Chương 30: CẦU VỒNG HAY VŨ BÃO GÌ CŨNG KHÔNG BẰNG EM.
Máu và đau đớn khiến Nghê Vũ nhớ lại một số chuyện.
Ví dụ như tên của mình.
Tên của cậu vốn dĩ là “04”, vừa nghe qua đã thấy cực kỳ qua loa.
Trong thời đại nạn, phần lớn mọi người chỉ cân nhắc đến một chuyện duy nhất – đó là được sống tiếp. Có tên hay không có tên, tên đẹp hay xấu, căn bản không quan trọng. Không có bao nhiêu cha mẹ nghiêm túc suy nghĩ cho đứa con sắp chào đời của mình một cái tên nghe êm tai hoặc có ý nghĩa một chút.
Hiện giờ nhân loại có đủ loại tên, tên như thế nào cũng có, tên bằng những con số đơn giản cũng không phải số ít.
Cái tên “04” này là tên mà Nghê Vũ tự đặt cho mình khi còn bé.
Tử cung nhân tạo thai nghén ra cậu được đánh dấu bằng một dãy số thật dài, ở phía trước là chữ cái, tiếp theo đó số đầu tiên là “0”, con số cuối cùng là số “2”.
Làm việc ở khu tử cung nhân tạo đều là người ký sinh. Cũng chẳng có kỹ năng gì khi đỡ đẻ hoặc cho ăn, những người ký sinh đó lặp đi lặp lại những công việc khô khan buồn chán, đối với trẻ sơ sinh cũng càng ngày càng vô cảm.
Lúc đầu, bọn họ còn cấp cho những sinh linh mới ra đời một cái tên thật ra dáng, càng về sau việc lấy tên càng thêm đơn giản, thậm chí đợi đến lúc Nghê Vũ sinh ra thì tên nhận được ngay cả văn tự cũng không có.
Cậu được đặt tên là “02”, tên này vẫn chưa được xem là thảm nhất, cậu biết một đứa bé có tên là “Loạn Mã”. bởi vì lúc đăng ký, máy tính không thể phân biệt được chuỗi đồ án quái lạ đánh dấu lên đó, cho nên người ký sinh sẽ cấp cho những đứa trẻ này một cái tên là thời gian, hoặc trực tiếp vẽ một đống vòng tròn.
Sau khi cậu lớn lên một chút lại cảm thấy cái tên “02” quá khó nghe, vì vậy cậu tự đổi tên mình lại thành “04” .
“04 với 02 có chỗ nào khác nhau sao?” Bạn bè ở chỗ lánh nạn dưới lòng đất hỏi cậu.
“Đương nhiên là khác rồi.” Cậu nói: “04 nghe vào có vẻ lợi hại hơn 02.”
Bạn bè của cậu cũng rất nghiêm túc mà suy nghĩ một hồi lâu, càng nghĩ càng thêm hoang mang.
Cậu hỏi: “Có cảm nhận được không?”
Bạn bè cậu lắc đầu, rất thật thà nói: “Hình như cái tên nào cũng ngốc ngốc giống nhau mà.”
Nhưng cái tên đó vẫn đi theo cậu, mãi đến tận trước ngày cậu kết hôn.
Trầm Trì nói: “Tên của em quá qua loa.”
Khi đó vừa vặn cậu đang biến thành trạng thái hình thú, vô cùng thản nhiên đặt móng vuốt ấn lên ngực Trầm Trì, “Vậy anh đặt cho em một cái tên đi?”
Qua mấy ngày sau, Trầm Trì viết tên mới của cậu lên giấy.
Nghê Vũ.
“Nghê Vũ?” Cậu đọc ra miệng.
“Rực rỡ như cầu vồng, nhanh như vũ bão.” Trầm Trì cười nhìn cậu, “Có phải hay hơn cái tên 04 không?”
“Rực rỡ như cầu vồng, nhanh như vũ bão.” Cậu lặp lại một lần nữa, “Tiên sinh, đó là em hả?”
Trầm Trì đáp: “Em nói xem?”
Cậu lại hỏi: “Đó là em trong mắt anh phải không?”
Trầm Trì cười.
Cậu dùng chân nhẹ nhàng cào cổ Trầm Trì mấy cái, đầu móng vuốt đã được thu lại vào trong, “Trong mắt anh em đẹp như vậy hả? Lợi hại như vậy hả?”
Bởi vì còn đang trong trạng thái hình thú cho nên lúc nói chuyện thỉnh thoảng cậu còn đệm vào mấy từ như “Ồ” “Nha” và cả tiếng thở phì phò của dã thú. Trước khi nói thì không phát hiện ra, đợi đến lúc nói xong rồi mới phản ứng lại.
