Trầm Lạc

Trầm Lạc – Chương 42.

Đôi cánh như pha lê đen phản chiếu trong ánh lửa, tựa như một dòng sông ánh sáng màu vàng, người mang đôi cánh đó — không, cậu bé không thể phân biệt được đó là người giống như mình hay là “Thần linh” mà thầy giáo đã từng nói qua, thầy đã nói, thần linh sống ở trên trời, vừa uy nghiêm vừa đẹp tuyệt trần, có sức mạnh vô bờ, khi chúng ta sắp chết, thần linh có thể giáng thế xuống trần để ngăn cơn sóng dữ — cậu bé nghĩ, nếu vậy người mang đôi cánh đó nhất định là thần linh rồi, trên má thần linh che kín những đường gân màu đỏ dữ tợn, răng nanh trắng sáng, mắt có màu vàng kim đậm, nhìn dáng vẻ cực kỳ khủng bố, nhưng cậu bé lại không cảm thấy sợ hãi chút nào, ngược lại, trái tim cậu bỗng tràn ngập khát khao và hy vọng.

Cậu bé nghĩ, thần linh đã đến cứu mình!

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 41.

Nghê Vũ xấu hổ cúi thấp đầu, hàng mi dài nhanh chóng bị hơi nóng của nước lê tuyết đường phèn bốc lên hun cho ướt đẫm, cậu nhỏ giọng xin tha: “Đừng nói Báo Báo nữa mà.”

Trầm Trì làm bộ như nghe không hiểu, “Ừm, không nói em.”

Nghê Vũ sốt ruột cãi lại, “Vừa nãy ý của em là đừng có nói đến hai từ ‘Báo Báo’ nữa, em đâu có tự xưng mình là Báo Báo!”

Trầm Trì đổi chủ đề, “Lê tuyết đường phèn sắp nguội rồi. Báo Báo mau uống đi.”

Nghê Vũ lại cao giọng, “Báo Báo không ăn! Đã bảo đừng gọi là Báo Báo nữa rồi mà!”

Trầm Trì vui vẻ nheo mắt lại.

“A!” Nghê Vũ trượt xuống mặt đất lăn một vòng, sau đó biến thành báo săn nằm im bất động.

“Lần này thì thật sự thành Báo Báo rồi nè.” Trầm Trì ngồi xổm trên mặt đất, lắc lắc đuôi của cậu.

“Ừm — “

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 40.

“Doanh trại 097 bùng phát bệnh dịch, rất nhiều người đã biến thành người biến dị, có vẻ như người nào đó đã mang virus vào trong doanh trại. Trung tá Phỉ Lực đã yêu cầu trợ giúp, nhưng mà ý của thủ lĩnh Hàn Yếm cha anh là, cứ để cho doanh trại 097 tự sinh tự diệt.” Lộ Địch cười, “Tôi đã cố gắng truy cập vào mạng lưới thông tin liên lạc của doanh trại 097, nhưng lại phát hiện nó đã bị cô lập về mặt vật lý.”

Ánh mắt Trầm Trì càng lúc càng lạnh lẽo, những ngón tay thon dài xiết chặt, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên.

“Báo Báo của anh bây giờ còn sống hay không thì rất khó nói.” Lộ Địch nói: “Đợt bùng phát virus lần này ở doanh trại 097 rất kỳ lạ, tôi nghi là tất cả những người vào không gian thần bí kia đều bị lây nhiễm  — ngay cả người ký sinh cũng không ngoại lệ.”

Trầm Trì xoay người rời đi.

Lộ Địch cao giọng nói theo: “Anh thật đúng là đã bày mưu tính kế chuẩn bị vật dẫn cho cậu ấy làm phẫu thuật ký sinh lần nữa, không hổ là người thống trị ‘Tiêu Ngạn’ mà tôi đã tính ra. Nhưng có lẽ bây giờ đã chậm rồi, anh không chạy kịp đến bên cạnh Báo Báo của anh đâu.”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 39.

Nơi đầu tiên nhận được tình báo sớm nhất chính là Phòng hội nghị thượng đỉnh nằm trên Phù Không đảo, tòa kiến trúc phản trọng lực.

