Chương 26: HỒ ĐỒ
Bên trong rừng sương mù ở phía đông nam “Tiêu Ngạn”.
Lúc nền văn minh nhân loại phát triển ở giai đoạn phồn vinh nhất, nơi này đã từng có mấy chục thành phố lớn, có dân cư đông đúc và nền kinh tế phát triển.
Thế nhưng, sau khi virus tràn lan, dân cư ở các thành phố lớn lại thất thủ sớm nhất, ở những nơi đó chỉ có thi thể và sinh vật biến dị, những khu đô thị sầm uất bỗng biến thành thành phố chết.
Giờ đây, xi măng cốt thép đã sớm bị thiên nhiên nuốt chửng, những dãy đồi núi mù sương cũng biến trở về hình dáng “Đồi núi” nguyên thủy như lúc xưa.
Mấy chiếc phi hành khí màu đen được trang bị vũ khí hạng nặng đang quanh quẩn trên bầu trời, hoả tiễn năng lượng đạn đạo cao rơi như mưa xuống vùng rừng rậm bên dưới, tiếng nổ mạnh vang lên dồn dập, biển lửa đem không có điểm dừng biến màu xanh lục của cách rừng thành sắc đỏ như máu.
Một tuần trước, dưới sự công kích mạnh mẽ của chiến đội đặc chủng “Sí Ưng”, Tình Sênh đã dẫn đầu quân phản loạn người ký sinh hốt hoảng rút lui khỏi doanh trại 107, hơn một nửa binh lính của ông ta bị bắt, mất đi khả năng tiếp tục tác chiến. Tình Sênh phải dẫn một ít người theo chạy vào sâu trong rừng sương mù này. Nghê Vũ không thể không hạ lệnh tạm dừng truy kích, đồng thời cũng báo cáo lại tình hình chiến đấu cho Tổng bộ tác chiến quân đặc chủng.
Rừng sương mù này là một nơi không người rất đặc thù.
Hơn 400 năm trước, khi con người mở đường trong vũ trụ để trao đổi vật chất trong hòa bình, thì lúc đó trên thế giới cũng thành lập thêm những phòng thực nghiệm liên hợp, một trong số đó nằm trong rừng sương mù này. Sau này, những thông tin được công bố ra ngoài cũng đã chứng minh, những khu vực nào có phòng thực nghiệm thì tỉ lệ biến dị và tốc độ biến dị đều cao hơn so với những nơi khác. Lúc đó, những người sinh sống trong những cánh rừng sương mù này không ai tránh được vận mệnh bị lây nhiễm virus.
Trong vòng hai mươi năm trở lại đây, “Tiêu Ngạn” chưa từng phái quân đội tiến vào vùng rừng núi mù sương này.
Trước khi Nghê Vũ rời khỏi doanh trại ở thủ đô, cậu nhận được một số tin tình báo — rừng sương mù này chính là nơi Tình Sênh phát triển. Sáu năm qua, ông ta trốn ở bên trong những dãy đồi núi mù sương này, không chỉ chiêu mộ người ký sinh trong lòng có bất mãn với tập đoàn quân sự “Đông hoàn”, mà còn “Thuần hóa” được một đám sinh vật biến dị có trí lực.
Quân đội đối với khu rừng sương mù này rất kiêng kỵ, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ ý định bắt sống Tình Sênh, hạ lệnh cho “Sí Ưng” tiến hành oanh tạc xuống vùng đồi núi này.
Khói thuốc súng nổi lên ở khắp nơi, cả cánh rừng ngập trong biển lửa, khiến cho người ta nhìn thôi cũng sợ hãi vô cùng, mùi hôi thối tanh tưởi nồng nặc bốc lên từ dưới mặt đất. Nghê Vũ đang đứng ở buồng chỉ huy trung tâm trong phi hành khí, ánh mắt cậu phản chiếu ánh lửa đang hừng hực cháy.
