Chương 35: TIM ĐẬP.
“Thế nhưng, chúng ta làm sao mới có thể tìm được đường hầm không gian đang ẩn giấu đó?” Thuần An là người duy nhất có thể hiểu được ý Nghê Vũ, “Tốc độ thời gian ở trong không gian này trôi qua giống với thế giới thật bên ngoài, nhưng nếu như không có gì làm môi giới thì lối đi đó chẳng khác nào không có.”
Hưu An nghe xong đầu óc có chút mơ hồ, “Các người đang nói cái gì vậy?”
Nghê Vũ chớp mắt nhìn mặt trời mọc lên ở phía Đông.
Người bình thường rất khó phát hiện ra rằng, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng đã xuất hiện những biến dạng vặn vẹo mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Nếu như bây giờ có thể liên lạc được với người ở thế giới bên ngoài thì việc thiết lập ra vật môi giới là chuyện rất dễ dàng.
Cũng có thể liên hệ giữa hai thế giới đã hoàn toàn bị cắt đứt.
“Nghê Vũ!” Tắc Sắt hô: “Cậu đi đâu vậy?”
Nghê Vũ không trả lời mà chạy một mạch về phía Đông.
Không còn thời gian nữa, nếu như không nhanh chóng nghĩ ra biện pháp thì tất cả mọi người sẽ chết ở nơi này.
“Tôi chỉ muốn được sống, tôi chỉ muốn được trở về mà thôi!”
Tiếng khóc than thảm thiết của Bạch Tùng vẫn còn vang vọng bên tai Nghê Vũ, bỗng nhiên cậu dừng bước lại.
Muốn sống — đó là điều tất nhiên, không ai là không muốn sống sót cả.
Muốn trở về — bọn chúng bị trói buộc ở đây, không thể nào rời đi được?
Tất cả những người xuất hiện trong không gian này đều là người bị nhiễm virus rồi suy kiệt mà chết, vậy nên không gian này là nơi tiếp nhận, là nơi dùng để giam cầm đám sinh vật biến dị này?
Bạch Tùng muốn trở về thì nhất định phải chiếm cơ thể của một “Người đến từ bên ngoài”.
Người yêu của Kiều cắn nuốt anh ta cũng là vì muốn được trở về?
Bọn chúng đã là sinh vật biến dị, để rời khỏi nơi này đã không tiếc giết chết người mình yêu thương.
Điều đó cho thấy bọn chúng đã rất cố gắng để rời khỏi nơi này?
Là “Thổ địa” ở đây cho nên tất nhiên là bọn chúng biết rõ nơi này hơn so với những “Người đến từ bên ngoài” rồi.
Bỗng dưng Nghê Vũ có chút hối hận.
Có lẽ cậu không nên giết chết bọn chúng vội vàng như vậy.
Nhưng giờ muốn “Bắt giữ” một sinh vật biến dị hình như cũng không khó lắm.
Sóng nhiệt quay cuồng trên sa mạc, Nghê Vũ biến về trạng thái hình thú, ẩn mình vào giữa cát vàng nóng rực.
Mặc dù đang trong trạng thái hình thú nhưng tai báo của cậu vẫn không xuất hiện. Cũng không phải là biến mất mà chỉ bị ẩn đi, như thể chỗ đó là một không gian vô hình vậy, và tai báo của cậu thì đang “Trốn” trong thế giới vô hình nhìn thấy nhưng sờ không được đó.
Một con báo săn mất tai thì tất nhiên là nhìn qua rất buồn cười, nhưng cũng may là thính giác của cậu không vì vậy mà bị ảnh hưởng.
So với diện mạo con người thì trạng thái hình thú có nhiều ưu thế hơn về tốc độ và khứu giác.
Lúc cậu biến về trạng thái hình thú thì giáp cốt được chế tạo từ ‘Lưu’ cũng tự động thay đổi hình dạng, bao phủ toàn thân cậu.
Cậu từ báo săn biến thành “Báo đen” luôn.
Cũng bởi vì vậy mà trước đây cậu bị Trầm Trì trêu chọc mấy lần.
Trong không khí có mùi hôi thối của sinh vật biến dị, tựa như mùi thi thể bị đốt cháy khét lẹt vậy.
Nghê Vũ cảnh giác nhìn lại, vừa lúc cậu nhìn thấy một thân ảnh đang đứng yên bất động.