Nơi đó là trung tâm của “Tiêu Ngạn”, nơi tập trung hết thảy tin tình báo của tất cả các doanh trại. Những vị thủ lĩnh ở đây có quyền chặn thông tin tình báo lại.

Đôi mắt vô cảm của Hàn Yếm sáng lên màu xanh biếc, không lâu sau đó, khóe môi ông ta hiện lên một nụ cười tàn nhẫn.

“Doanh trại 097? Vùng biên cảnh phía Tây… Tặng cho bọn quái vật cũng được.”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 38.

Nghê Vũ cảm thấy có hơi kỳ quái, mãi đến tận khi cậu nhìn thấy một hàng chữ lớn trên màn hình ánh sáng: Chúc mừng Nghê Vũ đại nhân, người nhận được món tiền thưởng lớn nhất chỉ trong một nhiệm vụ!

Ở hai bên màn hình ánh sáng còn treo lơ lửng những tấm hình của cậu giữa không trung, để những lính đánh thuê khác bày tỏ sự kính trọng.

Nghê Vũ: “…”

Cậu xấu hổ vô cùng.

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 37.

Năm năm trước, khi cậu mới vừa trở thành người ký sinh, cậu thường hay cùng Trầm Trì chơi một trò chơi — Trầm Trì duỗi tay ra, rồi cậu sẽ đặt móng vuốt của mình vào lòng bàn tay Trầm Trì, chơi không biết mệt.

Cậu chờ đợi Trầm Trì duỗi tay ra với mình lần nữa.

Nhưng Trầm Trì chỉ nhìn chăm chú vào cậu, lòng bàn tay úp xuống dưới, đặt ở trên đầu gối mình.

“Tiên sinh.” Cậu vừa nhỏ giọng gọi vừa chủ động duỗi chân phải đằng trước ra, cố gắng ấn vào mu bàn tay Trầm Trì.

Không phải lòng bàn tay, mu bàn tay cũng được.

Nhưng vào lúc cậu sắp chạm đến tay Trầm Trì thì anh lại đột nhiên rút tay về.

Dư quang trong mắt cậu chợt xuất hiện một hình bóng xa lạ nhưng lại khắc sâu trong lòng.

Tóc vàng, mắt xanh màu ngọc bích, khuôn mặt hoàn mỹ đến mức không thể xoi mói được gì.

Đó là bạn đời hiện tại của Trầm Trì, Lộ Địch.

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 36.

Nghĩ kỹ lại một chút thì, trước khi cậu dẫn đội đi chấp hành nhiệm vụ lần cuối cùng đó, thái độ của Trầm Trì đối với cậu đã thay đổi rồi. Đối với Trầm Trì mà nói, dường như cậu đã trở thành một gánh nặng.

Chỉ là lúc đó cậu không hiểu vì sao lại như vậy.

Khi quan tòa công bố kết quả, thế giới trước mắt cậu như sụp đổ.

Cậu quay đầu lại, tìm kiếm Trầm Trì giữa vô số những khuôn mặt xa lạ, sau đó, cậu đối mặt với một đôi mắt lạnh lẽo.

Vào thời khắc đó, cậu biết — Trầm Trì không yêu cậu.

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 35.

Rất nhanh sau đó Nghê Vũ cũng bình tĩnh lại, đầu tiên là đưa tay phải lên áp vào vị trí trái tim mình, sau đó, ngón trỏ cậu nhẹ nhàng gõ gõ lên ngực.

Thứ cậu quen thuộc nhất không phải là nhịp tim của Trầm Trì sao?

Cậu thích nằm nhoài trên ngực Trầm Trì đến nỗi quen thuộc cả nhịp tim anh, cậu ngẩng đầu lên nói với Trầm Trì: “Tiên sinh, nhịp tim của anh chậm hơn em, em đã tính rồi.”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 34.

Trầm Trì nói: “Em có thể thay đổi từ ngữ một chút.”

“Hả?”

“Ví dụ như, có hương vị của thời gian.”

Nghê Vũ không hiểu, “Thời gian thì có hương vị gì?”

Trầm Trì cười, mút nước đào mật trên tay cậu, “Em ở nhà chờ đợi tôi có hương vị gì?”

Hai má Nghê Vũ lập tức đỏ bừng.