Bên ngoài vùng đồi núi này có hai binh đoàn cơ động đóng quân, nếu có bất kỳ quân đảo chính nào chạy ra từ trong rừng rậm thì cũng khó tránh khỏi vận mệnh bị bắt. Nhưng một khi tiếp tục oanh tạc nữa thì đừng nói đến quân đảo chính người ký sinh, mà ngay cả những sinh vật biến dị có khả năng thích ứng cực mạnh với hoàn cảnh sống ác liệt này cũng khó thoát khỏi cái chết.
Trận đánh này rất nhanh đã kết thúc với thắng lợi thuộc về quân đội.
Thế nhưng Nghê Vũ biết, đây là hạ sách.
Điều quân đội muốn nhất chính là bắt sống được Tình Sênh và Phong Nguyệt —”Huấn luyện viên không đầu” của cậu. Bởi vì nếu bọn họ có thể hợp tác với sinh vật biến dị và lấy vùng đồi núi mù sương này làm căn cứ, thì nhất định trong tay bọn họ đang nắm giữ phương thức tiến hóa quan trọng để khống chế sinh vật biến dị.
Nửa tháng trước, Nghê Vũ gặp được “Huấn luyện viên không đầu” bên ngoài doanh trại 107.
Trước khi đại nạn giáng xuống, con người cũng đã nắm giữ được bí quyết chống lại các dấu hiệu lão hóa. Con người sau khi trưởng thành sẽ trải qua thời kỳ thành niên rất dài, sống ở đây trong mấy thập niên qua, vẻ ngoài của ông ta chỉ thay đổi một chút, tuổi tác tăng thêm thì khí chất và khí thế là tăng thêm rõ ràng nhất — đó mới chính là tiêu chuẩn để phán đoán tuổi tác thật sự của một người khi nhìn qua vẻ ngoài của họ.
“Huấn luyện viên không đầu” vẫn còn đang trong giai đoạn thành niên, thế nhưng Nghê Vũ lại thấy được dấu hiệu của sự già yếu trên mặt ông ta rất rõ ràng.
Điều này trái với lẽ thường.
“04. Cậu đã là đội trưởng của Đội 1?” Giọng điệu của “Huấn luyện viên không đầu” mang theo chút trào phúng và thương hại, “Thế nhưng thật đáng tiếc, cậu không còn là con người nữa.”
Nghê Vũ nghiêm nghị nói: “Tôi dùng thân phận con người chiến đấu đến giây phút cuối cùng, lại dùng thân phận người ký sinh giành được sinh mệnh lần thứ hai. Tôi vẫn còn sống. Vậy ngài đang đáng tiếc điều gì?”
“Cậu thật là ngu xuẩn, vẫn cứ giả bộ hồ đồ như vậy sao?” “Huấn luyện viên không đầu” hừ lạnh, “Cậu là học trò kiệt xuất nhất mà tôi đã dạy, nếu như cậu không bị lây nhiễm, cậu vẫn còn là một con người chân chính thì chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng, sẽ trở thành vị tướng lĩnh chói mắt nhất tổng bộ tác chiến quân đặc chủng. Thế nhưng bây giờ cậu đã không còn là con người! Cậu giống như tôi, đã bị cải tạo thành người ký sinh thấp kém!”
Nghê Vũ nhíu mày, “Huấn luyện viên, cả ngài và Tình Sênh đều cực đoan quá.”
“Cực đoan?” “Huấn luyện viên không đầu” cười nói: “Thế nào, cậu đã thích ứng với thân phận bây giờ của mình rồi? Cũng đúng, con trai của Lam Tinh phu nhân rất chăm sóc cậu. Nếu như không có cậu ta thì cậu không thể lên làm đội trưởng được.”
Nghĩ đến Trầm Trì, ngực Nghê Vũ nóng lên một chút. Nhưng trên chiến trường cậu vẫn không để lộ cảm xúc của mình ra ngoài, bình tĩnh nói: “Huấn luyện viên, ngài đến gặp tôi là để nói những lời này?”
Nửa bên đầu bị lún vào kia của “Huấn luyện viên không đầu” tuôn ra thứ chất lỏng giống như bọng máu.