“Người” đó đang đứng trên một ngọn núi hoang cằn cỗi màu đen, được cảnh vật xung quanh che phủ, cậu chỉ thấy được một điểm nhỏ.
Dù cho có là Nghê Vũ thì cũng không thể nhìn “Người đó” rõ ràng ở khoảng cách xa như vậy được.
Nhưng tất nhiên là “Người đó” đã chú ý tới Nghê Vũ.
Nghê Vũ nhanh chóng chạy về phía ngọn núi hoang kia.
Sóng nhiệt nóng rực hình như đã giảm bớt — dù cho lúc này chưa phải lúc nhiệt độ hạ xuống.
Lúc khuôn mặt “Người đó” đang dần dần hiện lên rõ ràng trong tầm mắt thì đột nhiên Nghê Vũ dừng bước lại, cậu không thể tin được mà trợn to hai mắt.
Hình ảnh phản chiếu trong mắt cậu chính là khuôn mặt cậu vừa quen lại vừa xa lạ.
Nói là quen biết vì cậu đã thấy bà rất nhiều lần qua hình ảnh.
Nói xa lạ là vì cậu vẫn chưa có cơ hội gặp được bà, bà cũng là người chết đi vì nhiễm virus.
Đó là mẹ của Trầm Trì, Lam Tinh phu nhân, người đã từng là thống soái của Tổng bộ tác chiến quân đặc chủng!
Khuôn mặt Trầm Trì có mấy phần giống với Lam Tinh phu nhân, nhưng đôi mắt Lam Tinh phu nhân lại bi thương hơn so với Trầm Trì quanh năm rong ruổi trên chiến trường.
Nghê Vũ đứng từ xa nhìn Lam Tinh phu nhân, nhất thời cậu có chút sững sờ.
Hình như Lam Tinh phu nhân đang chờ cậu.
Nếu như suy đoán trước đây không sai, vậy chắc chắn Lam Tinh phu nhân cũng là sinh vật biến dị .
Một cơn gió cuốn theo cát vàng trên sa mạc bay qua trước mắt cậu, bỗng dưng Nghê Vũ thấy lòng buồn thật buồn.
Cả cuộc đời Lam Tinh phu nhân đã chiến đấu chống lại sinh vật biến dị, sau khi suy kiệt rồi chết đi ở thế giới bên ngoài, bà lại biến thành sinh vật biến dị trong không gian này.
“Nghê Vũ.”
Một tiếng gọi vừa rõ ràng vừa tràn ngập khí thế theo gió và cát bay tới.
Lúc âm thanh xuyên qua cơ thể cậu.
Đồng tử Nghê Vũ co rút, phải mất vài giây cậu mới ý thức được là Lam Tinh phu nhân đang gọi mình.
Lam Tinh phu nhân mặc quân phục màu đen của “Tiêu Ngạn”, quân hàm trên vai thể hiện cấp bậc của bà lúc còn sống — là thượng tướng.
“Ngài…” Nghê Vũ hỏi: “Ngài biết cháu sao?”
Lam Tinh phu nhân vẫy tay, “Cậu là đội trưởng Đội 1 của ‘Sí Ưng’. Tôi cũng đã từng giống như cậu.”
Nghê Vũ không tự chủ được mà bước về phía Lam Tinh phu nhân.
16 tuổi đã trở thành bộ đội đặc chủng, đối với khả năng phán đoán nguy hiểm của cậu khó có người nào sánh được.
Lúc này, cậu không những không cảm nhận được nguy hiểm, mà trái lại còn cảm thấy sự gần gũi hiếm có.
Là vì Trầm Trì sao?
Hay vì vật dẫn của cậu — vì báo săn có đôi mắt màu vàng óng kia đã bầu bạn bên cạnh Lam Tinh phu nhân qua những ngày tháng cuối cùng trong đời?
Có lẽ là cả hai.
Cậu đứng ở nơi cách Lam Tinh phu nhân khoảng năm mét.
Có vô số câu hỏi hiện ra trong đầu cậu, cậu lại nhớ đến Trầm Trì hay trêu mình rằng — ‘có cái gì mà em không hỏi không’.
Cậu muốn hỏi không gian này đã xảy ra chuyện gì? Nó có liên quan gì với vũ trụ song song hay không?
Tại sao những người chết đi vì suy kiệt lại biến thành sinh vật biến dị ở đây?
Sau khi bọn chúng biến dị ở đây thì có ảnh hưởng gì đối với thế giới bên ngoài hay không?