“Mặc dù Thời gian không thể nhìn thấy được, nhưng nó thật sự tồn tại, cũng sẽ lưu lại dấu vết trên những vật phẩm khác.” Trầm Trì nói: “Nó là tài liệu tham chiếu rất quan trọng.”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 33.

Âm thanh bén nhọn khiến cho người nghe ê răng vang lên, lưỡi dao sắc bén của cậu vừa mới chạm vào xúc tu đã nhanh chóng bị hòa tan thành một làn sương mù màu xám.

Đồng tử Nghê Vũ co rút, trong tầm mắt cậu, những chiếc xúc tu bị khiêu khích nổi giận đùng đùng, đột nhiên dùng hết sức lực đánh mạnh về phía cậu —

Xong rồi.

Trong đầu Nghê Vũ bỗng  nhiên trống rỗng.

Chiến sĩ càng có kinh nghiệm thì khả năng phán đoán nguy hiểm càng chuẩn.

Càng biết rõ giờ chết của mình đến vào lúc nào.

Bọn họ ở trước mặt sinh vật biến dị này như giun dế, cậu phải chết ở chỗ này sao!

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 32.

Nghê Vũ không nghĩ sẽ gặp được bạn cũ ở nơi như thế này, cậu chọn doanh trại 097 để sống là vì nơi này cách rất xa doanh trại thủ đô.

Mắt thấy Thuần An đang nhanh chân chạy về phía mình, Nghê Vũ lơ đãng mím chặt môi, sắc mặt cũng dần nặng nề.

Cậu nhìn thấy Thuần An mang huy hiệu của Quân đoàn cơ động 170.

“Sao cậu lại….” Nghê Vũ khó khăn sắp xếp lại ngôn ngữ của mình, “Bị điều tới nơi này?”

Thuần An nghiêm túc nhìn cậu đánh giá một phen, “Bây giờ cậu đang làm lính đánh thuê à?”

Nghê Vũ có chút nóng nảy, “Cậu bị ‘Sí Ưng’ trực xuất hả?”

“Là do tôi chủ động rời đi.” Thuần An thản nhiên nói: “Nơi không chứa nổi cậu thì tôi cũng không có hứng thú ở lại nữa.”

Ánh mắt Nghê Vũ buồn bã.

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 31.

“Tiên sinh.” Lộ Địch đi tới, “Tôi chờ anh đã một lúc lâu rồi.”

Khi nghe đến xưng hô này, mi tâm Trầm Trì hơi cau lại một chút.

Tiên sinh…

Nhóc con đó vẫn thường hay kiêu ngạo gọi anh là “Tiên sinh”, dù cho sau đó từ “Ngài” có đổi thành “anh” thì “Tiên sinh” vẫn cứ là “Tiên sinh”.

Tiên sinh là xưng hô rất bình thường, đặc biệt là trong quân đội, nhưng lúc người đó gọi anh là “Tiên sinh” lại không giống với bất cứ người nào, tiếng gọi mang theo mừng vui cùng với ý cười tràn đầy và quyến luyến.

Tựa như ngụ ý của hoa Băng vậy — trung thành, nhiệt huyết, và tình yêu không thể thay thế được.

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 30.

“Rốt cục con cũng trưởng thành rồi, biết tỉnh táo phán đoán được chuyện gì nên làm còn chuyện gì không nên làm.” Giọng nói của Hàn Yếm rất trầm rất thấp, cực kỳ thích hợp với gương mặt ổn trọng và tuấn mỹ kia. “Kết hôn cùng Lộ Địch là quyết định chính xác nhất của con từ trước cho đến giờ.”

Đôi mắt Trầm Trì như biển sâu yên tĩnh không chút dao động.

“Xem ra cha không cần phải bận tâm về chuyện của con nữa. Nhưng mà có một chuyện cha rất hiếu kì.” Giọng nói của Hàn Yếm thay đổi, “Nghe nói con đang nuôi một con báo săn?”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 29.

Sau đó, trong lễ cưới của mình ở trước mặt tất cả mọi người, đầu cậu đã mọc ra tai báo, cậu kiêu ngạo mà vò vò.

— chỉ có bạn đời của Trầm Trì mới có thể vò tai cậu.

— mà cậu lại chính là bạn đời của Trầm Trì.

Đây là một lời thề.

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 28.