Cũng rất xấu hổ.
Trầm Trì quả nhiên lại trêu cậu, nhưng mà trêu xong liền quay sang gãi gãi sau gáy cậu rồi dỗ, “Cầu vồng hay vũ bão gì cũng không bằng em.”
Bao nhiêu dịu dàng đều gói trọn hết vào câu nói ấy, cậu vẫn luôn đặt nó trong tim mình và ghi nhớ.
Trong không khí ở doanh trại vùng biên cảnh quanh năm bão cát bỗng nhiên lơ lửng mùi máu tanh gay mũi.
Một số lính đánh thuê có khứu giác đặc biệt nhạy bén có thể thông qua mùi máu tanh để phán đoán người đó bị loại sinh vật biến dị nào gây thương tích, có bị nhiễm virus hay có thể sống sót được hay không.
Nghê Vũ nhìn đôi tay dính đầy máu tươi của mình, vẫn không cảm nhận được cái đau ở trên đầu.
“Thì ra là cậu.” Một giọng nói cất lên từ phía sau lưng cậu.
Nghê Vũ không vui mà cau mày.
Cậu nghĩ ở trong góc này sẽ không có ai đến.
Vào lúc này, cậu không muốn bị bất cứ người nào quấy rầy.
Tắc Sắt nói: “Tôi ngửi được mùi máu tanh quá nồng nặc, đoán là có người bị trọng thương, hoặc là có người bị biến dị. Không nghĩ tới lại là cậu.”
Nghê Vũ đứng lên, tai báo đã thu về, trên mái tóc tán loạn cùng khuôn mặt trắng trẻo toàn là máu.
Vì da của cậu quá trắng cho nên màu máu đỏ tươi lại càng thêm nổi bật.
Nhưng ánh mắt cậu lại rất lạnh, loại lạnh lẻo khiến cho người ta khiếp sợ.
“Tôi không sao.” Cậu vô ý khiến bản thân bị thương tổn trước mặt lính đánh thuê — nếu cậu nhớ không lầm thì lần trước ở động nhộng trùng, cậu đã bảo vệ đối phương.
“Cậu…” Tắc Sắt nhìn đôi tay dính đầy máu của cậu, vội ngăn lại, “Cậu bị thương.”
Nghê Vũ lắc đầu, “Tránh ra.”
“Đã xảy ra chuyện gì với cậu vậy? Không phân biệt được đâu là ý tốt đâu là ý xấu hả?” Một tên lính đánh thuê khác cường tráng hơn đi tới, vẻ mặt anh ta mang theo sự bực bội.
Nghê Vũ liếc mắt nhìn, nhận ra người đến chính là tên lính đánh thuê đã nói năng lỗ mãng với cậu.
Anh ta tên gì nhỉ?
Hưu An? Hay là cái gì An?
“Này, đi làm nhiệm vụ với chúng tôi đi.” Hưu An bước đến gần một chút, “Tôi nghe nói từ lần trước trở về cho đến nay cậu vẫn rảnh rỗi?”
Nghê Vũ không muốn nhiều lời, chỉ muốn rời đi, nhưng trước mặt lại xuất hiện hai cánh tay chặn lại.
Tắc Sắt và Hưu An không ngừng ngăn cản cậu.
“Tôi không muốn động thủ.” Nghê Vũ nói.
“Hừ, trạng thái bây giờ của cậu thì động cái gì? tên tuổi của ‘Sí Ưng’ ở cái nơi nhỏ bé này của chúng tôi không có tác dụng gì đâu.”
“Cậu vẫn nên suy nghĩ thêm một chút đi.”
Hưu An và Tắc Sắt cùng nhau nói.
Nghe đến hai chữ “Sí Ưng”, ánh mắt Nghê Vũ càng thêm lạnh lẽo.
Hưu An căn bản không phải là đối thủ của cậu, cậu không cần dùng đến vũ khí cũng có thể dễ dàng giải quyết Hưu An.
Tắc Sắt rất bình tĩnh mà đẩy Hưu An một cái, “Chuyện của cậu gần đây được bàn tán sôi nổi khắp nơi, nhưng cậu đừng hiểu lầm, tôi tới tìm cậu không có ý gì khác. Cậu rất mạnh, tôi hy vọng có thể được hợp tác với cậu một lần nữa.”
Dừng một chút rồi Tắc Sắt lại nói tiếp: “Việc này cùng với việc cậu có phải là đội trưởng tiền nhiệm của ‘Sí Ưng’ hay không không liên quan, cũng không quan hệ gì với hôn nhân của cậu. Tôi chỉ đơn giản muốn lôi kéo cường giả vào đoàn lính đánh thuê của mình mà thôi.”
Ở doanh trại 097, binh đoàn lính đánh thuê có quy mô không đồng đều nhiều vô kể. Không giống với quân đội chính quy như “Sí Ưng”, các binh đoàn lính đánh thuê không nói đến kỷ luật, chỉ lấy tiền làm việc, dùng tiền mua mạng, dù cho binh đoàn lính đánh thuê đó có nổi như cồn thì cũng chỉ là một liên minh nhỏ phân tán, rất dễ mỗi người một ngả vì nội chiến.
Trước giờ Nghê Vũ không có dự định gia nhập bất kỳ binh đoàn lính đánh thuê nào.
“Nhiệm vụ lần này không có công bố trên màn hình.” Tắc Sắt lại nói: “Cậu cũng biết mà, không phải nhiệm vụ nào cũng được công khai trưng ra kia cho người ta giành giật.”
Tất nhiên là Nghê Vũ biết, những lính đánh thuê biết cách sẽ đưa thứ tốt cho người ký sinh thỏ, rồi được tiết lộ cho những nhiệm béo bở hấp dẫn.
Tắc Sắt nói: “Chúng tôi muốn đến đường hầm không gian F024, đi cùng với người của quân đội.”
Trong mắt Nghê Vũ hiện lên chút khác thường, “Sao lại có loại nhiệm vụ này được? Xung quan đường hầm không gian có bất cứ vấn đề gì thì quân đội sẽ xử lý mà.”
“Hừ.” Hưu An khinh thường cười, ” ‘Tiêu Ngạn’ lớn như vậy, thứ cậu không biết còn nhiều lắm.”
Tắc Sắt cảnh cáo anh ta: “Hưu An.”
Hưu An nhún vai, “Điều tôi nói chẳng lẽ không đúng à? Ở mặt ngoài thì tất cả đường hầm không gian đều do quân đội canh giữ, nhưng quân đội chỉ coi trọng có mấy cái quan trọng ở gần phía đông thôi, ai mà thèm quản đường hầm không gian ở biên giới tây bắc làm gì. Trước đó đường hầm không gian F024 xuất hiện tình huống dị thường, chẳng phải khi đó cũng mời chào lính đánh thuê ở chỗ chúng tôi đi giải quyết à?”
Nghê Vũ hỏi: “Nội dung nhiệm vụ là gì?”
Tắc Sắt nói: “Bảo mật.”
Nghê Vũ lạnh lùng nhìn anh ta.
Có thể ngồi lên vị trí lão đại của binh đoàn lính đánh thuê, thì tất nhiên là Tắc Sắt lợi hại hơn Hưu An rất nhiều.
Anh ta vừa điền đạm lại có chút giảo hoạt cười cười, “Xin lỗi, nội dung nhiệm vụ tôi chỉ có thể báo cho đội viên xác định đi mà thôi.”
Ba người giằng co trong chốc lát, Nghê Vũ đưa tay muốn đẩy Tắc Sắt và Hưu An ra, dư quang lại nhìn thấy đôi tay đầy máu của mình.
Cậu khựng lại, thu tay về.
“Vẫn nên xử lý một chút đi.” Tắc Sắt nói: “doanh trại 097 không thể so được với doanh trại ở thủ đô, cậu nhìn xem, bầu trời của chúng ta ở đây toàn là màu xám, không có mây, lúc nào sinh vật biến dị cũng có thể xuất hiện, trên người cậu bị thương chảy máu, rất dễ bị chúng nó thương tổn. Mặc dù cậu là người ký sinh, không cần lo bị lây nhiễm lần nữa, nhưng có phải không bị nhiễm nhiều lần hay không còn chưa biết. Nói chung là, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”
Nghê Vũ và Tắc Sắt đến chỗ các binh đoàn lính đánh thuê lúc thường hay tụ tập, cậu cũng không để cho bác sĩ băng bó mà chỉ lấy băng gạc và thuốc, qua loa băng bó hai tai báo lại.
Hưu An miệng tiện nói, “Cái tai này của cậu… Sau này sẽ không cụt mất chứ?”
Cụt?
Nghê Vũ nghĩ, chắc cũng không đến mức đó, nhưng mà sau này cậu sẽ không bao giờ để cho chúng lộ ra ngoài nữa.
