Trầm Lạc – Chương 38.

 

 

Chương 38: CHÚC MỪNG NGHÊ VŨ ĐẠI NHÂN.

 

 

Sau khi Nghê Vũ trở lại doanh trại 097, cậu đã ngủ mê man suốt ba ngày, trong mơ là khung cảnh sa mạc rộng lớn chạy mãi không đến được điểm cuối cùng, cậu chạy lung tung khắp nơi không mục đích, thỉnh thoảng sẽ dừng lại, lần nào dừng lại cậu cũng thấy Lộ Địch với mái tóc vàng buộc cao trên đỉnh đầu.

 

“Ahhh — “

 

Cậu mệt mỏi tỉnh lại, trong phòng chỉ có một tia sáng nhàn nhạt.

 

Qua một hồi lâu, căng thẳng trong mắt cậu mới dần dần tiêu tán, cậu vươn tay lên vuốt mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi.

 

Hoa văn sau lưng lại truyền đến cảm giác rất nhẹ, không phải đau đớn, cũng không phải nóng rát, mà chỉ là cảm giác ngưa ngứa cực kỳ nhỏ, tựa như nó đang nhắc nhở cậu về sự tồn tại của giáp cốt.

 

Tay phải cậu chạm đến vai trái, vừa mới chạm tới một phần của hoa văn đã cảm nhận được một luồng khí nhỏ trong trẻo như dòng suối lướt qua đầu ngón tay cậu, chạm nhẹ một chút rồi lại rụt trở về.

 

Rốt cuộc thì Trầm Trì đã giấu giáp cốt vào bên trong hoa văn ký sinh của cậu từ lúc nào, cậu hoàn toàn không có chút ấn tượng nào. Trầm Trì nói không phải câu hỏi nào cũng cần phải có câu trả lời. Nếu là trước đây thì nhất định cậu sẽ hỏi tới cùng. Nhưng sau lần này, lòng hiếu kỳ cực độ của cậu dường như đã bị mài nhẵn, cậu cũng cảm thấy là không tìm được đáp án cũng chẳng có gì là không tốt.

 

Lần này gặp lại Trầm Trì, lại bất ngờ gặp được bạn đời của anh. Đi đến bước này rồi cũng đã sáng tỏ hết thảy.

 

Từ nay về sau, cậu chỉ là lính đánh thuê ở doanh trại 097. Không, so với lính đánh thuê bình thường thì cậu còn có một bộ giáp cốt quý giá được chế tạo từ ‘Lưu’. Nếu nhận thêm một vài nhiệm vụ, sống tiết kiệm một chút thì tiền thưởng nhận được cũng đủ cho cậu an an ổn ổn sống qua một đời ở một nơi cách thật xa doanh trại thủ đô.

 

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là tình hình của tinh cầu này không tiếp tục chuyển biến xấu nữa.

 

Lúc này, thiết bị liên lạc cá nhân bỗng nhiên bắt đầu lấp loé, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.

 

Nghê Vũ mở thiết bị liên lạc cá nhân của mình ra, nhìn thấy tin nhắn của Tắc Sắt gởi đến — vẫn còn đang nghỉ ngơi à? Hôm nay người của quân đội sẽ đến tìm cậu, hỏi xem cậu đã nghe và nhìn thấy gì ở bên trong không gian thần bí kia. Tất cả chúng tôi đều bị hỏi rồi. Ngoài ra, tiền thưởng nhiệm vụ lần này của cậu là 5700 đồng vàng, cao nhất đội, đừng quên đến chỗ quản lý lính đánh thuê nhận nhé.

 

Tiếng gõ cửa càng ngày càng lớn , Nghê Vũ bước xuống giường, mặc quần pyjamas rộng rãi vào nhưng không mặc áo.

 

Mở cửa ra, đứng ở bên ngoài là hai nhân viên văn phòng của quân đội ăn mặc rất chỉnh tề, người đứng phía trước rất nhỏ con, đứng chỉ vừa tới ngực Nghê Vũ, tầm mắt cậu ta chạm vào lồng ngực không mặc áo của Nghê Vũ, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng, “Anh, anh….”