Nguyên tắc vật lý trong không gian này là gì? Có phải nó sẽ tiếp tục bị nén lại đến vặn vẹo hay không?
Những sinh vật biến dị làm sao sống sót được?
Nhưng cuối cùng cậu chỉ hỏi ra vấn đề quan trọng nhất: “Ngài đang chờ cháu sao? Ngài có thể giúp cháu ra ngoài được không?”
Lam Tinh phu nhân ngồi xổm xuống, bà bỗng nhiên gọi một tiếng: “Báo Báo.”
Nghê Vũ theo bản năng hạ chân sau xuống, cậu cũng ngồi dưới đất, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
Lam Tinh phu nhân lắc đầu, nhìn thần sắc của bà Nghê Vũ không hiểu.
“Tôi có thể giúp cậu ra ngoài, nhưng trước lúc đó cậu phải nói cho tôi biết, cậu có biết cách ra khỏi không gian này hay không.”
Câu nói này nghe qua có chút kỳ quái, nhưng mà Nghê Vũ hiểu được, cậu đáp: “Thời gian.”
Lam Tinh phu nhân thật lòng rất vui, “Cậu rất thông minh.”
“Nhưng cháu lại không biết cách tạo ra vật môi giới.” Nghê Vũ hỏi: “Ngài có biện pháp nào không?”
“Cậu tách ra khỏi đội ngũ đi một mình là vì muốn bắt một sinh vật biến dị đúng không?” Lam Tinh phu nhân nói: “Ngoại trừ thông minh thì cậu cũng là người rất dũng cảm và quyết đoán.”
Nghê Vũ có một loại cảm giác rất kỳ diệu — hình như Lam Tinh phu nhân đã theo dõi cậu rất kỹ, đánh giá xem cậu có đáng giá để giúp đỡ hay không.
“Chìa khóa để ra ngoài nằm ở trên người cậu.” Lam Tinh phu nhân nói.
“Trên người cháu?” Nghê Vũ phản ứng lại gần như ngay tức khắc, “Giáp cốt của cháu?”
“Giáp cốt của cậu đã từng là một cặp vòng tay được chế tạo từ ‘Lưu’, sau đó, vì một nguyên nhân nào đó mà nó được chế tạo lại lần nữa, một nửa nằm trong cơ thể cậu, một nửa còn lại.” Lam Tinh phu nhân dừng lại một chút, “Nằm trên tay một người mà cậu quen biết.”
Ngực Nghê Vũ nóng bừng, “Là… Trầm Trì?”
Lam Tinh phu nhân không trả lời cậu, “Cậu cho rằng tốc độ thời gian trôi qua trong này giống như đúc với thế giới bên ngoài, thật ra cũng không phải như vậy.”
Nghê Vũ hỏi: “Do không khí bị nén đến vặn vẹo khiến cho thời gian xuất hiện chênh lệch nhỏ phải không?”
“Đúng vậy. Nhất định phải điều chỉnh lại thời gian chênh lệch này thì đường hầm không gian mới mở ra được.” Lam Tinh phu nhân cười vô cùng dịu dàng, không giống như Chiến thần bị giai cấp cầm quyền kiêng kỵ, mà lúc này nhìn bà tựa như một người mẹ đang âu yếm nhìn đứa con yêu quý của mình, “Tôi đã sống ở đây lâu lắm rồi, tôi biết phải điều chỉnh như thế nào.”
Mật độ không khí hình như lại tăng cao, ngay cả Nghê Vũ cũng cảm thấy khó chịu, nóng thế này chỉ sợ tính mạng của những người bị thương kia sẽ gặp nguy hiểm.
Không còn thời gian để nhắc lại những chuyện khác nữa, Nghê Vũ trịnh trọng nhìn Lam Tinh phu nhân, “Xin ngài hãy chỉ giúp cháu.”
Lần này Trầm Trì đến đường hầm không gian F024 là bí mật.
Nhưng dù cho anh có giấu được Hàn Yếm và Tổng bộ tác chiến quân đặc chủng cùng những sĩ quan cấp cao khác, cũng không giấu được “Người bên cạnh” anh là Lộ Địch.
“Tôi đề nghị anh nên mang tôi theo.” Trước khi xuất phát, Lộ Địch trưng ra khuôn mặt hoàn hảo như AI, nói: “Không quản là anh đi làm gì, sự có mặt của người bạn đời mới cưới là tôi đây sẽ khiến cho nghi ngờ của những người anh đề phòng hạ thấp xuống.”