“Thời gian bắt đầu thi hành nhiệm vụ là chín ngày sau, tiền công mỗi người không thể thấp hơn 890 đồng vàng. Loại nhiệm vụ này bình thường nếu như hoàn thành thì chắc chắn sẽ tăng lên gấp ba lần. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu có thể sống sót.” Tắc Sắt nói.
Nghê Vũ đã rửa sạch máu trên tay và mặt mình, “Nội dung nhiệm vụ là cái gì?”
Tắc Sắt nghẹn một chút.
Ánh mắt Nghê Vũ bỗng trở nên nguy hiểm.
“Kỳ thực… cái này…” Tắc Sắt cười cười xin lỗi, “Tôi cũng không biết.”
Nghê Vũ: “…”
“Không phải là tôi lừa cậu, mà là quân đội vẫn chưa nói rõ ràng. “Tắc Sắt trực tiếp gởi nhiệm vụ mình nhận được đến thiết bị liên lạc cá nhân của Nghê Vũ, “Chỉ nói là đường hầm không gian F024 xảy ra tình huống dị thường, cho nên binh đoàn lính đánh thuê phối hợp cùng với Quân đoàn cơ động hành động. Tôi đoán là chúng ta đến đó để làm mấy việc mà bọn họ không muốn làm thôi.”
Lúc Nghê Vũ quay về chỗ ở của mình thì gặp được Trần.
Tầm mắt của Trần dừng lại một chút chỗ băng gạc trên đỉnh đầu cậu, “Bị thương?”
Nghê Vũ không phản ứng.
“Thì ra cậu từ chối tôi là vì muốn gia nhập binh đoàn lính đánh thuê của Tắc Sắt.” Trần bật cười thành tiếng, “Cũng được.”
Nghê Vũ vẫn đi về phía trước.
“Đúng rồi, cậu bị thương chỗ tai báo phải không?” Trần hỏi.
Nghê Vũ xoay người lại, “Anh muốn nói điều gì?”
Trần nhún vai, “Tôi biết một người ký sinh báo tuyết, có một lần tai báo của cậu ta bị thương, sau đó…”
Nghê Vũ chờ đoạn sau của câu chuyện.
Trần cười rộ lên, “Sau đó cũng không biết là do tâm lý, hay là vấn đề sinh lý của người ký sinh, mà dù cho đã khỏi hẳn rồi nhưng tai báo của cậu ấy vẫn không xuất hiện trở lại lần nào nữa.”
“Không liên quan gì với tôi.” Nghê Vũ nói.
Trong phòng nghị sự cấp cao ở doanh trại thủ đô.
Ở “Tiêu Ngạn” có tám vị thủ lĩnh nắm giữ quyền lực cao nhất, một trong số đó chính là cha của Trầm Trì – Hàn Yếm.
Thế lực của những người đứng đầu này có mạnh có yếu. Từ rất lâu trước kia, tất cả những người lãnh đạo đều từng là tướng lĩnh của một quân đoàn, đã vào sinh ra tử trong chiến đấu chống lại sinh vật biến dị, bọn họ dựa vào quân công để ngồi lên vị trí thủ lĩnh này.
Đến đời của Hàn Yếm, các vị thủ lĩnh này không cần rèn luyện qua chiến trường nữa, người đời thường gọi bọn họ là “Giai cấp thống trị” .
Hàn Yếm nhìn qua trẻ hơn rất nhiều so với tuổi tác thực tế — ông vẫn còn ở trong thời kỳ thành niên dài lâu, già yếu đối với ông mà nói thì đó là thứ xa vời không đáng nhắc đến.
Ông ta mặc một bộ quân trang màu đen, nhìn người đang đứng đối diện với mình, người đó cũng mặc quân trang màu đen giống ông. Trong đôi mắt ông không chứa chút yêu thương nào của một người cha, chỉ có lạnh lẽo.
Nhưng ánh mắt của Trầm Trì so với ông còn lạnh hơn.
“Rốt cục con cũng trưởng thành rồi, biết tỉnh táo phán đoán được chuyện gì nên làm còn chuyện gì không nên làm.” Giọng nói của Hàn Yếm rất trầm rất thấp, cực kỳ thích hợp với gương mặt ổn trọng và tuấn mỹ kia. “Kết hôn cùng Lộ Địch là quyết định chính xác nhất của con từ trước cho đến giờ.”
Đôi mắt Trầm Trì như biển sâu yên tĩnh không chút dao động.
“Xem ra cha không cần phải bận tâm về chuyện của con nữa. Nhưng mà có một chuyện cha rất hiếu kì.” Giọng nói của Hàn Yếm thay đổi, “Nghe nói con đang nuôi một con báo săn?”
Hết chương 30
Chương 31.