 

Ngay cả ở “Sí Ưng” cao thủ nhiều như mây thì Nghê Vũ vẫn là một trong những người có vóc dáng đẹp nhất, eo nhỏ vai rộng, đường cong cơ thể cực kỳ phù hợp với khí chất của cậu.

 

“Các anh đến để hỏi về chuyện ở không gian à?” Nghê Vũ cũng không phải cố ý khoe thân, do cậu vừa mới ngủ dậy, mồ hôi ra nhiều quá, nếu không phải có người đến thì cậu đã đi tắm rồi.

 

Cậu thanh niên hưng phấn đã bình tĩnh trở lại, nhìn mặt người này còn rất trẻ nhưng quân hàm đã là thượng úy, xem ra cũng không phải là một nhà khoa học bình thường.

 

“Tôi tên là Tam Diệp.” cậu thanh niên nhỏ bé có vẻ không vui lên tiếng, cậu ta chỉ chỉ người ký sinh bên cạnh mình, “Anh ta là trợ lý của tôi, tên Kim. Chúng tôi đến từ Ủy ban quản lý đường hầm không gian. Cảm ơn anh đã vào không gian bên cạnh đường hầm không gian F024, giúp chúng tôi có được những dữ liệu quý giá để nghiên cứu.”

 

Nghê Vũ thờ ơ nói: “Cũng cảm ơn các người đã cho chúng tôi khoản tiền thưởng kếch xù.”

 

Tam Diệp cười sờ sờ cái đầu tròn vo của mình, “Nghê Vũ tiên sinh, đồng đội của anh nói, tất cả những sinh vật biến dị mà các anh nhìn thấy trong không gian đều là những người đã chết đi vì suy kiệt do nhiễm virus ở thế giới này của chúng ta?”

 

Nghê Vũ nhớ tới Lam Tinh phu nhân, vẻ mặt cậu bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, “Tại sao bọn họ lại xuất hiện ở trong đó?”

 

Tam Diệp cũng thẳng thắn nói, “Đây cũng không phải là lần đầu tiên không gian thần bí xuất hiện gần đường hầm không gian, nhưng đây lại là lần đầu tiên có người được cử vào vào thăm dò. Lúc đầu chúng tôi phỏng đoán nó là một chương trình nào đó, những gì xuất hiện trong đó không phải là bọn họ thật sự, đó chỉ là những hình ảnh phản chiếu mà thôi.”

 

Nghê Vũ lập tức phủ định, “Không thể.”

 

Tam Diệp hỏi: “Tại sao anh lại chắc chắn như vậy?”

 

Nghê Vũ nhớ lại nụ cười của Lam Tinh phu nhân, đó tuyệt đối không phải là hình ảnh phản chiếu.

 

Người chết ở thế giới này lại dùng hình dạng của sinh vật biến dị để sống trong không gian phụ đó.

 

“Nếu như nó không phải là ảnh phản chiếu trong gương thì sẽ khó dùng khoa học hiện tại để giải thích.” Tam Diệp nói: “Tôi muốn hỏi anh một vấn đề khác, là sinh vật biến dị ở trong đó khó đối phó hơn hay là bên ngoài khó đối phó hơn?”

 

“Ở trong không gian đó, chúng nó có ưu thế tuyệt đối so với chúng tôi.”

 

“Vậy giả sử như, chúng nó không phải là ảnh phản chiếu trong gương, và một ngày nào đó chúng nó ra khỏi không gian…. ” Tam Diệp rùng mình, nói: “Đúng rồi, Nghê Vũ tiên sinh, anh làm thế nào mà ra ngoài sớm hơn thời hạn được vậy?”

 

Trong mắt Nghê Vũ hiện lên vẻ khác lạ.

 

Nếu như nói thật thì tất nhiên phải kể ra chuyện có liên quan đến Trầm Trì — đó là điều mà cậu không hề muốn.