Ông ta vươn tay ra, ngón tay khẽ nhúc nhích, “04, cậu thuộc về chúng tôi.”
Nghê Vũ cảnh giác nheo mắt lại.
“Tôi là người dạy cho cậu kỹ thuật tác chiến, cũng chính tôi là người tự mình giao cậu cho quân đội.” “Huấn luyện viên không đầu” nói: “Cậu và Lâm Suyễn lúc nào cũng nói tôi nghiêm khắc, nhưng nếu như tôi không nghiêm khắc thì các cậu có bước lên được vị trí này hay không?”
Nói xong, vẻ mặt của “Huấn luyện viên không đầu” bỗng trở nên cực kỳ dữ tợn, máu mủ tuôn ra từ hai mắt, “Tôi đưa các cậu đến tổng bộ tác chiến quân đặc chủng là hi vọng các cậu trở thành những quân nhân ưu tú nhất!”
Nghê Vũ nói: “Tôi và Lâm Suyễn đều đã làm được.”
“Cậu ta làm được nhưng cậu lại không!” “Huấn luyện viên không đầu” nói: “Cậu giống với tôi, đã là người ký sinh! Đến đây đi, đến chỗ của tôi đi!”
Nghê Vũ lùi về sau một bước, bỗng nhiên vòng tay của cậu lan ra sương mù dày đặc tựa đầm lầy. làn sương mù đó còn mang theo ánh sáng màu sắc lấp lánh tựa vì sao, bao phủ toàn thân cậu.
“Giáp cốt?” trong đôi mắt đẫm máu của “Huấn luyện viên không đầu” xuất hiện sự kinh ngạc, “Dùng ‘lưu’ để chế tạo giáp cốt?”
“Lưu” là một loại vật chất không tồn tại trên địa cầu, là thứ được trao đổi từ hành tinh N-37 vào 400 năm trước, cực kỳ nguy hiểm nhưng cũng rất mê người.
Bản tính của con người vốn dĩ tham lam, đối với loại vật liệu này lại càng thêm hiện rõ.
Virus bị truyền đến từ đường hầm không gian nối liền với vũ trụ song song, trong bốn trăm năm qua mỗi khắc mỗi giây trôi qua con người lúc nào cũng phải trả giá thật lớn cho lựa chọn ban đầu của mình, nhưng họ vẫn vừa chống lại bệnh độc vừa tiếp tục sử dụng “Lưu”.
Bởi vì nó khan hiếm khó tìm, vì nó có đặc tính hoàn toàn khác với mọi vật chất trên trái đất này, cho nên nó trở thành thứ tượng trưng cho địa vị và năng lực.
“Huấn luyện viên không đầu” nói: “Vậy mà con trai của Lam Tinh phu nhân lại có thể đưa cho cậu một bộ giáp cốt.”
Nghê Vũ nói: “Huấn luyện viên, bây giờ các người đầu hàng vẫn còn kịp. Ngài đã từng là quân nhân, cho nên chắc hẳn ngài cũng biết những chính sách và ưu đãi của quân đội dành cho tù binh.”
“Nói đúng hơn là ưu đãi dành cho tù binh là con người.” “Huấn luyện viên không đầu” nói: “Bởi vì con người là nguồn tài nguyên quan trọng để sinh sản, bất kể là nam hay nữ, nhưng người ký sinh lại không phải.”
Nghê Vũ thở dài.
“Ngay cả ‘Lưu’ để chế tạo giáp cốt mà cậu cũng có, xem ra là sẽ không còn nghe lời tôi nữa rồi.” “Huấn luyện viên không đầu” lắc lắc đầu, lạnh lùng nói: “Hẹn gặp lại.”
Nghê Vũ nhanh chóng nhảy lên cao, cơ thể được giáp cốt phụ trợ nên lúc đáp xuống đất càng thêm nhẹ nhàng.
Nếu đã gặp được rồi thì cậu cũng không có ý định để “Huấn luyện viên không đầu” chạy thoát!
