Chương 29: EM LÀ BẠN ĐỜI CỦA ANH.
Ánh sáng lại chuyển động trên chiếc vòng tay trơn bóng, nhìn kỹ một chút có thể thấy trên đó còn có hoa văn rất tinh tế, phập phồng tựa như nhịp tim đập.
Nghê Vũ nói xong thì hai tai cũng đỏ bừng.
Da cậu rất trắng, cho nên trên mặt chỉ cần hơi ửng hồng một chút thôi cũng hiện lên hết sức rõ ràng.
Lần đó bị đặt trên bàn sách, Trầm Trì đã vuốt ve khuôn mặt cậu, trêu chọc cậu: “Báo nhỏ này lúc nói chuyện thì không xấu hổ chút nào, thế mà mặt thì động một chút đã đỏ ửng.”
Cơn gió nhẹ thổi qua, thổi cho vài sợi tóc tản ra bay đến trước mặt cậu.
Tóc của cậu dài rất nhanh. Trước kia lúc tóc còn ngắn, cậu rất hay đi cắt, không để ý một thời gian là sẽ mọc ra rất dài. Từ khi cậu quyết định nuôi tóc thì chưa từng cắt qua lần nào, hiện tại đã dài đến vai, lúc bình thường thì dùng dây buộc ở sau ót, thỉnh thoảng sẽ có một vài sợi trượt ra ngoài, có cơn gió nhẹ lướt qua liền nhẹ nhàng bay bay trong gió.
Tóc là thứ rất thú vị, lúc ngắn thì đâm tay, đến khi dài rồi lại trở nên mềm mại, sợi nào cũng mềm mại như tơ.
Cậu đang muốn vươn tay lên vuốt tóc thì bỗng nhiên cổ tay bị nắm chặt.
Ngón tay Trầm Trì man mát nhưng lòng bàn tay lại rất ấm.
Nghê Vũ run lên.
Tay của hai người cứ như vậy lơ lửng trên không, Nghê Vũ không rút tay về mà Trầm Trì cũng không buông ra.
Qua một hồi lâu, Trầm Trì mới giúp cậu vén tóc ra sau tai, tiện tay ôm lấy eo nhỏ mà hữu lực của cậu, đôi mắt đen nhánh của anh như biển rộng lặng yên.
“Là muốn trói buộc em.” Trầm Trì nói.
Mi tâm Nghê Vũ nhíu chặt rồi lại từ từ giãn ra, trong mắt cậu hiện lên chút tủi thân, khóe môi không cam tâm mà hạ xuống.
Lại nghe Trầm Trì tiếp tục nói: “Nhưng cũng vì thích em.”
Tủi thân trong lòng cậu như bọt sữa tan nhanh trong ly cà phê nóng.
Nghê Vũ chớp chớp mắt, dễ dỗ như ăn cháo vậy, ý cười trong mắt như muốn tràn cả ra ngoài.
“Em cũng thích ngài!” Sau khi trở thành người ký sinh, tính tình Nghê Vũ bỗng thay đổi thành được voi đòi tiên, cậu vội vàng chạy đến tự dâng mình lên cho Trầm Trì, chui vào lồng ngực anh, còn hôn một cái lên cằm Trầm Trì.
Chất liệu quân trang thường rất cứng, bụng bọn họ lại dán vào nhau, vải vóc được vuốt nhè nhẹ phát ra ân thanh vừa lưu loát vừa uyển chuyển.
“Tiên sinh.” Nghê Vũ hỏi: “Chừng nào chúng ta kết hôn?”
Trầm Trì kéo cậu ra rồi nói: “Em sốt ruột?”
Nghê Vũ có lý do của mình, “Kết hôn là chuyện có thể không sốt ruột được sao? 1000 đồng vàng đặt cược của em còn chưa nhận được mà.”
Trầm Trì thở dài, “Em là tên tham tiền à? Vội vàng kết hôn với tôi cũng chỉ vì muốn nhận tiền thưởng?”
“Đương nhiên không chỉ có vậy.” Nghê Vũ đối với thân phận tham tiền của mình đã chấp nhận rõ ràng từ lâu rồi, vả lại, cậu chưa bao giờ cho rằng việc “Tham tiền” có gì xấu cả.
“Ồ?” Trầm Trì hỏi: “Vậy còn muốn gì nữa?”