 

Nhưng nếu như cái gì cũng không nói thì các nhà khoa học lại không có được các thông tin quan trọng.

 

“Cộng hưởng cùng tần số.” Nửa ngày sau Nghê Vũ mới nói những nguyên lý mà Lam Tinh phu nhân đã chỉ cho cậu với Tam Diệp, nhưng cậu lại bỏ qua phần có liên quan đến Trầm Trì, cậu nói: “Hình như chúng nó không có cách nào thoát khỏi không gian được, bọn chúng phải thay thế một người đến từ bên ngoài, dùng thân phận của người bên ngoài mới có thể thoát khỏi đó.”

 

Sau đó Tam Diệp lại hỏi thêm mấy câu nữa mới rời đi.

 

Căn phòng lại trở nên trống rỗng, Nghê Vũ nghe thấy tiếng bụng mình sôi lên ùng ục vì đói, lúc này cậu mới nhận ra đã lâu lắm rồi mình chưa ăn uống gì .

 

Thứ cậu muốn ăn nhất chính là kẹo bông.

 

Nghê Vũ mặc quần áo lính đánh thuê vào rồi đi ra ngoài.

 

Doanh trại cũng không có gì khác với ngày thường. Cả quân và người dân đều sống một cuộc sống không mấy tự do trong mấy bức tường của doanh trại nho nhỏ này. Những đứa trẻ được sinh ra ở đây đã được truyền vào đầu một khái niệm ngay từ khi còn rất nhỏ rằng — chỉ cần không rời khỏi doanh trại thì sẽ không gặp nguy hiểm, quân đội sẽ bảo vệ chúng ta.

 

Kỳ thực, đó cũng không phải là vấn đề.

 

Nghê Vũ đi về phía văn phòng quản lý lính đánh thuê, cậu định đến lãnh tiền thưởng trước rồi mới đi mua đồ ăn. Trên đường đi, cậu thấy mấy đứa nhỏ đang ngẩng đầu nhìn mình, khiến cậu không khỏi nhớ đến vô số trận chiến mà mình đã tham gia lúc cậu còn là một bộ đội đặc chủng của “Sí Ưng”.

 

Khi một doanh trại nào đó phát sinh nguy cơ, ví dụ như bị sinh vật biến dị tấn công, bị bùng phát bệnh dịch trên quy mô lớn, người ký sinh phản loạn chẳng hạn, những lúc như vậy ngay cả doanh trại gần nhất cũng khó có thể tiếp viện ngay được, chỉ có thể dựa vào Quân đoàn cơ động Và Chiến đội đặc chủng. Nhưng khi bọn họ chạy đến thì phần lớn người bình thường trong doanh trại đã chết rồi, điều duy nhất bọn họ có thể làm là giết hết đợt sinh vật biến dị này đến đợt sinh vật biến dị khác.

 

Sinh vật biến dị có thể biến con người thành đồng loại của nó, nhưng con người thì lại không có cách nào biến sinh vật biến dị thành đồng loại của mình

 

Mà tập đoàn quân sự “Đông hoàn” lại chỉ quan tâm đến những doanh trại đông đúc và giàu có ở phía Đông “Tiêu Ngạn” — đó là điều mà Nghê Vũ cảm nhận sâu sắc nhất sau khi đến doanh trại 097 này.

 

Trong lúc suy nghĩ, cậu đã đến chỗ quản lý lính đánh thuê từ lúc nào không biết. Ánh mắt của những tên lính đánh thuê to con và người ký sinh thỏ lúc nhìn cậu đã thay đổi, không còn mang theo vẻ giễu cợt và xem thường nữa, thậm chí người ký sinh thỏ còn híp mắt cười nói: “Nghê Vũ đại nhân, lần sau tôi sẽ gom hết những nhiệm vụ béo bở để cho ngài chọn trước!”

 

Nghê Vũ cảm thấy có hơi kỳ quái, mãi đến tận khi cậu nhìn thấy một hàng chữ lớn trên màn hình ánh sáng: Chúc mừng Nghê Vũ đại nhân, người nhận được món tiền thưởng lớn nhất chỉ trong một nhiệm vụ!

 

Ở hai bên màn hình ánh sáng còn treo lơ lửng những tấm hình của cậu giữa không trung, để những lính đánh thuê khác bày tỏ sự kính trọng.

 

Nghê Vũ: “…”

 

Cậu xấu hổ vô cùng.

 

Rời khỏi chỗ quản lý lính đánh thuê, Nghê Vũ không nhịn được nữa mà đi nhanh đến khu bán đồ ăn.

 

Cậu thật sự rất muốn ăn kẹo bông, nhưng cậu lại không muốn nói chuyện với Trần.

 

“Này!”

 

Phía sau có giọng nói truyền tới, hình như cậu đã nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải, Nghê Vũ quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông đang cười rạng rỡ vẫy vẫy tay với mình.

 

Chính là ông chủ lần trước bán cây gãi ngứa chạm khắc ngọc cho cậu.

 

“Tôi mới nhập hàng về, cậu vào xem thử đi!” Ông chủ nói: ” Cây gãi ngứa kiểu dáng mới, bao thoải mái!”

 

Nghê Vũ nhíu mày, lần trước tốn 350 đồng vàng mua cây gãi ngứa kia về gãi cũng chả thấy thoải mái được bao nhiêu, mấy lần cậu còn nghi ngờ có phải mình bị ông chủ lừa hay không.

 

“Đây là kiểu mới, tự động!” Ông chủ chào hàng cực kỳ mạnh miệng, “Tìm khắp nơi ở doanh trại 097 này cậu cũng tìm được cái thứ hai đâu!”

 

Nghê Vũ không muốn bị sập bẫy của ông ta thêm nữa, nhưng mà chân cậu lại không tự chủ được bước vào theo.

 

Báo săn chỉ có mấy điều này là không tốt, vừa thích ăn kẹo bông lại vừa thích được gãi ngứa, dù cho ý chí có kiên định đến đâu cũng vô dụng, không thể nhịn được.

 

“Cậu xem, chính là nó!” Ông chủ bước ra, tay còn ôm theo một thứ nhìn như chiếc đèn bàn, thứ đó có màu trắng, có đế là một cái cây vừa dài vừa mảnh vừa có thể uốn lượn được, trên chỗ cao nhất có gắn một cây gãi ngứa bằng da.

 

“Tổng cộng bốn cấp độ, gãi nhẹ, gãi vừa, gãi mạnh, vừa gãi vừa rung tự động, còn có làm ấm, mô phỏng theo nhiệt độ của con người.” Ông chủ vừa giới thiệu vừa cầm cây gãi ngứa cào cào lên tay Nghê Vũ, “Bên trong có pin, sạc rất nhanh, nó vừa chống bụi vừa chống thấm nước, còn có công tắc cảm ứng, cậu xứng đáng được có nó!”

 

Mu bàn tay Nghê Vũ được gãi mấy cái thì miệng đã nhanh hơn não, “Bao nhiêu tiền?”

 

“Không đắt lắm!” Ông chủ duỗi ra năm ngón tay, “Chỉ cần bỏ ra 580 đồng vàng là cậu có thể mang nó về nhà!”

 

“580 đồng vàng?” Nghê Vũ tham tiền nhíu chặt mày, vậy mà nói không đắt.

 

“Cậu là người duy nhất lập được kỷ lục tiền thưởng ở văn phòng quản lý lính đánh thuê của chúng ta!” Ông chủ khen ngợi nói: “Cậu xứng đáng để hưởng thụ những thứ tốt nhất, đúng không!”

 

Ba phút sau, Nghê Vũ ôm hộp giấy bước ra khỏi cửa hàng, đi qua chỗ bán kẹo bông của Trần rồi đi thẳng đến chỗ nhà hàng bán cơm thịt bò.

 

Nếu tất cả đã là quá khứ thì cậu cũng phải bắt đầu làm quen với cuộc sống không còn Trầm Trì bên cạnh.