“Cậu là chiến sĩ do một tay tôi dạy dỗ, vậy mà còn muốn dùng những gì tôi đã dạy để đánh lại tôi?” Vừa nói xong thì “Huấn luyện viên không đầu” cũng biến mất, lúc ông ta xuất hiện một lần nữa trước mặt Nghê Vũ lại là hình dáng của một con nhện khổng lồ.
Con nhện có hai màu đen xám giao nhau, kích thước của nó tương đương với một chiếc xe bọc thép cỡ trung, tơ độc cứng rắn sắc bén tựa dây thép bắn ra từ bên dưới, khí thế như thiên la địa võng đánh về phía Nghê Vũ.
Trong lúc mọi người còn đang quay cuồng với sự sợ hãi trong đầu thì Nghê Vũ đã bị tơ độc cuốn lấy kéo về phía sau chỉ trong chớp mắt, hai chân cậu mạnh mẽ đạp xuống bức tường, dựa vào lực xung kích nhanh chóng cắt đứt tơ độc trước mặt không chút do dự.
Tơ độc rơi xuống đất tựa bột phấn, trong phút chốc, mặt đất bị cháy đen vì nọc độc ăn mòn.
Tơ độc mới lại ùn ùn kéo đến với khí thế càng thêm mãnh liệt, “Huấn luyện viên không đầu” đã quyết tâm liều chết.
Cơ thể Nghê Vũ bị vây chặt bên trong tấm lưới tơ độc lớn, đột nhiên cậu biến thành tàn ảnh, tất cả những sợi tơ độc bắn về phía cậu đều bị chặt đứt, tơ nhện bay đầy trời trên không trung như mưa, mặt đất bị ăn mòn thành một hố lớn mở to như chậu máu.
Nòng súng năng lượng nhắm thẳng vào “Huấn luyện viên không đầu”, thế nhưng vào thời khắc bóp cò Nghê Vũ lại chần chừ, ánh sáng sắc lạnh xé gió bay xoẹt qua cơ thể khổng lồ của con nhện.
Tơ độc dừng công kích, “Huấn luyện viên không đầu” thừa dịp này đã nhanh chóng chạy ra khỏi phạm vi công kích của Nghê Vũ.
Sau ngày đó, Nghê Vũ không còn gặp lại “Huấn luyện viên không đầu” lần nào nữa.
Màn hình tự động hiện ra từ thiết bị liên lạc cá nhân, Lâm Suyễn đang ở trên một phi hành khí khác nói, “Tập trung vào sào huyệt của Tình Sênh, 04, có oanh kích tiếp không?”
Nghê Vũ lập tức mở hình ảnh ra dò xét, không những nhìn thấy Tình Sênh mà còn thấy được cả “Huấn luyện viên không đầu” .
Lúc này, bọn họ đang trốn ở tọa độ 291, đó là nơi sâu xa nhất trong rừng sương mù này, cũng chính là nơi có phòng thực nghiệm cũ.
Quân phản loạn trốn vào những dãy đồi núi mù sương này gần như đã bị tiêu diệt toàn bộ do oanh tạc, số lượng phản loạn người ký sinh còn sống sót bên cạnh Tình Sênh không vượt quá mười người.
Hai chiếc phi hành khí được vũ trang hạng nặng đã tới gần tọa độ 291, chỉ cần Nghê Vũ ra lệnh thì tất cả những gì có trên mặt đất bên dưới sẽ biến thành tro bụi.
Lâm Suyễn gọi: “04?”
Nghê Vũ phục hồi lại tinh thần, ra lệnh cho phi công chạy tới tọa độ 291.
“Nhất định phải bắt sống Tình Sênh. “Nghê Vũ nói: “Tôi muốn xuống đó.”
Lâm Suyễn yên lặng, “Cậu điên à?”
“Phòng thực nghiệm cũ cũng ở tọa độ 291.” Nghê Vũ vừa nói vừa chuẩn bị tiến hành tác chiến, “Bắn một viên đạn năng lượng xuống thì quân phản loạn có thể giải quyết, nhưng nếu lỡ như bên trong phòng thực nghiệm cũ có thông tin quan trọng mà chúng ta vẫn chưa nắm được thì hậu quả kia ai chịu? Lâm Suyễn, cậu còn nhớ phân công quyền hạn của chúng ta trước lúc nhận nhiệm vụ không?”