“Muốn ngài đó!” Đôi mắt Nghê Vũ sáng ngời, thế nhưng vừa mới nói xong lại có chút lo lắng, “Em đến Tổng bộ tác chiến quân đặc chủng tìm ngài mấy lần, lần nào cũng nghe nói ngài đến phòng nghị sự. Tiên sinh, ngài đến đó là vì chuyện cưỡng chế hôn phối hả? Em là một người ký sinh, cho nên thủ lĩnh Hàn Yếm không đồng ý cho ngài với em kết hôn phải không?”
Trầm Trì nói: “Ông ta có đồng ý hay không cũng không quan trọng đến thế.”
Nghê Vũ đối với việc đấu đá tranh giành quyền lực của giai cấp lãnh đạo cao tầng một chữ bẻ đôi cũng không biết, “Nhưng mà mới vừa rồi ngài còn nói, tất cả những quy tắc cũ đều là do những người lãnh đạo đứng đầu lập ra.”
“Quy tắc là do cường giả lập ra, xét đến cùng thì là do lợi ích quyết định.” Trầm Trì nói: “Bất kể là Hàn Yếm hay là những vị thủ lĩnh khác thì cũng không thể không đồng ý.”
Nghê Vũ nghe mà như rơi vào giữa đám sương mù, suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Tiên sinh.”
Trầm Trì nuông chiều nhìn cậu, “Báo nhỏ tiên sinh, tôi có nên nhắc nhở em là —— em có nhiều câu hỏi đến mức đếm không xuể.”
“Mặc dù không hiểu tâm tư của giai cấp thống trị các người cho lắm, nhưng ngài là vì em mà sửa lại những quy tắc do cha ngài lập ra.” Nghê Vũ nghiêm túc nói: “Em hiểu như vậy có đúng không?”
Trầm Trì đáp: “Ừm.”
“Ngài thật sự… ” Nghê Vũ liếm liếm môi mình, “Ngài thật sự thích em đến vậy sao?”
Đuôi lông mày Trầm Trì nhướng lên.
“Tất nhiên là em thích ngài nhất rồi, em còn tặng hoa băng cho ngài nữa, em là chiến sĩ trung thành nhất của ngài.” Vẻ mặt Nghê Vũ có chút vội vàng: “Nhưng tại sao ngài lại thích em chứ? Vì em là…”
Câu nói kế tiếp nhỏ đến mức tựa như đã tan vào bên trong hơi thở.
“Hửm?” Trầm Trì vươn tay nâng mặt cậu lên, “Tôi nghe không rõ.”
Nghê Vũ hít sâu một hơi, bất chấp tất cả mà hỏi, “Bởi vì em là Báo Báo sao?”
Biểu tình của Trầm Trì bỗng trở nên sinh động.
“Bởi vì em ký sinh trên người Báo Báo của ngài.” Nghê Vũ nói: “Cho nên ngài mới yêu ai yêu cả đường đi lối về, vì thích Báo Báo cho nên ngài mới thích em đúng không?”
Trầm Trì cười, nói: “Báo Báo? Em dùng xưng hô đáng yêu như thế chỉ bản thân mình à?”
Nghê Vũ lắc đầu, “Không phải tự xưng!”
“Báo Báo” là do quản gia AI nhà Trầm Trì gọi.
Trước đây lúc cậu vừa mới tới nơi này, quản gia AI rất lễ phép gọi cậu là “Tiên sinh”. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào mà quản gia AI lại bắt đầu gọi cậu là “Báo Báo”, có lúc lại là “Báo Báo tiên sinh”.
Có lẽ quản gia AI này không được thông minh cho lắm, có đôi khi nhìn thấy cậu trong trạng thái hình thú liền cho rằng cậu là báo săn lúc trước, lâu dần thành ra rối loạn.
Cậu đoán, lúc Trầm Trì và báo săn ở cùng nhau chắc chắn có nói qua từ “Báo Báo” này, cho nên quản gia AI mới học được.
Quả thật không phải cậu tự xưng mình là Báo Báo.
“Còn nói không phải tự xưng.” Trầm Trì nói: “Tôi lại thấy em mới vừa nói xong giờ định chối.”
Nghê Vũ vội la lên: “Là em đang nói báo săn của ngài!”
Trầm Trì không nói gì mà chỉ bình tĩnh nhìn cậu.
Cậu bị nhìn đến hốt hoảng, đỏ mặt thừa nhận, “Báo Báo thì Báo Báo!”
Trầm Trì cười.
Nghê Vũ nói: “Ngài trả lời em trước đã, có phải là vì Báo Báo không?”
Trầm Trì nói: “Phải hay không phải có quan trọng như vậy không?”
Nghê Vũ mở to mắt, muốn nói “Đương nhiên là quan trọng rồi”, nhưng bỗng nhiên lại chẳng thể xác định được.
“Em vẫn còn là em của ngày xưa sao?” Trầm Trì hỏi, “Là người mà ngay cả tên cũng tùy tiện đặt như bao bộ đội đặc chủng khác sao?”
Mình còn là mình của quá khứ không?
Nghê Vũ kinh ngạc nghĩ.
Giải phẫu ký sinh đã thay đổi không chỉ là cơ thể của mình mà còn thay đổi cả năng lực và tính cách của mình.
Lúc chưa bị lây nhiễm, cậu vô cùng thận trọng, thậm chí có lúc còn hơi tối tăm — đó là vấn đề tâm lý mà bất cứ ai giãy dụa đi ra từ chỗ lánh nạn dưới lòng đất đều mắc phải, chỉ khác nhau là nhẹ hay nặng mà thôi.
Nhưng bây giờ, cảm giác tối tăm trong cậu đã giảm đi rất nhiều, thay vào đó chính là tủi thân hoặc là không vui, đó là hai loại cảm xúc mang tính trẻ con.
Có nhiều lúc, tính cách của cậu rất thẳng thắn, sáng sủa, linh hoạt, lại hay dương dương tự đắc.
Cậu không còn là cậu của ngày xưa, đương nhiên báo săn cũng không còn báo săn của ngày xưa nữa.
Bắt đầu từ thời khắc giải phẫu ký sinh thành công thì bọn họ đã dung hợp thành một sinh mệnh mới, một thân thể mới.
Trở thành đội trưởng Đội 1 của “Sí Ưng” là cậu của bây giờ.
Trên chiến trường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi cũng là cậu của bây giờ.
Phát sinh quan hệ thân mật nhất với Trầm Trì cũng vẫn là cậu của bây giờ.
Hiện tại, người muốn cùng Trầm Trì kết hôn cũng vẫn là cậu của bây giờ.
“Nếu em nhất định muốn tách mình và báo săn ra làm hai, vậy tôi không có cách nào trả lời câu hỏi của em được.” Trầm Trì nghiêm túc nói: “Báo săn đối với tôi rất quan trọng, trong một quãng thời gian rất dài, ở bên cạnh tôi chỉ có nó.”
Bóng đêm trong mắt Trầm Trì dường như sáng thêm mấy phần, “Còn hiện tại và tương lai bầu bạn với tôi là em, em cũng rất quan trọng.”
Nghê Vũ suy nghĩ, “Hình như em đã hiểu. Người anh thích chính là người ký sinh đang đứng ở trước mặt anh bây giờ.”
“Lý giải vừa đơn giản lại vừa thô bạo.” Trầm Trì bật cười thành tiếng, “Xưng hô của em với tôi có phải đã thay đổi rồi không?”
“Hả?” Nghê Vũ nghĩ lại một lát, “Không có chứ?”
Trầm Trì vẫn chưa vạch trần, chỉ nói: “Xoay qua chỗ khác.”
Nghê Vũ nghe theo, hơn nữa còn có chút nghi hoặc, nghiêng mặt sang một bên hỏi: “Anh làm gì?”
“Em định để tóc tai bù xù như vậy về lại ‘Sí Ưng’ sao?” Trầm Trì kéo dây cột tóc xuống, nắm trong tay kéo căng hai lần, “Mua hàng vỉa hè? Khó trách tóc tai của em cứ rơi ra.”
Nghê Vũ thành thật nói: “1 đồng vàng mua được một hộp lớn.”
Cậu cảm giác được ngón tay Trầm Trì vòng quanh tóc mình, thỉnh thoảng đầu ngón tay lại chạm vào sau gáy cậu.
Thật ngứa.
Ba tháng sau, quân đội công bố tin hai người kết hôn.
Tranh Lạc đỏ mắt nhìn tiền thưởng Nghê Vũ thắng cược tất cả mọi người, đau xót nói: “04, không, Nghê Vũ — hừ, đây là cái tên kỳ kỳ quái quái gì vậy, gọi không thuận miệng như trước chút nào —bây giờ cậu đã gỡ lại được hết những gì trước đây thua rồi nha!”