Trầm Trì nghiêng người sang nhìn Nghê Vũ một lát rồi mới nói, “Kỳ thực điều em muốn hỏi không phải là chuyện này đúng không?”

Nghê Vũ giật mình, môi mím chặt rồi thả lòng, không kìm lòng được mà gọi: “Tiên sinh.”

Ánh mắt Trầm Trì tựa hồ như mang theo ý cười dịu dàng, “Hửm?”

“Ngài…” Rốt cục Nghê Vũ cũng nói ra, “Ngài kết hôn với em, không phải vì muốn trói buộc em mà là bởi vì… bởi vì thích em, đúng không?”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 27.

“Anh hùng.” Cách gọi này của Trầm Trì cũng không phải là khen ngợi, “Quân lệnh đưa cho em để em tùy tiện cãi lại?”

Nghê Vũ nhìn chằm chằm Trầm Trì nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng đứng lên nói: “Tiên sinh!”

“Nằm xuống đi.” Trầm Trì chạm nhẹ tay vào bả vai cậu, để cậu dựa vào gối mềm phía sau.

Đây là trung tâm chữa bệnh tạm thời trên phi hành khí, Nghê Vũ đang được quét hình kiểm tra toàn bộ cơ thể.

Tiếng máy móc đơn điệu trống rỗng vang lên liên tục, càng khiến cho người nghe thêm nôn nóng.

Nghê Vũ nhìn Trầm Trì, “Tiên sinh, em tuyệt đối không có ý định đi theo địch. Ngài phải tin tưởng em.”

Trầm Trì cười thành tiếng, “Em ở trong rừng đánh đến suýt chút nữa là mất mạng, còn có thể đi theo địch được?”

Nghê Vũ có chút đắc ý khó giải thích được, nhất thời cậu nhịn không được mà giương giương khóe môi.

Bỗng nhiên Trầm Trì nắm lấy cằm cậu, “Em còn đắc ý được?”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 26.

Sở trường của người ký sinh báo săn là tốc độ, nếu như không thể tốc chiến tốc thắng thì rất dễ rơi vào thế bị động.

Nghê Vũ thở hổn hển, nhạy bén nghe được tiếng tơ độc đang xé gió lao đến.

Trên không trung, ánh mắt Trầm Trì càng ngày càng trở nên u ám, vẻ mặt biểu hiện rõ ràng rất không thích, anh lạnh lùng nói: “Hồ đồ.”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 25.

Trầm Trì cười khẽ, “Thiếu tá, có phải là em đang nghĩ đến những chuyện bây giờ không nên nghĩ không?”

 

“Em!” Trong lòng Nghê Vũ căng thẳng, cậu phản bác theo bản năng, “Em nào có.”

 

Trầm Trì bước xung quanh cậu một vòng, “Vẻ mặt của em đã bán đứng em rồi.”

 

Nghê Vũ đứng nghiêm tại chỗ, hết sức tận lực biểu hiện ra bản thân mình rất ngay thẳng, “Tiên sinh, ngài nhìn lầm rồi.”

 

Lúc này, tiến sĩ Sơn Phượng của Bộ khai thác vũ khí đi tới, xem chừng là muốn hỏi về trải nghiệm việc sử dụng giáp cốt.

 

Trầm Trì thấp giọng nói: “Đội mũ lên đi.”

 

Nghê Vũ ngơ ngác, “Hả?”

 

“Tai báo của em lộ ra rồi kìa.”

 

“! ! !”

 

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 24.

Ánh sáng trong thư phòng vẫn dịu dàng như trước đây, ở nơi đó Nghê Vũ đã học diễn thuyết như thế nào với Trầm Trì, đã biến thành báo săn để cho Trầm Trì vuốt ve bộ lông mềm mại của mình ra sao, thế nhưng lần này lại không giống với bất kỳ lần nào trước đó.

Trầm Trì rũ mắt hỏi cậu: “Có việc?”

Nghê Vũ hít hít mũi, “Có.”

“Hửm?”

“Em muốn…Làm tình… với ngài!”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 23.

“Vậy cậu đặt cược ai?” Tranh Lạc nói: “Không cần phải nói tên cụ thể, đoán mẫu người là được rồi.”

Là một người ký sinh.

Một người ký sinh báo săn.

Chính là tôi.