Đương nhiên là Lâm Suyễn nhớ, “Cậu là đội trưởng, tôi là đội phó. Khi cậu bị thú tính chi phối thì quyền chỉ huy sẽ do một mình tôi đảm nhiệm.”
Nghê Vũ nói: “14 phút nữa tôi sẽ đáp xuống phía tây tọa độ 291, cậu phối hợp với tôi, hãy chuẩn bị tiếp ứng bất cứ lúc nào.”
Thời gian một giây không nhiều cũng không ít, Nghê Vũ khởi động giáp cốt, lao xuống mặt đất nóng rực như một cơn mưa màu đen.
Thời khắc mũi chân chân cậu chạm xuống mặt đất, nơi đó dường như có một làn sóng âm đang lặng yên không một tiếng động khuếch tán ra xung quanh.
Có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống, nhìn qua vừa mềm mại lại vừa sắc bén tựa lưỡi đao, trong không khí vang lên tiếng vỡ nát của kim loại chém vào.
Nghê Vũ nhanh nhẹn tránh né, giáp cốt như một tấm khiên chắc chắn, chặn giúp cậu làn sóng đánh lén đầu tiên.
Cậu thấy rất rõ, đó là gió phát ra lúc kền kền khoang cổ bay.
Tình Sênh chính là người ký sinh kền kền khoang cổ.
“Xem ra tôi đã coi thường cậu rồi.” Giọng nói của Tình Sênh truyền đến từ trên cao, “Tôi nghĩ cậu sẽ ra lệnh san bằng nơi này thành bình địa, không ngờ cậu lại dám xuống đây. Sao nào, muốn bắt sống tôi?”
Nghê Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy Tình Sênh đang đứng nghiêng người trên một nhánh cây, cơ thể ông ta một nửa là người, một nửa lại là trạng thái hình thú, hai cánh và móng vuốt sắc bén của ông ta tản ra ánh sáng kim loại chói mắt, đã không còn là trạng thái hình thú vốn có như xưa.
Đồng tử Nghê Vũ co rút, “Ký sinh biến dị?”
Tình Sênh cười to, “Thế nào, có đi theo chúng tôi không? Phong Nguyệt nói cậu là học trò xuất sắc nhất của ông ấy, có muốn gia nhập tổ chức của chúng tôi không?”
Đột nhiên Nghê Vũ nhảy ra chỗ khác, tránh một cọng lông vũ bay từ phía sau đến.
“Linh hoạt như vậy?” Nhìn Tình Sênh thì, ông ta căn bản không nghĩ đến giờ chết của mình đã sắp tới, vẫn ung dung nhảy từ trên cây xuống, bước từng bước một đi về phía Nghê Vũ, “Cậu đoán xem, cuối cùng thì giống loài nào mới là người chi phối tinh cầu này? Là con người? Hay là sinh vật biến dị?”
Từ lúc virus bùng phát cho đến nay, chiến tranh giữa con người và sinh vật biến dị đã giằng co suốt bốn trăm năm qua, con người dựa vào khoa học kỹ thuật mà không ngừng phát triển, còn sinh vật biến dị dựa vào con người vẫn còn chưa biết làm cách nào để duy trì tiến hóa.
Hiện tại nhìn qua thì con người dường như đang nắm giữ ưu thế, nhưng bất cứ người nào cũng không thể khẳng định được, đến cuối cùng thì ai mới là bên bị diệt.
Về phần người ký sinh.
Bọn họ có thể lệ thuộc con người thì cũng có thể trở thành lệ thuộc của sinh vật biến dị.
Không ai cho rằng bọn họ chính là người thắng lợi sau cùng.
“Là chúng tao.” Vẻ mặt Tình Sênh dần dần trở nên vặn vẹo, da của ông ta bị một lực đạo xé ra từng tấc từng tấc một từ bên trong, tựa như kính trên màn hình đang chầm chậm nổ tung vậy, một cái đầu chim khổng lồ bằng kim loại xuất hiện trên chiếc cổ máu thịt be bét của ông ta.