Nghê Vũ nói: “Chưa đủ, vẫn còn thiếu 79 đồng vàng nữa.”
Tranh Lạc kinh ngạc đến ngây người, “Cậu nhớ rõ thế à? Cậu đúng là quá tham tiền mà!”
Ở tập đoàn quân sự “Đông hoàn” thì Trầm Trì cũng được xem là người tuổi trẻ tài cao trong thế hệ mới, danh tiếng ở Tổng bộ tác chiến quân đặc chủng cũng rất cao. Cho nên đối với chuyện Trầm Trì và Nghê Vũ kết hôn, đại đa số đội viên ở “Sí Ưng” đều ủng hộ.
Nhưng mà Lâm Suyễn lại lo lắng vô cùng, “Cậu thật sự muốn kết hôn với Trầm Trì sao?”
Hạnh phúc thấm nhuần trong mắt Nghê Vũ, “Đúng vậy.”
“Nhưng mà bên ngoài ai cũng nói là cấp trên thấy cậu quá mạnh, nên mới dùng thủ đoạn kết hôn để ràng buộc cậu, vì cậu là một người ký sinh.” Lâm Suyễn không thể nào chấp nhận được, “Cậu không cảm thấy oan ức hay sao?”
Nghê Vũ muốn nói với Lâm Suyễn rằng, sự thực không phải như vậy đâu, rằng mình và Trầm Trì là yêu nhau thật lòng.
Nhưng cậu lại không nói ra được.
Trầm Trì thích cậu, bản thân cậu biết là được rồi.
Lúc virus chưa bùng phát, cho dù là người bình thường thì cũng có thể cử hành lễ cưới long trọng.
Nhưng bây giờ, cái gọi là lễ cưới chỉ là một thủ tục đăng ký mà thôi.
Lúc thiết bị liên lạc cá nhân của cậu và Trầm Trì được kết nối song song cùng một chỗ, tai báo của Nghê Vũ mọc ra, sau đó cậu vươn tay sờ sờ tai báo của mình.
Trầm Trì hôn cậu, nhắc nhở: “Tai.”
Trên sân khấu cộng đồng, có rất nhiều ống kính đang nhắm vào bọn họ.
Mà Nghê Vũ lại không thích để lộ tai báo ra ở trước mặt người ngoài.
“Là anh mời em vò nó mà.” Nghê Vũ vừa cười vừa nói bên môi Trầm Trì: “Tiên sinh, em vò rồi, em là bạn đời của anh.”
Chuyện quá khứ mấy năm qua tựa như kính vạn hoa chiếu lại trước mắt cậu, Nghê Vũ đứng ở trước màn hình lớn chỗ quản lý lính đánh thuê nhìn các nhiệm vụ đang trượt trên màn hình, cậu vẫn chưa nhận ra nước mắt màu đỏ nhạt đang chảy đầy mặt mình.
Hiện tại người đứng bên cạnh Trầm Trì là Lộ Địch, là một người tóc vàng mắt xanh, giống như đúc mẫu người năm đó Tranh Lạc đặt cược.
Đúng là Tranh Lạc có khả năng dự đoán tương lai mà.
Trầm Trì đã kết hôn với người khác rồi.
Bỗng nhiên Nghê Vũ chợt nhớ đến, thật lâu trước đây có một lần Trầm Trì đã mời cậu vò tai báo của mình.
Nói mơ hồ như vậy cho nên lúc ban đầu cậu nghe nhưng không hiểu.
Trầm Trì còn từng trêu chọc cậu.
Sau đó, trong lễ cưới của mình ở trước mặt tất cả mọi người, đầu cậu đã mọc ra tai báo, cậu kiêu ngạo mà vò vò.
— chỉ có bạn đời của Trầm Trì mới có thể vò tai cậu.
— mà cậu lại chính là bạn đời của Trầm Trì.
Đây là một lời thề.
Chỗ quản lý lính đánh thuê quá ầm ĩ, Nghê Vũ chậm rãi đi ra ngoài, bước đến một góc không có người, cậu ngồi xổm xuống dựa vào chân tường.
Tai báo mơ hồ hiện ra, cậu nắm lấy, dùng hết sức xoa nắn, cào cấu.
Cào mãi đến tận lúc da thịt bị tróc ra, tóc tai tán loạn, máu nhuộm đầy tay, máu thịt be bét mới thôi.
“Tôi mới là bạn đời của anh…”
Hết chương 29.
Chương 30.