“Mục đích của cậu là gì?” Trầm Trì lạnh lùng liếc mắt nhìn Lộ Địch, “Cậu đến ‘Tiêu Ngạn’ chỉ để liên hôn với tôi theo mệnh lệnh của quân đội ‘Thiên Vĩ’?”
Lộ Địch cười cười, sảng khoái đáp: “Tất nhiên là không phải.”
Trầm Trì không ngờ cậu ta lại trả lời thẳng thắn như vậy.
“Nhưng mà tôi đoán, giờ anh không có thời gian để ép hỏi tôi đâu.” Không có gì phải hoài nghi, Lộ Địch có một khuôn mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết, bất kỳ đường nét nào cũng hoàn hảo, thế nhưng vẻ đẹp của cậu ta lại không tạo được chút ấn tượng nào với người đối diện.
Cũng giống như AI, dù có đẹp đến mấy cũng chỉ là AI.
Trầm Trì lặng im trong chốc lát rồi nói, “Tại sao lại giúp tôi?”
Lộ Địch nhún nhún vai, “Không phải anh đã đoán được mục đích tôi với anh kết hôn rồi sao? Theo phép lịch sự thì tôi giúp anh một lần, anh sẽ nợ tôi một lần. Sau này, có thể tôi cũng có việc cần anh giúp đỡ.”
Phi hành khí hạ cánh xuống vị trí không người ở bên ngoài khu vực đóng quân của Quân đoàn cơ động 170, đồng thời còn mở chế độ lá chắn tàng hình, về cơ bản thì không thể bị phát hiện được.
Trầm Trì cầm nửa chiếc vòng tay bước đi trong bão cát, anh cảm thấy càng đến gần đường hầm không gian F024 thì cộng hưởng của chiếc vòng tay càng mạnh hơn.
Lưu là một loại vật chất đến từ vũ trụ song song rất đặc biệt, đến tận nay mà các khoa học vẫn chưa thể nắm được các thành phần cấu tạo nên nó.
Mấy chục năm trước, có một nhóm các nhà khoa học ở “Thiên Vĩ” đã từng đưa ra một phỏng đoán — nếu như không gian của vũ trụ song song có thể nghiền nát thế giới của chúng ta, vậy vật chất đến từ vũ trụ song song chắc chắn cũng sẽ nghiền nát được vật chất trên địa cầu. Nhưng tất nhiên là con người không phải cái gì cũng biết hết được.
Ánh sáng sương mù trên chiếc vòng tay càng ngày càng tăng, Trầm Trì cảm nhận được hình như có gì đó đang dẫn dắt mình.
Chợt anh nắm chặt vòng tay áp lên ngực, nơi trái tim anh đang đập loạn nhịp.
Ánh sáng sương mù trên chiếc vòng tay đã tản đi một chút nhưng cảm giác cộng hưởng lại càng ngày càng rõ ràng.
Đôi mắt Trầm Trì tựa đêm đen nhìn về phía Đường hầm không gian F024.
“Thời gian chính là đường hầm không gian, mà thời gian để mở ra đường hầm không gian cần phải có vật môi giới. Vật môi giới đó phải có cùng một tần số cộng hưởng.” Lam Tinh phu nhân nói: “Cậu có biết tần số nhịp tim của Trầm Trì không?”
Nghê Vũ yên lặng, “Tiên sinh…”
Lam Tinh phu nhân nói: “Nếu như cậu biết, vậy hãy rút ngắn khoảng 0.7 giây, 0.7 giây đó chính là chênh lệch do không khí bị nén đến biến dạng tạo ra.”
Rất nhanh sau đó Nghê Vũ cũng bình tĩnh lại, đầu tiên là đưa tay phải lên áp vào vị trí trái tim mình, sau đó, ngón trỏ cậu nhẹ nhàng gõ gõ lên ngực.
Thứ cậu quen thuộc nhất không phải là nhịp tim của Trầm Trì sao?
Cậu thích nằm nhoài trên ngực Trầm Trì đến nỗi quen thuộc cả nhịp tim anh, cậu ngẩng đầu lên nói với Trầm Trì: “Tiên sinh, nhịp tim của anh chậm hơn em, em đã tính rồi.”
Hết chương 35.
Chương 36.