Nhìn hình ảnh máu me quỷ dị này xong, Nghê Vũ cảm thấy dạ dày của mình như đang quay cuồng một trận.
Tình Sênh nói: “Là những người ký sinh cấp cao nhiễm virus như chúng tao!”
Nghê Vũ không kịp suy nghĩ xem nhiễm virus cấp cao xảy ra như thế nào, là chủ động hay là bị động, lúc này trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ duy nhất — phải bắt sống Tình Sênh và “Huấn luyện viên không đầu” .
Dù cho không thể bắt giữ thì ít nhất cũng phải đưa bằng được thi thể không bị phá hủy của bọn họ về.
Phía sau truyền đến tiếng động khiến cho người nghe tê cả da đầu, Nghê Vũ nghiêng đầu sang nhìn thì thấy một con nhện khổng lồ có hai chân.
“Tôi không muốn phải tự tay giết chết cậu.” “Huấn luyện viên không đầu” dùng giọng điệu như đang mê hoặc nói: “Đến chỗ của tôi đi, tôi có thể khiến cho cậu càng trở nên mạnh mẽ hơn. 04, nguyện vọng khi còn bé của cậu không phải là trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn so với bất luận người nào hay sao?”
Nghê Vũ lắc đầu, hoa văn sau lưng cậu lại thiêu đốt từ xương cụt đến tận sau gáy.
Ngoài Trầm Trì ra thì không một ai có thể mê hoặc được cậu nữa.
Vào giờ phút này, cậu tỉnh táo và rất bình tĩnh, tâm tình và giáp cốt sinh ra cộng hưởng mạnh mẽ, “Lưu” trên tay cậu ngưng kết thành binh khí trí mạng, chém sắt như chém bùn, trên mảnh đất bằng nổi lên một cơn gió, cậu biến mất giữa con nhện khổng lồ và kền kền khoang cổ.
Một chiếc phi hành khí tàng hình không giống với bất kỳ chiếc phi hành khí nào của “Sí Ưng” đang lặng yên bay tới cách rừng sương mù này, nó đang lơ lửng ở giữa các phi hành khí khác.
Trầm Trì nhìn chăm chú vào chiến trường bên dưới, số liệu mỗi một hạng mục thân thể của Nghê Vũ đều được truyền đến thiết bị liên lạc cá nhân của anh.
Khả năng tiềm tàng của người ký sinh bị thúc đẩy cực nhanh, Nghê Vũ lấy một địch hai, Lưu đao trong tay lưu loát chặt đứt thế tấn công của Phong Nguyệt, nhện khổng lồ phát ra tiếng rít gào thảm thiết, Nghê Vũ không ngừng lại phút giây nào, xem tơ độc như đất bằng, cậu lướt nhanh như một cơn gió đến trước mặt Tình Sênh, “Cheng —” tiếng va chạm lạnh lẽo vang lên, vũ khí đến từ vũ trụ song song xé nát đôi cánh kền kền khoang cổ biến dị.
Máu đen bắn lên không trung, sương mù cùng với thi thể dơ bẩn trong rừng hóa thành một thể, Nghê Vũ đáp xuống mặt đất, mồ hôi đã thấm ướt tóc cậu.
Chiến đấu kịch liệt khiến cho thể lực của cậu tiêu hao nhanh chóng với tốc độ chóng mặt, lồng ngực như muốn nổ tung, tim cũng giống như được giáp cốt ấn trở về.
Sở trường của người ký sinh báo săn là tốc độ, nếu như không thể tốc chiến tốc thắng thì rất dễ rơi vào thế bị động.
Nghê Vũ thở hổn hển, nhạy bén nghe được tiếng tơ độc đang xé gió lao đến.
Trên không trung, ánh mắt Trầm Trì càng ngày càng trở nên u ám, vẻ mặt biểu hiện rõ ràng rất không thích, anh lạnh lùng nói: “Hồ đồ.”
Hết chương 26.
Chương 27.