm tràn ngập hương bạc hà thơm ngát.
Nghê Vũ thoải mái nằm trên mặt đất, chân sau không tự chủ được đạp Trầm Trì một cái, “Tiên sinh, chỗ này nè.”
Chỗ cậu chỉ chính là bụng, lông chỗ đó cũng bị máu của người biến dị văng lên mà dính chặt, so với phía sau lưng cũng chả tốt hơn là bao.
Trầm Trì dừng lại, ánh mắt anh ý vị sâu xa nhìn cậu.
Lúc này Nghê Vũ mới ý thức được, bản thân mình đã làm chuyện gay go đến cỡ nào!
Vậy mà cậu lại ngửa bụng lên trời!
Lúc mới vừa trở thành người ký sinh cậu còn tự tin cho rằng mình là một người ký sinh rất có nguyên tắc — bởi vì báo săn đã từng ngửa bụng lên trời trước mặt cậu, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không ngửa bụng lên trời trước mặt Trầm Trì!
Giờ đây cậu tự mình phá tan nguyên tắc của mình rồi!
Trầm Trì cười nhẹ, đổ sửa tắm lên bụng cậu.
Cậu ngại chuyển động cho nên nằm im cứng ngắc tại chỗ giả chết, mãi đến tận khi Trầm Trì vỗ vỗ đuôi cậu, gọi cậu đứng dậy xả nước.
Sau khi đã rửa sạch vết máu, Nghê Vũ tương đối khí khái bước qua lằn ranh trong lòng mình — không phải chỉ là rửa bụng thôi sao? Tôi thích anh như vậy, anh rửa cái bụng cho tôi một chút thôi mà, chẳng lẽ tôi không được vui vẻ?
Trầm Trì đứng dậy, quần anh đã ướt hơn phân nửa.
“Vào đi.” Trầm Trì hất cằm chỉ chỉ bồn tắm, “Chờ lát nữa phải lau dọn nhà tắm sạch sẽ cho tôi.”
Nghê Vũ lại nói cảm ơn, lúc ngâm mình vào nước nóng thú tính bộc phát quá trớn, cậu không có chút hình tượng nào mà gào một tiếng.
Trầm Trì kéo tấm mành lên, đứng yên tại chỗ một lát mới rời đi.
Một tuần sau, đội nghiên cứu khoa học nhận được thông báo, toàn đội trở về doanh trại 003.
Trước khi đi, các chiến sĩ “Sí Ưng” còn phải bảo vệ tiến sĩ Mic vào đường hầm không gian thêm lần nữa.
Lúc này, xung quanh đường hầm không gian rất yên tĩnh, không có sinh vật biến dị xuất hiện lần nữa.
Nghê Vũ đi theo sau lưng tiến sĩ Mic, dọc theo đường đi cậu nghe tiến sĩ Mic nói không ít kiến thức về đường hầm không gian, về bệnh độc, về phương diện biến dị.
“Đúng rồi, tiến sĩ.” Nghê Vũ cảm thấy tiến sĩ Mic học rộng tài cao, là bách khoa toàn thư sống, vì vậy cậu hỏi: “Ngài có biết ánh mắt báo săn vì sao lại khác ánh mắt con người không?”
Tiến sĩ Mic hoang mang nói: “Ai nói với cậu nó không giống nhau?”
Nghê Vũ kinh ngạc, “Giống nhau hả?”
“Ánh mắt sao lại không giống nhau.” Tiến sĩ Mic nói: “Ánh mắt chỉ là ánh mắt, tất cả các sinh vật có mắt đều giống nhau. Cậu nhóc à, cậu bị lừa rồi.”
Nghê Vũ mím chặt môi, đôi mắt sáng ngời lóng lánh.
Ánh mắt của mọi sinh vật đều giống nhau. Thế nhưng Trầm Trì chỉ có cảm giác với ánh mắt của cậu, còn tìm cách lừa cậu.
Vậy ánh mắt của cậu không giống với bất kỳ ai!
“04 đang cười cái gì vậy?” Tranh Lạc nói.
Thuần An lắc đầu, “Không biết, cậu ta lại đi hái hoa hả?”
Dưới chân núi tuyết có duy nhất một loại hoa nhỏ màu lam trên vùng cao nguyên này, không đẹp lắm, nhưng không có nguy hiểm.
Nghê Vũ đưa cho tiến sĩ Mic kiểm tra, tiến sĩ Mic nói: “Cậu có biết loại hoa nhỏ màu lam này có ý nghĩa gì không?”
Nghê Vũ lắc đầu.
“Cao ngạo, cao quý.” Tiến sĩ Mic nói.
“Đó không phải là đóa hoa cao lãnh sao?” Nghê Vũ nghi ngờ nói: “Mà đóa hoa cao lãnh không phải chỉ mọc ở nơi rừng rậm lạnh giá sao?”
“Người nào lại lừa cậu nữa rồi?” Tiến sĩ Mic thở dài, “Đóa hoa cậu nói gọi là Hoa băng, tượng trưng cho sự trung thành, nhiệt huyết, tình yêu không thay đổi.”
Sau phút giây yên tĩnh, tiến sĩ Mic bổ sung thêm: “Bình thường người ta dùng nó để tỏ tình.”
Hết chương 22.
Chương 23.