Nghê Vũ nói thầm trong lòng mình.

“Đội trưởng?” Tranh Lạc gọi.

Nghê Vũ hít một hơi thật sâu, “Một người đưa lỗ tai cho anh ta vò.”

“Cái gì?” Tranh Lạc nghĩ mình nghe lầm, “Đây là kiểu người gì?”

Các đội viên khác đã bắt đầu ồn ào, “04 hôm nay mới uống rượu hả? 1000 đồng vàng này sợ là sẽ đổ sông đổ biển đó.”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 22.

Nghê Vũ đưa cho tiến sĩ Mic kiểm tra, tiến sĩ Mic nói: “Cậu có biết loại hoa nhỏ màu lam này có ý nghĩa gì không?”

Nghê Vũ lắc đầu.

“Cao ngạo, cao quý.” Tiến sĩ Mic nói.

“Đó không phải là đóa hoa cao lãnh sao?” Nghê Vũ nghi ngờ nói: “Mà đóa hoa cao lãnh không phải chỉ mọc ở nơi rừng rậm lạnh giá sao?”

“Người nào lại lừa cậu nữa rồi?” Tiến sĩ Mic thở dài, “Đóa hoa cậu nói gọi là Hoa băng, tượng trưng cho sự trung thành, nhiệt huyết, tình yêu không thay đổi.”

Sau phút giây yên tĩnh, tiến sĩ Mic bổ sung thêm: “Bình thường người ta dùng nó để tỏ tình.”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 21.

Trầm Trì thu tay lại, sau đó lòng bàn tay lại mở ra hướng lên trên.

Nghê Vũ đã quen với trò chơi “Thả vuốt vào lòng bàn tay” này từ lâu, cậu phản xạ có điều kiện đặt móng vuốt của mình lên.

Trầm Trì nắm chặt lại, còn cố ý nhéo hai cái, “Vừa nãy cậu mới dùng nó để bảo vệ tôi.”

Anh nói câu này dịu dàng vô cùng, Nghê Vũ không kìm lòng được tròn vo hai mắt.

“Cám ơn cậu.” Trầm Trì quay người sang, cùng Nghê Vũ ngồi dưới đất, “Tôi cũng không còn chút sức lực nào, cho nên không thể cõng cậu về được. Bất quá tôi có thể ngồi cùng với cậu một thời gian, sau đó lại về chung với cậu.”

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 20.

“Thế nào? Không chuẩn bị kính bảo vệ mắt khác à?”

Mặc dù kính bảo vệ mắt không phải súng, nhưng cũng là trang bị tác chiến quan trọng. Nghê Vũ buồn bực, đây là lần đầu tiên mình dùng thân phận đội trưởng chấp hành nhiệm vụ, vậy mà lại bị cấp trên trực tiếp bắt lỗi “Không chuẩn bị trang bị đầy đủ” như bây giờ.

Quả nhiên Trầm Trì nở nụ cười, vẫn là cái kiểu cười vừa nhẹ nhàng vừa mang theo chút trêu chọc.

Nghê Vũ đành phải nói: “Tôi biết rồi, lần sau nhất định tôi sẽ chuẩn bị kính bảo vệ mắt tối màu.”

“Còn phải chờ đến lần sau?” Trầm Trì lắc lắc đầu, ngoắc ngoắc ngón tay, “Lại đây.”

“Hả?” Nghê Vũ thấy Trầm Trì xoay người tìm thứ gì đó trong túi ở vai trên trang phục tác chiến, cậu lập tức đến gần.

Mấy giây sau, Trầm Trì đưa một chiếc hộp màu đen tới trước mặt cậu, “Thử cái này xem.”

Trong hộp có chứa một mắt kính bảo vệ màu hoa mân côi.

Chưa hoàn thành

Trầm Lạc – Chương 19.

“Tôi như thế này có bị xem là người chẳng phân biệt được chuyện công và tư hay không?” Trầm Trì cười nói.

Nghê Vũ xoay người lại hoàn toàn, cậu đưa lưng ra ngoài cửa sổ có bầu trời màu hoa mân côi cao vời vợi, chăm chú nhìn vào mắt Trầm Trì, “Vậy ngài… Ngài đến đây là vì tôi sao?”

Chưa hoàn thành
Chuyển lên trên