 

 

Doanh trại 009 nằm ở phía Tây doanh trại thủ đô, tất cả người trong đó đều là quân nhân, bọn họ sẵn sàng nhận nhiệm vụ tác chiến mọi lúc, mọi nơi, dưới mọi loại thời tiết, ở “Tiêu Ngạn”, quy mô doanh trại này chỉ đứng sau doanh trại thủ đô, nó được gọi là trung tâm thực chiến của “Tiêu Ngạn”.

 

Một chiếc phi hành khí đến từ doanh trại thủ đô lặng lẽ đáp xuống bên ngoài dinh thự của trung tướng Yểu Sạn.

 

Trong nhà, có ba người đang trò chuyện.

 

Một người tất nhiên là chủ nhân của nơi này, Yểu Sạn. Anh ta khoảng bốn mươi tuổi, nhưng tướng mạo so với số tuổi thật còn trẻ hơn rất nhiều, đường nét khuôn mặt rất sắc sảo, lông mày sắc như dao, anh ta có một đôi mắt màu hổ phách tràn ngập ánh sáng ấm áp.

 

Một người là chuyên gia y tế xuất sắc nhất “Tiêu Ngạn”, tiến sĩ Bách Lộ.

 

Còn người cuối cùng là Trầm Trì.

 

“Từ khi bọn họ quyết định nâng toàn bộ doanh trại thủ đô lên không trung, các nhà lãnh đạo đã từ bỏ ‘Tiêu Ngạn’.” Yểu Sạn đi đi lại lại trước bàn, “Xây một Phòng hội nghị thượng đỉnh ở Phù Không đảo vẫn còn chưa đủ thỏa mãn lòng hư vinh của bọn họ à!”

 

Tiến sĩ Bách Lộ nói: “Mấy nhà lãnh đạo đã lạc lối và đánh mất bản thân mình trên con đường theo đuổi quyền lực chí cao vô thượng rồi. Đầu tiên là đẩy những người ký sinh về phía đối lập, sau đó là vứt bỏ khu vực phía Tây bao la rộng lớn. Hiện giờ, ở trong mắt bọn họ, tôi e cũng chỉ có doanh trại 003 mới là ‘Tiêu Ngạn’. Năm đó, Nghê Vũ đã giải phẫu cải tạo hoa văn ký sinh thành công. Nếu để cho phương pháp giải phẫu đó tiếp tục phát triển thì đã có nhiều người ký sinh hơn khắc phục được thú tính rồi. Thật nực cười khi cuối cùng chỉ có một mình Nghê Vũ tiếp thu giải phẫu. Bởi vì các vị quản lý cấp cao sợ, sợ rằng càng ngày càng có nhiều người ký sinh xuất chúng như Nghê Vũ xuất hiện.”

 

Nghe đến hai từ “Nghê Vũ”, ánh mắt Trầm Trì nhẹ nhàng thay đổi.

 

Yểu Sạn thở dài, “Nhưng việc kéo những người đứng đầu đó xuống cũng không phải ngày một ngày hai là làm được. Trước giờ binh quyền vẫn luôn nằm trong tay bọn họ.”

 

“Phòng hội nghị thượng đỉnh cũng không đoàn kết bền chặt tựa thép như vẻ ngoài.” Trầm Trì nói: “Trong đó, mâu thuẫn giữa hai phe — Hàn Yếm và Mộ Nhạc  — đã càng ngàng càng trở nên nghiêm trọng.”

 

Yểu Sạn cười, “Mỗi lần cậu nhắc tới Hàn Yếm, lần nào cũng nghiến răng nghiến lợi.”

 

“Phải không?” Trầm Trì liếc Yểu Sạn một cái, chốc lát sau anh mới chậm rãi nói: “Một ngày nào đó, không, có lẽ cũng không lâu quá đâu, tôi sẽ khiến ông ta biến mất khỏi thế giới này.”

 

 

Hết chương 38.

 

 

Chương 39.

Trầm Lạc – Chương 38.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên