Trầm Lạc – Chương 7.

 

Chương 7: LÂY NHIỄM.

 

Trung tâm cách ly bệnh độc, căn cứ 003.

Nghê Vũ mở mắt, nhìn thấy một mảnh trắng xóa. Cậu nheo mắt, theo bản năng muốn vươn tay che đi ánh sáng chói mắt đó, nhưng cậu lại phát hiện từ cổ trở xuống hoàn toàn không có cảm giác, tựa như thân thể này không phải là của mình vậy.

Trong đầu vang lên những tiếng ong ong, một chút cây cối chậm chạp, một chút bén nhọn, giống như có vô số dao găm rỉ sét bổ vào đầu cậu.

“Ahhh…”

Cậu khó khăn phát ra âm thanh, hầu kết trên cổ rung động, kèm theo âm thanh vừa phát ra là mùi máu tanh nồng nặc, cậu ngửi được rất rõ.

Mùi máu đó phát ra từ cổ họng cậu.

Chỉ một tiếng yếu ớt như vậy thôi mà lúc không khí theo yết hầu đi xuống tựa như bị lửa nóng thiêu dốt, toàn bộ phổi của cậu đau không chịu nổi.

Cậu cử động mắt, cảm giác mồ hôi tuôn ra như tắm đầy trán.

Những tiếng ồn trong đầu cũng dần dần giảm đi, rốt cuộc cậu cũng nhớ được vì sao mình lại nằm ở chỗ này, vì sao lại có cảm giác như tay chân không còn tồn tại.

Cậu bị nhiễm virus.

Ba tháng trước, căn cứ 061 ở phía Bắc bị bùng phát dịch bệnh do lây nhiễm virus thực vật lạ.

Nguyên nhân là từ một đội lính đánh thuê, bọn họ đến rừng rậm lạnh giá vùng tây bắc của căn cứ thu thập 20 mẫu đất ở đó về nghiên cứu khoa học. Nhiệm vụ đó thành công, nhưng có một người trong đội đó tên là “Cái Y” phát hiện trong rừng rậm có một cái cây mỗi khi nở hoa sẽ tuôn ra bọt khí thực vật rất huyền bí.

Chỉ xét riêng về hình dáng bên ngoài thôi thì cái cây này quả là cực kỳ đẹp, những bọt khí nhỏ xíu phát sáng lấp lánh, nhìn giống như bọt tuyết màu hồng nhạt vậy.

Em gái của Cái Y sinh ra ở trong căn cứ, từ nhỏ sức khỏe đã không tốt cho nên chưa bao giờ ra khởi căn cứ.

Vì muốn cho em gái một niềm vui bất ngờ mà Cái Y không nói với bất cứ người nào về chuyện này, tự mình đi lấy hạt giống của cái cây kia –  nhiệm vụ mà bọn họ nhận là nghiên cứu khoa học, cho nên có mang theo dụng cụ lấy mẫu, dụng cụ lưu trữ, nếu hạt giống bị trộn lẫn trong đất thì không phải người chuyên nghiệp sẽ không thể nào phát hiện được.

Sau khi qua mặt được quân đội bên ngoài căn cứ, Cái Y cực kỳ vui vẻ đem hạt giống đi trồng trên ban công phòng ngủ em gái mình.

Chỉ một tuần sau đó hạt giống đã đâm chồi nảy lộc lớn nhanh như thổi, “phấn hoa như tuyết” bay vào nhà, bay ra ngoài, tựa như bồ công anh khuếch tán đi khắp mọi ngóc ngách trong căn cứ. Em gái hắn ta vô cùng hạnh phúc, ngày nào cũng rủ rê bạn bè đến ngắm đóa hoa đẹp đến quỷ dị kia.

Lúc đó không một người nào hay biết bóng ma tử thần đã bao phủ lên toàn bộ căn cứ.

Bảy ngày sau khi hoa nở, da dẻ toàn thân em gái hắn ta bỗng nhiên thối rữa, vô số mạch máu cứng rắn như dây mây bò ra khỏi cơ thể, chỉ trong chớp mắt đã đâm xuyên qua tim, xuyên qua mắt, xuyên qua đầu.

Mãi cho đến lúc chết đi, Cái Y vẫn không biết bản thân mình đã gây ra chuyện tai hại lớn như thế nào.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, hơn tám phần mười dân chúng và quân nhân trong căn cứ 061 đều bị nhiễm virus, trong đó có một phần nhỏ đã chết ngay khi bị lây nhiễm, một phần lớn khác thì trở thành người biến dị, mạch máu biến thành dây mây chui ra khỏi cơ thể. Bọn họ điên cuồng giết chóc, quân đội đang đột phá vòng vây, chạy đến chỗ lánh nạn dưới lòng đất gần nhất trong căn cứ 061….

Sau khi đội 1 của “Sí Ưng” nhận được nhiệm vụ thanh lý thì lập tức lên đường đến phương bắc.

Trong khoảng mười năm trở lại đây, dường như các chiến sĩ chưa từng đối đầu với thực vật biến dị lần nào, giai đoạn đầu cũng có thể xem như là chiếm được ưu thế, nhưng lúc nhiệm vụ sắp kết thúc, vì phải tìm cách cứu viện đội nghiêm cứu khoa học bị bao vây mà Nghê Vũ phải dẫn dắt một đội nhỏ xông vào vòng vây.

Huyết đằng che kín cả bầu trời, tựa như tứ chi gãy nát đang vẫy vùng trong gió, Nghê Vũ bảo vệ một bác sĩ lui ra ngoài, lúc sắp chạy ra khỏi vòng vây huyết đằng thì vai trái cậu bỗng truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt.

Khoảnh khắc đó, cơ thể cậu đột nhiên nóng như lửa đốt, lục phủ ngũ tạng như muốn tan ra thành nước, tầm nhìn trở nên mơ hồ, bên tai chỉ còn nghe được tiếng nổ vang.

Cậu biết, mình đã bị nhiễm virus thông qua miệng vết thương.

Lúc còn lại một chút ý thức, cậu bất chấp tất cả đẩy vị bác sĩ kia ra ngoài còn mình thì lại bị một dây huyết đằng đâm trúng ngực, tiếp đó là bụng, là đùi….

Chuyện sau đó nữa cậu cũng không nhớ rõ, chỉ biết khi mình vừa tỉnh lại đã nằm trong khoang cách ly trong suốt rồi.

Bác sĩ nói cho cậu biết, cậu rất may mắn, mặc dù bị nhiễm virus nhưng không bị chết đi, cũng không biến thành người biến dị, hơn nữa cậu còn phải cảm ơn virus thực vật này xâm nhập vào những vị trí đó, vì thế mà những vết thương chí mạng bên ngoài đó không thể cướp đi sinh mạng cậu được.

Nói cách khác thì, chỉ cần tìm được một động vật có gien phù hợp với cậu trên thới giới này là cậu có thể tiến hành giải phẫu ký sinh.

Nếu như cuộc giải phẫu thành công, hoa văn ký sinh sẽ xuất hiện trên người cậu, lúc đó cậu có thể dùng thân phận người ký sinh mà sống tiếp.

Chỉ có điều, trước lúc tìm được thì cậu chỉ có thể nằm trong khoang cách ly, ngoài đầu ra thì chỗ nào trên cơ thể cũng không có cảm giác, tựa như một quái vật không sống cũng không chết.

Lúc biết được sự thật này, cậu cảm thấy thật không thể tin được.

Cậu hỏi bác sĩ, cậu có thể lựa chọn cái chết hay không.

Vị bác sĩ có mái tóc trắng xóa nhìn cậu đầy kỳ quái, nói: “Cậu nhóc à, cậu mới có 22 tuổi. Không có người nào mới 22 tuổi đã muốn chết hết.”

Không phải người nào sống sót sau khi nhiễm virus cũng có thể tìm được vật dẫn để bản thân ký sinh, vì để cho bọn họ có thể chờ đợi trong thời gian dài mà phải nằm trong khoang cách ly, để máy móc “nuôi dưỡng” cơ thể họ.

Khi nằm trong khoang cách ly, quá trình phát triển cơ thể sẽ bị hạ xuống mức thấp nhất. Trong hoàn cảnh đó, sự lây lan của virus trong cơ thể cũng chậm rãi hơn.

Nhưng Nghê Vũ không muốn phải sống như vậy.

Nếu như không tìm được vật dẫn thì chẳng lẽ suốt cuộc đời còn lại cậu cứ phải nằm trong thứ này sao?

Chết cũng không đáng sợ lắm, điều đáng sợ nhất chính là cơ thể không thể nào động đậy mà đầu óc thì vẫn còn tỉnh táo.

Kết quả, một thời gian dài rồi mà gien phù hợp vẫn chưa tìm thấy, bác sĩ nói, “Cậu kiên trì thêm chút nữa, tôi nhất định sẽ tìm được vật dẫn đến cho cậu.”

Mỗi ngày, cậu đều tỉnh dậy trong mê man – khoang cách ly sẽ tiêm thuốc vào động mạch của cậu, chỉ cần 3 giây thôi là ý thức của cậu đã bị khoang cách ly điều khiển.

12 giờ sau thuốc sẽ hết hiệu lực, cậu sẽ tỉnh lại từ trong hỗn loạn, sẽ tiếp tục máy móc lặp đi lặp lại quá trình tỉnh dậy rồi nhớ lại – thế nên mới có tình huống như bây giờ.

Cậu chớp mắt một cái, cũng may là bản thân cậu có thể tự làm động tác này.

Ban ngày là khoảng thời gian khó khăn nhất, dài đằng đẳng như không bao giờ có kết thúc.

Vì để duy trì trạng thái còn “sống”, tất cả những người đang chờ đợi giải phẫu ký sinh không được mê man trong thời gian dài. Mỗi ngày phân chia ra thành 12 giờ vô ý thức và 12 giờ tỉnh táo, cứ lặp đi lặp lại như thế vô thời hạn.

Bác sĩ lại tới lần nữa, khuôn mặt ông đỏ bừng, tựa như người được cứu vớt là ông ấy chứ không phải cậu, “Tìm được gien phù hợp rồi! Là một con báo săn có số hiệu A238590 ! Cậu nhóc à, cậu may mắn lắm đó, mãnh thú là vật dẫn ưu tú nhất đó. Nếu như giải phẫu diễn ra thuận lợi thì cậu không chỉ có thể khôi phục lại sức khỏe mà còn có thể trở lại ‘Sí Ưng’ nữa đó!”

Rốt cục cậu cũng phấn chấn lên được một chút, trong đầu cậu tự hỏi: Mình, mình còn có thể quay về “Sí Ưng” sao?

Có trời chứng giám, điều cậu nghĩ nhiều nhất là được trở lại “Sí Ưng”.

Lúc còn nhỏ, cậu ở chỗ lánh nạn dưới lòng đất chịu không biết bao nhiêu khổ cực, tất cả cũng vì muốn trở thành một đội viên của chiến đội đặc chủng khi cậu tròn 16 tuổi.

Bác sĩ chạm chạm vào thiết bị liên lạc cá nhân, màn hình đột nhiên được phóng lớn, một con báo săn sạch sẽ, hoạt bát đang nằm nhoài trên cỏ, vừa lười biếng nằm phơi nắng vừa ngáp ngắn ngáp dài.

Mấy giây sau, con báo săn xoay mặt sang, giống như đang nhìn thẳng vào mắt cậu.

Cậu thấy được một đôi mắt sáng ngời, đôi con ngươi vàng óng.

Bác sĩ phấn khởi rời đi, căn dặn cậu chuẩn bị sẵn sàng vì cuộc phẫu thuật sẽ được tiến hành nhanh thôi.

Cậu có chút buồn cười, bây giờ cậu không thể động đậy được, cũng chỉ có thể chuẩn bị về mặt tinh thần mà thôi.

Thế nhưng mấy ngày sau bác sĩ lại mang đến một tin xấu, cuộc giải phẫu có lẽ sẽ không thể tiến hành được.

“A238590 là báo săn mà thiếu tướng Trầm Trì nuôi, thiếu tướng…. Thiếu tướng không muốn đồng ý ký giấy giải phẫu.” Bác sĩ buồn bã nói: “Gen của cậu với A238590 vô cùng phù hợp, nếu như bỏ qua, sợ là….”

Bác sĩ còn chưa nói hết thì cậu đã biết sẽ có chuyện gì đến với mình.

Nếu như bỏ qua, thì ngoại trừ có kỳ tích xuất hiện, còn không thì cậu sẽ không bao giờ tìm được vật dẫn thích hợp nữa.

“Thiếu tướng là người của giai cấp thống trị, được hưởng đặc quyền ở tập đoàn quân sự Đông Hoàn.” Bác sĩ nói tiếp: “Cậu cũng đừng nản chí. Tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác! Cậu là chiến sĩ có thành tích chói lọi ở ‘Sí Ưng’, năm xưa thiếu tướng cũng xuất thân từ chiến đội đặc chủng, tôi không tin anh ta nhẫn tâm nhìn một chiến sĩ ưu tú như cậu nằm cả đời trong khoang cách ly!”

Vừa mới có hi vọng thì hi vọng lại bị dập tắt, cảm giác này thật sự không dễ chịu chút nào. Sau khi bác sĩ rời đi, cậu buồn bã thật lâu.

Cậu không nghĩ tới, đó lại là sủng vật của thiếu tướng.

Cậu đã từng gặp qua thiếu tướng, gặp ở doanh bộ “Sí Ưng”.

Thiếu tướng mặc một bộ quân phục màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ, cực kỳ uy nghiêm. Đáng lý cậu cũng nên sợ hãi – giống như phần lớn đồng đội của cậu vậy, thế nhưng cậu lại bị đôi mắt của thiếu tướng hấp dẫn.

Đôi mắt đen tuyền sâu không thấy đáy, đuôi mắt hẹp dài, ngay cả cái liếc mắt cũng lạnh lùng, thế nhưng cậu lại từ trong đôi mắt sắc bén ấy thấy được sự kinh diễm.

Đúng vậy, ấn tượng đầu tiên mà thiếu tướng mang đến cho cậu là kinh diễm, sau đó mới là mạnh mẽ, là cao vời vợi không thể với tới.

Thì ra thiếu tướng còn nuôi cả sủng vật, quả thật không xứng với khí chất của thiếu tướng chút nào.

Trong đầu cậu lại hiện lên đôi mắt màu vàng óng của con báo săn kia, đột nhiên cậu thấy mình cũng có thể hiểu được thiếu tướng.

Con báo xinh đẹp như thế mà, nếu là cậu thì cậu cũng không nỡ giao nó ra.

Một khi tiến hành giải phẩu thì đồng nghĩa với việc con báo săn đó sẽ bị chết đi.

Thôi vậy.

Hôm đó, lúc bị tiêm thuốc, cậu đã nghĩ, con báo kia có thể sống tiếp thì cũng có thể xem như cậu làm được một việc tốt.

Lại một vòng thời gian tuần hoàn lặp lại, cậu đang tỉnh táo lại từ trong mê man, bỗng thấy có người đang đứng trước mặt mình.

Bác sĩ à?

Không đúng, bác sĩ sẽ mặc áo blouse trắng, còn người này thì lại mặc một thân quân phục màu đen.

Mãi đến khi thị lực khôi phục hoàn toàn thì hô hấp của cậu cũng muốn ngưng luôn.

Theo lý thuyết thì tay chân cậu ở trong khoang cách ly nên sẽ không có cảm giác “cứng đơ” thế này.

Vậy mà cậu lại thật sự cảm thấy được sống lưng của mình cứng ngắt.

Người đứng trước mặt cậu là Trầm Trì.

Cậu chưa từng nhìn Trầm Trì ở khoảng cách gần như vậy.

Trầm Trì cũng nhìn cậu. Ánh mắt kia dường như đang xem xét tỉ mỉ, bất tri bất giác cậu cũng trở nên khẩn trương, cậu muốn nói gì đó, cố gắng hé miệng một lúc lâu mới nhớ ra mình đang ở trạng thái “tiêu hao thấp”, vậy thì không thể nói chuyện được rồi.

Bọn họ cứ như vậy mà nhìn nhau, trong mắt Trầm Trì ẩn chứa sự xa lạ, còn cậu thì lại nghĩ đến điều không nên nghĩ – đôi mắt thiếu tướng thật đẹp.

Một lúc lâu sau – có lẽ cũng không lâu lắm, cậu nghe được Trầm Trì nói với vị bác sĩ kia: “Tôi có một điều kiện.”

Bác sĩ thấp thỏm hỏi: “Điều kiện gì?”

“Trước khi giải phẫu, cậu ta phải ở trong nhà tôi.” Trầm Trì nói thêm: “Và không cần khoang cách ly.”

 

Hết chương 7.

 

Chương 8.

Trầm Lạc – Chương 7.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên